Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 494 - Chương 494 : Nhà Cũ Thành Uổng Tử

Chương 494 : Nhà cũ thành Uổng Tử Chương 494 : Nhà cũ thành Uổng TửChương 494 : Nhà cũ thành Uổng Tử

Quỷ môn quan thất thủ, thành Uổng Tử cách đó chưa đầy chục dặm thoắt cái liền trống hươ trống hoác.

Trong mắt các tu sĩ, một chút xíu dặm trường như vậy thật chẳng khác gì con số không.

Ngay khi trận chiến Âm Dương giới lại nổ ra, quỷ tu trong thành Uổng Tử đã di tản gần hết. Dù sao thì bình thường ai cũng bo bo giữ mạng, ngay ngáy lo ít ngày nữa thành bị phá, mình phải chịu vạ lây. Đến khi chiến dịch quỷ môn quan thắng bại rõ ràng thì quỷ trong thành đã không còn lấy một mống.

Quân Thập Cửu Châu liền chiếm ngay lấy Uổng Tử thành mà chẳng tốn chút sức.

Sau ngày chiến thắng đầu tiên, tuy có thể ước tính sơ bộ tình hình thành Uổng Tử từ trước, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, các trưởng lão chưởng môn các phái lớn vẫn họp nhau bàn bạc rồi phái vài nhóm tu sĩ nhập thành rà soát tra xét một phen để tránh bị mai phục đánh úp.

Người Côn Ngô dĩ nhiên cũng có mặt trong đó.

Đúng ra thì chẳng cần tới tu sĩ tu vi thật cao tham gia tiền trạm làm gì, nhưng không biết tại sao Tạ Bất Thần vẫn tự mình dẫn người đi.

Gần trăm đệ tử cấp thấp của Côn Ngô đâm ra không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Tạ Bất Thần kiệm lời, vả lại y cũng chẳng nói chuyện với bọn họ là mấy nên bọn họ thật chẳng có gan sáp lại bắt chuyện với y, vì vậy chỉ đành đoán già đoán non trong bụng.

Mà hai ngày sau chiến thắng quỷ môn quan này, tu sĩ Thập Cửu Châu ngoài mặt thì trông có vẻ điềm tĩnh chứ bên trong thật ra lại chẳng được như vậy.

Có không biết bao nhiêu là kẻ cứ xầm xì bàn tán mãi về mười bảy người nọ trong trận đánh ngày hôm đó.

Ở đời có tường nào mà gió chẳng thổi lọt huống hồ là Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn với Hoành Hư chân nhân Côn Ngô ồn ào cãi vã ngay trước mặt cả gần ngàn tu sĩ. Tuy bọn họ chỉ vặc nhau dăm ba câu không đầu không đuôi nhưng bao nhiêu đó ai nghe cũng đủ kinh hồn khiếp vía, đoán già đoán non đủ điều.

Trong ẩn giới Thanh Phong Am tám mươi năm trước, kẻ kiệt xuất là Tạ Bất Thần Côn Ngô với đệ tử lớp mới là Kiến Sầu Nhai Sơn đánh nhau một trận trời long đất lở. Rốt cục người sống dở chết dở người mất tăm mất tích. Bởi vậy nên hai nhà Côn Ngô Nhai Sơn mới tức ghét chồng chất, làm mặt lạnh với nhau.

Đó là người ta đồn thế.

Tuy rằng nghe có vẻ rất thiệt, vả lại không có lửa sao có khói, có ai từng tận mắt chứng kiến mấy cái "tức ghét" với "xích mích" nó thực sự ra sao đâu.

Mà bây giờ...

Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân là ai...

Cả hai đều là cây đa cây đề tên tuổi hiển hách Thập Cửu Châu chứ có phải chơi đâu !

Ngay cả tam sư Thiền Tông tu vi không kém nhưng danh tiếng lại tuyệt chẳng so được với hai người bọn họ.

Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân tu hành không biết đã bao nhiêu năm rồi ? Chưa nói vui buồn không lộ mặt, bọn họ mà muốn thì cũng có thể kiềm chế tâm trạng một cách dễ dàng chứ dễ gì để người ngoài thấy đoán được.

Mà tình hình lúc đó thì đúng là giương cung bạt kiếm, mắt trừng mắt nộ với nhau !

Mấy lời đồn xích mích này nọ trong chớp mắt liên được chứng thực ngay.

Với lại...

Đâu phải chỉ có xích mích đơn giản như vậy thôi đâu !

Bây giờ mới hạ được quỷ môn quan, chiếm được thành đầu tiên mà đã manh nha thấy lòi ra cả đống hiêm khích, thế này thì không biết tương lai sẽ ra sao ?

Ngoài ra lại còn có người đồn rằng mười bảy người giống như con rối mà người Nhai Sơn hợp kiếm tru diệt ngày hôm đó thực ra là tập hợp những mảnh hồn vụn của các tu sĩ đồng môn đã chết trận trong trận chiến cách đây mười một giáp trước chắp thành...

Ngoài mặt tình đã sứt mẻ thì trong lòng ắt có dị tâm.

Chúng tu sĩ thở vắn than dài. Trước những chuyện mà mình sắp phải đối mặt trong tương lai cộng với bầu không khí Thập Cửu Châu thi thoảng cứ chợt nứt chợt rạn như thế này, bọn họ đâm ra không khỏi canh cánh lo lắng trong bụng. Tuy vậy chẳng ai dám nói thẳng ra, chỉ đành thấp tha thấp thỏm không yên.

Tạ Bất Thần trái lại lại vô cùng điềm tĩnh thong dong.

Xung quanh người ta lo lo phập phồng thế nào y dường như đều chẳng biết tới. Y cứ vậy mà dẫn đầu nhóm tu sĩ đi từ chỗ đóng quân gần quỷ môn Cực Vực đi ra, vừa băng thẳng qua vùng hoang nguyên nham nham nhở nhở tàn tích trận chiến lúc trước là đã thấy ngay cửa quỷ môn quan tàn tạ trước mặt.

Cái vẻ hùng vĩ hung tợn của nó xưa kia đã tiêu biến từ đời nảo đời nào.

Cửa ra vào quan ải sụp mất một cánh, nằm chỏng chơ dưới đất.

Trên hoang nguyên đầy cỏ, đá đen tản mác khắp nơi. Tảng nào tảng nấy đều to lớn kênh càng, trên thân chồng chất đủ thứ dấu tích phong sương trải qua bao năm tháng trơ gan cùng tuế nguyệt. Nhiều cái nằm chềnh nh lộ liễu nhưng cũng có những cái thì lại lún chân sâu dưới lớp đất vàng.

Lúc đi qua cửa ải, Tạ Bất Thần tự nhiên chợt đứng khựng lại. Sau lưng có người bèn hỏi với lên : "Tạ sư huynh, có chuyện gì không ? Có gì bất thường sao ?"

Tạ Bất Thần ngẩng đầu nhìn sững nửa cánh cửa quan ải tuy đã bể nhưng vẫn còn dựng thẳng trước mặt, đoạn thản nhiên đáp lời : 'Không có gì. Tại ta tự nhiên sực nhớ là có chút chuyện phải làm mà thôi. Các ngươi cứ qua ải, vào Uổng Tử thành tra xét trước đi. Ta sẽ tới sau."

"Xin vâng !

Tuy cả bọn có hơi tò mò, không biết chuyện cần làm của y là chuyện gì song ở Côn Ngô khoảng cách đẳng cấp vai vế giữa đệ tử thông thường và đệ tử chân truyền rất lớn. Hơn nữa trong trận chiến vừa rồi, nhờ tài trí và khả năng thần cơ diệu đoán của mình, Tạ Bất Thần đã tạo dựng được một uy tín khá vững chắc trong giới tu sĩ Thập Cửu Châu. Vì vậy mấy đệ tử Côn Ngô kia liền chẳng hỏi tiếng nào, cứ thế đi tiếp qua quỷ môn quan đổ nát rồi nhắm thẳng Uổng Tử thành mà tiến.

Tạ Bất Thần vẫn đứng yên một chỗ nhìn theo đoàn người dần xa.

Mãi đến khi chẳng còn bóng ai, y mới lại ngẩng đầu ngước nhìn cánh cửa quan ải tàn hại quá cỡ kia. Linh cảm kỳ lạ huyền bí xuất hiện từ mấy lần trước khi đi ngang qua chỗ này bây giờ lại bùng dậy trong người.

Tạ Bất Thần thong thả bước từng bước tiến về phía bên phải.

Cỏ dại um tùm phủ kín tảng đá đen đầy đất cát nằm lút dưới chân cửa quỷ môn quan. Khi y phủi lớp đất dây dầy trên đá đi thì các họa tiết đầu quỷ xương sọ lạ lùng hung ác liên dần dần lộ ra.

Đồng thời...

Lại còn có ấn ký kỳ dị khác nữa cũng từ từ hiển hiện dưới những đường nét đó.

Tạ Bất Thần giơ tay khẽ chạm vào. Trong nháy mắt dấu ấn ký liên hóa thành một đường linh quang trắng xám mảnh như thân một cây kim chui vào đầu ngón tay y...

Gió lạnh phần phật, mây nặng nê đen đủi như yêu ma cao cao đầy trời. Tất cả vân vũ gào thét băng băng lướt đi trên hoang nguyên.

Ở nơi đóng quân của Thập Cửu Châu gần cửa quỷ, Kiến Sầu hốt nhiên mở choàng mắt, nhưng đầu mày vẫn hơi cau lại, mãi chẳng giãn ra được.

Trên người nàng bây giờ đã lại là sắc áo màu nguyệt bạch, thay cho bộ y phục đẫm máu trong trận chiến quỷ môn quan ngày hôm đó. Vả lại, nhờ có dược nữ Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc với dược vương Nhất Mệnh tiên sinh cùng luyện linh đan chữa cho nên thương tích trong người đã hoàn toàn khỏi hẳn, thậm chí tu vi lại còn tăng thêm hẳn một nấc, ổn định ở mức phản hư trung kỳ.

Tuy nhiên...

Nàng vẫn cứ cảm thấy có cái gì đó là lạ.

Đang khoanh chân ngồi xếp bằng, Kiến Sầu chợt giơ tay sờ sờ khóe mắt, đôi con ngươi trâm ngâm suy tư.

Không cần nhìn nàng cũng biết mắt mình đã lành hẳn.

Vốn lúc tham gia đánh úp ở Tuyết Vực, Kiến Sầu đã gắng sức phá trận pháp thần chích cổ xưa không biết tự đời nào mà nói. Thân phạm hiểm cảnh, nàng lạc vào một vùng hố sâu chẳng biết thông tới nơi nào; vào lúc thần trí mơ mơ màng thì thấy ở đường ranh giới kia có một cái xác cổ khổng lồ đang ngủ vùi mê mệt giữa tinh hà mênh mông. Đang nhìn thì thình lình có một luông hắc khí ập tới, đánh cho bị thương, từ đó về sau hai mắt cứ luôn bị quầng che.

Thậm chí thương tích trong người đã lành nhưng cái quầng này vẫn chẳng tan được.

Song vì tu sĩ thường luyện linh thức nên hai con mắt phàm tục không cần tới là mấy. Vả lại, chính nhờ thị lực kém nên nàng mới có thể thành công, làm chơi ăn thiệt lúc lĩnh ngộ Nhất Tuyến Thiên trong kho vũ khí. Bởi vậy khi nhận ra quầng mây kéo che hai mắt chẳng có cách gì tiêu được, nàng cũng mặc kệ, đợi có dịp gặp Lục Hương Lãnh hay Nhất Mệnh tiên sinh thì sẽ nhờ xem xem thế nào.

Vậy mà không ngờ...

Bằng đi một hồi không để ý, cái quầng kia tự nhiên đã biến đâu mất rồi.

Kiến Sầu nhìn kỹ trong người một lượt mà vẫn chẳng hiểu nổi nó tan đi đâu, tiêu biến thế nào, chỉ ngờ ngợ hình như điều đó xảy ra vào lúc đánh nhau với Thái Sơn vương thì phải. Mà thường những lúc như vậy nàng đều tập trung tinh thần cao độ, chẳng có thời gian đâu mà phân tâm; hơn nữa vì có linh thức thay thế hai mắt nên dù thương thế đã lành nàng vẫn không để ý ra. "Nhưng dù gì thì vẫn quá ư là lạ. "

Kiến Sầu kiểm lại trận đánh với Thái Sơn vương. Nàng cẩn thận nhớ lại từng thời từng khắc, chỉ duy có cảnh tượng Thái Sơn vương nhìn mình bằng một ánh mắt kinh hãi, tựa hồ như không sao ngờ tới được là cứ luôn hiện lên, quẩn quanh trong trí mãi.

Vào sát na đó nàng giơ kiếm đâm thẳng vào mi tâm y.

Kiến Sầu dám chắc trong tích tắc ấy Thái Sơn vương nhìn là nhìn mắt nàng chứ không phải là thanh kiếm nàng cầm trong tay !

Hai mắt mở ra rồi lại nhắm lại.

Một hồi lâu sau đó, nàng mới lại mở choàng mắt một lần nữa.

Kiến Sầu đứng dậy, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài là Cực Vực, hoang nguyên mênh mông trải dài. Quá nửa số động phủ ốc xá được tu sĩ Thập Cửu Châu tạo dựng trong thời gian giằng co với quỷ tu Cực Vực đã bị dời đi hết, vì vậy cảnh vật trông có vẻ hơi tiêu điều xơ xác. Vừa ra ngoài đi chưa được hai bước, Kiến Sầu đã nghe thấy tiếng người mà mình muốn tìm.

"Con mắm cá chết tiệt !"

"Năm tháng không tha ai, lão già lọm khọm còn chịu chẳng nổi nữa là, đây ta có lòng mới khuyên can đấy. Cái con phù du chết giãm này linh thì mở mà trí thì vứt đi đâu, chẳng biết điều chút nào ! Hồi đó ta mù mắt hay sao mà lại chịu đi theo ngươi thế này ?"

"Chứ không phải huynh nói sống lâu quá chán hả ?"

".. Không, tại cô đơn đó."

"Cô đơn là sao 2?" "Hồi đó ngươi tới rặng đá san hô Đại Mộng tìm ta để đi chung, đó là tại cô đơn mà ra chứ sao nữa."

"Ta chẳng hiểu."

"Ngươi không hiểu là tại ngươi còn chưa nhận thức được sự tồn tại của nó đó thôi."

"Nhưng ta có bạn cũ rồi."

”.. Thôi cút đi.

"Chính côn huynh lúc trước nói cho ta biết, ta có bạn cũ đấy."

"Đúng ! Giờ thì ngươi không chỉ có bạn cũ mà còn nuốt sống nửa trái tim kia. Ngươi có cảm thấy có gì lạ không ?"

"Nuốt xuống là hết rồi, cũng lạ”"

"Hô hô ! Ngươi tiêu đời rồi !"

"Là sao ?"

"Phù du vốn vô tâm, ngươi nuốt mất nửa trái tim thì lớn chuyện rồi..."

"Ngươi - Kiến Sầu đạo hữu ?"

Xa xa trên hoang nguyên, phù du với Côn Bằng đang vừa trở về vừa nói chuyện với nhau. Phó Triêu Sinh lúc nào vẫn khoác trên người bộ áo cũ ngoằn ngoèo dấu rêu xanh ấy, cây trâm con cá trước cài trên đầu thì bây giờ đã biến thành một cái nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen nhánh tại vị trên ngón tay cái, không những thế lại còn bị hắn xoay xoay quanh quanh liên tục.

Cứ nhìn hai con mắt cá trên chiếc nhẫn thì biết là nó đang bị quay đến choáng đầu váng óc hết cả lên.

Đang lẳng nhẳng nọ kia thì vừa hay Phó Triêu Sinh chợt thấy Kiến Sầu. Cái câu muốn hỏi côn liền quên bằng mất, hắn thoáng đờ người giây lát rồi mới thốt lên gọi nàng.

Cảm giác trong một tích tắc ấy thực là lạ. Phó Triêu Sinh thấy trong người mình có cái gì đó khang khác, nhưng khác như thế nào thì lại không tài nào diễn tả rõ được.

Hắn dừng bước phóng mắt nhìn về phía Kiến Sầu.

Xung quanh chẳng có lấy một bóng tu sĩ qua lại.

Vô cùng yên tính.

Kiến Sầu thấy Phó Triêu Sinh vẫn như ngày nào. Khuôn mặt vẫn tai tái xanh tự nhiên muôn thưở với đôi mắt ẩn ẩn chút hơi hướm yêu tà. Từ đó nàng còn có thể cảm nhận được một khí vị thẳng thắn bộc trực khó tả toát ra trên người hắn, thế nên không khỏi chợt nhớ tới những lời bạo dạn ngông cuồng đến phát sợ của hắn lúc mới gặp nhau lần đầu.

Nàng đăm đăm nhìn Phó Triêu Sinh một lúc lâu rồi mới tiến lại gần, cất tiếng chào : "Triêu Sinh đạo hữu !"

Tu vi của Kiến Sầu đã hoàn toàn khôi phục, Phó Triêu Sinh chỉ cần liếc mắt nhìn sơ qua là thấy ngay. Theo thói thường của con người thì hắn vốn phải mừng cho nàng nhưng khi nhìn kỹ thì lại thấy nàng thần sắc có vẻ như rất bình thản.

Phó Triêu Sinh vì vậy tự nhiên cảm thấy có cái gì đó là lạ, cực kỳ khó nói rõ thành lời.

Hắn chẳng cau mày mà chỉ hỏi : "Bạn cũ có chuyện muốn hỏi ta đấy ư ?"

"... Đúng là có."

Lần này thì ngược lại, đến phiên Kiến Sầu phải hơi sững sờ, thấy Phó Triêu Sinh nhạy cảm hơn nhiều so với ngày xưa, mà cũng có khi tâm tư nàng lộ hết ra ngoài mặt nên chẳng giấu được nổi cái vị đại yêu "khác loài với chúng ta" này thì phải 2

Đúng thế.

Nàng tới vốn là để thỉnh giáo đấy, vậy thì còn qua quýt sao đây ?

Mọi hình ảnh trong trận chiến trên chiến trường quỷ môn quan hôm đó chợt lần lượt diễu qua trong trí : này là ánh mắt kinh hãi của Thái Sơn vương trước đường kiếm đầu tiên của nàng, nọ là lúc Ngỗ Quan vương tới cứu Thái Sơn vương nhưng nàng lại chần chờ, chưa vung kiếm lên ngay, cuối cùng thì đến lượt mười bảy hồn khôi xuất hiện trên quỷ môn quan...

Tất cả miên man hiện rõ mồn một.

Kiến Sầu chậm rãi mỉm cười. Đứng rất gần trước mặt Phó Triêu Sinh, hàng mi khẽ ngước, nàng hỏi : "Triêu Sinh đạo hữu do trời đất sinh thành. Tuy được gọi "đại yêu chí tà' thế nhưng đạo hữu cũng chưa hẳn là tất cả thiên địa linh tú. Ta muốn hỏi xem Triêu Sinh đạo hữu xem được sinh tử luân hồi đến đâu rồi 2

Sinh tử luân hồi ?

Bốn tiếng này trông thì đơn giản nhưng lại cực kỳ rắc rối.

Phó Triêu Sinh vốn không hiểu nàng nói gì cho lắm, nhưng trong tích tắc chợt nhớ đến bóng nàng ngược biển người mà đi dưới không biết bao nhiêu là ánh kiếm vun vút bổ xuống của vô vàn tu sĩ Nhai Sơn ngày hôm đó, hắn liên vỡ lẽ.

Phó Triêu Sinh đáp : "Thì ra bạn cũ cứ nghĩ tới mấy cái hồn khôi đó."

Làm sao không canh cánh trong lòng cho được đây 2 Bước ngang qua bên cạnh một bước, Kiến Sầu giơ bàn tay lên soi nhìn dưới bầu trời Cực Vực âm u lờ nhờ. Những đường vân trên đó đường nào đường nấy đều độc nhất vô nhị, không giống như người khác. Giọng nói khẽ khàng tựa như thì thầm : "Ngay lúc này, không biết sao trong người ta tự nhiên lại nghĩ đến một điều rất ngược ngạo..."

Ý nghĩ cực kỳ ngược ngạo.

Kiến Sầu buông tay xoay người lại, chăm chú nhìn Phó Triêu Sinh : "Bạn nói xem, trong lục đạo luân hồi, nếu bạn mất hết mọi trí nhớ kiếp trước, chỉ còn mỗi hồn phách là vẫn như cũ, vậy thì - bạn, có còn là bạn không ?"

Trí nhớ, hồn phách.

Bạn -

Có còn là bạn không 2

Câu hỏi của nàng thật không dễ trả lời, hay nói cho đúng thì gặp kẻ khác, mỗi người sẽ đáp một kiểu. Song đối với Phó Triêu Sinh chuyện này lại rất đơn giản. Hắn rũ mi trầm ngâm giây lát rồi cười nói : "Ta tất nhiên chẳng còn là ta nữa. Nếu không còn trí nhớ lúc trước, chỉ hồn phách là giống y thì ta có khác gì bao nhiêu phù du trong thiên hạ đâu. Hồn này không nghe đọc kinh, lúc mới sinh cũng càng chẳng gặp rồi làm quen với bạn. Nó hệt như tờ giấy trắng, chất liệu trong thiên hạ dù khác biệt nhưng nói chung thì chẳng qua chỉ là một tờ giấy trơn mà thôi. Ký ức tựa như bức họa, bởi thế mỗi người mới mỗi khác."Ta" là một bức họa chứ không phải chỉ là một tờ giấy."

"Ha! Ha! Ha..."

Ngay khi Phó Triêu Sinh vừa dứt lời, Kiến Sầu không khỏi vỗ tay cười vang !

Ban đầu nàng cười rất sảng khoái, nhưng cười mãi thì một hồi sau khóe mắt bắt đầu trở nên ươn ướt.

Rồi đến nỗi chẳng kiềm nổi nữa mà lệ nóng tuôn trào I

Hay cho câu "Ta là một bức họa chứ không phải chỉ là một tờ giấy' !

Kiến Sầu chẳng biết một câu đó của Phó Triêu Sinh đã khiến nàng như vén được mây mù thấy lại mặt trời hay thật ra là nó vừa khéo trùng hợp với suy nghĩ trong tâm tưởng. Nàng chỉ biết giờ khắc này tự nhiên tận đáy lòng chợt cảm thấy có cái gì đó quái dị ngược ngạo đến nỗi tự cười một mình.

Có thế mà thôi !

Phó Triêu Sinh im lặng nhìn nàng.

Kiến Sầu châm chậm cười buồn. Nàng khoát tay ngăn hắn rồi quay lưng đi về phía quỷ môn quan.

Phó Triêu Sinh định đuổi theo nhưng côn ngăn lại. Nó bảo : "Người bạn cũ của ngươi lúc này muốn được yên lặng một mình."

Kiến Sầu đúng là muốn tĩnh tâm thật.

Đơn giản là vì cái suy nghĩ ấy đã lởn vởn quá lâu trong óc nàng rồi. Lúc trước nó mơ hồ không rõ. Nhưng đến khi nàng tận mắt chứng kiến những con "quái vật" chắp nối từ những mẩu tàn hồn Nhai Sơn bị chính đệ tử trong môn chém giết thì nó liền như một nhánh dây leo đột nhiên đâm chồi vươn nhánh, hoàn toàn để lộ ra hình dạng quái đản của mình trước mắt người đời.

Vì nó thực quá nên trông mới ghê tởm như vậy.

Nàng dám chắc rằng -

Chỉ cần mình có gan đứng ra nói cho người ta biết những suy nghĩ đó thì thiên hạ sẽ nhảy nhổm lên ngay, la ó chỉ trích nàng tưởng tượng vớ va vớ vẩn, tâm địa bất chính I Thậm chí trong số những người đó sẽ còn có cả đồng môn Nhai Sơn nữa kia.

Nhắm lại đôi mắt tràn đầy suy tư, Kiến Sầu đi qua cửa thành điêu tàn của quỷ môn quan, sau khi lách mình ra khỏi khe đá đen đã nứt, kế lại băng qua hết vùng hoang nguyên trước mặt thì chẳng mấy chốc đã thấy thành Uổng Tử sừng sững xa xa nơi chân trời.

Cửa thành mở rộng. Cầu treo cũng hạ xuống, vắt ngang qua con hào bảo hộ quanh thành. Thế nhưng tấm Chiếu Ngã Kính treo trên cửa thì đã chẳng còn phát ra hào quang óng ánh như xưa. Mặt kính bị vỡ một lỗ, không biết đó là do bị tu sĩ đánh trúng trong lúc tấn công hạ thành hay tình cờ bị trúng phải đòn lạc mà vỡ...

Có tu sĩ phái khác đứng gác ở cửa thành. Lúc này mặt mũi, dáng dấp y phục của Kiến Sầu ra sao người người đều biết nên chẳng ai bước ra ngăn cản khi nàng đi lên cầu treo. Tu sĩ hai bên chỉ cúi người thi lễ chào.

Sau khi băng qua cầu, tới trước Chiếu Ngã kính nàng giơ tay miết nhẹ một cái lên mặt gương thô ráp đây bụi bặm, lòng bồi hồi không khỏi nhớ đến những gì đã thấy được năm xưa.

Kiến Sầu chỉ đứng lại giây lát rồi đi thẳng vào thành. Lúc này nàng chẳng muốn thăm viếng chỗ nào khác mà chỉ muốn trở về căn nhà cũ xưa kia, xem lại mấy cái câu kinh thế hãi tục mà mình đã từng đọc qua năm đó.

Đường xá vẫn như cũ, chẳng thấy một bóng quỷ tu nào, chỉ có vẻn vẹn vài tốp tu sĩ hối hả băng xuyên trên các ngõ phố.

Sau khi vào thành, Kiến Sầu liền lần đường đi theo trí nhớ. Chẳng mấy chốc nàng đã thấy lại các cửa tiệm quen thuộc, các con đường rộng rãi thênh thang và căn nhà cũ ở góc phố mà mình đã từng trú lại xưa kia. Song không ngờ khi bước lên bậc thềm, định hóa giải trận pháp bảo vệ năm đó bằng ấn ký thần hồn tương thông để mở hai cánh cổng chính nàng mới chợt nhận ra -

Cửa chỉ khép hờ mà thôi !

Nàng giơ tay đẩy nhẹ.

Một tiếng "Két" rợn người vang lên, hai cánh cửa liền từ từ mở ra...

Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh từ gan bàn chân xông lên, xộc thẳng đến tim !

Khoảng sân nhỏ vẫn y như trước, chẳng thay đổi chút nào. Chỉ có hai cái cây quất thân khô cháy xạm, tán lá xanh um là cao lớn hơn, xum xuê hơn một chút. Dường như đã lâu không có ai quét dọn nên lá khô ngổn ngang khắp nơi.

Ở phía sau, trên bệ cửa có hai cánh cửa sổ chạm trổ đang mở là chiếc bình hoa. Trong bình nghiêng nghiêng ba cành mai, đầu cành đóa đóa nở ra tươi thắm. Hoa nào tàn thì cánh cánh rải đầy phía dưới.

Bàn tay các ngón như ngọc thuôn dài khẽ phất lên hàng chữ khắc trên bậu cửa sổ, đoạn sà trên các cánh hoa rơi, vun lấy vào lòng bàn tay.

Lúc ngẩng đầu lên thì chợt thấy Kiến Sầu đứng trên ngưỡng cửa cổng chính.

Đôi con ngươi trong mắt nàng vụt co lại, nhìn y không nói một lời.

Tạ Bất Thần dường như rất bất ngờ khi gặp phải Kiến Sầu ở đây. Sau một thoáng ngẩn người, bàn tay liền thong thả buông lơi, hoa mai cánh cánh đỏ thắm lả tả bay bay theo gió. Y cười hỏi : "Kiến Sầu đạo hữu sao lại tới đây thế này ?"
Bình Luận (0)
Comment