Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484 : Man Thiên Quá Hải

Chương 484 : Man thiên quá hải Chương 484 : Man thiên quá hảiChương 484 : Man thiên quá hải

Trước đó không lâu, Tạ Bất Thần đã phụng mật lệnh của Hoành Hư chân nhân đi quỷ môn quan tìm vọng đài, bây giờ an toàn trở về, lông tóc chẳng hao tổn cọng nào thì phải nói đây đúng thật là kỳ tích.

Nhìn y với Lục Hương Lãnh từ xa đi lại, ai nấy đều trầm trồ thán phục.

Dáng áo xanh tựa dáng núi phong sương, giữa tiếng xì xào bàn tán hai bên, Tạ Bất Thần rẽ đám đông đi thẳng tới trước mặt Hoành Hư chân nhân đang đứng quan sát trận chiến trên ụ cao để hành lễ trước.

Những nhân vật khẩn yếu khác của Thập Cửu Châu dĩ nhiên lúc này cũng hội tụ lại đây.

Hoành Hư chân nhân nhìn sơ qua thì biết trên người y đúng là có thương tích, nhưng tạm thời không hề gì, vì vậy bèn không hỏi tới mà đi ngay vào vấn đề then chốt : "Việc đến đâu rồi ?"

"Chẳng phụ sư tôn ủy thác, đệ tử đã tới quỷ môn quan tìm hiểu tình hình vọng đài, song giữa đường lại tình cờ gặp Kiến Sầu đạo hữu Nhai Sơn với Khúc kiếm hoàng của Minh Nhật Tinh Hải. Tuy không giống như kế hoạch nhưng lại lấy được lệnh quyết điêu khiển vọng đài."

Tạ Bất Thần có sao báo lại.

Mà ngay khi tên tuổi của Kiến Sầu với Khúc Chính Phong vừa vang lên thì ai nấy đều chấn kinh !

"Kiến Sầu tiểu hữu ?”

"Sao hay vậy ta 2?"

"Mà sao lại hành động cùng lúc với Minh Nhật Tinh Hải..." "Bọn họ vào Cực Vực bằng cách nào ?"

"Có phải qua cửa quỷ không ?"

"Đâu có nghe nói đâu !"

"Xảy ra chuyện gì vậy..."

Đó đây tiếng bàn luận chợt vang dậy râm ran, giọng điệu vừa sửng sốt vừa có chút lạ lùng không dám tin. Nhiều người còn kinh nghi liếc mắt nhìn về phía tu sĩ Nhai Sơn.

Tại đương trường, tu sĩ Nhai Sơn ai nấy mặt mày ngơ ngác, cũng sững sờ y như bọn họ.

Mà chưởng môn Trịnh Yêu thần sắc cũng chẳng khác gì những người khác.

Dĩ nhiên, họ biểu hiện là thật tình, còn hắn thì chỉ là làm ra vẻ.

Hoành Hư chân nhân đã thấy trước từ lâu. Tu sĩ Nhai Sơn với Minh Nhật Tỉnh Hải cứ lề mề không chịu tới, vả lại còn viện hết cớ này đến cớ kia, như vậy nhất định là sau lưng có mưu mô gì đó không thể cho ai biết được.

Nhưng lão vạn lần chẳng ngờ -

Hai người kia đùng một cái lại xuất đầu lộ diện ở Cực Vực, hơn nữa lại còn là ở sau quỷ môn quan nơi mà chúng tu sĩ vốn không thể tới được !

Hai hàng mày bạc trắng cau lại, Hoành Hư chân nhân không khỏi đưa mắt nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân mới từ đầu bên kia đi qua, song vẫn nhịn không hỏi ngay về việc làm thế nào mà Kiến Sầu với Khúc Chính Phong lại cùng có mặt sau quỷ môn quan.

Dù sao cũng đang vào thời chiến, thế cục vô cùng nhạy cảm.

Nếu lão mở miệng hỏi thì hiển nhiên người ta sẽ biết rằng lão hoàn toàn chẳng biết ất giáp gì về việc này, lại mất công vạch áo cho người xem lưng, lộ ra chuyện hai bên Nhai Sơn - Côn Ngô không tin tưởng nhau, mâu thuẫn đến độ không hàn gắn nổi. Mà nếu chẳng hỏi tiếng nào thì người ta sẽ cho rằng mấy cái chuyện này là do bọn họ hai bên đã có tính toán trước rồi.

Hoành Hư chân nhân chỉ hỏi Tạ Bất Thần : "Vậy chắc là hai người đó giữ lệnh quyết đúng không ?"

"Thưa vâng.'

Tạ Bất Thần vừa thoáng nghĩ một chút là đã dễ dàng hiểu ra ngay tại sao Hoành Hư chân nhân lại không hỏi kỹ về Kiến Sầu với Khúc Chính Phong. Vì vậy y cũng không đề cập tới họ mà chỉ thuật lại đã cùng bàn tính kỹ kế sách với Kiến Sầu ra sao trong đại điện vọng đài dưới lòng đất quỷ môn quan.

"Kiến Sầu đạo hữu nói hai người bọn họ giả dạng trà trộn vào Cực Vực, hành sự khá thuận lợi. Nay lệnh quyết đóng vọng đài đã lấy được, việc phải làm sau đó chính là tìm thời cơ thích hợp dốc sức tuyên chiến với Cực Vực. Song phương nội ứng ngoại hợp, xuất kỳ bất ý tấn công, đánh úp sẽ rất có hiệu quả."

Hai người bọn họ tại sao lại xuất hiện ở Cực Vực, nếu gác câu hỏi cực lớn này sang một bên thì bây giờ Tạ Bất Thần nói như vậy thực đúng là một tin quá tốt, ai nghe cũng thấy phấn khởi trong lòng, biết rằng cục diện bế tắc trước mắt chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu tan I

Vọng đài đã nằm dưới quyền điều khiển của bọn họ thì đánh hạ quỷ môn quan còn khó khăn gì nữa ?I

Ngay cả Hoành Hư chân nhân nghe xong, đáy mắt không khỏi rung lên hoảng hốt, tựa hồ như hoàn toàn không ngờ được thời cơ chuyển biến nhanh như vậy, thậm chí lại còn phát triển đến mức này... Chuyện về vọng đài vốn là do lão phái Tạ Bất Thần đi, nhưng ấy thế mà lại bị hai người Kiến Sâu với Khúc Chính Phong nhanh chân nhanh tay làm trước.

Hoành Hư chân nhân lắng tai nghe, thấy người người xung quanh bàn tán nào là "Nhai Sơn xuất kỳ chế thắng”, nào là "Kiến Sầu đạo hữu với kiếm hoàng bệ hạ thủ đoạn quả là thâm sâu, thần quỷ khó lường"... , trong bụng liền có linh cảm, mơ hồ nhận ra Phù Đạo rốt cục đang muốn giành cái gì, tính toán cái gì với mình.

Trong khi đó Tạ Bất Thần lại hoàn toàn không hề để ý gì đến những việc này, hoặc nhiều khi y thấy đấy nhưng lại chẳng bận tâm. Ngước mắt lên nhìn Hoành Hư chân nhân lâm lầm lì lì trước mặt, y nói : "Ngoài ra còn có một chuyện khác nữa không thể không báo lên sư tôn..."

Hoành Hư chân nhân hỏi : "Chuyện gì ?"

Tạ Bất Thần cụp mắt điềm tĩnh đáp : "Diêm quân điện thứ hai trong số tám diêm quân tám điện của Cực Vực, Sở Giang vương chết rồi."

"Chết rồi ?"

Bên bờ hồ chuyển sinh, dưới Bát phương thành Cực Vực, Tần Nghiễm vương hai tay chắp sau lưng đứng ở cuối sạn đạo, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn cây búa to lớn dập dềnh dưới nước, giọng điệu nghe chẳng có vẻ gì là tức giận trước việc Bát phương diêm điện vừa mất đi một vị diêm quân. Trông y vô cùng bình tĩnh, tựa hồ như người chết là một kẻ xa lạ vậy.

Trương Thang đứng sau lưng y liền đáp : "Hạ quan đích thân động thủ. Đúng là chết rồi. Nhưng hai tên tu sĩ Thập Cửu Châu bắt được hôm trước lại thừa cơ bỏ chạy. Đây là do hạ quan sơ suất, hành sự bất lực."

"Bắt được đem tra hỏi cũng không có tác dụng gì." Tân Nghiễm vương cười nói : "Tình hình Thập Cửu Châu tóm lại cũng đã như vậy rồi. Cho dù có bắt được người moi được tin tức gì đó thì cũng không thể tránh được khổ chiến."

"Vậy quỷ môn quan hiện giờ không ai tọa trấn..."

Trương Thang dĩ nhiên sẽ không bắt bẻ gì, nhưng nghĩ đến cục diện quỷ môn quan hiện giờ thì không khỏi nhíu mày nhìn Tân Nghiễm vương hỏi.

Bóng lưng Tần Nghiễm vương gần như chìm hẳn vào hắc ám xung quanh, duy chỉ có nước hồ chuyển sinh là bồng bênh, loang loáng ánh lên bàng bạc một cách lạ lùng. Sau một hồi trầm ngâm, Tần Nghiễm vương đáp : "Sở Giang chết rồi, hắn ta chắc phải ngoan ngoãn thành thực hơn, tạm thời sẽ không dám mưu đồ, động tay động chân gì sau lưng đâu. Quỷ môn quan là cửa ngõ trọng yếu của Cực Vực ta, sát phía sau là Uổng Tử thành. Quỷ môn quan mà thất thủ thì Uổng Tử thành cũng không giữ được. Trận này là trận then chốt, không được để thua. Ngươi đi sang điện thứ sáu, mời Thái Sơn vương đi quỷ môn quan chủ trì đại cục."

"Hạ quan đi ngay."

Trương Thang lĩnh mệnh. Y đang định lui ra thì Tân Nghiễm vương lúc này mới chợt ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt bình bình tuyệt chẳng có lấy một chút xúc cảm mà một sinh vật phải có trên đời, lạnh lùng đến gần như là mắt "Đạo". Y bảo Trương Thang : "Sở Giang vương chết rồi, điện thứ hai trống không, bây giờ đang lúc chiến trận nhưng lúc nào thong thả thì hẳn là sẽ bổ sung người vào chỗ khuyết đó. Ngươi là đệ nhất phán quan dưới trướng bổn điện, nếu có tâm thì cũng có thể trù tính việc này cho mình một phen được."

Giọng điệu bình thản nhưng ý tứ thì kinh hồn ! Nghe vậy Trương Thang không khỏi ngẩng đầu lên. Trong bầu không khí tĩnh mịch như tờ, y nhìn thẳng vào ánh mắt lõi đời của Tân Nghiễm vương tựa như để nắm bắt ý tứ sâu xa bên trong, sau mới cụp mắt điềm đạm đáp : "Thưa vâng.'

Sau đó Tần Nghiễm vương cũng không nói gì thêm.

Vì vậy Trương Thang bèn lui ra, nhằm về phía hư không có điện thứ sáu của Thái Sơn vương mà đi.

Ở bên kia, Kiến Sầu đã lại hóa thành Liên Chiếu, vẫn dựa theo kế hoạch đã vạch ra với Khúc Chính Phong lúc trước, mượn danh nghĩa bổ sung quỷ binh xuất chinh mà trở lại địa ngục mười tám tầng.

Trong động phủ dưới khu phế khư, tu sĩ hai phái Nhai Sơn - Tinh Hải đều có mặt ở đó.

Những gì xảy ra trong hai ngày vừa qua và tình hình bên ngoài ra sao Kiến Sầu đều nhất nhất báo lại cho mọi người biết, sau đó thì định dẫn bọn họ rời khỏi địa ngục này.

Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy. Địa ngục có mười tám tầng thì mỗi một tầng lại là một ải phải qua. Lúc trước nàng với Khúc Chính Phong có thể bình yên vô sự ra ra vào vào đó là vì tu vi hai người bọn họ cao thâm, hơn nữa lại còn giả dạng thành Liên Chiếu với Tiêu Mưu nên mới không bị phát giác.

Mà hiện giờ...

Tay ôm tiểu chồn, Phương Tiểu Tà thấy Kiến Sầu cau mày thì sáng ý biết ngay nàng đang bận tâm điều gì, trong chớp mắt đã đề nghị ngay : "Đại sư bá, chúng ta người đông thế mạnh, vậy sao không từ mười tám tầng xông thẳng ra, dọc đường gặp đâu giết đó ?" Mở đường máu xông qua mười tám tâng địa ngục ?

Tiểu tử hăng hái hiếu chiến, suy nghĩ đúng là chấn động nhân tâm.

Nhưng cách này thì...

Khóe miệng hơi cau, nàng bảo : "Bây giờ chưa đánh, thế cục chưa định, để lộ sở trường sở đoản của mình dễ bị người ta nắm thóp, thế chẳng khôn ngoan. Cho dù ỷ mạnh đánh ra cũng chưa chắc có thể giữ được toàn bộ thực lực.

"Vậy phải làm sao ?"

Phương Tiểu Tà xương cốt trong người ngứa ngáy cứ muốn đánh ngay. Thấy Kiến Sầu điềm tĩnh lý trí như vậy, hoàn toàn chẳng động tâm trước lời đề nghị của mình, nó liền bĩu môi, ỉu xìu lẩm bà lẩm bẩm trong miệng mấy tiếng.

Ánh mắt Kiến Sầu thâm trầm, chìm trong suy tưởng.

Lúc này, điều chợt hiện lên trong trí nàng chính là lúc tình cờ bị Tạ Bất Thần đánh úp trên đường đi tới vọng đài, từ đó cũng nảy sinh thắc mắc mà mãi đến giờ vẫn không có lời giải -

Tạ Bất Thần làm sao thần không biết quỷ không hay qua được quỷ môn quan như vậy ?

Y đi đường vòng chăng ?

Hay chắc có cách kinh thế hãi tục gì ?

Trong khoảnh khắc, đủ thứ tiểu tiết vụn vặt thường ngày có liên quan tới y xưa kia liền vùn vụt thoáng qua trong ký ức nàng.

Trí kế, trù mưu, binh pháp...

Đột nhiên linh quang tự sâu trong tiêm thức chợt lóe, nàng bật cười đứng bật dậy nói : “Chúng ta đi thôi."

"ĐI?

Phương Tiểu Tà và thậm chí là cả những người khác cũng ngẩn người, chẳng hiểu ra làm sao : Nàng đã nghĩ ra được cách đi khỏi đây rồi ư 2

"Đi làm sao 2?"

Kiến Sầu chỉ đáp, lời lẽ khiến ai cũng không khỏi chấn kinh : "Man thiên quá hải, giấu trời qua biển. Dĩ nhiên là đi ngay dưới mí mắt bọn họ rồi !"
Bình Luận (0)
Comment