Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 486 - Chương 486 : Dốc Sức Xuất Kích

Chương 486 : Dốc sức xuất kích Chương 486 : Dốc sức xuất kíchChương 486 : Dốc sức xuất kích

"Điện hạ, làm sao bây giờ 2”

Sau quỷ môn quan, trong đại điện thênh thang lạnh lẽo tọa lạc ở vùng đóng quân dưới lòng đất, quỷ tướng tên nào tên nấy đều cúi gầm mặt, chẳng mấy ai dám ngẩng đầu lên nhìn Thái Sơn vương mặt mũi hầm hầm đang ngự phía trên. Trong bầu không khí tĩnh mịch như tờ đó, duy chỉ có quỷ tướng tộc quỷ vương, kẻ mạnh nhất trong số các quỷ tướng của thập đại quỷ tộc, là khom người bước ra hỏi câu vừa rồi.

"Làm sao đây 2"

Khuôn mặt Thái Sơn vương thoạt trông khá chất phác, cũng có thể vì vóc dáng y cao lớn nên nhìn dễ có cảm giác bề thế mạnh mẽ, vì vậy người ta thường hay mặc định y là người đầu óc đơn giản, suốt ngày ở chung một chỗ cùng với Ngỗ Quan vương bộ dạng như trẻ con, chẳng có bao nhiêu chủ kiến.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Từ trên cao Thái Sơn vương đưa mắt nhìn xuống đám quỷ tướng độc lập hoàn toàn với Bát phương diêm điện bên dưới mà trong bụng không khỏi thâm cười lạnh, xét lại một lần nữa câu hỏi của bọn họ.

Chỉ ba tiếng đơn giản như vậy thôi, nhưng trong một chớp mắt đó nghe xong kẻ nào kẻ nấy đều thấy ớn lạnh hết cả người. Nhất thời biết Thái Sơn vương đang rất tức giận, chẳng ai dám hó hé nửa câu.

Thua ba trận liền đấy !

Mặc dù đây chỉ là thua nhỏ, binh lực hao tổn trên tổng thể cũng không bao nhiêu nhưng sĩ khí trong quân lại bị giáng một đòn trí mạng. Hơn nữa cho tới tận bây giờ, có hai vấn đề cực kỳ quan trọng mà bọn họ mãi vẫn không làm rõ được -

Một là tu sĩ Thập Cửu Châu làm sao qua được quỷ môn quan mà luồn đến sau lưng bọn họ quấy nhiễu ?

Hai là mục đích thực sự nằm ở chỗ nào ?

Trận đầu tiên với trận thứ hai bọn họ còn có thể đoán rằng đối phương muốn dùng cách này để khiến mọi người mất cảnh giác, chẳng còn để ý đến công kích ở phía sau lưng nữa. Nhưng không ngờ, đến trận thứ ba rồi mà cũng chẳng thấy đánh.

Bọn họ hạ mai phục sau trận tốn không biết bao nhiêu là công sức, hết thảy nhằm bắt rùa trong hũ, định chuyến này đập tan kế hoạch bên địch, nhưng rốt cục lại như dộng một quyền vào bị bông, kẻ địch chẳng bắt được mống nào mà lại còn bị đối phương đoán biết đường đi nước bước từ lâu, mai phục bố trí đâu ra đấy, khiến bọn họ đại loạn, vì vậy mà lại phải chuốc bại một lần nữa.

Cổ ngữ có câu bị lần đầu thì tức, lần thứ hai thì suy, lần thứ ba thì kiệt.

Ba trận này tuy không gây ảnh hưởng chí mạng gì cho bọn họ, nhưng về mặt sĩ khí thì lại đúng là một đòn khiến người người kinh hồn táng đởm. Bây giờ đến lần thứ ba, mục đích quấy nhiễu hậu trận ra sao không rõ khiến lớn nhỏ trong quân, từ quỷ tướng cho tới quỷ binh, tất cả đều bàng hoàng kinh hãi.

Kẻ địch mạnh không sợ, không tài nào dự đoán được bước kế tiếp của chúng cũng chẳng sợ mà sợ nhất là hiểu được ngay từ đầu tất cả hẳn phải nằm trong một chuỗi kế hoạch vạch sẵn thế nhưng bọn họ lại chẳng biết địch thủ muốn ra tay từ đâu.

Đây chính là khốn cục mà hiện giờ Thái Sơn vương đang phải đối mặt. Địch trong tối, y ở ngoài sáng, điều này khiến Cực Vực rơi vào thế bị động vô phương đối phó. Địch tài trí cao siêu mà y thì vì không tài nào lường trước được đường đi nước bước của đối phương nên đâm ra tính kế thua kém, chẳng khác gì mãnh thú lạc sương mù, đại quân sa vũng lầy, nửa bước khó đi.

Thông thường mà nói, trước kế nhiễu loạn quân tâm ba đợt mà kẻ địch bí hiểm giấu mặt đã sắp sẵn kia, người thường bị đến lần thứ hai sẽ lồng lộn điên tiết vạn phần. Và cũng bởi bị mãi thành quen nên y sẽ dễ dàng cho rằng dù có lần thứ ba đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là giả thần giả quỷ như trước. Song người thông minh thì sau khi bị trúng kế đến lần thứ hai sẽ đoán ra được một chút gì đó, nghi rằng địch thủ muốn hí lộng hai lần là nhằm lấy đó làm đà đánh thật trong đợt kế tiếp, xuất kỳ bất ý đánh úp một trận.

Thái Sơn vương cảm thấy mình thuộc dạng người thứ hai. Nhưng y thật chẳng ngờ địch thủ của mình lại vẫn còn hậu chiêu sau đó. Điều y nghĩ được thì người nọ cũng lường trước được rằng y sẽ nghĩ đến, vì vậy nên mới lập ra cái trò mà y tuyệt chẳng nghĩ tới nổi kia.

Mà trò này đã xong thì mục đích của địch thủ lại càng khó nhìn ra hơn.

Hư hư thực thực, thực thực giả giả, chẳng biết đâu mà lần !

"Không được hành động liều lĩnh." Thái Sơn vương đứng trên cao, ngước mắt lên là có thể thấy được trên bầu trời hoang nguyên của Cực Vực hung hiểm mây đen dầy đặc bao phủ cả một vùng, thế nên tâm trạng y tự nhiên cũng trở nên nặng nề : "Địch lập mưu liên tiếp ba lần nhưng lại chưa hề để lộ mục đích thực sự. Tuy không biết chúng tính toán cái gì song cục thế còn chưa nhìn rõ mà đã vọng động thì rất dễ bị chúng thừa cơ lợi dụng."

“Nhưng...

Quỷ tướng bên dưới chẳng ai ngờ nổi Thái Sơn vương vậy mà lại phán một câu như thế. Cứ chiếu theo lời đồn đại trên Cực Vực mà suy thì vị diêm vương này tính tình vô cùng thô bạo, thua liên tục ba lần thì sau đó y hẳn phải đánh một trận để lấy lại mặt mũi mới đúng.

Nào hay...

Y thế mà lại "trầm đắc tụ khí" thế này.

Chỉ án binh bất động thôi sao ? Thế này thì bình tĩnh hơi quá rồi.

Mấy tên quỷ tướng giương mắt nhìn nhau, mỗi tên nghĩ mỗi kiểu, cứ thấy Thái Sơn vương quyết định như vậy thật không được thỏa đáng cho lắm.

Vẫn là quỷ tướng của tộc quỷ vương bước ra tâu, tên này đã tu thành một quỷ trảo, tu vi hợp đạo, tương đương với nhập thế trên Thập Cửu Châu. Gã nhíu mày nói thẳng mọi lo ngại của mình : "Điện hạ, hành động như vậy e không ổn. Cực Vực chúng ta thua liên tục ba trận nhỏ, sĩ khí đang xuống, vì vậy phải thắng một trận để cổ vũ quân tâm mới đúng. Còn bằng án binh bất động, kình vờn với Thập Cửu Châu thì chưa chắc tránh được tinh thần suy bại. Vả lại, đối phương ba lần giả thần giả quỷ hí lộng nhưng lại không ra tay đánh thực sự, xét về mặt này, đối thủ giấu mặt mà diêm quân lo ngại thực lực chưa chắc đã cực kỳ cao siêu. Nếu quân tinh nhuệ của bọn họ tới hơn mấy trăm ngàn thì sao không nhân lúc chúng ta hàng ngũ rối loạn mà đánh luôn một trận, cùng với Thập Cửu Châu hai mặt vây công ? Thế nhưng trong khi đó thì lại cứ khư khư dùng thủ đoạn này để quấy rối quân tâm bên ta chỉ để thắng nhỏ ba lần là sao 2

Thái Sơn vương nhìn gã mà không nói tiếng nào.

Thấy y chẳng nói chẳng rằng, gã quỷ tướng kia lại nói tiếp : "Diêm quân suy xét chu toàn, nhưng nếu cứ theo như cách của ngài thì đâm ra lại trúng ý địch nhân. Án binh bất động, co đầu rụt cổ như thế này mới là kết cục mà chúng muốn ! Huống chi đánh nhau mấy ngày liền rồi, thực lực bên phía Thập Cửu Châu ra sao bên ta cũng đã rõ từ lâu. Thực ra tu sĩ chỉ có mấy ngàn gần vạn mà thôi ! Chỉ cần chúng ta tăng cường binh lực, lại xuất thêm con át chủ bài trong tay ra thì lo gì không thắng nổi ? Hoàn toàn chẳng cần phải dây dưa kéo dài quá lâu, chỉ cân đánh một trận ở quỷ môn quan này là có thể cho bọn chúng cúp đuôi "về nhà" I"

Ai cũng nói tu sĩ đại năng cứ giơ tay nhấc chân là hủy thiên diệt địa như chơi. Nhưng từ Thập Cửu Châu cho tới Cực Vực nhân số được là mấy mống ? Vả lại cũng không phải đại năng nào cũng có khả năng "hủy thiên diệt địa" được. Phản hư, hữu giới, thông thiên, ba cảnh giới này tuy đều được gọi là "đại năng" cả nhưng khác biệt giữa từng bậc lại cách nhau rất xa.

Bấm ngón tay mà tính thì phía Thập Cửu Châu, số được xếp vào hàng đại năng chẳng tới hai chục người. Còn bên Cực Vực, từ thời thượng cổ đã bắt đầu thấy có quỷ tu. Tính từ đầu cho đến cuối, thời gian tu luyện của quỷ tu chỉ mới được một ngàn năm trăm năm là cao. Bát phương diêm điện thì sáu trăm sáu mươi năm trước mới thành lập, số đáng được gọi là "đại năng" chỉ mới có mười ba người. Ngoài diêm quân tám điện, Uổng Tử thành còn có Vụ Trung Tiên, trong thập đại quỷ tộc thì lại được thêm bốn người. Song dù là bên nào đi nữa, nhân số cũng vô cùng ít ỏi.

Gã quỷ tướng tộc quỷ vương này nếu đã dám mở miệng khuyên Thái Sơn vương thì trong bụng dĩ nhiên hẳn phải tính trước thực lực của hai bên.

Trước phản hư, thực lực mỗi cảnh giới chênh lệch khoảng từ hai đến tám lần, nhưng có gấp hai hay gấp tám đi nữa thì tùy người mà kết quả sẽ thay đổi.

Cường giả vượt cấp giết người được nhưng kẻ yếu mà vượt cấp thì có khi sẽ mất mạng.

Nhưng cường giả có tài thực sự lại được mấy ai ? Vì vậy nếu bỏ vấn đề cường giả sang một bên, chỉ lấy số đông mà tính, nếu có bốn ngàn kim đan, hoặc năm trăm nguyên anh, hoặc sáu mươi xuất khiếu cùng đồng thời hợp lực đánh đại năng thì ắt hẳn có thể địch nổi I

Tu sĩ đại năng bình thường có thể tung hoành ngang dọc không ai đánh lại phần lớn là vì hiếm khi phải đương đầu với số đông. Với thực lực chênh lệch từ hai đến tám lần, một lần ra tay kết cục đã đủ kinh hồn. Gặp lúc bị vây công đông đảo thì một mình có thể giết được rất nhiều người. Tất nhiên đó là nhờ thực lực siêu việt, vượt xa người thường, nhưng thường thường chúng tu sĩ vây công bị giết nhiều như cũng còn là vì không biết đồng thời phối hợp với nhau tới mức cần thiết.

Dù sao thì hai chữ "đồng thời" này cũng rất khó làm cho tới !

Nhưng bây giờ đang ở chiến trường, tu sĩ nhân số có đến mấy vạn, thậm chí nhiều khi còn hơn mười vạn nữa là ! Không có chuyện gì là không thể xảy ra !

"Kiến nhiều còn cắn chết voi, huống hồ là sài lang hổ báo ?"

Gã quỷ tướng này hiển nhiên là có ý muốn một trận diệt sạch tu sĩ Thập Cửu Châu trước quỷ môn quan nên mới ra sức khuyên can : "Thập Cửu Châu tấn công ta nhưng binh lực lại có hạn. Vì muốn bảo tồn sinh lực cho Thập Cửu Châu nên chúng không dám lôi tu sĩ cấp thấp ra chiến trường. Còn quỷ tu Cực Vực bên mình thì đều là phàm nhân của cô đảo nhân gian mà ra, hoàn toàn không phải cố ky chuyện gì. Như vậy vê mặt binh lực, chúng ta chiếm ưu thế cực lớn ! Đó là còn chưa kể hiện tại địa lực âm hoa vọng đài đang phủ trùm nơi nơi, thế thì sợ quái gì mấy cái âm mưu quỷ kế vặt vãnh của bọn nó ? Cứ ỷ mạnh phá cục, thẳng tay diệt Thập Cửu Châu cho xong !"

Mấy cái âm mưu quỷ kế vặt vãnh sao ?

Thái Sơn vương giơ tay lên day day thái dương đang chợt bắt đầu ngâm ngẩm đau. Y nhìn tên quỷ tướng tộc quỷ vương phân tích thế cục hiện tại rõ ràng đâu ra đó xong, cái miệng chẳng biết sao lại nhếch lên cười thành tiếng, đầu óc nhất thời quay cuồng rối tung đủ thứ điều.

Tuy mịt mờ nhưng y lại thấy rất rõ. Đây hoàn toàn chẳng phải là âm mưu gì mà là dương mưu đường đường chính chính bày ngay trước trước mắt người ta I

Trước hết thì dùng kế quấy rối ba lần, thủ đoạn cao minh, ý muốn nói trắng ra cho y biết rằng trò hay thật sự, hậu chiêu đích thực vẫn còn ở phía sau.

Nhưng địch trong tối, mình ngoài sáng, y không thể không phòng ngự.

Tuy cho dù có thể nhìn rõ được thế cục trước mắt, biết rõ được kế sách mà đối phương thực hiện thì cũng không cách nào phá trừ nổi. Quân tâm rối loạn là thực, án binh bất động cũng tuyệt không phải là cách lâu dài.

Đến bây giờ Thái Sơn vương mới bắt đầu cảm thấy tò mò thực sự, tự hỏi không biết người giấu mặt này rốt rục là ai ?

Nhất thời y nhắm mắt nghĩ ngợi.

Lúc mở mắt ra thì bao nộ khí vốn bị tên quỷ tướng tộc quỷ vương quấy lên khi nấy liền tiêu tan. Tuy vậy y vẫn không nói tiếng nào trước một loạt kiến nghị tràng giang đại hải của gã kia mà độc đoán hạ tử lệnh : "Án binh bất động ! Ngay lập tức phái thêm người lục soát trong vòng mười mấy dặm từ quỷ môn quan cho tới Uổng Tử thành ! Tìm không được thì tất cả mang đầu tới cho ta

"Điện hạ II"

Nghe lệnh, đám quỷ tướng đứng dưới đồng loạt kêu to, hoàn toàn không hiểu tại sao đối với địch thủ giấu mặt chuyên giở trò vặt này Thái Sơn vương lại kiêng sợ như vậy !

Nhưng y chỉ quăng vào mặt chúng ba tiếng to : " Lui hết đi."

Bọn quỷ tướng lúc trước vốn vẫn nuôi hy vọng thuyết phục được Thái Sơn vương nhưng tới bây giờ, nghe thấy giọng điệu vừa điềm tĩnh vừa dứt khoát như chém đỉnh chặt sắt kia thì liền hiểu ra -

Ý y đã quyết, có khuyên nữa cũng chẳng ăn thua.

Chúng quỷ tên nào tên nấy đều cảm thấy ấm ức bực bội vô kể, cứ nghĩ cần quái gì phải dây dưa dông dài với Thập Cửu Châu, song ai cũng sợ uy diêm quân, có ý kiến ý cò gì cũng chỉ biết nuốt vào bụng, vì vậy đành thở dài thườn thượt lui ra.

Ai nấy đi hết cả rồi mà Thái Sơn vương vẫn còn đứng một mình trên đại điện.

Cả người sững lại.

Mãi một hồi lâu sau, dường như cuối cùng cũng dằn xuống được mọi suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu, y mới giơ tay lên điểm một cái vào hư không. Trong điện liền hiện ra một vụ xoáy kết nối với Bát phương thành. Từ đó vang lên giọng nói đều đều của Tần Nghiễm vương : "Thái Sơn vương, có chuyện gì ?"

Thái Sơn vương hướng về phía vụ xoáy cúi người thi lễ rôi nói : "Ta nhớ cách đây mấy trăm năm có một phán quan vô cùng đặc biệt từng phụng sự dưới trướng ngài, trừ thiên phú trác tuyệt với hiểu biết về trận pháp vô cùng thâm sâu thì ngay cả thuật bố trí vọng đài hút địa lực âm hoa mà Cực Vực chúng ta đang sử dụng bây giờ cũng đều là kiệt tác do y để lại. Nghe nói ngài chấp thuận cho y bỏ chức phán quan để trở về cô đảo nhân gian làm hoàng đế. Tuy bây giờ y không có mặt ở đây nhưng không biết diêm điện có tồn lưu các nghiên cứu về trận pháp mà y để lại hay không ?"

Tần Nghiễm vương dường như cũng không ngờ Thái Sơn vương lại nhắc tới người này. Lâu quá rồi nên ngài suýt nữa quên bằng mất, vì vậy liền nói : "Nếu như có, chắc ngài cũng muốn xem qua một chút đúng không ?"

Thái Sơn vương thực lòng đáp : "Biết đâu rất có ích"

Sau đó Cực Vực quả nhiên bắt đầu thu mình, co cụm rút vào sau ải, làm ra vẻ như tu sĩ Thập Cửu Châu đóng trước quỷ môn quan hoàn toàn không hề tồn tại.

Trên chiến trường quỷ môn quan, gió êm biển lặng đến cực điểm.

Phía Thập Cửu Châu dĩ nhiên lại không muốn dùng dằng ở đây quá lâu. Tranh thủ thắng được ba trận nhỏ, bọn họ liền chăm chăm truy kích, tuyệt không để cho địch thủ kịp có thời gian hồi phục. Nhưng quái lạ ở chỗ là cho dù bọn họ có quấy rối như thế nào đi nữa thì phía Cực Vực vẫn một hai án binh bất động.

Tính tình nóng nảy, nói chuyện cũng thẳng tuột, ngồi bên chiếc trường án dài bằng ngọc hình chữ nhật, các chủ Thông Linh các Lục Tùng nghĩ mãi mà không hiểu ra sao : "Lão phu thấy mấy cái tên quỷ binh trú thủ trước trận tức tối nhe răng trợn mắt hết cỡ, nhưng đứng thì cứ đứng như trời trông ra đó, một hai không chịu đi ra ứng chiến ! Không lẽ Cực Vực sợ chúng ta sao ? Đúng là thứ nhát gan rùa rút đầu mà !"

Những người khác thì suy nghĩ sâu xa hơn một chút. Bọn họ cho rằng chắc trong nội bộ bên địch có chuyện gì đó không giải quyết được. Nhưng vào lúc này, ai nấy đa số đều đưa mắt nhìn về phía Hoành Hư chân nhân đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh bên trái; hay nói cho đúng hơn, những ánh mắt đó đều ít nhiều mang hơi hướm ý vị nhắm thẳng vào Tạ Bất Thần đang đứng sau lưng lão. Hiện giờ Thập Cửu Châu và Cực Vực đang có chiến tranh, tuy nhìn chung hai bên vẫn còn đang thăm dò nhau, bản lãnh thật sự mỗi bên ra sao cũng chưa chính thức lộ ra, nhưng về mặt dụng binh cộng với các kế sách hoạch định và thậm chí là cả đến khả năng thắng cao của thế cục mà vị con trời tài hoa bên Côn Ngô này thể hiện đã khiến cho các đại năng địa vị cao hơn phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn.

Dù sao thì Thập Cửu Châu cũng là nơi đa phần đề cao thực lực cá nhân, trọng câu "Mãnh thú độc hành, dê cừu kết bầy kết đội". Vả lại từ những năm mới chập chững bước vào con đường tu tiên, từ các lĩnh vực như trận pháp, binh thư, đan được cho đến các loại bàng môn tả đạo, tu sĩ trên Thập Cửu Châu tuy cũng có người am hiểu, nhưng vì phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực nghiên cứu nên phải chịu thiệt vê mặt tu hành.

Ai ngồi được nơi đây mà chẳng phải đại năng. Điều này cũng có nghĩa là mấy cái lĩnh vực "bàng môn" bọn họ chẳng lấy gì làm tinh thông cho lắm. Mà Tạ Bất Thần thì lại là kẻ gân như thiên phú "toàn tài", thế nên ai cũng phải sợ.

Hơn nữa, ngay từ đầu, Hoành Hư chân nhân cũng đã phái y đi xử lý rất nhiều sự vụ, để y thay mặt lão thương thuyết với hành sự, như vậy rõ ràng là đã xem y như người thủ tọa tương lai cho Côn Ngô mà tài bồi.

Bên cạnh đó, đối với kẻ trẻ tuổi này, mọi người ai nấy cũng thừa nhận tài năng của y.

Hiện tại Hoành Hư chân nhân đều không nói bất cứ điều gì để thể hiện quan điểm của mình mà trái lại còn lấy đó làm đầu đề hỏi Tạ Bất Thần đang đứng hầu sau lưng : "Địch co cụm cố thủ không ra. Bất Thần, con xem phải đối phó như thế nào ?"

Hơn ai hết, Tạ Bất Thần dĩ nhiên là càng chú ý đến những điểm bất thường giống như Lục Tùng đã nói. Vả lại mấy lần khiêu chiến, quấy rối với thăm dò hết thảy đều do y đề xuất, mục đích đúng là để xác định điểm mấu chốt của Cực Vực.

Nếu là ai khác thì người đó nhiều khi sẽ dễ dàng cho rằng sau ba trận này, vì thực lực hao tổn nên kẻ địch hiện đang ổn định lại đội ngũ, bổ sung lại binh lực, sẵn sàng trường kỳ kháng chiến với Thập Cửu Châu mà thôi. Nhưng dưới con mắt Tạ Bất Thần thì đối phương cứ co cụm lại như vậy chứng tỏ là chúng vô cùng kiêng sợ lực lượng quấy rối ba lần ở hậu trận.

Đạo dùng binh công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách.

Một chút mánh vặt thôi nhưng Kiến Sầu sử dụng xuất kỳ bất ý nên chiêu "công tâm' đạt được hiệu quả vô cùng bất ngờ.

Cực Vực bề ngoài án binh bất động nhưng bên trong tất nhiên phải có kế sách đối phó. Nói gì thì nói, bọn chúng thế nào cũng sẽ tìm ra cách túm cổ, trừng trị đám tu sĩ giả thần giả quỷ ở phía sau quỷ môn quan.

Tạ Bất Thân cho rằng nếu để Cực Vực tiếp tục cù nhây cù nhầy như vậy, còn Thập Cửu Châu cứ khoanh tay đứng nhìn thì về lâu dài, phía Kiến Sầu với Khúc Chính Phong sẽ bị kẻ địch tác hại nặng, như vậy nhiều khi sẽ dẫn đến tổn thất cũng chưa biết chừng.

Dù sao Thái Sơn vương cũng chẳng phải là kẻ dễ chơi.

Quỷ binh Cực Vực số lượng kinh hồn. Chúng mà muốn lật tung từng tấc đất lên để tìm cho ra tung tích kẻ địch thì bọn Kiến Sầu với Khúc Chính Phong khó mà thoát khỏi.

Mà bây giờ, Tạ Bất Thần có đề nghị hay phát biểu cái gì, hết thảy đầu có thể ảnh hưởng đến thế cục và hành động của Thập Cửu Châu trong cuộc chiến này.

Nói cách khác, y có thể bỏ mặc, không đếm xỉa gì tới. Làm vậy thì có thể mượn tay Cực Vực giáng cho Kiến Sầu một đòn nặng, thậm chí còn đồn được nàng tới chỗ chết, thù hận thế là tiêu tan, tình cũng sẽ tận.

Tiếc thay...

Hạ huyền lệnh quyết dùng để đóng vọng đài lại không ở trong tay y.

Ánh mắt tĩnh mịch của Tạ Bất Thần thoáng liếc qua Phù Đạo sơn nhân bộ dạng tưng tửng phớt đời đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh bên phải, rồi với một sắc mặt thản nhiên như không, dáng người rắn rỏi đứng thẳng sau lưng Hoành Hư chân nhân, y đáp : "Địch co cụm cố thủ không ra, đó là dịp tốt cho chúng ta công thành đoạt đất. Một là giải vây cho bên ở sau quỷ môn quan. Hai là chặn không cho địch tĩnh dưỡng bổ sung binh lực hay trù mưu tính kế. Phải tranh thủ dịp này dốc sức xuất kích !"

"Dốc sức xuất kích ?"

Mấy tiếng này y nói thật bình thản, nhưng ai nấy nghe thấy đều rùng mình chấn động.

Huyền Nguyệt tiên cơ khẽ nhíu mày liễu. Bà thấy hơi khó hiểu, vả lại cũng muốn xem xem Tạ Bất Thần có biết y đang nói gì hay không nên liền nghiêm nghị hỏi ngay : "Tạ sư chất nói "dốc sức" là ý chỉ bao nhiêu thành binh lực 2?”

Tạ Bất Thần dĩ nhiên biết rất rõ mình đang nói cái gì, đồng thời y cũng biết cơ hội mà Kiến Sầu đang đợi thực ra là cái gì. Với thái độ trầm tĩnh, y liền quả quyết đáp -

"Toàn bộ."

Toàn bộ !

Mười thành !

Ai nấy nghe thấy đều giật mình hít sâu một hơi khí lạnh ! Ngay cả Phù Đạo sơn nhân cũng nhướng mày, bụng bảo dạ : Cha tiên sư nó, cái thằng tiểu tử Côn Ngô này vậy mà cũng mạnh miệng ra trò. Lão ngoảnh đầu liếc nhìn y, ánh mắt thoáng chút ý vị sâu xa.
Bình Luận (0)
Comment