Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502 : Lại Gặp Liên Chiếu

Chương 502 : Lại gặp Liên Chiếu Chương 502 : Lại gặp Liên ChiếuChương 502 : Lại gặp Liên Chiếu

Bảy mươi hai thành Cực Vực như mây đen u ám án ngữ sau quỷ môn quan. Bát phương thành nằm ngay chính giữa, bảy mươi mốt thành còn lại tựa như tinh tú vây quanh bảo vệ trăng tròn.

Nếu nhìn từ trên cao xuống thì sẽ thấy các thành quây tròn thành năm tầng. Tính từ trong tính ra, Bát phương thành nằm ngay trung tâm, là vòng thứ nhất. Kế đến, tâng thứ hai có bốn thành, tầng thứ ba hai mươi thành và tầng thứ tư là ba mươi lăm thành. Thế nhưng lực lượng chiếm cứ trong mỗi thành lại cứ giảm dần theo.

Thành nào càng nằm về phía rìa thì càng yếu. Và cũng bởi vì số lượng các thành ở vòng ngoài quá lớn nên mỗi thành cách nhau rất xa, thế nên việc điều binh hay chỉ viện lại càng khó khăn hơn nhiều. Thành nào càng nằm gần về phía trung tâm thì càng mạnh. Từ thực lực của mỗi một quỷ tu một cho đến khả năng chỉ viện binh sĩ nhanh chóng, mặt nào cũng hơn hẳn bội phần.

Điều này cũng có nghĩa là càng đánh vào trong, độ khó càng tăng.

Thế nhưng phía Thập Cửu Châu đã hạ được quỷ môn quan, chiếm được thành Uổng Tử, hơn nữa ở đây còn có thể lấy quân bổ sung từ mười tám tầng địa ngục, vì vậy nên có thể nói là đã nắm được lợi thế then chốt nhất, chẳng khác gì chẹn ngay yết hầu Cực Vực !

Bởi án ngữ ngay quỷ môn quan thì chẳng khác gì chặn không cho quỷ mới đi vào !

Thành thử Cực Vực và Thập Cửu Châu mới bên tám lạng người nửa cân, dù đánh nhau hao tổn quân sĩ thật nhưng vẫn có thể thoải mái điều binh như thường. Cứ thiếu thì thêm như vậy cực kỳ có lợi cho Thập Cửu Châu. Vì vậy ngày thứ ba sau khi hạ quỷ môn quan, gần vạn tu sĩ Thập Cửu Châu đã nai nịt chỉnh tề đâu vào đấy, từ thành Uổng Tử trực chỉ nhắm thẳng một đường đến -

Thành Mão !

Tấn công một cách cực kỳ hung mãnh !

Chiến dịch chẳng khác gì một mũi đao bén nhọn, lấy thành Uổng Từ làm bàn đạp, chọc thẳng về vùng trung tâm bảy mươi hai thành !

Chỉ cần hạ được ba tâng phòng phủ kế tiếp của Cực Vực là có thể đánh tới Bát phương thành, bắt Tần Nghiễm, diệt diêm vương, khôi phục lại luân hồi !

Người người đều biết trận sau sẽ càng lúc càng ác liệt cam go hơn trận trước. Thế nhưng chẳng ai sợ hãi, đào ngũ bỏ trốn lại càng không.

Kiếm hoàng Minh Nhật Tinh Hải Khúc Chính Phong, một bậc đại năng lẫy lừng nhường ấy giờ đây cũng đã trở lại gia nhập đội ngũ. Việc này tất nhiên là khiến sĩ khí toàn quân sục sôi, nhiệt huyết tràn trề.

Trận chiến mới chẳng bao lâu nữa sẽ khai hỏa.

Mà cũng vào thời điểm này, Kiến Sầu đã băng trót lọt qua hết vòng thứ tư, tầng thứ ba, để rồi dừng chân tại một thành trì ở vòng thứ hai, đây mới là nơi đóng quân chính của thập đại quỷ tộc -

Thành Phong Đô.

Tòa quỷ thành đủ chuyện huyễn hoặc hay được lưu truyền trong các thư tịch cổ ở cô đảo nhân gian này chia thành mười khu lớn nhỏ khác nhau, là địa bàn cát cứ thể hiện quyền lực phân tranh của thập đại quỷ tộc.

Tộc Vô Thường thường thường bậc trung, địa bàn không lớn mà cũng chẳng nhỏ.

Dựa theo trí nhớ của Liên Chiếu, Kiến Sầu liền trưng cái mặt tái xanh tái xám ra, rồi nhắm hướng thất tha thất thểu đi tới cổng chính của tộc Vô Thường. Nàng tạ sự nói rằng mình bị trọng thương trong trận quỷ môn quan, hôn mê bất tỉnh nằm trên hoang nguyên nhưng may mà không bị tu sĩ Thập Cửu Châu phát hiện, giờ khổ sở lắm mới về được Phong Đô thế này.

Quỷ thủ lĩnh tu vi cao nhất trong tộc Vô Thường cũng lại là "âm suất*', cảnh giới chỉ mới tới phản hư mà thôi, huống hồ là đám đứng canh cửa chỉ rặt một phường lâu la bất tài. Chúng thấy Liên Chiếu trở về thì nào dám xông lên cản lại, chỉ biết hớt hơ hớt hải chạy đi báo tin.

* Âm suất - quỷ làm việc cho địa phủ. Có mười hai loại : Quỷ vương, nhật du thần, dạ du thần, hắc bạch vô thường, ngưu đầu (đầu trâu), mã diện (mặt ngựa), báo vĩ (đuôi báo), điểu chủy (mỏ chim), ngư tai (mang cá), hoàng phong (ong vàng).

Kẻ biết tẩy nàng rõ nhất là trưởng lão Khổng Ẩn, thế nhưng lão ta đã bỏ mạng trong trận chiến quỷ môn quan mất rồi. Vì vậy đến bây giờ không còn ai có thể vạch trân thân phận nàng được nữa.

Không chút sơ hở, Kiến Sầu cứ thế mà "trở về" tộc Vô Thường một cách êm thắm. Sau khi được hai trưởng lão thường thường tới thăm, nàng liên bế quan dưỡng thương trong phòng.

Phòng ốc dĩ nhiên là của Liên Chiếu. Với vốn nức danh phong tình lẳng lơ trong thập đại quỷ tộc, phòng của nàng ta phải gọi là "hương khuê" thì đúng hơn.

Ngọc lưu ly long lanh lấp lánh kết chuỗi đong đưa trướng rũ, ngăn căn phòng ra thành hai gian trong ngoài; trên mặt bàn chạm khắc vân mây thì bày đỉnh hương hảo hạng, dù không đốt nhưng cái mùi ngòn ngọt quyến rũ cứ như phảng phất quanh quẩn trong không gian; màn sa hồng hồng buông phủ, thấp tha thấp thoáng chiếc giường trải lông thú mềm mại trắng muốt ở sau, gối đầu thêu hoa đồ mi đóa đóa bừng nở diễm lệ, cực hợp với con người chủ nhân điệu đàng lòe loẹt của nó...

Phòng sao người vậy.

Kiến Sầu vừa bước chân vào đã than thầm trong bụng, không thấy thoải mái chút nào. Nhưng hiện giờ thân đang trà trộn vào sào huyệt tộc Vô Thường thành Phong Đô - một nơi quan trọng bậc nhất, hơn nữa trong thành này đâu chỉ có mỗi tộc Vô Thường mà còn có chín quỷ tộc lớn khác, nhiều khi bị cao thủ nhìn ra vỏ bọc cũng không chừng, vì vậy phải để ý cẩn thận bề ngoài.

Nàng nghĩ ngợi một hồi, rút cục vẫn để nguyên bài trí trong phòng, không thay đổi mảy may.

Nói là nói "dưỡng thương” thế thôi chứ dĩ nhiên không thực. Kiến Sầu đâu có bị thương chỗ nào, chẳng qua là nàng đội lốt Liên Chiếu nên mới chụp lên người một cái cớ láo hợp tình hợp lý như vậy.

Nhưng dù gì vẫn phải làm bộ cho giống. Vì vậy, sau khi trà trộn thành công vào hang ổ tộc Vô Thường, ban ngày trong vòng ba ngày liền nàng đều chẳng gặp ai, cứ ở lì trong phòng, mãi đến buổi tối mới vô thanh vô tức chui ra, qua hai ba bận thì rốt cục cũng nghe ngóng được sơ sơ tình hình trong tộc Vô Thường với thành Phong Đô.

Ngày thứ tư là hết dưỡng thương.

Tính thời gian hẹn với Phó Triêu Sinh thấy cũng sắp tới, Kiến Sầu bèn đẩy cửa đi ra.

Mới đang sáng sớm. Ngoài phòng là một dãy hàng hiên dài tĩnh lặng, mé bên có bậc thêm, ở dưới là một cái vườn rất nhỏ, trong có trông một vài loài hoa lạ mà chỉ Cực Vực mới có.

Có tiếng người xầm xì cay độc loáng thoáng vọng đến từ bên ngoài.

- Các ngươi có biết chuyện gì không hả ? Cái con hồ ly tinh kia bị thương nặng trong trận quỷ môn quan về rồi, nhưng mà nhìn thảm hại ghê lắm, cứ đóng cửa dưỡng thương miết không ra, chẳng gặp ma nào. Có mấy vị sư huynh tới tìm mà đều bị cho đứng ngoài cửa hết.

- Á, đổi tính rồi sao ?

- Hồi trước gặp chuyện là đã nhanh tay nhanh chân lôi người vào phòng rôi đúng không ? Mấy người các ngươi nói có thiệt không đó ?

- Đúng mà, chính mắt ta nhìn thấy.

- Tận mắt nhìn thấy hả ?

- Chính mấy người Tần sư huynh đó, cả bọn nghe thấy cô ta còn sống trở về liền xăng xái mang đồ tới thăm, thế nhưng mà chẳng thọt nổi một chân qua cửa nữa là. Cái con hồ ly tinh kia cứ nói mình phải dưỡng thương, tạm thời không muốn gặp ai hết.

- Thiệt không, cái kiểu này bình thường cô ta...

- Chắc không phải tại Tiêu Mưu chứ ?

- Ừ, ta cũng có nghe nói.

- Hình như mấy người từ trận quỷ môn quan về xì xào cô ta với Tiêu Mưu sư đệ lẹo tẹo gì đó mà ? Bọn họ lúc đi thì hai mà giờ Tiêu Mưu chết rồi, còn cô ta chỉ bị thương thôi, còn sống trở vê...

- Các ngươi điên hết rồi ! Cô ta mà là người có tâm á ? Nói Tiêu Mưu điên đảo thần hồn, chịu đâm đầu vào chỗ chết vì cô ta ta còn tin, chứ nói cô ta vì Tiêu Mưu mà ủ dột, về rồi cũng chẳng thèm quấn lấy cái đám kia hả... ? Có quỷ mới tin á ! Bộ quên hết mấy chuyện năm trước rồi sao ?

Tiếng xì xào bàn tán là của mấy quỷ nữ. Kiến Sầu nghe còn thấy có một giọng quen quen.

Không phải Tuyết Âm thì còn ai vào đây ?

Nàng nghe xong, chắp lời nọ với lời kia thì rõ ngay hết cả, đến đoạn có bốn tiếng "Tiêu Mưu chết rồi" thì hơi sững người, sau liên sực tỉnh : Nếu Khúc Chính Phong đã quyết định không cùng trà trộn vào Cực Vực với mình mà lại theo tu sĩ Thập Cửu Châu đánh trực diện trên trận địa thì dĩ nhiên là hắn sẽ giết Tiêu Mưu đã bị bọn họ bắt giam trước đó, nhằm chặt dứt hậu hoạn, phòng không cho tộc Vô Thường nghi ngờ.

Thương thay cho Tiêu Mưu bấy lâu cứ ôm tình câm với Liên Chiếu.

Rút cục cái vị kiếm hoàng mới lên của Minh Nhật Tinh Hải này...

Không biết sao nàng cứ cảm thấy Khúc Chính Phong sẽ chẳng bao giờ tha mạng cho cái gã Tiêu Mưu này. Kiếm hoàng bệ hạ hành sự rõ ràng, cái gì cũng chu đáo chặt chẽ, đã ra tay thì còn trốn đâu cho thoát.

Bấy nhiêu điều chợt thoáng qua trong trí, Kiến Sầu chẳng đi nghĩ xem Khúc Chính Phong lúc giết Tiêu Mưu tâm trạng ra sao mà lại chợt cảm thấy mấy nữ quỷ đang bàn ra tán vào ngoài kia đã gợi lên một vấn đề cực hay -

Làm sao giả dạng Liên Chiếu mà không gặp rắc rối đây 2

Cho dù người ngoài ai cũng thấy quá sức tưởng tượng, nhưng nàng thì đâu thể vì cái chết của Tiêu Mưu mà tinh thần suy sụp, đâm ra lạnh lùng đổi tính được chứ 2

Chân không dừng bước, Kiến Sầu vẫn tiếp tục tiến tới, tiếng bàn tán bên ngoài nghe cũng càng lúc càng rõ hơn.

Mục tiêu vẫn luôn là Liên Chiếu song nhân vật chính đang đề cập tới lúc này lại là người khác. Vừa nghe thấy cái tên kia, nàng mày liễu khẽ nhướng, trong lòng chợt lạ.

- So với Lệ Hàn đại nhân mà nói, Tiêu Mưu cho dù có là người tốt đi nữa thì phân lượng cũng có là mấy trong mắt cô ả kia ? Tội nghiệp, Tiêu sư đệ yêu lầm người...

- Phải ha...

- Đáng kiếp ! Năm đó ả ta tự phụ mỹ mạo, thủ đoạn chẳng mấy sạch sẽ chưa nói, đã vậy còn mắt cao hơn đầu. Lệ Hàn đại nhân xuống làm việc mà ả ta cứ chăm chăm kiếm cách câu dẫn người ta, rồi yêu đương nhung nhớ này nọ, tưởng đâu ai thấy mình cũng phải điên đảo thần hồn hết cả lên. Rút cục thì sao ? Cái vị Lệ Hàn đại nhân kia chẳng thèm liếc mắt nhìn ả lấy một cái, chỉ cần búng ngón tay là đã quảng phứt ả ra ngoài, rớt cái bịch chẳng khác gì cái bình hoa, đã vậy còn bị thương không nhẹ, làm mất mặt tộc Vô Thường ta quá đi !

- Cũng tại ả nghĩ quẩn, câu ai không câu lại cứ nhè Lệ Hàn đại nhân mà ưỡn eo...

- Người ta sát tinh khiếp đảm hồn vía còn hơn cả Trương phán chứ có phải chơi đâu !

- Hừ, mai đây thế nào chẳng có tuồng hay mà coi. Nghe nói ba ngày trước Lệ Hàn đại nhân bế quan xong rồi, tu vi đại tiến, lên thẳng hợp đạo luôn. Vừa hay Trương đại phán quan của Bát phương thành tự nhiên mất tăm mất tích, nghe đâu là phản rồi. Mà Tần Nghiễm vương điện hạ lại đang thiếu người sai sử, thế nên mới hạ lệnh xuống tộc Quỷ vương, khiến Lệ Hàn đại nhân thực thi nhiệm vụ. Hai bữa nay ngài ấy đang tuyển người trong thập đại quỷ tộc. Hỏi mấy người chứ Liên Chiếu tánh tình đã như vậy, nếu biết tin này thì còn ngồi yên trong phòng "dưỡng thương” nổi không ?

- Thế mà cũng cần phải hỏi nữa à ?

Cái giọng đanh đá nguýt dài kia vừa dứt thì một tiếng cười phảng phất tiếu ý từ phía hành lang sau lưng mấy nữ quỷ liền vọng tới, âm thanh bàng bạc nhẹ nhàng tan trong không trung.

Ai nấy, kể cả Tuyết Âm, đều toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Vừa ngoảnh đầu lại thì "chính chủ" mà bọn họ đang lấy làm đề tài móc mỉa kia đã đứng lù lù ngay cạnh cây cột hành lang không biết từ đời tám hoánh nào rồi, mặt mũi tuy tái xanh tái xám, nhưng càng là vậy thì mi mục trông lại càng diễm lệ đến rợn người ! Làn thu ba sóng sánh liên vỗ lên mặt mấy kẻ kia, nụ cười tà tà mị hoặc : "Thực ra thì không biết đấy ! Giờ biết rồi thì làm sao ngồi yên được đây ?"

Tuyết Âm hít sâu một hơi lạnh.

Mục quang thu lại, Kiến Sầu đánh mắt nhìn nhìn mấy đầu móng tay sơn phết sáng bóng của mình rồi thong thả nói tiếp : "Tuyết Âm sư tỷ nhìn trộm người ta hơi quá rồi. Nhưng trai nào mà Liên Chiếu ta đã chấm..."
Bình Luận (0)
Comment