Chương 498 : Tiền duyên
Chương 498 : Tiền duyênChương 498 : Tiền duyên
Gian truân trắc trở đã nhiều !
Phu thê tình thâm 2
Lại còn bạc đầu giai lão ư ?!I
Vừa nghe Trần Đình Nghiên thốt ra mấy câu kia, mấy bậc đại năng có mặt tại đương trường liền ngẩn người. Cho dù đã tu luyện cả mấy trăm ngàn năm mà giờ phút này bọn họ cũng không khỏi mắt tròn mắt dẹt, cứ tưởng đâu tai mình nghe lầm -
Chuyện quái gì thế này ?
Theo như lời của cái tên quỷ tu Cực Vực không biết từ xó nào chui ra kia thì người hắn nói chính là Kiến Sầu Nhai Sơn với Tạ Bất Thần Côn Ngô sao ?!I
Vợ chồng ?
Hai lần đánh nhau tới một mất một còn, thiếu điều muốn lấy mạng người ta lận đó !
Vậy mà là phu thê á 2
Mọi người ai nấy đều nghĩ ngay : Cái tên quỷ tu này nói vớ nói vẩn, chắc đầu óc điên điên khùng khùng nên mới phát ngôn bậy bạ vậy chứ 2
Nhưng thoắt cái sự việc đã quay ngoắt theo chiều hướng không ai lường nổi I
Tiếng "giết" vừa vuột khỏi miệng Trân Đình Nghiên, cái bản mặt vẫn còn đang vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ tột độ thì một đạo bạch quang mờ mờ mảnh như kim châm và một bóng áo nguyệt bạch đã phóng vút về phía hắn !
"Vù! Vù Chỉ cách có một chút mà gió xé vun vút !
Tay áo rộng của Kiến Sầu phần phật loang loáng sắc xanh, người còn đang lưng chừng không thì thoắt cái đã xoay mình, các ngón tay búp măng trắng muốt hợp thành một đường nặng nề chết người, ngón trỏ và ngón giữa nhập lại rắn chắc như thép, chỉ trong tích tắc điện quang thạch hỏa là đã kẹp cứng đường bạch quang mờ mờ kia !
"Tí tách !"
Máu từ kẽ ngón tay hốt nhiên tong tỏng nhiễu xuống !
Ai nấy ngưng mắt nhìn lại thì cái đạo bạch quang dài dài mảnh mảnh, dưới ánh mặt trời nhìn còn trong trong kia hóa ra lại là một sợi dây cước phất trần !
Ngay khi vừa kẹp trúng lấy nó, Kiến Sầu liền đưa tay ra sau lưng, chẳng nói chẳng rằng điểm chóc một phát lên yết hầu Trần Đình Nghiên !
"Vợ...
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh ! Ngay sau tiếng "giết" là Kiến Sầu đã điểm chỉ rồi, vì vậy âm tiếp theo chẳng thoát khỏi họng nổi, cứ ú a ú ớ chẳng nghe ra tiếng gì.
'Áááaaaa...
Trân Đình Nghiên đờ đẫn giơ tay lên sờ họng. Hắn cố há to miệng nhưng lại chẳng thốt được tiếng gì cho ra hồn !
Thực chẳng khác gì thành thằng câm !
Đại kinh thất sắc, hơn nữa lại càng chẳng hiểu tại sao Kiến Sầu phải làm như vậy, Trần Đình Nghiên liền sừng sộ quắc mắt nhìn nàng, song mới vừa trừng mi nộ mục nửa chừng thì tự nhiên chợt thấy bâu không khí tại đương đường dường như có cái gì đó là lạ khó hiểu...
Từ lúc hắn huyên thuyên bá láp bá xàm một tràng cho đến khi Kiến Sầu thình lình ra tay, tất cả chỉ kéo dài chừng năm ba nhịp thở là cùng. Trước bốn tiếng "phu thê tình thâm", cả một đám đại năng còn đang hoang mang sững sờ, chưa biết tỏ thái độ ra sao thì lại chứng kiến thêm một màn đọ sức ác liệt, thấy rồi sau đó chẳng biết tại sao cả người tự nhiên liền sởn tóc gáy !
Ai mà chẳng nhìn ra chứ !
Lúc này, đạo bạch quang nằm kẹp giữa hai ngón tay của Kiến Sầu đã mềm oặt đi, biến trở lại thành một sợi phất trân tâm thường, rõ là do Hoành Hư chân nhân phóng ra !
Lão ta đứng đầu tất cả mọi người, cả người không động đậy một mảy, ánh mắt vừa điềm tĩnh vừa thâm sâu cực kỳ chăm chăm nhìn Kiến Sầu. Mà nàng thì cũng điềm đạm chú mục nhìn lại lão.
Một bên rành rành là thủ tọa Côn Ngô, lãnh tụ chính đạo; một bên là đệ tử Nhai Sơn, đại sư tỷ thế nhưng dù vậy thì cũng chỉ có thể xếp vào hàng vãn bối. Thời này khắc này, hai người mặt đối mặt đứng cách nhau có một khoảng ngắn mà bầu không khí đối chọi giữa họ như bừng bừng nảy lửa !
Trong tích tắc, các đại năng khác liền hiểu ra : Những gì Trân Đình Nghiên ba hoa vừa rồi chắc là có cái gì đó khó nói, hay nói đúng hơn, càng khó nói thì thì càng không nên nói ra cho người khác biết !
Chẹn lời Trần Đình Nghiên xong, Kiến Sầu cũng chẳng buồn quay đầu liếc mắt nhìn mà bảo : "Trần tứ công tử chẳng qua chỉ hàm hồ vớ vẩn. Nói sai có mấy câu mà thôi, chân nhân việc gì phải tức giận đến thế 2?"
Sắc diện như sương giá, băng tuyết phong kín đáy mắt, song khóe môi thì lại nhếch lên cười cười ra vẻ như muốn dàn xếp cho ổn thỏa, chẳng có gì đáng phải ầm ï. Trong khi ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào Hoành Hư chân nhân không chút nhân nhượng thì bàn tay chợt khẽ buông, mặc cho sợi phất trần đã cứa đứt tay mình nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nó chỉ là một sợi tơ trắng sáng đến gần như trong suốt mà thôi.
Lúc rơi xuống thì cong cong mềm mềm.
Nào ai tưởng tượng được nổi chỉ trong tích tắc vừa rồi nó chẳng khác gì một cây kim châm sắc bén như thép, thậm chí còn có thể cứa đứt ngón tay của một bậc đại năng là Kiến Sầu kia chứ 2?
Phù Đạo sơn nhân con mắt nhìn đầy giễu cợt nhưng lão không nói một lời. Mấy đại năng như Huyền Nguyệt tiên cơ, Chương Viễn Đại mục quang cứ xoay xoay chuyển chuyển mãi trên bốn người Kiến Sầu, Trần Đình Nghiên, Hoành Hư chân nhân với Tạ Bất Thần, mặt mũi tư lự đầy thắc mắc. Còn Khúc Chính Phong thì nhìn Trần Đình Nghiên đăm đăm ra chiều suy nghĩ.
Duy chỉ có Phó Triêu Sinh là biết hết mọi chuyện. Nhưng đối với mấy cái chuyện đối nhân xử thế ở đời hắn vốn thiếu kinh nghiệm sống, thế nên vì vậy chẳng thế nào hiểu được tại sao Kiến Sầu lại phải ngăn Trần Đình Nghiên không cho nói tiếp, tại sao nàng lại không muốn để cho mọi người biết chân tướng sự thực năm xưa...
Đã vậy còn để thương tổn cả tay mình.
Khác hẳn với máu yêu tà, máu nàng đỏ tươi, ngoằn ngoèo chảy dài trên đầu ngón tay trắng muốt, trông mà nhức mắt, kinh động thân hồn.
Người từ đầu chí cuối vẫn điềm nhiên, ngay cả mặt mũi cũng chẳng biến sắc lấy một phân chính là Hoành Hư chân nhân. Hành động của Kiến Sầu đúng là vượt quá sức tưởng tượng của lão : phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thứ nữa lại còn chủ động ra tay ngăn không cho Trân Đình Nghiên nói tiếp. Nghe giọng điệu trong câu hỏi của Kiến Sầu có ý cười cợt, lão lại liếc nhìn Trân Đình Nghiên một cái rồi đáp : 'Bây giờ đang ngay lúc chiến tranh âm dương giới tái diễn, thời điểm lại đặc biệt, đại cục tương lai còn chưa biết ra sao thì không nên quan tâm đến mấy tên quỷ tu Cực Vực nói nhăng nói cuội làm gì. Kiến Sầu tiểu hữu hiểu rõ đại nghĩa thật đúng là khiến người ta phải nhìn bằng một con mắt khác."
Hiểu rõ đại nghĩa ư 2?
Lời của Hoành Hư chân nhân vào tai Kiến Sâu có nghe thế nào đi nữa cũng thấy bất bình thường. Thậm chí nàng còn cảm thấy nếu mình mà là Hoành Hư, tự mình đặt mình theo quan điểm của lão thì dù thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không bao giờ nói ra một câu lập lờ nước đôi dễ gây thắc mắc như vậy.
Nhất thời, Kiến Sầu bất giác nhìn sang Tạ Bất Thần, ánh mắt thâm trầm.
Mà Tạ Bất Thần ngay khi thấy bọn người Vương Khước áp tải Trần Đình Nghiên đi tới thì cũng đã để ý rồi. Tên quỷ tu này vừa mở miệng một cái y liền biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hành động của Kiến Sầu y cũng đoán trước được, nhưng khi nghe Hoành Hư chân nhân nói câu kia thì hàng mày lạnh lùng hốt nhiên khẽ động, dị sắc thoáng lóe đáy mắt rồi biến mất ngay.
Giết.
Giết cái gì ? Giết ai ?
Ai nấy đa phần đều tò mò muốn biết.
Nghe nói.
Mà nghe ai ở Cực Vực nói vậy ? Điều này thì Kiến Sầu với Tạ Bất Thần cũng rất muốn biết.
Nhưng vào lúc này chẳng ai hỏi ra miệng.
Kiến Sầu cười như không có chuyện gì xảy ra. Vả lại cũng mặc người ngoài nghĩ sao thì nghĩ, nàng đáp : "Chân nhân nói phải lắm. Ta với Tạ đạo hữu của quý phái tuy có từng cùng đi tra xét ẩn giới Thanh Phong Am, từng có giao tình "còn hơn mạng sống" thật song mấy cái lời đồn thổi đại loại như "gặp nhiều trắc trở" thì e rằng người ta có chỗ hiểu sai về quan hệ giữa hai người. Trần tứ công tử dù là người quen biết cũ của ta nhưng những gì đã xảy ra với ta trên Thập Cửu Châu lại không rành cho lắm. Y có nói vớ nói vẩn quá đi một chút cũng chẳng phải là chuyện lớn gì. Kiến Sầu cũng không phải là kẻ không thấu tình đạt lý, tuy nhập Cực Vực nhưng cũng chưa đến nỗi tru diệt tất tật quỷ tu. Thôi chỉ bằng nhốt y lại, chờ xong việc lớn rồi hằng xử lý, không biết chân nhân thấy thế nào 2?"
"Như vậy cũng tốt."
Nói nhiều sai nhiều. Hoành Hư chân nhân hiểu rất rõ trong bụng cái lẽ đơn giản này vì vậy mà chẳng nói lại lấy nửa câu, chỉ đảo mắt nhìn sang, lệnh cho Vương Khước : "Dẫn tù đi, trông coi cho nghiêm, đừng để lộn xộn chuyện gì."
".. Dạ."
Vương Khước là người tâm tư linh mẫn, tài trí so với Tạ Bất Thần cũng chẳng kém cạnh chứ đâu phải vừa. Thoáng nghe qua hắn đã biết là không bình thường nhưng bầu không khí hiện tại lại rất yên bình, thậm chí ngay cả Kiến Sầu mà Trần Đình Nghiên có bảo là quen biết kia cũng nói thế thì dĩ nhiên hắn sẽ không nghi ky nói ra nói vào làm gì.
Vừa ứng tiếng vâng dạ xong, Vương Khước bèn lôi người đi.
"AaalAaa-" Trần Đình Nghiên vẫn ú a ú ớ, chẳng nói được một tiếng nhưng lại nghe rất rõ đám người trước mặt nói qua nói lại thế nào, kế lại thấy Kiến Sâu muốn giam mình lại thì liên cuống hết cả lên. Y hung hăng mắt trừng mắt nộ, tay chân cố gắng vung vẩy loạn xạ hết sức để mọi người thấy mình vô cùng bất mãn. Song đám tu sĩ Thập Cửu Châu kia đã đánh phủ đầu rồi lôi tuột đi ngay.
Cảnh tượng trước mắt khiến chúng đại năng chẳng hiểu nổi đầu cua tai nheo ra sao.
Có người nhân sự việc này liền nhớ tới trận xung đột cãi vã xảy ra ở Minh Nhật Tinh Hải trước đó không lâu, so sánh mà nói thì hình như cũng giống nhau cực kỳ. Song có cái khác là Kiến Sầu khi đó giống như uy hiếp nhiều hơn. Mà lúc này thì Trân Đình Nghiên lại là mối họa nhưng nàng ta dường như chẳng có vẻ gì là sợ Hoành Hư chân nhân cho lắm...
Họ làm gì mà "gian truân trắc trở đã nhiều" ? Lại còn đến nỗi có thể nói luôn là "Phu thê tình thâm, bạc đầu giai lão"...
Cái gã Trần tứ công tử này rõ ràng là có quen với Kiến Sầu và Tạ Bất Thân, thế nhưng lại còn có điều gì mà chẳng nói ra miệng được đây ?
Điều quái dị nhất trong việc này là từ phía Côn Ngô cho tới Kiến Sầu, bọn họ không ai muốn tên kia nói tiếp, đặc biệt Hoành Hư chân lại chính là người động sát tâm chứ đâu phải chuyện chơi. Ở đời làm chuyện gì mà không muốn cho người khác biết thế nhưng lại nửa hở nửa đậy, che giấu không kỹ thì thiên hạ ai mà chẳng hiếu kỳ.
Huống hồ...
Ân oán giữa Kiến Sầu với Tạ Bất Thần bây giờ đã quá hấp dẫn dư luận rồi.
Làn thu ba của Huyền Nguyệt tiên cơ sóng sánh đảo quanh trên người Kiến Sầu với Tạ Bất Thần. Sau khi bọn Vương Khước đã dẫn Trần Đình Nghiên đi hẳn, bà ta liền ra vẻ tự nhiên, hóm hỉnh nói : "Cái người gọi Tạ sư chất của Côn Ngô là "Tạ tam công tử" kia hình như cũng từng là phàm nhân cô đảo nhân gian thì phải. Mà nghe đâu hồi trước chân nhân có đích thân đi đảo một chuyến nên bởi vậy mới tìm được một vị cao đồ đắc ý thế này. Như ta nhớ không lầm thì tiểu hữu Kiến Sầu Nhai Sơn cũng là người phàm trên cô đảo nhân gian cả. Hai người cùng tới từ một nơi mà trước sau cách nhau cũng chỉ có mấy ngày, lại đều là hạng kinh tài tuyệt diễm thế này, thế chắc từng có "tiền duyên" với nhau đúng không ?
Nói xong Huyền Nguyệt tiên cơ liền cười rũ ra.
Tạ Bất Thần điềm nhiên đáp : "Đúng vậy."
Kiến Sầu cũng bình thản : "Từng có."...
Ngay lập tức, giọng cười của Huyền Nguyệt tiên cơ liền đứt đoạn, chẳng khác gì bị ai đó bổ đao chém ngọt một đường.