Chương 482 : Trương Thang đi rồi
Chương 482 : Trương Thang đi rồiChương 482 : Trương Thang đi rồi
Cực Vực, Bát phương thành.
Trong số bảy mươi hai thành trên toàn Cực Vực thì Bát phương thành là tòa thành được xây dựng một cách chỉn chu nhất, uy nghiêm nhất. Từ xa nhìn lại, trông chẳng khác gì một cái đài cao tám cạnh sừng sững chót vót giữa trời.
Bát phương diêm điện thì lơ lửng trên không thành, mỗi một mặt ứng với tám phương của Bát phương thành, bóng đổ khổng lồ vừa rộng vừa âm u phủ trùm cả một miền đất bên dưới.
Thành trì bên dưới đều do thập đại quỷ tộc cát cứ.
Lúc này trên đường lác đác có một số quỷ tu tu vi khá cao qua qua lại lại, mà phán quan các điện tới tới lui lui giữa diêm điện và thành trì bên dưới cũng có một số.
Tu sĩ đi lại trên đường đã lâu không có thói quen ngẩng nhìn lên trên. Bởi tám tòa diêm điện tựa như tám ngọn núi ở phía trên đầu họ luôn cao cao tại thượng lơ lửng như thế không biết đã bao nhiêu năm rồi. Cho dù Cực Vực có xảy ra bất cứ chuyện gì, có loạn lạc đến đâu chăng nữa thì tám tòa diêm điện vẫn sừng sững ở đó, chẳng hề nhúc nhích nửa ly.
Thôi Giác cũng đã quen như vậy.
Diêm vương Tần Nghiễm phái Trương Thang đi quỷ môn quan giám sát tình hình chiến trận nơi tiền tuyến, còn y tuy ở lại hậu phương, tọa trấn Bát phương thành nhưng trong bụng lại hoàn toàn không cảm thấy có gì là bất mãn.
Những năm gân đây, tài năng của Trương Thang đã rõ như ban ngày. Ở Bát phương diêm điện, Thôi Giác vô cùng ao ước mình cũng được Tần Nghiễm vương coi trọng như vậy, nhưng vì thấy Trương Thang đúng là không phải hữu danh vô thực nên dù sao thì cũng vẫn chỉ biết ao ước mà thôi.
Lúc này, vừa từ điện Tần Nghiễm đi ra, y định sẽ hạ xuống vùng trú đóng của tộc Quỷ vương bên dưới để bàn với các vị trưởng lão tộc này một số chuyện quan trọng. Nhưng nào ngờ, vừa mới đặt chân xuống đất thì trong không trung đã xảy ra dị biến !
Đến cảnh giới như hiện giờ, không gian mà có dao dộng gì là Thôi Giác nhạy cảm phát hiện ra được ngay. Vì vậy, thoắt cái y đã quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên hư không cao cao phía sau lưng mình !
"Âm ! Âm II!"
Tiếng động khủng khiếp vang lên, âm âm chấn động khắp cả một vùng trời bao la !
Xưa nay Bát phương diêm điện lơ lửng ngự tít trên không trông nguy nga thâm nghiêm biết mấy ! Thế nhưng ngay khi ánh mắt Thôi Giác vừa phóng đến thì tòa diêm điện trên góc tây bắc thế mà lại đang ầm ầm sụp đổ !
Tựa hồ như bị một nguồn lực khủng khiếp nào đó đập trúng vậy...
Sập tan tành từ trong ra ngoài !
Trận pháp vốn dùng để duy trì phòng hộ và thả nổi trên không lúc này dường như cũng bị cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng, chẳng còn hồn phách. Sau khi bắn tung ngàn vạn đốm sáng rực rỡ trên bầu trời, nó cũng tan rã theo rồi sụp đổ cùng một lúc với diêm điện !
Thật chẳng khác gì cõi tiên đổ nhào I
Thanh thế lớn đến nỗi ai nấy đều chấn kinh khôn cùng ! Trong chớp mắt, đất đá khói bụi mù mịt khắp nơi, vùi lấp nguyên cả một góc tây bắc Bát phương thành, đập toàn bộ nhà cửa nơi này thành một đống gạch vụn !
Thôi Giác chẳng dám tin vào mắt mình, chỉ thấy khi tiếng đổ sập ầm vang, ngay khi đất đá gạch vụn diêm điện rào rào rơi xuống, đầu óc cũng ong ong lùng bùng loạn cả lên, tựa như bị cuồng lôi bổ trúng. Y đứng sững lại, chẳng dám động đậy nửa bước.
Diêm điện !
Đây là diêm điện cơ mà !
Điện Sở Giang vương ở Bát phương thành vậy mà lại sụp đổ !
Không thể nào...
Động tĩnh kinh khủng như vậy khiến cả Bát phương thành rung chuyển chẳng khác gì núi động đất chuồi, kinh động đến không biết cơ man nào là quỷ tu trong thành.
Lúc đi ra nhìn thì trên trời nào còn bóng dáng diêm điện thứ hai !
Tám tòa diêm điện vốn lúc nào cũng sừng sững uy nghiêm lơ lửng trên đầu bọn họ vậy mà giờ chỉ còn lại có bảy !
Diêm quân bảy điện khác kể cả Tần Nghiễm vương, dĩ nhiên ngay khi phát giác động tĩnh, tất cả đều vội vàng thi nhau hiện thân trước diêm diện của mình.
Bảy đại diêm quân ai nấy sững sờ im lặng !
Tống Đế vương điện thứ ba khi thấy đống gạch vụn rào rào rớt xuống đất thì đôi con ngươi từ sâu trong đáy mắt liền vụt co lại, cho dù có đa mưu túc trí đến đâu cũng không giấu được vẻ thất kinh đang toát ra từ bên trong. Duy có Tần Nghiễm vương điện thứ nhất là sắc diện vẫn không đổi. Trái lại, khi thấy diêm điện sụp đổ, y dường như chẳng có gì là kinh ngạc, dáng vẻ trông rất bình tĩnh, thậm chí sau khi nhìn được một lát thì lại đưa mắt nhìn về phía Tống Đế vương.
Thái độ của người này đều không lọt khỏi mắt y.
Các phán quan khác từ trong đại điện đều đi theo ra đứng phía sau, thấy chuyện như vậy thì há chẳng biết điều gì đã xảy ra ?
Diêm điện sụp đổ, diêm quân mất mạng !
Thế có nghĩa là Sở Giang vương điện thứ hai chắc chắn đã chết !
"Điện hạ...'
Phán quan có người căng thẳng mở miệng như muốn hỏi. Không ngờ, tuy vẫn vừa đứng chắp hai tay sau lưng trước bọn họ vừa nhìn về phía tây bắc hiện đã trống rỗng, nhưng Tần Nghiễm vương lại làm như biết bọn họ muốn hỏi gì. Y đáp : "Sở Giang vương trấn thủ vọng đài ở quỷ môn quan. Trương Thang cũng ở đó. Tạm thời không vọng động, chờ y trở vê bẩm báo đã."
Chúng quỷ liền ngơ ngác nhìn nhau, trong bụng dù gì cũng thấy chuyện này thật trái khoáy : Người xảy ra chuyện là diêm quân cơ mà !
Cho dù hiện tại Sở Giang vương là người yếu nhất trong tám điện thì cũng không nên...
Không nên lơi là như thế mới phải !
Nhưng bọn chúng chẳng dám cãi, chỉ ứng tiếng đáp : "Vâng I"
Ngay khi tòa điện thứ hai tại Bát phương thành sụp đổ, tất cả quỷ tu trong toàn thành đều thấy rõ mồn một. Tin Sở Giang vương mất mạng liền tựa như hòa vào dòng chảy ngầm vốn đã rất mãnh liệt, tạo thành một thế cục mới, nhanh chóng lan truyên khắp mọi ngõ ngách trên ác thổ Cực Vực vạn dặm, làm dấy nên một trời sóng to gió lớn.
Mà tại nơi xảy ra chuyện này, mọi thứ đều trông rất yên bình.
Trong đại điện vọng đài quỷ môn quan, một đám người lẳng lặng đứng đó.
Lúc dọ thám sơ qua vọng đài Kiến Sầu biết muốn mở hay đóng vọng đài đều cần phải có "chìa khóa”. Nhưng về chỉ tiết, cái "chìa khóa” này hình dạng ra sao, tên gọi là gì thì nàng lại không biết. Cho mãi đến khi trao đổi với Sở Giang vương nàng mới hiểu ra cái "chìa khóa” này tên gọi là "Thượng huyền lệnh quyết" và "Hạ huyền lệnh quyết".
Bây giờ thấy Trương Thang lấy nó ra, nàng vẫn còn chưa kịp định thân lại.
Lúc nãy đầu óc quay cuồng, ong ong đến mức choáng váng, bây giờ đột nhiên chợt khựng lại, ánh mắt bất giác cứ dán chặt lên miếng ngọc quyết trắng hình dạng như mảnh trăng lưỡi liềm, mãi cho đến khi hoàn hồn lại nàng mới ngước lên nhìn Trương Thang đăm đăm, vẻ khiếp sợ toát ra từ trong đáy mắt, khó lòng kiềm nén.
Nếu cảm giác lúc trước là kinh sợ hốt hoảng khi thấy Trương Thang giết Sở Giang vương thì bây giờ nó liên trở thành một cơn kích động điên cuồng, từ sâu trong lòng đất đột nhiên bốc lên cuồn cuộn vạn dặm như mây !
Mọi người chẳng ai tưởng nổi I
Thật không ngờ cái vị Trương đại phán quan hành sự tuyệt chẳng tầm thường này, sau khi khiến họ phải khiếp hãi tuyệt vọng một trận hết sức thì trong nháy mắt lại liền làm cho họ vui đến chẳng dám tin !
Trương Thang đã lấy hạ huyền lệnh quyết ra rồi nhưng thấy Kiến Sầu mãi một hồi lâu sau vẫn chẳng có phản ứng gì thì liền nhíu mày lạnh lùng hỏi : "Không cần sao ?"
"Không phải !"
Dĩ nhiên Kiến Sầu làm gì mà chẳng cần ?I
Sự việc đột ngột chóng vánh khiến nàng nhất thời sững sờ chấn động, chưa kịp trả lời đấy thôi !
Đến khi định thần lại, nàng liền tiến ngay về phía trước, tiếp lấy lệnh quyết từ Trương Thang không chút ngần ngại, đến khi cầm trong tay rồi mà thấy tim vẫn còn đập thình thình, bèn đáp : "Đa tạ Trương đại nhân."
Trương Thang thần sắc làm như chẳng có gì.
Kiến Sầu ngầm rót hồn lực vào trong miếng ngọc quyết trắng như tuyết kia thì quả thấy hào quang mờ mờ ảo ảo, có cảm giác tựa như nước chảy lưu chuyển thành dòng, vì vậy bèn chắc đúng là vật mình cần.
Có điều...
Vào thời khắc này, lý trí rốt cục cũng dần dân trở lại, đầu óc cũng đã tỉnh táo, Kiến Sầu chợt thấy nghi nghi bèn hỏi : "Thứ này sao lại ở trong tay đại nhân ?
"Bổn quan là đệ nhất phán quan của Tần Nghiễm vương điện hạ. Nó không trong tay ta thì sao đưa cho cô được ?”
"Vậy ngài đưa nó cho chúng tôi..."
"Chẳng lẽ các ngươi không cướp nó khỏi tay bổn quan được ư ?"
"Vậy Sở Giang vương - "
"Người đã chết tự có chỗ đáng chết. Bổn quan cũng tự có tính toán riêng, chẳng cần ngươi lắm miệng." Gặng hỏi cả năm sáu câu Kiến mới nhận ra dù có cố đến mấy cũng chẳng thể nào hỏi tiếp được nữa. Vừa nghe thấy hai tiếng "lắm miệng" không chút khách sáo kia, ngay cả Khúc Chính Phong hàng mày cũng phải giật giật, Tạ Bất Thần đáy mắt thoáng có chút không ưa, còn Lục Hương Lãnh thì vô cùng kinh ngạc.
Kiến Sầu là ai cơ chứ ?
Nàng là một trong số ít vài đại năng có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Thập Cửu Châu hiện giờ; thời gian tu luyện tuy ngắn ngủi, bối phận cũng chẳng cao gì mấy nhưng thực lực thì lại có thể sánh ngang cùng với các đại năng xưa nay tiếng tăm lẫy lừng. Đến lớp người như Hoành Hư chân nhân, Huyền Nguyệt tiên cơ thấy nàng cũng tỏ ra thân thiện gân gũi, hơn nữa còn thận trọng gọi nàng là "Kiến Sầu tiểu hữu", trong đó phần nào cho thấy có ý muốn luận giao ngang hàng cùng vai cùng vế.
Nhưng cái vị Trương Thang này...
Tu vi chẳng ra sao, xem ra cũng chỉ mới tới kim thân sơ kỳ là cao, tương đương với xuất khiếu sơ kỳ ở Thập Cửu Châu, so với bậc lão đại như Kiến Sầu thì thua xa cả khúc.
Nói chẳng ngoa thì Kiến Sầu chỉ cần tát một cái là đủ chết y rồi I
Vậy mà y lại dám giở cái giọng bực bội nóng nảy kia ra mà nói chuyện với nàng, lại còn ra oai ngâm mắng nàng là "lắm miệng”...
Đây là một loại thái độ thuộc về bản tính. Tựa hồ như tu vi có cao đến đâu, cục diện có thành như thế nào, y đều chẳng coi ra gì, điểm khác biệt duy nhất nằm ở địa vị : y là quan thì lúc nào cũng là quan còn Kiến Sầu chỉ là con dân mà thôi. Ngay cả sắc mặt cũng vẫn khắc nghiệt lạnh lùng, nghiêm nghị đáng sợ như mọi bận.
Kiến Sầu ngẩn người, nhận ra một thoáng phong cách quen thuộc từ trong thái độ đó của Trương Thang, tựa như hồi còn ở cô đảo nhân gian khi xưa, vì vậy tự nhiên chợt bật cười, chứ không tức giận.
Nàng nói tiếp : 'Kiến Sầu cũng vì quý Trương đại nhân bằng lòng xuất thủ tương trợ nên mới lo lắng cho an nguy của đại nhân đó thôi. Đại nhân đã nói như vậy thì ý tứ đã rõ, chắc chắn là có dư khả năng giải quyết sự việc rồi. Kiến Sầu cũng thấy yên tâm. Song không biết Cực Vực hiện giờ, nhất là diêm quân tám điện Bát phương thành, thế cục ra sao ?"
Trương Thang là người hành sự cực kỳ độc đoán.
Trong mắt y, y đúng là không hề coi Kiến Sầu là người lợi hại hay cao siêu gì. Tuy nàng đúng là lợi hại thật nhưng đối với y, y chỉ thấy càng dính vào càng thêm phiền.
Mà người cực ghét bị phiền làm vậy cũng là chuyện thường.
Trương Thang thực ra đã muốn bỏ đi rồi nhưng một chân cũng lại đã đạp xuống thuyền giặc, rút ra bỏ đi cũng không phải dễ. Vì vậy y mới ngước mắt nhìn Kiến Sầu, trong thâm tâm vừa cố nén vọng động, vừa sắp xếp các ý nghĩ sơ qua một lượt rồi trả lời rõ ràng mạch lạc đâu vào đấy câu hỏi của nàng.
Vả lại, những thông tin này cũng có chút liên quan đến nàng.
Về cơ bản, có ba vấn đề chính -
Một là Bát phương diêm điện : Trong số các diêm quân thì Tân Nghiễm vương dĩ nhiên là người có thực lực mạnh nhất. Chẳng ai biết được y thực ra đã đạt tới cảnh giới gì. Trừ Sở Giang vương đã chết ra, các vị còn lại thực lực về cơ bản cứ theo thứ hạng mà xếp dần xuống. Song bên cạnh đó, Đô Thị vương và Ngỗ Quan vương lại là người mưu mô chẳng phải thường, cũng có thể xem như ngang cơ với Tống Đế vương vậy.
Thứ hai là Tân Nghiễm vương : Trong tám mươi năm qua, Tần Nghiêm vương cai quản càng lúc càng ít. Vụ việc đa phần đều giao hết cho các phán quan dưới quyền xử lý. Trong khi đó, phần lớn thời gian y đều ở sâu dưới lòng đất dưới Bát phương thành, cạnh bờ hồ chuyển sinh. Trong hồ kiêm giữ cây quỷ phủ, vật từng bầu bạn với Kiến Sầu, năm xưa bị rớt xuống Cực Vực. Trương Thang từng thấy dưới đáy nước mờ mờ ẩn hiện một khoảng đen lớn, lệ khí cực nặng, chẳng biết là tồn tại gì.
Đồng thời diêm điện cũng phái người đi dọc theo dòng hoàng tuyền tìm kiếm lưỡng nghi châu. Hạt châu này vốn được gắn trên sống búa cây quỷ phủ, nhờ có âm dương lưỡng nghi nên mới có khả năng câu thông được hai giới, song trong trận chiến cách đây mười một giáp trước thì lại bị rơi đâu mất.
Thứ ba là căn trạch viện cũ ở Uổng Tử thành : Năm đó, Kiến Sầu tham gia đỉnh tranh đã náo loạn đến trời long đất lở, hơn nữa lại còn bộc lộ thân phận tu sĩ Nhai Sơn của mình. Dĩ nhiên sau đó Bát phương diêm diệm phải phái người tra xét cho rõ ràng. Nhưng Trương Thang lại sợ lộ ra chuyện mình từng có qua lại với Kiến Sầu, vì vậy nên khi các phán quan của diêm điện tỏa đi điều tra, y liền cùng với "Lệ Hàn", kẻ cũng có dính dáng tới nàng, giấu đi rất nhiều dấu vết quan trọng.
Căn trạch viện cũ thần thần bí bí mà Kiến Sầu từng ở đã bị y phong tồn.
Trương Thang kết lại bằng câu : "Nếu ngày nào cô muốn trở lại chỗ đó thì nhà cửa vẫn còn y nguyên, bổn quan không hề động tay tới."
Tuy y không nói trắng ra nhưng ý tại ngôn ngoại, đây rõ là muốn bảo mình thanh chánh liêm minh, tuyệt chẳng rớ tới thứ gì của nàng, hơn nữa lại còn cảnh cáo nàng, bảo phải giấu giấu giếm giếm cho kỹ, sau này đừng để lộ ra chút gì, mất công lại lôi luôn y vào mấy chuyện thị phi mà phiền.
Kiến Sầu cùng mọi người chăm chú nghe Trương Thang nói hết một lượt, đến đoạn tu vi của các diêm quân ở Bát phương diêm điện thì vẫn thản nhiên như không, song khi nghe tới mấy tiếng "Quỷ phủ',Khoảng đen'Lưỡng nghi châu" thì chợt thấy lạnh toát cả người. Nàng nhớ đến chuyện hồi lạc xuống Cực Vực thì đúng là hầu như không cảm ứng thấy quỷ phủ được nữa mặc dù nó vốn có mối liên hệ tâm thần tương thông với mình. Bây giờ nàng biết được những tin tức trên, mí mắt liền không khỏi giật giật, trong lòng chợt linh cảm thấy nhiều điều chẳng lành, còn đến lúc cuối khi nghe đến chuyện về căn trạch viện cũ ở Uổng Tử thành vốn cực kỳ quỷ dị kia thì lại chẳng thấy có gì là to tát.
Trương Thang không thấy nàng tỏ thái độ thì tay này bèn xỏ vào ống tay áo thùng thình của tay kia rồi khoanh lại trước ngực, dáng vẻ trong rất tự tin bình thản, sau đó lại nói : "Giúp được như thế cũng là nhiều rồi đấy. Bổn quan cáo từ Ú
“Trương đại nhân ?"
Nghe thấy hai tiếng "Cáo từ”, Kiến Sầu không khỏi có chút ngạc nhiên : "Ngài định đi đâu vậy ?"
Tất nhiên là quay về Bát phương diêm điện rồi.
Trương Thang chẳng buồn trả lời nàng, cứ vậy cất bước quay người đi ngay.
Sự việc diễn tiến hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Kiến Sầu. Nàng mở to hai mắt, chẳng hiểu ra sao : "Đại nhân muốn về Bát phương thành ư ? Nhưng ngài đã tạo điều kiện cho chúng tôi rồi, bây giờ quay lại đó tất sẽ nguy hiểm trùng trùng ngàn vạn, sao chẳng đầu quân cho Thập Cửu Châu luôn 2?”
"Khi nào các ngươi phá Uổng Tử thành xong, tiến đánh Bát phương thành được rồi hằng nói."
Trương Thang đâu có ngu !
Trận chiến âm dương giới này tuy rằng do một mình Thập Cửu Châu khơi mào, nhưng bây giờ mà nói trước thắng bại trong tương lai ra sao thì hãy còn quá sớm. Quay trở lại Bát phương thành dĩ nhiên sẽ nguy hiểm, song nếu đầu nhập Thập Cửu Châu mà họ lại chẳng thắng thì hóa ra y cũng chỉ có chết thôi à?
Cấu kết với nhau tám mươi năm, hỏng việc trong một ngày, được ăn cả ngã về không -
Mấy cái chuyện này Trương Thang không làm.
Y thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy Kiến Sầu một cái, lúc tới cái bản mặt như xác sống lạnh lùng khắc nghiệt thế nào thì lúc đi cũng y như thế đó, sắc thái tuyệt chẳng mảy may thay đổi.
Kiến Sầu vẫn còn muốn chiêu dụ thêm. Nếu có thể kéo được Trương Thang về phe Thập Cửu Châu thì với hiểu biết sâu rộng của y về Cực Vực, cho dù chiến đấu hay bài binh bố trận, thảy sẽ cực kỳ có lợi.
Nhưng nào ngờ Trương Thang lại làm như đã biết tỏng ruột gan nàng.
Đến lúc này, y đã đi ra tới cửa điện. Kiến Sầu còn chưa mở miệng nói thêm câu nào, y đã chẳng thèm ngoái đầu lại mà giáng cho một câu, đập tan mọi câu cú chiêu dụ còn kẹt trong cổ họng nàng.
Giọng y nhẹ nhàng phiêu hốt trong gió, tựa như lất phất bay theo chéo áo quan bào : "Bổn quan là quan văn, há có thể làm được mấy cái chuyện đánh đánh giết giết như đám thất phu lỗ mãng ? Tuyệt không phù hợp !" Tiếng còn vang mà người đà mất bóng.
Chỉ để lại một bầu không khí tĩnh mịch như tờ trong điện.
Chẳng ai lên tiếng nói câu nào.
Quan văn...
Mấy cái chuyện đánh đánh giết giết như đám thất phu lỗ mãng...
Tuyệt không phù hợp !
Kiến Sầu liền cảm thấy khóe mắt mình tự nhiên giật giật chẳng kiềm lại nổi, nhất thời chỉ muốn lao ra ngoài túm cổ cái tên cạo bàn giấy mặt mũi như xác sống này mà hỏi : Đánh đánh giết giết không hợp à ? Vậy hồi nãy ai mới vừa vung dao chém chết Sở Giang vương đó hả ? Tào lao văn với võ cái quỷ gì I
Tới thật bất ngờ, quyết chuyện thì mau lẹ như chớp, bỏ đi cũng dứt khoát nhanh gọn, chẳng thèm cho người ta một chút xíu cơ hội nào.
Rõ ràng -
Y tránh Kiến Sầu như tránh ôn dịch đây mà !
Người như vậy Khúc Chính Phong mới thấy lần đầu. Hắn cúi đầu nhìn các xác thê thảm của Sở Giang vương trước mặt, trong bụng không khỏi buồn cười mà khen thầm : "Tính tình người này thật cũng thú vị !"