Chương 507 : Tâm hắn, tâm nàng
Chương 507 : Tâm hắn, tâm nàngChương 507 : Tâm hắn, tâm nàng
Khói xanh lư hương phiêu đãng lững lờ.
Song bầu không khí lại chẳng sặc cái phong vị êm ấm ngọt ngấy như trong khuê phòng mà Liên Chiếu bế quan tu luyện trong tộc Vô Thường hai ngày trước, thay vào đó lại dường như có vẻ nghiêm túc kỷ luật đi nhiều.
Có thể chiếm được nhân tâm, lòng người cũng trở nên bình tĩnh.
Khung cửa sổ mé đông he hé mở, để lọt ánh sáng từ bên ngoài vào. Từ khe hẹp này nhìn ra là thấy được cả một vùng lầu các nguy nga lớp lớp cả dãy.
Đây không phải trong tộc Vô Thường mà là Cấu Trung lâu.
Ngọc giản đen nằm ngay ngắn vuông vức trên thư án dài, cạnh mép bàn tay ngọc trắng muốt thon thon tì lên, đã mãi một lúc lâu rồi mà vẫn không động đậy lấy một mảy.
Chăm chăm chú định trên nó là ánh mắt xuất thần của Kiến Sầu.
Nàng suy nghĩ đã lâu lắm rồi.
Nhờ có quan hệ đặc biệt với "Lệ Hàn”, hôm nay là ngày thứ sáu nàng được chọn vào Cấu Trung lâu. Quỷ tu tinh nhuệ của thập đại quỷ tộc tổng cộng có một trăm lẻ ba người mà mãi cho đến giờ không có lấy một ai trong số họ biết tuyển để làm gì, chỉ nhận được một miếng ngọc giản và yêu cầu phải tu luyện công pháp trong đó.
Kiến Sầu đương nhiên chấp hành. Nhờ vào khả năng thiên phú và sức lĩnh ngộ như hiện giờ, nàng thực chẳng cần tới sáu ngày mà chỉ một ngày thôi cũng đã có thể thi triển được thuật pháp này rồi. Đây là một loại hồn thuật dùng để khống chế. Học sơ sơ được một chút là có thể điều khiển được một số du hồn dã quỷ thần trí mơ hồ hoặc tu vi không đủ.
Đối với nàng mà nói, chuyện này tuyệt không phải là tin gì tốt lành. Vả lại...
Tin xấu thế này hình như chẳng phải chỉ có mỗi một mà thôi.
- Cộc ! Cộc !
Đầu ngón tay sơn móng đỏ tươi bóng mượt vừa khẽ nhịp nhịp thì chợt đụng xuống tấm ngọc giản để trên bàn. Đang mải chìm trong suy nghĩ, nhìn nó, Kiến Sầu liền định thần lại, đáy mắt điềm tĩnh phảng phất ánh lên chút gì vừa nan giải vừa do dự không chắc.
- Phó, Triêu Sinh...
"Phó" vốn từ chữ "phù" trong "phù du", mượn âm ghi chữ*. Còn cái tên “Triêu Sinh” thì lúc mới bước chân vào con đường tu tiên, nàng chợt nghĩ mà đặt, với ý "tuy triêu sinh, bất mộ tử - tuy sáng sinh nhưng chiều không chết”.
* Phó "f§ - fù" và Phù "## - fú" : Phó là họ người, còn phù là phù du. Trong tiếng Việt ta phát âm rất khác nhưng tiếng Trung chỉ khác thanh điệu, âm đọc gần giống nhau.
Nghe nàng đọc kinh mà sinh, tên do nàng mà có.
Vừa ra đời liền quen nhau -
Đối với nàng mà nói, dù có là phù du đại yêu chí tà trong trời đất, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người khách vãng lai nàng tình cờ gặp được trên đường đời mà thôi, sau này rồi mới trở thành bạn bè. Nhưng đối với hắn thì nàng lại là người quen thuộc nhất trên đời, là bạn cũ cực thân, có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm. Ngay từ đầu thực ra Kiến Sầu không thấy hai người khác biệt như vậy sẽ xảy ra chuyện gì phức tạp. Dù sau này vì rất nhiều lý do mà nàng dân dần cảm thấy bọn họ cũng có chỗ hợp ý nhau nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng sau đó nữa mối quan hệ sẽ càng có thể phát triển đến mức kỳ diệu như thế này.
Dù sao Phó Triêu Sinh cũng là đại yêu, tâm tính rất khác với con người. Mà nàng thì tánh tình lại chẳng ôn hòa dễ gần như bề ngoài người ta hay thấy.
Xét vê một mặt nào đó, Tạ Bất Thần nhận xét về nàng thực quả không sai mấy.
Kiến Sầu đối xử với mọi người rất thân thiện. Ai tốt với nàng, nàng tốt lại. Người nào hợp ý sẽ rất dễ kết giao, thậm chí còn có thể thành bạn nữa là khác.
Song nếu muốn tiến thêm nữa thì lại càng khó hơn lên trời.
Bởi vậy Tạ Bất Thần vừa yêu mà cũng vừa hận nàng.
Nhưng còn phù du, hắn bị cái gì vậy ?
Kiến Sầu mày liễu khẽ cau. Trực giác mách bảo, hình như có một chút gì đó đã thay đổi. Có điều nàng không dám chắc nên chẳng thể khẳng định được. Mà nguồn cơn và một chút xíu biến đổi này Phó Triêu Sinh dường như không hề nhận ra một mảy.
- Lệ Hàn đại nhân có lệnh ! Một trăm lẻ ba người, phàm những ai được tuyển, tất cả lập tức tập trung ngay trước lầu ! Đại nhân và các vị trưởng lão có việc dặn dò I
Ngoài phòng hốt nhiên có tiếng truyền gọi oai nghiêm vọng đến.
Tất cả quỷ tu ở quanh quanh gần sân viện đều nghe thấy rất rõ. Ngay sau đó liền có người bước ra khỏi phòng, tốp năm tốp ba họp lại thành đám rồi nhắm về phía tiền diện tòa Cấu Trung lâu ba tâng mà đi.
Kiến Sầu đoán phía Bát phương diêm điện hẳn là muốn kiểm tra xem bọn họ tu luyện công pháp khống hồn đến mức nào.
Chưa đầy nửa khắc, ai nấy đều đã tập trung đầy đủ trước lâu.
Một trăm lẻ người, toàn bộ chẳng thiếu một mống.
Tọa vị thủ lĩnh vẫn chính là "Lệ Hàn" với ba lão trưởng lão kia.
Mấy hôm nay Kiến Sầu không hề thấy mặt Phó Triêu Sinh lần nào. Mà lạ một điều là nàng không tìm hắn, hắn cũng chẳng tranh thủ thời gian tìm nàng để cùng nhau bàn bạc thống nhất những việc về sau. Nàng thì có thể hiểu được rằng mình có một số chuyện cần phải làm rõ, nhưng Phó Triêu Sinh - hắn...
Chắc lẽ bận quá chăng ?
Kiến Sầu ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt một cái thì liền gặp ngay mục quang của thủ tọa Phó Triêu Sinh đang nhìn vê phía mình.
Phó Triêu Sinh hôm nay y phục vẫn xanh sẫm một màu, khí độ trầm lạnh âm u từ trên người toát ra nửa điểm chẳng tiêu giảm, sắc diện so với trước kia dường như cũng chả có gì là khác biệt.
Nhưng trong khoảnh khắc mục quang họ giao nhau, Kiến Sầu cảm thấy hắn dường như có hơi trốn tránh. Sự trốn tránh này không phải do tình cảm riêng tư mà là kiểu ngại ngân không muốn nói ra cho lắm...
Đáy lòng hốt nhiên trầm xuống.
Kiến Sầu chẳng lộ ra vẻ gì khác lạ, vẫn cùng hành lễ bình thường như những người khác. Lão trưởng lão Lệ Nham tộc quỷ vương nói miễn lễ bọn họ. Quả nhiên giống như Kiến Sầu đã đoán, sau đó lão liên bắt đầu kiểm tra xem thuật khống hồn ghi trên ngọc giản chúng quỷ tu luyện được đến đâu.
Phần đông thực hành rất tốt. Tuy tu vi và năng khiếu có hạn, chẳng thể luyện được đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng khi thi triển thì đại để là không gặp vấn đề gì. Từ người có tu vi cao nhất kiểm tra xuống hết một lượt xong, ba lão trưởng lão đều cực kỳ hài lòng.
Kiến Sầu cứ tưởng mình cũng sẽ bị tra xét một phen. Ai ngờ đổ mồ hôi chờ mãi cho đến khi tới lượt chót là nàng thì lão trưởng lão Lệ Nham tộc quỷ vương kia thế mà lại ý vị thâm trường chỉ liếc mắt nhìn lướt một cái rồi thôi, sau đó thì đi qua luôn ngay trước mặt nàng !
Tuyệt nhiên chả hề xét xem nàng tu luyện ra sao !
Lão ta xoay người chắp tay nói với 'Lệ Hàn" đang ngồi ở vị trí thủ tọa bên trên : "Lệ Hàn đại nhân, kiểm nghiệm đã xong, tất cả đều coi như hợp cách."
- Tốt I
Phó Triêu Sinh gật gật đầu nhìn chúng quỷ trước mặt.
- Nếu đã đạt hết thì cũng không cần phải tốn công tốn sức gì nữa. Hôm nay kiểm tra xong cho tất cả về nghỉ ngơi, sáng sớm mai lên đường. Chắc các ngươi cũng muốn biết đợt này mộ binh để làm gì thế nhưng Tần Nghiễm vương điện hạ đã có nghiêm lệnh. Hôm nay vẫn chưa thể công bố được, đến lúc tự khắc các ngươi sẽ biết rõ ràng. Giải tán đi.
- Tuân lệnh !
Chúng quỷ vốn cứ tưởng tuyển người xong là đi, lần này đi để làm gì cũng sẽ biết được, có ai ngờ sáu ngày trôi qua rồi mà chỉ mới nói đến chuyện xuất phát thôi đâu 2 Bây giờ tuy nghe "Lệ Hàn" nói vậy nhưng trong bụng vẫn cứ nghỉ nghi.
Hết thảy đều nhất tề vâng dạ, cung kính khom người thủ lễ rồi cáo lui.
Đứng lẫn trong đám đông, Kiến Sầu cũng làm ra vẻ muốn đi.
Lúc này Phó Triêu Sinh mới thản nhiên lên tiếng : "Liên Chiếu ở lại."
Kiến Sầu lập lức đứng khựng lại.
Ngay lúc đó chúng quỷ xung quanh đang chuẩn bị bỏ đi liền liếc mắt ngó sang, mục quang ánh lên khác thường : Kể từ khi Lệ Hàn thình lình hiện thân nói cái câu thích kia trước Cấu Trung lâu, bọn chúng mới thấy cho dù là Lệ Hàn hay Liên Chiếu thì hết thảy mọi nhận định trước đó cái nào cũng sụp nát thành đống. Mấy ngày nay khắp hang cùng ngõ hẻm đều đầy rẫy tin đồn, trở thành chuyện sốt dẻo không thể không nói của rất nhiều quỷ tu trong cơn trà dư tửu hậu. Tới bây giờ ai mà còn chả biết Lệ Hàn với Liên Chiếu lẹo tẹo với nhau ?
Một mình giữ người lại...
Đây chắc là làm cái chuyện ấy ấy kia chứ còn gì nữa ?
Chúng quỷ chỉ liếc sơ qua chứ chẳng dám nhìn lâu, rồi nhao nhao đi mất.
Ba lão trưởng lão cũng ngó nhau, nụ cười trên mặt cáo già chẳng khác gì hồ ly.
Lão trưởng lão tộc quỷ vương lúc nãy đã liếc nhìn Kiến Sầu đầy ý vị thâm trường kia bây giờ lại càng cười đến nỗi hai con mắt cong tít cả lên : 'Ài, chuyện của người trẻ, đám già khụ chúng ta chả nhúng mũi vào. Liên Chiếu cô nương tu luyện thuật khống hồn đến đâu Lệ Hàn đại nhân tự mình kiểm nghiệm đi thôi. Chúng lão đây cáo từ."
Ba lão trưởng lão liên bỏ đi hết. Tự giác cực kỳ.
Sảnh đường rộng lớn như vậy tức thời bỗng trở nên trống hươ trống hoác, chỉ còn lại mỗi Kiến Sầu với Phó Triêu Sinh ngồi ở vị trí thủ tọa trên cao.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau.
Chẳng ai cười lấy một tiếng.
Kiến Sầu ngoái nhìn ra sau lưng một lượt. Thấy rõ không còn người nào khác, nàng mới quay đầu lại, cau mày hỏi : "Mấy ngày nay Triêu Sinh đạo hữu mất tăm mất tích đi đâu không biết, thế bên Bát phương diêm điện có chuyện sao ?”
- Cũng không có gì, chỉ là...
Cái kiểu muốn nói lại thôi thế này lẽ ra không nên có trên người Phó Triêu Sinh. Lúc đứng dậy rời chỗ đi đến trước mặt Kiến Sầu, hắn vậy mà lại ngập ngà ngập ngừng.
Đăm đăm nhìn nàng hồi lâu, mãi sau Phó Triêu Sinh mới nói thẳng : "Hôm đó tuyển người xong, ta nhận được mật lệnh của Tần Nghiễm vương từ Bát phương diêm điện phát đi, nhờ vậy nên biết được mục đích chiêu mộ đợt này và cũng biết phải đi đâu và làm gì. Ta với Côn đều cho rằng bạn cũ không nên đi thì hơn."
Từ lúc Kiến Sầu bắt đầu làm quen với thuật khống hồn, một mối linh cảm chẳng lành cứ luôn ẩn ẩn treo trên đầu trái tim. Đến bây giờ nó rốt cục rồi cũng đổ ập xuống.
Kiến Sầu im lặng chú mục nhìn Phó Triêu Sinh. Là người thông minh, nàng làm gì mà chẳng nghe ra ẩn ý trong lời hắn. Bây giờ, dưới gầm trời này còn có chuyện gì khiến hắn phải kiêng ky, hơn nữa còn tự mình cho rằng nàng không nên đi nữa chứ 2
Chung Lan Lăng...
Rốt cục chắc chẳng phải chỉ có mỗi một người rồi.
Nắm tay xiết chặt, mi mắt chầm chậm khép lại, mãi một hồi thật lâu sau, đến khi lại mở ra lần nữa thì giọng nói đã trở nên khàn khàn u ám : "Là hồn khôi phải không ?"
Hay nói đúng hơn...
Đó là hồn khôi Nhai Sơn.
Phó Triêu Sinh không biết trả lời thế nào. Từ lúc hắn biết được phần nào tình hình và tin tức chính xác, đầu óc lúc nào cũng như thấy hiển hiện trước mắt cảnh người Nhai Sơn chém hồn Nhai Sơn trong trận quỷ môn quan ngày hôm đó, mà vào thời khắc ấy bạn cũ của mình thì lại ngơ ngẩn ngược dòng người mà đi.
Trong vô thức, Phó Triêu Sinh thực chẳng muốn để Kiến Sầu biết được. Vì vậy, đã mấy ngày liền trôi qua hắn đều không chủ động tìm nàng, trừ phi nàng đích thân đến tìm hắn hỏi, còn bằng không thì hắn định nghĩ kỹ rồi sẽ nói sau.
Lần lần lữa lữa rốt cục lại kéo dài mãi tới hôm nay.
Mà người nhạy cảm như Kiến Sầu thực ra hoàn toàn chả cần hắn phải nói gì thêm. Qua dăm ba câu, nghe được chút chút đầu mối là nàng đã có thể suy ra được vấn đề mà bọn họ phải đối đầu trong tương lai.
Khuôn mặt của Phó Triêu Sinh chợt vô thanh vô tức hóa vê nguyên dạng : nước da tai tái xanh, đáy mắt ánh lên một chút gì đó sâu thẳm thâm trầm mà Kiến Sầu vẫn quen thấy, tận sâu bên trong dấu thời gian bể dâu cuồn cuộn, xanh xanh ánh lên một màu phong trần xưa lạnh tựa như rêu. Tuy khí vị yêu tà thì yêu tà thật, nhưng lại rất nhẹ.
Trầm ngâm một hồi, Phó Triêu Sinh mới thong thả nói : "Sau trận chiến Âm dương giới đầu tiên, từ mười một giáp nay, phụng lệnh Bát phương diêm điện, tộc quỷ vương vẫn luôn nghiên cứu môn hồn khôi, lợi dụng Cực Vực mà thao túng luân hồi. Bọn họ đã cố hết sức để ráp lại hôn phách vỡ nát của tu sĩ Thập Cửu Châu chết trận hơn sáu trăm năm trước, chắp chắp ghép ghép miếng này với miếng kia thì tạo được hồn mới. Đây chính là "Rối có hồn, trong quỷ có quỷ", nhằm để đối phó với bên bạn cũ. Lần chiêu mộ này là để cử người đi hoàng tuyền, đánh thức nhóm hồn khôi cuối cùng."
Nhóm cuối cùng.
Nói cách khác thì các nhóm trước đều đã làm xong.
Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy nặng nề khó chịu đến ngạt thở, nhưng chỉ thoắt sau nàng lại nghĩ ngay đến mặt trận tiền tuyến của Thập Cửu Châu : “Thành Mão bên đó ra sao 2?”
- Đã hạ được quá nửa, thắng chắc rồi.
Ở Cấu Trung lâu, các kênh thông tin tin tức của Kiến Sầu cũng có hạn. Phó Triêu Sinh ở ngoài lại biết rõ hơn nhiều.
Trận chiến thành Mão quả rất ác liệt. Trên vành phòng tuyến quan trọng bậc hai này, từ Thập Cửu Châu cho đến Cực Vực, bên nào cũng đánh hết toàn lực.
Nhưng quỷ tu dễ gì mà đọ nổi Tạ Bất Thần !
Trận pháp lập được trận nào là bị phá trận đó, mánh lới thì hết cái này đến cái khác đều bị nhìn ra, âm mưu dương mưu đủ trò cũng chẳng có cái nào có hiệu quả. Dù tiến hay lùi, công hay thủ, thảy đều nằm trong kế hoạch của Thập Cửu Châu. Cực Vực vừa tức vừa gấp, ăn khổ vạn lần mà không biết làm sao.
Bên Thập Cửu Châu thì coi như càng được mở mang tâm mắt trước tài năng của vị thiên kiêu Côn Ngô kia, đồng thời cũng phải thừa nhận rằng người này tính toán thực chẳng thua gì Hoành Hư chân nhân năm đó, thân gánh được cái danh "Đạo tử thiên quyến", xét về đại cục, bản lãnh này khiến ai cũng phải sợ.
Cứ hết lần này đến lần khác như vậy, chả biết ai ngồi lê đôi mách phao ầm lên, vậy mà lại bảo rằng y chính là tướng Tử vi* giáng trần, bởi vậy nên mới có cái gọi là "đạo tử tử vi".
* Tử vi là tên sao - một sao trong "tam Viên" =1, vị trí ở đông bắc bảy sao "Bắc Đẩu' - Từ điển Hán Nôm
Mà đã là tử vi thì cũng là bắc thần : chúa của chúng sao.
Phàm triều đại nhân gian thay đổi, vua chúa đa phần đều xưng hoàng đế, ý vốn từ hai chữ "Đế tinh" vậy.
- Tử vi đạo tử...
Nghe xong, Kiến Sầu lẩm bẩm lặp lại rồi bật cười : "Thế thì coi như là cũng hợp với "đạo nhân hoàng" của y quá rồi."
Phó Triêu Sinh tuyệt không ưa gì Tạ Bất Thần. Nghe trong giọng điệu của nàng tựa hồ như có ý tán thưởng cái vị Tạ Bất Thần "tử vi đạo tử" này danh xứng với thực, hắn liên hơi cau mày.
Bởi vậy nên chẳng đáp lại câu nào.
Kiến Sầu thấy thế bèn ngước mắt nhìn, hỏi : "Ta nhớ, lúc trước Triêu Sinh đạo hữu nuốt lầm nửa trái tim đúng không ?"
Cũng chả phải là lầm gì... Phó Triêu Sinh vốn là yêu. Chỉ cân muốn, cho dù là tu sĩ Thập Cửu Châu, hồn phách Cực Vực hay chúng sinh thiên hạ, hắn thảy đều có thể nuốt chửng được cả.
Song Kiến Sầu hỏi như vậy cũng không hẳn là sai.
Phó Triêu Sinh nhìn nàng, gật gật đầu đáp : "Đúng là có việc này."
Kiến Sầu lại hỏi : "Từ đó trở đi bạn có cảm thấy khó chịu hay khác thường gì không ?”
Câu này hình như nàng đã từng hỏi một lần rồi.
Phó Triêu Sinh nhớ, sau khi chiến trận quỷ môn quan kết thúc, gặp nàng từ nơi dưỡng thương đi ra, hắn đã trả lời rồi.
Tại sao bây giờ còn hỏi nữa 2?
Dù thấy hơi khó hiểu nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu đáp : "Mấy ngày trước không thấy có gì khác lạ. Còn gân đây nhất thì tuy hơi quái dị một chút nhưng có lẽ nó chả liên quan gì đến tim."
Ánh mắt Kiến Sầu liền trở nên có phần sâu lắng hơn trước.
Nàng đăm đăm nhìn mãi một hồi lâu, đáy mắt lấp lánh mà miệng lại chẳng nói tiếng nào, chỉ có đôi chân là cất bước tiến về phía hắn.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Hai người đứng cách nhau không xa mấy, biên độ bước chân của Kiến Sầu tuy không lớn nhưng lại rút ngắn khoảng cách giữa họ rất mau. Hơn nữa tới đã sát lắm rồi mà nàng vẫn chẳng đứng lại.
Trong chớp mắt, Phó Triêu Sinh hốt nhiên cảm thấy một nguồn xao động cùng áp lực nặng nề đập thẳng vào mặt, cả người mất tự nhiên một cách quái lạ.
Đối mặt trước Kiến Sầu đang càng lúc càng áp sát tới, hắn vô thức bước thụt lùi vê phía sau.
Chỉ mới hai ba bước Phó Triêu Sinh đã bị dồn đến trước chiếc ghế thái sư chủ tọa, mà tay Kiến Sầu lại khẽ giơ lên đặt xuống vai hắn nữa, thế nên cả người liền ngồi phịch luôn xuống ghế.
Kiến Sầu hơi cúi xuống. Trong chớp mắt, khuôn mặt phấn son lòe loẹt của Liên Chiếu đang sát trong gang tấc với khuôn mặt Phó Triêu Sinh chợt tiêu thất, thay vào đó là các đường nét mi mục vốn có của Kiến Sầu.
Dịu dàng, điềm tĩnh.
Nhưng vào thời khắc này, trong cái vẻ điềm tĩnh thái quá ấy lại dường như đang ẩn ẩn một vẻ kinh tâm động phách khác nữa.
Ánh mắt ung dung nhìn khuôn mặt Phó Triêu Sinh chẳng rời, nàng bảo : "Ném nó đi.'
Hắn ngẩn người sững sờ, sau mới hồi thần, hiểu ra nàng đang nói đến ai. Tuy không rõ tại sao, nhưng bạn cũ đã nói vậy hắn liền tháo miếng ngọc bội con cá đeo bên hông, rồi vung tay quăng vụt ra khỏi sảnh phòng nghị sự.
Tiếng vang lên cái "cộp", ném thật rõ xa.
Kiến Sầu chẳng buồn ngoái đầu liếc mắt nhìn xem.
Một tay nàng nhẹ nhàng đặt lên vai Phó Triêu Sinh, dưới da lành lạnh lớp vải áo xanh sẫm họa tiết tinh xảo thêu dây như mây; tay kia của nàng thì tì lên tay ghế bên trái, ngón ngón thon thon trắng muốt nổi bật trên màu gỗ sơn tím đậm.
Cần cổ mảnh dẻ lại càng cúi thấp xuống, phong cách ai nhìn cả người cũng khó mà thả lỏng.
Nó áp bách.
Thậm chí còn xâm lược.
Gần.
Quá gần rồi.
Trong sát na, Phó Triêu Sinh có cảm giác như rèm mi dầy rậm đang rũ xuống kia của nàng thiếu chút nữa là quét xuống da mình đến nơi.
Miệng đắng lưỡi khô.
Cả người căng cứng.
Thậm chí không biết tại sao còn nín thở, chẳng dám động đậy một mảy.
Phó Triêu Sinh gắng mở miệng : "Bạn cũ..."
Thế nhưng vừa nói được thì giọng tự nhiên lại run run khản đặc.
Kiến Sầu hai mắt mở to thong dong nhìn hắn. Bởi nàng xoay lưng ngược với ánh sáng bên ngoài nên đáy mắt thâm trầm sâu thẳm, chẳng thấy được chút gì.
Tay phải nàng đặt trên vai hắn hơi nhấc lên.
Các đầu ngón tay lành lạnh chạm vào dưới gáy khiến cả người hắn chợt run rẩy một cách lạ lùng.
Yêu lực toàn thân lại bắt đầu rùng rùng kích động, thậm chí so với hôm ở Cấu Trung lâu cũng chẳng mạnh như bây giờ I Vào thời khắc này, Phó Triêu Sinh thân là đại yêu nhưng ấy thế mà lại bị ngồi dính như đóng đinh trên ghế thái sư, chả nhúc nhích được lấy nửa phân, chỉ biết trơ mắt nhìn bạn cũ trước mặt cứ từng chút từng chút sát lại, mỗi lúc càng mỗi gần thêm...
Cánh môi nàng cận kề vành tai hắn.
Khí tức giữa những nhịp thở quyện theo một mùi hương thanh lãnh dịu dàng, phảng phất quanh thân.
Thế nhưng cũng chẳng hôn hẳn lên.
Chỉ dừng đó một thoáng thôi rồi lại từ từ mơn man trượt tiếp xuống dưới, đến quai hàm, kế lại đến gáy. Thực chẳng khác gì thưởng hoa trong sương, thấp thoáng như xa như gần...
Cả người hắn lại càng run rẩy hơn.
Một cảm giác lạ lãm bắt đầu rùng rùng chiếm lĩnh toàn bộ thân xác hắn.
Dĩ nhiên Phó Triêu Sinh dư sức đẩy nàng ra, nhưng vào thời này khắc này trong người thế mà lại dường như có một luồng ý thức huyền bí nào đó ẩn tàng, tự sâu trong linh hồn vụt ra điều khiển hắn. Nó cản trở hắn, khiến hắn cả người căng cứng. Nó bắt hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy, hai mắt trân trân nhìn mãi không chớp.
Mãi cho đến khi...
Cánh môi nàng lần đến gáy hắn, mỗi lúc mỗi xích càng gần, rồi lướt nhẹ đến vùng giữa hầu kết và đôi môi mềm đang hé mở kia. Sau đó thì châm chậm áp sát vào.
"Đùng "
Thực chẳng khác gì hồng thủy bạo tung đê dài I Phó Triêu Sinh chỉ cảm thấy đùng đoàng ong ong tận sâu trong linh hồn, yêu lực trong toàn cơ thể, dù mạnh hay yếu ở bất cứ nơi đâu, trong một chớp mắt đó thảy đều như mất khống chế !
Một luồng khí tức nóng hổi từ một nơi nào đó trong lồng ngực hắn bừng bừng trào lên, càn quét toàn bộ xương cốt da thịt trong người, cách thức và độ nhanh khiến hắn phải ngạc nhiên lạ lãm.
Hầu kết giữa cổ đùng đùng trượt lên trượt xuống.
Thân xác cả người thiếu điêu muốn bốc cháy I
Cái cảm giác mất khống chế ấy làm bùng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có trong hắn.
Muốn lui nữa cũng chả có chỗ nào mà lui.
Phó Triêu Sinh thậm chí còn chẳng hiểu được điều gì đang xảy ra trong người mình, cảm xúc như vậy có nghĩa thế nào cũng mù tịt. Duy trong khoảnh khắc muốn lui đó hắn chỉ nhìn thấy được có mỗi đôi mắt của Kiến Sầu mà thôi.
Tranh sáng tranh tối, nửa thực nửa ảo.
Khuôn mặt điềm tĩnh đượm mùi băng sương, đường nét sắc sảo không thua gì Liên Chiếu mà mi mục thì ẩn ẩn tịch liêu. Đôi mắt nàng nhìn hắn đăm đăm, thần sắc trong trẻo chẳng khác gì ngày xưa thế nhưng tận sâu bên trong lại toát ra vẻ gì đó vô cùng khó hiểu.
Vừa quan sát vừa suy tư.
Dường như còn có cả một thứ tình cảm nào đó vừa thâm trầm vừa mơ hồ thoáng vụt qua trong chớp mắt, song Phó Triêu Sinh lại không mấy rành rễ về cảm xúc con người nên cũng khó mà nắm bắt nổi. Chỉ thoắt sau nàng đã lùi ra.
Bầu không khí áp bách cũng rút đi theo, mùi hương phảng phất phiền tâm loạn ý người ta kia cũng tan biến luôn theo.
Nhưng Phó Triêu Sinh chẳng những chẳng cảm thấy an tâm một chút nào mà trong lòng trái lại còn trở nên bất an trước ánh mắt của nàng, vì vậy mới bất giác giơ tay ra định chụp lấy bàn tay nàng vẫn đặt trên thành ghế.
Lễ ra đã nắm được rồi.
Nhưng lúc đó vừa khéo thế nào mà Kiến Sầu lại cụp mắt xuống, năm ngón tay kia cũng nhẹ nhàng nắm chặt lại, vì vậy mà tránh khỏi, bàn tay thoắt cái liên thống xuống bên hông.
Phó Triêu Sinh chụp vào khoảng không.
Hắn hơi ngạc nhiên.
Ngẩng đầu nhìn nàng, Phó Triêu Sinh hốt nhiên chợt cảm thấy nặng nề lạ lùng, khiến trong người cũng không được thoải mái cho lắm, tựa hồ như hiện giờ có một cái gì đó đã thay đổi, vi diệu vô cùng, chẳng còn giống như trước kia nữa.
Kiến Sầu vậy mà dường như lại không nhận ra. Nàng nhìn hắn, vẻ điềm tĩnh suy tư trong ánh mắt trước kia cũng biến mất, lại nói : 'Ngỗ Quan vương cũng chả phải là hạng tốt lành gì cho cam. Dù sao bạn với Côn cũng đều không có manh mối gì, vậy thôi chờ đến lúc đánh Bát phương thành, lấy được thủ cấp vài vị diêm vương rồi hãng hỏi cho rõ."
Lần đầu tiên Phó Triêu Sinh không biết nên trả lời như thế nào. Trong đầu hắn tựa như có tiếng người đang gầm lên : Không, giờ đâu phải lúc nói cái chuyện này ! Đây cũng chả phải là chuyện nàng muốn biết. Song rốt cục hắn cũng không nói ra miệng.
Kiến Sầu cười hiền bảo : "Ta về trước, ngày mai xuất phát lại gặp lại."
Nói đoạn liền thu mắt, quay người đi ra cửa.
Phó Triêu Sinh đứng lên, yên lặng ở trong sảnh nhìn theo nàng biến trở lại thành hình dạng Liên Chiếu rồi đi xuống lầu, chẳng mấy chốc đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
Mãi đến lúc này miếng ngọc bội con cá màu đen đã bị quẳng đi lúc trước mới từ ngoài bay vào, mang theo cùng một tràng cười đầy ý trêu chọc : ”A, sao nhanh thế ?"
Phó Triêu Sinh chớp chớp mắt không đáp.
Ngọc bội do Côn biến thành lúc này mới lấy làm lạ hỏi : "Ngươi sao vậy ?"
Phó Triêu Sinh ngơ ngơ ngẩn ngẩn giơ tay áp lên một nơi trên ngực mình. Ở đây ban nãy đã từng có một nguồn lực sôi sục nóng bỏng xông xáo khắp tứ chi bách hài, khiến yêu lực của hắn bị mất khống chế. Giờ nó ấy vậy mà lại tiêu tán chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ còn lại băng lãnh tựa tro tàn.
Nhất thời ngỡ ngàng.
Hắn bấu lấy chỗ ngực băng lãnh nọ, thế nhưng vậy mà lại cảm thấy có chút gì đau đau, bèn chậm rãi đáp : “Có vật gì đó hình như ta không nên ăn...'