Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 489 - Chương 489 : Kẻ Xấu Kiến Sầu

Chương 489 : Kẻ xấu Kiến Sầu Chương 489 : Kẻ xấu Kiến SầuChương 489 : Kẻ xấu Kiến Sầu

Thử kiếm à ?

Nữ tu này vậy mà lại trâng tráo há họng kêu bắt y thử kiếm sao ?

Thái Sơn vương vốn còn rất kiêng dè tu vi hiện tại của Kiến Sầu. Có nghĩ thế nào đi nữa y cũng thấy khó mà hiểu nổi. Rõ ràng là chỉ vẻn vẹn có tám mươi năm thôi nhưng không biết sao cảnh giới của nữ tu này lại tăng vụt lên đến mức này, tiến bộ phải nói là quá kinh khủng, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của y.

Thái Sơn vương vừa nghe xong câu nói kia, lửa giận vạn ngọn liền đùng đùng bốc thẳng lên đầu !

Y dù gì cũng là diêm quân của Bát phương diêm điện của Cực Vực, trong trận Âm dương giới cách đây mười một giáp trước, tiếng tăm từng vang khắp hai giới đó thôi !

Nếu không thì y đã chẳng được phong làm diêm quân.

Mà nữ tu trước mặt tài không biết tới đâu nhưng lá gan thì đúng là tuyệt chẳng nhỏ I

Cô ta tưởng mình vẫn còn như trong đỉnh tranh dưới địa ngục mười tám tầng năm đó sao ? Thời ấy vì muốn cho "con mồi cá độ" này đi đỉnh tranh tôn tại được lâu nên diêm điện đã chấp thuận tất cả các yêu sách của cô ta, cấp cho rất nhiều pháp khí lợi hại. Nhờ vậy cô ta mới có thể ra tay kinh hồn ngoạn mục như thế trong suốt thời gian đỉnh tranh.

Bây giờ nữ tu này chỉ có một thân một mình !

Tuy cô ta tu vi đã lên tới phản hư sơ kỳ nhưng so với cảnh giới phản hư hậu kỳ hơn nữa lại chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là viên mãn của một diêm vương như y thì cô ta rốt cục vẫn còn kém xa !

Trong trận chiến cách đây mười một giáp trước Thái Sơn vương còn chẳng sợ bất cứ một tên tu sĩ Thập Cửu Châu nào, bây giờ thấy Kiến Sầu cảnh giới chẳng bằng mình mà lại muốn lấy trứng chọi đá cố đánh thì y lo cái gì ?

Thế nên ngay sau đó y chỉ há miệng cười gẵn rồi -

Liên biến hành động thành câu đáp trả !

Nắm đấm vốn đang xiết chặt chợt rùng rùng phình to thêm một vòng, đoạn ngang nhiên nhắm thẳng về phía thanh trường kiếm sắc bén của Kiến Sầu mà đánh tới I

Các bắp thịt trên cơ thể cường tráng cũng cuồn cuộn trướng lớn !

Cánh tay vạm vỡ cũng nổi lôi gân xanh !

Sức mạnh toát ra vừa nguyên thủy mà hùng hậu, khí tức bừng bừng trông vô cùng thô bạo và hung hãn !

Người từ hư không lao xuống thật chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ I

Hai đại năng đánh nhau, ra đòn nhanh không biết bao nhiêu mà kể ! Đó là còn chưa tính trong đó lại có một bên đang tức muốn sôi máu lên kia I

"Âm là

Lúc hai bên đụng nhau, tiếng dội kinh hồn bạt vía !

Quanh nắm đấm của Thái Sơn vương, gió xoáy điên cuồng rú rít; còn đầu mũi thanh Nhất Tuyến Thiên thì lại chớp lóa một quầng hào quang đỏ như màu mặt trăng máu, trông thật chẳng khác gì yêu nguyệt nhú lên trên đỉnh núi quỷ. Hai người bên thì hung ác thô bạo, bên thì tà dị quỷ quyệt !

Kiếm thế lăng lệ ác liệt ! Nhưng nắm đấm của Thái Sơn vương tập trung cả bảy phần mười lực lượng thì há có phải là thứ thường !

Lúc đánh ra, ngay cả hư không xung quanh cũng vặn vẹo nổi sóng !

Nhất Tuyến Thiên vừa dài vừa sắc, bị nguồn lực mạnh đến nỗi gần như có thể uốn cong sóng không gian kia va đập nên thân kiếm cũng phải hơi cong đi một chút !

Thân kiếm vừa hơi lệch như thế thì nhờ đó đường quyền của Thái Sơn vương liền vút soạt qua, đấm thẳng tới nàng !

"Y là thể tu sao ?"

Cảm giác thực vô cùng quen thuộc !

Tu sĩ Cực Vực lấy hồn nhập đạo, trước tu hồn, sau tu thân, khi tu đến cảnh giới "kim thân" thì nhờ vào đủ thứ công pháp chuyên về pháp thân mà có thể tu ra "pháp thân" của mình. Loại pháp thân này về sau sau khi luyện ra thì thể xác vô cùng đa dạng kỳ lạ hơn tu sĩ bình thường, và cũng bởi vì vậy mà sau khi khổ công luyện thành thì cơ thể càng cường tráng mạnh mẽ hơn nhiều so với các tu sĩ Cực Vực khác !

Nhưng cường tráng vạm vỡ đến mức này thì Kiến Sầu chưa thấy bao giờ !

Bây giờ, khi bị Thái Sơn vương hùng hổ đập thẳng một quyền vào mặt, nàng rốt cục mới nhận ra rằng vị diêm quân này tuyệt chẳng phải là kẻ tu luyện theo lối thường !

Pháp thân của y mạnh đến mức cực kỳ đáng sợ !

Song tiếc là...

Y không nên đụng phải Kiến Sầu !

Trong khoảnh khắc ấy, nàng tuy vẫn cầm kiếm nhưng trong thâm tâm lại tự nhiên chợt nảy ra ý nghĩ muốn thử một lần xem sao, vì vậy bèn chẳng tránh chẳng né mà ngang nhiên giơ đầu chịu báng !

Ui chao !

Chẳng cứ gì quỷ binh ở phía dưới mà ngay như tu sĩ Thập Cửu Châu đang đứng quan sát trận chiến ở xa xa kia cũng sợ đến nỗi há hốc miệng, trợn trừng mắt, tưởng đâu ngay sau đó cái đầu nàng sẽ như trái dưa hấu nổ tung dưới đường quyền này rồi I

Nhưng...

Những gì xảy ra lại chứng tỏ rằng đại sư tỷ Nhai Sơn mà dám đánh cược thì dĩ nhiên phải nắm chắc phần thắng !

Từ giữa mi tâm nàng đột nhiên chợt chớp lên một tia sáng vàng rực !

Tức thời đạo ấn vẩy rồng liền lấp lánh hiện lên, phủ kín cả đầu !

Không có chuyện đầu óc nổ tung máu me tung tóe gì xảy ra, cũng càng chẳng thấy có ai bị nắm đấm kia đánh rớt khỏi không trung. Đầu của Kiến Sầu đã chẳng còn là đầu người nữa mà là đầu sắt thì đúng hơn !

"Âm là

Đầu quyền kia đập thẳng vào trán nàng I

Thái Sơn vương cảm thấy tay mình giống như dộng xuống một cục sắt !

Thật cứng !

Cứng quá thể !

Ngay lập tức Thái Sơn vương liền thấy hỏng tới nơi. Đáy mắt ánh lên kinh hãi, y chợt nhớ tới không biết bao nhiêu là màn sát phạt hung hãn mà nữ tu này đã từng làm trong đỉnh tranh ở địa ngục mười tám tâng ngày trước. Nhưng bây giờ có muốn đối phó gì thì đã trễ ! Kiến Sầu chẳng ngạc nhiên chút nào trước kết quả như trên. Nàng tấn công và ứng biến đều linh hoạt tùy thời nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Hơn nữa sau đường quyền này nàng lại còn thừa dịp ép Thái Sơn vương vào thế phóng lao phải theo lao. Năm ngón tay phải đang cầm kiếm hốt nhiên bung ra !

'Keeeng - "

Nhất Tuyến Thiên ngân lên một tiếng dài. Tuy rời khỏi tay chủ, nhưng thế phóng của nó vẫn không ngừng mà vẫn vừa tiếp tục ngân vang vừa vút về phía trước !

Ngón trỏ và ngón áp út của Kiến Sầu nhập lại, chỉ thành kiếm quyết !

"Xem kiếm !"

"Cái gì ?"

Kinh ngạc hãi hùng trước trình độ luyện thể của Kiến Sầu cộng với một đòn thất bại vừa rồi khiến phản xạ của Thái Sơn vương chậm đi, khóe mắt trong tích tắc chỉ thấy địch thủ buông tay phóng kiếm chứ không kịp phản ứng chống trả cái gì.

Mãi cho đến khi Kiến Sầu trêu ngươi, thét lên kêu y "Xem kiếm I

"Vù Ị"

Kiếm quyết vừa hoàn thành, thanh trường kiếm đang bay nửa chừng đột nhiên liền quay ngoắt lại I

Thái Sơn vương không nhìn thấy gì, nhưng trong sát na đó, những ai có mặt tại đương trường tận mắt chứng kiến được đều sởn tóc gáy, toát mồ hôi lạnh !

Giữa lưng chừng không, thanh kiếm kia vậy mà lại thình lình ngoặt lại ! Hơn nữa nó cũng chẳng cứng nhắc xoay chiều !

Trong tích tắc, Kiến Sầu vừa búng kiếm quyết, thì Nhất Tuyến Thiên cũng liền biến ngay thành một thanh nhuyễn kiếm, trông chẳng khác gì một con rắn. Giữa thiên không, đầu nó hốt nhiên quay ngoắt lại, đường đỏ rực nằm trên đầu mũi kiếm thật hệt như lưỡi rắn âm tà I

"XoẹtI"

Vận tốc cực nhanh !

Chỉ bằng mắt thường, hoàn toàn không thể nào nhìn kịp nổi đường đi của nó I

Khi đầu óc Thái Sơn vương vừa nghĩ tới chuyện tránh né thì thanh kiếm đã từ một phương không tưởng mà đâm thẳng vào người y, làm thủng một lỗ đường kính bằng ba đốt ngón tay vùng trên rốn !

Mãi đến khi kiếm đã rút ra rồi cảm giác đau đớn mới kịp truyền tới não !

Song Thái Sơn vương cũng là một kẻ quật cường. Tuy thình lình đau thấu ruột thấu gan nhưng y lại chỉ nhịn đau hự lên chứ chẳng rú lên kinh hoàng như Sở Giang vương đã từng bị.

Tình thế của y cũng tốt hơn nhiều so với Sở Giang vương. Dù sao thì Sở Giang vương khi đó lại chẳng chút đề phòng còn đây là y với Kiến Sầu đang đấu tay đôi với nhau, tự trong thâm tâm đã cảnh giác trọn đủ mười phần từ trước l

Kiến Sầu giao chiến phong cách quyết đoán lãnh khốc, so với những người chuyên vận toàn sức đánh địch thủ tới tối tắm mặt mũi thì không khác chút nào mà thậm chí còn lợi hại hơn nhiêu; ngoài ra tâm tư nàng tỉnh tế, luôn tùy cơ ứng biến một cách quỷ dị, hơn nữa nhờ linh cảm mà trong hành động lại pha thêm chút ranh mãnh tinh quái. Đó là còn chưa kể đến thanh kiếm nàng dùng có sức biến hóa vô cùng vô tận, uy lực của nó mạnh đến nỗi vượt xa sức tưởng tượng của Thái Sơn vương !

Khi cơ thể bị đâm thủng thành một lỗ rồi lúc này y mới chợt nhận ra mình đã quá khinh địch.

Nhưng chẳng kịp nghĩ ngợi gì hơn thì đã bị kiếm dồn ép tứ phía I

Không sai -

Thái Sơn vương đang bị nó bao vây !

Sau khi Kiến Sầu bấm xong kiếm quyết thì Nhất Tuyến Thiên dường như có khả năng đoán biết được mọi khả năng và động thái của dịch thủ. Trong thiên không, bằng tốc độ khủng khiếp mà người thường không tài nào nhìn ra nổi, nó cứ xoay vòng vòng đeo bám lấy Thái Sơn vương, chỉ trong một chớp mắt thôi mà đã ra đòn vây khốn y tới những hơn ba chục lần !

"Vùt

"Bụp ! Bụp ! Chát ! Chát !"

Mỗi một lần đâm tới đều khiến Thái Sơn vương run rẩy sợ hãi từ tận sâu trong tâm khảm !

Cứ mỗi tích tắc y đỡ được hết chín thành công kích thì một phần còn lại kia thường thường là bị kiếm đâm cho một cú lên người, thương tích đau đớn kinh khủng !

Thái Sơn vương biết nếu mình không phá nổi cục diện này, bị Kiến Sầu đâm hết nhát này đến nhát kia thì trước sau gì thế nào cũng sẽ kiệt sức mà chết. Khi trên người đã thủng tới mười mấy lỗ, y đành cắn răng trả đũa !

"Âm Ị

Hai bàn tay to bè giang ra rồi chập lại trước ngực ! Trong khoảnh khắc, trông chẳng khác gì hai vách núi nặng nề đóng lại !

Khí thế quanh người Thái Sơn vương thoắt cái liền thay đổi. Cơ thể dần dần bạo trướng, làn da trong nháy mắt cũng trở nên đen kịt, mày rậm mắt to mở lớn trừng trừng, tựa như đang có ngàn vạn ánh vàng rực rỡ chiếu rọi I

Pháp thân Tịnh Đức ma tôn !

Trong nháy mắt, cánh tay vạm vỡ dài ngoẵng liền được địa lực âm hoa cuồn cuộn phủ kín !

Thái Sơn vương cuối cùng cũng chẳng tránh chẳng né nữa. Giống như Kiến Sầu lúc trước, y giơ bàn tay giống như thần Cự Linh* của mình ra đón đầu Nhất Tuyến Thiên đang phóng tới !

* Thần Cự Linh là một trong số những thiên tướng nhà trời, chịu trách nhiệm thủ vệ cổng thiên cung, sức lực phi phàm, có thể dời núi phá thạch.

"Keeeeeng I“

Sau khi hoàn toàn kích phát pháp thân xong thì thân hình Thái Sơn vương trở nên lớn khủng khiếp ! Nhìn thực chẳng khác gì một vị ma thần đứng sừng sững trong hư không !

Nhất Tuyến Thiên dù có dài sáu thước cũng chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay y

Song ngay tích tắc khi kiếm đâm tới, vừa chộp được nó vào tay thì tiếng kiếm ngân chói tai chợt vút lên I

Lúc Thái Sơn vương bắt lấy kiếm, Kiến Sầu liền cảm thấy đầu óc ù ù chao đảo. Sức chưởng của Thái Sơn vương hung mãnh hùng hậu nên tất nhiên đó là ảnh hưởng truyền từ thân kiếm đến thần hồn của nàng !

Song nó chẳng thể nào làm nàng nao núng nửa phần I Mà trái lại từ tận sâu trong tâm khảm lại bừng bừng bùng lên lòng nhiệt huyết muốn đánh một trận ra trò !

Muốn đấu là phải đấu kịch liệt hung mãnh như vậy !

Muốn hai bên phải ngang tài ngang sức như vậy !

Muốn phải dốc hết sức để đối phó như vậy !

Bằng không sao có thể biết được uy lực thực sự của kiếm này ?I

Cầm nó chém Sở Giang vương thật đúng là sỉ nhục nó ! Kiếm tốt gặp chủ tốt thì càng phải gặp được địch thủ tuyệt cấp ! Danh kiếm chẳng giết hạng vô danh !

Thấy Thái Sơn vương thi triển đủ thứ chiêu trò, nàng chẳng những không giận mà còn cười, thét lớn : "Tốt lắm !"; đoạn liền bấm kiếm quyết !

Nếu lúc trước kiếm như trường giang, như huyết nguyệt, rồi lại như linh xà...

Thì bây giờ, vào thời khắc này, nó lại như gió thoảng, nhẹ nhàng khôn xiết I

Đường huyết sắc chạy dài từ đâu mũi kiếm xuống thân đột ngột mờ đi, tựa hồ như quyện tan theo gió nhẹ, khiến Thái Sơn vương cảm thấy kiếm trong tay mình hốt nhiên nhẹ bằng, giống như cầm chẳng được chắc nữa.

Ngọn gió hư vô kia liền tuôn ra từ các kẽ ngón tay y.

Thanh kiếm vốn có thực thể thì bây giờ lại biến thành một ngọn gió vô hình, tự nhiên thoắt cái đã thoát khỏi sự khống chế của y một cách nhẹ nhàng !

Thái Sơn vương không khỏi ngạc nhiên ô lên. Ngay sau đó, uy lực thật sự của thanh kiếm này mới đường đường chính chính lộ ra trước mắt y và đông đảo chúng nhân ! - Vô tận!

Kiếm phách vô tận hợp lại !

Thần hồn vô tận tụ thành !

Vô vàn kiếm chiêu, kiếm khí và kiếm ý hội tụ...

Vì vậy biến hóa mới vô biên vô tận thế này !

Đám quỷ binh phía dưới dĩ nhiên là căm ghét Kiến Sầu đến cùng cực. Tuy chẳng thể nào lấy lại được huyền ngọc đã thua năm đó nhưng dù sao bọn chúng cũng rất muốn tẩn cho ả nữ tu người Thập Cửu Châu chuyên bịp bợm này một trận ra trò.

Nhưng sự thực lại vô cùng tàn nhẫn !

Dù tập trung đánh có bài bản hay mạnh đứa nào đứa nấy ra tay đánh loạn xà ngầu thì hết thảy đều chẳng gây được rắc rối quá lớn cho Kiến Sầu !

Nhất thời chỉ thấy hai người bọn họ tả xung hữu đột, tung hoành trong thiên không. Lúc thì đánh trong trận, lúc lại đánh ngoài trận; khi thì quần nhau trên trời, khi lại đấu dưới đất I

Công kích đến đâu, người theo đến đó.

Song kết cục thì cực kỳ đáng chán. Đánh đấm gì mà phần lớn thời gian có trúng Kiến Sầu đâu, còn lão đại nhà mình thì lại cứ bị ăn đòn suốt, thế nên quỷ binh nhiều đứa sợ run cầm cập.

Một hai lần thì chẳng nói làm gì, nhưng mẹ bà nó, đây lại cứ liên tù tì I

Ngay cả Thái Sơn Sơn vương đang thi triển pháp thân mà cũng chẳng chịu nổi đám ngốc này. Y đánh với Kiến Sầu đầu tắt mặt tối, chẳng có lấy một chút thời gian rảnh nên chỉ tức giận chửi : "Không đánh thì cút ! Đi ổn định tiền tuyến đi, phía sau này chẳng cần tới chúng mày chõ mũi vào I" Diêm quân đã ra lệnh, quỷ binh dù không muốn cũng chỉ biết nhịn.

Thái Sơn vương lý nào lại chẳng nhìn ra thế cục trước mắt ?

Kiến Sầu đơn thương độc mã ra mặt ở hậu trận rốt cục là để làm gì tuy y còn chưa rõ lắm nhưng nếu cuối trận mà rối loạn thì chiến cục ở tiền tuyến tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.

Thái Sơn vương nhất định không để cho Kiến Sầu đắc thủ !

Y chửi đám quỷ binh ngờ nghệch này phần vì bọn chúng thật sự không thể nào theo kịp trận chiến, phần vì là để bóp chết âm mưu của địch thủ ngay từ khi còn trong trứng nước !

Kiến Sầu nghe xong liền cười nhưng cũng chẳng mảy may lo lắng.

Nếu mất đi một số, không thể kiêm chế được nhiều người, nàng dĩ nhiên cũng tiếc, nhưng xét trên một phương diện khác mà nói thì bây giờ chẳng phải mất công tránh tránh né né đủ thứ công kích loạn xà ngâu từ phía dưới đánh lên thế này nàng lại càng rảnh tay rảnh chân, tung hoành càng thoải mái hơn !

Tay vừa giơ ra, Nhất Tuyết Thiên liền bay ngay về !

Xuất thủ lần nữa thì đường kiếm cái nào cái nấy đều biến biến hóa hóa !

Thiên hình vạn trạng, hết thảy đều tự chính bản thân thanh kiếm !

Thế như sấm rền chớp giật mà thình lình lại có lúc như bão tuyết mù trời. Lúc vung lên trông chẳng khác gì mặt trời ló dạng phía đông núi, lúc giáng xuống thì tựa thác đổ từ thiên không ào ào không dứt ! Kiếm đánh ra, mỗi đường mỗi vẻ, mỗi đường mỗi dạng, chẳng cái nào giống cái nào I

Mà con người trong đó thì tỏa sáng ngời ngời, khả năng vô biên !

Khi vút mình, khi giáng đòn sấm sét I Khi lao đi băng băng, khi tả xung hữu đột !

Chiến trận ác liệt, bóng nàng thoắt tới thoắt lui đó đó đây đây trên từng góc trời mênh mông, dáng anh tài hào hùng bất khuất hằn sâu trong đáy mắt từng người theo dõi trận chiến !

Lệ khí hừng hực !

Mưa máu tung tóe đầy trời !

Kiếm hết đường này đến đường kia, mọi tiềm năng của Nhất Tuyến Thiên, mọi điều nàng lĩnh ngộ được trong kiếm điện đều được khơi dậy, biến hóa linh hoạt !

Tựa như quân vương !

Tựa như tướng quân !

Chẳng khác gì chiến thần !

Trong cái phong thái tiêu sái hào hùng đó, tài hoa về kiếm pháp cũng như mọi vốn cứng trong giao đấu đều tỏa sáng ngời ngời, khiến người hiếu chiến xem mà nhiệt huyết dâng trào, còn kẻ mê kiếm thì lâng lâng khoái trá I

Thái Sơn vương mạnh thì đã sao 2

Dưới sức kiếm biến hóa vô cùng vô tận, nhìn y thế nào cũng thấy chật và chật vật, có lấy hết tài năng sở học ra cũng không đấu lại nổi, chẳng khác gì một chén nước trước đại dương mênh mông !

Làm sao bì được, làm sao đánh nổi ?I

Chỉ trong chốc lát Thái Sơn vương tự nhiên chợt thấy chán nản trong người !

Nhưng ngay lúc muốn lui thì kiếm ý đã ép thốc tới trước mặt ! "Âm là

Kiếm ý lúc trước vốn kỳ quỷ hung tà thì bây giờ lại chợt trở nên ung dung đường hoàng, khí thế tựa như một trời non sông khoáng đạt ầm ầm xô tới, tựa như một dòng chú thích huy hoàng nhất được sử gia đặc biệt hạ bút, lưu lại trên họa quyển !

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Kiến Sầu chợt nhoáng lên trước mắt Thái Sơn vương !

Ngay sau đó bên tai cũng "vù vù vù' rít lên ba tiếng sắc nhọn. Trong không trung vậy mà lại có ba mũi tên đang xé gió bắn tới !

Mũi thì cắm vào gót chân trái y !

Mũi thì nhắm về phía dưới cánh tay phải I!

Mũi thì sượt ngay qua cổ y !

Mũi nào mũi nấy đều hung hiểm. Đầu mũi tên thậm chí còn nhì nhằng chớp điện đen kịt, tự thân sặc mùi hủy diệt, nhìn mà rủn cả người I

Các đường tên hết thảy đều chuẩn xác đến cực điểm !

Vừa khéo chặn ngay chỗ đang muốn lui, không chừa không gian trống cho y!

Thái Sơn vương thực không thể nào ngờ nổi trong lúc đánh nhau ác liệt như thế này mà lại còn có thể có người khác chõ mũi vào, can thiệp ngay đúng thời khắc này, bắn ra ba đường tên kinh hồn thế kia !

Tài bắn cung không những tuyệt hảo mà bụng dạ cũng cực kỳ thâm độc !

Mũi tên sượt qua cổ Thái Sơn vương sau đó liền vụt bay sát qua vành tai Kiến Sầu, khiến nàng chấn kinh, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn sang !

Xa xa nơi hậu trận bên phía tu sĩ Thập Cửu Châu - Tạ Bất Thần dáng áo thanh sam sừng sững giữa vạn quân, cánh cung căng tròn như trăng đầy tháng ! Y chính là người là đã bắn liên tiếp ba mũi tên xuyên chiến trường, chặn đứng đường lui của Thái Sơn vương !

Bắn tốt lắm !

Kiến Sầu tự nhiên chợt thấy cái gã này cũng hơi vừa mắt hơn một chút. Nàng biết y nhìn ra được mình muốn thử Nhất Tuyến Thiên với Thái Sơn vương nên mới bắn ba mũi liền, chặn không cho địch thủ có đường tẩu thoát, ép hắn phải đối đầu đánh với mình !

Tuy là bắn lén nhưng thế lại rất hợp ý nàng !

"Ha ha ha..."

Trong tích tắc đó, nàng khoái ý cả cười một hồi, lúc kiếm vòng lại thì vậy mà lại biến thành một đường chói lọi như trường hà lạc nhật, nhằm vào Thái Sơn vương chém xuống !

Thế trảm vẽ nên một cảnh tượng kỳ vĩ oanh liệt I

Thái Sơn vương cũng không đứng yên ở dưới chịu báng. Y lui ngay về ngõ cụt phía sau, bất đắc dĩ giơ chưởng lên đỡ, trong khoảnh khắc liền biến ra ngay một tầng kim cương hoa sen ngàn cánh đen kịt ngáng lại đường kiếm của nàng !

"Âm! Âm!"

Kiếm giáng xuống tung tóe ngàn vạn mảnh !

Các cánh sen đen kịt bay tứ tán trên hoang nguyên mênh mông, khi rớt xuống liền nện cho đất đai bên dưới thành một miền lồi lõm nhấp nhô !

Trông chẳng khác gì một trận sao sa I

Thái Sơn vương vất vả chống chống đỡ đỡ, lúc tâng chắn bể tung thì da thịt trên toàn cánh tay phải rạn thành vạn đường, nhìn chẳng khác gì đất đen nứt nẻ vì khô hạn, hắc khí đầy hồn lực tinh thuần từ đó cuồn cuộn phun ra.

Thiếu chút nữa là Thái Sơn vương đã ngã lộn nhào xuống trận !

Cũng may y phán đoán thời cơ nhanh nên nửa đường đã kịp thời trụ lại tấm thân thương tích đầy mình, bụng dạ sôi lên vì giận !

Gần thì Kiến Sầu chiêu chiêu đoạt mạng bức ép !

Xa thì cái tên tu sĩ Thập Cửu Châu thân phận không biết ra sao kia cứ giương cung bắn cản !

Đây là rõ ràng là thúc ép y, xem y chẳng khác gì thú dữ nhốt trong chuồng, lúc đánh nhau thì y thành cục đá cho nữ tu trước mặt này thử kiếm, thành con vật mua vui cho không biết bao nhiêu người nhòm ngó !

Thái Sơn vương cứ tưởng Kiến Sầu chắc chắn sẽ thừa thắng đuổi theo. Y nhất thời nghiến răng nghiến lợi định bụng sẽ đập nồi dìm thuyền, đánh một trận ác liệt ra trò với nàng.

Nào ngờ nàng ta đánh xong đường kiếm kia rồi thì tự nhiên ngưng lại I

Thái Sơn vương ngẩn người sững sờ.

Kiến Sầu bật cười nhìn ra phía sau lưng y, đoạn giơ trường kiếm Nhất Tuyến Thiên lên chỉ tới : "Thái Sơn vương điện hạ, ngài nhìn đằng sau đi - "

Nhìn đằng sau ?

Khi thấy Kiến Sầu giơ kiếm lên, Thái Sơn vương đã bất giác muốn quay đầu nhìn nhưng nghe nàng nói vậy y lại dằn lòng không nhìn theo vì cảm thấy nữ tu trước mặt tinh ranh gian trá, vô phương dò xét, không nên dễ dàng tin vào những gì nàng ta nói.

Kiến Sầu cười rộ, bảo : "Ngài nhìn ra sau lưng đi !" Khi tràng cười vừa dứt thì hốt nhiên có tiếng hò hét giết chóc sôi sục từ xa xa vẳng tới I

Cái thứ tiếng âm ï đó phát ra từ hậu phương quỷ môn quan !

Là từ vùng hoang nguyên nằm giữa quỷ môn quan và Uổng Tử thành truyền tới I

Trong sát na đó, điện quang thạch hỏa liền chợt lóe lên soi sáng đầu óc Thái Sơn vương. Y nhớ tới cái câu "Nhai Sơn tới rồi" mà bên địch luôn hò hét quấy nhiễu trong ba trận liên tục trước đó, vả lại còn cả mục đích bên trong là gì từ đầu đến cuối y cũng không tài nào đoán ra được !

Một linh cảm chẳng lành liền ập tới I

Thái Sơn vương thấy sởn gai ốc hết cả người !

Y ngoái đầu nhìn thì thấy trên hoang nguyên tít tắp đằng kia tự nhiên khi khổng khi không lại lòi đâu ra gần cả ngàn tu sĩ tinh nhuệ, khí thế sôi sục, người người trùng trùng điệp điệp tràn ra cách đây hơn mười lăm dặm về phía tây nam rồi !!II

Vọng đài !

Đây rõ ràng vốn là chỗ bí mật, Thập Cửu Châu tuyệt không thể nào biết được vị trí vọng đài quỷ môn quan được !

"Vọng đài ! Mau ! Mau quay về bảo vệ vọng đài !"

Mãi đến lúc này, cảm giác bị tính kế mới ập tới cái đùng !

Chỉ có mỗi Thái Sơn vương là người biết rõ nội tình vọng đài hiện giờ, biết binh lực trong đó ít ỏi ra sao !

Hóa ra chẳng phải cô ta muốn cho địch thủ lơ là. Bên y cảnh giác hoặc cảnh giác thái quá trước nguy cơ đánh úp từ phía sau cũng chẳng phải là mục đích thật sự của cô ta I

Cái cô ta muốn chính là tìm cách ghim sâu vào đầu bọn họ một ý nghĩ thâm căn cố đế như sau : Ở hậu trận đại quân chắc chắn cô ta sẽ có hành động gì đó I

Nhưng mục đích thực sự lại ẩn sâu dưới lớp lớp kế hoạch ngụy tạo kia ! Từ đầu đến cuối, vọng đài mới chính là mục tiêu tối thượng mà cô ta muốn hạ đó thôi !

Tất cả những gì đã làm từ trước chẳng qua chỉ là kế nghỉ binh !

Thái Sơn vương mặt mũi lúc này dĩ nhiên đã rúm ró hết cả lại. Đại biến tới nơi, y còn đầu óc đâu mà lằng nhằng dây dưa với Kiến Sầu được nữa !

Y liền động thân, định tới ngay vọng đài cho mau !

Nhưng dễ gì mà được ?!

"Ha ha ha ! Làm kẻ xấu thật tốt !"

Là người sắp xếp bố cục như Thái Sơn vương đã thấy sau lưng, giờ đây thấy y sắc mặt thay đổi, tâm trạng kích động như vậy, Kiến Sầu không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn.

Tiếng cười vừa dứt thì kiếm khí cũng phóng tới I

Đường kiếm hóa thành một đạo hào quang cong vút như cầu vồng nhanh chóng nhắm bổ xuống Thái Sơn vương đang chực muốn thoát thân khỏi cuộc chiến để đi ứng cứu vọng đài !

"Mới đánh tới lúc gay cấn mà, ngài hà tất phải đi gấp thế chứ ? Lại đây, đánh tiếp nào !"
Bình Luận (0)
Comment