Chương 504 : Cảm giác lạ lùng
Chương 504 : Cảm giác lạ lùngChương 504 : Cảm giác lạ lùng
Hôm sau, tại Cấu Trung lâu ở phía nam thành.
Cấu Trung lâu chẳng phải chỉ một tòa lầu mà là cả một quần thể lầu các, tọa lạc trên khu phụ cận của tộc quỷ vương ở nam thành. Nó chính là nơi hội họp nghị sự hàng ngày của thập đại quỷ tộc trong Phong Đô. Tất cả đều được xây bằng đá trắng, trên tường tô sơn đủ thứ họa tiết, màu sắc tươi sáng đẹp đẽ, trông vô cùng bề thế.
Đến giờ tý, quỷ tu tụ tập ở bên ngoài đã hơn ngàn người.
Vì trước đó không lâu quỷ môn quan bị thất thủ nên Cực Vực chẳng có mấy tinh thân, hơn nữa lại còn có đủ thứ tin nhảm lung lạc nhân tâm từ trận tuyến thành Mão bay tới thế nên trong thành Phong Đô khó mà không có ai dao động xiêu lòng.
Vì vậy lúc tụ tập trước lâu, chúng quỷ đều xì xào bàn tán.
Đứng trong nhóm tộc Vô Thường, Kiến Sầu đưa mắt quan sát quỷ tu quỷ tộc xung quanh. Nàng vừa nhìn vừa ước chừng chiến lực với cảnh giới, đồng thời cũng yên lặng nghe đầy hai tai bọn chúng ý kiến ý cò thế nào.
Một đêm trôi qua nhưng vẫn không có ai biết được rốt cục lần này tuyển binh là để làm gì, tuyển trúng rồi sẽ bị đẩy đi đâu thì lại càng mù tịt.
So với lúc trước, phần đông đều chẳng mấy hào hứng.
Mặc dù hiện giờ vẫn còn chưa có tin tức gì rõ ràng từ Bát phương diêm điện nhưng đoán chừng thì mục đích chiêu binh hẳn là phải để đối phó với Thập Cửu Châu. Mà yêu cầu quỷ tu có tu vi cao như vậy thì nhiệm vụ chắc chẳng dễ dàng chút nào.
- Mong là không tuyển trúng ta. Cao thủ đông như vậy, ta tu vi thế này thì có khi không tới lượt đâu.
- Ai mà nói trước được chứ 2
- Đúng đó ! Cái gã Lệ Hàn này tánh tình quái đản, hồi còn ở tộc quỷ vương mặt mày hầm hầm hung ác quá mạng, tới khi lên làm phán quan thì mưu ma chước quỷ cũng chẳng thua bao nhiêu so với cái gã Trương Thang bản mặt cô hồn kia. Nghe nói Trương Thang mất tích rồi, vừa hay Lệ Hàn cũng xuất quan. Tình hình đang lúc mấu chốt, tự nhiên chọn ngay thời điểm này thiệt sao mà khéo. Rõ ràng là bây giờ Tân Nghiễm vương điện hạ coi trọng gã nhất rồi. Úi chà, phái ai không phái sao lại cứ nhè gã ta mà phái chứ ?
- Hơi đâu lo quá làm gì ! Lúc tuyển quỷ tu, trong quỷ tộc cũng sẽ có mấy trưởng lão cùng xem xét, nghe nói là hội ý mà tuyển đấy.
- Dù sao thì tu vi càng cao chắc sẽ dễ trúng hơn.......
Tiếng tăm của Lệ Hàn ở Cực Vực vậy mà cũng ngang ngửa với Trương Thang mặt chết. Nghe qua lời bàn tán thì cũng có thể thấy được chút ít sự tàn bạo của hắn đã làm người ta khiếp hãi đến mức nào.
Kiến Sầu nghe mà không khỏi nghĩ ngợi.
Phó Triêu Sinh vừa ra đời đã là đại yêu, trời sinh sẵn có yêu tính chí tà."Mạnh được yếu thua" vốn đã là nguyên tắc sống còn của tộc bầy kết tinh trong tiềm thức hắn. Thế nên dù giết người hay hủy diệt cái gì đi nữa thì hắn cũng không bao giờ thấy cắn rứt lương tâm. Mới nhìn Lệ Hàn dường như có vẻ ngang với Trương Thang thế nhưng tính tình thì chắc chắn là máu lạnh hơn nhiều.
Xét về một mặt nào đó, Trương Thang đúng là không đáng sợ bằng Lệ Hàn.
Song điều này dường như cũng không có gì không hay. Kiến Sầu thu mắt, thôi không quan sát chung quanh nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà ba tầng lầu nghễu nghện trước mặt. Ở tầng hai cầu thang cao cao, từ đó có thể thấy được thấp thoáng mấy bóng quỷ tu đang đi lên tầng thứ ba.
Chỉ một lát sau, chuông đã vang rền trước lầu.
Một quỷ tu trai tráng cả người quần áo đen kịt bước ra. Trên đầu gã có một cái sừng đen dài nhọn hoắt, trông thì hẳn là đã tự tu ra được pháp thân, cảnh giới cũng tới 'kim thân”. Mặt mày cao cao tại thượng như coi thường, chẳng thèm liếc mắt nhìn ai lấy một cái, gã nói ngay : "Tộc quỷ vương đầu tiên, sau chiếu theo thứ tự, cứ nhóm mười người mà vào."
Trong thập đại quỷ tộc dĩ nhiên có cao thấp hẳn hoi. Tộc quỷ vương xưa nay đều bài danh đầu bảng. Hơn nữa lần này Lệ Hàn lại chính là người trong tộc chủ trì tuyển mộ nên người của bọn họ được vào trước tất nhiên cũng là chuyện thường tình.
Ngay lập tức liền có mười người bước ra khỏi hàng đi vào trong.
Chúng quỷ kẻ nào kẻ nấy đều chú mục nhìn theo, ánh mắt dõi theo sát từng bóng người thoáng qua giữa các khoảng không hẹp trên lầu hai lầu ba. Chỉ một lát sau thì đã có bảy người quay về. Ba người kia dĩ nhiên là trúng tuyển, đi xuống theo mé bên rồi ở lại trong lâu.
Bảy người bị rớt nọ mặt mày ngơ ngẩn, ù ù cạc cạc, vừa ra ngoài người người liền xúm lại hỏi nhưng tiêu chuẩn tuyển ra sao thì tuyệt chẳng biết gì, chỉ biết sau khi vào trong bái kiến Lệ Hàn với mấy vị trưởng lão xong thì liền bị một cái chén thu lấy khí hồn phách. Nếu trong chén hiện lên màu xanh lục là rớt, còn lên xanh lam thì lấy người có tu vi cao.
Ba người được chọn kia đều là cao thủ kim thân. - Lấy khí hồn phách hả ?
- Cái chén đó là chén gì thế ?
- Nói vậy thì dù có hợp yêu cầu nhưng tu vi thấp cũng khó qua lọt nha. Ta mới tới ngọc niết, vậy chắc khỏi phải lo rồi.
- Cũng có lý ! Ta chắc cũng chẳng có cửa.......
Chỉ cần có mười người đi trước là chúng quỷ cũng đoán đoán được ít nhiều. Ai nấy đầu nhao nhao bàn tán. Hơn nữa, cứ hết nhóm này tới nhóm kia ra ra vào vào như vậy, dân dần suy đoán của bọn họ càng lúc càng chắc thêm.
Quá trình tuyển cũng không chậm, chẳng mấy chốc đã tới phiên tộc Vô Thường.
Nhóm mười người của Kiến Sầu gồm sáu nam bốn nữ.
Lúc cùng đi vào lâu, Tuyết Âm không nói tiếng nào. Trái lại có hai nữ tu lại cứ khùng khục cười, con mắt đá sang nhìn Kiến Sầu một cách hạnh tai lạc họa, vô cùng khoái trá hả hê.
Bộ dạng đó, chả cần nói cũng biết, là đang mong xem Liên Chiếu sẽ mất mặt thế nào.
Mấy cái dịp như thế này đúng là rất hiếm.
Mà đâu chỉ có mỗi bọn họ -
Ngay khi Kiến Sầu vừa bước ra, đứng vào cuối hàng nhóm người tộc Vô Thường, xung quanh liền gần như không có lấy một tiếng động.
Bao tiếng người đang xì xào bàn tán thoắt cái đã im bặt.
Xung quanh chợt lặng ngắt như tờ. Thực ra bọn họ cũng chẳng tính trước chuyện này. Biết tới lượt tộc Vô Thường, ai nấy đều theo quán tính liếc mắt sang, rồi yên lặng dõi theo, cho đến khi thấy Liên Chiếu đi ra thì mới bất giác nín thở, ngóng xem sau đó mọi chuyện diễn tiến thế nào.
Người nào cũng như người nấy thì làm gì mà chẳng yên ngay tức khắc ?
Ở cái thành Phong Đô này có ai lại chưa từng nghe danh Liên Chiếu đâu ?
Xét vê một mặt nào đó, quyến rũ quá thì tiếng tăm chẳng tốt. Đám quỷ tu nam cứ nhớ tới là nghĩ ngay đến cơ thể nàng vũ mị hấp dẫn, còn đám nữ thì ghét cái kiểu õng ẹo lẳng lơ kia. Nhưng dù là thèm muốn hay ghen ghét, chung quy chẳng có mấy ai thực tâm thích nàng.
Vì vậy chuyện năm đó nàng bị Lệ Hàn làm mất mặt đã trở thành trò cười, tiếng đồn lan xa, người người đều biết.
Mà hôm nay người chủ trì chiêu mộ lại chính là hắn !
Trong lệnh hiệu triệu cũng đã nói rất rõ rằng tu vi tối thiểu phải tới ngọc niết. Nói cách khác, lần tuyển chọn này cực có khả năng cần đến quỷ tu cao thủ.
Nhưng Liên Chiếu thì sao ?
Tu vi chỉ vừa chập chững ngọc niết chưa nói, đã vậy năm kia còn náo loạn đến thành hề một phen. Như người thường thì hẳn là xấu hổ đến nỗi chẳng dám ghi danh ứng tuyển nữa là.
Mà ả thì ngược đời, mặt dày mày dạn vác xác tới đây, làm như năm đó chưa hề có chuyện gì xảy ra, chưa hề bị người ta ném lăn quay lần nào !
Ai nấy đều chăm chú nhìn, vừa ngó vừa đoán đoán xem Liên Chiếu muốn làm gì. Song thật ngoài sức tưởng tượng của họ, ả ta lúc này vậy mà điềm tĩnh đến lạ lùng. Cái vẻ e lệ nôn nóng muốn mau mau gặp người trong lòng chả thấy đâu mà cái thần sắc bất kham bối rối vì nhớ tới chuyện cũ năm xưa cũng lại càng chẳng có nốt. Cả người vậy mà lạnh lùng. Thậm chí...
Tâm trạng rõ là không mấy tốt lành. Cái mặt trông thậm chí còn thấy hãi. Con mắt nhìn về phía trước mà dường như chẳng nhìn.
Thần sắc như vậy thì đúng là không đặc biệt gì cho cam, thế nhưng trông sang không ai lại không nghĩ tới tiếng đồn truyền tụng đã mấy ngày nay : Cái gã Tiêu Mưu bị Liên Chiếu hà hiếp không bao giờ dám cãi hay dám đánh kia thật ra đã thâm mê muội ả rồi...
Trong hai người họ, Tiêu Mưu tu vi cao hơn.
Nhưng sau khi trận quỷ môn quan kết thúc, Liên Chiếu chỉ bị thương, còn sống trở về mà Tiêu Mưu thì lại mất mạng. Cứ nhìn cái bộ điệu ngơ ngẩn yểu xìu kia, giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì muốn người ta không nghĩ xiên xẹo cũng khó.
Song chúng quỷ còn chưa kịp nhìn kỹ cho đến nơi đến chốn thì nữ tu mặc hắc bào thùng thình nọ đã theo chín người trước đi vào lâu.
Bóng người lướt qua giữa các khoảng không mở trong lâu, sau chỉ còn thấy thấp thoáng.
Bước này tiếp bước kia, chẳng mấy chốc đã gần tới tầng ba. Đây là nơi tuyển chọn, đồng thời cũng chính là chỗ Lệ Hàn có mặt.
Kiến Sầu với Phó Triêu Sinh đã lên kế hoạch từ trước.
Khúc Chính Phong không đi dọ thám với nàng mà quyết định lên đường tiến đánh Cực Vực cùng với phần đông tu sĩ Thập Cửu Châu. Mà nàng trà trộn một thân một mình như vậy rất nguy hiểm. Trong khi đó năm xưa, Phó Triêu Sinh lại đã từng giả làm Lệ Hàn. Hơn nữa khi rời Cực Vực hắn cũng chỉ nói là bế quan, để khi ngày nào phải quay về thì có ngay thân phận để dùng. Bởi vậy, Kiến Sầu mới mời "Lệ Hàn" xuất quan.
So với Tiêu Mưu do Khúc Chính Phong giả thành mà nói thì thân phận đại phán quan của Lệ Hàn rõ ràng là rất hữu dụng. Nhờ đó, tin tức nắm được cũng phong phú hơn nhiều. Lệ Hàn người ta có quyền có thế, một quỷ tu nho nhỏ trong tộc Vô Thường như Tiêu Mưu thực không sao bì được.
Nhưng có điều là thân phận này cũng nguy hiểm hơn.
Mấy ngày nay Phó Triêu Sinh chẳng liên lạc gì với Kiến Sầu. Vì vậy hiện giờ nàng cũng không biết tình hình chỗ hắn ra sao, thế nhưng vì trong tay có mắt vũ mắt trụ nên hắn chắc biết được chút ít tin tức về nàng, cũng có thể tùy cơ ứng biến được.
Thang lầu rất cao, lại hơi hẹp, lên đến nơi nhìn xuống mới thấy dốc chóng mặt.
Trong nhóm mười người, Kiến Sầu đứng thứ sáu, xếp ngay sau Tuyết Âm.
Cả tầng lầu thứ ba được xây rất rộng. Cột kèo tường vách đều được trang trí bằng những đường nét tươi sáng, trông có phần thô sơ nguyên thủy.
Vừa tới nơi là thấy ngay bốn người ngồi giữa : Trái hai phải một. Tất cả đều trông như lão giả, quần áo mặc trên người khác nhau nhưng trên vạt áo đều có thêu họa tiết thiên ma vàng sậm.
Đích thị trưởng lão quỷ tộc không sai. Ngồi bên trái là người của tộc Nhật Du và Dạ Du, còn ngồi bên phải là người tộc quỷ vương. Kẻ yên tọa ngay giữa thì dĩ nhiên là "Lệ Hàn", đại phán quan phụ trách chủ trì chính lân chiêu mộ này.
So với trưởng lão hai bên, Lệ Hàn trông rất trẻ. Không giống như Trương Thang từ đầu đến chân chỉ toàn quan phục, Lệ Hàn mặc trường bào lam tím sậm màu, mặt mũi lạnh lùng âm âm u u, đôi con ngươi xanh đen như ngọc lưu ly nhìn tới ai là người đó bủn rủn lạnh sống lưng tới đó.
Đám quỷ tu Kiến Sầu vừa lên tới nơi, Lệ Hàn liền quét mắt nhìn sang. Trong thời khắc đó, chẳng ai dám nhìn thẳng. Lệ Hàn mục quang vừa lia tới, kẻ nào kẻ nấy liền bất giác cúi đầu, khom người hành lễ ngay : "Bái kiến Lệ Hàn đại nhân và các vị trưởng lão."
Duy chỉ có Kiến Sầu là đặc biệt khác người. Nàng ngước mắt trấn định nhìn về phía "Lệ Hàn" một thoáng, xong xuôi rồi mới cung thân hành lễ, trông thì rõ là chậm hơn những người khác nửa nhịp.
Người ta ai nấy đều nhịp nhàng đâu ra đó, riêng mình nàng hành xử như vậy thì dĩ nhiên ba quỷ tu trưởng lão kia liền chú ý tới ngay.
Cả bọn không khỏi chú mục nhìn; ban đầu, vốn chỉ khựng người một chút, nhưng sau khi ngó kỹ thì không nhịn được cười : "Phải Liên Chiếu không đó ? Vậy mà cũng tới nữa sao."
Chúng nhân nghe xong không khỏi chửi thâm trong bụng.
Tuyết Âm thì cứ thấy Liên Chiếu rề rà, cố ý trật nửa nhịp với mọi người như vậy mục đích chỉ là để đặc biệt thu hút sự chú ý của Lệ Hàn ngồi phía trên mà thôi.
Bởi cái chiêu này nàng ta năm đó rất hay xài !
Thời này khắc này, bổn cũ soạn lại, sao y như đúc !
Ả cứ chắc mẩm rằng Liên Chiếu sau đó thể nào cũng ngẩng đầu cười duyên, ra dáng e lệ thẹn thùng mà đối đáp với Lệ Hàn.
Thế nhưng, thực quá sức tưởng tượng, cái màn kia vậy mà chẳng có I
Trước câu hỏi nghe vừa ngạc nhiên vừa móc mỉa của trưởng lão tộc quỷ vương ngôi trên, Kiến Sâu sắc mặt ấy vậy mà lại điềm nhiên như không, nhìn bình tĩnh vô cùng. Nàng chỉ đứng yên cùng với chúng quỷ, cả người tư thế hành lễ không đổi mà cũng chẳng nói tiếng nào.
Lần này, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Vị trưởng lão tộc quỷ vương kia tên Lệ Nham. Mấy cái chiêu trò của Liên Chiếu tộc Vô Thường này lão ta có nghe phong thanh ít nhiều, cũng bởi Lệ Hàn là người trong tộc quỷ vương nên "chuyện cũ” năm xưa đồn đãi khắp nơi ra sao lão cực rõ.
Vốn đá chơi một câu cho vui, vậy mà ả kia lại chẳng nói gì.
Bầu không khí tại đương trường thoắt cái liền trở nên quái quái.
Lệ Nham đưa mắt nhìn sang Lệ Hàn.
Mà ánh mắt "Lệ Hàn" lúc này, hay nói đúng hơn là Phó Triêu Sinh, thủy chung vẫn chưa hề rời khỏi người Kiến Sầu.
Tuy hình dáng giả dạng của nàng ra sao hắn cũng đã từng thấy qua trong mắt vũ rồi, nhưng dù sao đó cũng không phải là tận mục sở thị. Bây giờ tận mắt nhìn, trong lòng tự nhiên vậy mà lại cảm thấy lạ lùng quái dị hết sức.
Không thoải mái lắm.
Rành rành là bạn cũ hắn quen thân bao năm, thế nhưng bộ y phục đen tuyền hợp với làn da trắng ngần như tuyết kia sao mà chói mắt đến vậy không biết. Cứ muốn thôi không nhìn thế nhưng mãi lại chẳng rời mắt nổi.