Chương 501 : Lệ Hàn xuất quan
Chương 501 : Lệ Hàn xuất quanChương 501 : Lệ Hàn xuất quan
- Bị người ta cướp mất rồi sao ?
Trong sắc đêm âm trầm nơi trú đóng của Côn Ngô, trước cửa sổ chỉ có mỗi một ngọn đèn dầu leo lét hắt sáng, kéo bóng Hoành Hư chân nhân đổ dài trên đất. Nghe Nhạc Hà đứng sau lưng bẩm báo, lão hỏi mà giọng điệu nghe ra chiều bất ngờ, không tưởng nổi.
Suốt trên đường trở về, Nhạc Hà cứ nghĩ mãi chẳng thông. Lúc chạm trán với kẻ kia trong ngục hắn đã thấy có cái gì đó là lạ. Giấu mình trong bóng tối, thế kiếm lăng lệ, không biết sao nhìn cứ thấy quen quen thế nào.
Nhạc Hà bất giác nghĩ tới Nhai Sơn. Song rút cục lại là "Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi", đang đánh đánh giết giết thì tự nhiên có người khác nữa xông ra, cướp mang Trần Đình Nghiên đi mất, chờ địa lực âm hoa dây đặc tan hết thì đã chẳng còn lại dấu vết gì.
Hắn với vị địch thủ Nhai Sơn giấu mặt kia, kẻ nào kẻ nấy đều kinh ngạc tột độ. Song đang lúc lâm trận cấp bách, tuy đoán là người quen của nhau nhưng trong hoàn cảnh như thế này bọn họ sẽ càng không bao giờ để lộ thân phận của mình. Vừa thấy Trân Đình Nghiên biến mất dạng, bằng phản xạ cực nhạy, cả hai liên nhanh chóng rút lui trong chớp mắt.
Trên đường trở về, Nhạc Hà cứ nghĩ mãi về việc này, nhất là cái thứ địa lực âm hoa kia...
- Đúng là bị người khác cướp đi, với lại tu vi cũng cực cao.
Sau khi bẩm lại tỉ mỉ mọi chuyện, khuôn mặt vừa tuấn tú vừa gian tà của Nhạc Hà liền thoáng vẻ phân vân khó hiểu : "Nhưng thưa sư tôn, cái kẻ giấu mặt kia lại vận dụng địa lực âm hoa. Chẳng lẽ trong thành Uổng Tử này còn có quỷ tu đại năng nào đó ẩn nấp mà chúng ta không phát hiện ra sao ?"
Nên nhớ hiện giờ quỷ tu nào có thể chạy được thì đã trốn mất dạng từ lâu. Đường lớn hẻm nhỏ toàn thành Uổng Tử đều được rà soát hết. Quỷ tu nào kiểu như Trân Đình Nghiên mà còn sót lại thì đã bị bắt ngay để phòng bất trắc.
Tuy vậy, chỉ có mình Vụ Trung Tiên ở trong con hẻm cũ nọ là đặc biệt ngoại lệ. Nhưng lão ta mà dính vào mấy cái chuyện như thế này thì hình như không được hợp lý cho lắm. Hơn nữa con người lão này cũng chẳng có chút gì là giống với kẻ đã lén cướp Trần Đình Nghiên kia.
Nhạc Hà thấy mình đụng phải người của Nhai Sơn thực không lạ, giữa chừng bị người khác thọc gậy bánh xe cũng chẳng lạ nốt, chỉ lạ có một điều là người kia vậy mà lại vận dụng hồn lực chứ không phải là linh lực.
Hoành Hư chân nhân hai mắt nhắm nhắm khép hờ, diện mục chìm trong những khoảng bóng đổ chập chờn dưới ánh đèn dầu leo lét nên trông âm âm u u hẳn đi, thế nhưng lão vẫn đáp : "Cũng chẳng phải chỉ có quỷ tu mới sử dụng được địa lực âm hoa..."
\
- Chưa chắc là quỷ tu ư ?
Ở nơi trú đóng của Nhai Sơn, nghe Kiến Sầu nói xong, Khấu Khiêm Chi ôm kiếm đứng trong phòng ngơ ngơ ngẩn ngẩn tròn mắt nhìn, trông khá là ngạc nhiên.
Mấy người đệ tử của Phù Đạo sơn nhân cũng đều có mặt ở đây : Kiến Sầu, Thẩm Cữu, Trân Duy Sơn, Bạch Dần, Khương Hạ. Dĩ nhiên còn có cả Phó Triêu Sinh ở cạnh một bên cùng nghe rất tự nhiên.
Trong phòng tứ phía đều thắp đèn nên sáng choang. Kiến Sầu thong thả bước từng bước một từ đầu phòng bên này đến đầu phòng bên kia, hàng mi trâm ngâm rũ xuống, nói : "Tỷ là tu sĩ mà năm đó phải tách thân hồn để tu luyện công pháp Cực Vực, vì vậy nên mới có khả năng vận dụng hồn lực. Mà trừ tỷ ra, trừ cái cách này thì nhiều khi cũng có người biết cách điều khiển địa lực âm hoa cũng không chừng..."
Chỉ có điều là người này...
Hơi đặc biệt một chút mà thôi.
Mọi người nghe Kiến Sầu phỏng đoán có phần mơ hồ mông lung như vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Cữu hỏi : "Mà người đó là ai mới được ?"
Kiến Sầu ngước mắt nhìn hắn. Nàng trầm ngâm nghĩ ngợi, mãi một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu đáp : "Ta hoàn toàn không hiểu nổi tại sao kẻ đó lại nhúng tay vào việc này. Nhưng nếu Trần Đình Nghiên không rơi vào tay Côn Ngô thì tốt rồi, hắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Lấp la lấp lửng thế này làm người ta tò mò muốn chết.
Thẩm Cứữu thiếu chút nữa là tắc thở tới nơi.
Nhưng Kiến Sầu lại chẳng muốn nói gì thêm. Nàng quay người từ biệt : "Hôm nay nghị sự quyết định sáng sớm sẽ lại xuất phát, đánh hạ thành tiếp theo của Cực Vực. Việc Trân Đình Nghiên thôi tạm thời cứ để đó, đừng quan tâm đến nữa, còn những chuyện khác tỷ sẽ xử lý. Bây giờ trời đã tối, các sư đệ cứ nghỉ ngơi trước, tỷ đi đây."
Nói xong liền bước ra ngoài.
Phó Triêu Sinh đang ngồi một bên cũng đứng dậy đuổi theo ngay.
Dĩ nhiên là bọn Thẩm Cữu, Khấu Khiêm Chỉ tiễn nàng ra tận cửa. Nhưng ra đến cổng sân, thấy đã đến lúc phải tạm biệt, Khương Hạ người nhỏ tuổi nhất trong bọn liền chợt kêu : "Đại sư tỷ."
Khương Hạ dáng dấp tròn tròn mập mạp, mặt mũi trông rất có linh khí. Lúc Kiến Sầu mới nhập môn thì hắn đã tới kim đan, đứng hàng thứ tám, xếp chót nhất trong số các đệ tử của Phù Đạo sơn nhân. Tám mươi năm trôi qua, giờ Kiến Sầu đã là phản hư trung kỳ nhưng hắn thì vẫn mãi ở cảnh giới kim đan.
Tu vi chẳng nhúc nhích mảy may.
Đối với vị sư đệ này, trong thâm tâm, Kiến Sầu vẫn luôn thấy có một cảm giác gì đó rất kỳ diệu. Bây giờ tự nhiên nghe hắn khi không kêu mình, nàng liền dừng bước, cười hỏi : "Có gì không Khương sư đệ ?"
- Đệ thấy sư tỷ mấy ngày nay trông hình như không vui cho lắm.
Khương Hạ le lưỡi tròn mắt nhìn, trông dí dỏm dễ thương vô cùng, tuy vậy ánh mắt lom lom dành cho Kiến Sầu thì lại ánh lên nghiêm túc, thấu hiểu một cách lạ lùng.
Mà cái câu vừa rồi lại tuyệt không ra vẻ nói chơi. Nghe xong, bọn Thẩm Cữu, Khấu Khiêm Chi đều sững người, đưa mắt nhìn Kiến Sầu : Trường bào nguyệt bạch, tà áo bay bay nhẹ buông; dáng vẻ vừa hiên ngang chững chạc vừa dịu dàng nhã nhặn, hai cái nét ấy cực kỳ tương phản thế nhưng lại quyện vào nhau vô cùng hài hòa trong con người nàng.
Vừa băng phong giá lạnh mà đồng thời cũng vừa là tuyết liên trong sáng.
Trên gương mặt trắng trẻo mi mục như họa ấy, khóe môi vẫn luôn mãi cong cong vui vẻ, nét cười thấp thoáng còn vương, xưa hay nay đều trông chẳng có gì thay đổi.
Nghe Khương Hạ nói vậy, mày liễu khẽ động, nàng đưa mắt nhìn lại vị sư đệ này, thấy thần sắc trong mắt hắn sao mà tinh tế đến vậy không biết. Nó trong veo, tuyệt không vẩn chút bụi trần. Vì vậy, nét cười trên khóe môi chợt tản, nàng thở dài cúi đầu nói : "Sư phụ thu đệ tử thực không có ai là tâm thường...
Rõ ràng nói vậy là thừa nhận rồi.
Ai nấy nghe xong đều ngạc nhiên.
Ngay cả Phó Triêu Sinh cũng thoáng ngẩn người. Tuy mấy tiếng "không vui cho lắm" hắn hiểu rõ ý nghĩa ra sao, nhưng tự bản thân thì lại không nhận ra được chút nào. Trong thoáng chốc hắn tự nhiên bất giác nhớ tới loạt câu hỏi nàng hỏi mình lúc mới vừa ra ngoài sau khi chữa thương, khôi phục tu vi xong.
Khương Hạ là đệ tử Phù Đạo sơn nhân thu nhận sớm nhất. Lúc Kiến Sầu nhập môn hắn còn là người xếp chót thứ tám, nhưng từ vóc dáng cho đến tu vi mãi tám mươi năm trời rồi mà vẫn chẳng thấy thay đổi chút nào.
Người trong sơn môn không ai là không thấy lạ.
Nhưng tông môn Nhai Sơn xưa nay đều chẳng thuộc loại lấy tu vi mà luận anh hùng. Rơi vào trường hợp này họ lại càng đặc biệt châm chước và thông cảm hơn. Thế nên chẳng ai chỉ trích mà trái lại còn rất chiếu cố hắn.
Hễ cứ nhắc tới "tiểu sư thúc Khương Hạ" là người trong sơn môn đa phần đều cười xòa cho qua.
Mà lúc này đây Khương Hạ đang mắt đối mắt nhìn thẳng vào Kiến Sầu không chút ngại ngùng, mục quang trong trẻo sáng ngời. Hắn bảo : "Sư tỷ muốn gì cứ làm là được. Sư tôn có nói Nhai Sơn trước giờ vẫn luôn là "danh môn đại phái", chẳng giống Thập Cửu Châu. Có rất nhiều chuyện không có đúng sai mà chỉ có thành hay bại mà thôi." Không có đúng sai mà chỉ có thành hay bại.
Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu cảm thấy trong lòng đúng thật là trăm mối ngổn ngang.
Nàng cứ nhìn Khương Hạ mãi. Nhưng hắn thì chỉ muốn thấy nàng cười, vì vậy lại nháy nháy mắt, xua tay nói : "Sáng sớm mai phải lên đường rồi, tối nay sư tỷ cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được."
-.. 1
Kiến Sầu gật gật đầu chậm chạp ứng tiếng.
Lần này thì đến lượt nàng đứng yên một chỗ nhìn Khương Hạ với mấy vị sư đệ khác cùng nhau quay về. Dáng dấp hắn tuy thấp nhỏ hơn nhiều so với những người khác nhưng khi đi bước chân lại vững chãi nhịp nhàng đến khó tả, bóng lưng tựa hồ như khuất trong quầng sương mù dầy đặc mãi chẳng tan.
Người nào người nấy ai cũng đều mang cốt cách Nhai Sơn trong mình cả.
Kiến Sầu hốt nhiên bật cười.
Phó Triêu Sinh nhìn nàng, đôi con mắt sâu thẳm chợt dần dần đùn lên tầng tầng sắc lục sẫm đen, trông tựa như rong rêu nổi lên trong đầm cổ, sóng gợn lăn tăn, anh ánh phản chiếu. Hắn hỏi : "Các bạn đánh đố nhau cái gì đấy ư ?"
Kiến Sầu lắc đầu nhưng không đáp. Tay cầm kiếm, nàng bước ra khỏi cửa rồi đi về phía cuối đường dọc theo con hẻm cũ dài hun hút.
Bóng nàng đổ dài thật dài trên mặt đất, chẳng khác gì ngày chiến trận ở quỷ môn quan hôm đó.
Phó Triêu Sinh không đuổi theo nữa mà đứng lại dõi mắt trông theo, trông mãi cho đến khi bóng người khuất hẳn trong bóng đêm ở cuối đường.
Sáng sớm ngày hôm sau, gần cả vạn tu sĩ Thập Cửu Châu ai nấy đều chỉnh tề sẵn sàng nhắm đánh thành kế tiếp. Kiến Sầu thì quyết định lấy thân phận Liên Chiếu lẻn vào Cực Vực nên trở lại tộc Vô Thường để khám phá bí mật và thăm dò nội tình bên trong sâu cạn ra sao. Về phân Khúc Chính Phong, hắn lại muốn thống lĩnh, mang cả một đại quân tu sĩ đi đánh trận. Thế nên trước khi xuất phát, đứng trên tường thành Uổng Tử cao cao, Kiến Sầu hỏi : "Nghe nói Trần Đình Nghiên bị giam trong lao đêm qua mất tích rồi. Người cướp ngục lại có khả năng điều khiển địa lực âm hoa. Không biết kiếm hoàng bệ hạ có nghe nói đến tin này không ?”
Hai tay chắp sau lưng, cả người đen tuyên trong bộ trường bào nhũ kim phần phật bay trong trời gió, Khúc Chính Phong chẳng nhìn nàng lấy một lần mà cứ mải dõi mắt nhìn ra hoang nguyên mênh mông xơ xác cỏ dại xa xa.
Giọng hắn lạnh lùng xa cách, vả lại cũng chỉ có bốn tiếng : "Chưa nghe bao giờ."
Kiến Sầu đăm đăm nhìn Khúc Chính Phong một hồi, song cuối cùng cũng không gặng hỏi gì thêm.
Lúc tu sĩ Thập Cửu Châu lên đường tiến đánh thành tiếp theo, bộ trường bào màu nguyệt bạch trên người Kiến Sầu thoắt cái đã biến thành chiếc áo đen rộng thùng thình, tóc mây xanh xanh như thác thì cài trâm ngọc lưu ly óng ánh sắc đỏ, lại thêm chiếc lắc tinh xảo quấn quanh cổ chân tuyết trắng nữa, rồi vừa lắc mình một cái thì chớp mắt đã thành Liên Chiếu ngay.
Mà cùng ngày hôm đó, ở thành Phong Đô Cực Vực, Lệ Hàn tộc quỷ vương cũng xuất quan.