Chương 499 : Tâm kế
Chương 499 : Tâm kếChương 499 : Tâm kế
Đúng vậy 2
Từng có ?I!II
Mà đâu phải chỉ có mỗi mình Huyền Nguyệt tiên cơ không thôi, thậm chí đến tất cả các đại năng khác cũng sững sờ mắt tròn mắt dẹt, tình thực chẳng tin nổi vào tai mình !
Mà điều Huyền Nguyệt tiên cơ hỏi lại là cái gì ?
Chỉ hỏi bọn họ có “tiền duyên" hay không đấy thôi !
Tiền duyên !!I
Mà hai người này lại gần như dị khẩu đồng thanh, cứ thản nhiên như không nói “Có” là sao ?I
Rõ ràng...
Chuyện diễn biến thế này mà không bất bình thường ư ?
Chúng tu sĩ, kể cả Huyền Nguyệt tiên cơ khi hỏi câu kia, bọn họ đều không hề nghĩ rằng sẽ có người bên Côn Ngô hay Nhai Sơn thẳng thắn trả lời. Dù gì Hoành Hư chân nhân cũng thiếu chút nữa thì đã giết người, còn Kiến Sầu lại ra mặt ngăn cản Trân Đình Nghiên dường như đang muốn nói chuyện gì đó. Mà cũng chính vì đoán đoán như vậy nên vừa rồi Huyền Nguyệt tiên cơ mới cố ý làm bộ như đùa một chút cho vui, dù hỏi chẳng được gì thì cũng không đến nỗi đắc tội Côn Ngô Nhai Sơn, cứ lấy hai cái tiếng "nói chơi" lấp liếm cho qua là xong.
Nhưng ngờ đâu !
Hai người kia vậy mà lại trả lời rõ ràng rành mạch thế này. Họ chẳng những không chối cãi mà còn thừa nhận mới ghê ! Hoàn toàn không hề có ý tìm cách quanh co giấu diếm ! Thẳng thắn cực kỳ I
Thế là thế nào ?
Có tiền duyên !
Vậy mấy cái câu như "Phu thê tình thâm'”'Bạch đầu giai lão" mà Trần Đình Nghiên nói trước đó chắc cũng phải có gì đó, chứ không có lửa thì sao có khói ? Vả lại y cũng là người cô đảo nhân gian, hẳn là còn biết nhiều chuyện hơn đám tu sĩ Thập Cửu Châu bên này a !
Vợ, vợ chồng ư ?
Hai người ưu việt xuất sắc nhất trong số các đại đệ tử của Nhai Sơn Côn Ngô thế mà lại từng có “tiền duyên" với nhau lúc còn là phàm nhân, đã vậy lại còn có thể là "vợ chồng" nữa ư ?!I
Thế thì từ ẩn giới Thanh Phong Am đến Mật Tông Tuyết Vực...
Sao hết người này tới người kia cứ chăm chăm dồn nhau vào chỗ chết thế nhỉ 2
Hơn nữa, hai cái tiếng "Từng có" của Kiến Sầu kia thật đúng là ý nhị sâu xa vô cùng.
Người kinh tài tuyệt diễm như vậy chỉ cần xuất hiện một là đã đủ cho các tông môn với tu sĩ trên toàn Thập Cửu Châu trầm trồ suýt xoa lắm rồi. Nhưng đây tới những hai mà đã vậy lại còn tuyên bố bọn họ từng có "tiền duyên" với nhau nữa ư 222
Bà mẹ nó, đúng là chuyện không tưởng mà !
Thất kinh trong bụng, có mấy đại năng không khỏi chửi thầm.
Nếu không từng tu luyện lâu năm thì giờ đây Huyền Nguyệt tiên cơ chắc cũng hoảng đến nỗi cắn đứt luôn đầu lưỡi chứ chẳng chơi I
Ánh mắt bà ta cứ chằm chằm dính lấy mặt Kiến Sầu, miệng nói không ra lời; nhìn tới Tạ Bất Thần cổ họng cũng tắc; mãi đến khi liếc sang phía Hoành Hư chân nhân thì mới coi như là tỉnh hồn đôi chút : "Chân nhân, chuyện này...
Nhưng chẳng chờ cho Huyền Nguyệt nói xong, Kiến Sầu đã cười hiền, ngắt lời ngay : "Những gì đã qua dù sao cũng chỉ là việc tư giữa Tạ đạo hữu với vãn bối. Tiên cơ hỏi nữa chúng tôi cũng không thể trả lời được. Mà bây giờ quỷ môn quan mới hạ được có hai ngày, chuyện tiếp theo là cân phải bàn bạc xem làm thế nào để chiếm Cực Vực. Thời gian cấp bách, để tránh sa đà trong mấy cái chuyện như thế này, chúng ta nên mau mau đi tới chỗ trú quân nghị sự thì hơn đúng không ?”
Rõ ràng là chẳng muốn nói chứ gì I
Nhìn Kiến Sầu mặt mũi tịnh không vẩn nét sợ, Huyên Nguyệt tiên cơ chợt thấy vị vãn bối truyền kỳ này trên người còn toát ra một phong thái kiên định trầm tĩnh, dù núi Thái Sơn có sập trước mắt cũng chẳng biến sắc. Từ đó bà còn lại nhìn ra được một khí chất ung dung cao cả khác mà các tu sĩ cùng vai vế hay thậm chí cả một số bậc đại năng đi trước cũng tuyệt khó mà sánh bằng.
Bầu không khí tại đương trường nhất thời càng trở nên nhạy cảm.
Đến lúc này, Phù Đạo sơn nhân mới liếc mắt nhìn sang đệ tử nhà mình. Sắc mặt tuyệt chẳng chút tiếu ý, lão thản nhiên nói : "Đồ nhỉ ta nói rất đúng, nếu đã đi bái phỏng Bất Ngữ rồi thì lại quay về nơi đóng quân thôi, bàn bạc xem sau này làm gì trước cái đã." Chỉ một câu thôi nhưng nó đã khóa kín miệng tất cả mọi người.
Trần Đình Nghiên đã bị giải đi, Kiến Sầu với Tạ Bất Thần lại nói năng kín kẽ, lại thấy bọn họ đúng là sẽ chẳng nói gì thật, mà Phù Đạo sơn nhân cũng đã lên tiếng thế kia, các vị tai to mặt lớn hiện diện tại đương trường cho dù có muốn quẳng tiệt cái thói kiêu kỳ tôn quý của bậc đại năng sang một bên, cho dù có mặt dày mày dạn hỏi cố thêm dăm ba câu nữa thì cũng chẳng đủ nổi.
Đúng là chỉ còn cách phải trở về nơi đóng quân trong thành Uổng Tử mà thôi.
Nhưng dọc đường rốt cục bàn bạc chuyện gì thì thực ra chúng đại năng lại chẳng để tâm mấy, cứ vận linh thức ghi nhớ rồi để đó, sau này quay về sẽ nghiềm ngẫm lại sau.
Mà nếu tự nhớ thì đầu óc bọn họ nhớ được cái gì ?
Toàn là những chuyện đã xảy ra trong con hẻm nhỏ lúc trước chứ còn gì nữa.
Càng nghĩ càng thấy đủ điều đáng nghi.
Kiến Sầu với Tạ Bất Thần từng có tiền duyên với nhau trước hết đã là việc đáng sợ rồi. Nhưng sau khi rời khỏi con hẻm, bình tĩnh ngồi xuống nghĩ lại, cả đám đại năng mới nhận ra trong chuyện này còn có một số điều hãi hùng khác -
Rõ ràng là Trần Đình Nghiên đã nói ra quan hệ có thể từng có giữa Tạ Bất Thần và Kiến Sầu nhưng nửa câu dang dở sau đó, nhất là lại bắt đầu bằng tiếng "Giết", cứ khiến cho con người ta phải nghĩ ngợi mãi.
Bởi vì câu này nói là nói Tạ Bất Thần chứ còn gì nữa.
Đám quỷ tu Cực Vực đều đồn Tạ Bất Thần giết... Mà giết ai mới được ? Trong khi đó Kiến Sầu với Tạ Bất Thần, hai người này cứ như nước với lửa, thù địch ra mặt chứ ít khi giấu diếm. Điều này hoàn toàn khác với thái độ có vẻ như thân thiện của tu sĩ hai phái Côn Ngô - Nhai Sơn trước kia...
Chúng đại năng đâu phải hạng ngu.
Kẻ nào kẻ nấy đều là thứ cáo già lõi đời hết cả !
Càng nghĩ kỹ thì càng thấy lạnh sống lưng mà.
Chúng tu sĩ sắc mặt không lộ nhưng khi nhìn đến Hoành Hư chân nhân đang đứng đầu chủ trì buổi nghị sự, kế lại trông Tạ Bất Thần - Kiến Sầu với dáng vẻ ung dung bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra kia, ai nấy đều thấy sự việc mịt mù, không biết đâu mà lần.
Bàn bạc xong xuôi, mọi người đều đi hết.
Phù Đạo sơn nhân liếc mắt nhìn sang Kiến Sầu dường như muốn nói điều gì nhưng rốt cục lão chỉ lại gần vỗ vỗ vai nàng, rồi chống cây gậy trúc cũ kỹ chầm chậm bước đi. Ánh mặt trời lờ nhờ vàng vọt của Cực Vực đổ dài bóng lão trên mặt đất, trông thật hiu hắt buồn bã. Kiến Sầu chỉ cảm thấy bàn tay sư phụ võ lên vai mình vừa nằng nặng vừa run rẩy; lúc nhìn theo bóng lưng ông, chẳng biết sao trong lòng lại hốt nhiên chua xót.
Trông ông vẫn vậy, không thay đổi gì. Thế nhưng từ khi phải tiêu diệt mười bảy hồn khôi trong chiến dịch quỷ môn quan, sư tôn nàng chẳng còn lấy đâu ra vẻ lơn tơn bông đùa như trước, trên người lúc nào cũng giống như phải chịu đựng một nguồn áp lực nặng nề khó tả.
Kiến Sầu biết sau đó Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân còn muốn đi cùng với mấy vị đại năng khác xuống địa ngục mười bảy tâng bên dưới, dựa vào vị trí mà nàng đã kể theo trí nhớ năm xưa để tìm tàn hồn chim chín đầu. Nhưng lần này thì không cần đông người làm gì.
Nàng chẳng phải đi, Tạ Bất Thần cũng vậy.
Lúc ra khỏi phòng nghị sự, mọi người ai nấy cũng tản về gần hết, Kiến Sầu đi lướt qua Tạ Bất Thần. Bước chân hốt nhiên hơi chợt khựng lại, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu ngoái lại, khẽ nói : "Tạ đạo hữu, vị sư tôn này của ngươi, trông thế mà lại bênh ngươi ra phết đấy nhỉ."
Dáng áo xanh xanh, đơn sơ mà thanh quý, Tạ Bất Thần liếc mắt nhìn nàng.
Nhưng Kiến Sầu chỉ nói có mỗi câu kia rồi cười, đoạn chắp tay sau lưng đi mất. Dường như nàng nhất thời nổi hứng nói chơi thế thôi, giọng điệu nghe vừa giống như giêu cợt mà lại vừa có ẩn ý sâu xa.
Người đã khuất bóng mà Tạ Bất Thần vẫn còn đứng yên mãi đó, cái ánh mắt điềm tĩnh kia trông có vẻ xa xăm, chẳng biết là đang nghĩ ngợi điều gì.
'Bạn cũ - "
Sau khi ra khỏi phòng nghị sự, Kiến Sầu định về nơi trú tạm của Nhai Sơn, tìm vài vị sư đệ đáng tin sắp xếp cho mình một số việc, nhưng đi chẳng được bao xa thì sau lưng chợt có tiếng người gọi.
Nàng ngoái đầu nhìn thì thấy Phó Triêu Sinh vượt lên, cùng sánh vai đi với nàng.
Ban nãy nghị sự, hắn nghe rất chăm chú. Chờ thiết lập xong xuôi tụ linh trận trong vòng một trăm dặm trong thành Uổng Tử, thiên địa linh khí phủ dầy rồi thì Thập Cửu Châu sẽ lại tấn công Cực Vực, nhắm thẳng vào Bát phương thành !
Nhưng lạ một điều là Kiến Sầu vậy mà không muốn đi đánh trực tiếp. Phó Triêu Sinh hỏi : "Vừa rồi các tu sĩ Thập Cửu Châu đều nói rằng quỷ môn quan đã hạ xong thì sau đó tiến công thế sẽ như chẻ tre, chỉ việc tiếp tục đánh thẳng tới thôi. Ngay cả vị Khúc Chính Phong kia cũng trở lại hàng ngũ tham chiến, bạn cũ tại sao lại không chịu làm vậy ?"
Kiến Sầu rũ mi nhìn xuống đất, hai chân đều đều bước từng bước một, thần sắc trầm buồn thấy rõ. Mãi một lúc sau, nàng mới đáp : "Chẳng qua là sợ không kiềm chế nổi bản thân mà thôi."
Phó Triêu Sinh khó hiểu hỏi lại : "Chúng ta vậy mà không kiềm chế nổi ư ?"
Kiến Sầu thở dài, chậm rãi đáp : "Bạn tuy không cùng loài với chúng ta nhưng cũng từng tra xét chuyện luân hồi, hơn nữa lại còn làm việc cho diêm vương Tần Nghiễm, ẩn mình nhiều năm ở Cực Vực, thế nhưng những gì liên quan đến tộc Quỷ vương và hồn khôi, bạn biết được bao nhiêu ? Lúc quỷ môn quan thất thủ, diêm vương Tần Nghiễm mưu đồ cái gì mà quăng ra mười bảy hồn khôi kia ? Được một lần tất nhiên sẽ có lần thứ hai chứ đâu có đơn giản như vậy."
Cho dù là tôn tại như thế nào đi nữa thì hiện giờ diêm vương Tần Nghiễm cũng là người cai quản toàn Cực Vực. Đời nào ông ta lại chịu cam lòng tặng không quỷ môn quan cho người ta 2
Hồn khôi trông như không ảnh hưởng gì đến đại cục, nhưng nó lại đâm vào vết thương lòng đau nhất của Thập Cửu Châu. Dụng tâm thế này há chẳng phải thâm độc ư ?
Dù Kiến Sầu có là người lý trí và dù nàng cũng không phải là tu sĩ đã từng tham gia cuộc chiến Âm dương giới năm xưa nhưng vào thời khắc đó vậy mà cũng không khỏi bừng bừng căm giận đến phát điên. Nếu nàng đã vậy thì những người đã từng đích thân chiến đấu sẽ còn khổ sở đau đớn đến mức nào nữa đây 2 Hồn khôi sẽ không phải chỉ có mười bảy cái mà thôi và chắc chắn sẽ không chỉ xuất hiện có mỗi một lần.
Tuy đã đủ mạnh nhưng nàng càng hiểu rõ thì lại càng sợ phải đối mặt với thực tế. Mà sự tình thế này thì không đương đầu không được, chẳng những vậy lại còn phải chịu đựng nhiều hơn, đau hơn.
Bởi vì nàng là đại sư tỷ Nhai Sơn.
Sắc diện tuy phảng phất nét cười nhưng trong đó cũng có lẫn cả vẻ ưu tư phiền muộn tuyệt chẳng che giấu trước mặt Phó Triêu Sinh, nàng bảo : "Ta trà trộn vào tộc Vô Thường, giấu mình mang thân phận Liên Chiếu mà cho đến giờ vẫn chưa bị lộ. Thập đại quỷ tộc Cực Vực cũng không biết Kiến Sầu là "Liên Chiếu”. Vì vậy ta định lại ẩn thân vào tộc Vô Thường, tìm xem xem có làm được chuyện gì hay không.”
Nếu có thể, chặn trước được nguồn gốc thì cũng tốt hơn là phải đối mặt trên chiến trường.
Thế ư ?
Thật ra Phó Triêu Sinh chỉ hỏi thế thôi. Sau khi nghe nàng nói vậy, hắn liền ứng tiếng đáp lời, cái miệng há há chực nói nhưng lại ngậm lại ngay lập lức. Kiến Sầu lấy làm lạ bởi đây là lần đầu tiên nàng thấy vị đại yêu chí tà này ngập ngà ngập ngừng thế này, bèn hỏi : "Triêu Sinh đạo hữu hình như muốn nói gì thì phải 2?"
Phó Triêu Sinh không đáp. Cái nhẫn ban chỉ khắc hình con cá hắn đeo trên ngón tay cái liền thốt lên : "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, ngươi cứ ấp a ấp úng như vậy, người ta tưởng đâu yêu quái mà còn biết mắc cỡ đấy."
Nó châm chọc thực chẳng nể mặt bạn bè chút nào. Trong tích tắc đó Phó Triêu Sinh thật muốn mang con cá này bỏ vào nồi nấu quách lên cho xong !
Tuy rất ít khi thấy chân thân Côn Bằng, nhưng một tồn tại cỡ thần thú viễn cổ lại cãi nhau với Phó Triêu Sinh, nhất là ở chuyện trêu chọc nói móc, Kiến Sầu lại tận mục sở thị khá nhiều. Nàng thấy buồn cười nhưng lại cứ phải cố ho khan giấu tiếng, sau đó bèn tát nước theo mưa, hùa theo con cá chết tiệt kia mà bảo Phó Triêu Sinh : "Vốn không phải tham gia vào cuộc chiến âm dương giới nhưng bạn vì ta mà góp mặt, thế nên giao tình cũng không nhỏ, như trong lòng có thắc mắc xin đừng ngại hỏi."
"Cũng đâu có gì đâu...'
Tựa hồ như sợ Côn còn quàng xiên này nọ, Phó Triêu Sinh thong thả giơ tay ấn chặt chiếc nhẫn ban chỉ đeo trên ngón tay cái rồi nhìn Kiến Sâu chậm rãi hỏi : "Ta chỉ thấy lạ là chuyện năm xưa với gã họ Tạ kia sao bạn cũ không để cho nói ?"
Mặc dù chuyện này các tu sĩ chẳng biết nhiều nhặn gì mấy, hơn nữa bản thân họ cũng chẳng từng kinh qua, nhưng dưới con mắt Phó Triêu Sinh, nếu nói rõ đầu đuôi thì chắc sẽ gây thị phi ôn ào rất lớn. Nhất là trước hoàn cảnh đã đẩy Kiến Sầu đến Nhai Sơn, e rằng gã họ Tạ kia sẽ chẳng có nổi quả ngọt mà ăn.
Ban nãy Trần Đình Nghiên chỉ cân có một câu nữa thôi là đã nói hết sự thật rồi. Nhưng ấy vậy mà vào thời điểm mấu chốt này, Kiến Sầu lại xông ra, xuất thủ ngăn đòn của Hoành Hư chân nhân, nhanh chóng bịt miệng Trần Đình Nghiên, rồi nói thêm dăm ba câu là qua chuyện...
Phải, nàng thừa nhận có "tiền duyên" với Tạ Bất Thần.
Mà dưới con mắt của Phó Triêu Sinh thì chuyện này thực đúng là khó hiểu. Nhưng nàng hẳn phải có lý do riêng.
Nghe Phó Triêu Sinh hỏi, Kiến Sầu chợt thoáng ngẩn người, sau mới định thân lại, đáp : "Hóa ra là Triêu đạo hữu muốn hỏi điều này."
Nhưng thực ra thì có gì hay đâu mà nói.
"Ta với Tạ Bất Thần thù nhau là chuyện riêng, báo oán giết chóc cũng là việc tư mà thôi. Ôn ào gây chuyện cho cả thiên hạ biết làm gì. Ta muốn giết y thì giết chứ không cân người ngoài lên án chỉ trích việc làm của y, để khiến họ phải thương hại tội nghiệp cho ta thì lại càng tuyệt đối không."
Nói cách khác, nàng muốn tự xử theo ý mình, ai nói gì kệ người ta.
"Với tình hình bây giờ không nên gây rắc rối gì thêm nữa. Huống hồ chuyện này coi vậy chứ không đơn giản như thế đâu..."
Phó Triêu Sinh khẽ cau mày : "Không đơn giản như thế ư ?"
Kiến Sầu gật gật đầu : "Trân Đình Nghiên tuy tiết lộ chưa hết câu, nhưng nói cho cùng thì tin tức của y cũng là tin tức về cô đảo nhân gian do phía quỷ tu bên kia nghe được. Việc Tạ Bất Thần giết ta năm đó đã bí mật như vậy thì chuyện Hoành Hư chân nhân đích thân đi cô đảo nhân gian để thu nhận đệ tử chân truyền lại càng phải bí mật hơn. Một bậc đại năng hữu giới như ông ta hẳn không thể nào để lại dấu vết được. Đã vậy thì chuyện năm đó sao lại đồn đại đến nỗi ai cũng biết thế này ?"
Phó Triêu Sinh rốt cục cũng nghe ra chỗ lạ, sắc diện trầm ngâm.
Kiến Sầu bật cười : "Thù phải báo, người chắc chắn phải giết. Mà đây chỉ đơn thuần là thù oán, ta ghét ai lợi dụng, nhập nhằng đem mấy cái thứ vớ vẩn khác gán ghép vào chuyện này. Bởi vậy có nói cũng như không; trời biết, đất biết, công đạo biết, cả thiên hạ chẳng cần phải biết làm gì."
Trông nàng rất hòa nhã, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, nhìn như chẳng có vẻ hận thù Tạ Bất Thần.
Nhưng Phó Triêu Sinh lại chợt nhớ tới câu "Tĩnh thủy thâm lưu" đã từng nghe qua trên cô đảo nhân gian, trong tích tắc đó không biết sao liền tự nhiên thấy thấm thía. Càng không để cho người khác biết mình khổ sở, can thiệp giành lẽ phải cho mình thì lòng sẽ càng lúc càng kiên định. Sát tâm không vì thế tục mà sửa, tuyệt càng chẳng phải vì người mà đổi.
* Tĩnh thủy thâm lưu : Bề mặt tĩnh lặng nhưng sâu ở dưới nước vẫn ngầm chảy.
Phó Triêu Sinh tròn mắt nhìn nàng, mãi một lúc lâu mới chợt thốt lên : “Nhưng người này, ta thực không ưa chút nào."
Không ưa chút nào ư 2
Phó Triêu Sinh nói chuyện với giọng điệu như vậy đúng là rất hiếm thấy.
Kiến Sầu ngẩn người, linh tính chuyện này hẳn phải có nguyên nhân nên hỏi ngay : "Tại sao ?"
"Hồi trước bạn cũ không có ở đây, ta với y đi tuần tra gần gần quanh quỷ môn quan. Hai bên nói chuyện đôi câu, ta nghe không thích lắm."
Phó Triêu Sinh hoàn toàn không để ý rằng mình đang ở nhân tộc. Hắn mách với nàng như "kể tội”, sau đó thì thuật y nguyên văn lời Tạ Bất Thần nói ngày hôm đó : nào là "người ngoài" "nhân yêu khác đường ”;thiên kiến bè phái",;tộc loài khác biệt quá lớn", rồi còn có cả cái câu kia "Quân tử chẳng đứng dựa tường đổ" nữa...
Hai tay chắp sau lưng đứng cạnh Kiến Sầu, nói một hồi thì xong, đoạn mắt nhìn thẳng về phía trước, hắn hỏi : "Ý của y là ta là yêu tà. Ta không nên có mặt ở đây đúng không ?" Bước chân Kiến Sầu chợt khựng lại : "Chính miệng Tạ Bất Thần nói vậy với bạn sao 2"
Phó Triêu Sinh cũng dừng bước : "Đúng, còn có gì không ổn ư ?”
Ngay khi nghe hắn khẳng định rõ mười mươi, Kiến Sầu liền sâm mặt, đáy mắt như có một tầng sương mù âm u vụt lướt qua, đồng thời bao lo lắng băn khoăn trước kia cũng lại dấy lên trong lòng.
Trước khi cuộc chiến âm dương giới bùng nổ lần thứ hai, trận cãi vã xích mích ở Minh Nhật Tinh Hải đã làm Phó Triêu Sinh canh cánh đề phòng. Mà Tạ Bất Thần là đệ tử Côn Ngô. Y "nhắc nhở' Phó Triêu Sinh như vậy là do bản thân y có chỗ không ưa hắn hay vì do là người bên Côn Ngô, thường ở cạnh Hoành Hư chân nhân nên y biết được điều gì chăng ?
Tu sĩ, yêu tà...
Đúng như Tạ Bất Thần nói, thành kiến môn phái khó mà trừ được. Tuy đại cục trước mắt, nhưng cái quan niệm tộc loài khác máu tanh lòng tự tâm người ta làm sao tiêu biến hết được ?
Các tu sĩ Thập Cửu Châu khác không biết họ nhìn Phó Triêu Sinh như thế nào đây 2
Nhất thời vạn điều vụt qua trong trí.
Lúc trước Kiến Sầu vốn vẫn canh cánh về vấn đề này, vì vậy nên giờ đây kiềm lòng chẳng được mà không khỏi nghĩ ngợi đến những điều thói đời người ta hay nghĩ. Nàng đang định trả lời Phó Triêu Sinh nhưng vừa chực mở miệng thì trong đầu tự nhiên liền như có chớp đánh vụt sáng. Đó là câu nhắc nhở đầy thâm ý của Tạ Bất Thần mà nàng nghe được khi rời phòng nghị sự ban nãy : “Công thành là hạ sách, công tâm mới là thượng sách'.
Nàng có làm điều này. Tạ Bất Thần cũng vậy song so với nàng thì còn thâm độc kín kẽ hơn nhiều ! Kiến Sầu không khỏi bật cười thành tiếng, nhưng cười xong thì thần sắc lại nhuốm vẻ đăm chiêu. Nàng thở dài tự giêu : "Mắc mưu rồi..."