Chương 497 : Nói toạc ra
Chương 497 : Nói toạc raChương 497 : Nói toạc ra
Trương Thang đã đi thật rồi. Trước khi đi, y nhìn Kiến Sầu một hồi rồi mới thu mắt lại.
Nàng đứng ở đầu hẻm dõi nhìn theo bóng y hun hút trên con lộ dài, tay áo rộng hai bên hông phất phới bay theo gió. Mãi một lúc lâu sau, khi người đã khuất bóng, nàng mới đưa tay sờ sờ cổ, thấy mình tu vi cao đến chừng này rồi mà ban nãy bị viên khốc lại kia nhìn cả người còn toát mồ hôi lạnh.
Y nói đùa hay sao chứ nhỉ 2
Kiến Sầu biết đỉnh tranh lúc đó vì sao rất sôi nổi náo nhiệt. Nàng cũng biết quỷ tu Cực Vực thích bài bạc cá cược nhưng lại chẳng ngờ cái vị Trương đình úy năm xưa của cô đảo nhân gian, người đánh tù muốn chết đi sống lại kia, cái bản mặt như vậy mà rớt vào cái thùng chàm tổ bố Cực Vực thì cũng phải mắc tật như ai I
Dính vào thói đỏ đen thôi không nói, song nàng nghĩ mãi mà cũng chẳng hiểu tại sao y lại cược hết tiền bạc vào mình thế này ?
Sâu tận đáy lòng Kiến Sầu không sao nói hết thành lời cảm giác của mình.
Ban nãy nàng rất muốn hỏi Trương Thang xem ngài cá cược nhiều ít ?
Nhưng dưới con mắt nhìn muốn chết người của y, nàng rốt cục cũng đủ sáng suốt mà dằn cơn hiếu kỳ trong người xuống, một câu cũng chẳng hỏi, cứ mặc cho y đi xa.
"Không ngờ cô ở Cực Vực, thanh danh còn khiếp hơn cả ở Thập Cửu Châu nữa."
Một giọng nói ý vị thâm trường từ sau lưng Kiến Sầu vọng tới, ban đầu nghe có vẻ vui đùa trêu chọc, nhưng sau ngẫm kỹ lại thì mới thấy hình như nghe lầm, cái vui vẻ ấy sợ chỉ là ảo giác mà thôi.
Kiến Sầu ngoái người nhìn lại.
Thì ra là Khúc Chính Phong đang tới gần.
Nàng lại liếc mắt nhìn ra sau hắn thì thấy con hẻm cũ đã chẳng còn một tu sĩ đại năng nào đứng đó. Tất cả đều theo hết Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân vào trong nhà của Vụ Trung Tiên. Duy chỉ còn lại có mỗi Phó Triêu Sinh là đứng bên lê nhìn sang. Dường như hắn muốn lại gặp nàng lắm nhưng thấy Khúc Chính Phong đang tiến tới nên cứ lặng lẽ đứng xa xa nhìn.
"Kiếm hoàng bệ hạ nói đùa đấy thôi."
Đeo cái danh "quỷ Kiến Sầu" thì cũng chẳng có gì lạ vì dù sao nàng biết tên mình có hơi đặc biệt một chút, nhưng cái biệt hiệu "ôn thần" kia một khi nghe được thì răng nghiến trèo trẹo thiếu điêu muốn rụng quai hàm. Nàng cười giả lả, mong sao khỏa lấp cho qua hết tâm trạng của mình trước cái tin này.
"Thanh danh này năm đó vô ý húc phải mà thôi, đâu có gì đáng nói."
Vậy mà cũng gọi “thanh danh" được sao ?
Đây là Khúc Chính Phong tình cờ nghe thấy. Người khác có thể không ai để ý thấy Kiến Sâu không bước vào nhà nhưng hắn thì hắn rất để ý. Vì vậy nên ban nãy đứng gân đó, hắn mới nghe được đầu đuôi cái danh "ôn thần” này, lại nhớ lại hôm nàng ra mặt ở hậu trận Cực Vực, quậy quỷ binh một trận tơi tả mà thấy chết cười hết sức.
Tuy thú vị thì thú vị thật nhưng đây chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Tiếu ý trên mặt dần dân nguội lạnh, Khúc Chính Phong đứng lại trong hẻm. Rồi cứ nhìn thẳng vào ánh mắt có phần dò chừng của nàng, hắn hỏi : "Sau trận quỷ môn quan, cô bế quan dưỡng thương ngay mà ta thì muốn hỏi mà mãi chẳng có dịp. Tiện thể nhân đây xin hỏi Kiến Sầu đạo hữu : Hôm đó cô đánh với Thái Sơn vương, người ta đã không còn sức trả đòn thấy rõ, chỉ cần một phát kiếm là đủ lấy mạng y, thế sao cô lại chẳng làm ?"
Đây chắc hẳn không phải là thắc mắc của riêng một mình Khúc Chính Phong. Có lẽ cũng có rất nhiều người rất muốn hỏi nàng như vậy nhưng chỉ có hắn là nói thẳng thế này.
Kiến Sầu ngước mắt nhìn Khúc Chính Phong. Khi chiếc áo trắng của Tiêu Mưu tộc Vô Thường đã trút xuống và cái vẻ giả như ốm yếu bệnh hoạn của hắn cũng mất đi thì người trước mặt nàng lại trở lại là một Khúc Chính Phong thâm trầm điềm tĩnh, thân hình tuấn bạt, mày kiếm như đao.
Câu hỏi nghe qua có vẻ như khách sáo mà hỏi lấy lệ, thế nhưng chỉ cần nghĩ kỹ thì có thể nhận ra ngay ẩn trong đó còn bay chút mùi căn vặn không vui.
Lúc đó nàng cảm thấy thế nào nhỉ ? Kiến Sầu cũng không nhớ rõ nữa. Nhất Tuyến Thiên là một thanh kiếm đặc biệt. Kiếm một khi đã đâm vào linh đài người ta thì tự nhiên cũng sinh ra nhiều thứ vụn vặt khác. Vì vậy nên vào thời khắc đó tuy nàng hành xử vẫn như thường nhưng sâu tận tâm khảm thì tự nhiên lại có suy nghĩ hết sức lạ lùng.
Nhìn thẳng vào mắt Khúc Chính Phong không chút tránh né, nàng cười hiền đáp : "Giết hay không giết có gì khác nhau đâu ?"
Giết hay không giết có gì khác nhau ?
Nhất là...
Đối với một kẻ địch đã sụp đổ mọi chiến ý. Bát phương thành, điện Thái Sơn vương.
"Cạch cạch cạch...'
Mấy viên linh châu đỏ rực dùng để trị thương lăn ra khỏi lòng bàn tay rắn chắc thô ráp rồi thi nhau tung nẩy trên các bậc thêm lạnh ngắt của đại điện. Tiếng lanh canh lách cách cứ vang lên trong trẻo. Trên các kẽ tay chai sạn của bàn tay ấy nứt toác những đường dài. Dù có dồn vào đó bao nhiêu hồn lực đi nữa, chúng cũng không tài nào khép miệng lại nổi.
Thái Sơn vương không nhìn linh châu mà cũng chẳng nhìn tay mình.
Y ngẩng đầu nhìn ra thiên không gần trong gang tấc ngoài cửa đại điện.
Cực Vực với Thập Cửu Châu đối xứng như gương. Tuy vậy hành tinh Nguyên Thủy cũng vẫn là dạng cầu như như bao ngôi sao khác trong vũ trụ. Bầu trời Thập Cửu Châu hướng lên vũ trụ hồng hoang bao la vô tận, còn bầu trời của Cực Vực thì trông rộng lớn đấy thế nhưng thực ra lại rất hẹp, đầu hội tụ nhiều khi là tâm trái đất không có đường ra cũng không chừng.
Thái Sơn vương mặt mũi xa xăm ngơ ngẩn, chẳng còn giống như khi xưa.
Ngỗ Quan vương sắc diện tai tái xanh đứng cạnh Thái Sơn vương, hai mắt mở to, viền mắt vậy mà hồng hồng. Người y chẳng cao lớn gì, trông cũng không lớn tuổi mấy, còn mặt mũi bây giờ thì trông đúng như là sắp phát khóc đến nơi.
Thái Sơn vương nhìn sững bầu trời bên ngoài một hồi lâu, mãi sau mới chậm chạp nói : "Ngỗ Quan, ngươi nói xem, cái cuộc chiến Âm dương giới này thì liên quan gì tới ta với ngươi 2"
Trước đây Thái Sơn vương chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Ngỗ Quan vương bảo sao thì y làm vậy, nói đông đi đông, nói tây đi tây, chẳng cần ưu tư đúng sai ở đời và cũng chẳng buồn phân biệt chính tà làm gì cho mệt. Đối với bọn họ, cho dù có thế nào đi nữa thì còn sống được trên đời đã là tốt lắm rồi.
Song bây giờ, sau khi ăn phải một kiếm của nữ tu Nhai Sơn kia, Thái Sơn vương mới tự nhiên đặt ra câu hỏi như vậy.
Ngõ Quan vương là quỷ tâm. Năm xưa lúc còn ở cô đảo nhân gian, y vì bị người ta khoét mất tim nên mới trở thành lệ quỷ. Về sau, trong một đống đổ nát trên chiến trường âm dương giới khi trước, y tình cờ tìm được một trái tim rất giống như trái tim đã mất của mình năm xưa, vì vậy nên mới dung nhập nó vào người mình, dựa vào đó để tu luyện.
Trái tim này là trái tim có tấm lòng son sắt hiếm có.
Mà Thái Sơn vương thì chú trọng luyện thân luyện thể, trong mấy trăm năm nay lúc nào cũng đều là người bạn tốt cùng kề vai sát cánh với y, mặc dù được phong diêm quân nhưng điều đó chưa bao giờ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nghe Thái Sơn vương hỏi vậy, Ngỗ Quan vương hai tay đang thõng xuống bên hông chợt vô thanh vô tức xiết chặt. Dường như ngửi được khí vị bất bình thường từ người chủ toát ra, con mèo trắng vốn vẫn đang cuộn mình nằm bên chân y bỗng sợ hãi meo to lên một tiếng rồi nhảy phốc lên đùi Thái Sơn vương.
Thái Sơn vương liền giơ bàn tay to bè của mình vuốt vuốt cái lưng đang xù lông lên của nó : "Ngươi làm nó sợ rồi."
Ngõ Quan vương đứng lặng nhìn mãi Thái Sơn vương, sau thì nhìn đến mi tâm bị Nhất Tuyến Thiên đâm thấu trên trán, chỗ đó máu vẫn cứ ứa ra, không thể nào khép miệng lại được. Lại nhìn mà cảm được sức lực trong người Thái Sơn vương đã chẳng còn lại chút gì, y tự nhiên vừa đau lòng vừa điên tiết. Ngỗ Quan vương trừng mắt bước tới xách con mèo bỏ xuống. Y chụp lấy tay Thái Sơn vương vừa giật vừa lôi muốn kéo ra cửa, miệng há to gào khản cả giọng : "Ngươi không muốn đánh thì tụi mình đi đi ! Cái ghế diêm quân cũng mặc xác nó ! Hai ta đi kiếm nữ tu Nhai Sơn kia, thương tích trên người ngươi chắc chắn có thể chữa lành được !"
Ngõ Quan vương tu vi tuy cao hơn Thái Sơn vương nhưng hình hài mang dáng thiếu niên. Vả lại y cũng không vận sức quỷ tu mà kéo nên nhất thời chẳng lay chuyển được bạn mình. Thái Sơn vương nhìn y từ phía sau thở dài : "Trễ quá rồi."
Ngõ Quan vương ngẩn người sửng sốt. Y bất giác ngoái đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt của Thái Sơn vương đã lại ngước lên ngó ra bầu trời xa xa trên cao. Vì vậy đến bây giờ y mới chợt nhận ra có một luồng khí tức khác thường nào đó đang hiện diện.
Ngỗ Quan vương liền thấy lạnh cứng cả người. Y ngoái đầu lại nhìn theo tâm mắt của Thái Sơn vương thì thấy trong khoảnh trời đó có mấy đám mây đen mù mịt đang tụ lại, từ đó hóa thành một bóng người hắc ám thả mình hạ xuống đại điện.
Đứng ngập trong luồng sáng chói từ bên ngoài hắt vào, Tân Nghiễm vương tựa như cười hỏi : "Ngỗ Quan vương, Thái Sơn vương, hai người các ngươi muốn đi đâu đó ?"
Hôm xảy ra trận đánh ở quỷ môn quan, Kiến Sầu cứ thấy Ngỗ Quan vương với Đô Thị vương tới đột ngột thế nào. Nếu bảo là trợ trận thì sự can thiệp này lại quá trễ. Thật ra rõ ràng là bọn họ muốn chạy thẳng đến vọng đài. Hơn nữa, nếu nghe câu cuối của Đô Thị vương thì đủ biết hai người bọn họ cũng chẳng phải theo lệnh mà tới cứu Thái Sơn vương.
Chỉ có Ngỗ Quan vương là liều chết cứu y mà thôi. Nếu hôm nay nàng không gặp Trương Thang, điều khó hiểu kia có lẽ vẫn còn là ẩn số. Lại thấy y có mặt cạnh Vụ Trung Tiên, hơn nữa cộng với những gì đã nói ban nãy, Kiến Sầu xâu chuỗi tiền căn hậu quả thì đoán ngay ra được là y hẳn phải chờ cho đến lúc quỷ môn quân khai chiến thực sự rồi mới đi Bát phương thành.
Trương Thang là đại phán quan trong điện diêm vương Tần Nghiễm, một khi mất tích dĩ nhiên sẽ không khỏi bị nghi ngờ.
Tần Nghiễm mà không ngốc thì theo lý sẽ nghĩ ngay đến việc tấm hạ huyền lệnh quyết nằm trong tay Trương Thang có vấn đề, bởi vậy sau đó ông ta liền phái Ngỗ Quan vương với Đô Thị vương tới cứu. Chỉ có như vậy thì mới hợp tình hợp lý.
"Có khi không giết còn ác hơn cả là giết, kiếm hoàng bệ hạ không thấy vậy Ư 2"
Sống dăằn vặt đau khổ nhiều khi còn nặng nề hơn nhiều.
Kiến Sầu có thể lờ mờ đoán ra được tại sao Khúc Chính Phong lại căn vặn mình như vậy. Dù hiện giờ đã là chúa Minh Nhật Tinh Hải nhưng dù sao cuộc chiến âm dương giới cách đây mười một giáp trước hắn vẫn không sao có thể quên nhanh như vậy được. Nàng tha chết cho một đại địch như Thái Sơn vương, xét trên bất cứ góc độ nào cũng thực khó mà chấp nhận nổi.
Nghe nàng trả lời, sự dò xét trong ánh mắt hắn lại càng sâu hơn, Khúc Chính Phong không bình luận gì chỉ đáp : "Ta hy vọng cô hiểu rõ những việc mình làm.”
Nói xong liền quay lưng bỏ đi, thật rõ là ngay cả nửa câu cũng chẳng thiết nói thêm với nàng.
Kiến Sầu cũng không bận tâm lắm đến những chuyện vụn vặt này. Dù sao thì nàng với Khúc Chính Phong từ trước đến giờ cũng chẳng phải là hòa thuận gì mấy, quan điểm của hai người nhiều lúc khác biệt là điều vô cùng bình thường.
Huống hồ...
Có khi có những khái niệm vài ba câu khó mà giải thích rõ ràng cho người khác hiểu.
Phó Triêu Sinh vẫn đứng ở ngoài chứ không vào nhà.
Bên trong văng vẳng tiếng nói chuyện của Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân với Vụ Trung Tiên. Hay nói cho đúng thì đến bây giờ người ta biết chắc Vụ Trung Tiên chính là Bất Ngữ thượng nhân chứ chẳng sai.
Bọn họ không ai hỏi đến chuyện tâm ma. Đối với một vị đại năng lẫy lừng phi thăng thành huyền thoại xưa trên Thập Cửu Châu mà nói thì đê cập đến chuyện này chắc chắn là vô cùng bất lịch sự. Mà hiện giờ lại đang lúc chiến tranh âm dương giới lần thứ hai bùng nổ, chúng tu sĩ đều có mục đích riêng nên mới tới đây.
Dĩ nhiên là Phù Đạo sơn nhân quen với Bất Ngữ thượng nhân hơn những người khác một chút. Tuy lão lên giọng "ôn chuyện" nhưng nghe thế nào đi nữa thì cũng tuyệt chẳng có chút mùi "khách sáo" nào. Dù Bất Ngữ thượng nhân vẫn không đáp trả nhưng nghe cái hơi nói chuyện bỗ bã như vậy là có thể đoán ra được tương giao giữa hai người bọn họ.
Đúng ra cả hai khó mà quen nhau nổi. Dù gì thì một kẻ là anh hào Nhai Sơn tiếng tăm lẫy lừng một cõi, còn kẻ kia cũng là ma đầu Minh Nhật Tinh Hải chứ chẳng vừa. Thế nhưng cả hai vậy mà lại có mắc mứu với Lục Diệp lão tổ.
Năm đó lúc Phù Đạo sơn nhân vẫn còn ở cảnh giới nguyên anh thì Lục Diệp lão tổ đã làm mưa làm gió khắp Tinh Hải rồi, không những vậy lại còn cướp được "Cửu khúc hà đồề' từ tay Bát Cực đạo tôn đại năng tuyệt đỉnh của Côn Ngô, vì hành sự cực kỳ bá đạo nên trong số các tông môn ở trung vực chỉ có mỗi Nhai Sơn là có thể đấu lại với bà.
Mà mối giao tình kia lại bắt nguồn từ Phù Đạo sơn nhân. Nghe người ta đồn thì đầu đuôi là từ ẩm thực ăn uống. Thiệt giả tuy không rõ nhưng thân phận hai người thực đúng là cách biệt một trời một vực.
Lục Diệp lão tổ luôn một thân một mình, đệ tử chẳng có môn nhân cũng không, bốn bể là nhà. Lúc bà chiếm được "Cửu khúc hà đồ, tu vi hữu giới đã gân như hoàn thành, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là phi thăng. Ai nấy vì vậy cứ tưởng bà sẽ mang hà đồ theo hoặc không thì sẽ cho Phù Đạo.
Nhưng ngờ đâu !
Cao lâu độc tọa, canh thâu đêm rằm, sớm mai ngộ đạo, đến khi sắp sửa phi thăng thì coi hà đồ như thứ giẻ rách, tiện tay vứt xoẹt xuống lầu, vừa hay cho Bất Ngữ thượng nhân không quen không biết hưởng lấy !
Từ đó về sau Bất Ngữ thượng nhân phong quang vô hạn, một thân một mình tung hoành một cõi, đi đến đâu là gió tanh mưa máu tới đó. Không đầy mấy trăm năm lão ta đã phi thăng. Sau đó thì chiến tranh âm dương giới bùng nổ, Phù Đạo sơn nhân trọng thương, Nhai Sơn tu sĩ ngàn người bỏ mạng, năm tháng vàng son trở thành dĩ vãng.
Hôm nay hai người bọn họ lại gặp nhau ở Cực Vực...
Kẻ thì thành quỷ, lấy tên "Vụ Trung Tiên”; kẻ thì tu vi đã khác xa năm xưa, trở thành chấp pháp trưởng lão Nhai Sơn rồi.
Chuyện đời thực đúng trêu ngươi.
Kiến Sầu không biết bọn họ đã nói gì trước đó nhưng khi nàng trở lại thì buổi nói chuyện đã đến hồi kết thúc. Lúc đó Phù Đạo sơn nhân hỏi : "Vậy ông có giúp hay không ?”
Bất Ngữ thượng nhân chẳng nhìn ai mà chỉ cúi đầu nhìn bàn cờ nói : "Giúp hay không giúp thì khác gì chứ ? Các người đi đi."
Lời đáp làm Kiến Sầu tự nhiên nhớ đến câu trả lời của mình với Khúc Chính Phong ban nãy.
Giúp hay không giúp thì khác gì chứ ?
Giết với không giết có khác gì nhau ?
Đứng sau đám đông đại năng, Kiến Sầu phóng mắt nhìn Bất Ngữ thượng nhân, mục quang ánh lên ra chiều nghĩ ngợi.
Câu trả lời như vậy rõ ràng là vẫn còn xa so với kỳ vọng của chúng tu sĩ. Nhiêu người nhất thời cau mày. Song Bất Ngữ thượng nhân dù không phi thăng đi nữa, hoặc vì một nguyên nhân nào đó mà không thể làm người, phi thăng thất bại thì bọn họ cũng chẳng thể tự cho mình cái quyền lằng nhằng năn nỉ lung tung được. Vả lại người ta lúc trước còn là đại ma đầu giết tu sĩ như ngóe nên cũng khó mà ỉ eo, bạ đâu nói đó nổi.
Thế nhưng Phù Đạo sơn nhân cứ mặc kệ hết thảy. Nghe câu trả lời không ừ không chẳng kia, lão chỉ giơ cây gậy trúc cũ kỹ lên gằn giọng nói : "Ông không thích tiếp người thì bọn ta cũng chẳng ham hố gì mà hầu chuyện ông trong cái nhà rách này. Đi thôi !"
Nói xong thì quay người đi thẳng.
Nghe hai bên đối đáp chẳng ra làm sao, chúng tu sĩ ai nấy đều tròn mắt há hốc miệng. Không dám phóng túng như Phù Đạo sơn nhân, ai nấy đều khom người "Cáo từ" Bất Ngữ thượng nhân cho có lễ một tiếng rồi mới lui ra.
Kiến Sầu tiến lên khom mình vái một cái. Vì từng được lão giúp đỡ nên nàng không vội rời đi như những người khác mà nói : "Vãn bối Kiến Sâu môn hạ Nhai Sơn, trước kia được thượng nhân ra tay tương trợ nên mới trốn thoát Cực Vực, về lại được Thập Cửu Châu. Hôm nay..."
"Chẳng qua là nể tình người xưa, tiện tay giúp mà thôi."
Bất Ngữ thượng nhân dường như đoán được ý nàng muốn nói gì, nhưng khuôn mặt già cả nhăn nheo của lão lại chẳng thấy toát ra cảm xúc gì đặc biệt mà tay thì vẫn tiếp tục thao túng các quân cờ trên bàn.
"Ngươi cũng đi luôn đi.'
"... Văn bối cáo từ."
Kiến Sầu hơi ngẩn ra, nhưng rồi cũng không nói gì thêm. Nàng lại khom người bái biệt lần nữa, xong xuôi thì lui ra ngoài, tới khi ra đến trước cửa, đảo mắt ngoái lại thì thấy cảnh một ông lão ngồi trong gian nhà lụp xụp tranh tối tranh sáng, bóng người khẳng khiu gầy quộc như cây khô, trông thui thủi cô đơn đến nao lòng.
Người quỷ khác biệt. Tu sĩ tu đến đại thành có thể phi thăng thượng giới được, mà quỷ tu Cực Vực cho dù có tu đến cảnh giới đó thì cũng chỉ biết giậm chân tại chỗ nơi đây chờ hết tuổi thọ, hồn phi phách tán mà thôi.
Quỷ tu đúng là không thể phi thăng được.
Kiến Sầu châm chậm thu mắt về rồi bước tới đi cạnh Phù Đạo sơn nhân.
Đoàn người cùng nhau rời khỏi con hẻm cũ.
Huyền Nguyệt tiên cơ của Âm tông bắc vực bấy giờ mới bảo : "Vật đổi sao dời, cuộc đời xoay chuyển không biết bao nhiêu mà lần. Năm đó, ta tu vi chỉ mới gần tới xuất khiếu mà đã thấy Bất Ngữ thượng nhân đánh giết gió tanh mưa máu một tràng, đến nỗi đeo luôn tiếng "ác", bây giờ gặp lại thì chẳng còn như xưa, con người già cả hom hem, tâm như tro tàn, thấy mà tội." Chương Viễn Đại của Phong Ma kiếm phái nghe vậy liền tiếp lời : "Ông ta năm xưa đối địch với cả tu giới thế nên nợ máu thù oán với các đại tông môn chúng ta cũng nhiều, bây giờ không đồng ý hợp tác thì cũng tốt thôi. May là tu vi cảnh giới không được như xưa, với lại chuyện đời bên ngoài ông ta cũng chẳng quan tâm gì mấy chứ nếu không thì các tông môn chúng ta dễ gì làm ngơ, bỏ qua thù oán thời trước."
Lúc nói đến Bất Ngữ thượng nhân đối địch với tu giới Thập Cửu Châu, Chương Viễn Đại chau mày, sắc diện vô cùng nghiêm nghị. Hoành Hư chân nhân nghe thấy nhưng chẳng nói gì.
Sau khi chiến dịch quỷ môn quan đã kết thúc xong xuôi, giờ đây chỉ cần nghe qua vài câu hốt nhiên bộc phát từ cửa miệng thì rõ là mối quan hệ giữa hai vị thủ lĩnh đứng đầu Nhai Sơn - Côn Ngô nhiệt độ đã thấp đến mức gần như đóng băng. Hay nói cho đúng hơn, từ trước đến nay tương giao hai phái chẳng tốt lành gì mấy, chỉ có điều mâu thuẫn giữa họ tới bây giờ mới hoàn toàn lộ rõ hẳn ra mà thôi.
Chúng tu sĩ đại năng cũng không phải tu tiên rồi đầu óc trên mây, quên thực tế trước mắt. Cảnh giới và địa vị liên quan mật thiết đến nhau, tạo nên quyền lực, vì vậy nên lúc này tất cả đều rì rầm bàn luận, định sẽ lập một nơi đóng quân mới cho Thập Cửu Châu trong thành này.
Kiến Sầu đi sau Phù Đạo sơn nhân lắng tai nghe, bên trái là Phó Triêu Sinh. Còn Tạ Bất Thần thì ở phía bên phải, đi sau Hoành Hư chân nhân. Đoàn người chưa mấy ai ra khỏi hẻm thì trên con đường cái trước mặt bỗng có một nhóm tu sĩ đi tới. Trong số đó Côn Ngô cũng có mà các tông môn khác cũng có, người nào người nấy bước chân hối hả vội vàng.
Đi đầu hết lại chính là Vương Khước, đệ tử chân truyền thứ tư dưới trướng Hoành Hư chân nhân. Con người hắn xưa nay lúc nào cũng toát ra phong thái ẩn dật, vô cùng thoát tục. Dù sau này có thay đổi đường lối tu đạo đi nữa thì cái khí chất ấy cũng chưa mất đi ngay mà vẫn còn phảng phất quanh người.
Song giờ đây trông sắc diện thì có vẻ như Vương Khước đang cố ghìm mình bình tĩnh. Sau lưng hắn có ai đó đang lớn tiếng la hét, lải nhải liên tu bất tận : "Ngươi là cái quái gì hả ? Ta nói rồi, ta thiệt là quen với Kiến Sầu mà. Chính là Kiến Sầu Nhai Sơn chứ có phải ai khác đâu ! Tuy ta là quỷ tu nhưng các người cũng không thể tự cho mình cái quyền đối xử với tù nhân thô bạo như thế này được. Huống chỉ bổn công tử lại tự "chui đầu vào rọ" nữa, thế này thì bọn các ngươi đúng là chẳng tôn trọng nể mặt người ta chút nào. Ái chà, ta nói..."
"Đệ tử bái kiến sư tôn và chư vị tiền bối."
Thấy phía trước có người đông đảo đi tới, Vương Khước liền dằn mình quay đầu lại, chẹn họng tên quỷ tu đang lên cơn kia, đoạn khom mình hành lễ với các vị đại năng.
Hoành Hư chân nhân cau mày hỏi : "Có chuyện gì vậy ?"
Vương Khước còn chưa kịp trả lời thì cái giọng tên quỷ tu kia lại nheo nhéo cất lên, tựa hồ như vừa chợt thấy cái gì đó thì vui mừng lắm !
"Kiến Sầu ! Kiến Sầu cô nương ! Ta đây, ta đây ! Là Trần tứ đây ! Quen quá mà ! Chúng ta quen nhau mà !”
Kiến Sầu sững người. Nghe giọng thấy quen quen, nàng đảo mắt nhìn ra sau lưng Vương Khước xem xem thế nào thì hóa ra đúng là "người quen" thật !
Đích thị Trần Đình Nghiên mà năm xưa mình từng gặp lại ở Cực Vực chứ còn ai vào đây nữa ?I Quần áo cực kỳ hoa lệ, phục trang sang trọng tinh mỹ, dù làm tù nhân nhưng Trần Đình Nghiên tay cũng vẫn phất quạt, chẳng mất phong độ chút nào; vừa thấy Kiến Sầu, hai con mắt hắn liên sáng rực như thấy cứu tinh, hai cánh tay cũng ra sức vẫy vẫy loạn xạ, làm như sợ nàng chẳng thấy mình không bằng, dáng vẻ vui mừng hớn hở như điên.
Chẳng biết tên quỷ tu tu vi xoàng xĩnh thế này là ai, chúng tu sĩ đại năng liền đưa mắt nhìn sang Kiến Sầu.
Song Tạ Bất Thần đứng kế nàng lại biến sắc mặt !
Lúc còn ở cô đảo nhân gian dưới triều Đại Hạ, Trân Đình Nghiên đúng là có quen với Kiến Sầu thật. Hơn nữa, lúc nàng rơi xuống Cực Vực, hắn cũng có qua lại, kết chút giao tình. Bây giờ thình lình gặp lại thì thấy như trời cao thực có mắt, tìm được đường sống trong chỗ chết nên mừng rỡ vô cùng.
Trân Đình Nghiên há miệng định nhờ Kiến Sầu nói giúp mình mấy câu, thế nhưng đang chực nói thì dư quang nơi khóe mắt chợt nhoáng lên bóng Tạ Bất Thần đang đứng ngay cạnh Kiến Sầu !
Người quen !
Người này cũng quen nữa mà !
Tuy kẻ kia không mặc y phục hoa lệ thanh quý như thời còn ở phủ Tạ hầu năm xưa nhưng mặt mũi với phong thái thế kia thì hắn làm sao mà nhận lầm Tạ tam công tử cho được ?
Chẳng để vuột mất một giây một khắc, Trần Đình Nghiên liền chộp ngay lấy thời cơ, cái miệng tép nhảy thốt lên liên thanh một tràng : "Hóa ra là Tạ Tam công tử cũng vào tu giới rồi ! Đấy, ta nói có sai đâu, ngươi với Kiến Sầu cô nương trắc trở đã nhiều, phu thê tình thâm thế này chắc chắn sẽ bạc đầu giai lão thôi ! Mấy cái tên khốn kiếp mắc gió Cực Vực kia thế mà lại dám nói ngươi giết - "