Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 506 - Chương 506 : Lạt Mềm Buộc Chặt

Chương 506 : Lạt mềm buộc chặt Chương 506 : Lạt mềm buộc chặtChương 506 : Lạt mềm buộc chặt

Bây giờ người không biết nên phản ứng làm sao mới chính là Kiến Sầu.

Một là trở tay không kịp, hai là quá bất ngờ, ba nữa là đang giả dạng người khác, cho dù tâm trạng có đang sôi sục như thế nào đi nữa thì bây giờ bằng bất cứ giá nào cũng không thể để lộ ra mặt được.

Nàng đang đứng trên bậc thang, trong khi đó Lệ Hàn lại đứng dưới, vị trí so ra hơi cao hơn hắn một chút. Chuyện vừa rồi xảy ra trước mắt người khác tình cảnh chính là Lệ Hàn kéo nàng xuống mà hôn, lại nhìn khí chất tu vi hai người bọn họ, quả thực trông đúng là có một điều gì đó lạ lùng kỳ diệu rất khó nói rõ thành lời.

Nhưng sau khi Lệ Hàn nói xong ba tiếng kia thì chuyện gì đi nữa cũng chẳng còn quan trọng !

Nếu nói vừa rồi Lệ Hàn đột ngột xuất hiện cưỡng hôn Liên Chiếu như vậy khiến ai nấy nhìn mà há hốc miệng đến thiếu điều muốn rớt quai hàm, giờ lại giáng thêm mấy tiếng "Ta thích nàng" này nữa, chúng quỷ lại càng chấn kinh hơn, tưởng đâu là ai khác chứ không phải là Lệ Hàn thật !

Cái trò hề gì thế này ?

Không phải năm đó Liên Chiếu chẳng những câu dẫn Lệ Hàn thất bại mà còn bị bẽ mặt một vố đó sao ?

Đã nói là hai người bọn họ thủy hỏa bất dung, người kia nhìn ả chướng mắt nên đâm thù, vậy không phải à ?

Ai nói đại phán quan lãnh khốc vô tâm, không hiểu phong tình, yêu đương lại càng chẳng biết ? Hóa ra là đồn loạn buồn cười thế này à ?!!

Nhưng nhìn kỹ thì "Lệ Hàn" bây giờ vẫn còn chưa buông tay ra, cho dù từng nói "Ta thích nàng" thế kia, nhưng mặt mũi thì chả lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, trông rất máy móc sách vở, sắc diện thần thái vô cùng bình tĩnh, trong vẻ tàn khốc có có phần âm u lãnh trầm, ai nhìn cũng phải hãi.

Rõ là Lệ Hàn chứ chẳng phải ai khác I

Chúng quỷ nhìn mà mắt dại ra, trợn tròn hết cả lên.

Ngoài Cấu Trung lâu, không gian tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng chẳng nghe thấy nổi.

Chỗ cửa sổ lầu ba chợt sột soạt có ba cái đầu thò ra. Đây chính là ba lão trưởng lão trước đó từ đầu đến cuối đều cùng với "Lệ Hàn" tuyển người. Chả biết bọn họ có chứng kiến thấy cái màn nổ mắt ban nãy không, nhưng người nào người nấy đều thộn mặt trân trân nhìn "Lệ Hàn" với "Liên Chiếu".

Bàn dân thiên hạ chung quanh sắc diện trăm biến vạn hóa, Phó Triêu Sinh dĩ nhiên là nhận ra rất rõ. Thế nhưng cứ dựa theo cách nhìn của con người mà xét, hắn nghĩ mình phát ngôn với hành xử đột ngột như vậy cộng thêm với việc nhìn ra quan hệ giữa "Liên Chiếu" với "Lệ Hàn", bọn chúng đây chắc là đang sợ hết hồn đó thôi.

Song hắn cũng thấy Kiến Sầu thần sắc lẽ ra không phải lạ lùng thái quá thế này.

Bây giờ bốn mắt giao nhau, hắn ấy vậy mà lại nhìn ra được vẻ kinh ngạc khiếp sợ tột độ từ sâu dưới đáy mắt nàng, hơn nữa còn như sững sờ chẳng hiểu ra sao.

Điều này làm hắn ngỡ ngàng vô cùng -

Người ngoài ngạc nhiên là chuyện thường tình, trong khi đó Kiến Sầu là bạn cũ, thông minh vốn sẵn tính trời, lại không như người tầm thường, hơn nữa cũng đã quen biết với hắn từ lâu, quan hệ thân cận, vậy nàng hẳn phải hiểu lý do hắn hành xử như vừa rồi.

Nhưng đã hiểu thì mặt mũi sao lại thế này ?

Phó Triêu Sinh đăm đăm nhìn Kiến Sầu. Hắn thắc mắc cũng không hỏi ra miệng, chỉ cứ theo như ý định ban đầu mà thản nhiên bồi thêm : "Nàng không cần phải nghiệm hồn, cứ việc đi theo ta là được."

"Ooooo Ồ I"

Ngoài Cấu Trung lâu nhất thời rào rào tiếng người bình phẩm xôn xao !

Bằng trực giác, chính là vì đoán được Phó Triêu Sinh sau đó sẽ còn có hậu chiêu nên Kiến Sầu cũng rất phối hợp cùng diễn với hắn. Nhưng vạn lần chẳng ngờ vậy mà sẽ làm thế này. Nàng nghĩ chỉ cần để người ta tưởng rằng giữa "Liên Chiếu" với "Lệ Hàn" tuyệt không đơn giản như bề ngoài thế là đã đủ để lừa qua ải rồi.

Vậy mà bây giờ, Phó Triêu Sinh lại đang làm cái trò gì đây ?

Trong một chớp mắt đó, nàng thực rất muốn hỏi ra miệng ngay, nhưng đại cục trước mắt, rốt cục vẫn nhịn lại được.

Kiến Sầu hiện tại vẫn còn đang mượn vỏ bọc "Liên Chiếu" mà trong mấy cái chuyện như thế này Liên Chiếu thực khó mà nghiêm chỉnh chất vấn cho nổi. Nàng vì vậy đành kín đáo cau mày, lặng lẽ nhìn Phó Triêu Sinh, thần quang lấp lánh, song thoắt cái hàng mi liền rũ xuống ngay, cả người bước lùi ra sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.

Dưới mắt người ngoài, đây rõ là thái độ kháng cự. Cứ nhìn Lệ Hàn ban nãy tự nhiên hành xử ngang ngược thế kia thì biết hình như hai người bọn họ chắc cũng phải có gì đó, mà cũng bởi mắc mứu mâu thuẫn thế nào nên ả mới nhất định không chịu làm hòa với kẻ kia.

Kiến Sầu xiết chặt nắm tay bên hông, ngang ngạnh miễn cưỡng đáp : "Lệ Hàn đại nhân đã lệnh, Liên Chiếu không dám không tuân."

Không dám không tuân.

Bốn cái tiếng kia, dụng từ thực quá khéo !

Mấy trăm quỷ tu vòng trong vòng ngoài đứng đầy Cấu Trung lâu, trong đó tính luôn cả mấy lão trưởng lão, hết thẩy nhất thời đều như có vẻ 'À, giờ thì nghe thủng ra rồi”, con mắt nhìn Lệ Hàn cũng lập tức có phần thêm ma mãnh khó tả.

Chậc ! Chậc ! Chậc !

Gì mà năm xưa mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, chả thèm động tâm thì chớ còn đánh trọng thương người ta nữa ! Hóa ra là láo toét !

Thế này thì chả phải ói ra ăn sao ?

Năm đó lạnh nhạt phớt lơ người ta, bây giờ thì lại giở trò cưỡng đoạt hà hiếp. Dâng tới tận miệng mời ăn không chịu thế nhưng trong bụng thì thèm thuồng.

Nam nhân a, đểu giả vậy đó !

Chúng quỷ tu đa phần chả cần phải giải thích dông dài gì thêm, cứ nghe năm ba câu qua lại rồi nhìn thái độ hai người này thì đủ hiểu chân tướng sự việc, trong bụng cũng tự bình phẩm nghĩ ngợi đủ thứ.

Duy mỗi có Phó Triêu Sinh là chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Thấy Kiến Sầu phản ứng như vậy, hắn lại càng rối rắm hơn, đã thế con mắm Côn chết tiệt kia còn nín không được, cười thành ra cứ khụ khụ mãi, bởi vậy mới tự hỏi không biết mình có làm chuyện gì trái thói thường hay không. Nhưng mấy vị trưởng lão kia cũng đã nói rồi còn gì : Thích là phải giống như năm đó Liên Chiếu đối với hắn. Vậy chứ không phải sao ?

Tuy Phó Triêu Sinh không nhớ gì mấy về nữ tu này nhưng dù sao hắn cũng là đại yêu, việc gì đã xảy ra đều có thể tra lục trí nhớ, hơn nữa trong tay còn có mắt vũ mắt trụ, vì vậy nên năm xưa Liên Chiếu tiếp cận mình ra sao hắn rất dễ nhớ lại.

Cho nên bây giờ tùy cơ ứng biến thế này, đi ra "thích" Kiến Sầu như vừa rồi chắc lẽ chẳng sai gì.

Trong bụng thắc ma thắc mắc thế nhưng lại không có dịp hỏi.

Có lệnh của "Lệ Hàn”, Kiến Sầu sau khi khom lưng bái xá thì liền đi trở lại vào Cấu Trung lâu, dựa theo hướng dẫn của mấy tên quỷ tu mà tiến về nơi tập trung các quỷ tu mới tuyển.

Ngoài Cấu Trung lâu, tiếng người bàn tán vẫn xôn xao không dứt.

Nghe tới nghe lui chung quy vẫn là mấy cái câu đại loại như "Hai người bọn họ nhất định có lẹo tẹo với nhau", Phó Triêu Sinh liền lừ mắt quét nhìn tứ phía.

Chỉ nhìn thế thôi.

Nhưng ánh mắt vốn bẩm sinh đã rét lạnh âm u sẵn nên trông cực hãi.

Trong chớp mắt, mọi tiếng xì xào liền im bặt, tứ phía tĩnh mịch như tờ.

Mà Tuyết Âm vốn vẫn đứng ở cạnh Kiến Sầu thì giờ đã thành đứng trước mặt Phó Triêu Sinh cách đó không xa. Trước một màn oanh liệt kia, dư chấn của nó thị mãi vẫn còn chưa thoát ra nổi, cái miệng cũng vẫn cứ há há ra như trước, lấy ánh mắt đờ đẫn như mê sảng mà nhìn Phó Triêu Sinh.

Phó Triêu Sinh liền cau mày. Hắn liếc mắt nhìn sang rồi hốt nhiên chợt hỏi : "Ngươi hồi nãy nói "buộc buộc" cái gì đó hả ?"

Đùng !

Thực chẳng khác gì một cái bạt tai lăng không xáng tới I

Thất điên bát đảo !

Mặt mũi bầm dập !

Tuyết Âm hoàn toàn không ngờ hồi nãy hạnh tai lạc họa lầm bầm móc mỉa Liên Chiếu có mấy tiếng mà đã bị Lệ Hàn nghe được ! Bây giờ người ta nhắc lại tiếng "buộc" làm thị liền nhớ ngay tới cái câu tự cao tự đại sau đó của Liên Chiếu.

Đầu óc ong ong choáng váng !

Trai nào mà thoát nổi tay ta...

Tuyết Âm sư tỷ chắc cũng biết cái gì gọi "Lạt mềm buộc chặt" chứ hả ?

Sau đó lại nhớ tới kiểu cách Liên Chiếu thể hiện sau khi vào trong Cấu Trung lâu, vả lại còn có thần sắc kia, nhìn như kháng cự nhưng thực ra lại dễ làm người ta mềm lòng thương tiếc...

Thực muốn lạy !

Tới lúc nhìn thấy rõ ràng trong mắt "Lệ Hàn" đây một màu nghi hoặc không thể nào giả được thì Tuyết Âm liền phục sát đất, hoàn toàn chịu thua cái vị sư muội Liên Chiếu mà mình vô cùng ghét cay ghét đắng kia.

Mánh lới như thần !

Từ Tiêu Mưu cho tới Lệ Hàn, cái bản lãnh yêu tinh bỡn trai đốn tim thế này ả ta làm sao luyện được hay vậy 2?
Bình Luận (0)
Comment