Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 485 - Chương 485 : Sói Tới Rồi

Chương 485 : Sói tới rồi Chương 485 : Sói tới rồiChương 485 : Sói tới rồi

"Ngươi nói xem, trận chiến này thua hay thắng đây ?"

"Mẹ kiếp, ai mà biết được ?"

"Ái chà, ước gì vận khí tốt tốt một chút."

"Ừ, mà nghe nói hồi trước ở vọng đài quỷ bên đó người ta đồn nhiều lắm, nói tu sĩ Thập Cửu Châu có cách vào quỷ môn quan thần không biết quỷ không hay. Mọi người hoang mang lắm..."

"Chắc là đào hang chui vào cũng không chừng đúng không ?"

"Ha ha ha ! Nếu mà đào được tới địa ngục chúng ta thì chắc là hài lắm đây..."

"Hừ

"Ta tò mò cực."

"Không biết là có bản lãnh tám ngày đào được tới địa ngục không ? Dám tính chuyện đó không đây 2? Giờ trong mười tám tầng địa ngục tộc nào cũng đang tuyển quỷ binh, chui đầu vào đặng chết sao ?"...

Chưởng ngục ty canh gác tầng địa ngục thứ mười tám là hai tên quỷ lại : một tên ôm kiếm gãy dài dài, tên kia thì vác trường đao lỗ rõ. Cả hai đều đang ngồi trên một chỗ cao trong Chưởng ngục ty tán gẫu về tình hình trận chiến cho dù bản thân vô phương can thiệp, vừa khua môi múa mép vừa buồn chán ngáp dài.

Địa ngục mười tám tầng dạo này thực đúng là náo nhiệt.

Kể từ khi đỉnh tranh được tổ chức ở địa ngục cách đây tám mươi năm thì bây giờ mới lại được như thế này. Bát phương diêm điện hạ lệnh kêu gọi thập đại quỷ tộc trên toàn Cực Vực chiêu mộ quỷ binh tham chiến, hứa sẽ thưởng hậu cho kẻ có công. Có người tham sống sợ chết không chịu đi nhưng trước tương lai đầy hứa hẹn như vậy cũng có người không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó, liền chẳng chùn chân mà tham gia ứng tuyển.

Về mặt này thì ác quỷ trong địa ngục mười tám tầng là tích cực nhất.

Thập đại quỷ tộc đều rất thông minh. Chúng biết trong giới quỷ tu ở Cực Vực thì chỉ có ác quỷ trong địa ngục mười tám tầng là tình nguyện hưởng ứng việc chiêu binh, chịu xông pha ra chiến trường. Vì vậy địa ngục mới trở thành một nơi đầu não chuyên tuyển quỷ binh như bây giờ.

Hai tên quỷ lại thậm chí còn nghe nói gần đây, dưới sự phán xét của các đại phán quan, số quỷ mới phải vào địa ngục mười tám tầng thụ hình lại còn đông hơn trước nhiều.

Đây có phải là chuyện trùng hợp tình cờ hay không dĩ nhiên rất khó nói.

Hai tên quỷ này cũng thật không dám đại nghịch bất bạo bàn luận phán xét mấy cái "mánh khóe vừa lợi hại vừa xảo trá của các vị diêm quân với thập đại quỷ tộc" làm chi. Dù sao bọn chúng cũng chỉ là kẻ canh cửa ở địa ngục mười tám tầng, trong khi đó nghe nói tu sĩ Thập Cửu Châu có cách thức bí hiểm gì đó, ra ra vào vào quỷ môn quan dễ như chơi, thế nên mới muốn nán lại ở địa ngục cho an toàn, giữ mạng mình mới là điều cần kíp.

Nhưng suy nghĩ của đám quỷ cấp dưới nhiều khi lại chẳng như vậy.

Gì thế kia -

Xa xa chợt có một đoàn người dài ngoằng trông chẳng khác gì một con rắn đen đang uốn éo tiến về phía Chưởng ngục ty. Đến khi tới gân hơn thì mới thấy đoàn người này chẳng phải là một đội hay một nhóm quỷ tộc đồng nhất mà từ đầu chí cuối lại gồm có bốn đội quỷ binh thuộc bốn quỷ tộc hợp lại !

Đi đầu là tộc Mỏ Chim, kế nữa là tộc Nhật Du rồi tộc Vô Thường, sau cùng là tộc quỷ vương.

Phóng mắt mà trông, một đoàn trùng trùng điệp điệp !

Tính đầu ngón tay thì sơ sơ ít nhất cũng phải hai ngàn người !

Cảnh tượng đúng là hiếm có !

Thời gian gần đây, quỷ binh từ địa ngục mười tám tầng ra rất nhiều. Năm ba ngày sau khi Tần Nghiễm vương hạ lệnh liên có tới mười sáu mười bảy đội quỷ binh qua cửa, cứ cách vài canh giờ lại làm một đợt, cao điểm có khi trong một canh giờ lại có tới ba đội đi qua.

Mà bốn đội tới cùng một lúc như hiện giờ thì thực là hiếm thấy.

Trong khi đó hạn chót cho việc chiêu mộ quỷ binh cũng sắp tới, chiến trường quỷ môn quan đằng kia sẽ thật sự thay đổi, cho nên chẳng ai dám lề mề, tất cả đều muốn mau mau điều người đến nơi trước khi hết hạn cho xong.

Chưởng ngục ty ngồi ở bên này thấy quang cảnh rầm rầm rộ rộ như vậy thì dĩ nhiên không dám coi thường.

Lệnh bài trong tay, thông đạo thông với địa ngục tầng trên liên mở ra cho tộc Mỏ Chim đi qua. Như thế, nhoáng một cái công việc trở nên rất đơn giản, tộc Mỏ Chim qua xong rồi thì tới lượt tộc Nhật Du; tộc Nhật Du đi hết xong thì kế cho tộc Vô Thường qua; xong tộc Nhật Du rồi là tới phiên tộc quỷ vương.

Chẳng cần phải mở thông đạo tới những bốn lần làm gì cho mất công.

Đám quỷ binh này mỗi tên mỗi vẻ kỳ hình quái trạng, cứ nhìn chúng diễu qua trước mặt thì khó mà nhớ kỹ hết từng tên. Mới đầu quỷ lại còn để ý quan sát nhưng sau thì dân đần đâm chán, không khỏi lơ là ngáp ngắn ngáp dài.

Cho tận đến khi đội quỷ binh thứ ba mà tộc Vô Thường tuyển được đi qua, hai tên quỷ lại từ Chưởng ngục ty đi xuống phía dưới chợt ngẩn người, ánh mắt sáng rỡ nhìn mãi không rời một nữ tu dẫn đầu mặt mũi xinh đẹp quyến rũ lạ lùng.

Mà sau đó nữ tu áo đen chân trần kia lại còn đưa mắt nhìn chúng tự nhiên cười cười nói nói. Trong chớp mắt, cả thế giới xung quanh tựa như nở đầy hoa thơm, tim đập thình thình rộn ràng không ngừng, chẳng khác gì bị một cánh tay dịu dàng êm ái kéo vào cõi tiên, đầu óc lâng lâng đầy ắp tơ tưởng không sao dứt ra nổi I

Mãi cho đến khi người nữ tu kia biến mất hẳn, cả một đội quỷ binh hơn năm trăm người của tộc Vô Thường tên nào tên nấy đều lần lượt đi qua xong, tới lượt đội binh của tộc quỷ vương rồi mà bọn chúng vẫn còn ngây người sỉ ngốc nhìn theo.

"Mẹ kiếp ! Người đâu mà lắm thế ?"

Đám quỷ tu tộc quỷ vương ở cuối chót bực bội hết sức, chẳng hiểu hôm nay là cái ngày gì mà tộc mình lại đi sau. Bây giờ tâng này lại càng tệ hơn, phải xếp sau một ngàn rưỡi một ngàn sáu quỷ binh, chờ bọn chúng qua hết rồi thì mới được đi qua !

"Quái ! Sao hôm nay lại dồn thành một cục như vầy, lại còn đúng vào canh giờ này nữa ?"

Tiếng la ó phàn nàn ong ong thấy rõ nhưng lại chẳng tài nào kéo lại được hồn vía của bọn quỷ lại phụ trách chưởng ngục ty. Tên nào cũng mơ mơ màng màng, tấm tắc khen : "Đúng là đệ nhất mỹ nhân tộc Vô Thường có khác ! Sao mà đẹp quá đi...' Nửa canh giờ sau.

Trên một vùng hoang nguyên bao la nằm giữa quỷ môn quan và Uổng Tử thành của Cực Vực.

"Liên Chiếu" giữa không biết bao nhiêu là tiếng suýt soa ngưỡng mộ đã đi thẳng từ địa ngục mười tám tầng ra đến nơi này, khóe miệng cau lại cứng ngắc rốt cục rồi cũng giãn ra. Nàng bình tĩnh thở phào một hơi dài nói : "Thành công rồi."

Qua lọt rồi I

Làm vậy mà trót lọt hết ư 2

Bây giờ đã đặt chân trên vùng ác thổ Cực Vực hoang vu này, nhớ lại con đường vừa bạo vừa gan, nguy hiểm trùng trùng vừa rồi, mọi người ai nấy đều cảm thấy như mơ !

Mà bọn họ làm cái trò gì chứ 2

Người giả thành quỷ. Hình dáng biến giống y hệt như quỷ tu tộc Vô Thường và quỷ tu trong thập đại quỷ tộc của Cực Vực. Đã vậy Kiến Sầu lại còn tai quái nghĩ ra chuyện cho nhân số còn lại trong đội hóa thành người giống như tộc Nhật Du !

Trừ điều này ra thì hoàn toàn không giả cái gì khác !

Cũng chẳng hề phải đi đường vòng !

Quả đúng như Kiến Sầu nói, công khai đường hoàng, chẳng chút sợ sệt đi ngay dưới mí mắt bọn chúng.

Cho dù có ngụy trang thì so với cởi trần chạy cũng chẳng khác gì.

Có trời mới biết trống ngực bọn họ thùng thùng gấp gáp đến độ nào. Ai nấy đều sợ cái chiêu chó cùng rứt giậu này bị tổ trác, hay lỡ như chưởng ngục ty nổi máu cẩn thận mà nghi ngờ thì đúng là xong đời.

Nhưng ấy thế mà lại đi trót lọt được hết...

Không những qua hết, theo mưu của Kiến Sầu, bọn họ còn dám cả gan đi sát ngay sau tộc Mỏ Chim, hơn nữa lại còn chen người vào đội của tộc quỷ vương !

Chơi kiểu này người ta mà phát hiện thì đùng một cái đánh giết long trời lở đất là cái chắc !

Gan !

Đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn thật đúng là gan cùng mình.

Chưa kể tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải chỉ biết đến Kiến Sầu nhờ đủ thứ lời đồn thổi thêu dệt bê ngoài mà thậm chí ngay cả môn hạ Nhai Sơn đến giờ nhìn lại đại sư bá nhà mình cũng phải hết hồn một trận -

Từ đầu đến cuối nàng ta toàn bài bạc hên xui I

Ngay như cái đứa lớn gan nhất, gặp ai cũng dám thách đánh như Phương Tiểu Tà khi nhớ lại lúc nãy đội hình bên mình trước sau đều nằm kẹp giữa tộc Mỏ Chim với tộc quỷ vương thì thấy ỷ mạnh xông qua mười tám tầng địa ngục gặp đâu giết đó cũng chẳng thể nào thấp tha thấp thỏm, hồi hộp đến nghẹt thở bằng cách này.

Ngoài hồi hộp, trong bụng còn không khỏi có phần sợ hãi.

Phương Tiểu Tà dè dặt thở phào một hơi rôi buông ra một câu vẫn nhịn mãi suốt dọc đường : "Làm sợ muốn chết !"

Kiến Sầu nghe vậy thì không nhịn được cười : "Mới có chút đó thôi mà sợ rồi, trước kia gan lì lắm cơ mà ?"

Tất nhiên nàng biết đây là kiểu hành binh dùng hiểm chiêu. Song bên cạnh đó, sau khi xem xét phân tích toàn diện thế cục, nàng cũng nhận ra rằng chiêu này tuy hiểm nhưng khả năng thành công cực lớn.

Dù sao Tạ Bất Thần cũng qua được quỷ môn quan đấy thôi.

Quỷ môn quan chính là vùng trọng yếu mà hai bên giành giật trong trận đầu tiên của cuộc chiến Âm dương giới lần này. So với địa ngục mười tám tầng trông như gió êm biển lặng thì canh phòng của nó còn nghiêm ngặt hơn không biết bao nhiêu lần !

Kể ra thì Tạ Bất Thân còn điên hơn nàng nhiều !

Địa ngục mười tám tầng tuy cửa rất nhiều nhưng trong chưởng ngục ty lại chẳng có bao nhiêu quỷ tu, vả lại từ sau khi Tần Nghiễm vương hạ lệnh thì thập đại quỷ tộc đã dẫn ra không biết bao nhiêu là đội quỷ binh rồi, vì vậy xem mãi đâm nhàm, tránh sao cho khỏi lơi là.

Nàng gan cùng mình, dám bám theo các tộc khác để qua cửa.

Đội hình càng dài thì người cai ngục càng mất kiên nhẫn, có kỹ thì chỉ nhìn đầu nhìn đuôi là cùng. Bọn họ ấy thế mà lại chen đi ngay giữa, hơn nữa lại còn có "Liên Chiếu" xinh đẹp quyến rũ õng a õng eo, quỷ lại không thể không chú ý tới, thật cũng chẳng thể trách bọn chúng chểnh mảng nhiệm vụ được.

Bị nàng giễu, Phương Tiểu Tà cảm thấy hơi mất mặt. Nó há miệng định cãi nhưng vừa ngẩng đầu lên thì lại gặp phải sóng mắt long lanh diễm lệ của nàng, nhất thời hồn vía lên mây. Cái giọng lẽ ra phải vô cùng hùng hồn nhưng không biết sao liền nhỏ lại. Nó bất mãn lầu bầu : “Ai mà biết sư tỷ chen ngang vào đội binh của người ta chứ..."

Ai ui, còn oán trách nữa.

Kiến Sầu liếc xéo Phương Tiểu Tà nhưng rồi cũng chẳng tới an ủi tâm hồn bé nhỏ trây xước của nó làm gì. Nàng nhìn nhìn địa hình xung quanh một hồi rồi cũng lôi mẹo của Tạ Bất Thân ra mà bắt chước, dựng lên ở đây một tòa trận pháp ẩn nặc khá lớn, đoạn tập trung cường giả Nhai Sơn - Tỉnh Hải từ xuất khiếu trở lên trình bày phương án sắp tới.

Nghe xong ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

So với việc ngang nhiên đi qua địa ngục mười tám tầng thì chuyện này còn kinh hồn hơn !

Vượt mười tám tầng địa ngục tuy nguy hiểm nhưng dù sao bọn họ cũng biết được nguyên nhân trong đó. Mà bây giờ trước kế hoạch của Kiến Sầu bọn họ thật cứ y như hòa thượng lùn với tay không tới đầu, chẳng hiểu ra làm sao Ï

Rốt cục thì để làm quái gì thế này ?

"Cứ làm theo là được." Kiến Sầu sắc mặt vui vui tựa hồ như đang tưởng tượng đến lúc đó cảnh tượng sẽ tiếu lâm như thế nào vậy. Trong lòng cũng tự nhiên trở nên hớn hở hiếm có, nàng nói : "Về phần mình, ta cũng phải quay lại địa ngục mười tám tầng một chuyến, sau đó còn tới vọng đài quỷ môn quan gặp kiếm hoàng bệ hạ nữa. Mọi người tùy cơ ứng biến, nhưng nhớ là phải chạy cho nhanh, tuyệt đối đừng để bị bắt."

Chúng tu sĩ bụng dạ ai nấy đều như bị mèo cào, song Kiến Sầu dẫn bọn họ ra khỏi mười tám tầng địa ngục, đi đường vốn đã gấp gáp vội vàng vì trong thời hạn nhất định còn phải dẫn quỷ binh chiêu mộ được tới vọng đài quỷ môn quan nữa. Thế nên nàng không có thời gian đâu mà giải thích rõ ràng cho họ hiểu.

Vừa nói xong thì đã nhanh chân đi ngay, để lại một đống tu sĩ Nhai Sơn với Minh Nhật Tinh Hải ngẩn mặt nhìn nhau.

Việc dẫn tu sĩ Thập Cửu Châu đi qua mười tám tầng địa ngục là việc khó nhất nhưng vậy mà cũng đã xong. Những chuyện còn lại đối với Kiến Sầu thì lại nhẹ nhàng dễ dàng như trở bàn tay : Nàng trở lại địa ngục tuyển ra vài trăm ác quỷ không quá cộm cán trong số quỷ ít ỏi còn lại, nhập chúng vào trong đội ngũ quỷ binh tộc Vô Thường rồi sau đó nhơn nhơn đi qua hết cửa này đến cửa khác trong mười tám tầng địa ngục, cuối cùng thì mặt không đổi sắc quay lại vọng đài quỷ môn quan, họp mặt với Khúc Chính Phong.

Đến lúc này, diêm vương tọa trấn quỷ môn quan do Bát phương thành phái tới đã là Thái Sơn vương.

Cả Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều không biết gì mấy về vị Thái Sơn vương điện thứ sáu này. Nhưng hiện tại mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, thậm chí ngay cả hạ huyền lệnh quyết dùng để đóng cửa vọng đài quỷ môn quan cũng nằm trong tay bọn họ, bây giờ người mới là ai, biết hay không biết cũng không quan trọng.

Dù gì thì dưới mắt hai người y cũng chẳng khác một cái xác không hồn là mấy.

Hôm Kiến Sầu quay về, trước quỷ môn quan liền nổ ra một trận đánh lớn.

Phía Cực Vực sau khi tập họp binh lực đúng thời hạn thì gần như chủ động tấn công ngay, thế đánh mạnh gấp mấy lần so với lúc trước !

Có lẽ vì Sở Giang vương chết nên lòng người hoang mang. Thái Sơn vương tân nhiệm kế thừa cái mớ bòng bong này ắt hẳn vì muốn vực dậy sĩ khí binh tốt nên chiến trận mới sôi sục hăng hái như vậy !

Phía Thập Cửu Châu không ngờ địch thủ lại đột nhiên giở quẻ thế này, nhất thời bị đánh đến thiếu điều trở tay không kịp, cứ đinh ninh nghĩ rằng thắng bại trận chiến mấu chốt đã sắp sửa ngã ngũ đến nơi.

Nào hay sĩ khí địch quân đang dâng cao như cầu vồng thì đột nhiên lại xảy ra chuyện !

Chẳng biết mấy tên rùa rút đầu nào, ở phía sau mấy vạn quỷ binh Cực Vực từ quỷ môn quan đi ra, khi khổng khi không lại chõ miệng vào trận kinh hoàng thét lớn : "Nhai Sơn ! Nhai Sơn đánh tới rồi ! Nhai Sơn đánh tới rồi !II"

Tiếng kêu thảm thiết không sao tả nổi. Thình lình nghe thấy, chúng quỷ sợ đến kinh hồn lạch phách !

Mà kêu rất to !

Quá nửa chiến trường đều nghe thấy !

Đối với toàn Cực Vực mà nói thì hai tiếng "Nhai Sơn" thực chẳng khác gì ác mộng. Trong trận có không ít lão tướng của thập đại quỷ tộc đã từng trải qua trận Âm dương giới cách đây mười một giáp trước, nghe thấy hai tiếng kia thì tự nhiên thất kinh, đầu óc cũng hoang mang bấn loạn.

Mặt trận phía trước có Nhai Sơn, bọn chúng vậy mà còn dám đánh vào.

Nhưng người Nhai Sơn sao lại có mặt ở phía sau 2?

Chuyện quỷ dị như vậy khiến quân tâm gần như rối loạn ngay trong chớp mắt.

Cơn rối loạn hoảng sợ ở cánh quân sau trận dấy lên, sau đó chẳng mấy chốc đã lan đến cánh quân đầu trận như dịch bệnh.

Chúng quỷ thi nhau ngoái đầu nhìn về phía sau nhưng lại chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra. Chỉ có tiếng kêu "Nhai Sơn đánh tới rồi" nghe bủn rủn tận tâm khảm là vang vọng phía sau chiến trường !

Nhất thời thấy tựa như tứ bề thụ địch mà sợ.

Quỷ binh trong trận phía Cực Vực còn chưa kịp định thân xem xem chuyện gì xảy ra thì tu sĩ Thập Cửu Châu đang đánh phía trước liên nhạy bén nhận ra địch thủ của họ đang gặp trục trặc gì đó, đã vậy thì lý nào lại chẳng chụp lấy cơ may quá tốt như thế này ?

Ban nãy chiến cục còn đang ở thế dằng dai ác liệt thì bây giờ liên bắt đầu đảo ngược !

Tuy là tu sĩ nhưng hai bên đánh nhau cũng xem trọng bài binh bố trận. Về một mặt nào đó mà nói thì khi đánh nhau trên quy mô lớn, so với quân đội phàm nhân, bài binh bố trận của tu sĩ sẽ cho tác dụng lớn hơn rất nhiều.

Quân tâm dĩ nhiên cũng tương tự.

Tâm đã loạn thì còn đánh đấm cái khỉ gì !

Quân bên Cực Vực bị tiếng la hét thình lình kia tác động. Quỷ binh ở hậu phương hết hồn lo sợ, đám giữa quân thì hoang mang không sao kể xiết, còn bọn ở tiền tuyến thấy sau lưng bấn loạn thì càng lúc càng sợ, cứ tưởng là kẻ địch đánh từ phía sau đánh tới thật.

Lo trước lo sau như thế này thì còn đầu óc đâu mà đánh nữa ?

Chưa đầy hai khắc, tình thế bức bách, quân bên Cực Vực đành chịu thất bại, tạm thời lui binh.

Mà quái lạ ở chỗ là sau khi tướng lĩnh quỷ binh tra xét một hồi thì có thấy †u sĩ Nhai Sơn nào đánh sau lưng đâu ?!

Mẹ kiếp ! Đúng là lãng xet !

Một mống người cũng còn chẳng thấy I

Rõ ràng là bị người ta dụng kế lừa rồi ! Khi khổng khi không sau trận nhốn nháo, làm ảnh hưởng tới chiến cục, bị Thập Cửu Châu thừa cơ triệt mất một phần mười binh lực, tổn thất không ít quỷ binh !

Tức quá I Tức chết đi !

Sự việc báo đến tai Thái Sơn vương mới đến tọa trấn khiến y nộ khí xung thiên, đập bàn râm rầm, song cũng biết trên chiến trường quỷ binh không thể nào có khả năng phán đoán chính xác được. Một kẻ phao lên, cả đoàn nháo nhác thành như vậy thực ra cũng rất bình thường.

Thành thử đành chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Thái Sơn vương không tin tà ma, sau khi hạ lệnh cho quân lính chỉnh đốn lại xong thì ngày hôm sau liền phát động một đợt tấn công khác đánh Thập Cửu Châu.

Lần này y đặc biệt phái ra vài cao thủ trông chừng phía sau trận.

Thái Sơn vương cứ nghĩ đây chẳng qua chỉ là trò bịp, chơi một lần là cùng, lần sau dù gì cũng đã có kinh nghiệm, bọn họ sẽ không dính bẫy dễ dàng như vậy nữa.

Nhưng từ Thái Sơn vương cho đến quỷ binh Cực Vực, ai nấy đều đánh giá thấp trình độ vô sỉ của địch nhân giấu mặt.

Ngày thứ hai đánh tiếp, tiếng gào rú kia lại vang lên !

Vẫn là cái tiếng tru thê thảm nghe rợn cả người kia : "Nhai Sơn tới rồi ! Nhai Sơn tới rồi ! Nhai Sơn đánh tới nơi rồi !II"

Vì trước đó đã từng ăn phải một vố, tuy sởn tóc gáy nổi da gà đầy mình nhưng hàng ngũ quỷ binh phía sau trận của Cực Vực cũng cố nén sợ, bình tĩnh mắm môi mắm lợi tiếp tục áp trận, giữ cho quỷ binh tiên phương đánh với quân Thập Cửu Châu.

Nhưng chỉ thoắt sau lại có chuyện không ngờ nổi xảy ra.

"Giết đi !" "Giết I"

"Giết - "

Tiếng thét giết này khác hẳn với cái tiếng kinh hồn lúc trước. Nó hô lên ngay sau câu "Nhai Sơn tới rồi", phát từ sau trận phát tới !

Sau quỷ môn quan, sương mù quái dị cuồn cuộn bốc lên. Vụ khí dầy đặc, thoắt cái đã phủ kín quá nửa vùng hoang nguyên này.

Nghe thấy tiếng gào giết giết, quỷ tướng được phái tới trông chừng sau trận liền quay đầu lại nhìn. Nhìn xong cả người ướt đầm mồ hôi lạnh !

Trong vùng sương mù dây đặc tầng tầng lớp lớp kia vậy mà có không biết bao nhiêu là bóng người thoắt ẩn thoắt hiện !

Trông bọn chúng còn giống âm hồn hơn cả âm hồn thực, ma quỷ còn hơn cả ma quỷ thực !

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì còn đầu óc đâu mà suy xét cho kỹ ? Cứ tưởng hôm qua gào thét như vậy là để làm kế nghi binh đánh úp ngày hôm nay. Thành thử chẳng thèm nghĩ ngợi, quỷ tướng cũng há họng dốc sức hét to, tiếng kêu lại còn kinh khủng, tê tâm liệt phế hơn trước !

"Tập kích ! Địch tập kích - "

"Nhai Sơn đánh tới rồi !"

"Nhai Sơn đánh tới rồi !"...

Lần này kẻ gào thét chẳng phải ai xa lạ, không biết lai lịch mà là chính ngay quỷ tướng Cực Vực. Đội ngũ làm gì chẳng loạn 2?

Tiếng la hét kiểu này vừa vang lên thì chẳng mấy chốc chiến cục lại đảo ngược I

Tu sĩ phía Thập Cửu Châu thấy địch thủ rối loạn, tuy không hiểu lắm chúng bị cái gì, nhưng phải chớp thời cơ cái đã, đánh trước rồi tính gì thì tính, vì vậy liên xông tới đánh cho đám quỷ binh tiền phương một trận hoa rơi nước chảy !

Còn bọn quỷ tướng ở hậu trận sợ đến hồn xiêu phách lạc khi trước bây giờ mới nhận ra trong sương mù bóng người lớp lớp như vậy nhưng sau khi gào giết giết ba bận thì tự nhiên lại biến đi đâu mất.

Giật mình, cảm giác trúng kế nổ đùng trong não.

Nhưng lúc này thì chẳng kịp làm gì nữa. Xông vào sương mù xem thử thì đã quá trễ ! Chiến cục vốn phải bể thì giờ đã gần bể rồi, hơn nữa lại còn tệ hơn cả hôm qua, quỷ binh tổn thất đến gần một thành rưỡi !

"Phế vật ! Một đám phế vật !"

Dáng người cao lớn như một tòa tháp sắt, Thái Sơn vương thiếu chút nữa đã bị đám quỷ tướng làm tức chết ! Ngay cả chiếc án bày trong đại điện cũng bị lật chổng kênh !

"Trúng kế tới hai lần liền, làm ăn cái kiểu gì đây hả ?!"

Quỷ tướng đứng dưới ấm ức tức nghẹn một bây, muốn mở miệng biện bạch nhưng lại chẳng dám : Ai mà ngờ được kẻ địch lại xảo quyệt như thế cơ chứ, ngày thứ hai bổn cũ y sì soạn lại, đã vậy lại còn biến hóa trò bịp, đúng là khó lòng phòng bị quá đi !

Bây giờ bị chửi thì biết làm sao 2?

Chịu trận chứ còn thế nào nữa.

Nhưng tới lúc này, phía Cực Vực cũng đã hiểu ra, tin chắc kẻ địch giấu mặt ở sau lưng một khi đã giở trò được hai lần thì tất nhiên rất có khả năng sẽ lại chơi một vố thứ ba nữa. Hơn nữa nhiều khi lộng giả thành chân đập cho chúng một đòn như trời giáng cũng không chừng. Hai lần giao tranh, tuy kết quả làm Thái Sơn vương điên tiết, nhưng con người thô lỗ trông chẳng khác gì một tòa tháp sắt này nếu đã ngồi lên được tới chức vị hiện tại thì dĩ nhiên trong thô có tinh, hẳn phải nhìn ra được mắc mứu bên trong.

Vì vậy tái chiến lần thứ ba, y lệnh cho cấp dưới, bắt mọi người phải chuẩn bị cho tốt : Không những bổ sung thêm quân mới bù cho số đã chết mà còn đặc phái mấy tên quỷ tướng đã phạm sai lầm trấn giữ ở hậu trận cho đại quân; đã vậy lại xếp dặm thêm một đội quỷ binh nữa mai phục ở phía sau quỷ môn quan !

Tục ngữ có câu quá tam ba bận.

Thái Sơn vương sợ nhất là địch thủ hai lần trước giả tấn công nhằm nhiễu loạn nhân tâm, lấy đó làm nền; đến lần thứ ba, khi bên phía y đã trở nên chán nản mệt mỏi thì sẽ tiến đánh thật sự. Đồng thời y cũng muốn xem xem đám tu sĩ xảo quyệt giấu mặt này lòi đuôi ra sao, rốt cục bọn chúng là người hay quỷ I

Lúc khai chiến, Thái Sơn vương thậm chí còn tới dự trận lần đầu tiên, đích thân cổ vũ quân tâm, hơn nữa còn để thị uy với địch thủ ma mãnh giấu mình trong tối.

Xét trên bất kỳ phương diện nào, quân Cực Vực cũng đã chuẩn bị kỹ tới tận răng, không chê vào đâu được.

Nhưng...

Vừa mới khai chiến được một canh giờ, quỷ binh Cực Vực lớp lớp đông như kiến cỏ đang đánh với tu sĩ Thập Cửu Châu hàng ngũ tê tê chỉnh chỉnh, khí thế sôi sục ngút trời thì đột nhiên tiếng thét thảm thiết kia lại vang dậy.

"Nhai Sơn tới rồi ! Nhai Sơn tới rồi !!I Nhai Sơn đánh tới thật rồi !!I" Lần đầu nghe thấy, chúng quỷ vừa kinh vừa sợ;

Lần thứ hai nghe nữa, trong bụng đâm ra nghi nghị;

Đến lần thứ ba thì đến tượng đất cũng phải phát bực ba phần a !!I

Nhai Sơn cái mả cha bọn mày, đánh thiệt cho biết mặt !

"Mẹ kiếp ! Có ngon ra đây đánh với lão tử một trận ! Chờ thộp được đám con rùa rút cổ bọn mày, không quỳ xuống lạy lão tử gia gia là không xong với tụi tao đâu ! Ngay cả bà mẹ mày cũng không tha !"

Bọn quỷ tướng bụng tức đầy mình đã phục ở phía sau từ lâu. Đến khi nghe thấy tiếng gào quen thuộc nghe thảm như tiếng giết heo thì chúng đã chẳng còn hoảng sợ như hai lần trước mà quyết tâm bắt cho bằng được kẻ giấu mặt giở trò quỷ sau lưng mình ra, vì vậy liền suất lĩnh một đội quỷ binh xông thẳng vào trong sương mù dầy đặc, sẵn sàng chém giết.

Tưởng đâu bên trong nếu không có tu sĩ tụ thành đội đột kích theo như lời của Thái Sơn vương thì chí ít cũng phải có mấy tên giả thần giả quỷ vớ vẩn.

Nào ngờ đùng đùng đâm đầu vào thế mà trong vùng sương mù lại trống hươ trống hoác I

Một mống cũng chẳng có I

Nhưng quái dị ở chỗ tiếng gào liên tu xé gan xé phổi kia lại cứ vang dội bên tai chúng, nghe rất gần !

Sởn gai ốc hết cả người !

Cả một đám quỷ tướng với quỷ binh vẫn còn chưa hiểu đầu đuôi ra làm sao thì giữa trời chợt nghe có tiếng chấn động kỳ lạ truyền tới !

Là chấn động linh lực !

Đã từng có kinh nghiệm đánh với tu sĩ Thập Cửu Châu nên bọn chúng liên nhận ra ngay sức chấn động này khác với địa lực âm hoa như thế nào. Nhất thời tên nào tên nấy vong hồn đại mạo !

Có lùi lại cũng đã quá trễ !

"Âm Âm ! Đùng ! Đùng !"

"Vù ! Vù ! Vù....

Một trận tấn công dây đặc ào ào trút xuống như mưa rền gió giật. Trong chớp mắt, chúng quỷ điên thét gào kêu la thảm thiết !

Tiếng có thể giả.

Hình bóng có thể giả.

Nhưng công kích bạo tạc thình lình như thế này chẳng lẽ còn có thể giả được nữa sao 2

"Nhai Sơn tới rồi !"

"Nhai Sơn tới thật rồi !"

Vì quá sợ trong bọn có tên nào đó đã thét lên như vậy. Ngay lập tức đại quân quỷ binh Cực Vực liên loạn cào cào !

Đợt tấn công đột ngột này đã đập tan tâm lý phòng bị căng thẳng của chúng.

Tai nghe đồng đội kêu gào thảm thiết ở hậu phương, mắt nhìn thấy công kích như mưa thế kia thì ai mà có thể làm ngơ, ra sức đánh nhau cho được ?

Quỷ binh nhung nhúc, đông đến gần như phủ đen cả một vùng hoang nguyên, quân đội vốn thành trận hình đâu ra đó nhưng thoáng chốc đã tan rã ngay.

Quân Thập Cửu Châu vốn đánh lâu quen tay nên lại lần nữa dốc sức xông lên !

Tựa hồ như đã từng bàn qua với "đám địch nhân" đánh lén ở hậu trận vậy, phối hợp cực kỳ chặt chẽ !

Bên thì khí thế như cầu vồng, bên thì gào khóc như chết cha chết mẹ...

Hoàn toàn chẳng đánh nổi nữa !

Quỷ binh trong trận rối loạn thành một mảng lớn chiếm hơn phân nửa quân. Duy có Thái Sơn vương đứng bên duyệt trận thì thấy công kích đánh liên tục vào hậu trận có vẻ không bình thường, thời gian đã lâu mà bên địch lại không tăng cường độ hay có thay đổi gì, hơn nữa còn cứng nhắc đơn điệu.

Ngay lập tức, mặt mũi liên sa sâm !

Cả người Thái Sơn vương chợt hóa thành một luồng đen kịt bay vút qua cả một miền hoang nguyên mênh mông nhanh như một ánh chớp. Thân đang lưng chừng không, y thình lình đập ngay một chưởng xuống dưới I

"Âm! Âm!"

Hồn lực hùng hậu thô bạo tụ thành một đoàn đập xuống vùng đất đầy sương mù vây hãm đám quỷ binh bên trong. Tức thì mặt đất liền sụp xuống thành một cái hố khổng lồ, đất cát bắn tung lên như mưa !

Mà cùng lúc cát bụi cũng lấp la lấp lánh sáng vì có linh thạch lẫn vào bên trong !

Vụ hồn lực kia bao phủ gần hết chỗ sương mù. Ngay khi muôn vàn mảnh linh thạch vừa tung lên trong không trung rồi biến mất vô ảnh vô tung thì các trận công kích đang đánh loạn bốn phương tám hướng kia cũng liền ngưng bặt I Tại chỗ trống hươ trống hoác, chẳng có bất cứ một thứ gì !

Chỉ có cái hố sâu hoắm bị Thái Sơn vương đập nên là trông chẳng khác gì một cái miệng người đang cười ngoác đến tận mang tai chọc quê diêm vương !

Dính bấy rồi !

Lại trúng kế nữa rồi I

"Không được loạn ! Không có đánh úp ! Không có địch đánh úp - ˆ

Thái Sơn vương tức đến nỗi thiếu chút nữa thì đã ngã nhào khỏi không trung. Y lớn tiếng gâm lên cho mấy vạn quỷ binh bên dưới nghe thấy, nhưng tất nhiên là không tài nào vãn hồi được thế bại đã định. Vị diêm vương này chỉ còn biết trơ mắt nhìn quỷ binh đen nghịt từ tiền tuyến rút về phía sau như thủy triều, tên nào tên nấy tả tơi chẳng còn manh giáp.

Một cảm giác nực cười hốt nhiên trào lên từ sâu trong trí Thái Sơn vương : Bị chơi khăm rồi ! Ấy thế mà lại bị người ta chơi khăm mất ! Khi y cho rằng kẻ địch sẽ không giở lại trò cũ thì chúng lại giở lại trò cũ. Khi y cho rằng kẻ địch bày cục đến hai lần thì tất nhiên là muốn cho bên y lơ là mất cảnh giác; lúc phát động đánh úp lần thứ ba, chúng không ra mặt mà lại dùng một tòa trận pháp mai phục đã sắp sẵn lù lù ra đó từ trước, đập tan kế hoạch dùng quỷ binh phục kích bắt địch thủ của y !

Tính quá ác, trí quá độc !

Cứ mỗi một nước đi của phía Cực Vực và kể cả cách ứng đối của phía bên kia đều đã tính trước hoàn toàn, chẳng sai một ly I

“AI...

Trước cách tính toán kín kẽ và cơn tức đang trào lên không tài nào kiềm chế nổi, Thái Sơn vương run rẩy hết cả người; ban đầu còn thốt lên hỏi ai, nhưng đến câu sau thì đã biến thành tiếng gầm rú điên cuồng !

"Rốt cục là ai ?III"

Rốt cục là ai ?

Tu sĩ phía bên Thập Cửu Châu cũng cùng chung câu hỏi lẩn vẩn mãi trong đầu không tan.

Đánh lớn ba ngày liền liên tiếp, cứ tưởng rằng sẽ vô cùng gian nan khổ sở nhưng ngờ đâu được giữa chừng thì tự nhiên lại thắng vô cùng dễ dàng như vậy ! Thật đúng là ly kỳ đến không thể nào tin nổi.

Lần đầu tiên bọn họ chẳng hiểu gì lắm, lần thứ hai thì biết rõ hơn chuyện gì đã xảy ra cho quân Cực Vực, đến tận lần thứ ba thì người người trong lòng không khỏi cảm thấy có phần vi diệu.

Bọn họ đoán là Kiến Sâu với Khúc Chính Phong đang núp bên địch. Mặc dù vậy, từ đầu đến cuối, hành động của ba trận đánh khó hiểu này tuy đúng là có mang lại ba lần thắng nhỏ cho Thập Cửu Châu, song dụng ý thâm sâu bên trong ra sao thì họ lại không tài nào đoán ra nổi.

Duy có Tạ Bất Thần là nhìn ra manh mối ngay từ đầu.

Đến trận thứ ba, thấy không tốn bao nhiêu sức đã thắng, y lại càng chắc chắn hơn.

Dù Kiến Sầu chỉ để lại có mỗi một câu "Nội ứng ngoại hợp", hoàn toàn chẳng nói với y trong ngoài sau đó sẽ phối hợp với nhau như thế nào, nhưng bọn họ vô cùng hiểu tính hểu nết nhau nên đến bây giờ y lại càng tin chắc vào suy đoán của mình hơn.

Huyền Nguyệt tiên cơ thấy khóe miệng y nhếch nhếch cười thì lấy làm lạ hỏi : "Côn Ngô Tạ tiểu hữu phải chăng đã nhìn ra được điều gì rồi 2" Tạ Bất Thần liếc mắt nhìn bà. Tuy không quen biết gì lắm với vị tiên cơ này nhưng y cũng đáp : "Chuẩn bị quá kỹ thì thường hay lơ là. Cái gì thấy đi thấy lại mãi thì sẽ chẳng lấy làm ngờ. Trông thì cứ tưởng là để tập cho địch quen thói, nhưng thực ra là giấu trời qua biển, diệt sĩ khí của chúng, giương đông kích tây đấy thôi."

Huyền Nguyệt tiên cơ nghe vậy thì ngẩn người.

Tạ Bất Thần liền cười. Y dõi nhìn về phía quỷ binh Cực Vực đang lùi đi như triều rút, đáy mắt thâm trầm chợt lóe lên sáng ngời, miệng thì lẩm bà lẩm bẩm cho riêng mình nghe : "Nhanh thật..."

"Nhanh thật !"

Gần như vào cùng lúc đó, ở xéo phía sau quỷ môn quan cách quỷ binh Cực Vực lui quân vài dặm, Kiến Sầu cũng bật thốt lên một câu giống y như Tạ Bất Thần.

Nàng đã biến về phục sức quen thuộc khi trước của mình từ lâu. Trên người không còn bộ hắc y đen tuyên của Liên Chiếu, cây trâm đỏ bằng ngọc lưu ly gài trên đỉnh đầu đã mất dạng, chuỗi ngọc đinh đang quanh cổ chân trần trắng muốt cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn lại dáng áo nguyệt bạch gọn gàng thanh thoát, bóng lưng hiên ngang thẳng tắp, thần sắc trấn định, tuyệt không đổi vẻ cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt, đáy mắt tuy vậy lại lấp lánh vui vẻ vì mọi việc đều thành công như dự liệu.

Vẫn là Kiến Sâu Nhai Sơn phong thái trác tuyệt như xưa !

Khúc Chính Phong thì vẫn còn trong lốt Tiêu Mưu bệnh hoạn, tóc sau đầu buộc lại bằng một dải dây bạc, nhưng lúc này lại chẳng cần phải trưng ra cái bộ dạng bệnh lao cho người khác xem, nên vì vậy mặc dù hình dáng Tiêu Mưu đã làm giảm bớt đi phần nào cái uy của kiếm hoàng song nó lại làm lộ ra một thần thái khá tiêu sái phóng khoáng hiếm thấy. Hắn đưa mắt nhìn Kiến Sầu cười, sau đó lại hỏi : "Cô hoàn toàn chẳng lo phía Thập Cửu Châu bên kia không ai hiểu cô đang làm gì, không sao phối hợp chính xác được ư ?”

"Lo làm gì cho mệt ?”

Kiến Sầu liếc Khúc Chính Phong rồi lại đưa mắt nhìn sang chiến trường, dõi trông về phía quân đội Thập Cửu Châu xa xa, tựa hồ như muốn tìm kiếm bóng dáng ai đó xuyên qua một khoảng không xa xôi như vậy.

"Côn Ngô có người thông minh ngay đó mà..."

Người thông minh 2

Khúc Chính Phong nghe thì dĩ nhiên biết người Kiến Sầu muốn nói là ai, nhưng đầu óc lúc này thì lại chỉ nghĩ tới một cái tên lẫy lừng khác của Côn Ngô. Hắn cười hỏi : "Thấy cô thay đổi phục trang thế này thì hẳn là muốn đánh một trận cho xong đúng không 2?"

Kiến Sầu cũng không phủ nhận mà đáp : "Giờ chưa là gì, trò hay còn tiếp sau này. Chiến trận Âm dương giới đã kéo dài gần hai mươi ngày, cũng đã đến lúc thắng trận đầu, hạ thành đầu tiên rồi !"

Với lại...

Nàng chắp hai tay sau lưng đứng trên ụ cát sa mạc cao cao, y bào phần phật bay bay trong gió dữ sắc buốt như đao, nhớ tới sức kiếm chấn nát cả nửa người Sở Giang vương ở vọng đài quỷ môn quan ngày hôm đó mà bồi hồi trong lòng, bèn cảm khái đáp : "Ta đeo kiếm đã lâu, chỉ muốn thử một lần phong mang xem thế nào !"

Phong mang ấy -

Chỉ thuộc về Nhất Tuyến Thiên Nhai Sơn mà thôi !
Bình Luận (0)
Comment