Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 495 - Chương 495 : Nhân Ngôn Quỷ Thoại

Chương 495 : Nhân ngôn quỷ thoại Chương 495 : Nhân ngôn quỷ thoạiChương 495 : Nhân ngôn quỷ thoại

Thật ra Kiến Sầu đang có mắc mứu khó gỡ trong lòng. Hốt nhiên nhớ tới trong nhà cũ ở Uổng Tử thành có lưu một số kiến giải liên quan đến luân hồi, hơn nữa Trương Thang cũng bảo tôn nhà cho mình nên vì vậy nàng mới quyết định trở về xem thử một chuyến.

Thật không ngờ thế nào mà lại gặp Tạ Bất Thần ở đây !

Lúc nhìn thấy y đứng trước cửa sổ cạnh bình hoa mai, Kiến Sầu liền nổi gai ốc hết cả người. Tự tâm bất giác đề phòng, nàng đã chực lùi một bước ra sau, song sau tích tắc lý trí tỉnh táo thì đã kiêm lại được. Nàng vì vậy không những không lui ra sau mà trái lại còn bước một bước tiến về phía trước.

Sắc mặt vui vẻ, tuyệt không để lộ một chút sơ hở nào, tâm tư thoắt cái xoay chuyển như điện, nàng liền đáp : "Thành Uổng Tử đã hạ xong. Nghe nói về cơ bản đã rà soát ổn thỏa rồi nên ta mới muốn xem thử ra sao. Không ngờ hồi nãy đi ngang qua trên đường, tình cờ thấy Tạ đạo hữu ở đây nên đâm tò mò, tạt vào xem xem ấy mà."

Kiến Sầu hoàn toàn không nói rằng mình chính là chủ căn nhà cũ này.

Bước thêm mấy bước vào sâu bên trong, nàng lại hỏi : "Tạ đạo hữu, hình như căn nhà này có gì đặc biệt thì phải ?"

Xét về tu vi thì Kiến Sầu hơn Tạ Bất Thần nguyên cả một cảnh giới. Thế nên theo lẽ thường mà nói, nàng đi ngang qua bên ngoài phát hiện thấy y ở trong nhà là một chuyện vô cùng tự nhiên. Mà Tạ Bất Thần tu vi chưa đủ, y không phát giác ra linh thức của Kiến Sầu cũng là điều vô cùng bình thường.

Nhưng mấy cái chuyện này chẳng qua chỉ là nói cho "có lý" mà thôi.

Sau khung cửa sổ mở một cánh Tạ Bất Thần đứng đó nhìn nàng, dáng áo xanh xanh văn nhã, ba cành mai nghiêng nghiêng cạnh bên lại càng tôn thêm phong thái tiêu sái ung dung của con người y.

Nghe Kiến Sầu nói vậy, dường như Tạ Bất Thần không nghi ngờ gì.

Thấy nàng từ ngoài sân bước vào đến thềm nhà, y cũng chẳng ngăn cản, chỉ đáp : "Căn nhà này đúng là có chỗ đặc biệt. Trước đó ít lâu, một số đồng đạo của chúng ta vào thành tra xét khắp nơi, khi đến đây thì thấy nhiều điều hơi lạ thế nên mới nói ta đi qua xem thử xem thế nào. Kiến Sầu đạo hữu có mặt lúc này thật ra lại đúng lúc."

"Vậy ư ?'

Tay chắp sau lưng vô thanh vô tức xiết lại, nhưng thấy tu vi nhập thế trung kỳ của Tạ Bất Thần không chút biến đổi, vả lại y cũng bình thản đứng đó nên Kiến Sầu bèn đi thẳng vào trong nhà.

Bài trí bên trong vẫn y nguyên như năm xưa.

Gạch lát sàn đen thâm vuông vức trải rộng, giá sách đầy ắp hàng hàng thẳng tắp, giấy bút trên bàn năm xưa khi nàng rời đi thế nào thì bây giờ tình trạng cũng vẫn giống hệt như vậy.

Trong nháy mắt vô vàn chỉ tiết đặc điểm liền vụt qua trong trí Kiến Sầu.

Ngay khi bước chân vào nhà, nàng liền nhận ra ở đây hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết nào để cho người khác thấy được "Kiến Sầu Nhai Sơn đã từng ở trong nhà này".

Tạ Bất Thần nhẹ nhàng phủi lớp bụi mỏng dính trên đầu ngón tay đi. Thấy Kiến Sầu tiến vào, y bèn xoay người bước dịch qua một bước, rũ mắt nhìn xuống bệ cửa sổ nói : "Cái lạ của căn nhà này bắt đầu từ đây. Kiến Sầu đạo hữu đã tới thì xin xem qua xem thế nào."

Trên bệ cửa sổ có khắc hàng chữ : Nếu có duyên mong người yêu hoa thay ta dưỡng mai này.

Câu sau bị bình mai che mất thì đề : Nước ao chuyển sinh của đức Địa Tạng, xin lấy làm lễ tạ người.

Hai câu này năm đó Kiến Sầu dĩ nhiên đã thấy qua. Nàng đi tới, mày ngài khẽ nhướng làm như ngạc nhiên lắm : "Chủ căn nhà này thật là tao nhã. Nhưng nước ao chuyển sinh..."

Tạ Bất Thân nhẹ nhàng giơ tay điểm một cái. Một tia sáng xanh biếc từ đầu ngón tay y phóng ra, bắn xuống một tấm gạch nằm khuất trong bóng tối trên nên nhà.

"Ông!"

Ngay tức khắc một tòa trận pháp hiện ra, ánh sáng xanh lục u u bừng sáng gian phòng !

Chẳng mấy chốc trận pháp đã phá xong I

Phiến gạch nằm ngay chính giữa gian phòng "cách" nhẹ một tiếng rồi thụt xuống. Ngay lập tức, các miếng gạch khác ở chung quanh hết lớp lớp này đến lớp khác liên như sóng gợn tuần tự hạ xuống theo.

Thoắt sau dưới lòng đất lộ diện cái hõm cao hai thước, song có điều bây giờ bên trong đã mất hết phân nửa lượng nước.

Không nói tiếng nào, Kiến Sầu nhìn nhìn Tạ Bất Thần tựa hồ như chờ một lời giải thích. Y bèn đáp : "Lúc vào đây ta có soát lại căn nhà thêm một lượt nữa, với lại cũng nhờ có hàng chữ khắc trên bệ cửa sổ nên mới phát hiện ra trận pháp dưới đất này. Nhưng nước ao chuyển sinh ở dưới thiếu hụt mà mai ở trong bình thì đã nở nên chắc là trước khi chúng ta tới đây có ai đó hữu duyên, theo lời ghi lại mà đem nước dưỡng mai rồi."

"Thành Uổng Tử là nơi cô hồn dã quỷ chết oan của cô đảo nhân gian tụ tập. Quỷ tu cư trú không ít. Vả lại căn nhà này trông cũng cũ kỹ, chắc là xây được đã mấy trăm năm. Có người nhanh chân tới trước, chiếm trọn cơ duyên cũng chẳng phải là chuyện gì lạ lùng đáng ngạc nhiên."

Kiến Sầu dường như thấy vô cùng có lý nên không để tâm lắm đến điều này : "Tạ đạo hữu nói căn nhà này có chỗ đặc biệt, ta nghĩ chắc là không chỉ có mấy cái điểm nhỏ nhỏ này thôi chứ ?"

Tạ Bất Thần đưa mắt nhìn sang Kiến Sầu, mâu quang điềm đạm thản nhiên, mọi hình bóng dưới đáy con ngươi đều mang những đường nét tựa như núi non chập trùng chân trời xa xa.

Tạ Bất Thần khẽ cười. Y đi tới trước một dãy giá sách, rút từ đó ra một quyển sách cực kỳ cũ kỹ, lật lật tới một trang, rồi đưa qua cho nàng xem : "Kiến Sầu đạo hữu cũng tinh tường trận pháp, chắc nhìn qua một chút là biết ngay."

Kiến Sầu tiếp lấy sách nhìn xem. Trên trang giấy mở rộng là ghi chép về một tòa trận pháp khá cổ xưa, bên cạnh còn có chỉ chỉ chít chít bút tích chữ viết nghiên cứu về nó.

Trận pháp trông rất quen mắt.

Năm xưa đi đỉnh tranh, trước khi rời khỏi căn nhà này, Kiến Sầu đã bỏ công đọc bằng hết mọi sách vở cất trong gian phòng này thì làm sao lại không nhớ rõ nó cho được ?

Mà thực ra, trong chiến dịch quỷ môn quan trước đó, Cực Vực vừa dàn trận này là nàng đã nhận ra ngay. Mặc dù hơi khác một chút xíu, nhưng những gì mà đám quỷ binh kia sử dụng thật đúng là trận pháp đã được chủ căn nhà xưa lưu lại cất trong căn phòng này.

Khéo thay trận pháp đó lại nằm ngay trên trang sách Tạ Bất Thần vừa mở ra đây !

Kiến Sầu cũng không giả ngốc, đôi con ngươi hơi vụt co lại, sắc mặt liền ra vẻ ngạc nhiên kiêng dè ngay : "Đây chẳng phải là..."

Ánh mắt Tạ Bất Thần từ đầu đến cuối tuyệt không rời khỏi người nàng lấy một khắc. Thoáng chốc y chợt thấy tréo ngoe đến nực cười. Hai người bọn họ nói chuyện rõ là khẩu phật tâm tà. Mà y thì ngờ ngợ nghi nghi trong lòng, cứ cảm thấy trong người nàng in như có giấu một thứ gì đó vô cùng cần thiết đối với mình. Bụng dạ bứt rứt, y tức sao không thể giết nàng để moi nó ra cho được. Thế nhưng hiện giờ cả hai đều nói chuyện vô cùng khách sáo, lễ nghĩa đầy mình, trông thì chẳng thể nói là bằng hữu thân thiết song ít ra thì quan hệ giữa họ không có xung đột lợi ích gì.

Trước xảo trá sau giấu diếm, ngoài thông tuệ trong giả dối.

Bản thân y đã vậy, Kiến Sầu cũng chẳng khác gì.

"Đúng vậy ! Kiến Sầu đạo hữu hẳn cũng đã nhìn ra. Trận pháp này là trận pháp được Cực Vực áp dụng trong chiến dịch quỷ môn quan lúc trước, uy lực rất lớn. Lúc đó Tạ mỗ mới thấy người bày trận này hiểu biết về môn trận pháp tuyệt không thua ta. Thắng được đúng là vô cùng may mắn."

Tạ Bất Thần lần theo giá sách, bước dài cho đến cuối dãy. Vạt áo bay bay cuốn theo nhịp chân. Hương mai thoang thoảng hòa với khí vị bút nghiên trong gian phòng xưa cũ lưu quyến phảng phất vây quanh y. Trong khoảnh khắc, trông mà tưởng như Tam công tử phủ Tạ hầu năm xưa đang dạo bước trong thư phòng mình.

Kiến Sầu vừa dõi mắt nhìn theo vừa nhẹ nhàng đóng quyển sách lại.

Đầu ngón tay Tạ Bất Thần thong thả lướt dọc trên gáy các cuốn sách cổ, hết quyển này đến quyển khác, cử chỉ trông như vừa vô thức vừa tựa hồ như đang miên man suy nghĩ điều gì đó. Tu sĩ đọc sách không cần phải nhìn mắt mà chỉ cần linh thức mạnh. Trong gian phòng này, cứ liếc quanh một vòng là biết được ngay nội dung ghi chép bên trong. Có lẽ y đã đọc hết toàn bộ rồi. Kiến Sầu đoán vậy.

Tuy nhiên Tạ Bất Thần lại không đả động gì đến điều này, chỉ nói : "Theo lý mà suy thì chủ nhân thật sự của ngôi nhà này hẳn là có dây mơ rễ má vô cùng phức tạp với Bát phương diêm điện. Không những vậy y có lẽ còn rất quan tâm đến sự hình thành và phát triển của vũ trụ cùng với sinh tử luân hồi trong vạn vật. Nhưng lạ một điều là chữ viết của những người sống trong nhà này, dựa trên bút tích cũ nhất cho đến mới nhất, hết thảy có chín kiểu khác nhau. Mà chữ của người sau lại viết tiếp nội dung nghiên cứu của người đi trước một cách liên mạch rõ ràng, hoàn toàn không vẻ gì là sút kém. Chỉ xem mới có dăm ba câu thôi thì đủ biết bí mật cất giấu ở đây hẳn rất lớn."

Đương nhiên là cực kỳ bí mật rồi.

Tiếc là ba cành mai ở trong bình đã nở hết, bút tích ghi trên ô cửa sổ lúc chủ cũ còn ở đó đã tiêu biệt mất tăm mất tích, đó là còn chưa kể đến cây nhang tím làm bằng máu tim của chim chín đầu cũng đã bị nàng cất luôn mất rồi...

Cho dù Tạ Bất Thần muốn tra rõ đến cùng cũng chẳng có cơ hội được nữa.

Ánh mắt Kiến Sầu hơi bừng lên. Nàng cũng đi tới rồi xếp lại cuốn sách trên tay lên một chỗ trống trên giá sách, song đang bước chân đi thì tự nhiên chợt khựng lại.

Trong gian nhà này, chỉ trừ mỗi viên gạch nằm ngay dưới chân nàng lúc này chứ còn gạch lát sàn cái nào cái nấy đều còn y nguyên, chẳng sứt mẻ miếng nào.

Kiến Sầu nói : "Thời gian xây dựng Cực Vực tuy ngắn nhưng quỷ tu đại năng cũng chẳng thiếu. Thành Uổng Tử là nơi hết ma này đến ma khác chết trật mạng số từ tứ xứ tụ về. Mà ma loại này thường đa phần đều là thiên tài. Trong số đó, tỷ như có xảy ra chuyện gì kỳ dị thì cũng không có gì lạ. Trong căn phòng này nếu chúng ta không phát hiện ra thêm đầu mối gì nữa thì cái gọi là "bí mật" trùng trùng kia cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi."

Trong lúc nàng còn đang lập luận thì Tạ Bất Thần đã đi hết một dọc giá sách. Quay người vòng lại, y thấy nàng dừng bước thì cúi đầu nhìn xuống viên gạch dưới chân nàng.

Trên đó vậy mà lại có một đường nứt nho nhỏ, dài cỡ nửa ngón tay, rộng chưa tới nửa tấc.

Cho dù phạm vi bao phủ linh thức của Kiến Sầu hiện giờ rất lớn, nhưng có dò xuống sâu bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào chạm được tới điểm đáy của cái khe này. Địa lực âm hoa phía dưới dây đặc nên cũng bị cản trở dần dần, đó là chưa kể lại còn có một nguồn lực kỳ lạ phân cách hai thế giới âm dương nên linh thức của nàng chẳng tiến nổi thêm được nửa tấc.

Ánh mắt thoáng lóe lên, Tạ Bất Thần đáp : "Lúc tới đây, cái chỗ kỳ lạ này ta cũng để ý thấy giống như Kiến Sầu đạo hữu vậy. Song Tạ mỗ tu vi thật ra lại chưa tới nên không tài nào dò ra được cái khe này thông tới đâu. Thế chẳng hay Kiến Sầu đạo hữu có tra ra được gì không ?"

Kiến Sầu lắc đầu. Nhưng so với Tạ Bất Thần, hay đúng hơn là so với cái mặt ngoài mà y đang diễn hiện giờ thì nàng tất nhiên là biết rất nhiêu, thậm chí cái khe hẹp lé này hình thành ra sao nàng đều tận mắt chứng kiến hết cả.

Cái người bí hiểm đứng ngoài cửa sổ kia... Giết Tạ Bất Thần; chém thất phân phách !

Bẻ gãy cây nhang tím kia đi...

Lại còn cả nửa cái chữ "Tiết" khó hiểu kia nữa !

Kiến Sầu thu linh thức lại, đầu mày cuối mắt đầy vẻ băn khoăn, khó hiểu không chút che dấu : "Cái khe này đúng là quá sâu. Linh thức càng xuống thì sức cản càng lớn, với lại do chịu ảnh hưởng phân cách theo quy luật giữa hai giới âm dương nên cũng càng không thể nào dò đến cùng được. Ta nghĩ hình như cái khe này xuyên hẳn qua cả hai giới, đâm thấu đến đầu đối diện bên kia của Cực Vực..."

Đầu đối diện bên kia ?

Nghĩ như vậy thì phải nói là kinh hồn bạt vía rồi.

Tạ Bất Thân đầu mày khẽ động, một dòng suy tư thâm sâu liền chợt ánh lên dưới đáy mắt. Nhất thời y chẳng nói gì đáp lại Kiến Sầu, chỉ thoắt bước vượt qua nàng rồi rút từ trên một hàng giá sách kế bên ra một quyển sách đầy bụi bặm, lật lật mấy cái thì liền giở ra đúng cái trang có kẹp "Cực Vực thiên dư đồ' !

Cái này Kiến Sầu cũng đã từng xem qua I

Ngay từ đầu trang nó chẳng viết cái gì khác mà rành rành là bản đồ sơ lược về Thập Cửu Châu và Cực Vực. Nửa phần trên là Thập Cửu Châu với địa lục rộng lớn, biển tây, biển đông và cô đảo nhân gian. Còn nửa phần dưới thuộc về Cực Vực, hai bên hoang nguyên ngút ngàn, thêm địa ngục mười tám tầng và bảy mươi hai thành trì. Giữa hai nửa này có một đường ranh giới phân ra hai thế giới ra làm đôi.

Hai phần trên dưới không cân. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ là hoàn toàn có thể nhận ra rằng bản đồ này chỉ vẽ sơ lược tương đối mà thôi. Cứ mỗi một địa điểm vẽ trên Cực Vực thì tương ứng với nó đều có thể nối đến một nơi khác nằm đối xứng trên Thập Cửu Châu.

Hai giới âm dương : một giới nằm trên mặt đất, giới kia nằm dưới mặt đất. Đôi bên cách nhau một tầng địa lục thật dây, nhìn đối xứng tựa như soi gương.

Tạ Bất Thần liền dựa theo đường trung tuyến gấp tấm bản đồ lại. Ngay lập tức, hai phần thế giới liền nằm chồng lên nhau, các đường vẽ trên đó cũng đan vào nhau.

Kiến Sầu vừa nhìn sơ qua là đã dễ dàng hiểu ngay ra y muốn làm gì. Đôi con ngươi trong mắt vụt co lại, nàng cau mày cười nói : "Thật đúng là trùng khớp !"

Dựa trên phần gấp bản đồ này thì vị trí thành Uổng Tử nơi bọn họ đang có mặt lại khít y với Côn Ngô ở đầu đối diện bên kia của Thập Cửu Châu !

Nói cách khác, nếu chọc thủng được tầng đất dưới chân thì đầu mút bên kia chính là Côn Ngô.

Cái khe dưới chân bọn họ thật ra đã xuyên thấu hai giới âm dương, đâm tới một chỗ nào đó của Côn Ngô thì phải 2

Mặt mũi phớt tỉnh như không nhưng trong lòng thì lại tự nhiên cảm thấy vô cùng kiêng ky.

Kiến Sầu thần sắc vẫn như cũ, chẳng mảy may lộ ra vẻ gì.

Tạ Bất Thần cũng kín như bưng. Thấy gấp bản đồ cho ra kết quả như vậy, y hình như cũng hơi ngẩn người. Thoáng sau ánh mắt lưu chuyển, y lại mở tấm bản đồ ra rồi nói với Kiến Sầu : "Trong nhà sách vở nhiều như thế này, hơn nữa lại có rất nhiều điều huyền bí đáng nghiên cứu, chúng ta nên quay về bẩm báo cho các vị tiền bối biết để tra xét ngọn nguồn." "Tạ đạo hữu nói có lý." Kiến Sầu cười đáp : "Chỗ này vốn chẳng liên quan gì đến ta, tất cả dĩ nhiên phải là do đạo hữu quyết định rồi."

Tạ Bất Thần điềm đạm nói : "Tạ mỗ cứ tưởng Kiến Sầu đạo hữu từng ở thành Uổng Tử nên chắc là có nghe phong thanh ít nhiều về người chủ ngôi nhà này."

Kiến Sầu liếc xéo y : "Ta rơi xuống Cực Vực, ở có được bao nhiêu lâu đâu, trà trộn vào thành Uổng Tử rồi thì thời gian trú ngụ lại rất ngắn, chẳng quen biết được mấy người, làm sao mà tinh tường được chuyện trong thành cơ chứ ? Còn về chủ trạch viện này, một chút phong thanh nọ kia ta cũng hoàn toàn chưa từng nghe qua."

"Vậy sao 2?"

Khóe miệng hơi nhếch, Tạ Bất Thần bật cười, tựa như chỉ thuận miệng mà hỏi chứ tuyệt không trông mong sẽ moi được tin tức gì hữu ích từ miệng nàng. Y thở dài : "Chúng ta phát hiện ra chỗ này trễ quá, có khi đã để vuột mất manh mối quan trọng nhất rồi cũng nên, rốt cục thì chẳng lần ra được mặt ngang mũi dọc cái bí mật này ra làm sao."

"Đúng là tiếc quá !"

Cây nhang thơm làm bằng ba giọt máu tim của chim cửu đầu rất có thể là thứ lưu giữ tu vi và trí nhớ chín kiếp của chủ nhân căn nhà, nó cũng đang được giấu trên người nàng đấy thôi.

Kiến Sầu tự nhiên đáp lại Tạ Bất Thần, tuyệt chẳng lộ ra một chút gì áy náy chột dạ.

Nàng đi vòng vòng trong phòng vài lần. Rồi dường như chẳng thấy có gì thú vị nữa, nàng lắc lắc đầu, định từ biệt Tạ Bất Thần. Thế nhưng không ngờ y cũng không muốn nán lại lâu thêm. Thấy Kiến Sầu muốn đi, Tạ Bất Thần bèn nói : "Vừa khéo hôm nay Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân sẽ đi cùng với mấy vị đại năng nữa nhập thành, bái phỏng cái vị "Vụ Trung Tiên" ở trong hẻm cũ mà Kiến Sầu đạo hữu đã có lần từng kể qua. Chi bằng chúng ta cùng đi có được không ?"

Mấy ngày nay Kiến Sầu bận dưỡng thương nên không biết tin tức bên ngoài. Nghe Tạ Bất Thần nói vậy, nàng liên nhớ đến ông lão đã từng giúp đỡ mình, cho mình viên đá, vì vậy nên chẳng từ chối mà gật gật đầu rồi cùng với y đi thẳng ra khỏi nhà.

Song khi nàng bước ra đến cửa, nhìn Tạ Bất Thân đóng lại cổng lớn trạch viện, cái cảm giác nặng nề đè nén lúc mới thấy y ban đầu lại chợt dậy lên trong người. Hơn nữa, nó còn nhuốm thêm một sắc thái khác, vô cùng kỳ dị.

Có đúng là...

Được đồng môn báo lại nên y mới tới căn nhà này ? Đơn giản vậy sao ?

Ba đời bảy kiếp, thiên thu đời đời.

Dù luân hồi vạn vạn lần, ta -

Vẫn là ta I...

Không biết bây giờ cái người chủ ngôi nhà dám gạt trời già kia rốt cục mặt mũi như thế nào, thân phận thế nào mà lại có thể bày bố sắp xếp được một tràng "đại cục" như thế này ?

"Kiến Sầu đạo hữu ?"

Tạ Bất Thần quay người lại gọi.

Kiến Sầu thu mắt, điềm nhiên cười đáp : "Đi thôi."
Bình Luận (0)
Comment