Chương 490 : Họa tới
Chương 490 : Họa tớiChương 490 : Họa tới
Đánh cái tiên sư cha nhà ngươi !
Đồ vô sỉ I
Vô sỉ quá thể III
Thái Sơn vương tức đến nỗi thiếu điều muốn té xỉu. Đây rõ ràng là giậu đổ bìm leo, thấy nguy lấn tới. Hơn nữa cái "nguy" này còn do chính bản thân cô ta cố ý sắp đặt dụ y nhảy hố !
Trước trước sau sau soát lại một lượt thì còn gì mà chẳng sáng ra ?
Ba lần đánh nhử quấy rối trước đó khiến Thái Sơn vương không thể không nghĩ rằng kẻ địch giấu mặt có ý đồ muốn làm cái gì đó, hơn nữa còn sẽ nhằm vào hậu trận ở vị trí này. Vì vậy sau mấy ngày bị tổn thất một phần nhỏ quỷ binh, nếu muốn bảo đảm quân lực vẫn dồi dào cho mặt trận quỷ môn quan thì dĩ nhiên y phải bổ sung thêm binh từ bảy mươi hai thành Cực Vực.
Mà binh từ bảy mươi hai thành thì lấy từ vọng đài gần đó chẳng phải tiện ư?
Trận pháp hút địa lực âm hoa ở vọng đài hiện giờ chính là do một vị phán quan, nhờ vào khả năng tinh thông trận pháp hiếm có của mình, tạo ra lúc còn ở dưới trướng Tần Nghiễm vương. Nó tích tụ nguồn lực khổng lồ từ chính bản thân địa lực âm hoa nên mới hình thành gió xoáy phong bạo trong trận pháp. Ngay như Thái Sơn vương tu vi đã gân tròn phản hư mà cũng không dám tùy tiện đi vào.
Nói cách khác, vọng đài tự nó đã rất an toàn.
Vì vậy, lúc quyết định ngâm rút quân bổ sung từ vọng đài để nhập vào quân đội quỷ môn quan tham gia chiến trận, Thái Sơn vương đã hoàn toàn không ngờ rằng mục tiêu thực sự của bên địch thực ra lại chính là vọng đài !
Giương đông kích tây !
Đây hoàn toàn là kế giương đông kích tây !
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, Thái Sơn vương thấy dù thế nào đi nữa y cũng không thể không trúng kế được : Nếu không bổ sung binh lực để tăng cường bảo vệ hậu trận, bên địch sẽ nhân đó mà bỏ vọng đài, đánh thẳng vào nơi này; còn nếu bổ sung binh, phòng bị như hiện tại thì vọng đài sẽ thiếu người, như vậy lại càng trúng ý đối phương !
Tâm tư quả là tỉ mỉ âm độc I!
Ngay khi vừa ý thức được, Thái Sơn vương liên hạ lệnh cho quỷ binh ở hậu trận chạy về vọng đài chi viện, thế nhưng mới nói được mấy tiếng, y liền nhận ra có cạm bây còn lớn hơn, đáng sợ hơn đang chực chờ !
Thôi xong !
Chết rồi !
Trong tích tắc đó, không biết bao nhiêu là điều chợt vụt qua trong óc Thái Sơn vương !
Vào thời khắc đường kiếm như trường hà lạc nhật của Kiến Sầu bổ xuống kia, y đã nhìn rõ được điểm mấu chốt nằm ở đâu.
Ngay lập tức một tiếng thét dài vang lên, xé toạc hư không !
"Quay về _"
Vẫn là mệnh lệnh cũ kêu đám quỷ binh ứng cứu vọng đài như trước ! Nhưng lại chẳng kịp nữa...
Tu giới đánh nhau thực rất khác người phàm. Người phàm vượt mười mấy dặm rất lâu nhưng quỷ tu thì hoàn toàn không giống như vậy. Ngay khi Thái Sơn vương vừa buột miệng hét lên câu kia thì một vạn quỷ binh đã răm rắp luồn ra sau trận thi hành lệnh chỉ viện. Chỉ còn một chút nữa thôi là bọn chúng đặt chân lên vùng hoang nguyên ở ngay phía trước chỗ đóng quân vọng đài rồi !
Như thế thì làm sao mà quay lại được nữa ?
Lực lượng quỷ binh trong trận vốn đang ngang bằng với Thập Cửu Châu nhưng giờ lại thình lình hụt mất một vạn tên thì nhìn một cái là rõ ngay. Binh lực biến động lớn như vậy Tạ Bất Thần đời nào lại bỏ sót ?
Y đứng trên cao cầm cung mà khóe miệng khẽ nhếch lên cười, đoạn vung tay phất mạnh !
"Âm! Âm! Âm !"
Thình lình quân bên Thập Cửu Châu liền kịch liệt tấn công !
So với phong cách vốn rất hãi hùng lúc trước thì đợt công kích như thế này thực có thể nói là rất nhẹ nhàng !
Thế cân bằng giữa hai bên đột nhiên sụp đổ, quỷ binh Cực Vực làm sao chịu nổi sức đánh như giông bão thế kia ?
Công kích hằng hà sa số đều nhắm hết vào trong trận !
Quỷ binh hết tên này đến tên khác há họng rú lên rồi ngã vật xuống đất, mặt mũi liền trở nên mờ ảo hóa khói đen rồi sau đó bị hoang nguyên từ sâu dưới lòng đất hút lấy...
Thái Sơn vương nhìn mà khóe mắt thiếu điều muốn rách toạc !
Y muốn tới vọng đài ngay lập tức để ngăn cản những chuyện xảy ra sau đó, thế nhưng năm lần bảy lượt đều bị các đòn đánh hung hãn quyết liệt của Kiến Sầu chặn lại, đỡ trái gạt phải đến tối tăm mặt mày, không sao thoát thân nổi I
Chỉ mới có một chút đó thôi mà cục diện cuộc chiến đã nghiêng về phía Thập Cửu Châu !
Cả một vùng quỷ môn quan hoang nguyên mênh mông tiêu điều vang dậy tiếng gào thét chém giết lạc giọng, công kích rợp trời, khắp nơi bóng người bóng quỷ lăn xả vào nhau, đánh đến một sống một còn...
Mà vào lúc đó, sâu dưới lòng đất lại vô cùng yên tĩnh.
Ai đi trong địa đạo như mê cung dưới này đều có thể nghe thấy tiếng đánh giết âm âm từ mặt đất ngay trên đỉnh đầu vọng xuống.
Khúc Chính Phong sắc mặt an nhiên đến cực điểm. Ngay khi hắn vừa bước chân vào con đường địa đạo dẫn đến trận pháp vọng đài thì bộ mặt rã rời bệnh hoạn rất riêng của Tiêu Mưu liền vô thanh vô tức biến thành những đường nét sắc cạnh vốn có của chính chủ. Bộ y bào trắng toát hắn đang mặc trên người cũng tự nhiên trở đen từ trên xuống dưới tựa như bị nhuốm mực, thoắt sau thì biến thành một màu đen tuyền; dưới khói địa lực âm hoa cuồn cuộn tuôn trào, hoa văn kim sắc sẫm tối trên mặt vải anh ánh nhấp nhô uốn lượn theo từng bước nhịp nhàng vững chãi của người đi...
Quỷ binh tuần tra ở bên ngoài vừa nhìn thấy bóng hắn liền đanh giọng quát lớn : "Ai đó ?"
Nhưng Khúc Chính Phong tựa như chẳng hề nghe thấy, bước chân vẫn tiếp tục đi về phía cuối đường địa đạo, chẳng mấy chốc thì đã đến mép vực nơi có địa lực âm hoa xoáy cuộn bốc lên như gió bão !
Trên mặt đất, trận pháp kỳ hiệu khó hiểu như bọn họ đã thấy lúc trước vẫn còn nguyên đó. Cầm tấm hạ huyền lệnh quyết lấy được từ tay Trương Thang lúc trước, Khúc Chính Phong nhẹ nhàng lắp nó nào phần trăng khuyết lõm phía bên phải.
"Cạch Ị"
Một tiếng động rất nhỏ vang lên.
Ngay lập tức, hào quang sáng ngời khác với cuồng phong địa lực âm hoa vô tận ở bên ngoài liền đột nhiên bùng lên !
Một tia trong đó lọt vào khe hẹp trong lỗ khảm rồi chiếu xuống dưới đáy vực. Còn phần hào quang còn lại thì phun ra cuồn cuộn như thủy triều, làm sáng bừng nguyên cả một đường địa đạo !
Ngay khi tia sáng chói lọi kia vừa rọi xuống đáy vực thì toàn bộ vực thẳm liền âm âm chấn động, khiến mạng địa đạo như mê cung xây chung quang vọng đài dưới lòng đất cũng chao đảo theo và đồng thời mặt đất bên trên cũng rùng rùng chuyển động !
Lúc mới đầu chỉ lịch kịch lộp cộp, sau thì càng lúc càng mạnh !
Động tĩnh lớn như vậy truyền đi gân như khắp cả chiến trường trên mặt đất. Từ quỷ binh Cực Vực ở gần cho tới tu sĩ Thập Cửu Châu ở xa, ai nấy đều hoảng hồn nháo nhác nhìn quanh !
Kinh hãi và tuyệt vọng đến cùng cực, Thái Sơn vương vừa ngoái đầu lại nhìn thì bên tai hốt nhiên chợt nghe thấy một tiếng gâm vang dội kéo dài như trời đổ sấm sét, sau đó thì chẳng khác gì như hồng thủy tức nước vỡ bờ, vạn thú cất tiếng gào rống !
Trong nháy mắt, mặt đất ngoài lăm dặm liền tựa như một tấm giấy mỏng giòn I
"Âm !". Đất cát bắn lên tung tóe ! Một vụ khí xoáy địa lực âm hoa tựa như có mười con rồng đen vây quanh liên từ dưới lòng đất, từ sâu dưới đáy vực, từ trên hoang nguyên mênh mông phóng vút lên I
Giữa đất trời, cảnh tượng kỳ dị hãi hùng khôn xiết !
Không những thế, ở tít trên đỉnh ngọn vòi rồng kia lại còn có một bóng người đen tuyền ngạo nghễ đứng đó, trông chẳng khác gì ma thần rũ mắt nhìn xuống chúng sinh !
Là Khúc Chính Phong !
Chính cái vị tu sĩ Nhai Sơn dũng mãnh hung bạo cách đây mười một giáp trước ấy I
Thái Sơn vương làm sao mà quên hắn cho nổi được ?
Quả nhiên là bọn chúng cấu kết thông đồng với nhau !
Đúng là có ngầm mưu tính kế trong đó !
Mặt đất đột nhiên bùng nổ địa lực âm hoa, ý nghĩa của việc này như thế nào, chẳng ai rõ bằng Thái Sơn vương I
Vụ xoáy đen kịt từ dưới lòng đất phóng lên cao tít, nối liên bầu trời với mặt đất thành một khối !
Ai mà chẳng nhận ra bóng người kia chứ ?
Phía Thập Cửu Châu kẻ nào kẻ nấy đều hoan hỉ vui mừng, duy có Hoành Hư chân nhân là trâm mặc không nói một lời.
Trận chiến này biến số quá nhiều. Nó gần như chẳng còn nằm hoàn toàn trong tâm khống chế của một mình Thập Cửu Châu nữa. Mà kẻ quan sát, hiểu được tình hình hiện tại cũng chẳng được mấy người.
Ngay từ lúc còn ở trong đại điện vọng đài, Tạ Bất Thần đã tận mắt chứng kiến Trương Thang giao hạ huyền lệnh quyết cho Kiến Sầu. Vì vậy khi thấy quỷ binh Cực Vực phía hậu trận bị quấy nhiễu ba lần, y đã đoán ra mục đích của nàng và dĩ nhiên cũng liệu trước được những biến chuyển có thể sẽ xảy ra hôm nay.
Duy có Khúc Chính Phong không tham gia trận chiến mà tự mình đi đóng vọng đài thì mọi người chẳng ai ngờ đến.
Lúc Hoành Hư chân nhân miên man suy nghĩ quẩn quanh như vậy, chiến trận tại đương trường lại tiếp tục biến hóa !
Trước quỷ môn quan, hai bóng người Kiến Sầu và Thái Sơn vương cứ thoăn thoắt vờn nhau !
Sau quỷ môn quan, vụ xoáy địa lực âm hoa hốt nhiên từ dưới đất phun vọt lên, đội Khúc Chính Phong ở tít trên đỉnh vụ khí !
Song vào sát na này lại chợt có hai bóng người từ trong Uổng Tử Thành lao ra, phân thành hai mũi trái phải đánh tới !
Hướng đánh chính nhằm vào Khúc Chính Phong, và đồng thời cũng chính là vào vọng đài đang bị hắn đóng lại !
Áp lực khổng lồ mênh mông chỉ trong nháy mắt liền ập xuống !
Một người là nữ tử mặc sa y, dáng vẻ nhỏ nhắn phiêu dật, diện mạo thanh thoát dịu dàng, còn người kia thì lại có dáng dấp như một tiểu thiếu niên mười một mười hai tuổi, mặt mũi hầm hầm tức giận, ngồi trên vai còn có một con mèo nhỏ lông xù óng mượt !
Đô Thị vương, điện thứ bảy !
Ngỗ Quan vương, điện thứ tư !
Chẳng ai biết được tại sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, song vào thời khắc này cứ trông qua là biết ngay mục tiêu của bọn họ !
Một người thì nhẹ nhàng như khói sương, một người thì thế như sấm rền chớp giật !
Nhưng cả hai đều vun vút phóng tới nhanh như nhau.
Trong thời khắc đó tất cả mọi người ai nấy đều mở to mắt nhìn.
Ngay cả Kiến Sầu đang kịch chiến với Thái Sơn vương cũng không khỏi liếc mắt nhìn sang !
Song chẳng ai ngờ khi Đô Thị vương và Ngỗ Quan vương đang sắp sửa đánh đến người Khúc Chính Phong thì nguyên cả một vùng trời rộng lớn hốt nhiên tối sầm !
Cực Vực vốn không có mặt trăng mặt trời !
Ngày đêm luân phiên nhau có chăng chỉ là nhờ vào màn trời sáng tối kỳ diệu mà thôi.
Mà bất thình lình lại tối đen như mực thế này thật chẳng khác gì bóng đêm chụp xuống đầu mọi người !
Khí tức của nó cuồn cuộn và cổ xưa I
Tựa như từ tít một miền man hoang xa xăm phả đến...
Ai nấy đều thất kinh ngẩng đầu nhìn. Trong sát na đó, đang vun vút lao tới nhưng Đô Thị vương Giang Trành và Ngỗ Quan vương lại chợt cảm thấy được nguy hiểm ập xuống nên cũng liền phải ngước lên xem !
Đâu phải là ban đêm gì đâu !
Trời cao hốt nhiên cuồn cuộn mây đen chẳng qua là do một tồn tại khổng lồ bao trùm. Cái bóng của nó phủ xuống mặt đất, che hết tâm nhìn của mọi người mà thôi ! Sau đó thì cuông phong gào rít, quấy tan mây đen !
Trước khí tức đè ép khổng lồ thình lình ập xuống, trong khi Đô Thị vương và Ngỗ Quan vương còn đang thất kinh chưa kịp làm gì thì một cái đuôi cực lớn đã từ trên mây quật xuống !
Thật lớn !
Lớn quá là lớn !
Bóng dáng con người đứng trước cái vây đuôi này thực chẳng khác gì một con kiến nho nhỏ phục dưới chân núi, chẳng khác gì một chiếc thuyền lá mỏng manh đang chòng chành trong cơn bão biển !
Nó còn chưa quất tới người mà cuồng phong tựa sóng thần từ vây đuôi đã ụp xuống !
"Âm Ị
Trong cơn bất ngờ không kịp phòng bị, Đô Thị vương và Ngỗ Quan vương liên bị đánh bay về hướng cũ !
Tới thật nhanh, đi cũng thật nhanh !
Nhanh như chớp điện ! Làm người ta nhìn chẳng kịp !
Hai tiếng âm ầm gần như đồng thời vang lên. Hai vị diêm quân bị đánh nện một cái rầm xuống hoang nguyên mênh mông !
Cuồng phong xua tan mây đen nơi chân trời. Mãi cho tới bây giờ, người ta mới thấy rõ được chân thân khổng lồ ở trên cao I
Hóa ra nó là một con cá cực lớn.
Ngay khi cái đuôi kia vừa quấy về thì trong chớp mắt nó đã biến thành một con chim to, hai cánh sải dài che khuất hết cả bầu trời I Lớn đến mấy ngàn dặm, chẳng khác gì một phiến lục địa lơ lửng trong thiên không !
Lưng như núi Thái Sơn, cánh tựa mây che trời. Đập cánh một cái nước tung ba ngàn dặm, khi bay cuồng phong xoáy tít chín vạn dặm tận trời; băng xuyên khói mây, lưng cõng thiên không mênh mông !
Nó chính là chúa tể đại dương, là vua của trời xanh !
Phó Triêu Sinh thoắt cái đã biến mất khỏi chỗ của hắn chẳng biết tự bao giờ. Người ta thấy hắn hạ xuống trên cái lưng rộng lớn kia, điểm thành một điểm xanh biếc nho nhỏ...
Trông bể dâu cô tịch, khí sắc cực kỳ yêu tà !
Tuy trên chiến trường có đến ba vị diêm quân và mấy vạn quỷ binh nhưng trước khí thế của hắn vào thời khắc này tất cả đều không tài nào địch nổi được nửa phân !