Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488 : Ma Kiếm

Chương 488 : Ma kiếm Chương 488 : Ma kiếmChương 488 : Ma kiếm

"Kiến Sầu !"

"Là quỷ Kiến Sầu đó II"

"Tiên sư cha nó ! Thế mà cũng dám vác mặt quay lại hả ?!"

"Người tham gia đỉnh tranh năm đó à ?"

"Đồ mắc dịch ! Là ả ta đó a I

"Tổ bà nó !"...

Thực chẳng khác gì một viên đá ném xuống, sóng gợn tung lên tầng tầng lớp lớp !

Sự xuất hiện của Kiến Sầu giống hệt như một đốm lửa rơi tõm xuống chảo dầu đang sôi sùng sục, trong nháy mắt, đã làm bắn tung lên không biết bao nhiêu là tiếng la hét âm ï. Nó khiến cho tất cả các quỷ binh biết nàng nhớ lại năm xưa đi xem đỉnh tranh đã đờ đẫn sợ hãi như thế nào !

Tiếng bàn tán, tiếng chửi rủa...

Liền lập tức ong ong bên tai, xộc thẳng tới chín tầng trời cao I

Kiến Sầu cũng ngẩn cả người. Nàng chỉ nhớ năm xưa mình tham gia đỉnh tranh, ảnh hưởng gây ra cho Cực Vực phải nói là không được tốt lành gì mấy. Thậm chí đến lúc cuối cùng nàng còn bộc lộ thân phận môn hạ Nhai Sơn, lại ngang tàng gắng chịu một chưởng với Tân Nghiễm vương cao cao tại thượng rồi mới bỏ đi. Nhưng dù gì đi nữa, chừng ấy việc đó sao lại có thể khiến đám quỷ binh kia lồng lộn lên kinh dị như thế này 2?

Quỷ Kiến Sầu ?

Đồ mắc dịch ?I Chẳng cứ gì Kiến Sầu, vừa thấy nàng hiện thân, ngay như Thái Sơn vương đang chực xuất thủ theo tiêm thức mà cũng phải ngạc nhiên.

Cái đám quỷ binh này mắc chứng gì vậy ?

Còn chứng gì chứ 2

Năm đó bị hố đau một vố chứ còn cái gì nữa !

Thù !

Đợt đỉnh tranh tám mươi năm trước đổi đời biết mấy quỷ tu ? Lưng giắt cứng bạc triệu, vậy mà chỉ sau một đêm đã thành bác thằng bần ngay ! Cứ tính được ăn cả ngã về không, đám quỷ nghèo kiết liều cược cú chót, rốt cục ngay cả cái quần lót cũng phải đem ra chung độ !

Mẹ kiếp ! Ân ân oán oán giữa ả ta với Tân Nghiễm vương, ai hơi đâu để ý làm quái gì !

Cái mà bọn họ quan tâm là huyền ngọc một đi không trở lại a !

Cực Vực làm đỉnh tranh chẳng qua cũng chỉ vì chữ hai chữ "cờ bạc" đấy thôi !

Đỉnh tranh tám mươi năm trước khi khổng khi không lại lọt vào một nữ tu hôn phách khuyết thiếu, đã vậy lại còn yếu tới phát ghét. Như thế mà biểu người ta đừng để ý có được không ?

Phải cá một trận chứ làm sao nhịn nổi.

Từ khi Kiến Sầu còn sống, bình yên vô sự vượt qua địa ngục tầng thứ nhất thì dân dần ai nấy đều kinh diễm trước biểu hiện của nàng, bởi vậy hỏi sao mà không thành cửa cá cược sôi động nhất đỉnh tranh cho được I

Biết mấy là quỷ tu hò hét cổ động cho nàng I!

Cơ man nào là người táng gia bại sản, bán pháp bảo để cá nàng thắng ! Nhưng rốt cục...

Sau đó thì bị cái chuyện xui xẻo chó má gì chứ ?I

Nữ tu này tên là "Kiến Sầu” !

Từ đầu đến cuối giết quỷ như ngóe !

Giết luôn cho tới tâng chót !

Sau đó thì bị một con lừa trọc nhỏ bên Thiền Tông hô hào kêu thân phận...

Ha ha !

Tu sĩ Thập Cửu Châu !

Môn hạ Nhai Sơn III

Trong tích tắc, dân cờ bạc không biết bao nhiêu là thằng rủn người sởn gai ốc !

Mà bao nhiêu đó có phải đã xong đâu !

Sau khi bại lộ thân phận, cùi chẳng sợ hủi, nàng ta liền đường hoàng chính chính, nghênh ngang hết biết chạy ào tới Thích thiên tạo hóa trận ở cuối tâng địa ngục thứ mười tám, lấy lại cơ thể người sống, tu vi tăng vọt tới nguyên anh; lúc tới biên giới, trước khi bỏ đi còn ráng ngạnh đấu một chưởng với diêm vương Tần Nghiễm !

Một chưởng đó xuyên thấu cả địa ngục mười tám tầng !!I

Mẹ bà nó ! Đâu phải chỉ có địa ngục mười tám tâng thôi đâu, rõ ràng là mới qua một đêm mà mộng đẹp phát tài của không biết bao nhiêu quỷ tu lớn nhỏ trong bảy mươi hai thành cũng tan tành mây khói !!I

Từ "thần tài" cho tới "ôn thần" chỉ tích tắc có mỗi chưởng đó thôi I Cho tới bây giờ, dưới địa ngục mười tám tầng, cái hố bị một chưởng kia dộng xuống vẫn còn chưa lấp đầy thì vết thương lòng của chúng quỷ tu há có thể khép miệng được sao ?I

Cướp tiền tài của người ta thì có khác gì giết cha giết mẹ người ta chứ !

Bữa nay bọn chúng thế mà lại thấy lại cái bản mặt đáng ghét kia !

Mẹ kiếp ! Vậy mà còn dám vác xác quay lại nữa !

Tâm trạng cảm xúc lẫn lộn, mọi quỷ tu vừa ghét vừa tức Kiến Sầu, mặt mũi cũng vặn vẹo cau có cực kỳ !

Một kẻ lên tiếng châm ngòi, sau đó tiếng bàn tán liền đùng đùng bùng lên, hai người truyền thành tám, thành trăm, thành ngàn, thành vạn !

"Cha tiên sư nó, còn dám vác mặt lại hả ?I"

"Huyền ngọc của lão tử..."

"Tám mươi năm rồi, mèn ơi, có phải nằm mơ không vậy trời 2"

"Rốt cục ả muốn cái gì hả ?"

"Đánh ả !"...

Đăng thì kiêng ky sợ muốn chết trước thân phận và thực lực của nàng; đằng thì tức điên cả người vì năm xưa cá độ, lợi ích thiết thân bị nàng chơi cho một vố thảm thương ! Nhất thời tự nhiên có ai đó gào lên : "Đánh ả !"

Cơn tức năm xưa không chỗ xả, mà giờ đang lúc người đông thế mạnh nên khí thế đè bẹp cái sợ I

Một chọi một thì sợ nhưng lúc này bọn chúng đông đến thế này cơ mà !

Đánh con ôn thần này một trận cho hả giận !

Tức thời thù sâu bao nhiêu, ghét đậm bao nhiêu, khi ra tay thảy đều dồn trong đó I!

Tức đến đâu đập đến đấy !

Tất cả đùng đùng xổ hết ra ngoài cùng một lúc !

Trong chớp mắt, công kích phô thiên cái địa ào ào phóng tới

"Âm! Âm! Âm !"

Sự việc lạ lùng khiến Kiến Sầu đã có cảnh giác, nhưng thình lình phải đương đầu với các đòn đánh bạo tạc như giông bão trước mặt nàng cũng thấy hơi luống cuống, trở tay không kịp !

Đám quỷ tu này bị cái gì vậy ?

Cứ làm như nàng giết cha giết mẹ bọn chúng không bằng !

Ban đầu Thái Sơn vương đầu óc cứ quay cuồng không hiểu ra sao, nhưng đến khi thấy đám quỷ tu chửi mắng nào là "ôn thần" với "quỷ Kiến Sầu' thì sững sờ trong bụng. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa ! Ưu thế đều nghiêng hết về y I

Vì vậy lợi dụng dịp này, từ giữa hư không, Thái Sơn vương liền không chút do dự đánh về phía Kiến Sầu một đòn nhanh như điện chớp, dáng người to lớn cuộn theo một thứ khí thế vô cùng uy nghiêm nặng nề, chẳng khác gì núi cao sừng sững đang rùng rùng đổ xuống !

Năm đó Tần Nghiễm ngài không giết được thì giờ để y giết vậy !

"Một mình ngươi mà cũng dám xưng "Nhai Sơn' à ?I"

"Âm lb

Phát sau mà tới trước !

Đòn đánh của Thái Sơn vương gần như nổ tung cùng một lúc với ngàn vạn mũi tấn công của quỷ binh Cực Vực trong trận !

Kiến Sầu bị đánh đến vuốt mặt chẳng kịp.

Cùng lúc, phía Thập Cửu Châu bên kia cũng tròn mắt há hốc mồm bởi động tĩnh trước mặt thực quá lớn, hơn nữa đó là còn chưa kể đến chuyện không biết sao quỷ tu ở hậu trận lại đồng loạt mắng chửi om sòm đông như thế !

Tuy không nghe rõ được chúng mắng cái gì nhưng sắc mặt hầm hè tức giận của nguyên một đám đông thì ai nấy đều thấy rất rõ I

"Phải đại sư tỷ đấy không ?"

"Là Kiến Sầu đạo hữu à ?"

"Vị kia là Nhai Sơn ư ?"

"Có chuyện gì thế 2"...

Mặc dù đứng quá xa, nhưng ngay khi Kiến Sầu vừa xuất hiện thì nhờ vào dáng áo màu nguyệt bạch mà người bên phía Thập Cửu Châu liền nhận ra nàng ngay.

Dù sao cái màu áo nhạt mặc lên tạo ra được khí thế thế này thực chẳng có mấy ai !

Đó là còn chưa kể đến tu vi, vừa thấy đã chết khiếp người ta rồi.

Nhưng...

Làm vậy thì chẳng phải là liều quá là liều ư ?I

Sao lại đơn thương độc mã một mình ép tới hậu phương đông đảo đánh quân Cực Vực thế này ? Hơn nữa, hà cớ gì cái đám quỷ kia thấy Kiến Sầu lại giống như thấy kẻ thù giết cha vậy chứ ? Mắng "quỷ Kiến Sầu" bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng còn "ôn thần" thì nguyên do từ đâu ? 'ẤY..."

Chương Viễn Đại chưởng môn Phong Ma kiếm phái lại tròn mắt há hốc mồm. Mặc dù thái độ đúng là vô cùng không hợp lẽ, nhưng ông ta vẫn bất giác thốt lên tự hỏi, đồng thời cũng là nói bật ra điều thắc mắc lớn nhất vốn lúc này vẫn còn ghim sâu trong bụng những người khác.

"Cô ta làm cái gì mà bọn chúng thù ghét kinh thế kia ?"

Các tu sĩ đại năng Thập Cửu Châu ở bên cạnh ông ta chẳng ai đáp lại. Duy có vài người bụng dạ nhạy bén mới liếc mắt nhìn sang Phó Triêu Sinh.

Nhưng trông dáng vẻ thì rõ là Phó Triêu Sinh tuyệt không muốn giải thích chút nào, thậm chí lúc này hắn còn chẳng nghe thấy Chương Viễn Đại nói cái gì, ánh mắt và đầu óc đều dồn hết cả lên người Kiến Sầu đang bị vây công tứ phía.

Cảm giác về thời gian của tộc phù du so với người ta khác biệt rất xa.

Một ngày là cả một đời.

Sau khi gặp mặt ở Minh Nhật Tinh Hải, đối với người thường thì chẳng qua chỉ là hai mươi mấy ngày không gặp vị nữ tu Nhai Sơn này mà thôi, song đối với Phó Triêu Sinh thì bao nhiêu đó thời gian lại là bấy nhiêu kiếp dài đằng đẳng chẳng gặp.

Hắn không nói lấy một tiếng mà dõi mắt nhìn Kiến Sầu, nhìn thanh kiếm mới hoàn toàn khác trước trong tay nàng. .

Tạ Bất Thân ở bên cạnh thì đã thấy qua uy lực của nó trước rồi. Song, vì cũng đã từng nghe qua danh tiếng cực kỳ thần bí của Nhất Tuyến Thiên nên y cũng không khỏi chú mục nhìn về phía hậu trận bên địch đang đen đặc công kích.

"Ào LÀo..." Tiếng nghe như tiếng sóng cả đang cuồn cuộn xô tới.

Nhưng chỉ chốc lát sau tiếng động ấy liền trở nên ong ong đinh tai nhức óc, giống như gió thổi, lật lên những cơn sóng nho nhỏ trên mặt biển. Đợt này dồn đợt kia chẳng khác gì một quả cầu tuyết càng lúc càng phình trướng, cuối cùng thì hình thành nên sóng thần tựa như một bức tường nước khổng lồ "ầm âm' đập xuống !

Đại trận quỷ binh nơi hậu phương vậy mà lại bị cơn sóng trắng như tuyết quét sạch I

Sóng bắt đầu từ tâm điểm nơi có ngàn vạn mũi tấn công nhằm vào I!

Bắt đầu từ trên thanh kiếm nằm trong tay người nữ tu kia !

"ÀO Ị"

Y như sóng cả tung mình đập vào con đê rồi tràn qua bờ cát, lúc nước rút xuống, mọi chướng ngại vật cùng mọi thứ công kích đều bị cuốn trôi sạch sẽ I

Đường kiếm ấy đúng là chẳng khác gì một cơn sóng cả !

Thế như trên biển rộng sông dài !

Ngay khi nàng vung kiếm lên, thân kiếm ba xích trong chớp mắt liền vụt biến thành sáu xích nguyên bản ! Càng dài thân kiếm càng hẹp, thế kiếm cũng càng trở nên hung tà hơn !

Chuôi kiếm nghiêng đi trong tay, lưỡi kiếm xiên xiên vút tới !

Khi Thái Sơn vương xiết chặt nắm tay, đấm ra một quyền huyễn ảnh trùng trùng điệp điệp về phía Kiến Sầu, sức bên trong như có thể chấn nát cả núi non thì mũi kiếm của thanh trường kiếm trong tay nàng chợt vung lên một đường cong quỷ dị trong hư không, trông chẳng khác gì một mảnh trăng non đỏ rực I

Thế kiếm tựa trường giang đại khai đại hợp đột nhiên liền thay đổi !

Tưởng như không biết bao nhiêu là hung ma núp trong đêm tối âm u thình lnh chợt nhảy xổ đến cắn vào họng người ta sau tiếng kiếm vút lên thê lệ như thét !

"Nhất Tuyến Thiên..."

Cổ họng Hoành Hư chân nhân tựa hồ như bị thứ gì đó chặn lại, mãi rồi mới thốt ra được tên của thanh kiếm này. Ánh mắt lão băng qua hư không đầy khói lửa và tiếng la hét chém giết ong ong trên chiến trường để rồi dính chặt trên đường huyết tuyến bắt nguồn từ đầu mũi kiếm, tâm thần thì trở nên nặng nề, đầy áp lực.

Lão sao lại chẳng nhận ra thanh kiếm này chứ ?

Từ xưa đến nay ba thanh kiếm Nhai Sơn cái nào cũng danh chấn thiên hạ !

Kiếm Nhai Sơn hun đúc từ linh vận mạch đập sông núi mà thành, thế nên xem như thánh kiếm;

Kiếm Vô Danh, thịnh nộ là bạt kiếm khí tính nguồn gốc như vậy thế nên xem như chân kiếm;

Nhưng Nhất Tuyết Thiên...

Cứ một mạng người mất đi nó lại càng thêm mạnh, cứ một hồn người tiêu tán thì đường huyết tuyến trên thân lại càng dài thêm ! Nó sinh ra vì người đã chết, lấy cái chết mà đúc thành ! Sinh thời không được như nguyện, chết không cam lòng !

Kiếm hình thành từ giết chóc, lệ khí không tan, thế nên xem như ma kiếm !

Hoành Hư chân nhân nhắm mắt thở dài : "Phù Đạo a..." Phù Đạo sơn nhân dường như chẳng nghe thấy.

Trong nháy mắt, dư âm cái tiếng thở dài không biết vui hay buồn kia liền chìm ngập rồi biến mất trong tiếng gào thét hỗn loạn vang dội trên chiến trường !

Nhất Tuyến Thiên bất ngờ đánh tới, quỷ biến đa đoan !

Kiếm chỉ Thái Sơn vương !

Nó là chúa của mọi kiếm Nhai Sơn, là vua của vạn kiếm ! Biến hóa khôn cùng ! Là cây kiếm "Vô tận" với chiêu thức và kiếm ý vô tận !

Kiến Sầu tựa như lại thấy mình đứng ngộ kiếm trong kho vũ khí Nhai Sơn khi trước, trước mặt bóng kiếm ngàn ngàn vạn vạn đường loang loáng vút lên, kiếm khí quanh thân chằng chịt như kén !

Kiếm tùy tâm, tâm tùy kiếm !

Tức thời nhiệt huyết trong lòng trào dâng, chiến ý trong đôi mắt trong trẻo chợt biến thành kiếm ý, rồi thình lình nàng đánh về phía Thái Sơn vương !

"Mới được kiếm sắc, hôm nay đem thử với diêm quân xem sao. Xin chỉ giáo I"
Bình Luận (0)
Comment