Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 487 - Chương 487 : Ác Mộng Tái Diễn

Chương 487 : Ác mộng tái diễn Chương 487 : Ác mộng tái diễnChương 487 : Ác mộng tái diễn

Tạ Bất Thần chắc là điên rồi.

Ngày hôm đó, sau buổi nghị sự thảo luận chấm dứt chiến cục, mấy người như Lục Tùng, Chương Viễn Đại với Huyền Nguyệt tiên cơ, hầu hết đều cho rằng đầu óc của Tạ Bất Thần có vấn đề, tuy không nói thẳng ra ngoài miệng nhưng ánh mắt dò chừng xét nét của họ nhìn y đã biểu lộ tất cả !

Thế cục hiện tại ra sao ?

Mặc dù bọn họ biết được khá nhiều về tình hình quỷ binh bên Cực Vực nhưng bây giờ Bát phương thành vừa chết mất một diêm quân, người mới đến thay, hết thảy những chuyện khác ở Cực Vực đều rất ổn định, hoàn toàn chẳng lộ một chút tin tức nào.

Quân tình bên địch còn chưa rõ thì sao có thể khinh suất dốc sức đánh đây ?I

Thực là hồ đồ !

Nhưng điều khiến bọn họ á khẩu không nói nên lời đó là hai vị lão làng cây đa cây đề kia thế mà lại cùng đồng lòng chấp thuận cái đề nghị cực kỳ vớ vẩn xằng bậy kia !

Hoành Hư chân nhân thì không cần phải bàn. Lão ta đồng ý với Tạ Bất Thần là chuyện hết sức bình thường.

Trong khi đó Phù Đạo sơn nhân xưa nay dường như chẳng mấy có thói quen liếc mắt nhìn Tạ Bất Thần, song bây giờ nghe y đề nghị như vậy thì lại võ tay khen hay, lập tức giơ liền cả hai tay hai chân lên ra ý tán thưởng. Và đây cũng là lần đầu tiên lão mở miệng khen ngợi Tạ Bất Thần : "Cái tên tiểu tử này thực là biết điều ! Ha ha ha, các người có nghe nó nói lý do tại sao chưa ? Là giải vây cho Kiến Sầu nhà chúng ta đấy ! Cũng biết là bọn nhãi nhép Cực Vực co đầu rụt cổ không đánh nhưng sau lưng thì lại tìm cách hại con bé ! Ai mà làm ngơ lõ mắt nhìn đồng đạo gặp nạn được chứ ! Mà nó nói cũng đúng á ! Đêm dài lắm mộng, để lâu dễ sinh biến lắm ! Lỡ như tụi nó tìm ra được cách gì hay trị chúng ta thì còn đánh đấm quái gì ở cái chiến dịch Âm dương giới này nữa hả ? Lại, lại, lại đây ! Sơn nhân ta dẫn đầu, đồng ý giơ tay ! Chân cũng giơ lên luôn !"

Chẳng có ai giơ tay.

Nhấc chân cũng càng không.

Nguyên một đám đại năng trợn tròn mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Nhưng lão lại cười hề hề nói : "Các người không chịu cũng vô dụng. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi - Ngày mai dốc sức đối phó, đánh giết lật đổ thế cục này !"

Nửa câu đầu nghe còn lơn tơn giỡn hớt, nhưng đến nửa câu sau thì nào còn chút gì bông lơn 2

Đanh thép bén nhọn thấy rõ !

Sát ý lâu rồi không thấy lại !

Trong một thoáng, mọi người ai nấy đều chợt cảm thấy như Phù Đạo sơn nhân lòng tràn đây nhiệt huyết của mười một giáp trước kia đã trở về với bọn họ...

Hoành Hư chân nhân cụp mắt, chẳng phản đối lấy một câu.

Phó Triêu Sinh ở bên kia thì thâm trâm nhìn Tạ Bất Thân, mãi một hồi lâu sau mục quang mới thu lại.

Ngày hôm sau dốc sức công chiếm quỷ môn quan, việc này cứ vậy mà định xong như thế.

Thời gian qua, tuy giao tranh trên quy mô nhỏ xảy ra liên tục nhưng quân bên Thập Cửu Châu đa phần đều là tu sĩ tinh nhuệ, tu vi toàn từ nguyên anh trở lên nên tổn thất cực thấp; hơn nữa lại nhờ thắng được ba trận nhỏ khi trước vì vậy mà thực lực không suy suyển chút nào. Thế nên dù bọn họ đã tới Cực Vực được hơn hai mươi ngày nhưng sĩ khí trong quân khá tốt.

Ngày hôm sau, lúc kèn hiệu bừng bừng vang lên thì có gân cả vạn tu sĩ Thập Cửu Châu từ nơi đóng quân vụt bay lên không ! Thoắt cái bầu trời trước quỷ môn quan liền tự nhiên đầy rây những người là người, trông chẳng khác gì một vùng âm vân mù mịt không tan !

Có gần cả vạn tu sĩ tinh nhuệ trong đó thì đủ biết là cảnh tượng kinh hồn đến độ nào I!

Bọn họ còn chưa dốc toàn lực đánh tới thì hào khí khiếp người đã đùng đùng bùng lên. Nó cuồn cuộn bay phủ đầy trời, trùng trùng điệp điệp chẳng khác gì giông bão sấm sét đang sắp sửa bổ xuống !

Sau quỷ môn quan, quỷ binh chịu trách nhiệm theo dõi địch tình đang ngóng cổ dò xét thì hốt nhiên chợt thấy ở phía chân trời xa xa không biết sao lại chỉ chi chít chít những người là người, da đầu vì vậy liền tê dại tanh tách nổ đùng !

Từ khi chiến trận Âm dương giới lại bùng nổ ở quỷ môn quan cho đến nay, tên này chưa bao giờ thấy phía Thập Cửu Châu hùng hổ sôi động đến như vậy.

Thôi rồi, lớn chuyện rồi !

Hai mắt trừng trừng nhìn muốn lòi tròng, cổ họng thít lại, gã quỷ binh chạy về phía nơi đóng quân ở quỷ môn quan mà gần như vừa lăn vừa bò, miệng rú lên kinh hoàng : "Đánh rồi !!! Thập Cửu Châu, Thập Cửu Châu đánh tới rồi !!I"

Mấy ngày này Thập Cửu Châu tấn công rất nhiều lần. Các trận đa phần đều là quấy rối nhằm dụ bọn chúng xuất chiến. Ban đầu quỷ binh Cực Vực còn không quen, phải nhịn tức mà không ra đánh, nhưng bị khiêu chiến quá rồi cũng đâm quen.

Gã quỷ binh kia rú lên, đứa nào nghe cũng muốn chai hết cái lỗ tai. Sau đó thì nào là "Nhai Sơn tới rồi","Thập Cửu Châu tới rồi", năm tiếng này nghe mãi đến phát chán nên nhất thời chẳng ai để ý mà chỉ thấy lạ : cái tên quỷ binh gác trạm này đâu phải người mới đâu, sao lại kinh hoàng sợ hãi tới độ đó 2

Bọn chúng còn chưa kịp ngoác miệng quở mắng cái tên quỷ binh hậu đậu, yếu bóng vía này một trận thì hào khí tụ lại trước quỷ môn quan đã bùng lên, từ trên không cuồn cuộn đập thốc vào mặt !

"Âm! Âm!"

Tuyệt chẳng để cho bất kỳ tên nào có thời gian hoàn hồn, kiếm quang ba ngàn đạo chói lòa chẳng khác gì một dòng ngân hà sao băng trên thiên không, cộng với gần cả vạn bóng người, hết thảy đều phô thiên cái địa ào ào giáng xuống !

Cuồng oanh loạn tạc, khí thế bừng bừng ngút trời !

"Âm là

Trong số đó có mấy đạo kiếm quang ác liệt cùng chém xuống quỷ môn quan cao cao sừng sững một lượt. Nửa cánh cửa quan ải tức thì liên sụp xuống cái rầm !

Quỷ binh đứng dưới cũng bị đè bẹp không ít.

Mà rất đông quỷ binh trú đóng sau ải cũng luống cuống chân tay. Tên nào tu vi thấp, còn chưa kịp khởi động phòng ngự thì đã bị kiếm khí kinh hồn kia chấn thành thịt vụn !

Kinh biến đột ngột !

Tấn công thình lình !

Hung hiểm cực kỳ, hoàn toàn khác với thái độ ẩn nhẫn giấu tài từ trước tới giờ của Thập Cửu Châu. Xuất thủ tất sát, phong mang hiển lộ !

Ngay như đám quỷ tướng của thập đại quỷ tộc đang ở trong điện báo cáo cho Thái Sơn vương nghe về tình hình điều tra đám người giấu mặt phá rối sau ải, tu vi tên nào cũng hơn xa quỷ binh bình thường, thế nên trong thời khắc gần cả vạn tu sĩ Thập Cửu Châu vừa đằng không bay lên, đứa nào đứa nấy đã thấy được ngay hào khí kinh hồn, sát ý trùng thiên trong đó !

Còn đầu óc đâu mà họp với hành ?

Ra điện đứng nhìn thì cả người sởn gai ốc !

Với sự lọc lõi của mình, vừa liếc mắt nhìn qua bọn chúng đã thấy ngay rằng lần này phía Thập Cửu Châu đã dốc toàn lực tấn công !

Binh sĩ đội ngũ tê tê chỉnh chỉnh đâu ra đó !

Tu sĩ phóng vun vút trên trời nhưng trận hình vậy mà lại tuyệt chẳng lộn xộn nửa phân !

Hàng ngũ tiền trận đều là những người chuyên về đao kiếm cận chiến, phái nào cũng có, thế cực kinh nhân, bén nhọn khôn bì. Trong trận tu sĩ hai cánh trái phải đều mặc y bào hắc bạch, hợp thành thế âm dương bao quanh, tuy phân ra hai bên nhưng trông thì lại hòa hợp một cách lạ lùng. Giữa trận quân tu vi đa phần đều từ xuất khiếu xuống đến thấp nhất là nguyên anh, ai có chỗ nấy, binh trận tụ thành thấy rõ. Còn áp trận phía hậu phương thì do tăng nhân phật môn đảm nhiệm; giữa tiếng niệm kinh kim cương lầm rầm vang vọng không trung, Phục ma lưỡng đại trận thành hình, người thì bảo hộ trên dưới toàn trận, người thì đánh xuống, kim quang tung tóe vạn trượng !

Hoàn toàn khác hẳn với lối tấn công bình thường rải rác mà chúng quỷ đã thấy khi đánh thăm dò lúc trước !

Kinh khủng !

Hừng hực !

Gần cả vạn tu sĩ tràn tới. Trong nháy mắt, lớp lớp bóng đổ in trên hoang nguyên hung hiểm trông chẳng khác gì một con mãnh thú bay vụt về phía quỷ môn quan đổ nát, chôm người chụp xuống đầu quỷ binh, cái miệng ngoác to lởm chởm đầy răng nhọn !

"Phòng thủ II"

"Mau phòng thủ ! Mau - "

Hòa trong dư chấn của làn kiếm đầu tiên vụt xuống là tiếng kêu la vang dậy bốn phương tám hướng, giọng điệu vừa hấp tấp vừa hoảng sợ !

Chiêu hướng mà Thái Sơn vương không muốn thấy nhất rốt cục cũng xảy ra l

Thủ mà không đánh thật ra không phải là kế lâu dài.

Địch thủ trước mắt Cực Vực chẳng phải là thứ cò con tép riu gì mà là Thập Cửu Châu đã từng trải qua hai thời thượng cổ, viễn cổ không biết bao lâu, nội tình thâm hậu, anh tài lớp lớp tiếp nối I

Thái Sơn vương hạ lệnh án binh bất động nhằm muốn kéo dài thời gian hết sức có thể. Một là diệt trừ mối nguy tiềm ẩn ở hậu phương mà trước giờ vẫn khiến y lo lắng không yên. Hai là để tăng cường chiến lực Cực Vực, y muốn tranh thủ dịp này huấn luyện quỷ binh tinh nhuệ theo các nghiên cứu ghi chép trong trận pháp chuyển từ điện Tần Nghiễm tới. Nhưng vậy mà lại bị người ta lật tẩy...

Hơn nữa việc y không dám vọng động đã tạo thời cơ quá tốt, kẻ kia liền nắm lấy ngay, tuyệt chẳng hề kiêng ky mà dốc toàn lực tấn công !

Nói dễ nghe thì đây gọi là biết nhận định tình hình, sát phạt hành động quyết đoán. Còn nói khó nghe thì đó là "Giậu đổ bìm leo, thừa lúc ngươi bệnh, đoạt luôn mạng ngươi."; một thành ngữ thông dụng, thể hiện lối chơi vừa điêu luyện và cũng vừa vô sỉ nhất trên chiến trường !

Ngươi án binh bất động, không chịu ra đánh thì ta sẽ dốc toàn lực đập ngươi I

Lúc này nếu không ứng chiến, nếu không dốc toàn bộ binh lực đối phó, chỉ thủ không công thì chẳng khác gì nằm ngửa mặc người đập cho dập mặt I

Rốt cục quỷ môn quan sẽ thất thủ, trận này tất bại !

Nhưng nếu tức mà ứng chiến, đối chọi với Thập Cửu Châu thì chắc chắn là nhờ vào địa lợi cộng với ưu thế về binh lực, quân bên Cực Vực ít ra sẽ không phải tới nỗi mặc cho bị băm vằm, song chỉ sợ rằng như thế lại trúng ý kẻ địch I

Bởi vì cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn còn chưa trừ được mối nguy vẫn luôn rình rập phía sau quỷ môn quan kia !

Người chủ trì đại cục bên phía Thập Cửu Châu cụ thể là ai Thái Sơn vương không biết, nhưng y mơ hồ cảm thấy rằng kẻ địch trước mặt với kẻ ẩn nấp ở sau quỷ môn quan đều cùng một giuộc với nhau, cả hai đều muốn ép quân Cực Vực sa lầy vào thế tiến thoái lưỡng nan !

Tiến một bước, thủ mà không đánh là sai;

Lùi một bước, ra mặt ứng chiến cũng sai nốt ! Rõ ràng là thiếu một chút, chỉ một chút xíu mà thôi. Rõ ràng là quỷ binh phái đi điều tra đã tìm ra được chút manh mối từ trận pháp lúc trước, song có lẽ lại phải mất vài ngày nữa mới lần ra được đến chỗ mấu chốt !

Nhưng chẳng còn thời gian nữa.

Thập Cửu Châu khéo thế nào mà lại chọn ngay thời điểm này tiến hành tấn công như vũ bão, tuyên chiến toàn diện với Cực Vực ! Bọn họ thật sự không đánh không được !

Tên đã lên dây, không thể không bắn.

Thái Sơn vương đành thở hắt một hơi dài.

Cũng chẳng cần y phải ra lệnh thêm, ở nơi đóng quân sau quỷ môn quan, dưới sự chỉ huy của các quỷ tướng, một số lượng lớn quỷ binh còn chưa bị thương liền nhanh chóng ổn định lại trận hình vốn có. Trong bụng vừa hãi hùng vừa hăm hở, lần đầu tiên sau nhiều ngày nhẫn nhịn, bọn chúng cuối cùng cũng lao ra phản công như lang như hổ !

"Âm! Âm!"

"Giết I"

"Tộc quỷ vương nghe lệnh ta, tập trung lực lượng đánh cánh bên trái trước !"

"Bịch ! Bịch !”...

Mặt trận tức thời bùng lên như sấm vang chớp giật, giao tranh chói lòa ác thổ mênh mông cần cỗi, thắp sáng một cả bầu trời Cực Vực âm u ngột ngạt I

Thủy đấu hỏa, chính đối tà !

Tu sĩ tinh nhuệ của Thập Cửu Châu hàng ngũ tề chỉnh, khí thế bừng bừng. Phía Cực Vực, quỷ binh năm sáu vạn ào ào như sóng cả, lớp lớp xông lên ! Mỗi một lần tấn công cũng không phải là một cú đơn độc.

Mà là ngàn vạn cú !

Chẳng phải một người một mình tả xung hữu đột, chẳng phải một người lấy một địch trăm, mà là cả một tập thể tu sĩ, mỗi người sức mạnh khôn bì hợp lại. Thực lực nhân lên đâu chỉ gấp mười, gấp trăm lần mà thôi đâu !

Trời rung, đất chuyển !

Đây mới chính là song phương thực lực kinh hồn !

Đây mới chính là nanh vuốt bén nhọn mà bọn họ cuối cùng mới chịu lộ ra !

Máu đỏ tung tóe đầy trời, tiếng rú gào rên vang khắp trận !

Tạm không bàn đến quân bên Thập Cửu Châu; phía Cực Vực, năm sáu vạn quỷ binh sau một khắc chém giết cật lực liền cảm thấy khó khăn trùng trùng, áp lực khủng khiếp đè nặng !

Mặc dù Thập Cửu Châu chỉ có gân một vạn tu sĩ, nhưng chúng quỷ có dốc hết sức mà đánh thì địch thủ cũng không vì vậy mà có chiêu hướng suy yếu !

Tiếng gào giết rung trời !

Trên cả một miền hoang nguyên mênh mông, cỏ thiên thời run rẩy thê lương, lớp lớp gục ngã dưới chân lính chiến...

Quỷ môn quan bây giờ chẳng khác quỷ môn quan ngày xưa I

Mười một giáp trôi qua, cuộc đấu tranh giữa hai thế giới âm dương rốt cục cũng đã xé toạc lớp vỏ ngoài ôn hòa cuối cùng, để lộ ra bộ mặt nanh ác của cả hai bên !

Ánh mắt sáng ngời, Thái Sơn vương đứng từ trên cao quan sát. Y vừa phát lệnh truyền về phía trận xa xa thì ngay lập tức trong đám loạn binh liền có quỷ binh tinh nhuệ tụ lại kết thành một cái vòng tròn thật lớn ! "Kết trận, đối địch !"

Tiếng thét xé họng xuyên thủng thiên không, nghe điên cuồng đẫm máu !

Gió đã đến lúc bão !

Tinh thân đã đến lúc đỉnh điểm !

Bừng bừng hào khí !

Nhưng đang lúc sục sôi đến quên mình, vào thời khắc nóng bỏng chẳng còn màng đến sống chết thì hốt nhiên cái tiếng gào hằn sâu trong tâm khảm nhưng lâu lắm không nghe thấy kia bây giờ lại chợt như ác mộng vang lên sau quỷ môn quan, dội rên một cả miên hoang nguyên mênh mông vắng vẻ !

"Nhai Sơn cũng tới rồi !"

"Nhai Sơn tới rồi II!"

"Nhai Sơn, cũng tới rồi -"

Khác với ba lần trước, cái tiếng gào kia nghe không khoa trương đến nỗi hãi hùng tê tâm liệt phế. Nó cũng chẳng thê lương thảm thiết đến chấn động nhân tâm mà lần này lại ong ong vang dội khiến ai nấy da đầu tê dại, hồn vía lên mây, cả người sởn gai ốc !

Nghe mà tưởng như ngàn ngàn vạn vạn người cùng đồng thanh thét lớn !

Tưởng đâu như lạc mình giữa những rặng núi cao trùng trùng điệp điệp, sông dài âm ầm băng băng lao qua !

Nghe như ngâm tụng, nghe như than thở !

Sương mù lớp lớp dây đặc lại nhanh chóng cuồn cuộn tràn đây cả một vùng hoang nguyên sau quỷ môn quan, tốc độ quỷ dị đến cực điểm !

Bọn quỷ binh Cực Vực tức muốn điên ! Vì đã có phòng bị kẻ địch giấu mặt chuyên giở chiêu cũ từ trước, quỷ binh áp trận ở hậu phương liền xuất ra một nửa binh lực, nhanh nhẹn giáng mạnh một đòn trả đũa.

"Âm là

Năm ngàn đạo hắc khí tụ lại thành một, mỗi đạo như rắn đàn đàn lũ lũ nhập thành giao long, thế bất khả kháng nhắm về chỗ có sương mịt mù cả trời mà đánh !

Trong sương mù cuồn cuộn chợt vọng ra một tiếng cười trong trẻo I

Kế đó lại nghe có tiếng kiếm, cái ngân như núi thở, cái rền như biển gào !

Một đạo hồng quang nhàn nhạt sặc mùi giết chóc trông cực kỳ đáng sợ liền từ trong vùng sương mù dầy đặc phóng ra !

Chẳng nói chẳng rằng, đường kiếm kia vụt xuống I

Kiếm hạ !

Thì đầu rông cũng rụng !

Kiếm khí dây đặc không tan đâm thấu vào trận, trong chớp mắt liên làm nổ tung gân trăm quỷ binh, quấy nát cái mạng yếu nhược như giấy mỏng của chúng !

Đang lơ lửng trong lưng chừng không, Thái Sơn vương thấy uy thế đường kiếm xuyên thấu sương mù như thế kia thì đáy lòng hốt nhiên hãi hùng vô tận I

Ngửa bài rồi !

Bày binh bố trận cả ba lần, bây giờ rút cục mới ngửa bài I

Để chuẩn bị cho những gì xảy ra vào thời này khắc này, mấy ngày nay Thái Sơn vương đã ráo riết chuẩn bị đâu ra đó, cho dù có hơn cả ngàn tu sĩ tỉnh nhuệ tới đánh y cũng chẳng sợ !

Bây giờ ngẩng đầu chú mục trông về phía sương mù -

Song trong đó lại chẳng có thiên quân vạn mã mà y lo lắng, kiêng ky nhất xông ra...

Giữa lớp lớp sương khói mù mịt lại chỉ hiện ra một người I

Mỗi một nữ tu mà thôi !

Một nữ tu tay cầm hắc kiếm, chạy dài trên sống kiếm thế mà lại có một đường quái dị đỏ rực như máu !

Mà đồng thời, người nữ tu này...

Thái Sơn vương vậy mà cũng có “quen I

Không có thiên quân vạn mã, chỉ có mỗi cô ta đơn thương độc mã !

Kiến Sầu cầm kiếm đứng trước sương mù chồng chồng dầy đặc, y bào màu nguyệt bạch phần phật theo gió, song cái phong thái chưa hẳn đã gọi là kiên cường bất khuất lúc đó lại chợt giật dậy cơn ác mộng đã ngủ vùi suốt tám mươi năm trời trong trí nhớ của đa số quỷ tu Cực Vực !

Tất cả quỷ binh ở hậu phương đều giương mắt nhìn nàng !

Kiến Sầu thế mà lại tiêu sái cười, nhấc thanh Nhất Tuyến Thiên sát khí đằng đẳng gác lên vai, rồi chợt lên tiếng : "Đúng là lâu lắm rồi không gặp !"

Tự sâu trong tâm khảm, trong đầu chúng quỷ liền ầm nổ cái đùng !

Phàm là quỷ tu đã từng theo dõi đỉnh tranh trong mười tám tầng địa ngục cách đây tám mươi năm trước thì đứa nào mà lại có thể quên được cái phong cách ấy, quên được cái bản mặt khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm kia I Tức thời liền có kẻ vọt miệng văng tục : "Mẹ kiếp !" Tất cả quỷ binh ở hậu trận liền đùng đùng náo động. Trong nháy mắt, tiếng người la ó âm ï một phương !
Bình Luận (0)
Comment