Chương 500 : Tiệt tử
Chương 500 : Tiệt tửChương 500 : Tiệt tử
- Trúng kế ?I
Phó Triêu Sinh ngơ ngơ ngác ngác thốt lên. Hắn chỉ thuật lại những gì Tạ Bất Thần đã nói thôi mà.
- Trúng kế cái gì ?
Kiến Sầu đáp : "Kế đánh vào lòng người. Là kế ly gián."
Mấy cái món binh pháp, kế sách gì gì đó của loài người Phó Triêu Sinh đều không thấy hứng thú cho lắm vì vậy nên cái hiểu cái không. Hắn cau mày hỏi : "Y muốn ly gián bạn cũ với ta ư ?"
- Nếu chỉ muốn chia rẽ bạn với ta không thôi thì mới chẳng có vấn đề gì.
Vừa tiếp tục tiến bước về phía trước vừa nhìn con đường thênh thang rộng rãi nhưng lại bắt đầu trông khá là quen mắt trong tòa thành này, Kiến Sầu chậm rãi bồi thêm : "Y không chỉ muốn ly gián bạn với ta mà còn cả ta với Thập Cửu nữa kia”
- Y đã biết rõ bạn không cùng loài với chúng ta mà lại cố tình nói như vậy thì rõ là tâm địa bất chánh. Người này dụng tâm rất thâm, xưa nay đều không bao giờ nói hay làm chuyện gì thừa thãi. Nếu lời lẽ nghe có vẻ thân thiện, làm như tình cờ thuận miệng mà nói thì nhất định là có toan tính mưu đồ."
- Sau đó còn phải xem xem Phó Triêu Sinh đạo hữu ứng đối ra sao. Nếu bạn nghe rồi mà không nói lại với ta thì điều đó chứng tỏ là bạn hoàn toàn hiểu ý của y. Chẳng những vậy, còn vì quan niệm tộc loài khác biệt mà bạn sẽ đâm ra cố ky, hiểu rất rõ lợi hại trong mối quan hệ này. Thế thì bạn không phải là người không rành đối nhân xử thế ở đời. Vì vậy, tìm cách chia rẽ bạn và ta có thể sẽ thành công. - Nhưng nếu bạn nghe rồi mà nói lại với ta...
- Điều đó có nghĩa là bạn hoàn toàn không hiểu được thâm ý trong câu y nói, hơn nữa cũng chẳng có cảm giác gì về cái gọi là "tộc loài khác biệt" kia. Ta mời Triêu Sinh đạo hữu và tu sĩ Thập Cửu Châu cùng hợp tác vốn là để theo dõi nhất cử nhất động của Tạ Bất Thần. Song y lại chẳng phải hạng người tâm thường thì làm gì mà không biết ? Gặp chuyện như vậy, bạn nghe trái tai thì chắc chắn sẽ chuyển lời cho ta.
Nói đến đây Kiến Sầu không khỏi đưa tay day day mi tâm, giọng nàng trầm trâm u ám tựa như bầu trời ngày mưa : "Bạn nghe không ra thâm ý trong đó nhưng ta thì có; bạn không nghĩ ngợi điêu gì nhưng ta thì tự nhiên sẽ sinh lòng ngờ vực. Mà hễ đã có bụng nghi thì nó cứ như một loài dây leo hoang sức sống cực kỳ dai dẳng. Tuy bạn biết nó có đó, biết kẻ kia chỉ muốn bạn tâm sinh ngờ vực, nhưng bạn vậy mà không tài nào nhổ nó lên, diệt đứt gốc rễ được, tại vì sự tôn tại của nó đúng là có thật."
Những gì Tạ Bất Thần làm chẳng qua cũng giống như nàng mà thôi.
Lòng nghi ngờ vốn lúc nào cũng có.
Hai người bọn họ cứ luôn tìm cách vun vén cho cái mâm mống ấy. Lúc tưới chút nước, lúc dội cho mấy chậu dầu, cái cây nghi ngờ vì vậy sẽ càng lúc càng xanh tươi lớn mạnh, có cháy thì lửa sẽ càng lúc to hơn.
Nàng thì kiếm chuyện chia rẽ Tạ Bất Thần với sư tôn Hoành Hư chân nhân của y, khiến mối rạn nứt trong quan hệ thầy trò bọn họ càng lúc càng trở nên sâu sắc; còn Tạ Bất Thần thì biết nàng kiêng dè các tu sĩ Thập Cửu Châu khác nên cũng tìm cách công kích mối lo trong thâm tâm nàng, khiến nàng không tài nào tin tưởng nổi hoàn toàn người bạn vốn lúc nào cũng luôn kề vai sát cánh bên mình.
- Con người là vậy đó... Kiến Sầu buông tay. Rồi vừa bước tiếp, nàng vừa quay sang Phó Triêu Sinh mà than : "Ta cũng chỉ là người phàm, không thể nào tránh được."
Phó Triêu Sinh nghe cái hiểu cái không bèn nói : "Vì vậy cái gã Tạ Bất Thần đó thực ra là cố ý muốn ta chuyển lời cho bạn cũ. Y nhắm vào tình bạn giữa hai chúng ta để khiến bạn cũ nghi ngại các tu sĩ Thập Cửu Châu khác đúng không 2 Nói vậy thì ít ra trong lòng bạn cũ, ta cũng có trọng lượng, chẳng thua gì các tu sĩ Thập Cửu Châu khác."
Hắn đặt ngược vấn đề thực vô cùng đơn giản.
Nhưng Kiến Sầu nghe xong thì ngước mắt lên nhìn, bước chân hơi khựng lại.
Phó Triêu Sinh liền hỏi : "Nói vậy có đúng không ?"
Kiến Sầu chợt bật cười, tuy nhiên đáy mắt lại phảng phất trầm ngâm, chẳng biết là nghĩ cho hắn hay nghĩ cho mình. Nàng bình thản đáp : "Đúng, bạn nói rất đúng."
Ngay trong tích tắc đó, cái cảm giác lạc lùng khó hiểu kia lại chợt bùng lên, xâm chiếm cả người Phó Triêu Sinh. Hắn thấy tai mình hình như đang nóng lên, vì vậy bèn đưa tay lên sờ sờ.
Kiến Sầu thấy vậy bèn hỏi : "Sao thế ?"
Phó Triêu Sinh lắc lắc đầu : "Hồi đó nuốt xong nửa trái tim của vị Ngỗ Quan vương kia thì hình như có cái gì đó là lạ, nhưng trong người lại không thấy có gì bất thường. À phải, lúc trước bạn cũ có nói sẽ vẫn tiếp tục giả làm Liên Chiếu đi thám thính tình hình Cực Vực đúng không ?”
-Ừ,
Phó Triêu Sinh là đại yêu chí tà, tu vi tuyệt chẳng thấp hơn nàng. Hắn trả lời như vậy cũng không có gì lạ, thế nên dĩ nhiên Kiến Sầu cũng không gặng hỏi cho đến cùng bởi dù có cố hỏi cũng sẽ chẳng được gì. Thấy hắn lái sang sang chuyện khác, nàng liên thuận lời đáp theo : "Vừa hay Triêu Sinh đạo hữu cũng có thể giúp được ta đấy."
Hắn có thể giúp nàng được ư ?
Nghe qua Phó Triêu Sinh liền ngẩn người.
Nhưng lúc này, bọn họ đã tới nơi trú đóng của Nhai Sơn trong thành Uổng Tử. Phía trước là lâu cao, giáp ngay phía sau là nhà cửa. Cả trong lẫn ngoài đều đầy người qua lại. Thấy Kiến Sầu với Phó Triêu Sinh tới ai nấy đều đứng lại hành lễ. Vì vậy nàng không trả lời hắn ngay mà bước liền vào lâu, đi thẳng đến nội đường nơi có bọn Thẩm Cửu đang đứng.
- Đại sư tỷ.
- Đại sư tỷ.
Đều là đệ tử dưới trướng Phù Đạo sơn nhân nhưng bọn họ không đi theo đoàn người bái phỏng Vụ Trung Tiên mà ở lại đây để xử lý sự vụ. Thấy Kiến Sầu tới, mọi người liên ùa lại.
Nàng cũng đã từng hàn huyên chuyện vãn với bọn họ rồi nên bây giờ không tán gẫu nữa mà vào đề luôn : "Có chuyện quan trọng rất gấp, ta muốn nhờ một sư đệ nào đó có tu vi cao giúp cho."
Bọn Trần Duy Sơn, Thẩm Cữu đưa mắt nhìn nhau.
Vì Kiến Sầu đã nói rõ là cần người có "tu vi cao" nên Thẩm Cữu tuy rất muốn tự tiến cử nhưng rốt cục đành phải kiềm lòng không làm mặt dầy xông lên.
Dáng người hiên ngang phơi phới, mặc cho Thẩm Cữu mặt mũi hầm hầm bất mãn, tay ôm kiếm ngang ngực Khấu Khiêm Chi bước ra tò mò hỏi : "Sư tỷ muốn đệ giúp chuyện gì ?" Kiến Sầu nhìn thanh kiếm Vấn Đạo hắn ôm trong ngực đáp : "Xin nhờ đệ cứu một người."
4x44
Đêm đen.
Tại Tiếp dẫn ty thành Uổng Tử.
Các quỷ tu không kịp chạy khỏi thành vì nhiều lý do hoặc vốn đã bị giam ở nơi này, tất cả đều bị nhốt trong lao phòng.
Trân Đình Nghiên tức muốn hộc máu. Bởi mãi cho đến khi bị xô vào phòng giam hắn vẫn chẳng thốt ra nổi được một câu, dù trong người điên tiết hết cả lên nhưng cũng chỉ đành biết đấm đá cái cửa cho qua cơn.
- Cốp cốp ! Bịch bịch...
Mẹ bà nó !
Sao không có ai tới thả tiểu gia ta ra ngoài hử ?
Kiến Sầu suy nghĩ cái quái gì thế này ? Tuy cảm thấy hình như nàng ta muốn tốt cho mình nhưng sao lại quăng mình ở đây rồi không đếm xỉa gì tới nữa hả ?
Trân Đình Nghiên thâm gào thét trong bụng.
Đập cửa mãi cũng đau tay, với lại cũng chẳng thấy ai lý lai gì tới, y rồi cũng phải thở hắt ra mà bỏ cuộc, cả người ủ rũ ngồi trong xó phòng, hai mắt đờ đẫn nghếch lên nhìn bốn bức tường âm u trơ trọi xung quanh.
Thình lình chợt có một bóng đen ngoằn ngoèo như nước nổi lên ngoài cửa phòng giam.
Nhưng Trần Đình Nghiên hoàn toàn không để ý thấy. Cái bóng đen kia tựa như một dòng nước tụ lại. Vô thanh vô tức không một tiếng động, hơn nữa lại kỳ quỷ cùng cực, nó dễ dàng xuyên qua cánh cửa phòng giam có gắn cấm chế của Tiếp dẫn ty, chỉ một tích tắc nữa thôi là đã bổ nhào xuống người Trần Đình Nghiên rồi.
Vừa lúc đó Trân Đình Nghiên cũng chợt thấy ớn lạnh sau lưng !
Nhưng y còn chưa kịp xoay lại làm gì thì một đạo kiếm quang đã từ xéo bên vút lên rồi phạt mạnh xuống cái bóng loằng ngoằng như nước kia I
- Róc rách ! Róc rách !
Dòng chảy liền tản mác !
Trong cơn nguy cấp trở tay không kịp, một bóng người liền chợt hiện ra giữa dòng chảy tán loạn !
Mãi cho tới bây giờ Trân Đình Nghiên mới nhận ra nguy hiểm cận kề sát bên. Hai con mắt trợn trừng hết cả lên, y cố nhìn cho rõ xem là ai, là chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng thoắt cái lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Địa lực âm hoa từ sâu dưới lòng đất thình lình cuồn cuộn tuôn ra vô tận, tràn vào đầy cả phòng giam. Vì nguồn lực khác với thiên địa linh khí của Thập Cửu Châu nên nó cản được linh thức vốn rất nhạy của những người khác, chỉ trong nháy mắt là đã cuốn biến lấy Trân Đình Nghiên !
Rõ ràng đường kiếm vụt ra vừa rồi là của Khấu Khiêm Chi. Vả lại ngay khi phát hiện thấy cái bóng như nước chảy kia, hắn cũng liên nhận ra được rằng địch thủ của mình chính là Nhạc Hà, đệ tử chân truyền thứ hai dưới trướng Hoành Hư chân nhân Côn Ngô.
Cái đường kiếm ý Giang Lưu này hắn còn lạ gì ! Thế nhưng địa lực âm hoa đùng một cái ập tới khiến Khấu Khiêm Chi tối tăm mặt mũi, giác quan hạn chế, linh tính thấy nguy tới nơi. Song bây giờ lại vận dụng linh thức mà tìm tung tích Trân Đình Nghiên thì dĩ nhiên đã quá trễ rồi I
Lúc địa lực âm hoa tiêu tán hết thì trong phòng giam đã chẳng còn ma nào !
Trân Đình Nghiên đã biến mất tăm !
“⁄.¿⁄
- Bịch !
Trời đất gì mà quay mòng mòng thiếu điều muốn mửa !
Bị một nguồn lực khổng lồ lôi tuột ra khỏi phòng giam, thoắt sau Trần Đình Nghiên đã bị ném cái đùng xuống đất, người ngợm ê ẩm đau thấu trời xanh.
Mặt đất bên dưới ẩm ướt, cỏ thiên thời um tùm tứ phía, chỉ cần liếc mắt nhìn sơ là thấy ngay chỗ này không còn là thành Uổng Tử nữa.
Trân Đình Nghiên ngẩng đầu nhìn thì thấy hoang nguyên bạt ngàn xung quanh. Nơi đây cách thành Uổng Tử và quỷ môn quan rất xa, phóng mắt mà trông chỉ thấy được bóng thành mờ mờ thấp thoáng.
Đứng trước mặt y là một nam tử mặc trường bào đen tuyền từ đầu đến chân, họa tiết nhũ vàng thêu trên vạt áo uốn lượn sống động lạ lùng, trên hoang nguyên mênh mông đang tranh tối tranh sáng này, ánh kim phản chiếu lấp lánh trông mà chói mắt.
Mặt mũi cũng rất anh tuấn nhưng lành lạnh xa cách.
Người đó vừa giơ tay điểm một cái thì một đạo lam quang trong trong mờ mờ liên bắn vào cổ Trần Đình Nghiên. Hai tay chắp sau lưng, hắn hỏi : "Ngươi có quen Kiến Sầu với Tạ Bất Thần ?"
- Có...
Vừa mở miệng thì đúng là có thể nói chuyện được rồi.
Trân Đình Nghiên nhìn mặt thì liên nhận ra ngay đây là kẻ mà ban ngày mình đã từng thấy trong đám người đi cùng Kiến Sầu ! Hắn đứng xéo xéo phía sau nhưng có điều Trân Đình Nghiên lại không biết là ai.
Nghe người kia hỏi, y liền chực trả lời trong vô thức. Song hai tiếng "có quen" đang vừa sắp sửa thốt ra khỏi miệng thì y lại chợt nhớ tới chuyện suýt chết lúc ban ngày nên liền lắc đầu quầy quậy.
- Không không không ! Không quen...
- Không quen hả ?
Người nam tử cả người đen kịt kia cười, cặp mắt từ trên cao chăm chăm nhìn xuống Trần Đình Nghiên toát ra vẻ chế giễu âm trầm.
- Ta không phải là cái loại người tốt lành kiên nhẫn gì đâu.
- Ngươi, ngươi... ý muốn nói gì ?
Hết ngày tới đêm toàn xảy ra những chuyện thực quá sức tưởng tượng khiến đầu óc Trần Đình Nghiên mụ cả đi, không thích nghi được nổi.
Người kia cũng chẳng trả lời mà chỉ lặp lại câu hỏi trước đó : "Ta hỏi ngươi lần nữa : quen hay không quen ?"
Mãi rồi Trần Đình Nghiên cũng ngửi thấy được cái uy và áp lực kinh khủng từ trên người kẻ đứng trước mặt. Y dè dặt thấp thỏm nói : "Có, có quen."
Người kia lại truy : "Bọn họ quan hệ thế nào ?" Trân Đình Nghiên đáp : "Cùng đồng cam cộng khổ với nhau, nghe nói đã thành thân rồi, chắc là... vợ chông thì phải."
Người kia bật cười hỏi tiếp : "Ban ngày ở đầu hẻm, cái câu ngươi nói chưa hết là câu gì ?"
Trần Đình Nghiên sợ run. Cuối cùng thì y cũng lờ mờ hiểu ra mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ nào, nhất thời hối hận mình mồm miệng bép xép khôn nguôi. Mà người trước mặt thì trông âm trâm đến hãi hùng thế này, bị hỏi y nào dám làm thỉnh không nói !
Trần Đình Nghiên lắp ba lắp bắp đáp : "Cực Vực... cái đám khốn kiếp Cực Vực kia đồn rằng Tạ tam công tử giết... giết vợ cầu đạo. Y lấy kiếm đâm Kiến Sầu một nhát rồi rời cô đảo nhân gian. Bọn chúng còn... còn nói thấy trong cái thôn hai người mai danh ẩn tích lánh nạn kia có mộ bia... của Kiến Sầu cô nương..."
Người nọ hốt nhiên lặng thinh.
Trân Đình Nghiên nói mà không dám nhìn mặt y, trong bụng cứ nơm nớp sợ nói xong sẽ bị giết ngay tại chỗ vì vậy nên nói rất chậm.
Nhưng nói xong rồi mà mãi một lúc lâu sau cũng chẳng thấy có động tĩnh gì.