Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 483 - Chương 483 : Ta Muốn Xuất Quan

Chương 483 : Ta muốn xuất quan Chương 483 : Ta muốn xuất quanChương 483 : Ta muốn xuất quan

Đâu phải chỉ là "cũng thú vị" thôi đâu 2?

Tính nết của vị phán quan đại nhân này quả thực cũng khiến Kiến Sầu phải phì cười, song trong bụng không biết sao lại tự nhiên cảm thấy thật hoang đường. Trương Thang kẻ này quá khôn, đặt cược ăn cả hai đầu, bản lãnh xu lợi tị hại thực đúng là thượng hạng.

Vì từng có qua lại với nàng trong quá khứ, rồi buộc phải chịu sự "uy hiếp" của nàng nên hôm nay Trương Thang đã giúp nàng một việc lớn. Kiến Sầu dù gì cũng là đại sư tỷ Nhai Sơn, là một trong số các đại năng của Thập Cửu Châu vì vậy ít nhiều cũng có thể đại diện cho Thập Cửu Châu được, thế nên Trương Thang mới biểu lộ hảo ý của mình cho Thập Cửu Châu thấy đó thôi.

Song y lại chẳng đầu nhập Thập Cửu Châu ngay lập tức. Sau khi ra tay diệt nhanh giết gọn Sở Giang vương, y thế mà lại quyết định quay lại Bát phương thành. Theo như ý tứ trong lời nói thì một khi cục diện còn chưa rõ ràng, y chắc chắn sẽ không trở giáo đổi chủ, trừ phi Thập Cửu Châu thực đúng là có bản lãnh hạ được thành Uổng Tử, tiến đánh Bát phương thành.

Như vậy, Cực Vực mà thắng, hay tỷ như không bại, thì chuyện thông đồng cấu kết với kẻ địch sẽ không bị bại lộ, Trương Thang vẫn là đại phán quan của diêm điện đứng đầu Cực Vực. Trong trường hợp Thập Cửu Châu thắng, hoặc Cực Vực bắt đầu có chiêu hướng bị thua, lúc đó y sẽ cải tà quy chính. Dù sao y cũng đã từng giúp Kiến Sầu rồi, không có lý nào Thập Cửu Châu lại không chấp nhận cho y đầu nhập. Làm vậy tuy rốt cục sẽ không thể tiếp tục làm phán quan được nhưng tính mạng sẽ không phải lo.

Quan văn với chả quan võ, đánh đánh giết giết vớ vẩn cái gì...

Tạ sự lý do lý trấu đó thôi. Cái gã cạo bàn giấy kia tuyệt chẳng hề muốn dây vào vũng nước đục này !

Tạ Bất Thần không khỏi cất tiếng mỉa mai : 'Kiến Sầu đạo hữu giao du rộng quá ! Ngay cả khốc lại xú danh đầy mình cũng kết làm bằng hữu được ! Bội phục ! Bội phục !"

Đang miên man nghĩ ngợi, Kiến Sầu liền định thần lại. Nàng đảo mắt về phía Tạ Bất Thần thì thấy y đang thản nhiên giương mắt nhìn lại, cái nhìn điềm đạm ẩn ẩn chút suy xét.

Kiến Sầu bèn cười đáp : "Tạ đạo hữu khen sai rồi. Khốc lại với chẳng ác quan, để ý so bì làm gì ! Mà ở đời lại có câu nói rất đúng thế này : Kẻ địch của kẻ địch là bạn ta; kẻ thù của kẻ thù là đồng minh của ta. Tạ đạo hữu chẳng cần bội phục ta làm gì. Đúng ra là ta phải cám ơn Tạ đạo hữu mới phải."

Lại nói mát, đá ngâm ! Nghe ý là thấy đối chọi gay gắt, giống giống như lúc còn cùng đi thăm dò ẩn giới Thanh Phong Am. Câu nào câu nấy nói ra đều chỉ có hai người bọn họ mới hiểu, vừa sắc bén vừa lạnh lùng thấy rõ.

Lục Hương Lãnh nhìn ánh mắt hai người lại thắc mắc, không hiểu ra sao.

Khúc Chính Phong thì lại tiện chân đá đá lên xác Sở Giang vương nói :"Cái vị bằng hữu phán quan của Kiến Sầu đạo hữu này hành sự trông kỳ lạ nhưng thực ra lại vô cùng có quy tắc. Kẻ biết cân nhắc lợi hại rõ ràng như vậy tuyệt không phải là "nhịn đã lâu" rồi thình lình giết người đâu. Sau đó y lại còn dám quay lại Bát phương diêm điện, xem thế thì cũng chẳng phải là nhất thời hiếu sát mà là phụng mệnh giết người. Vậy nên không cần lo cho an nguy của y làm gì. Tốt hơn hết là chúng ta nên bàn tính xem xem bước kế tiếp phải làm thế nào đi đã."

Phụng mệnh giết người ?

Giả thiết này dĩ nhiên là không thể tưởng tượng nổi. Nếu lỡ có ai khác nghe thấy sắc diện sẽ ngạc nhiên thấy rõ, nhưng dưới cách nhìn sáng suốt của người trong cuộc, Kiến Sầu lại gật gật đầu tán thành, Tạ Bất Thân mặt mũi bình tĩnh như không, còn Lục Hương Lãnh thì hơi có vẻ đăm chiêu song tựu trung chẳng ai lên tiếng bác lại.

Tất nhiên trong suy nghĩ của họ, cho dù không phải là "phụng mệnh giết người" đi nữa thì cũng chẳng khác gì mấy.

Còn các việc sau đó lại không thành vấn đề.

Thù hận giữa Kiến Sầu với Tạ Bất Thần không phải chỉ mới ngày một ngày hai mà có, đồng thời mâu thuẫn giữa Trương Thang với Tạ Bất Thần cũng không phải cứ muốn là tiêu trừ được ngay. Trong khi đó hiện giờ bọn họ cần phải xử lý cho xong cái mớ bòng bong trước mắt này. Vì vậy tất cả đều rất ăn ý gác lại mọi xung đột giữa họ để ưu tiên giải quyết thỏa đáng cục diện trong điện.

Cái vị trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường kia bị Tạ Bất Thần chế trụ nên đã hôn mê từ lâu. Lão ta vốn là người chuyên cậy mạnh hiếp yếu, không thể nào dùng được. Kiến Sầu làm lão tỉnh lại, sau đó liền giở chút mánh khóe dọa cho hồn vía lên mây rồi ép lão vào khuôn phép, bắt câm như hến về mọi chuyện xảy ra hôm nay.

Tạ Bất Thần, Lục Hương Lãnh cùng với Kiến Sầu và Khúc Chính Phong sau đó liên chia nhau hành động.

Vì xảy ra chuyện diêm quân mất mạng lớn như vậy, hơn nữa hạ huyền lệnh quyết dùng để đóng vọng đài cũng đã vào tay, Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh tất nhiên không thể ở lại nơi này được nữa. Nhân lúc còn chưa bị ai phát hiện, bọn họ liền vô thanh vô tức rời khỏi đại điện, trở ra vùng ngoài quỷ môn quan, thông báo tình hình cho phía Thập Cửu Châu biết.

Kiến Sầu với Khúc Chính Phong thì lại có kế hoạch khác. Tài cao mật lớn, cả hai đều tin rằng Trương Thang sẽ có khả năng dẹp yên chuyện này. Vì vậy bọn họ không vội bỏ đi mà lại biến lại thành Liên Chiếu và Tiêu Mưu, sau đó thì nằm bẹp xuống đất giả như trọng thương, mất ý thức.

Hai khắc sau, phán quan vốn canh giữ ở mặt ngoài đại điện rốt cục cũng nhận ra có cái gì đó không bình thường. Gã đi vào nhìn xem, thấy cảnh tượng bên trong thì chết khiếp, chân cẳng bủn rủn, cả người liền khuyu sụp xuống ! Vất vả lắm gã mới lết được tới cạnh xác Sở Giang vương, đến khi nhìn rõ tận mặt thì hết hồn hết vía thét toáng lên.

Sự việc tức khắc liền trở lên nghiêm trọng.

Toàn bộ khu vọng đài đều kinh động, nhân tâm bàng hoàng. Kiến Sầu với Khúc Chính Phong được chúng quỷ xúm vào khiêng xuống dưới, sau khi "tỉnh" lại rồi thì dĩ nhiên bị chất vấn như mưa. Song cả hai đã tính trước từ lâu nên đối đáp câu nào câu nấy vô cùng kín kẽ cẩn thận.

Khi được hỏi rút cục đã xảy ra chuyện gì, Kiến Sầu và Khúc Chính Phong chỉ nói là lúc đi vào không biết sao hai tên tu sĩ Thập Cửu Châu kia lại đột nhiên nổi loạn. Chúng khống chế rồi sau đó còn đả thương bọn họ. Trước khi bất tỉnh, cả hai nghe mang máng thấy nói có đại phán quan Trương Thang tới, còn sau đó xảy ra chuyện gì nữa thì hoàn toàn không biết.

Rốt cục bọn họ chẳng cho được tin tức gì hữu dụng nên sau mấy lần thì chẳng ai còn hỏi nữa.

Trong khi đó, vì bị bọn họ uy hiếp nên khi phải đối mặt với đủ thứ tra hỏi, trưởng lão Khổng Ẩn đều tỏ ra đau đớn khôn xiết, chỉ biết ám chỉ bóng gió cho người thẩm vấn biết nghi ngờ của mình đối với Trương Thang chứ không nói rõ ràng. Vì vậy điêu này lại càng củng cố thêm mối hiềm khích vốn có lâu nay giữa Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc lúc nào cũng nghi ky nhau. Dù sao đại phán quan Trương Thang dưới trướng Tần Nghiễm vương điện hạ chỉ cần đi một chuyến tới vọng đài quỷ môn quan là vừa khéo đúng ngay lúc đang đánh nhau trong điện, sau đó Sở Giang vương chết rôi mà vẫn an toàn rời khỏi. Sự việc có nhìn dưới góc độ nào cũng thấy kỳ lạ.

Nhưng ai có thể nghi ngờ y được đây ?

Chúng quỷ sợ thì có sợ thân phận phán quan điện Tần Nghiễm của Trương Thang thật nhưng dù vậy cũng không khỏi đoán già đoán non đủ điều : Tu vi y chừng đó, vậy sao giết nổi Sở Giang vương ? Không biết y có liên quan gì tới hai tên tu sĩ Thập Cửu Châu đã mất tăm mất tích kia không ? Hay có ai đó giả dạng chăng 2? Nhiều khi lại có thể có chuyện nghe mà rợn người như vầy...

Tóm lại, sự việc đã đến nước này thì chẳng còn liên quan gì đến "Liên Chiếu" với "Tiêu Mưu” nữa.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong sau khi bàn bạc xong cũng chia nhau hành động.

Khúc Chính Phong giữ hạ huyền lệnh quyết ở lại vọng đài quỷ môn quan để phòng ngừa bất trắc. Kiến Sầu thì thấy tình thế vô cùng thuận lợi nên quyết định mượn chuyện chiêu mộ bổ sung quỷ binh trong tộc Vô Thường để quay trở lại mười tám tầng địa ngục một chuyến, dẫn tu sĩ Tinh Hải - Nhai Sơn vẫn còn đang chờ ở đây ra.

Trong khi đó trước quỷ môn quan, chiến trận liên miên không ngừng.

Thập Cửu Châu và Cực Vực lại đánh nhau thêm mấy trận, bên nào bên nấy đều lúc thắng lúc thua. Trong mấy ngày liền, tình thế cứ bế tắc giằng dai như vậy mãi, ai thấy cũng quen.

Duy có Phó Triêu Sinh là cảm thấy vô vị. "Đùng !"

Đứng trước mặt trận quỷ môn quan, hắn nhẹ nhàng phát chỉ bắn về một chỗ phía trước. Trong chớp mắt, một đốm sáng xanh nhỏ bằng hạt gạo liền phóng ra từ đầu ngón tay hắn rồi bắn xuống một vùng nhung nhúc quỷ binh Cực Vực bên dưới.

Tức thời tựa như rớt vào chảo dâu sôi I

Ngay lập tức, trong vòng mười trượng quanh chỗ đốm sáng kia phóng xuống, một quầng lục quang khổng lồ liền bùng lên, phủ trùm mọi quỷ binh. Tiếng rú gào vang lên thảm thiết !

Chỉ một lát sau, khói đỏ như máu sợi sợi lớp lớp bay lên rồi dân dần tiêu tán trong hư không !

Thủ đoạn siêu tuyệt !

Giết chóc tàn khốc !

Những ngày này, Phó Triêu Sinh đã cho các tu sĩ Thập Cửu Châu còn lại nhìn thấy một cách đầy đủ toàn diện khả năng cao thâm khôn lường của hắn.

Mà bây giờ, những gì xảy ra trước mắt lại càng khiến họ thất kinh hơn !

Cục diện chiến trường tuy hỗn loạn nhưng nguyên cả một vùng trong mười dặm đường kính thoắt cái đã trống hoác quỷ binh thế này thì thật đúng là rợn tóc gáy.

Tiếng quỷ rú gào thảm thiết nghe mà lạnh cả người.

Bên phía tu sĩ Trung Vực, chưởng môn Phong ma kiếm phái Chương Viễn Đại đang đưa mắt dõi nhìn ra xa. Ông nhíu mày, trong bụng thầm nghĩ vị "đạo hữu' lai lịch bí hiểm của Nhai Sơn này thủ đoạn sát phạt thật quá ư tàn bạo, cảnh tượng thê thảm trước mắt nhưng thần sắc y lại chẳng mảy may thay đổi chút nào.

Ngay như bọn họ là kẻ đứng ngoài quan sát mà cũng thấy hắn đúng là kẻ máu lạnh.

Chương Viễn Đại lắc đầu nói : "Dù sao thì cũng chẳng phải là cùng loài với chúng ta...'

Đứng mé mé ngay bên cạnh ông ta là Huyên Nguyệt tiên cơ, chưởng tông Âm Tông Bắc Vực. Giọng Chương Viễn Đại tuy không lớn nhưng bà lại nghe thấy rõ mồn một. Huyền Nguyệt tiên cơ liền cười nhạt bảo : "Bây giờ mọi người ai nấy đều đang chung sức đối phó Cực Vực, Chương chưởng môn nói vậy e không phải đạo cho lắm. Lời ăn tiếng nói vẫn nên thận trọng thì hơn."

Chương Viễn Đại ớn lạnh cả người. Tuy trong thâm tâm ông ta chẳng thấy mình nói gì sai nhưng vì Huyền Nguyệt tiên cơ rất có uy, hơn nữa địa vị cũng cao hơn ông ta cả thước, mà người ta lại còn là nữ tu nữa, nên ông ta cũng không cãi lại, chỉ ngậm miệng làm thinh.

Những người bên cạnh thấy vậy dĩ nhiên cũng không nói tiếng nào nhưng rốt cục ai nghĩ gì trong bụng thì chỉ có người đó tự biết lấy mà thôi.

Trước quỷ môn quan, chung quanh toàn là sa mạc, ở giữa đất đai bằng phẳng.

Trên bình nguyên này, bọn họ đánh nhau, bên này tiến thì bên kia rút, bên kia tiến thì bên này lui, cứ vậy mà chẳng dốc hết sức. Dù Thập Cửu Châu tấn công gắt đến mấy Cực Vực cũng thà hy sinh quỷ binh trên chiến trường chứ không để lộ hết tiềm năng của mình.

Giao chiến quy mô nhỏ đã kéo dài được hai canh giờ.

Đánh nhau hết lần này đến lần khác, Phó Triêu Sinh cảm thấy đôi bên cũng dần dần biết được khả năng của nhau. Phía Cực Vực đã bắt đầu tăng cường binh lực vào trận. Đợt quỷ binh tiến đánh hôm nay rõ ràng là mạnh hơn trước mấy phần.

Song đây không phải là chuyện mà hắn quan tâm.

Sau khi Cực Vực lui binh, Phó Triêu Sinh một thân một mình đi ngược dòng người mà vê.

Dường như nhận ra tâm trạng buồn bực khó chịu hiếm thấy ở Phó Triêu Sinh, con cá chép đen phun bong bóng thêu trên túi gấm giắt bên hông hắn thì thào nói : "Ta đã thấy trước ngay từ đầu rồi, bảo ngươi chớ có bạ lúc nào cũng mở hai con mắt Vũ - Trụ ra xem. Loài người hay bảo tuổi tác đã lớn thì hãy cẩn thận giữ gìn con mắt, nhìn quá hỏng mất rồi, thế phải làm sao ? Nếu lấy thọ mệnh của tộc phù du ngươi mà tính thì một ngày là một đời. Ngươi sống bao nhiêu đời rồi hả, mau mau tỉnh lại đi."

Lại om sòm nữa rồi I

Phó Triêu Sinh thật ra cũng không biết gọi tên tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào.

Chắc tại Kiến Sầu không ở đây nên mới thế chăng ?

Tuy bề ngoài người Nhai Sơn không tệ lắm nhưng bây giờ tham gia trận mạc Thập Cửu Châu, ngoài chuyện trao đổi qua lại với tu sĩ Nhai Sơn, hắn còn phải thường xuyên giao thiệp với các tu sĩ các phái khác nữa, tiếp xúc rồi thì cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Những người này thực không thể so được với bạn cũ của hắn.

Từ tầm mắt, tính tình cho đến lời nói việc làm, thảy đều chẳng bằng. Có lẽ vì quen biết Kiến Sầu từ rất lâu, tình cảm dành cho nàng sâu đậm, nên khi nhìn thấy đồng tộc của nàng hắn đều không khỏi lấy nàng làm khuôn vàng thước ngọc, vì vậy nên nhìn ai cũng thấy không bằng.

Chuyện xấu xa ghê tởm trên đời Phó Triêu Sinh chẳng phải là chưa từng thấy qua.

Hắn ở lại cùng với đám người này, trong lòng thật không thoải mái.

Hắn vừa ngược dòng người đi lên vừa trả lời con cá chết tiệt : "Mặc kệ ! Ta muốn xuất quan !"

"Xuất quan ? Xuất xuất quan quan cái gì ?"

Tự nhiên phía sau lưng liền chợt có giọng ai thọc ngang, giọng điệu nghe vừa ngả ngớn vừa vô cùng ngạc nhiên. Đấy đích thị là Phù Đạo sơn nhân. Lão vừa nắm đùi gà vừa chạy theo, khéo sao nghe lọt câu nói của Phó Triêu Sinh.

"Người... À không, yêu tinh nhà ngươi chẳng phải là đang ở đây đó sao ?"

Hắn không cần quay đầu lại cũng biết là ai; chỉ cần nghe thấy cái giọng, cái kiểu ăn nói bạ đâu xâu đó này, lại thêm mùi đùi gà bay tới nữa là đã quá rõ.

Phó Triêu Sinh không muốn giải thích dài dòng. Hắn có mặt ở đây chẳng qua là để tìm bí mật về luân hồi, phá được mệnh số "Sáng sinh chiều chết" của tộc phù du, hơn nữa cũng là vì đã nhận lời với Kiến Sầu, giúp nàng để mắt canh chừng xem Tạ Bất Thần rốt cục đang làm cái gì.

Nhưng bây giờ Tạ Bất Thần vắng mặt, hắn dĩ nhiên không cần phải nán lại đây nữa !

Hợp tình hợp lý !

Phó Triêu Sinh đáp lời Phù Đạo sơn nhân : "Xuất quan là xuất quan, không xuất không được." "Hả 2"

Chẳng biết hắn lôi cái lý luận lủng củng này ở đâu ra, Phù Đạo sơn nhân há hốc mồm, nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Phó Triêu Sinh vội xoay người định đi. Nào ngờ ngay lúc đó, ở phía trước đột nhiên có tiếng ai đó thét lên thật to, giọng điệu hồ hởi mừng rỡ đến phát điên : "Về rồi ! Về rồi ! Tạ đạo hữu Côn Ngô trở về rồi !II"

Chân Phó Triêu Sinh vừa nhấc lên liên như hóa đá.

Chẳng còn lời nào để nói, hắn hốt nhiên thật muốn chém chém giết giết một trận cho hả.
Bình Luận (0)
Comment