Chương 503 : Ba không giết
Chương 503 : Ba không giếtChương 503 : Ba không giết
Vế sau còn cần phải nói hết ra miệng ư ?
Cứ có trai nào bị để mắt tới mà thoát khỏi tay ả được đâu !
Tuy trong thần sắc Liên Chiếu không hề có vẻ ngang ngược càn rỡ chút nào nhưng nói câu kia, nghe hơi thì rõ đúng là chảnh chọe đáng ghét không chỉ gấp mười lần mà thôi !
Tất nhiên mấy nữ quỷ tộc Vô Thường này có xích mích thù hẳn rất lớn với Liên Chiếu, Kiến Sầu chỉ cần lục trong trí nhớ ả một chút là đã biết ngay. Từ trước đến nay, Liên Chiếu chẳng bao giờ coi mấy kẻ đồng tộc này được nửa con mắt, có bao nhiêu đều dồn hết lên người nam tu trong hay ngoài tộc hết rồi, hơi sức đâu đi lý sự cãi cọ với mấy nữ quỷ này !
Vì vậy bây giờ vặc lại được hai ba câu như thế đã là cực hạn.
Thấy có bấy nhiêu cũng đủ cho người ta nghẹn họng nói không nên lời, Kiến Sầu liền châm chước cho qua, bởi vậy mới khinh khỉnh cười xùy rồi quay lưng bỏ đi.
- Thế này thì thật đúng điệu của Liên Chiếu ngày trước, tuyệt chẳng coi bọn họ ra gì !
Có đôi khi cứ phớt lờ người ta đi mới đúng là khinh miệt thật sự. Đồ thứ kiến hôi bò qua bò lại dưới chân, ta mãnh thú chả thèm chấp.
Cứ mặc kệ như thế người ta mới càng điên tiết tợn.
Trong đám quỷ nữ, Tuyết Âm là người biết tính Liên Chiếu hơn cả, vả lại đầu óc cũng khá tỉnh táo. Lúc này, thấy thái độ đối phương như vậy thì khóe mắt không khỏi giật giật, thị kiềm lòng chẳng đặng liền xoay người lại, cười khẩy hỏi : "Nghe giọng Liên Chiếu sư muội thì in như là đã chắc mẩm mười mươi câu được Lệ Hàn đại nhân rồi. Hình như ngươi quên mất năm xưa bị người ta quăng một cái đến nỗi phải dưỡng thương ra sao, đẹp mặt lắm nhỉ ?"
Tất nhiên Kiến Sầu chẳng quên vì dù sao lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy trong ký ức Liên Chiếu tự tâm cũng không khỏi phải rùng mình ớn lạnh. Cái tên Phó Triêu Sinh đội lốt Lệ Hàn này lúc đó đúng thực là mặt sắt.
Liên Chiếu ái mộ hắn, giở đủ thứ trò để quyến rũ. Thế nhưng hắn lại trơ khấc ra đó chẳng khác gì cục gỗ, hoàn toàn chẳng có gì thay đổi. Hắn cứ thế mà vung tay quăng người như búng bỏ một hạt cát khiến Liên Chiếu trước giờ cua trai luôn nhắm đâu trúng đó lần đầu tiên ăn phải một vố đau nhớ đời, thất bại cực kỳ thảm hại.
Từ bấy đến nay, hai tiếng "Lệ Hàn" như cái dằm đâm sâu vào tim Liên Chiếu. Ả vừa sợ vừa tức, song cái ham muốn muốn chinh phục người ta thế mà lại cứ nhộn nhạo trong lòng, không sao dẳn xuống được...
Dưới mắt Liên Chiếu, Lệ Hàn là người lãnh khốc, bất cận nhân tình. Nhưng đối với Kiến Sầu mà nói thì đó chẳng qua do Phó Triêu Sinh là đại yêu thiên địa chí tà mà thôi. Chuyện tình cảm hắn không rành chút nào. Người ta làm gì hắn biết thì biết đấy thế nhưng trong lòng lại chẳng có cảm xúc cá nhân. Con tim chả thấy rung động thì cơ thể làm gì mà có phản ứng. Nếu xem Liên Chiếu như không khí thì tất nhiên đó cũng là chuyện rất thường tình.
Thậm chí...
Đối với Phó Triêu Sinh, sự tồn tại của Liên Chiếu chẳng qua chỉ là một hạt bụi, ném xuống nước còn chả gợn sóng, thế nên một chút ấn tượng trong lòng cũng chẳng có.
Xét về mặt này, Liên Chiếu năm đó đúng là quá thảm. Vì vậy nếu người thật mà đứng ở đây, bị Tuyết Âm căn vặn như thế này thì phải nói là như xát muối vào lòng, người đẹp tiếng tăm lẫy lừng của thập đại quỷ tộc thế nào mà chẳng nghiến răng tức tối.
Tiếc thay, nàng ta có phải Liên Chiếu đâu.
Kiến Sầu dừng bước, bình bình tĩnh tĩnh ngoái đầu lại lia mắt nhìn Tuyết Âm, cái miệng cười hiền bảo : "Quên chưa cảm ơn mấy vị sư tỷ sư muội ban nãy dạy cách cua trai hay. Có câu "Lạt mềm buộc chặt", thế không biết Tuyết Âm sư tỷ đã nghe qua chưa ?"
Lạt mềm buộc chặt ?
Là sao ?
Tuyết Âm với mấy nữ tu tộc Vô Thường ngẩn mặt ngơ ngác. Nhưng tất nhiên là "Liên Chiếu" hoàn toàn không có ý đứng đó nói chuyện hay giải thích này nọ gì với bọn họ. Vì vậy sau khi quăng lại một câu "Cứ chờ đó, chống mắt mà xem !, rồi cùng với cái vẻ "bà đây đã tính trước hết rồi" kia, cả người liền biến mất tăm sau góc ngoặt hành lang.
Mấy ngày này ở Cực Vực dĩ nhiên nơi nơi đều rối ren.
Ban ngày Kiến Sầu tránh mặt mấy nam tu xun xoe nịnh nọt của Liên Chiếu, ban đêm thì ra ngoài dọ xét tình hình. Tuy rằng đúng là chiến trận ra sao có thể biết được một chút nhưng đối với nàng bao nhiêu đó thật vẫn còn quá ít ỏi. Hôm nay nhân tiện "thương thế đã đỡ, nàng liền băng qua khoảng sân rộng trong tộc Vô Thường để đi bái kiến mấy vị trưởng lão ở đây. Tới trước nhất là để cho bọn chúng biết mình đã khỏe lại, thứ nữa là để nghe ngóng xem tình hình tiền tuyến lúc này thế nào.
Hiện giờ Thập Cửu Châu đang tấn công thành Mão. So với quỷ môn quan thì như vậy là đã đánh khá sâu, gân đến trung tâm Cực Vực rồi. Phía quỷ tu binh lực tất nhiên càng mạnh hơn gấp bội, chỉ viện luôn kịp thời đúng lúc. Nhưng quân Thập Cửu Châu lực lượng cũng đáng gờm.
Trận quỷ môn quan sở dĩ đánh lâu vì là trận đầu tiên, mọi việc phải thật cẩn thận, không được để thua, hơn nữa lúc đó lại đang trong giai đoạn thăm dò thực lực của nhau nên bọn họ cũng không đánh hết sức.
Đến khi công hạ thành Mão thì tình hình khác hẳn.
Kiếm hoàng Minh Nhật Tinh Hải tham dự đã là một nguồn trợ lực cực lớn, không chỉ vậy bên cạnh lại còn có thêm cả cái vị 'Đạo tử" Tạ Bất Thần Côn Ngô kia cũng tận lực trổ tài nữa mới kinh. Dựa trên một số trận pháp thu được trong căn nhà cổ trong thành Uổng Tử, y xem hiểu rồi chỉnh sửa thêm, thế là nhoáng một cái đã có thể đem ra sử dụng để đối phó với Cực Vực.
Ba ngày sau, thành Mão thiệt hại nặng nề !
Trong số bảy mươi hai thành Cực Vực, thành Phong Đô nằm ở vòng thứ hai, rất gần với Bát phương thành. Còn thành Mão thì lại ở nằm ở vòng thứ ba, vẫn còn cách Phong Đô xa lắm. Thế nhưng dù là vậy thì tin tức từ mặt trận tiền tuyến vẫn rào rào bay về không ngớt. Thập Cửu Châu tấn công dũng mãnh lại thêm anh tài lớp lớp xuất hiện thật đúng là đáng gờm. Lúc trả lời Kiến Sầu, mấy vị trưởng lão tộc Vô Thường tin tức linh thông sắc mặt không khỏi sa sầm.
Hơn nữa, bọn họ dường như cũng không nói hết.
Vốn là người nhạy cảm tinh tế nên thấy vậy Kiến Sầu cũng không tỏ vẻ gì. Nàng từ biệt các trưởng lão rồi ra khỏi tộc Vô Thường, dạo bước tản bộ trên đường cái quan.
Mãi đến lúc này Kiến Sầu mới chợt vỡ lẽ điều mà mấy lão quỷ kia không chịu nói là cái gì -
Đúng là Tạ Bất Thần có khác. Đây là hẳn là mưu kế do y dựng nên !
Đang lúc chiến trận khắp nơi nên các quỷ tu có tu vi cao đa phần đều không thể an nhàn đi rong ở ngoài, vì vậy đường trên xóm dưới phần lớn đều toàn là quỷ tu cấp thấp.
Biến loạn ập tới, đi không xong, trốn chẳng đặng.
Vì vậy chiến sự nơi tiền tuyến tuy căng thẳng nhưng bọn chúng ở hậu phương thế mà lại nhàn nhã rỗi rãi hơn trước nhiều, bởi trong bụng ôm tâm lý "Có rượu thì no say trước đi" nên cứ tụ tập trong quán rượu mà tán gẫu. Từ cửa miệng bọn chúng, Kiến Sầu nghe được tin tức như sau : "Nghe nói tu sĩ Thập Cửu Châu tuyên bố rằng trong trận chiến này bọn họ chỉ muốn giành lại quyền luân hồi vốn có của Thập Cửu Châu chứ chẳng muốn động chạm gì đến Cực Vực. Chính vì diêm vương Tần Nghiễm với Bát phương thành tâm địa xấu xa nên cuộc chiến âm dương giới mới lại nổ ra lần thứ hai. Cứ hễ là quỷ tu Cực Vực thì : kẻ đầu hàng - không giết; kẻ trốn dịch - không giết; kẻ không phò Tần Nghiễm - không giết. Người muốn giết chỉ có Tân Nghiễm; thứ muốn khôi phục cũng chỉ có luân hồi mà thôi."
Lệnh "Ba không giết" này vừa truyền ra, cả Cực Vực liên chấn động.
Dù không muốn nhưng các diêm quân của Bát phương diêm điện cũng chẳng cản được Thập Cửu Châu lập trận pháp, tìm đủ mọi cách để phát tán tin tức về phía thành Mão như thế này.
Trong một thời gian ngắn, nhân tâm cả thành dao động.
Đã là quỷ tu thì nào ai muốn chết ?
Hay nói đúng hơn, chính vì là quỷ tu nên bọn chúng lại càng sợ chết bội phần. Quỷ đã chết mà chết lần nữa thì chỉ còn nước tan tành mây khói, trở thành cát bụi về với đất, chẳng bao giờ còn tồn tại nữa I Cho tới giờ Bát phương diêm điện lúc nào cũng cao cao tại thượng, nếu đúng như phía Thập Cửu Châu đã nói thì tội tình gì phải ngăn Thập Cửu Châu đoạt lại luân hồi chi cho mệt ?
Có tu sĩ tới hay không thì Cực Vực vẫn vậy.
Đối với quỷ tu cấp thấp mà nói chuyện này trước sau không có gì thay đổi, còn đối với quỷ tu cấp cao thì tu luyện cho dù có cao đến mấy đi nữa, có giành được nhiều tài nguyên hơn nữa cũng không tài nào từ giới này mà phi thăng nổi.
Bởi vậy -
Mới tội tình chi 2
Một khi trong đầu đã có ý nghĩ này thì quân tâm dao động, sĩ khí tan rã, việc gì ắt tới phải tới là chuyện vô cùng tự nhiên. Hiện giờ vì cục diện chưa rõ nên tạm thời trong quân vẫn chưa thấy có rối loạn gì. Thế nhưng giống như Tạ Bất Thần đã từng tìm cách cài nghi ky vào lòng Kiến Sầu, hai tiếng "tội gì” kia cũng giống như hạt mầm gieo xuống tận sâu trong tâm trí quỷ tu Cực Vực...
Chỉ chờ thời cơ thuận lợi là sẽ bén rễ đâm chồi ngay !
Từ đó chúng sẽ bành trướng, phá tan tành lớp phòng ngự kiên cố, thọc mạnh một đao chí mạng vào lưng Cực Vực khi đang lâm vào cục diện ngặt nghèo nhất !
Lúc nghe được về "Ba không giết" trên khắp hang cùng ngõ hẻm thành Phong Đô, Kiến Sầu chẳng biết thâm tâm e ngại, lo lắng hay có thể yên tâm thở phào một hơi hay không nữa.
Bài binh bố trận, tính toán nhân tâm.
Cuộc chiến trên quy mô lớn giữa Cực Vực và Thập Cửu Châu này đúng là đã làm chói sáng ba tiếng "Tạ Bất Thần", muôn đời lưu dấu sử xanh giới này.
Như có điều suy nghĩ, sau khi nghe ngóng tin tức xong, Kiến Sầu liền trở về tộc Vô Thường.
Bao nhiêu nam tu vây lấy xun xoe săn đón Kiến Sầu đều lạnh mặt khước từ, hơn nữa thỉnh thoảng có một số người để ý nhìn thì thấy nàng thần sắc vậy mà lại có vẻ man mác buồn.
Trong mắt kẻ ngoài cuộc thì đây rõ là nàng đang đổi tánh. Lại thêm lời đồn đãi trong trận đó nàng với Tiêu Mưu có lẹo tẹo với nhau nên nhất thời ai cũng thấy nàng bất bình thường như vậy hẳn đúng là vì cái chết của Tiêu Mưu thật.
Chẳng mấy chốc, cái câu "Có mất mới biết quý" liền được người ta hả hê xướng lên, tiếng xôn xao khắp hang cùng ngõ hẻm.
Nào hay Tuyết Âm lúc nghe được mấy lời bàn ra tán vào như trên cũng liên nhếch miệng cười khẩy theo !
Song đến khi bình tĩnh nghĩ lại, thị lại thấy thực bất bình thường. Hơn nữa hôm đó, thị với mấy người cùng đứng đó đều tận mắt thấy Liên Chiếu chẳng khác gì ngày xưa, thậm chí còn nghe được cả cái câu ngông cuồng ngang ngược càn rỡ kia !
Liên Chiếu sau khi thương thế lành rồi thì chẳng có gì khác trước.
Giờ đổi tánh thế là thế nào ?I
Thôi, chắc chắn là đang giở trò gì rồi I
Tuyết Âm thoắt cái liền nghĩ ngay tới bốn tiếng "lạt mềm buộc chặt" hôm đó, nhìn cái vẻ õng à õng ẹo chướng mắt của Liên Chiếu mấy ngày nay thì thấy hẳn là có liên quan đến chuyện này. Thế nhưng dù có nghĩ ra sao đi nữa, thị cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi được cái lý bên trong... Mãi cho đến khi tin tuyển binh truyền khắp thập đại quỷ tộc.
Bây giờ chiêu binh không tổ chức ở địa ngục mười tám tầng nữa mà là ở thành Phong Đô, tuyển mộ phần tử tinh nhuệ trong thập đại quỷ tộc.
Quy mô không lớn song tiêu chuẩn lại rất khắc khe !
Kẻ nào không từ ngọc niết trở lên thì ngay cả quyền báo danh tham gia ứng tuyển cũng chẳng có !
Còn chiêu binh rút cục để làm gì thì lại càng là chuyện bí mật hơn.
Mà người toàn quyền tuyển chọn lần này cũng lại chính là Lệ Hàn, vị đại phán quan xuất thân cực kỳ lợi hại của tộc quỷ vương kiêm thủ hạ dưới trướng diêm vương Tần Nghiễm kia !
- Lần này là đích thân Tần Nghiễm vương điện hạ chỉ thị. Lệ Hàn đại nhân tự mình chiêu mộ. Trong tộc Vô Thường ta, ai có tu vi từ ngọc niết trở lên đều có thể ghi danh tham gia. Giờ tý ngày mai, quỷ tu thập đại quỷ tộc đã báo danh phải tập trung hết ở Cấu Trung lâu để Lệ Hàn đại nhân và các vị phán quan khác xem xét tuyển người !
Người công bố tin này là một trưởng lão mặc áo xám, địa vị thường thường trong tộc, mặt mũi da dẻ nhăn nheo chồng chồng hằn sâu nếp gấp. Trong tay cầm một xấp giấy đăng ký, lão vừa nói vừa lệnh cho người đem phát hết cho tất cả các quỷ tu đủ điều kiện tham gia.
- Ai muốn ứng tuyển thì ghi tên ngay vào giấy đi.
Kiến Sầu cầm tấm ghi danh tựa tờ giấy trắng, chế tác tinh mỹ đến nỗi mày liễu không khỏi khẽ động. Nàng chẳng vội ghi lên đó hai chữ "Liên Chiếu" mà ngoái đầu nhìn về phía Tuyết Âm đang đứng cách đó không xa.
Tuyết Âm đúng là đang nhìn Kiến Sầu, hàng mày nhíu chặt trông tựa như đang tự hỏi không biết cái ả này đang mưu ma chước quỷ cái gì, đồng thời thân sắc lại có vẻ như nghi nghi cái kiểu cách trấn định tự nhiên bất bình thường trên người địch thủ, thấy nó hình như chẳng có chút gì là dính dáng tới Lệ Hàn cả.
Nhưng năm đó Liên Chiếu mê người kia đến chết đi sống lại, điều này không sai đi đâu được...
Trong sát na Kiến Sầu ngoái lại nhìn, ánh mắt hai người chát chát giao nhau. Tuyết Âm đâm ngượng. Thị có cảm giác như bị người ta bắt tận tay day tận mắt mọi suy nghĩ trong đầu, ngay lập tức cũng liền cố mà dằn xuống hết mọi lo lắng bất an trong bụng.
Không đời nào ! Làm gì có...
Cho dù ở Cực Vực Liên Chiếu có đi câu trai thuận lợi đến đâu chăng nữa thì cũng không thể nào gặm nổi được cái cục xương cứng là Lệ Hàn kia.
Người ta coi cái ả Liên Chiếu này còn chẳng bằng nửa con mắt.
Ấy vậy mà ả ta nhìn không ra, cứ dẻo mỏ "lạt mềm' với "buộc chặt" này nọ Ï
Thế này thì khác gì liếc mắt đưa tình với thằng mù đâu !
Nghĩ thầm trong bụng như vậy xong Tuyết Âm liền khinh khỉnh cười xùy, đoạn chẳng thèm nhìn lại Kiến Sầu nữa mà ghi cái xoẹt tên mình lên tờ đăng ký tựa như trang giấy trắng kia.
Kiến Sầu thì đã xấu hổ giùm cho thị từ đời nào rồi.
Nhưng nàng chẳng nói lấy một tiếng, rèm mi rũ xuống nhìn hai chữ "Liên Chiếu" nghiêm cẩn ghi trên tờ giấy mà trong đầu thì cứ nghĩ ngợi, tự hỏi lần này chiêu binh làm gì, Phó Triêu Sinh không biết có nắm được tin tức mà tu sĩ bên mình cần hay không...