Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 496 - Chương 496 : Nổi Danh Ôn Thần

Chương 496 : Nổi danh ôn thần Chương 496 : Nổi danh ôn thầnChương 496 : Nổi danh ôn thần

"Nói tới mới nói, chủ ngôi nhà này, lời lẽ thật cũng khá thú vị."

"Tỷ dụ như ?"

"Theo như câu chữ y để lại trong sách vở thì đại tôn Bàn Cổ tạo ra hồng hoang rồi mới lập luân hồi, định ra ranh giới âm dương, lục đạo từ đó mới bắt đầu luân chuyển. Nhưng theo hiểu biết về thế giới của ta mà luận thì lục đạo luân hồi sinh ra cùng lúc với vũ trụ, mới bắt đầu đã có rồi. Không biết là chủ ngôi nhà xưa này hồ ngôn loạn ngữ, lý luận gượng ép hay là hiểu biết của tu sĩ bình thường chúng ta trước giờ đã có chỗ sai lầm..."

"Nói vậy thì hình như Tạ đạo hữu đang nghĩ tới điều gì thì phải 2"

"Heo dê ngồi trên giường, lục thân trong nồi nấu. Vế thứ nhất của câu kệ chỉ ngay ra cái 'vô lý hoang đường" của cái gọi là luân hồi. Người thân của mình ở kiếp trước kiếp này có khi lại làm đồ ăn nuốt vào bụng. Bạn bè kiếp này kiếp trước chưa hẳn đã là thứ súc sinh ngu ngốc. Nếu trong thế giới này vốn chẳng có luân hồi thì nghĩ kỹ lại, sự tồn tại của luân hồi hiện nay kể ra cũng khá là huyền diệu."

Tuy Kiến Sầu với Tạ Bất Thần thâm thù nhau nhưng vì biết lúc này không phải là lúc có thể rửa hận được nên hai bên sát khí nửa điểm chẳng lộ mà trái lại sắc mặt còn trông khá hòa nhã. Ngoài ra vì hiểu biết cũng tương đương nhau nên cả hai thậm chí còn có thể trò chuyện được chút ít. Rời khỏi nhà rồi đi dọc trên hè đường, bọn họ hàn huyên dăm câu đôi điều về những gì đã thấy trong trạch viện.

Song khi nói chuyện đến đây, Kiến Sầu lại khựng lại, dừng bước nhìn Tạ Bất Thần.

Chỉ có nàng là tự biết mình rõ hơn ai hết. Sở dĩ hôm nay nàng vào thành Uổng Tử, bước qua ngưỡng cửa căn trạch viện xưa là vì muốn xem lại đôi điều mà chủ nhà ở đó đã ghi lại, nhất là những việc có liên quan đến nguồn gốc thế giới, đến đại tôn Bàn Cổ, và sự hình thành luân hồi. Tuy nàng nhớ kỹ từng câu từng chữ trong sách nhưng biết đâu được, nhiều khi thiếu sót không chừng. Dù sao thì nhớ thôi cũng không bằng giấy trắng mực đen xem tận mắt. Tuy biết mình không quên chữ nào nhưng nàng vẫn cứ muốn ngồi xuống đọc lại, nghiền ngẫm cho kỹ một phen.

Nào ngờ còn chưa qua cửa thì đã thấy Tạ Bất Thần. Hai bên lá mặt lá trái nói chuyện với nhau, huyên thuyên nhiều điều quái quỷ mà chính mình còn không tin nữa là người nghe, đã vậy lại còn chẳng có dịp lật xem lại một lần nữa đống sách kia.

Một khi trong cử chỉ thái độ nàng lộ ra điều gì đó, Tạ Bất Thần thế nào lại chẳng nghi ngờ.

Thực ra bây giờ cũng chẳng có gì quan trọng để y nghi ngờ nhưng khi mở cửa nhà, vào sát na thấy được vẻ hoảng hốt trong mắt y, nàng ấn tượng mãi không quên, bởi vậy nên tuyệt không cho phép bản thân phạm phải một chút sai lầm nào liên quan đến những chuyện quan trọng như thế này.

Vì vậy trên suốt con đường từ nhà đi ra, sắc mặt dù điềm tĩnh nhưng vì trở lại nhà cũ mà không đạt được mục đích như đã định nên trong lòng nàng hơi không được thoải mái cho lắm. Mà Tạ Bất Thần nói chuyện thì cứ lại huyên thuyên về vấn đề kia mãi.

Mục quang êm ả mà thâm trầm, song dường như dưới sóng mắt trong trẻo ấy lại có dòng nước chảy xiết ngầm xuôi, nàng cuối cùng cũng cười chặn hỏi : "Sao ta lại cứ thấy Tạ đạo hữu nói câu nào ra hình như là có ý ám chỉ điều gì thì phải ?"

"Chẳng qua ta bất chợt nghĩ đến mà thôi."

Nói chuyện với người thông minh thật chẳng mất công tốn sức chút nào huống hồ là nói chuyện với người như Kiến Sầu. Bước chân vẫn thong thả, Tạ Bất Thần hoàn toàn không hề bị nàng vặc hỏi mà căng thẳng chút nào.

"Dù sao hôm đó thấy đạo hữu một mình đi ngược biển người, ta thực rất lấy làm lạ."

Vào những lúc như vậy, Kiến Sầu vốn là đệ tử Nhai Sơn thì tại sao lại không cùng tham gia ? Đã không đánh cùng với mọi người thì chớ lại còn bỏ đi là sao 2

Trong thời khắc ấy, tu sĩ chú ý đến cái điểm nhỏ nhặt này hẳn chẳng có mấy ai, song Tạ Bất Thần lại chính là kẻ nằm trong một số ít đó.

Kiến Sầu làm thinh.

Không biết thiện ý hay ác ý mà Tạ Bất Thần nhẹ nhàng nhắc nhở nàng : "Làm việc khác người, thói đời khó dung. Kẻ trí hành sự, ngàn suy vạn nghĩ rồi mới làm."

Lần này thì Kiến Sầu bật cười, mi mục cong cong, trông rất hiền hậu : "Đường phải đi không tránh được, cám ơn Tạ đạo hữu nhắc nhở. Thế nhưng Kiến Sầu cũng có câu này nhắc cho đạo hữu nhớ : "Mình không phải người ta, có cố cầu cũng chẳng được. Thậm chí có lúc có muốn cưỡng cầu chiếm đoạt đi chăng nữa thì cũng phải lượng sức cho kỹ trước đã."

Mãi tới lúc này Tạ Bất Thần mới khựng người, dừng bước. Trong thời khắc đó, mục quang cả hai đâm thẳng vào nhau. Ánh mắt cuồn cuộn mạch nước sục sôi mà chỉ có hai người họ mới có thể nhìn ra được trong nhau. Tạ Bất Thần chẳng rõ Kiến Sầu nói như vậy, nhất là nửa câu sau, có phải là muốn moi từ miệng y ra điều gì hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng tuyệt không nên để lộ một chút sơ hở nào.

Bốn mắt căng thẳng nhìn nhau. Mãi một hồi sau, Tạ Bất Thần mới cụp mắt cười nói : "Lượng sức mà làm. Tạ mỗ dĩ nhiên ghi nhận thiện ngôn của Kiến Sầu đạo hữu. Nếu cần cưỡng cầu thì sẽ lại càng cố gắng hơn."

Thú vị !

Thực đúng là thú vị.

Nói chuyện với Tạ Bất Thần được mấy câu mà Kiến Sầu đã thấy không biết bao nhiêu là ám khí phi tiêu vù vù ẩn trong đó, lời nói thì nhỏ nhẹ lịch sự mà tuy vậy thi thoảng lại thoáng bay mùi hiếu sát lạnh lùng.

Nhưng cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi. Càng dò hỏi nhiều thì càng dễ lộ tẩy.

Sau câu đáp của Tạ Bất Thần, bọn họ không nói gì thêm. Cả hai tiếp tục đi tới qua hai ba con đường nữa, khéo thế nào lại gặp phải Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đang vừa vào thành Uổng Tử cùng với các tu sĩ đại năng khác.

Tất cả bọn họ đều đi bái phỏng Vụ Trung Tiên.

Dường như cái vị đại năng ẩn mình trong thành Uổng Tử này không nằm trong vòng kiểm soát của Bát phương diêm điện. Hơn nữa ông ta còn rất có thể là Bất Ngữ thượng nhân thực sự năm xưa. Người bên Thập Cửu Châu dù sao cũng không thể nào coi như không biết. Bây giờ thành đã hạ, bọn họ dĩ nhiên phải tới thăm xem sao.

Ngoài hai vị lão làng là Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân ra còn có thêm tu sĩ đại năng của một số môn phái khác. Thậm chí ngay cả Khúc Chính Phong cũng có mặt trong số họ. Còn Phó Triêu Sinh Kiến Sầu đã gặp mặt trước đó ở nơi đóng quân thì bây giờ đang đứng cạnh Phù Đạo sơn nhân.

Lúc nhìn thấy Kiến Sầu đi cùng với Tạ Bất Thần, chúng tu sĩ đều ngẩn ra. Ở Thập Cửu Châu, người ta đồn khắp hai người bọn họ xích mích cực nặng. Không có lửa sao có khói, chuyện này tu sĩ đại năng như bọn họ lại càng biết rõ hơn ai hết. Mắt thấy bọn họ sánh vai bước tới, mọi người không khỏi thấy là lạ trong bụng.

Phó Triêu Sinh thần sắc chẳng lộ.

Khúc Chính Phong thì thoáng cái cau mày, tự hồ như thấy cảnh tượng trước mắt có gì đó thú vị.

Nhưng chẳng có ai mở miệng hỏi lấy một câu.

Hoành Hư chân nhân thấy đó nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thôi. Vả lại bây giờ người người đông đảo, rồi lại còn phải đi bái phỏng Vụ Trung Tiên nữa, nên lão nói ngay : "Hai người tới thật đúng lúc. Sư điệt Kiến Sầu Nhai Sơn lúc trước đã từng tới gặp cái vị Vụ Trung Tiên này rồi, thôi vậy tiện thể đi cùng với mọi người luôn đi."

“Thưa vâng !

Trong thâm tâm Kiến Sầu dĩ nhiên là không ưa gì cái ông lão Côn Ngô này cho lắm. Nhưng lão ta đã đề nghị như thế nên nàng cũng chẳng từ chối, chỉ ứng tiếng theo lời rồi tự giác đi ra đứng sau lưng Phù Đạo sơn nhân, cùng sánh vai với Phó Triêu Sinh.

Phó Triêu Sinh đưa mắt nhìn sang. Nàng cũng liếc mắt nhìn lại, cười nhưng không nói tiếng nào.

Mọi chuyện về Vụ Trung Tiên Kiến Sầu đã kể qua cho các đại năng biết. Trước đó, lúc mới tới Cực Vực, nàng cũng có nhờ quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ giúp mình mang lời cám ơn đến con hẻm cũ kia, thế nhưng chờ mãi mà không thấy có tin tức gì.

Vụ Trung Tiên vẫn còn ở chỗ đó nhưng chẳng ai biết lập trường của lão ra Sao.

Chúng tu sĩ thẳng đường mà tiến. Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân im lặng không nói tiếng nào, còn những người khác thì thần sắc cũng chẳng mấy thoải mái. Chỉ một chốc sau, bọn họ đã tới đầu con hẻm cũ nát kia.

Trên mặt đất bụi bặm còn y, chẳng bị xáo động một mảy.

Đầu hẻm có một ít dấu chân.

Hai hàng nhỏ và ngắn, lượt đi lượt về, Kiến Sầu nhìn sơ qua thì đoán đây là dấu chân của quỷ đầu to với quỷ đầu nhỏ đã tới trước để lại. Còn một hàng nữa thì bước chân ngay ngắn vững chãi, những chỉ thấy có vào mà không có ra. Nàng đầu mày khẽ cau, trong lòng không khỏi thấy lạ.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đi rồi, sau đó lại còn ai đến tìm Vụ Trung Tiên nữa đây ?

Vả lại...

Nhìn hướng dấu chân để lại thì người này tới gặp Vụ Trung Tiên nhưng rồi chưa về hoặc có khi là không thể về được.

Các đại năng khác cũng nhìn thấy nhưng chẳng ai để ý.

Hoành Hư chân nhân đi trước dẫn đầu. Sau khi băng qua một đoạn đường đầy xà bần gỗ mục lăn lóc khắp nơi, bọn họ cuối cùng cũng tới trước căn nhà có hai cánh cửa xập xệ nằm ở cuối hẻm. Cửa đóng, nghe bên trong hình như có tiếp gì cộp cộp chóc chóc.

Tay cầm phất trần đứng đầu đoàn người, Hoành Hư chân nhân khom lưng cúi mình trước cửa : "Hoành Hư dẫn chư vị tu sĩ ba vực bắc trung nam của Thập Cửu Châu đến thăm, xin tiền bối bớt chút thì giờ tiếp kiến."

Bên trong vẫn im ỉm, không chút động tĩnh.

Phù Đạo sơn nhân là người duy nhất đứng đó không hành lễ. Thấy vậy, lão cười khan, gậy trúc trong tay dộng xuống đất một cái râm rồi ông ổng mắng không chút kiêng dè : "Cái lão bất tử kia phi thăng chẳng nổi, rớt xuống đây rồi còn làm bộ làm tịch mẹ gì nữa !"

Người nào người nấy, trong đó có cả Kiến Sầu, nghe mà mi mắt muốn giật.

Ai mà chẳng biết cái vị Vụ Trung Tiên này nhiều khi là Bất Ngữ thượng nhân năm xưa. Lão từng là chúa tể Tinh Hải, một tồn tại lợi hại giết người như ngóe, hơn nữa lại đã từng tham ngộ "Cửu khúc hà đồ”, phi thăng thành công, hoặc nếu không thì cũng là một kẻ danh tiếng lẫy lừng một lần phi thăng là đã thành công !

Cho dù "tiên" không đủ tiên nhưng ít ra cảnh giới lão đã cao hơn hẳn bọn họ rồi I

Phù Đạo sơn nhân vậy mà lại mắng thẳng cái xoẹt !

Thế này...

Thế này thì hơi to gan lớn mật quá thì phải ?

Nhất thời ai nấy đều thầm lo cho cái vị đang nhấm nhẳng cáu tiết lên kia. Song không ngờ, sau một hồi im lặng, thoáng sau bên trong liền có tiếng người trầm tĩnh vọng ra : "Mời vào !" Mời, mời vào 2

Chúng tu sĩ sững sờ.

Mục quang khẽ động, Hoành Hư chân nhân ngoái lại liếc nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Người chẳng ngạc nhiên thì có lẽ chỉ có mỗi mình Phù Đạo sơn nhân mà thôi. Lão hừm một tiếng trong cổ rồi tỉnh bơ giơ gậy trúc đẩy rộng hai cánh cửa xập xệ trước mặt ra, đoạn vừa bước vào trong vừa nói : "Năm đó, mụ yêu bà kia cho ông hà đồ, sơn nhân ta cứ tưởng đâu ông là kỳ tài hiếm có, nào ngờ thật ra cũng chỉ là kẻ thường thôi."

Vụ Trung Tiên, hay nói đúng hơn là Bất Ngữ thượng nhân, đang ngồi yên lặng bên trong. Gian nhà tồi tàn chất đầy tượng đá đủ kiểu đủ loại, vụn đếo văng tứ tán đầy sàn, lẫn trong đó còn có cả không ít dao khắc đã cùn. Trong góc nhà bày một tảng bàn cờ bằng đá, bên trên ngang ngang dọc dọc quân trắng quân đen, nhìn thì rõ là có hai người đang đấu nhau.

Vừa vào trong, Phù Đạo sơn nhân liền nhận ra ngay Bất Ngữ thượng nhân bây giờ đã là một ông lão lọm khom già nua đến nỗi chẳng còn chút hình dáng nào của thời trai trẻ năm xưa. Song ở đây không chỉ có một mình mình lão mà ngồi đối diện còn có một quỷ tu trẻ nữa.

Người này mặc quan phục tím đen, đầu đội mũ quan, mi mục như họa, tóc chải gọn gàng, diện mạo trông chẳng tệ chút nào thế nhưng con người thân thái thì lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ hơi khắc nghiệt. Tay y đang cầm một quân cờ, khi hạ xuống tiếng phát ra giống y như tiếng mà chúng tu sĩ đã nghe khi đứng trước cửa lúc nãy.

Phù Đạo sơn nhân không biết y nhưng Kiến Sầu vẫn đứng ở ngoài, vừa liếc mắt nhìn qua một cái thì nhận ra ngay y chính là Trương Thang ! Trong sát na đó, nàng ngẩn người kinh ngạc.

Sao y lại có mặt ở đây thế này ?

Tu sĩ bên ngoài tới đông như vậy, lại thêm Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân nói qua nói lại ôn ào, Trương Thang dĩ nhiên không phải không biết có người đến thăm. Hạ quân xong, y liên ngước mắt lên nhìn đối thủ trước mặt.

Áo mặc trên người xam xám những bụi là bụi, mặt mũi nhăn nheo, đuôi mắt vầng trán lằn nếp sâu như đao khắc, nghe tiếng Phù Đạo sơn nhân lời lẽ không chút khách sáo là vậy mà ông lão kia vẫn không tỏ vẻ tức giận, chỉ giương to đôi mắt mờ mờ đục đục nhìn người khách đã bước chân vào nhà.

Tuế nguyệt phong sương, năm tháng thực tựa như bóng câu vụt qua cửa sổ. Cho dù tuổi thọ rất dài và dù các tu sĩ có cách trú nhan đi nữa thì khi thực sự trường tôn họ cũng không tài nào cưỡng lại được sức mạnh của thời gian.

Ai rồi cũng thay đổi, chẳng còn giống như xưa.

Gian nhà xập xệ nhất thời tịch mịch như tờ.

Vị "Vụ Trung Tiên" mà người ta nghi là Bất Ngữ thượng nhân kia im lặng nhìn đám khách không mời mà đến trước mặt. Trước bầu không khí đông cứng ấy, những người đứng ngoài cũng như trong nhà tự nhiên cũng cảm thấy ngại, chẳng dám mở miệng nói một câu.

Tình hình như thế này người ngoài không nên nán lại thì hơn.

Nhìn nhìn một lúc, Trương Thang liền thả quân cờ xuống rồi đứng dậy bước ra khỏi nhà.

Mấy vị đại năng bên này không khỏi tò mò về thân phận của y, nhưng thấy y cùng đánh cờ với Bất Ngữ thượng nhân nên cũng không cản lại hay hỏi han lấy một câu. Kiến Sầu muốn ở lại xem xem ra sao, song tân ngần chốc lát rồi cũng lặng lẽ đi luôn ra ngoài.

Trương Thang đi ra phía đầu hẻm, vừa đến nơi liền dừng bước. Y xoay người liếc mắt ngoái nhìn thì thấy Kiến Sầu vẫn luôn đi theo sau mình từ nãy đến giờ.

Mày liễu cau cau chẳng giãn, nàng lấy làm khó hiểu hỏi : "Lúc trước Trương đại nhân nói là sẽ quay về Bát phương thành mà, sao bây giờ lại có mặt ở Uổng Tử thành thế này ?"

"Cô mà cũng lệnh cho bổn quan phải làm thế này thế kia hả ? Phong bế vọng đài, công phá quỷ môn quan, hạ thành Uổng Tử, quỷ Kiến Sầu cái danh ôn thần bây giờ còn vang dội hơn cả năm xưa rồi. Ta ở lại Bát phương thành để tiện cho người ta soi từ gốc đến ngọn, để mấy ngài diêm vương còn sống sờ sờ ra đó lột da bổn quan ư ?”

Vẫn cái giọng điệu khắc bạc muôn thưở ấy, hai tay luồn khoanh dưới ống tay áo Trương Thang lạnh lùng nhìn nàng.

Kiến Sầu nhất thời không biết nói sao.

Dường như những gì y nói đúng là vô cùng hợp tình hợp lý, không sao bắt bẻ được.

Nhưng...

"Vậy ngài giết Sở Giang vương mà không sợ xảy ra chuyện rắc rối lôi thôi về sau ư ? Chẳng sợ các diêm quân bên trên tra ra ngọn nguồn thì chớ lại còn đi thẳng về Bát phương thành là thế nào ?"

Cái mặt lạnh tanh lạnh ngắt của Trương Thang bỗng chợt lóe lên một nét cười khinh khỉnh : "Sở Giang vương là do Tần Nghiễm ngài hạ lệnh giết đấy. Bổn quan chỉ phụng mệnh hành sự thì còn rắc rối cái gì ?"

"Diêm vương Tần Nghiễm hạ lệnh ?I"

Giọng Trương Thang đều đều vô cùng bình thản, nhưng khi vào đến tai Kiến Sầu thì lại nghe như sấm nổ rền vang. Nàng nhìn y bằng ánh mắt ngỡ ngàng, tựa như không tin nổi tai mình, từ đáy lòng chợt dậy lên không biết bao nhiêu là ý niệm, nhưng tất cả đều rối rắm thành một nùi, trong nhất thời nửa khắc không thể nào phân định rõ ràng nổi.

“Trương đại nhân, ngài nói vậy - ”

"Mấy chuyện khác ta không biết gì hết."

Tuyệt chẳng chờ cho Kiến Sầu dứt lời, Trương Thang đã thẳng thừng đáp ngay, thái độ bất hợp tác lộ ra thấy rõ. Y vừa chẹn họng nàng xong thì liền quay người bỏ đi.

Kiến Sầu không khỏi bực mình.

Nói mà có được trọn câu đâu !

"Vậy có thể hỏi ngài sau này có tính toán thế nào - "

Chẳng nể mặt nàng, thậm chí còn cũng chẳng ngoái đầu lại, Trương Thang lại cắt lời ngay : "Mấy chuyện đánh đánh giết giết, quan văn không dính tới. Thuyên giặc của cô bổn quan đã xuống rồi, từ nay về sau không liên quan gì tới việc thăng quan tiến chức nữa !"

Sao thực tế quá thể vậy ?

Đã đi tu giới mà còn ham mê quan tước thế này !

Trong khoảnh khắc, Kiến Sầu thật cảm thấy vô cùng bất lực, buông xuôi không đành, chỉ còn biết cố hỏi : "Vậy xin hỏi lúc nãy mấy tiếng 'ôn thần" với "quỷ Kiến Sầu" gì đó cơn cớ ra sao ?" Trương Thang đang đi chợt hốt nhiên khựng lại. Y vốn không muốn lý lai gì đến nàng, thế nhưng bây giờ vậy mà lại quay đầu lại, mặt mũi vẫn luôn lạnh tanh, vô cảm như xưa.

Ngay sát na ấy, Kiến Sầu tự nhiên thấy lạnh cả xương sống.

Trương Thang lạnh lùng đáp : "Bổn quan khuyên cô : Câm miệng lại ngay -

Kiến Sầu vô thức vặn lại : "Tại sao ?"

Trương Thang điềm nhiên nhìn nàng, bình thản nói : "Tại vì đỉnh tranh năm đó, bổn quan cũng cược cô thắng."
Bình Luận (0)
Comment