Chương 491 : Mưa kiếm sinh hoa
Chương 491 : Mưa kiếm sinh hoaChương 491 : Mưa kiếm sinh hoa
Chúng nhân sững sờ trợn tròn mắt.
Từ Cực Vực cho đến Thập Cửu Châu chẳng ai ngờ khi khổng khi không lại có con vật khổng lồ thình lình chui ra như thế này ! Tất cả đều chấn động đến nói không ra lời I
Bên lớn bên nhỏ !
Đồng thời lực lượng mạnh yếu rõ ràng !
Phía Cực Vực hoàn toàn không biết có người như Phó Triêu Sinh, chỉ đơn giản cho rằng Thập Cửu Châu rốt cục cũng tung đòn sát thủ ra mà thôi. Chỉ có trời mới biết người Thập Cửu Châu thực ra còn ù ù cạc cạc hơn chúng quỷ nhiều. Tuy biết bên mình có Phó Triêu Sinh, biết thân phận hắn đặc biệt, biết hắn yêu tà, hơn nữa lại còn biết hắn có xích mích với các chủ Lục Tùng Thông Linh các...
Thế nhưng bọn họ thực chưa hề thấy Côn Bằng bao giờ !
Lớn đến độ che kín hết cả bầu trời thì ai mà chẳng hãi ?
Chúng tu sĩ phần đông đều tròn mắt nhìn, đầu óc chỉ thấy mơ màng váng vất như mơ. Trong khi đó, một số ít đại năng có mấy vị là sắc diện vẫn điềm nhiên, thế nhưng trong bụng thì lại thâm hít sâu một hơi khí lạnh.
Năm xưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng tương tự ở bờ rặng san hô Đại Mộng biển tây hải, Ngô Đoan - đệ tử chân truyền thứ ba của Hoành Hư chân nhân Côn Ngô - lúc này lại đang nhớ về quá khứ.
Cưỡi côn mà đi...
Hóa ra năm nọ, ngoài thiếu niên mặc áo lục hiện diện ở đó thì còn có cả con côn to lớn khổng lồ như một hòn đảo nổi, nhưng nó lại chỉ lộ một phần nhỏ lên khỏi mặt nước mà thôi.
Ngô Đoan nhớ lúc đó thái độ của Kiến Sầu có vẻ rất điềm tĩnh, tự nhiên như không. Lại so với thái độ tin tưởng và thân thiết rõ ra mặt của phù du đối với Kiến Sầu trong thời gian gân đây, hắn không khỏi thấy lạ lùng khó hiểu mà tự vấn -
Kẻ yêu kẻ người này, thực ra bọn họ biết nhau khi nào ?
Đứng trước Ngô Đoan là Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân. Phù Đạo sơn nhân sắc diện chẳng mấy thay đổi, chỉ không biết tại sao lại cười thành tiếng. Hoành Hư chân nhân thì hơi cau mày, đáy mắt thâm sâu khó lường bị bóng côn bằng khổng lồ nơi chân trời bao phủ nên càng trở nên có phần mông lung.
Vào thời khắc này, mọi tu sĩ trên chiến trường, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Mà Phó Triêu Sinh, kẻ gây nên cơn chấn động to lớn kia, lại hoàn toàn không ý thức được mình đã ảnh hưởng đến người khác như thế nào, hay nói cho cùng, cho dù có ý thức được đi nữa thì hắn cũng chẳng buồn để tâm đến.
Phó Triêu Sinh liếc mắt nhìn Khúc Chính Phong đang đứng trên đỉnh cuồng phong. Bóng áo đen tuyên phần phật trong gió lộng, phong thái ấy khiến người ta có cảm giác hắn chẳng khác chút nào so với Phó Triêu Sinh.
Đóng cửa có mỗi một tòa vọng đài chẳng mất bao nhiêu công sức đối với Khúc Chính Phong.
Song ngay khi Phó Triêu Sinh và Côn Bằng vừa xuất hiện, hắn tự nhiên lại không muốn ra tay mà vẫn đứng chót vót trên không nhìn xuống dưới, nhìn mặt trận rộng lớn với mấy vạn quỷ binh Cực Vực, nhìn chiến cục biến huyễn vô định ở dưới, và đồng thời cũng nhìn cả mấy vị đại năng vẫn còn chưa xuất thủ bên phía Thập Cửu Châu mà đáy mắt ẩn ẩn ánh lên trào phúng.
Biển xanh hóa nương dâu, thế sự đổi dời !
Thế gian nào còn ai có thể nhớ được phong thái của Côn Bằng ?
Qua bao năm tháng, cái uy và sức mạnh của nó đã dần dần bị dòng chảy thời gian vùi lấp, chỉ còn lại vài dòng ghi chép trên trang giấy mỏng tang của con người, trở thành một thứ truyền thuyết với vài câu mơ hồ mà thôi I
Côn Bằng không nói tiếng nào nhưng Phó Triêu Sinh lại biết rất rõ bởi nội tâm của hắn, máu huyết của hắn cũng đang sùng sục sôi trào, cũng đang gào thét, trong lòng bừng bừng bất cam, bất nguyện !
Ánh mắt Phó Triêu Sinh rời khỏi người Khúc Chính Phong, vốn lúc này hắn phải đến giúp kiếm hoàng Tinh Hải như đã hứa, thế nhưng mục quang lại chỉ chuyển thẳng về phía trước !
Diêm quân tám điện Cực Vực há có phải là những kẻ tâm thường !
Ban nãy cái đuôi khổng lồ của Côn chẳng qua là nhờ có sức mạnh to lớn nên mới thổi bay đi, dộng hai người bọn họ một cái rầm xuống vùng hoang nguyên kia, khiến da thịt trây xước chút đỉnh mà thôi.
Đang lúc gấp gáp nước sôi lửa bỏng, ai mà đối phó kịp cho được ?
Ngỗ Quan vương và Đô Thị vương đều phụng lệnh Tần Nghiễm tới đây. Dù biết trên chiến trường thế nào cũng sẽ xảy ra rắc rối thế nhưng cố gắng hết sức mà vẫn hụt một bước, bọn họ cuối cùng vẫn không tài nào ngăn kịp !
Lúc cả hai đến nơi thì vọng đài đã bị đóng mất rồi !
Tu sĩ Thập Cửu Châu và Cực Vực mỗi bên một nguồn tu luyện khác nhau. Vọng đài mà bị đóng thì địa lực âm hoa sẽ mỏng, thiên địa linh khí Thập Cửu Châu sẽ tràn đầy khắp nơi, vậy thì làm gì còn có nổi nửa phần thắng được trận chiến này ?
Ngay khi bị cái đuôi của Côn quất bay lùi ra xa, cả hai diêm quân đều kinh hãi trong bụng.
Vừa bị đập dập mặt, bọn họ liên nhanh chóng bật dậy ngay !
Không lui được !
Nhất định phải chiếm lại vọng đài trong thời gian ngắn nhất. Mở được nó thì mới có cơ hội thắng được trận chiến này !
Thế nên bọn họ đều chẳng để lỡ một giây một khắc nào mà ứng phó cực nhanh, thân vừa bị dộng đến sụp xuống hố sâu nhưng ngay lập tức cả hai đã bật tung người lên, cố gắng bay về phía vọng đài.
Mà dễ gì tới nổi I
Phó Triêu Sinh không biết tự đâu ra đã thình lình xuất hiện ngay phía trước, vừa khéo cản đường bọn họ !
"Âm là
Vì đã sẵn sàng từ trước, nên ngay khi lại vừa chạm trán nhau, cả hai bên liền bắt đầu động thủ đấu pháp ngay !
Thế là một trận đánh mới giữa đại năng với đại năng lại âm ầm bùng nổ !
Tình hình chiến trường nhất thời trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Vọng đài đã bị Khúc Chính Phong phong bế, còn phần lớn địa lực âm hoa đã thoát ra trước đó thì giờ đang điên cuồng xoáy tít trên mặt đất, càn quét tan hoang khắp nơi. Địa lực âm hoa trong cả một vùng chiến trường quỷ môn quan cũng bắt đầu trở nên loãng dần. Phó Triêu Sinh cưỡi Côn Bằng đánh với Ngỗ Quan vương và Đô Thị vương, kẻ nào kẻ nấy đều hùng hổ hăng hái đến quên cả trời đất;
Trong gân vạn quỷ binh ban nãy phải chạy tới vọng đài cứu viện theo lệnh của Thái Sơn vương, non nửa đã bị gió lốc cuốn mất, quá nửa số còn lại thì lại rơi vào tay của tu sĩ Nhai Sơn - Tinh Hải vốn vẫn bám trụ ở gân vọng đài;
Một con chồn màu xám từ trong đám tu sĩ kia nhảy vọt ra, thân thể chẳng mấy chốc phình to, cái miệng vừa ngoác ra một cái thì đã tợp mất mười mấy quỷ binh. Tiếng quỷ gào rít thê thảm từng tràng không ngừng vang thấu trời xanh.
Phía Thập Cửu Châu dĩ nhiên sẽ không bao giờ bỏ qua thời cơ cực tốt như thế này, tất cả liền nhất tê xông lên !
Đây rõ ràng là mẹo phân rã !
Thái Sơn vương trước đó cứ lo ngay ngáy về điều này. Vì vậy sau khi một nhóm quỷ binh đi tăng viện vọng đài bị thiệt mạng, y liền nhận ra ngay mình trúng kế, vì vậy bèn vội hạ lệnh thu binh về.
Thế nhưng đến lúc đó thì đã quá trễ.
Kiến Sầu dựng lên kế sách như vậy chính là để dồn Thái Sơn vương vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan; hễ càng khó, càng do dự không quyết thì càng dễ phạm sai lầm !
Trên chiến trường, quân lực Thập Cửu Châu và Cực Vực vốn ngang nhau. Song một khi lợi dụng điểm này, dùng kế "Vây Ngụy cứu Triệu", giả như tấn công vọng đài thì sẽ khiến một phần quân trong đại trận Cực Vực phải tách ra, như vậy binh lực của chúng cũng sẽ yếu đi. Mà bên Thập Cực Châu, với một kẻ có tài thẩm định thời thế như Tạ Bất Thần cộng với cả mấy đại năng tọa trấn nữa thì lẽ nào họ còn không thắng nổi ? "Âm là
Lại một đường kiếm quang trắng bạc khác từ phía chân trời vụt xuống. Sau tầng tầng lớp lớp phương thức biến hóa phức tạp, đến bây giờ đường kiếm này đã không còn vẻ hung tàn giết chóc như trước mà trông có vẻ thanh tao, chẳng hợp chút nào với cảnh đâm chém trên chiến trường.
Song uy lực của nó thì vẫn luôn kinh hồn không đổi !
Từ đầu đến cuối Thái Sơn vương đều không tài nào thoát khỏi các đòn tấn công của Kiến Sầu. Tâm thần hốt hoảng trước sự xuất hiện đột ngột của Ngỗ Quan vương và Đô Thị vương, linh cảm mách bảo bọn họ ra mặt thế này ắt hẳn là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm; mà lại thêm Côn Bằng tự nhiên thình lình phủ bóng xuống đầu nữa nên đầu óc y không khỏi bị phân tâm.
Thái Sơn vương với Kiến Sầu hai người chẳng phân hơn thua.
Tu vi của y tuy cao hơn nàng hai nấc nhỏ nhưng nàng lại có kinh nghiệm chiến đấu dồi dào nên có thể bù vào một phần nào sự chênh lệnh đó; hơn nữa trong tay lại còn có một thanh kiếm đầy lệ khí, quỷ biến vô đoan nên lại càng có thêm lợi thế về phần binh khí, nhờ vậy mới có thể tạm đánh ngang tay I
Tình hình nguy hiểm thế này mà đầu óc phân tâm thì khác gì đâm đầu vào chỗ chết ?I
"Cốp Ị"
Kiếm khí cuồn cuộn va vào cơ thể vạm vỡ cứng chắc như núi của Thái Sơn vương. Tuy sức phòng hộ cực mạnh ngăn lại được phần lớn lực đâm nhưng một phần nhỏ còn lại cũng kinh khủng không kém đã đâm vào người y. Tiếng nghe tưởng như tiếng gậy đập lên mặt đất !
Vì để có thể hình khổng lồ mà Thái Sơn vương đã phải vận dụng đến sức mạnh pháp thân, nay bị đường kiếm kia ầm ầm đâm thẳng vào nên cơ thể liền thu nhỏ lại một chút, tuy trông kinh hồn song trông thì lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Từ khi thấy Phó Triêu Sinh ra tay, sau đó còn lại tận mắt chứng kiến cái uy của Côn Bằng, Kiến Sầu liền cảm thấy yên tâm hẳn. Dĩ nhiên nàng cũng có lúc phân tâm nhưng định thần lại thì mau hơn Thái Sơn vương rất nhiều.
Đường kiếm vừa rồi gần như không bị cản trở gì, cứ đánh xuống là đâm tới ngọt ngay làm nàng tự nhiên thấy tiêng tiếc trong bụng, vì vậy mới nghĩ nghĩ rồi cười bảo : "Thái Sơn vương điện hạ, cái thân đá thử kiếm này hình như không chịu hợp tác cho lắm thì phải 2?"
Đá thử kiếm ?
Hợp tác cái gì ?I
Thái Sơn vương vốn cộc tính nên lúc này nộ hỏa bừng bừng bùng lên, không sao kiềm chế được nổi.
Y đường đường là diêm quân điện thứ sáu, dù gì thì cũng đã là đại năng trong thiên hạ rồi, cái ả nữ tu này tu vi thấp hơn rành rành ra đó nhưng vậy mà lại coi y chẳng bằng nửa con mắt I
Tuy trong bụng vẫn biết đây là phép khích tướng song Thái Sơn vương có muốn không bị mắc mưu cũng khó. Huống chỉ y tu luyện cũng chẳng phải là theo đường lối ôn hòa trung chính gì cho cam mà toàn theo kiểu cương mãnh bạo liệt không thôi !
Lửa giận trong người phừng phừng bùng lên thiếu điều muốn hóa thành lửa thật ! "Phực ! Phực !"
Lửa đỏ chói ngời hết ngọn này đến ngọn kia bừng cháy trong lồng ngực Thái Sơn vương rồi tập trung chĩa hết về phía mi tâm. Trên làn da mặt ngăm ngăm đen của y liền lập tức tụ thành một ngọn lửa nóng hừng hực !
Cùng lúc Thái Sơn vương cũng cao giọng thét to : “Còn đứng đực ra đó làm gì ?U'
Tiếng y oang oang vang rên, lại thêm có hơi giận đôn lên nên nó đập vào lòng người nghe cực mạnh !
Đa phần chẳng ai hiểu gì. Kể cả Cực Vực, rất nhiều quỷ binh cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Song đám quỷ tướng phía thập đại quỷ tộc thì lại phản ứng trong tích tắc. Nghe xong, tất cả liền ra tay ngay lập tức !
“Uuuuuuu - ˆ
Kèn lệnh hung hãn rít lên !
Mười tên quỷ tướng từ đủ mọi góc rải rác trên chiến trường chợt bay lên, phóng vút về tâm trận, chỉ thoắt sau là đã hạ xuống nhập vào quỷ binh hàng hàng lớp lớp nhung nhúc như kiến bên dưới, bởi vậy nên khó lòng mà nhìn ra được bóng dáng và vị trí của chúng trong đó.
Nhưng ngay khi các tên quỷ tướng này vừa hạ xuống thì mấy ngàn tia hào quang tím sẫm liên bừng lên !
Sắc tía trong trong sang sáng như ánh bình minh mới rạng, những tia ở giữa thì tựa như mây khói hoàng hôn trên đỉnh núi trôi trôi nổi nổi dưới một bầu trời âm u nặng nề, còn những tia sáng đậm thì nhìn chẳng khác gì ánh mắt của một bọn yêu tinh quỷ quái từ tận dưới vực thẳm vách đá cheo leo nhảy xổ ra ! Tựa như lưu ly !
Tựa như chớp tím !
Tựa như một mạng lưới khổng lồ !
Nhanh đến không thể nào tưởng tượng nổi, uy thế bức người !
Ngay khi Thái Sơn vương vừa dứt lời, nguyên cả tòa đại trận do bảy ngàn ba trăm hai mươi mốt quỷ binh hợp thành cũng đã lộ ra hình dáng. Hơn bảy ngàn đạo hào quang phóng vút lên không, đan xen vào nhau, sau khi ngoằn ngoèo thoăn thoắt lượn hết ba vòng kỳ lạ thì tất cả liền tụ lại thành một chùm !
Một chùm ô quang gần như đen kịt I
Lúc trước dị biến đủ thứ liên miên, nếu bảo Thái Sơn vương hoàn toàn sững sờ, chẳng kịp có thời gian đối phó thì giờ đây khi chùm ánh sáng đen kịt kia hiện ra, đến lượt Kiến Sầu mới chính là người trở tay không kịp I
Thậm chí đến cả những người khác bên Thập Cửu Châu cũng chẳng có thời gian phản ứng !
Kiến Sầu vừa mới nhận ra tòa trận pháp này có nhiều chỗ quen quen thì chùm ô quang do các tia sáng tím hợp thành đã băng băng xuyên qua quá nửa chiến trường, nhắm thẳng vào nàng mà bắn tới I
Uy thế cực lớn !
Sức cực mạnh !
Lúc đó nàng vốn định tạm tránh nó, nhưng không ngờ Thái Sơn vương đang lăng không đứng ngay phía trước nàng lại đột nhiên trợn to mắt lên !
"Ông!"
Đốm hào quang như lửa trong mi tâm y hốt nhiên co lại, rôi biến thành một đường vàng kim ! Nó cứ đẩy qua lắc lại theo tròng mắt đang trợn trừng được một lúc thì chợt nứt toác I
Mắt là mắt khổng lồ kim sắc !
Mà ánh mắt cũng màu vàng. Sắc vàng hệt như thực chất tung ra, chụp xuống Kiến Sầu !
Trong một tích tắc đó, cả người Kiến Sầu từng nơi từng chỗ đều cứng lại như hóa đá I
Máu huyết không chảy được nữa !
Cũng chẳng có chuyển hóa trao đổi khí tức I
Da thịt gân cốt cũng không còn mềm mại như trước !
Cả người nàng đúng là bị mục quang trong con mắt thứ ba của Thái Sơn vương đông cứng lại, hoàn toàn không thể động đậy được một mảy !
"Âm ầm ! Đùng ! Đoàng !"
Chùm ô quang hợp thành một đường sáng cực mảnh !
Tựa như sợi tơ buông xuống người Kiến Sầu !
Trên cao tựa như nổi giông, sấm chớp vạn đường rạch nát thiên không, ngước mắt nhìn chỉ thấy ô quang đầy trời, ánh sáng thiên nhiên thảy đều tắt rụi I
Phòng ngự tuy mạnh nhưng không có người điều khiển thì liền trở nên cực kỳ yếu ớt. Vì không tự chủ động bảo vệ mình được, vung kiếm đánh trả cũng chẳng xong thế nên trong nháy mắt Kiến Sầu liền chẳng khác gì một khối đá vô tri phải chịu đựng các đòn đánh quỷ dị từ trên trời giáng xuống.
"Chát ! Chát..." Da nàng tét ra, tứa máu hết đường này đến đường khác, trông tựa như một bức tượng sắp bị người ta quất nát I
Máu bắn tung tóe, cả người ngập trong một quầng sương đỏ mù !
Người bên Thập Cửu Châu còn chưa kịp kinh hô thì Kiến Sầu đã bị một đòn từ trên cao giáng xuống, nện một cái râm bay qua quỷ môn quan !
"Ha ha ha ha ha...'
Thái Sơn vương rút cục cũng có thể cười dài một tràng khoái trá, chắc mẩm thần thông của con mắt thứ ba cộng với sức oanh tạc của cổ trận, hai bên song kích thì lân này địch thủ không chết cũng trọng thương !
Mà vọng đài quan trọng hơn Kiến Sầu nhiều !
Vì vậy lúc này Thái Sơn vương cũng không tranh thủ thừa thắng đuổi theo, vả lại có muốn cũng chẳng được. Thay vào đó y tức tốc đổi hướng, nhắm thẳng về phía vọng đài mà tiến I
Đồng thời cũng lớn tiếng quát lớn : "Vọng đài !"
Hơn bảy ngàn đạo ánh sáng tím lại tụ lại, trong nháy mắt khí tức kinh hồn lại cuồn cuộn ập xuống chiến trường rộng lớn lần thứ hai !
Lần này nó đánh thẳng xuống Khúc Chính Phong !
Kết quả cũng gần gần giống như với Kiến Sầu khi nãy !
Song khác một điều là Khúc Chính Phong đứng cách Thái Sơn vương quá xa, hơn nữa vận dụng thần thông trong con mắt thứ ba cực mất sức, thi triển xong thì trong một thời gian ngắn không thể nào lặp lại chiêu cũ được nữa, mà vừa rồi lại tận mắt thấy Kiến Sầu bị đánh bay khiếp như vậy Khúc Chính Phong cũng đã sớm có đề phòng I!
Thế nên hắn liền tuốt kiếm Nhai Sơn ra ! Thân kiếm đón gió vù vù biến dài, khi phạt xuống liền như núi non râm rầm đổ xuống !
Mà trong nháy mắt ngay chính bản thân Khúc Chính Phong cũng theo phản xạ né người cực nhanh !
Một tiếng "Âm !" thật lớn vang lên !
Khi va vào ô quang tựa như một dải hắc tuyến đen, chẳng khác gì một chiếc bình sứ mỏng manh, kiếm khí như núi liền nứt vỡ thành muôn vạn đường để rồi sau đó tiêu tán cùng một lúc với đạo ô quang !
Trận pháp !
Đứng từ chỗ cao nhìn ra, Tạ Bất Thần có thể dễ dàng nhận ra trận đánh đột ngột kinh hồn bạt vía kia đã phát xuất như thế nào trong trận địa của quỷ binh Cực Vực.
Ngoài cả kinh trong bụng, y còn không khỏi cảm thấy lạ lùng sửng sốt.
Dù đứng ở rất xa nhưng người tinh thông trận pháp như Tạ Bất Thần lý nào lại chẳng nhìn ra chỗ cao diệu trong trận pháp bên kia 2
Ấy vậy mà chẳng thua y chút nào !
Hơn nữa trong trận pháp còn có một vài sắp xếp ngẫu nhiên, trông thì hẳn là mấy trăm năm trước rất thường dùng, nhưng tới giờ thì đã bị loại bỏ trong cách thức lập trận pháp của Thập Cửu Châu !
Không mới mà cực mạnh !
Đầu mày cau lại, Tạ Bất Thần tuy trong bụng không muốn Kiến Sầu hay Khúc Chính Phong sống, nhưng tình hình tiến triển thế này nếu y không làm gì để đối phó thì bên địch sẽ tranh thủ cơ hội mà lật ngược chiến cục mất !
Đến lúc đó đánh lại nữa thì e rằng muộn mất. Cho nên lúc này y cũng không tính toán cân nhắc gì nhiêu mà tuốt trần kiếm Nhân Hoàng ngay lập tức. Đường kiếm của y phóng vụt qua chiến trường tựa như một đốm lửa bay qua bình nguyên mênh mông, trong chớp mắt đã thắp sáng đại trận nằm ngay giữa trung tâm mặt trận Thập Cửu Châu trên hoang nguyên !
Không giống như lối lập trận pháp trực tiếp bên quỷ binh, đội hình Thập Cửu Châu ở ngay chính giữa lại lấy tu sĩ tu vi cấp thấp làm trung tâm, còn tu sĩ hai tông Âm - Dương thì phân ra làm hai cánh hỗ trợ hai bên. Linh quyết vừa phát, một phiến thái cực âm dương khổng lồ dạng con cá liền sáng chói I
Trong không trung, đồ hình lơ lửng bay càng lúc càng cao !
Gần vạn đầu ngón tay tu sĩ, đầu mũi kiếm, đầu mũi đao, hết thảy đều cháy sáng linh quang. Đốm đốm lấp lánh bay vê phía ngư đồ ! Ngư đồ nhanh chóng xoáy tít. Cũng giống như trận pháp bên quỷ binh, nó nhập muôn vàn đạo công kích thành một nhưng sau đó lại không nhắm đánh bất kỳ người nào mà phóng thẳng xuống vùng trung tâm chiến trận của đối phương !
Nếu quỷ binh Cực Vực bảy ngàn người sức có thể khiến bậc đại năng như Kiến Sầu, Khúc Chính Phong vô lực phản kháng thì đòn đánh của gần cả vạn tu sĩ tỉnh nhuệ Thập Cửu Châu nhập lại, dội thẳng xuống đội hình Cực Vực, quỷ binh bình thường làm sao mà đỡ nổi ?I
Dưới ảnh hưởng của nó, một quâng sóng công kích tỏa ra, phủ rộng một vùng !
Chẳng khác gì một nhát đao chém xuống bình thường...
Từ trong ra ngoài một trăm trượng đường kính, hơn một ngàn quỷ binh đều bị chém ngang lưng !
Cảnh tượng trong khoảnh khắc kinh hồn tới cực điểm. Hoàn toàn chẳng có lấy một tiếng rú thảm !
Trong chớp mắt, đại trận quỷ binh Cực Vực đã bị san bằng một mảng lớn !
Sau khi Sở Giang vương mất mạng một cách khó hiểu thì thượng huyền lệnh quyết dùng để mở vọng đài liền vào tay Thái Sơn vương. Nhân lúc Khúc Chính Phong đang bị đại trận phát lực cản trở, y liền tiến thẳng về phía vọng đài để mở thông nó lại.
Nào ngờ quân Thập Cửu Châu phản kích nhanh quá là nhanh !
Y còn chưa kịp tới gần vọng đài thì một quầng sóng công kích đã dội xuống đất !
Giống như Kiến Sầu lúc trước thình lình bị đánh úp, Thái Sơn vương cũng chẳng tránh nổi đòn này, lập tức liền bị quầng sóng trùng trùng điệp điệp đập vào hông !
'AmP
Y không bị chém ngang nhưng cả người thì bị đánh bay đi !
Hồn lực lưu thông trong cơ thể lập tức rối loạn !
Bề ngoài pháp thân vạm vỡ rắn chắc do hồn phách ngưng tụ liền nứt ra hết đường này đến đường khác, thậm chí ngay cả con mắt thứ ba là "pháp nhãn" nằm ở giữa mi tâm cũng vằn đỏ sòng sọc I!
Cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát !
Thái Sơn vương đang lơ lửng trong không trung thì bị đánh bay mất mấy dặm, vọng đài mà y muốn tiếp cận bỗng chốc lại xa hơn trước !
Cơn tức cộng với sự kinh hoàng từ tận đáy lòng cùng cuồn cuộn bốc lên !
Không chút suy nghĩ, Thái Sơn vương liền đổi hướng, định lách khỏi tâm đánh của địch thủ để bay lại tới vọng đài. Song ngay khi y vừa lắc người thì một giọng nói khàn khàn sặc mùi máu chợt vang lên từ sau lưng -
"Thái Sơn vương, ngài đi đâu mà gấp thế ?"
Nghe cực khàn.
Chẳng khác gì cả cổ họng bị ai đó xé toạc, giọng nói thoát ra rin rít tựa hồ như tiếng gió, song lại vô cùng trầm nặng, tanh ngòm mùi máu.
Cú va chạm khiến đất sụp xuống thành một cái hố khổng lồ, nhìn tưởng như sâu không thấy đáy.
Bùn đất chèm nhẹp gần như nhuộm đen cả bộ trường bào nguyệt bạch tinh khôi trên người Kiến Sầu, thế nhưng cứ nhìn nàng nghiến răng, tay câm kiếm, đi từng bước một từ mép hố khổng lồ đi ra thì cái bộ dạng dơ dáy kia ai mà còn để ý tới nữa chứ ?
Quần áo trên người nàng đẫm máu thấy rõ !
Máu nhỏ tong tỏng hết giọt này đến giọt khác. Nàng đi tới đâu dưới đất liền kéo theo một đường đen đen đỏ đỏ đến đó...
Trông mà hãi hùng cả mắt !
Đã tu đến bậc này, nào có ai không chút phòng bị mà có thể thình lình chịu được một đòn của tu sĩ cùng giới hoặc thậm chí còn cao hơn đâu ?I
Nguồn lực của bảy ngàn quỷ tu hợp lại cùng một lúc đã hoàn toàn vượt quá sức Kiến Sầu !
Lúc bị chùm sáng đen kia đánh trúng, cả người nàng suýt chút nữa là thành một đống thịt vụn mất rồi, nếu chẳng từng tu qua "Nhân khí" với lại chẳng có đạo ấn long lân hộ thể thì bây giờ có lẽ chỉ còn lại nguyên anh yếu ớt không thân xác mà thôi !
Nàng mới lấy được Nhất Tuyến Thiên nhưng lại không thể tìm được kẻ địch ngang cơ với mình để thử kiếm. Hôm nay vốn chẳng cần phải đích thân động thủ, nàng bèn ra mặt để kiềm chân Thái Sơn vương, nhân tiện thử một chút, xem xem uy lực của kiếm mới như thế nào.
Vì vậy lúc trước đánh nhau, Kiến Sầu đều ra tay chưa hết mức.
Nàng cứ mong sao Thái Sơn vương lợi hại. Y có thật lợi hại thì mới có thể làm bật dậy mọi tiềm năng chiến đấu trong người mình, đồng thời cũng có thể kích phát đến mức tối đa hung tính giết chóc trong Nhất Tuyến Thiên !
Mà bây giờ cái gì cũng đủ !
Bao lâu rồi ?
Bao lâu rồi nàng chưa từng bị đánh đến bê bết máu thế này, cả người tựa hồ như ngụp lặn trong biển máu đông đặc đầy đau đớn ?
Ai bảo cảnh giới càng cao càng không thể vượt cấp giết người ?
Ai nói một người một kiếm chẳng thể chống lại bách vạn chứ ?
Nhất Tuyến Thiên tầng thứ ba !
Vô tận !
Mất đi I
Rồi lại có I
Lúc trước đó mới chỉ là tầng thứ nhất mà thôi I
Nàng giơ tay áo lau máu trên hai má, mặc dù sức lực kinh hồn của đòn đánh kia đã tàn hại cơ thể, cả người da thịt nứt toác chằng chịt ngang dọc, máu vẫn còn tứa ra ướt đẫm mà nàng vẫn coi như không !
Ngay lúc Thái Sơn vương nghe thấy tiếng Kiến Sầu vẳng tới thì -
Nàng đã dựng thẳng kiếm lên ! Đó là tiếng cười gắn mà ai nghe cũng thấy rợn hết cả người : "Ngài có biết chữ "chết" viết thế nào không hả ?"
Hai người cách nhau chưa đầy trăm thước I
Tính từ mặt đất cho đến khoảng không trên cao !
Thẳng rét một đường, chỉ trong chớp mắt là tới !
Thái Sơn vương chỉ thấy địch thủ như yêu ma từ ngang trời ào tới, bóng dáng máu me mới đó còn xa mà thoắt cái đã vụt tới ngay trước mắt !
Trong khi đó sau lưng nàng ta lại còn cả một rừng bóng kiếm rùng rùng kéo tới I
Từ lúc Kiến Sầu phóng lên cho đến lúc đầu mũi kiếm vút đến trước mặt Thái Sơn vương, mặt mày tư thái đều không thay đổi, nhưng bóng kiếm thì vạn đường là vạn kiểu khác nhau, cách nàng cầm kiếm trong đó cũng khác !
Vì quá nhanh nên mới thấy tàn ảnh như vậy chăng ?
Không phải ! Nếu là tàn ảnh thì cái thấy được phải là một đường nhất quán !
Chẳng lẽ trong tích tắc mà nàng ta hóa thân thành vạn kiểu ư ?
Cũng chẳng đúng ! Trên đất Thập Cửu Châu này, hiện giờ không có tu sĩ nào có sức dung nạp siêu việt đến như vậy !
Trong một khắc kinh biến đó, đồng tử trong mắt Thái Sơn vương vụt co lại. Đến khi bóng Kiến Sầu tới sát trước mặt thì mùi chết chóc chợt dậy lên trong linh cảm.
Nhưng y vậy mà không tài nào chạy trốn nổi !
Tựa như nhuốm đầy máu trên người Kiến Sầu, đầu mũi kiếm Nhất Tuyến Thiên là một chấm đỏ chói, trông chẳng khác gì mắt của một con thú dữ thình lình mở choàng trong bóng tối !
Toàn bộ không gian xung quanh căng đầy khí tức nguy hiểm trước kiếm khí hung hãn kia I
Thái Sơn vương hốt nhiên chợt thấy lại cảm giác kinh hãi từng có khi đứng trước Tần Nghiễm vương, người ta cứ bất chợt hứng lên chỉ một cái là đông cứng toàn bộ không gian quanh người I
Chẳng khác gì bị lọt vào một cái lồng giam, bốn phương tám hướng tựa như có ngàn vạn ngọn núi đè xuống !
Mà lúc này, trong sát na cặp mắt của người nữ tu Nhai Sơn Thập Cửu Châu kia áp sát tới trước mặt, Thái Sơn vương chợt thấy đôi con ngươi của nàng ta đã long lên bâm đỏ !
Mà trong đó lại có một đạo hắc khí như có như không từ mắt trái thoát sang mắt phải... Nhưng khi sang đến giữa mi tâm thì cái đường sẹo đỏ thẳng đứng lại chợt biến mất !
Thế này là...
Đáy mắt Thái Sơn vương bất giác ánh lên một nỗi kinh hãi khó nói nên lời, ngỡ đâu mình hoa mắt nhìn nhầm !
Khí tức thế này sao lại có thể toát ra trên người tu sĩ Thập Cửu Châu được cơ chứ ?I
Song ngay sau đó, sau lưng Kiến Sầu, trên ngàn bóng hư ảnh thoắt cái đã lại nhoáng lên trên người nàng thẳng cả một hàng dài trăm thước, mỗi bóng mỗi hình là một kiểu cầm kiếm khác nhau !
Kiếm tới, đường nào đường nấy hợp lại, thế càng lúc càng hiểm !
Nói thì lâu mà thực tế diễn ra thì chỉ trong một sát na I Thoắt cái, ngàn bóng hư ảnh kia đã nhập lại thành một, khí thế âm hiểm rợn người thốc thẳng tới trước mặt Thái Sơn vương I
"Phập" một tiếng, thanh Nhất Tuyến Thiên đã lạnh lùng đâm thẳng vào mi tâm y, đúng ngay vào giữa con mắt pháp nhãn vằn đỏ tơ máu !
Máu đỏ phun vòi bắn lên tung tóe !
Chuyên tu của Thái Sơn vương là pháp thân Tịnh Đức ma tôn. Con mắt thứ ba là mắt pháp nhãn uy lực cực lớn, đồng thời cũng là nơi yếu hại nhất. Kiếm vừa xuyên thấu nó liền nổ tung, làm Thái Sơn vương phải rú lên một tràng thê thảm !
Bây giờ thì ngươi biết chữ "chết" viết như thế nào rồi chứ 2?
Trong khoảnh khắc đường kiếm mang theo vô vàn kiếm ý xuyên qua mi tâm Thái Sơn vương, nó liền như một trận cuồng phong ầm ầm khuấy đảo đầu óc y. Mỗi chiêu mỗi thức, cả ngàn chiêu ngàn thức mà lúc trước Kiến Sầu đã từng đánh qua với y đều ùn ùn diễu qua như đèn kéo quân !
Mang theo trong đó là ngàn ngàn vạn vạn hồi ức năm xưa !
Là ngàn ngàn vạn vạn hi vọng của ai đó lúc còn sinh thời I
Mạng tiêu tựa pháo hoa vụt tắt giữa trời, công danh lợi lộc chợt thành cát bụi, hồng phấn giai nhân thoắt hóa xương khô !
Thế gian vạn vật diệt ắt ta diệt !
Thế gian vạn vật vong ắt ta vong !
Ta chết, thế gian vạn thứ chết; ta tiêu thế gian vạn thứ tiêu !
Chết chính là quay về bản tâm, về bản chất nguyên thủy của thế giới này !
Thái Sơn vương không tài nào tưởng tượng được nổi đường kiếm vừa rồi lại khủng khiếp đến như vậy. Nó còn chưa giết chết y mà tựa như đã xóa sạch sự tồn tại của y trên đời này. Nó hóa y thành một hạt cát giữa thiên hà bao la đầy tinh tú, biến y thành một phần tử nhỏ bé trong vạn lý sơn hà !
Thế nên y cũng dễ dàng hiểu ra ý nghĩa sâu xa của đường kiếm này -
Lúc sống, đời thiên hình vạn trạng; chết rồi mọi sự thành không !
Vì vậy các đường kiếm trước đó đều như trăm hoa đua nở trên sườn núi, chiêu kiểu có cả ngàn vạn, biến huyễn vô cùng, song đến cảnh giới cuối này thì tự nhiên lại trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại chết chóc với hư không !
Nhất Tuyến Thiên !
Bên trong ẩn hàm bao ước mơ lúc sống, bao oán niệm lúc chết của vô vàn tu sĩ Nhai Sơn !
Khi phóng kiếm tới, trong người Kiến Sầu lửa lòng bừng bừng đầy sát ý và hận thù, nhưng đến khi kiếm đâm thấu địch thủ thì đôi mắt nhuốm máu của nàng lại chợt ánh lên xót xa !
Tâm - kiếm hợp lại, một đường tịch vô !
Rũ mi thu kiếm, đôi con ngươi đã trở lại đen nhánh như xưa. Nàng xoay người giật kiếm về, một dòng hồn lực như khói đen mờ mịt phụt ra, tung tản trên không.
Thái Sơn vương lảo đảo lùi mấy bước ra sau, cả người gần như chẳng còn hồn phách.
Đường kiếm xuyên thấu mi tâm, đâm thủng con mắt pháp nhãn của Kiến Sầu dường như đã tước hết tất cả thần trí trong y. Duy chỉ còn lại mỗi một ý niệm mãnh liệt trong tiềm thức một tích tắc trước đó là buộc y phải hành động. Dù cực kỳ khó khăn nhưng y vẫn phải ráng hết sức nhấc từng bước lên, hòng quay đi phía khác chạy trốn ! Trốn ! Trốn ! Tránh đường kiếm kia !
Song Kiến Sầu không cản trở gì. Nàng thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn y lấy một cái, bàn tay đẫm máu giơ nghiêng thanh trường kiếm lên -
Chỉ một cái I
Trong khoảnh khắc, không trung vạn trượng cao vợi chợt hiện ra hằng hà sa số kiếm khí ngưng kết, hết thảy thi nhau lao xuống như mưa rơi !
"Vù! Vù...
Dưới bầu trời âm u mênh mông, kiếm khí veo véo ào ào đâm bổ xuống lớp lớp cỏ thiên thời đang nhọc nhằn vươn mình trên đất đai cằn cỗi của Cực Vực !I
Song thế mà lại chẳng có lấy một đường nào đâm trúng người Thái Sơn vương !
Kiếm khí chỉ vù vù cắm phập trước mặt y, cạnh chân y. Trên hoang nguyên mênh mông vạn dặm, quanh chân y chợt nở rộ hoa, đóa đóa xanh xanh màu lục nhạt.
- Mưa kiếm sinh hoa !
Vào thời khắc đó, Thái Sơn vương thương tích đây mình rốt cục rồi cũng như một ngọn núi cả sụp lở, bóng lưng trước mặt Kiến Sầu chợt âm ầm đổ xuống !
Mọi chiến ý đều tuyệt diệt trong khoảnh khắc !
Dưới màn mưa kiếm ý dầy đặc, máu từ mi tâm Thái Sơn vương thi nhau nhiễu tong tỏng xuống đất, chảy dài thành dòng.
Trên thanh Nhất Tuyến Thiên đâm ra xiên xiên, được mưa kiếm khí tẩy rửa máu đen cáu đọng, thân kiếm trở nên loang loáng sáng trong, dần dần lộ ra vết tích rỉ sét bên dưới...
Tựa như từ trận chiến này trở đi, nó có thể gác lại trong hộp cũ được rồi;
Tựa như từ trận chiến này trở đi, nó có thể mặc cho bụi bặm rỉ sắt lặng lẽ phủ lên mình được rồi I
Nhưng giao tranh giữa người với người xưa nay nào có chấm dứt bao giờ I
Kiếm này cuối cùng vì giết chóc mà sinh !
Cho dù dùng kiếm đến cảnh giới thứ ba, vì sinh mà chết, nguyện để mưa kiếm sinh hoa, nguyện để mũi kiếm rỉ sét hết cả thì đó chẳng qua chỉ là ngàn vong hồn tu sĩ Nhai Sơn, là một tràng mộng đẹp vĩnh viễn không thành mà thôi !