Chương 492 : Nửa trái tim
Chương 492 : Nửa trái timChương 492 : Nửa trái tim
"Ma kiếm thánh tâm !"
Dù đứng ở xa, thời gian tuy ngắn, nhưng tất cả mọi điêu nhỏ nhặt xảy ra, kể cả việc Kiến Sâu đâm thấu kiếm qua mi tâm Thái Sơn vương nhưng lại không thừa cơ giết chết y ngay, hết thảy đều in trọn trong mắt của các tu sĩ đại năng Thập Cửu Châu đang đứng bên kia.
Do cũng biết nguồn gốc thanh kiếm Nhai Sơn này mà Huyền Nguyệt tiên cơ không khỏi thở dài cảm khái. Song lời nói ấy khi lọt vào tai những tu sĩ xung quanh thì trong lòng mỗi người lại chợt dấy lên nỗi niềm riêng.
Hoành Hư chân nhân không nói tiếng nào.
Phù Đạo sơn nhân cũng làm thinh.
Bên này đại năng đông đảo, thậm chí mãi cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn chưa có ý định ra tay. Sức các đại năng rất lớn, vả lại giờ họ mới chỉ đang ở ngoài quỷ môn quan thôi, còn chưa đánh sâu vào bảy mươi hai thành Cực Vực, nếu bọn họ dốc toàn lực mà bên địch thực lực vẫn chưa hao tổn hết, một khi để mất sức quá sớm, cứ tiếp tục tập trung tiến đánh thế này thì sợ rằng sẽ trúng kế bên kia mất.
Kẻ nào kẻ nấy đều là cáo già sống lâu cả ngàn năm, tinh ranh lão luyện chẳng ai thua ai.
Vì vậy dù ngay từ đầu phía Cực Vực chỉ cử ra có mỗi một vị diêm quân, đến bây giờ tổng số nâng lên thành ba, nhưng các lão cũng vẫn tụ thủ bàng quan, bình chân như vại mà thôi.
Nếu vị đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn được xưng tụng là "Ma kiếm thánh tâm' thì cái vị Khúc Chính Phong tay cầm kiếm Nhai Sơn trung chính bình hòa sát phạt thành cả một trường mưa máu kia e phải kêu là "Thánh kiếm ma tâm" mất.
Ban đầu hắn chỉ lấy mắt đứng nhìn chứ không ra tay, mãi cho đến khi cả hai vị diêm quân Ngỗ Quan vương, Đô Thị vương đều cạn hết mánh khóe, và khi Phó Triêu Sinh tu vi dường như lúc này đã "mấp mé" tới phản hư can thiệp vào thì hắn mới nhấch miệng cười tham gia trận chiến !
Một người - một yêu - một côn bằng !
Hợp sức đánh cả hai diêm quân : Ngỗ Quan vương - Đô Thị vương !
Song không biết hai bên có gì cố ky nhau hay tại còn có lý do gì khác mà đánh thì trông như có vẻ không cật lực cho lắm. Tuy trò này chiêu kia thi triển liên tiếp nhiều đến nỗi nhìn hoa cả mắt nhưng nói chung người ta vẫn thấy dường như chẳng khớp với thực lực của họ.
Mãi cho đến khi Kiến Sầu đột nhiên bước ra chặn hỏi !
Cả người tơi tả đầy thương tích nhưng nàng thế mà vẫn vung kiếm, đâm một đường kinh hồn xuyên thấu mi tâm Thái Sơn vương, khiến một trận mưa kiếm thảm sầu ào ào trút xuống toàn bộ chiến trường -
Mặt đất xanh biếc màu hoa, tuyết lạnh vần vũ đầy trời !
Giao chiến giữa Cực Vực và Thập Cửu Châu đã chuyển thành cuộc đọ sức bằng các trận pháp, song Cực Vực nền tảng chẳng mấy thâm hậu thì làm sao mà bì lại được với tu sĩ Thập Cửu Châu đã chuẩn bị ròng rã suốt mười một giáp nay. Còn Thái Sơn vương, từ lúc nghiên cứu trận pháp cho đến lúc huấn luyện cấp dưới vận dụng, tất cả chỉ có hai ngày mà thôi. Với chừng đó thời gian thì không thể đào tạo đủ nhân lực cũng như chẳng thể nào phát huy tối đa uy lực vốn có trong từng điểm, từng chỉ tiết của mỗi trận pháp.
Vì vậy tuy trận pháp bên Cực Vực rất tinh diệu, thậm chí trong đó còn toát ra cả tài hoa trí tuệ độc nhất vô nhị của bậc trí giả lưu lại cả mấy trăm năm nước, nhưng nó rốt cục vẫn còn thua xa so với nền tảng thâm hậu lâu đời của Thập Cửu Châu và so với sự điều hành, tính toán không chút sơ hở của Tạ Bất Thần.
Ban đầu còn có thể đối phó nổi nhưng được chẳng mấy chốc thì đã rơi vào thế bại rồi.
Trận hình quỷ binh vốn chỉnh tê chợt tan rã, không thể nào tập trung để dồn thành một nguồn lực khổng lồ được nữa. Vì vậy tu sĩ Thập Cửu Châu đi tiên phong liên thừa dịp xông lên, thế đánh hệt như một mũi dao nhọn thọc thẳng vào trận địa đối thủ, chia năm xẻ bảy, rạch nát đội ngũ bên chúng !
Đại thế đã mất I
Thái Sơn vương nguy tới nơi !
Chỉ sau trận chiến mười một giáp trước Đô Thị vương Giang Trành mới được phong làm diêm quân. Bà ta là trành quỷ, vốn bị đuối nước mà chết, nhờ thiên phú tu luyện trác tuyệt nên mới gia nhập Bát phương thành, có được mọi thứ như ngày hôm nay.
Sắc mặt Giang Trành ma mị, tuyệt chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Tơ lụa mỏng tang bay phần phật, uốn lượn giữa hai tay. Mày liễu cau lại, sau khi Khúc Chính Phong tham gia vào trận đánh, bà ta chợt cảm thấy áp lực tăng cao, đối phó mà cảm thấy như bị trêu ngươi một cách kỳ lạ -
Địch thủ hoàn toàn không chơi hết sức !
Dường như bọn họ có mục đích gì đó ở đằng sau nên tới bây giờ vẫn chưa chịu dốc toàn lực và cũng tuyệt chẳng muốn hạ độc thủ !
Như thế này thì cực kỳ đáng ngờ !
Giang Trành là người tinh tế nhạy cảm, trong khi đó chuyện chém chém giết giết thì bản thân cũng không giỏi giang gì cho cam, vả lại chuyến này tình hình đặc biệt, đành tùy thời nhận lệnh Tân Nghiễm mà tới nên bà ta rất chú tâm, không dám đối phó qua loa.
Song bây giờ hiện tại như thế này...
"Rút
Tiếng thét lanh lảnh, giọng điệu quyết đoán hiếm có.
Nhưng Ngỗ Quan vương lại chẳng muốn đi I
Vào sát na Thái Sơn vương đột nhiên phải quy xuống giữa trùng trùng mưa kiếm, trong người Ngỗ Quan vương chợt phừng phừng lửa giận, sắc diện hãi hùng điên tiết I
“Ta không đi !"
Cái mặt non nớt mới có mười mấy tuổi bây giờ trông cực bướng !
Con mèo trắng như bông đang nằm úp trên gáy Thái Sơn vương sợ hãi kêu nhỏ một tiếng. Đại yêu y phục cổ xưa màu rêu nhạt trước mắt đang giơ tay định điểm chỉ dò xét mi tâm nó.
Yêu lực cuồn cuộn tụ hết nơi đầu ngón tay !
Ngỗ Quan vương biết mình nên tránh đi, nên giữ thân, rút lui theo lời Đô Thị vương là hơn !
Nhưng đành sao ?
Nếu bỏ đi, Thái Sơn vương chỉ còn có nước chết mà thôi I
Trong diêm điện Cực Vực Bát phương thành, tám vị diêm quân tuy ai nấy đều có tư tâm riêng, trừ Thái Sơn vương thì người Ngỗ Quan vương không ưa cũng lắm ! Muốn y bỏ đi là chuyện tuyệt không thể được !
Trong khoảnh khắc sống chết đó, hình ảnh Ngỗ Quan vương in bóng trong đôi mắt tròn to đỏ quạch của con mèo chợt trở nên hung tợn, năm ngón tay y thoắt cái cong lại thành trảo tự thọc vào ngực mình, lục lọi cái gì bên trong !
"Ọt lb
Không có máu mà chỉ có hồn lực bắn tung tứ phía.
Nửa trái tim máu đỏ ròng ròng bị Ngỗ Quan vương giật mạnh ra khỏi lồng ngực ! Trong chớp mắt, nó liền vặn vẹo, thoắt cái thì đã biến thành một con quái vật đỏ ké to lớn lồng lộn lao về phía Phó Triêu Sinh với Khúc Chính Phong mà đánh !
Đồng thời sắc mặt Ngỗ Quan vương vốn đang tươi tỉnh có thần cũng chợt trở nên xám ngoét I
Vút một cái chẳng khác gì chớp điện, cả người y đã rời khỏi chiến cục I
Ấy thế mà lại quỷ mị nhằm về phía Kiến Sầu phóng tới !
Đô Thị vương chẳng biết sao Ngỗ Quan vương tự nhiên lại giở cái chiêu hại người mười thiệt thân tám như thế này ! Đang lúc cấp bách y sợ hãi khó hiểu kêu lên : "Ngỗ Quan !"
Ngỗ Quan vương làm như điếc không nghe thấy.
Y cứ vậy mà lao vút đi trong mưa kiếm trùng trùng !
Bàn tay thiếu niên vẫn luôn với về phía trước, chỉ trong một sát na điện gian thạch hỏa là đã chụp xuống bả vai của Thái Sơn vương đang sụp quy trên đất, giựt lôi người đi I
Tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn, từ đầu đến cuối hết thảy đều lưu loát, không chút vấp váp ! Thậm chí còn chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào.
Đứng gần ngay trước mặt Thái Sơn vương, Kiến Sầu thế mà lại chẳng làm gì, cứ mặc cho y cướp lấy mang đi ! Cứu người thành công, Ngỗ Quan vương trong bụng không khỏi kinh ngạc. Vừa dồn một đạo hồn lực hùng hậu vào cơ thể thương tích nặng nề của Thái Sơn vương y vừa ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tu kia vẫn xiết thanh kiếm sáu xích rỉ sét trong tay, ánh mắt nhìn mình lạ lùng phức tạp khó nói nên lời...
Sao không chặn lại 2
Câu hỏi ấy thoáng chớp lên trong đầu Ngỗ Quan vương.
Mà Thái Sơn vương được cứu mang đi lúc này sinh cơ cũng chưa tận. Trong một tích tắc vụt đi chớp nhoáng ấy, y gượng sức nhìn lại người nữ tu kia...
Có lẽ chỉ có nếm phải đường kiếm kia, y mới hiểu được vô vàn sắc thái bi thương cảm hoài ẩn đầy trong ánh mắt ấy chăng ?
Trong khoảnh khắc ấy, Thái Sơn vương nhếch miệng cười, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng đồng thời lại giống như chẳng hiểu gì cả...
Quyết định và hành động đột ngột của Ngỗ Quan vương khiến ai nấy đều bất ngờ; song sự việc trôi chảy lại càng khiến các tu sĩ Thập Cửu Châu ngạc nhiên hơn, sững sờ đến tròn mắt há hốc mồm !
Mọi người không hiểu tại sao Kiến Sầu lại án binh bất động.
Cũng chẳng ai biết được tâm tư nàng vào thời khắc này như thế nào.
Lúc Ngỗ Quan vương liều chết bức lui Phó Triêu Sinh với Khúc Chính Phong, nửa trái tim kia đã biến thành yêu vật. Không chân không tay, không mắt không mũi, nó chỉ có mỗi một cái miệng há rộng toang hoác đỏ chét, cứ thế bổ nhào tới hai người bọn họ chực nuết ! Khúc Chính Phong vốn định vung kiếm chém, nhưng Phó Triêu Sinh nhanh tay hơn !
Dưới mắt hắn, nửa trái tim kia hoàn toàn là yêu vật hóa hình. Trong tích tắc nó cản trở bọn họ, uy lực phát ra vô cùng lớn. Thế nhưng Phó Triêu Sinh lại chẳng thấy có yêu khí gì. Vì vậy cánh tay đang giơ ra cũng tuyệt chẳng hề rút lại mà ngoắc chộp ngay lấy rồi tống vào miệng !
Ăn tươi nuốt sống !
'Á aaaaaa I"
Một tiếng thét tuyệt vọng kỳ lạ vang lên !
Trong tích tắc, yêu lực kinh khủng đã phá hủy hoàn toàn hình dạng biến hóa của nó. Giữa lòng bàn tay năm ngón trắng xanh của Phó Triêu Sinh, nó lại trở lại nguyên hình là một trái tim máu be bê bết I
Phó Triêu Sinh chợt linh cảm thấy có cái gì đó là lạ : diêm quân Cực Vực như Ngỗ Quan vương, đã là quỷ rồi thì làm sao còn móc ngực moi ra được nửa trái tim đầy máu nóng hôi hổi như thế này ?
Song hành động của hắn lại nhanh hơn linh cảm nhiều !
Nghi vấn vừa dấy lên trong chớp mắt thì Phó Triêu Sinh đã nuốt nửa trái tim kia vào bụng rồi. Định thần cảm nhận, hắn thấy nó như tiêu biến đi đâu mất, chẳng để lại tung tích gì, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngay khi Phó Triêu Sinh vừa nuốt xuống nửa trái tim kia thì Ngỗ Quan vương đang lao về phía thành Uổng Tử liền như bị ai giáng cho một cú trời đánh. Máu đen chợt ọc ra khỏi miệng, búng lên thành vòi !
Trong khoảnh khắc ấy, thình lình y ngoái lại nhìn -
Tức giận và tuyệt vọng khôn xiết vằn lên trong mắt I Trong cơn phẫn nộ, Ngỗ Quan vương quay ngoắt về phía quỷ môn quan, há miệng phun lên trời một cái. Từ miệng y liên phóng ra mười bảy đạo linh quang. Đường nào đường nấy sáng ngời như sao sa trong thiên không !
Ngay sau đó, mười bảy đạo kia tụ lại thành mười bảy bóng người, mặt mũi mỗi người mỗi vẻ !
Nhưng lạ một điều là các bóng người kia đều ăn mặc rất giống như tu sĩ Thập Cửu Châu, hay nói cho đúng thì trang phục của họ thảy đều chẳng khác Nhai Sơn. Ai cũng cầm trường kiếm, trông rất phiêu dật hiên ngang, hoàn toàn không có vẻ gì là hung thần ác sát như quỷ tu Cực Vực hay có !
Phó Triêu Sinh sau khi nuốt xong nửa trái tim kia thì không thấy có gì biến đổi, trong người cũng thoải mái chứ chẳng khó chịu chút nào, tuy tự tâm cảm thấy hơi lạ nhưng đang lúc đánh nhau mà hai người Ngỗ Quan vương với Đô Thị vương cứ ngang nhiên bỏ chạy như vậy, không coi hắn ra gì thì chẳng thèm suy nghĩ gì mà đuổi liền theo ngay.
Mười bảy người kia chẳng qua chỉ là chướng ngại tầm thường mà thôi.
Hắn giơ tay lên phất một cái, định nghiền "bọn họ" thành bột, nhưng ngước mắt nhìn thì lại thấy mười bảy người kia, từ từng chỉ tiết nhỏ trong sắc mặt cho đến thần thái, hết thảy đều quen thuộc, trông giông giống như Chung Lan Lăng đã gặp trong đỉnh tranh năm xưa.
Nhất thời liền đâm ra do dự.
Khóe mắt thoáng liếc qua một cái thì thấy Khúc Chính Phong vốn hay xuống tay tàn nhẫn chẳng thua gì mình lúc này thế mà lại đờ ra như hóa đá, cử chỉ hành động sững lại giữa chừng !
Vì vậy Phó Triêu Sinh mới bất giác nhìn sang Kiến Sầu.
Hắn thấy nàng cả người cũng cứng ngắc, chẳng khác gì Khúc Chính Phong, thần sắc nơi đáy mắt ánh lên kinh hãi đau đớn ! Từ sau khi tình cờ gặp được Chung Lan Lăng trong đỉnh tranh Cực Vực năm đó, điều mà nàng sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra...