Chương 505 : Ta thích nàng
Chương 505 : Ta thích nàngChương 505 : Ta thích nàng
May thay cái xác Lệ Hàn bề ngoài vốn đã âm trâm u ám, mà Phó Triêu Sinh dưới cái lốt của gã vốn đã lạnh lùng sẵn từ trong xương tủy, thậm chí phải nói là còn tàn bạo đến rợn người hơn nhiều. Thế nên ngay lúc đó Lệ Nham cũng không nhìn ra được điều gì lạ trong ánh mắt của hắn, hơn nữa còn bất giác cho rằng hắn đang chán ghét Liên Chiếu hiện đang đứng lù lù kia.
Bởi vậy lão liên nhắc chừng : "Lệ Hàn đại nhân, người tới đủ rồi. Thế nào hả ?"
- Bắt đầu đi.
Phó Triêu Sinh cũng không hiểu cái cảm giác chẳng mấy thoải mái kia rốt cục tại sao mà có, tính hỏi Côn một chút, nhưng lại thấy không phải lúc thế nên bèn đáp lời Lệ Nham ngay.
Tuy nhiên ánh mắt hắn vẫn mãi chẳng rời Kiến Sầu nổi.
Vì Kiến Sầu khác người, thản nhiên nhìn hắn như vậy nên hắn có thể nhìn thẳng vào nàng mà không cần cố ky. Điều này cũng chẳng nằm trong kế hoạch hay mưu kế gì mà thật ra hắn không sao ý thức được rằng người ngoài nhìn vào sẽ có thái độ như thế nào.
Theo hắn thấy, nhìn một người thì chả cần phải giấu giấu diếm diếm.
Đặc biệt là trong tình huống này.
Thế nhưng người ngoài có thể lại chẳng nghĩ như vậy.
Lệ Nham ban đầu không nhận ra, đến khi nói xong rồi, quay đầu nhìn lại thấy hắn vẫn còn nhìn Liên Chiếu, tới giờ mà vẫn còn không thấy gì thì có họa là đần. Nhưng...
Nhưng thế này trông có hơi lộ liễu quá thì phải ? Chẳng chịu giấu diếm chút xíu nào, dụng ý trong cái nhìn của hắn làm người ta hay dễ quàng xiên nghĩ bậy.
Trên danh nghĩa, Lệ Nham là trưởng lão tộc quỷ vương, so với Lệ Hàn cũng coi như đáng hàng cha chú vậy. Thế nhưng trên thực tế, Lệ Hàn được Bát phương diêm điện bổ nhiệm, hơn nữa lại còn là đại phán quan dưới quyền Tần Nghiễm vương điện hạ, địa vị cao hơn cái vai trưởng lão thập đại quỷ tộc của lão không biết nhiêu mà kể.
Thành thử tuy trong bụng hơi nghi nghi, nhưng cáo già thành tính, Lệ Nham cũng không mở miệng nhắc nhở điều gì, chỉ không mặn không lạt phất tay, ra hiệu cho bưng lên một cái chén ngọc xanh cao tám tấc, đoạn nói : "Các ngươi chắc cũng biết lần này là Bát phương diêm điện tuyển người, hơn nữa còn do Tần Nghiễm vương điện hạ đích thân ra lệnh. Sự việc cực kỳ quan trọng. Cái chén này là chén giám hồn. Các ngươi mỗi người tuần tự rút hồn khí của mình bỏ vào, ai phù hợp tự cái chén sẽ lọc ra".
Chén giám hồn ?
Lệ Nham vừa nói xong, Kiến Sầu liên chột dạ. Ban nấy, lúc còn đứng ngoài Cấu Trung lâu, nghe quỷ tu dự tuyển đi ra nói sẽ kiểm tra hồn khí, nàng đã nghĩ sau này vào tình hình sẽ rắc rối. Giờ mới thấy quả nhiên là vậy.
Hình dáng tướng mạo có thể giả được, thậm chí với tu vi cao tuyệt và kế sách chắc chắn, bắt chước Liên Chiếu y như đúc cũng chẳng bể mánh chút nào. Nhưng ở đời mỗi người mỗi hồn phách, đều độc nhất vô nhị hết thì bắt chước thế nào đây ?
Hồn khí của nàng tất nhiên sẽ khác với hồn khí của Liên Chiếu ! Hơn nữa, tuy hồn phách của nàng đã từng được trùng tu nhưng dù sao nó vẫn còn lại một đường nứt không khép hết, huống hồ là hồn phách của Liên Chiếu, so với quỷ tu tâm thường còn khác biệt hơn !
Một khi nghiệm hồn, tất sẽ lộ tẩy !
Đầu mày kín đáo cau cau trong thoáng chốc nhưng chung quy vẫn tuyệt không chút bối rối, Kiến Sầu bình tĩnh liếc nhìn về phía Phó Triêu Sinh.
Đôi mắt hắn tựa như hai viên ngọc lưu ly xanh thâm.
Đọc được ý hỏi trong cái nhìn của nàng, Phó Triêu Sinh chỉ khẽ lắc lắc đầu ra hiệu. Thế rõ là tâm trạng cũng chẳng hoảng, như vậy trong bụng chắc hẳn đã có cách đối phó rồi.
Kiến Sầu thấy vậy liên yên tâm.
Thân vẫn đứng trong hàng ở vị trí thứ sáu, nàng nhìn các nam tu tộc Vô Thường phía trước bước lên thử nghiệm. Mỗi người đều rút từ mi tâm mình ra một luồng hồn khí phơ phất mong mỏng, sau đó thì rót nó vào chén giám hồn.
Nguyên cái chén không lớn, thành chén xung quanh và miệng chén cũng không có bất kỳ họa tiết chạm khắc gì, duy ở ngay giữa đáy chén là có vẽ hình ác quỷ lụn vụn, rạn nứt đủ đường.
Hồn khí trắng như khói rơi xuống cái chén xanh biếc.
Bên trong, luông khí tựa như một con rắn nhỏ vừa mới nở. Nó uốn éo quanh qua quẩn lại ba vòng rồi tụ lại hết trên hình vẽ ác quỷ nứt nẻ, kế đến thì dân dần tỏa hơi trắng hết cả chén.
Chỉ một chốc sau, quầng hồn khí trăng trắng kia liền biến chuyển, sau khi bồng bềnh một hồi thì đổi màu - ban đầu nó vốn nhàn nhạt như khói nhưng bây giờ lại ánh lên xanh xanh trong trong, giống hệt như màu chén. Quỷ tu đứng trước chén giám hồn bả vai liền sụp xuống, mặt mày thất vọng thấy rõ.
Nếu sáng lên màu xanh là rớt, màu đỏ là đậu.
Cơ hội lần này khó có, tên quỷ tu nọ tất nhiên là đã để vuột mất.
- Không lấy !
Quen tay quen việc, quỷ tu phụ trách kiểm nghiệm vừa liếc mắt nhìn qua đã lắc lắc đầu, đoạn lại nhìn vào hàng hô : "Người kế !"
Chẳng quỷ tu nào biết cái chén giám hồn này kiểm tra cái gì. Ai bước lên trong bụng cũng tò mò hồi hộp, không biết đến lượt mình sẽ ra sao.
Thế nhưng kết quả lại tuyệt chẳng mấy sáng sủa.
Quỷ tu tộc Vô Thường nối đuôi nhau đi lên hết bốn mà thảy đều sáng xanh. Mãi cho đến Tuyết Âm là người thứ năm đứng trước Kiến Sầu mới sáng lên màu đỏ.
Một tiếng "Ông" nhỏ vang lên. Chén giám hồn tựa như bị luồng hồn khí trắng mới chấn động, hình vẽ ác quỷ nứt nẻ ngay giữa đáy chén liền bắt đầu có phản ứng, cho ra ánh sáng hông hồng ngay. Mới đầu nó còn trong trong nhưng chỉ một lát sau thì càng lúc càng đậm lên. Qua ba nhịp thở nữa, khói hồn liền biến thành một màu đỏ tươi cực đẹp !
Lúc này, từ người xếp hàng đứng sau Tuyết Âm cho đến mấy lão trưởng lão đang nghiêm mặt trơ mắt ngó xem, thậm chí cả chính ngay Tuyết Âm, thảy đều không khỏi ồ lên ngạc nhiên !
Quỷ tu kiểm tra chén giám hồn ngước mắt nhìn Tuyết Âm. Gã vốn đã rất hài lòng, nhưng vừa nhìn tới tu vi của thị thì chợt hơi cau mày, tuy vậy rốt cục vẫn nói : "Nghiệm hồn hợp ! Ngươi đứng sang bên chờ." - Tuân lệnh !
Cái mặt trắng trẻo của Tuyết Âm hồng lên. Thị rõ là mừng đến không kiềm được nhưng vẫn ráng bình tĩnh khom người ứng tiếng vâng dạ rồi bước về phía một nhóm quỷ tu ở gần đó. Nhưng có điều lúc đi ngang qua trước Kiến Sầu thị không khỏi liếc mắt ngó sang, mục quang nghiễm nhiên đầy khinh miệt, kênh kiệu, thị uy.
Tu vi "Liên Chiếu" đúng là không bằng Tuyết Âm thật. Trong mắt tất cả chúng quỷ quanh đây, chỉ bởi ả giỏi xã giao nên mặt mũi mới kiêu kỳ chảnh chọe, khí thế thiếu điều muốn đè bẹp cả Tuyết Âm.
Mà với tình hình như hiện giờ...
Có Lệ Hàn ở đây, ả ta thế nào cũng sẽ cáo mượn oai hùm, tranh thủ dịp này mà lên mặt tự đắc một phen.
Tuyết Âm ghét mình ra sao, ánh mắt sặc màu khiêu khích gây hấn thế nào, Kiến Sầu tất nhiên đều cảm thấy rất rõ nhưng sắc diện nàng vẫn bình thản như không.
Quỷ tu phụ trách nghiệm hồn bất chợt hô lên : "Người kế tiếp !"
Tức thời mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn lên thân Kiến Sầu. Ngay cả ba lão trưởng lão ngồi cạnh hai bên Lệ Hàn cũng kín đáo ngồi thẳng người lên, thậm chí có kẻ còn bạo gan lia mắt liếc trộm Lệ Hàn đang ngồi bên trên.
"Lệ Hàn" chăm chú nhìn Kiến Sâu.
Kiến Sầu vẫn điềm nhiên đến quá sức tưởng tượng.
Khi nghe quỷ tu kêu lên nghiệm hồn, chúng nhân ai nấy đều chú mục nhìn nàng, thế nhưng lại tuyệt không thấy nàng lúng túng, một chút sợ sệt cũng lại càng chẳng có, lúc ngẩng đầu đi về phía chiếc chén giám hồn, mi mục thậm chí còn toát ra một chút gì đó như ngạo khí, lành lạnh tựa băng tuyết. Ái chà I
Liên Chiếu ngày trước với Liên Chiếu bây giờ thực khác nhau quá I
Chúng quỷ trong bụng không khỏi tò mò thắc mắc : Ả ta sao tự nhiên lại giống như một người khác vậy chứ ? Trong thời điểm quan trọng nhường này, Lệ Hàn đại nhân nhìn ả lâu như thế mà ả thì lại chẳng ngó lên một cái cho ra hồn, làm như chuyện trước đây chưa từng xảy bao giờ, đã vậy còn trưng ra thái độ thế này...
Thực to gan lớn mật quá đi !
Chỉ trong một chớp mắt đó, chúng quỷ liền thấy hai hàng mày của vị chủ trì "Lệ Hàn" đại nhân kia cau lại, đôi con ngươi xanh thâm như ngọc lưu ly chợt như phủ băng, trông cực kỳ bất mãn !
Mà Kiến Sầu lúc này thì cũng vừa mới tới trước chén giám hồn, tay đang chực giơ lên định rút hồn khí từ mi tâm ra.
Nàng còn chưa kịp làm gì thì một giọng nói lạnh lùng đã cản lại !
- Tộc Vô Thường đúng là bạ người nào cũng đẩy tới trước mặt bổn quan được ! Thực to gan I
Người ta là đại phán quan Lệ Hàn trong điện diêm vương Tần Nghiễm thì uy biết chừng nào mà kể ! Huống hồ là bây giờ còn đanh giọng nói chuyện nghiêm khắc lãnh lệ như thế này !
Chúng quỷ ai nấy đều giật mình hoảng sợ, bụng dạ run lên cầm cập !
Duy chỉ có mỗi Kiến Sầu nghe thấy là cười thầm.
Người khác lo sốt vó chứ nàng thì lại thở phào trong bụng. Song ngoài mặt, nàng vẫn giả bộ ngẩn người ngạc nhiên, làm như hoàn toàn chẳng hiểu tại sao khi khổng khi không lại bị quở mắng. Ngay cả ánh mắt cũng ngơ ngác, đờ đẫn hẳn ra.
Còn "Lệ Hàn' thì vẫn tỉnh như ruồi. Chẳng ai nhìn ra nổi cảm xúc gì đang giấu dưới đôi con ngươi lạnh lẽo hãi người của hắn kia, chỉ nghe một giọng nói lãnh khốc, tuyệt không gợn lấy một chút tình vang lên : "Cô ta không phải nghiệm nữa. Lui ra đi."
Quỷ tu nghiệm hồn sững sờ liếc mắt nhìn Lệ Hàn. Trong chớp mắt, cái đầu gã liền nghĩ ngay đến chuyện Liên Chiếu câu dẫn Lệ Hàn thất bại, đã vậy còn đắc tội y đủ thứ chuyện nữa.
Đại nhân đúng là thù dai !
Rõ là vẫn còn chưa quên chuyện xảy ra năm đó đây mà ! Bởi vậy ngài mới làm khó Liên Chiếu, tuyệt không chừa cho ả cơ hội tham gia ứng tuyển đấy thôi !
Chúng quỷ cũng không ngờ Lệ Hàn lại dứt khoát tuyệt tình như vậy. Năm đó, trước mặt không biết bao nhiêu là người, hắn đã làm Liên Chiếu mất mặt tới cùng, bây giờ thế mà lại bồi thêm cái vố này nữa !
Sau một hồi kinh ngạc, ai nấy bụng dạ đều khoái chí, ngóng chờ tuồng vui tiếp theo.
Tuyết Âm sợ đến mức sởn tóc gáy trước giọng điệu đầy hàn ý, lạnh ngắt như băng của Lệ Hàn nhưng đến khi nghe thấy cái câu "Cô ta không phải nghiệm kia" thì liền hạnh tai lạc họa, hả hê hẳn lên.
Liên Chiếu bây giờ nào còn cái vẻ kênh kiệu như xưa ?
Mới đầu, sắc mặt vẫn còn váng vất thảng thốt chưa tan thì một cơn kinh sợ khó hiểu đã tức thời bùng lên, bàn tay để thống bên hông cũng đồng thời xiết chặt, bộ dạng tựa hồ như muốn lên tiếng bắt bẻ Lệ Hàn ! Nhưng chỉ thoắt sau, hoa dung đã chuyển màu bi thương. Đáy mắt thường ngày long lanh tươi đẹp là thế vậy mà giờ đây lại dân dần ngân ngấn nước, tựa như mặt hồ khói sóng phủ sương.
Không cam lòng, sợ hãi, uất ức...
Lệ nóng dâng tràn, chực chờ như muốn lăn khỏi bờ mi.
Chúng nhân ai nấy đều thấp thỏm sợ run trong bụng, mà ngay vào sát na giọt lệ kia sắp sửa tuôn rơi thì nữ tu vốn xấu tiếng này ấy thế mà lại hất cái cằm xinh xắn lên. Bằng dáng vẻ vô cùng cố chấp, bao cảm xúc nặng nề đều dằn xuống tận sâu dưới đáy mắt, nàng chợt khom người cúi đầu đáp : "Vâng !
Rõ là chỉ một tiếng ngắn ngủn vậy thôi, lẽ ra không toát ra được một chút xíu tâm tư nào, nhưng chẳng định mà nên, những người có mặt đều tưởng như nghe thấy ẩn trong đó có một chút gì nghẹn ngào uất ức.
Chúng quỷ nhìn ánh mắt kia mà thất kinh.
Đây mà là Liên Chiếu bọn chúng vẫn hay quen biết đó ư ?
Thường ngày có ai lại chẳng cằn nhằn ả ta tác yêu tác quái ? Xưa nay chỉ có ả ăn hiếp người ta chứ dễ gì người ta ăn hiếp ả bao giờ.
Nhưng bây giờ nhìn ánh mắt này, ai nấy đều không khỏi cảm thấy nhói lòng.
Tâm tựa tro tàn.
Dưới cái bề ngoài phù phiếm ương ngạnh kia là một trái tim son, chẳng tiếc móc ra cho chàng thế mà lại bị chàng phũ phàng vứt bỏ như vứt một miếng giẻ rách. Dưới cái lớp vỏ tự phụ, coi người như rơm rác kia là một thái độ mà dù lao vào, có bị máu chảy đầu rơi cũng chẳng chịu lụy trước điều tiếng người đời... Không cứ gì nam tu, ngay cả nữ tu nhìn thấy cũng phải ngây người !
Nhất thời, trong sảnh chợt trở nên tĩnh lặng như tờ.
"Liên Chiếu" không lên tiếng cãi lại mà cũng chẳng chống đối lấy nửa câu, cứ thế cúi gằm mặt, cụp mắt, vô thanh vô tức lui xuống.
Nào còn đâu thần thái với phong quang ngời ngời xưa kia ?
Tình cảnh hiện tại khiến chúng quỷ hẳn phải vô cùng khoái ý, thậm chí còn nghĩ bụng cái ả nữ tu chuyên gây sự này rốt cục cũng có ngày bị quả báo. Thế nhưng không biết sao bọn họ lại chẳng thấy cao hứng nổi, cứ tiếc tiếc, làm như một người vốn kiều diễm rực rỡ như vậy mà lại phải chịu bị vùi dập, bộ dạng trở nên thảm thương thế này thì thật đúng là tội ác tày trời...
Lão trưởng lão Lệ Nham tộc quỷ tộc ngồi ở phía trên cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Lệ Hàn lại tự nhiên làm khó dễ Liên Chiếu như vậy. Nhưng trong chuyện này Lệ Hàn có toàn quyền quyết định nên lão không tiện mở miệng chen vào.
Nhưng từ thái độ của Liên Chiếu, lão lại thấy có cái gì đó là lạ, ánh mắt mang hơi hướm dò la vì vậy liền vô thanh vô tức đảo qua người Lệ Hàn.
Mà "Lệ Hàn' thì vẫn ngồi ngay chính giữa, tay phải tựa lên thành ghế chạm dơi, ngón ngón gầy quộc thuôn dài, trông chẳng khác gì mấy mẩu cây khô queo quắt. Mà lúc này cái bàn tay xương xương xẩu xẩu ấy cũng đang lẳng lặng xiết lại.
Mục quang bao lấy "Liên Chiếu" vẫn luôn lạnh tanh như lúc đầu.
Sâu dưới đáy mắt kia dường như chẳng thấy được một chút tình cảm gì, mà cũng chẳng ai có thể nhận ra bên trong đã lóe lên một thứ tình cảm nào đó không nên có hay không.
Nghiệm hồn tiếp tục. Bốn người cuối còn lại thì không có gì đặc biệt xảy ra : ba xanh, một đỏ.
Tính cả Tuyết Âm, tất cả được hai người hợp cách.
Nhưng đến lúc ghi sổ, nhìn Tuyết Âm như có vẻ hồi hộp không kìm được hào hứng, Phó Triêu Sinh ngồi trên ghế chủ trì trên cao liền thản nhiên nói ngay : "Tu vi quá thấp, không lấy !"
Từ chín tầng trời cao nhào xuống vực sâu vạn trượng chỉ một tích tắc I
Cái mặt Tuyết Âm vốn vừa hào hứng vừa thấp thỏm đến nỗi đỏ hết cả lên, vậy mà thoắt cái liền trắng bệch ngay, thậm chí còn đến nỗi tái xanh cả lên !
- Ý kiến gì sao ?
Phó Triêu Sinh sắc diện điềm nhiên như không. Hắn chỉ bình thản hỏi thế thôi chứ tuyệt chẳng nhận ra rằng cái vô cảm của mình mà gắn với cái mặt âm trầm lãnh khốc của Lệ Hàn thì sẽ thành uy, khiến con người ta hãi hùng khiếp vía không biết đến cỡ nào mà nói.
Có ai còn dám ý kiến ý cò gì chứ !
Ngoài nghiệm hồn hợp cách còn có cả xét tu vi nữa, vậy mà trước giờ có biết đâu !
Tuyết Âm tưởng người tộc Vô Thường hợp cách chỉ có bấy nhiêu thì khả năng mình trúng tuyển chắc sẽ rất lớn, nhưng nào ngờ rốt cục lại vẫn bị rớt thế này ?
Thị vừa sợ vừa tức trong bụng mà không dám oán thán câu nào.
Phó Triêu Sinh hỏi vậy, thị chỉ còn biết lật đật khom lưng hành lễ trả lời : "Tuyết Âm không dám !"
Thành thử, tộc Vô Thường nhóm mười người mà chung cuộc lại chỉ có mỗi một người trúng tuyển. Kẻ này sẽ xuống lầu chờ riêng một nơi. Chín người khác trong đó có cả Kiến Sầu với Tuyết Âm thì từ đâu đến lại trở về chỗ đó.
Lão trưởng lão Lệ Nham tộc quỷ vương khoát tay, cho bọn họ rời đi.
Chín quỷ tu tộc Vô Thường liền hành lễ, mỗi người mỗi tâm trạng lui ra.
Song người đi hết rồi mà vẫn chẳng thấy ai kêu nhóm khác vào.
Mấy lão trưởng lão đưa mắt liếc nhau, tạm làm thinh không nói tiếng nào. Bởi mục quang "Lệ Hàn” lúc này vậy mà vẫn còn sững ra đó, chăm chăm dõi theo hướng nữ tu "Liên Chiếu" vừa rời đi kia.
- Hừm!
Rốt cục, thân là trưởng lão có địa vị cao nhất trong bọn, Lệ Nham đành phải hắng giọng ho khan, rồi nói : "Lệ Hàn đại nhân, ban nấy làm vậy hình như không ổn cho lắm thì phải 2"
- Gì mà không ổn ?
Phó Triêu Sinh biết rồi còn hỏi.
Lệ Nham không nhận ra song lại cười cười như cáo thành tỉnh rồi đáp : "Bọn ta tuy già cả lẩm cẩm, nửa người coi như đã chôn quan tài rồi, thế nhưng chuyện giữa ngài với nữ tu tộc Vô Thường kia thì cũng có nghe qua. Nữ tu người ta mang lòng yêu thương nhung nhớ, ngài không thích thì thôi chứ làm gì mà thù dai vậy. Huống hồ đây là hiềm khích riêng tư giữa hai người. Mà hôm nay tuyển mộ quỷ tu đi hoàng tuyên lại là chuyện công. Vì tư bỏ công thế này thực không nên. Người qua được nghiệm hồn đã ít lắm rồi, thà nhiều còn hơn thiếu, chỉ vì không thích bộ dạng nữ tu này mà ngài..."
- Ai nói ta không thích hả ? Phó Triêu Sinh rốt cục cũng thu mắt về, nhìn sang Lệ Nham.
Lệ Nham liền chết trân !
Hai lão trưởng lão đứng đẳng kia cũng ngây ngẩn hết cả người !
Ủa, hỏi vậy là sao đây ?I
- Ngài...
Đầu óc ôm cua theo không kịp, Lệ Nham ngạc nhiên tột độ, hỏi : "Chả lẽ ngài vậy mà lại thích à ?”
Từ lúc biết phải nghiệm hồn và biết được mục đích đợt tuyển binh lần này, Phó Triêu Sinh đã nghĩ cách để làm sao mới dẫn được Kiến Sầu đi cùng với mình. Bàn bạc với Côn xong rốt cục rồi cũng có sắp xếp như hôm nay.
Mà giờ đối mặt trước câu hỏi thất kinh của Lệ Nham, Phó Triêu Sinh liền không chút lúng túng. Hắn điềm nhiên nhìn lão trưởng lão đáp : "Có người yêu thương nhung nhớ, vậy chư vị trưởng lão sao biết ban nãy ta đây cự tuyệt ? Chỉ tại nàng ấy tu vi thấp quá, ta thực có lòng muốn cho nàng vào, vả lại cũng không bỏ qua dịp này được."
Làm sao biết ban nãy hắn như vậy tức là cự tuyệt...
Vậy, vậy ?I
Vậy té ra hắn muốn nói năm đó tuyệt chẳng phải là cự tuyệt người ta ư ?III
Mấy lão trưởng lão thoắt cái liền há hốc mồm, đầu óc như bị sấm sét đập lùng bùng đến xây xẩm mặt mày ! Hóa ra năm đó người ta đồn Lệ Hàn cho Liên Chiếu ăn một vố đau bởi do hắn hoàn toàn chẳng hiểu phong tình là cái gì ư ?
Bà mẹ nó, vậy chả lẽ là diễn trò hết à ?
Vừa nghĩ tới thì dằn xuống chẳng nổi nữa, Lệ Nham đầu óc nhanh nhạy liền nghĩ ngay tới ánh mắt khiến ai cũng thương của Liên Chiếu lúc trước...
Đúng là chơi cha người ta rồi, chứ còn gì nữa ?!I
Trưởng lão tộc Nhật Du ở kế bên thộn người ra : "Đợt chiêu mộ này Lệ Hàn đại nhân toàn quyền quyết định. Miễn là nhân số không ít, ngài muốn tuyển ai thì đương nhiên là có thể cho người đó vào. Nhưng, nhưng, nhưng hồi nãy ngài khó dễ Liên Chiếu như vậy, thực đúng là, đúng là nhìn chả giống như thích nàng ta chút nào...'
Thích hả ?
Thấy người ta léo nhéo nào là "thích" với chả "yêu" loạn xạ cả lên bên tai, nhưng Phó Triêu Sinh lại thực ra chẳng hiểu gì về cái thứ tình cảm này. Nghe lão trưởng lão tộc Nhật Du xả một tràng, hắn cũng không vì vậy mà hiểu hơn, song từ câu nói kia thì lại nhận ra rằng cái mà người ta thấy chính là hắn đã không cho Kiến Sầu cơ hội nghiệm hồn để được tuyển vào.
Thế nên mới cau mày hỏi : "Vậy thích là phải thế nào 2?”
- Thích dĩ nhiên là -
Trưởng lão tộc Nhật Du vạn vạn lần không ngờ Lệ Hàn thế mà lại đi hỏi một vấn đề lạ lùng như vậy. Hơn nữa, không khác gì các trưởng lão khác, vừa rồi khi nghe Lệ Hàn cho biết hắn với Liên Chiếu thực ra là cùng một giuộc với nhau, đầu óc lão cũng đang mắc lùng bùng choáng váng, còn chưa kịp có thời gian định thần lại, vì vậy mới bất giác há miệng định trả lời.
Nhưng mới nói được mấy tiếng thì liền không biết đáp tiếp thế nào.
Hai mắt trợn trắng, ngắc ngứ một hồi, đầu óc rốt cục cũng lóe linh quang, lão liền nói tiếp : "Lời nói cử chỉ của Liên Chiếu đối với ngài trông mới ra dáng là thích. Mà ngài đối với nàng ta thì rõ như kẻ thù, chả thấy thích chỗ nào ?”
Phó Triêu Sinh lại hỏi : "Vậy thích là ta đối với nàng phải giống như là nàng đối với ta ư ?"
Lão trưởng lão tộc Nhật Du lờ mờ cảm thấy câu hỏi của hắn hình như hơi bất bình thường, nhưng nghĩ cho kỹ thì cũng không phải là không có gì không đúng, cho nên bèn gật gật đầu đáp : “Đại khái là vậy."
Đến bây giờ, lão trưởng lão Lệ Nham tộc quỷ vương tự nhiên chợt linh cảm thấy sẽ có chuyện chẳng hay ho gì.
Quả nhiên, hai hàng mày của "Lệ Hàn” liên cau lại, trông tựa hồ như nghĩ ngợi. Nhưng chỉ thoắt sau đầu mày đã lại giãn ra, hắn chợt đứng bật dậy khỏi ghế : "Ta hiểu rồi."
Ngài hiểu rồi cái gì hả ?!II
Mấy lão trưởng lão hốt nhiên thót hết cả tim.
Nhưng chờ đến lúc định thần lại thì đã quá trễ !
Hai cái tiếng "hiểu rồi" vừa thốt ra xong thì bóng dáng Lệ Hàn ở trước mặt bọn họ đã biến mất đằng nào, nơi chỗ ngồi chỉ còn lại một khoảng không rung rung chấn động.
Ngoài Cấu Trung lâu, Kiến Sầu cũng vừa mới từ trong đi ra.
Quỷ tu tụ tập ở đây cũng vẫn đông như trước. Trong đó có một phần là đang chờ tuyển nhưng vẫn còn chưa được vào trong nghiệm hồn, còn số khác thì đã vào rồi nhưng lại không đậu, nấn ná lại đây để xem tình hình về sau thế nào.
Chín người tộc Vô Thường mới ló mặt, đám đông liền xôn xao, ầm ï hẳn lên.
Chỉ có mỗi một người trúng tuyển đã là một thực tế vô cùng chua chát rồi, thế nhưng Liên Chiếu xưa nay đều tài cán đến nỗi cứ nhắm đâu trúng đó, vậy mà giờ đây ứng tuyển cũng rớt, quả thật đúng là phải khiến người ta nghĩ ngợi lan man đủ điều.
Lúc đi ra cùng với Kiến Sầu, Tuyết Âm mặt mũi lại càng hầm hầm u ám hơn. Dù nghiệm hồn hợp cách vậy mà vẫn rớt, thực đúng là tức anh ách. Thế nhưng liếc mắt ngó sang, thấy cái bản mặt Liên Chiếu cũng tái xanh tái xám, chả thua mình là bao, bao nỗi uất ức tự nhiên cũng trở thành khoái cảm khó nói nên lời. Bây giờ nhớ lại mấy cái câu huênh hoang tự cao tự đại lúc trước của Liên Chiếu thị mới thấy buồn cười.
Ngay khi bước xuống khỏi bậc thang, rốt cục dằn lòng chẳng đặng, thị liền cười khẩy nói : "Ở đó mà "cua trai, trai nào chạy đâu cho thoát" ! Tài cán cho cố mà ngay cả tư cách ứng tuyển cũng chả có. Trong bụng chắc tức lắm hả ? Sao hồi đó còn nói "lạt mêm buộc chặt" cái gì đó mà ?"Buộc chặt" của ngươi hóa ra là - "
Chưa dứt câu thì trước mặt hốt nhiên chợt có bóng ai từ trên trời hạ xuống cái rụp !
Tuyết Âm giật bắn người, bước lùi ngay một bước ra sau, đến lúc thấy rõ ra là ai thì cả người liền sởn gai ốc I
Lệ Hàn I
Không điềm không báo, đột ngột thuấn di hiện thân !
Trường bào nặng nề xanh sẫm, bóng người lạnh lùng cô độc, mi mục trời sinh trông vừa hà khắc vừa vô cảm, dưới đáy mắt thâm lam tựa ngọc lưu ly loang loáng phản chiếu những khoảng tối âm trâm.
Chỉ có điều đôi mắt ấy không hề liếc qua nhìn Tuyết Âm lấy một cái.
Vừa hiện thân trước công chúng là vừa khéo cũng đứng chính ngay trước mặt "Liên Chiếu" Kiến Sầu I Gần như trong chớp mắt, mấy trăm quỷ tu đứng ngoài Cấu Trung lâu liền nhận ra hắn ngay.
- Lệ Hàn đại nhân !
- Sao Lệ Hàn đại nhân lại ra ngoài vậy 2
-Ài......
Tiếng người sửng sốt bàn tán, câu này câu kia to to nhỏ nhỏ vang xa.
Ngay chính Kiến Sầu cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, tâm trí chợt động, đang định hỏi xem có chuyện gì thì thoắt cái đã bị Phó Triêu Sinh ôm châm ngang eo l
Đó là người mà nàng vừa quen vừa tin tưởng, trong một sát na ngắn ngủi như vậy thì lẽ nào phòng bị được gì ? Thế là nguyên cả người chợt nghiêng đi I
Tức thì vòng eo mềm mại liền được một cánh tay vòng qua giữ chặt lại.
Một ống tay áo dài rộng hốt nhiên phất bóng trước mắt nàng, thổi ngang cái phù, ngay sau đó, khuôn mặt lạnh lùng của "kẻ đầu sỏ' kia liền hạ xuống, cả đôi môi mỏng ấy cũng áp xuống theo.
Mọi khoảng cách trong khoảnh khắc liên hóa thành hư ảo !
Người người nhất thời trố mắt ra nhìn !
Trước một màn kinh hồn đập thẳng vào mặt, chính Tuyết Âm đứng ngay cạnh Kiến Sầu cũng phải há hốc miệng ra...
Mà vào thời khắc đó, Phó Triêu Sinh thực ra lại không có cảm giác gì. Hắn chẳng qua là chiếu theo lời của lão trưởng lão tộc Nhật Du, làm sao để mình đối với Liên Chiếu cũng tốt như Liên Chiếu đối với mình mà thôi.
Môi môi áp sát là thế vậy mà cảm xúc cũng chẳng có gì hơn. Hắn là yêu tà trời sinh nhưng tự thân xưa nay lại chưa bao giờ biết "tình cảm con người" là gì, tại sao người ta sa vào lưới tình cũng lại càng chẳng biết nốt. Thế nên, đến khi đôi môi mỏng lành lạnh của hắn tách khỏi làn môi ấm áp kiều diễm kia thì đồng thời sự bình đạm trong cảm xúc dường như cũng theo đó mà đi.
Song vừa rời nhau ra, chỉ một thoắt sau tâm tư liền tựa như có sóng triều cuồn cuộn ập tới.
Trong người hốt nhiên chợt rung động mãnh liệt, nguồn yêu lực nghịch thiên hùng hậu trong tứ chi xương cốt đùng đùng sôi trào, thiếu điêu như muốn giật thoát khỏi sự khống chế của hắn !
Phó Triêu Sinh chưa bao giờ gặp phải tình trạng như thế này. Đầu mày cau lại, gắng gượng dằn xuống cõi lòng bạo động, đôi con ngươi đang nhìn thẳng vào Kiến Sầu hốt nhiên vụt co lại, hắn chợt thốt : "Ta thích nàng."