Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493 : Người Nhai Sơn Giết Hôn Nhai Sơn

Chương 493 : Người Nhai Sơn giết hôn Nhai Sơn Chương 493 : Người Nhai Sơn giết hôn Nhai SơnChương 493 : Người Nhai Sơn giết hôn Nhai Sơn

Đúng là dù thế nào cũng quyến luyến nhớ mong, không sao quên được.

Sau khi xuất hiện ở quỷ môn quan, mười bảy người kia cứ lăng không đứng yên nơi đó, cách quân Thập Cửu Châu không xa lắm. Họ nhìn thẳng về phía trước, kiếm sắc trong tay, sắc mặt hiên ngang oai hùng !

Trong khoảnh khắc đó, thần thái ấy, ai nhìn mà chẳng thấy quen quen khó tả ?

Trên Thập Cửu Châu, tông môn vang danh về kiếm chỉ có hai !

Một Côn Ngô, hai Nhai Sơn !

Cứ nhìn trang phục và khí chất của mười bảy người này thì rõ là chẳng thể nào lẫn với Côn Ngô được...

Tu sĩ Côn Ngô tất nhiên là hai mặt nhìn nhau. Bên Nhai Sơn thì trong nháy mắt đã bắt đầu xôn xao hết cả lên, người người châu đầu kê tai rì rầm, tựa hồ như bàn tán về lai lịch của mười bảy tu sĩ từ trên trời rơi xuống một cái đùng kia.

Chỉ có tu sĩ liên quan biết được nội tình là lặng người, không nói tiếng nào trong khoảnh khắc !

Thinh lặng vô cùng đè nén, đầy áp lực !

Từ khi Kiến Sầu thoát khỏi Thích thiên tạo hóa trận ở Cực Vực, rồi đi từ Minh Nhật Tinh Hải về Nhai Sơn, mọi chuyện xảy ra trong đỉnh tranh năm đó nàng đều nhất nhất kể rõ cho các bậc trưởng bối trong môn biết. Về sau, khi mọi người họp mặt nghị sự ở Minh Nhật Tinh Hải, có rất nhiều tin tức quan trọng liên quan nàng dĩ nhiên cũng không thể dấu giếm các vị đại năng khác của Thập Cửu Châu. Nếu một khi chạm trán mà không có cách đối phó thì rất dễ sinh họa.

Có thể nói, khi nghe thấy Kiến Sầu kể về chuyện Chung Lan Lăng ở Cực Vực, các bậc đại năng Thập Cửu Châu này cũng thấp thỏm lo lo trong bụng, nếu thực gặp phải thì nên xử trí thế nào đây ?

Bọn họ tu luyện cả mấy ngàn năm rồi chứ có phải chơi đâu !

Mặc dù đã mường tượng ra cảnh ngộ này hàng trăm hàng ngàn lần trong đầu nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy các khôi lỗi sống động không khác gì người thật xuất hiện trước mặt, tất cả đều không nén nổi căm giận !

Thế này thì chẳng khác gì bắt bọn họ tự tay giết chết đồng bạn cũ của mình !

Kiến Sầu đứng đó trên hoang nguyên mênh mông, mắt ngước nhìn mười bảy bóng người xa xa phiêu phù cao tít trên không mà như thấy lại Chung Lan Lăng ôm đàn trong đỉnh tranh dưới địa ngục ngày đó, bên tai vẫn như còn vang vọng từng câu từng lời của hắn khiến nàng bàng hoàng chẳng biết làm sao...

Hơn nữa những gì thấy được trên người hắn thật kinh khủng.

Vào thời khắc này, nàng cũng chẳng dám mở tâm nhãn nhìn mười bảy người kia !

Mà giờ đã thành đại năng, nàng còn cần gì phải nhìn bằng tâm nhãn nữa đâu !

Vừa thoáng liếc qua là đã thấy rõ mồn một rồi !

Trong mắt những người khác, mười bảy người kia hiên ngang lỗi lạc ngời ngời, trông rất có thần, thế nhưng trong mắt đại năng thì tất cả đều là những con quái vật sần sùi lồi lõm, đắp nối bằng những khúc đầu thừa đuôi thẹo ! Mắt kiểu này, mũi kiểu kia; cái cổ trông một đăng, hai vai hình dạng lại đi nẻo khác; tay nhìn hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với chân...

Khúc thì phơi phới trẻ trung, khúc thì già nua rệu rã;

Chỗ này cơ thể nam, chỗ kia cơ thể nữ !

Song nhìn thì tựa hồ như bừng bừng một sức mạnh kỳ quỷ. Tất cả chẳng khác gì nặn bằng đất sét, đắp điếm những mẩu vụn lại với nhau, rồi làm cho "bọn họ" trông chẳng khác gì người thường bằng xương bằng thịt, mặt mũi thân sắc cũng đồng bộ, rất sống động linh hoạt I

So với Chung Lan Lăng năm xưa thì mười bảy người này hoàn thiện hơn nhiều.

Mặc dù đứng cách rất xa nhưng Kiến Sầu vẫn có thể cảm thấy rất rõ những xung động mãnh liệt trong lồng ngực họ...

Tất cả đều có tâm !

Đều có ý thức và thần trí I

Nàng nhìn họ mà tưởng như nghe được tiếng bi ca thốt ra từ trên từng mẩu thân thể trong người họ, tưởng như nghe văng vẳng đâu đây tiếng gào thét tuyệt vọng cuối cùng của năm tháng xưa kia...

Nhưng từ đầu chí cuối, tất cả những điều đó...

Đều lặng lẽ ẩn mình dưới một khuôn mặt điềm tĩnh và một thân xác nhìn như vô cùng hoàn mỹ thế này !

Căm hận, ghê tởm, phẫn nộ, đau đớn...

Không biết bao nhiêu là cảm giác chợt dậy lên, hòa lẫn vào nhau, khiến bụng dạ Kiến Sầu cuộn thắt từng cơn. Nàng không tài nào bước ra nổi một bước, ngay cả kiếm trong tay cũng gần như nắm chẳng vững. Dước sức tấn công vũ bão của quân Thập Cửu Châu, không còn diêm quân áp trận, trận pháp cũng mất lợi hại, quỷ tu Cực Vực muốn tan đàn xẻ nghé tới nơi.

Diêm quân còn chạy lấy người thì bọn chúng chống đỡ làm sao nổi ?

Chẳng mấy chốc, từng đám từng đám thi nhau bỏ chạy tứ tán, trốn hết ra sau quỷ môn quan. Những tên nào còn can đảm tác chiến đều bị giết đến chẳng còn một mống !

Trên một vùng hoang nguyên mênh mông trước quỷ môn quan, nơi nơi la liệt tàn tích trận chiến, bây giờ chỉ còn lại mười bảy "tu sĩ” đang giằng co với gần vạn quân Thập Cửu Châu !

"Nghiệp chướng...'

Nhìn tình cảnh ấy, nhớ đến oan nghiệt Phật môn gây ra năm xưa, Thiền tông tam sư ở phía sau ai cũng cúi đầu nhắm mắt, không đành lòng nhìn.

Song phần lớn các tu sĩ lại chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thấy trưởng bối sư môn nhà mình thần sắc ai nấy đều khó hiểu nặng nề, bọn họ chỉ linh cảm thấy có điều gì đó bất bình thường, vì thế nên rồi cũng từ từ bình tĩnh lại.

Tu sĩ Nhai Sơn trong trận cũng đột nhiên lặng người. Người ngoài không hiểu chuyện chứ đệ tử dưới trướng Phù Đạo sơn nhân há lại chẳng biết gì hay Sao l

Khấu Khiêm Chi, Thẩm Cữu, Bạch Dần, Trần Duy Sơn thoắt cái đều xiết chặt kiếm trong tay, mắt đáo tứ phía, kẻ địch bọn họ muốn giết xung quanh đi đâu hết rồi ?

Mười bảy người ở trên cao kia đều là người quen hết mà !

Mặc dù những gương mặt kia họ chưa từng gặp nhưng trên người thì lại đượm hơi hướm khí tức của cố nhân năm xưa I Trước những chuyện bất bình, bất chánh, bất minh trong thiên hạ, bọn họ đã quen tuốt kiếm cả ngàn ngàn tỷ tỷ lần. Nhưng đến lần này thì dù trường kiếm đã lăm lăm trong tay nhưng họ lại không tài nào vung lên được nổi một tấc I

Khương Hạ, vị sư đệ xếp chót thứ tám, cái mặt đây đặn mập mạp cũng chợt bàng hoàng chết lặng, ánh mắt lừ đừ chuyển động rồi dừng sững trên thân người đang đứng phía trước.

Phù Đạo sơn nhân.

Cái dáng người lôi tha lôi thôi, chẳng thấy đứng đắn nghiêm chỉnh bao giờ kia tựa hồ vẫn vậy, làm như xưa nay chưa từng xảy ra chuyện gì khiến ông phải rùng mình run rẩy.

Bởi ông là Phù Đạo Nhai Sơn !

Là tu sĩ có vai vế và địa vị cao nhất trong Nhai Sơn, là trưởng lão chấp pháp của trung vực Thập Cửu Châu !

Nhưng vào thời này khắc này, cái bóng dáng gầy guộc ấy đang run rẩy hết cả người !

Tay xiết chặt gậy trúc chín đốt, gân xanh đường nào đường nấy đều vồng lên cuồn cuộn I

Đường tính mạch hai bên thái dương Phù Đạo sơn nhân phập phà phập phồng liên hồi, tựa hồ như trong lông ngực lão đang có thứ gì đó chỉ chực chờ muốn nổ, nhấn chìm cả người lão vào một dòng nước ngầm vô danh ầm âm chảy xiết...

Từ lúc mới nghe Kiến Sầu kể vê chuyện này, lão đã biết thế nào rồi cũng có ngày cảnh tượng như trước mắt sẽ xảy ra.

Nhưng... Bao cảm xúc vốn đã ngủ yên sau mười một giáp không biết sao bây giờ lại chẳng khác gì tro tàn bừng lửa, đẩy con người ta đến bờ mất tự chủ, trở nên thù hận, giận dữ mất khôn thế này ?

Phù Đạo sơn nhân kiệt lực kiềm nén bản thân nhưng lại chẳng chế ngự nổi bao cảm xúc đang đồn lên trong người.

Hoành Hư chân nhân tất nhiên cũng đã nghe thấy tiếng thở dài "Nghiệp chướng” vang lên phía sau, sắc mặt trong một thoáng chợt động, nhưng thân là thủ tọa Côn Ngô, là lãnh tụ chính đạo...

Người trong thiên hạ loạn thì loạn chứ lão thì không thể loạn theo được !

Ánh mắt rũ rũ nhìn xuống, bao bất ổn dao động ẩn sâu bên trong đều bị lão đè nén, xóa sạch hết cả. Lão biết trận chiến này chắc chắn sẽ thắng, còn mấy chuyện khác chẳng qua chỉ là thứ vớ vẩn ngoài lề, không nên bận tâm làm gì !

Đến khi Hoành Hư chân nhân ngước mắt nhìn lên thì mặt mày đã lạnh tanh !

Lão điềm tĩnh quyết đoán ra lệnh : "Triệu Trác, Nhạc Hà, Ngô Đoan xông lên ! Mau giết hết mười bảy con quái vật yêu tà này đi !"

Triệu Trác Trác nhiên kiếm, Nhạc Hà Giang lưu kiếm, Ngô Đoan Bạch cốt long kiếm !

Cả ba người đều không ngờ Hoành Hư chân nhân sẽ ra lệnh cho họ như thế này. Song vì đều hiểu rõ nguồn cơn sâu bên trong nên sau một thoáng sửng sốt, tất cả đều hiểu ý của lão.

Đám quái vật kia thật ra đã chẳng phải là tu sĩ Nhai Sơn nữa rồi I

Tu sĩ Nhai Sơn, nhất là Phù Đạo sơn nhân, bây giờ thấy chúng như thấy người xưa thì chắc rằng trong bụng sẽ không nỡ, động thủ chẳng đành. Nếu vậy thì cứ để Côn Ngô gánh tiếng ác, giết hết mười bảy "người" này, kết thúc trận đánh luôn đi !

Nhưng không ngờ ngay khi ba người Côn Ngô kia vừa chực tiến lên thì đã có tiếng ai gâm lên giận dữ, oang oang vang rền trên khắp một miền hoang nguyên mênh mông la liệt tàn tích chém giết !

Cả gần vạn tu sĩ Thập Cửu Châu đều nghe rõ mồn một I

Đó là tiếng của Phù Đạo sơn nhân !

"Cút hết đi cho ta II!"

"Phù Đạo !"

Chẳng ai ngờ Phù Đạo sơn nhân sẽ thình lình phát ngôn cản trở như thế này, Hoành Hư chân nhân thoắt cái chợt mất tự chủ. Lão cũng phát điên quát lớn với Phù Đạo sơn nhân : "Đại cục làm đầu, đừng có mà cư xử theo cảm tính !"

"Cút cha ông đi cho ta

Đáp lời Hoành Hư chân nhân lại là một giọng còn lớn hơn. Tiếng hét to đến nỗi khản đặc cả lên. Lúc Phù Đạo sơn nhân nhìn sang thì hai mắt đã đỏ sòng sọc !

Cái thân gầy nhẳng của lão run lên bần bật, lồng ngực phập phồng đập lên đập xuống liên hồi. Lão nói một câu mà nghe như tiếng tiếng nhỏ máu : "Hồn người Nhai Sơn ta tự có người Nhai Sơn ta tới giết !"

Trong sát na ấy, lệ đây trong mắt Kiến Sầu liền thi nhau tuôn rơi.

Nhất Tuyến Thiên trong tay nàng rung rung đau đớn !

Nàng chỉ còn biết gắng gượng hết sức giữ chặt lấy nó, cố kiềm tiếng giết chóc đang thình thình sôi sục trong người chỉ muốn chực chờ phát tiết I Còn làm gì được nữa ?

Biết làm thế nào bây giờ ?I

Tuy bản thân biết rõ mười mươi những con người sống động trước mắt kia đa số đều là những mẩu hồn phách môn hạ Nhai Sơn chắp nối mà thành, nhưng dù gì thì người cũ năm xưa đã chẳng còn nữa...

Đấy chẳng qua chỉ là một ảo ảnh méo mó xấu xí mà thôi.

Nàng phải mang một cái đầu lạnh, một trái tim sắt đá mà vung bảo kiếm sắc bén nhất của mình lên, tàn sát những kẻ đang cản đường phía trước, giết cho tất cả tan thành mây khói, để con đường phía trước trải rộng thênh thang bằng phẳng dưới chân !

Nhưng có tim ai mà lại bằng sắt đá bao giờ ?

Trong lông ngực nàng nó lồng lên gào thét. Nó quấy đảo máu huyết và mọi niềm đau rồi truyền đi khắp người. Nó len lỏi thấm đến từng ngóc ngách linh hôn, đào móc từng vết sẹo đã ngủ yên tận sâu trong tâm khảm, khiến tất cả đều thương tổn, máu tứa đầm đìa !

Lúc tất cả các đệ tử Nhai Sơn trong trận đều vung kiếm lên, Kiến Sầu chỉ thấy mình chìm ngập trong đau đớn vô bờ, nặng nề khủng khiếp đến nỗi nàng gần như muốn ngạt thở !

Trong khoảnh khắc, bóng kiếm vạn đường vun vút vụt xuống !

Thế nhưng Kiến Sầu lại không tiến lên.

Nàng chầm chậm bước lui một bước ra sau...

Mắt chẳng hề nhìn ánh kiếm đạo đạo sáng ngời phía trước mặt đổ xuống như thế nào, chẳng nhìn lấy mười bảy "người" chẳng khác gì con rối kia đang sững lại bất động trong khoảnh khắc trước khi bị hủy diệt dưới màn kiếm quang ra sao, sắc mặt đồng môn Nhai Sơn nhà mình như thế nào cũng không ngó ngàng tới...

Tất cả tựa hồ như trong mộng.

Kiến Sầu xoay người, bàn chân cất bước run run.

Kiếm trong tay, người người lớp lớp ập tới như sóng triều !

Có không biết cơ man nào là gương mặt khi quen khi lạ loang loáng ập tới trước mắt rồi vùn vụt lướt ngang qua cạnh người, nhưng Kiến Sầu lại dường như chẳng nghe thấy bất kỳ một thanh âm nào. Sau lưng nàng, kiếm quang vạn đạo bùng nổ đầy trời. Ánh sáng phản chiếu khiến cả một vùng hoang nguyên mênh mông xa tít phía trước nàng bập bùng trắng lóa...

Nàng cứ ngược dòng người như sóng triều mà đi.

Hôm nay là ngày thứ mười chín của trận chiến Âm Dương giới lần thứ hai. Gần vạn tu sĩ Thập Cửu Châu đã gạt bỏ hiềm khích cá nhân sang một bên để cùng đồng tâm hiệp lực đánh hạ quỷ môn quan, cửa ngõ bảo hộ bảy mươi hai thành Cực Vực, bước đầu giành được thắng lợi quan trọng nhất.

Tu sĩ đông đảo, anh tài sáng ngời như sao I

Mưu trí và kỳ kế của rất nhiều người, trong đó có những cái tên như Kiến Sầu, Khúc Chính Phong, Tạ Bất Thần, đã in đậm sử xanh Thập Cửu Châu, lưu truyền mãi mãi đời sau.

Dường như trận chiến này đại thắng là một điều đã quá rõ ràng.

Nhưng trong thời khắc tâm trạng bàng hoàng rối bời này, Kiến Sầu cứ tự hỏi mình : Thua là sao, thế nào...

Mới là thắng ?

Bọn họ có thật đúng là đại thắng chăng ?
Bình Luận (0)
Comment