Chương 508 : Hoàng tuyền
Chương 508 : Hoàng tuyềnChương 508 : Hoàng tuyền
Yêu vốn sẵn tính yêu, nếu muốn có được tính người thì phải nếm trải đủ thứ như con người, thấy cái họ thấy, cảm được cái họ cảm, thậm chí cũng biết đau như họ đau.
Những điều trên thiếu một cũng không được.
Đối với Phó Triêu Sinh mà nói, mọi thứ thuộc về thế gian phàm tục cho đến cả thế giới tu chân, hắn thấy đã rất nhiều, thế nhưng nếm trải thực sự thì lại chưa từng. Vả lại vì do nghe đạo mà sinh nên trong ý thức hoàn toàn không có tình ái niệm dục, chẳng khác gì người phương nam không hề biết đến cây chanh phương bắc*, cho dù thấy thì cũng chỉ là thấy chứ không tài nào hiểu được.
* Câu này bắt nguồn từ thành ngữ "Nam quất bắc chỉ' : quýt miền nam ngọt, chanh miền bắc chua, người phương nam chỉ biết quýt nên không thể hiểu được chanh bắc chua như thế nào.
Thế nhưng hắn vốn từ nguyện lực cả tộc phù du mà thoát thai, nhờ khí tức của thiên địa linh tú mà sinh, nên đã là yêu tà thì đối với mọi điều trên thế gian này tự thân cũng có được năng khiếu siêu việt trời cho.
Chẳng qua muốn hiểu phải gặp dịp mà thôi. Mà hôm đó lỡ miệng nuốt phải nửa trái tim son kia vừa khéo chính là dịp tốt. Trong cái lãnh đạm vốn sẵn tính trời kia tự nhiên liền nhuốm chút hơi hướm trần tục thế gian.
Chỉ có điều...
Đối với yêu tà bẩm sinh vô tình vô dục mà nói thì đây chưa chắc đã là chuyện gì tốt.
Một đêm trôi qua. Y theo thông báo đã tuyên bố với chúng quỷ tu, sáng sớm hôm nay, ba lão trưởng lão quỷ tộc và đại phán quan "Lệ Hàn" đã tập hợp hết mọi người trước Cấu Trung lâu, chuẩn bị xuất phát di hoàng tuyên.
Kiến Sầu điềm nhiên đứng trong đám đông.
Bộ hắc hào rộng ôm lấy dáng ngọc xinh xắn, khúc eo cong cong một đường mềm mại, mi mục như họa, thần sắc kiều diễm, bởi vậy cho dù chỉ trâm mặc đứng tránh sang một bên nhưng cũng đủ để tạo nên một cảnh họa êm đềm quyến rũ.
Quỷ tu được chiêu mộ nhập tuyển, nam nhiều nữ ít. Thế nên Kiến Sầu đứng đó trông rất chói mắt.
Từ trên cao nhìn xuống Phó Triêu Sinh chỉ liếc mắt qua là thấy nàng ngay.
Biến cố trong sảnh nghị sự hôm qua dường như chẳng hề có chút gì ảnh hưởng tới nàng. Tựa hồ như nó chưa xảy ra bao giờ vậy.
Thành thử Phó Triêu Sinh lại càng thêm ngỡ ngàng.
Hắn cứ tưởng mình ăn nửa trái tim của Ngỗ Quan vương đến hỏng hết cả người mất rồi. Nhưng Côn sau khi nghe hắn nói xong thì lại bảo thế cũng chả phải là hư hỏng gì, song bây giờ mà khoét xẻo lấy ra thì đã quá trễ, thôi chẳng thà để thuận theo tự nhiên cho lành.
Sau đó nó lại lẩm bà lẩm bẩm nói : nhìn không hiểu.
Phó Triêu Sinh thắc mắc, không biết Côn nói "nhìn không hiểu" là có ý chỉ tình cảnh kỳ lạ mà hiện giờ hắn đang phải đương đầu hay có ý muốn nói...
Nó nhìn không hiểu bạn cũ của mình chăng ?
Nhưng hắn cũng chẳng gặng hỏi đến cùng, bởi dường như trong người có tiếng ai đó đang bảo hắn : Không nên hỏi, đừng nên nghĩ, có nhiều chuyện nhiều khi sẽ chẳng xảy ra đâu.
- Xuất phát đi I
Ba lão trưởng lão điểm nhân số, kiểm tra tên tuổi của tất cả chúng quỷ xong thì liền báo lên Phó Triêu Sinh. Hắn lúc này mới định thần lại gật gật đầu.
Ngay sau đó, hơn một trăm quỷ tu tinh nhuệ trước Cấu Trung lâu liên xốc lại tinh thần, tiếp bước mấy lão trưởng lão và "Lệ Hàn" đi thẳng ra khỏi thành.
Thành Phong Đô là một thành quan trọng của Cực Vực. Ngoài việc tọa lạc sâu trong trung tâm Cực Vực và giáp với Bát phương thành, quan trọng hơn nó còn được tạo dựng ngay bên bờ hoàng tuyền. Đây cũng chính là tòa thành có quy mô lớn nhất trong lưu vực sông hoàng tuyền.
Hoàng tuyền ở Cực Vực chẳng khác gì sông Cửu Đầu ở Thập Cửu Châu. Đầu nguồn của nó nằm gần quỷ môn quan, từ phương này chảy dài đến phương khác, nghiêng nghiêng nằm vắt ngang cả một miền Cực Vực.
Nước hoàng tuyên đục ngầu, thậm chí cả lông chim cũng phải chìm. Thứ duy nhất nổi được chỉ có thuyền độ hồn làm bằng thôn phong thạch nguyên khối. Chất đá tuy lỗ rõ, lỗ hổng rất nhiêu nhưng nhờ vậy lại có thể thông gió thông nước, mượn sức gió và nước mà tiến lên.
Khi đoàn người tới được bờ sông hoàng tuyền ở ngoài thành thì một chiếc thuyền độ hồn khổng lồ đã neo chờ sẵn trong bến từ lâu. Thân thuyền đen tuyền, bập bênh trên sóng nước đỏ quạch. Cánh buồm trắng toát to rộng giương lên cao vút dưới bầu trời Cực Vực âm u.
Phó Triêu Sinh bước lên thuyền đầu tiên, theo sau là ba lão trưởng lão, kế đó mới tới lượt của một trăm lẻ ba quỷ tu tinh nhuệ vừa mới chiêu mộ được.
Người đứng đầy từ đầu mũi cho đến tận đuôi thuyền. Chẳng cần phải ai điều khiển, một trận gió tanh trên sông dấy lên, buồm trắng vừa chao qua nghiêng lại thì thân thuyền đã rẽ sóng trùng trùng, nhắm thẳng về phía hạ du mà tiến.
Hai bên bờ phần lớn đều là bãi sông bằng phẳng.
Thành Phong Đô sừng sững dần dần khuất bóng nơi chân trời xa.
Trên thuyền phủ trùm một bầu không khí nặng nề tịch mịch. Chẳng mấy ai biết được chiếc thuyền này lúc nào thì dừng, và dừng ở đâu. Có phải là ở cuối sông chăng ?
Kiến Sầu đứng ở trên thuyên nhìn cảnh sắc đôi bờ lúc thì âm u thảm đạm lúc thì mỹ lệ diệu kỳ lướt qua trước mặt, ánh mắt không khỏi trở nên có phần u uẩn thâm trâm.
Hiển nhiên bây giờ không phải là lúc phân tâm nhưng nàng lại nhớ tới rất nhiều thứ :
Nhớ cô đảo nhân gian, nhớ từng chuyện vụn vặt lúc cùng với Tạ Bất Thần táng thân dưới sóng nước;
Nhớ biển tây hải mênh mông, nhớ mười ba đảo tiên lộ tráng lệ mà rộng lớn;
Nhớ núi Nhai Sơn vòi vọi, nhớ sông Cửu Đầu băng băng chảy xiết trước ngàn nấm mộ trầm mặc bên bờ...
Thời gian như nước chảy, ngày đêm mãi không ngừng !
Quá khứ vẫn là quá khứ, thời cũ vĩnh viễn không về.
Nhưng năm tháng dù đã trôi xa mà đau thương đó nếu không thể dần dần khép miệng thì sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào tim. Cứ mỗi một thời khắc trôi qua là lại như một nhát dao sắc cứa thêm vào vết thương chưa lành. Ngày qua tháng lại, rốt cục rồi cũng thấu đến xương.
Thuyền đi càng lâu, trời càng lúc càng tối.
Tựa hồ như chạy thẳng vào đêm đen vậy.
Bóng tối vây quanh, đom đóm đốm đốm lập lòe, nước hoàng tuyền nơi nơi cũng trở nên đỏ tươi như máu. Đôi bờ bằng phẳng dọc ven sông bắt đầu thấy lác đác có xương người. Thuyền càng đi sâu vào, xương trắng càng lúc càng chồng chất, càng lúc càng nhiều...
Chúng dường như đã ở đó từ rất lâu rồi, sóng nước hoàng tuyên năm năm tháng tháng không ngớt vỗ bờ nên mới lớp lớp chồng chất dọc ven bãi sông như vậy.
Xương trắng có bộ dạt lên rất xa, có bộ nằm ngập trong bùn...
Hoang nguyên mênh mông tiêu điều, huyết hà ứ đọng, bạch cốt ken dây !
Cảnh tượng đập vào mắt sao bi thương quá đỗi !
Xương phơi chiến trường, chẳng về được cố hương I
Trong thời khắc thấy xương người chồng chồng chất chất ven sông, Kiến Sầu tay đang buông thõng bên hông liền chợt xiết lại; cánh môi cũng run run, mím chặt; mắt chỉ muốn nhắm lại, xua đi nỗi xót xa thê lương đang cuồn cuộn dậy lên trong lòng. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại chẳng khác gì đao kiếm nhọn hoắt chọc thẳng vào mắt nàng !
Sao có thể nhắm mắt được ?
Sao có thể coi như không thấy đây ?I
Hắc ám dầy đặc như thực chất bọc lấy từng người trên thuyền và cả Kiến Sầu, khiến đau thương muốn tràn lệ hốt nhiên không kiềm nổi nơi đáy mắt liền chìm vào tối tăm, tuyệt không ánh sáng. Trừ chính bản thân nàng, còn không thì chẳng ai thấy được.
Kể cả hắc ám thình lình ập tới tận sâu trong tâm khảm kia...
Thành Mão, tâng phòng ngự thứ hai của Cực Vực, đã hư hại quá nửa sau mấy ngày chiến trận liên tục. Trừ một nửa tường thành cao cao đứng đó, nếu không chẳng có lấy một viên gạch nào là còn nguyên vẹn.
Mây mù vạn dặm, sắc trời âm u.
Tu sĩ Thập Cửu Châu tụ thành một vùng, lớp ở dưới đất, lớp trong không trung, từ trên xuống dưới giết giết thê thảm, đánh đánh loạn xà ngầu !
Bọn họ rất muốn thắng cho xong.
Chỉ cần đánh sập cửa thành quan trọng trước mắt này là có thể hạ được thành Mão, chọc thủng tâng phòng tuyến thứ hai của Cực Vực, như vậy lại càng tiến thêm được một bước nữa.
Nhưng Phương Tiểu Tà mãi rồi cũng chịu không nổi.
Tuổi còn quá trẻ mà đã đạt được tới tu vi nguyên anh, hơn nữa còn hấp thu truyền thống bạt kiếm vô hối trước sau như một của Nhai Sơn nên Phương Tiểu Tà lúc nào cũng quật cường, đánh giết rất hăng.
Trên chiến trường trùng trùng công kích, cậu chàng chẳng khác gì một thanh đao bén.
Ma mãnh mà cường hãn, nhạy bén mà kiêu hùng, thiếu niên một bâu máu nóng nhiệt huyết sôi trào, chiến đấu đến dường như không biết mệt mỏi, không biết lùi là gì...
Nhưng vào thời khắc này, ngay khi lại nhìn thấy những bóng người kia lại xuất hiện trên tường thành, Phương Tiểu Tà liền hộc lên, không chịu đựng nổi nữa. Cả người lảo đảo...
Chẳng chịu được nữa, kiếm trong tay ròng ròng máu đỏ mà mắt thì đỏ lên vì khóc.
Cạnh bên cậu là những tu sĩ Nhai Sơn khác. Bọn họ chẳng ai chê trách người thiếu niên xưa nay vốn luôn hiếu chiến giờ đây lại tỏ ra yếu đuối như vậy, bởi nỗi đau này bọn họ không thể không đồng cảm, thậm chí còn có khi mãnh liệt hơn nhiều !
Trên đời này, còn gì đau đớn bằng việc phải chính mình tự tay chém giết những vong hồn của đồng môn ngày trước ?
Mấy bóng người đứng trên tường thành kia trông sao mà quen thuộc thân thiết. Thoạt nhìnbọn họ" thực giống y như người sống, giống y như tu sĩ, thậm chí so với đồng môn đứng cạnh bên cũng chẳng khác chút gì.
Đã vậy mặt mũi lại còn cười cười bình thản...
Không ít người mắt cũng đỏ hoe theo, kiếm trong tay nặng nề thiếu điều nhấc lên không nổi.
Nào ai hiểu được nỗi đau trong lòng họ ?
Mấy ngày liền tấn công thành Mão, tình cảnh như thế này bọn họ đã phải đương đầu không biết bao nhiêu lần rồi !
Chuyện Nhai Sơn, Nhai Sơn xử.
Hồn cũ Nhai Sơn tự sẽ có môn hạ Nhai Sơn tới trảm sát.
Nhưng dù cứng rắn đến đâu, tâm tính có sắt đá đến thế nào mà hết lần này đến lần khác cứ phải vung gươm sát phạt thế này thì cuối cùng lòng dạ làm gì lại chẳng thương tích vạn lỗ.
Bọn họ cũng có da có thịt, cũng là người phàm cả. Ngay như Phương Tiểu Tà nhập môn trễ như vậy mà còn thế, trong khi đó cứ mỗi lần lại thấy mấy con hồn khôi này rã vụn trên tường thành, bọn họ há lại có thể thản nhiên hơn cậu thiếu niên kia ?
Trên chiến trường, gió quất như thiêu như đốt.
Hồn lực cùng máu đỏ tung tóe đây trời.
Đang lúc chém giết tàn khốc, chẳng mấy ai rảnh rỗi mà để ý đến đau đớn dăn vặt trước cổng tòa thành này. Linh lực cuồn cuộn trên không tụ lại thành một chỗ, chuẩn bị đợt cho đợt tấn công cuối cùng...
Phương Tiểu Tà không muốn khóc.
Cậu giơ ống tay áo lên gắng sức quẹt đi nước mắt trên mặt, rồi lại xiết chặt lấy kiếm trong tay định lao vào sát phạt như trước kia đã từng.
Nhưng nào có thể gượng nỗi được nữa ?
Rốt cục cậu vẫn còn là một cậu bé mà thôi.
Khúc Chính Phong đứng phía sau thấy vậy đành phải giơ tay ra, lòng bàn tay chai sần vì luyện kiếm quanh năm nhẹ nhàng đặt lên vai Phương Tiểu Tà.
Đoạn lại hơi vận lực một chút là đã kéo cậu lại.
Phương Tiểu Tà giương đôi mắt đỏ hoe, ngoái đầu nhìn Khúc Chính Phong. Nhưng vị kiếm hoàng này lại chẳng liếc mắt nhìn sang cậu lấy một cái mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, rồi vừa dấn thân tiến lên vừa điềm đạm bảo : "Ngươi như thế này thì làm sao làm nổi đại sư huynh Nhai Sơn đây..."
Trường bào đen tuyền lấp lánh ánh vàng, uy nghiêm đấy mà cũng nặng nề áp lực cực kỳ.
Khúc Chính Phong vẹt đám đông tiến lên, để lại cho chúng tu sĩ ở phía sau một dáng người trầm tĩnh và một bờ vai rộng, trông mà tưởng như vẫn còn nơi chốn vững chãi của ngày xưa để ai nấy đều cùng ỷ vào.
Vì người đứng sau...
Nên ngăn nắng, che mưa, gạt hết mọi đau thương vốn không nên có nhưng cứ hết lần này đến lần khác lại liên tục xảy đến.
Trong một thoáng như mộng như ảo, ngỡ đâu đại sư huynh Nhai Sơn xưa kia trở về...
Nhưng tự trong thâm tâm, Khúc Chính Phong biết -
Mình thực ra chỉ là một kẻ hèn nhát.
Hắn không đi với Kiến Sầu trà trộn vào Cực Vực mà quyết định ở lại cùng đối đầu chiến đấu với tất cả mọi người, thế cũng bởi chỉ vì hai chữ "không dám mà thôi.
Vào thời này khắc này đứng trước Phương Tiểu Tà thì cũng chẳng khác gì tự mình đối mặt với bản tâm mình.
Nhưng chỉ một chút đau khổ đó thì có đáng là gì !
Vào thời này khắc này, người thực sự phải đối mặt trước những gì tàn khốc nhất, những gì đẫm máu nhất, tuyệt chẳng phải là hắn...
Cô "tiểu sư muội" mà hắn từng có lúc không vừa lòng kia rốt cục vẫn phải đi gánh vác một trách nhiệm vốn không thuộc phận sự của mình. Chẳng khác gì một "đại sư tỷ" thực thụ, nàng đón đầu đi trước chúng nhân Nhai Sơn, vì họ mà đón gió ngăn mưa...
Đánh.
Có tiếng đó thôi.
Giết. Cũng chỉ tiếng đó thôi.
Nhưng dù là "đánh" hay "giết", nghe ngắn gọn thế nhưng lại dường như vĩnh viễn kéo dài không hồi kết, màn trướng chỉ huy mấy ngày liền sẫm đỏ màu máu.
Giống như dòng Cửu Đầu, nước sông hoàng tuyên băng băng chảy xiết trên hoang nguyên Cực Vực, ào ào phóng mình vào trong hắc ám xa thẳm mịt mù.
Cuối cùng thuyên rồi cũng dừng lại.
Mọi quỷ tu đều đi xuống, tập trung hết trên sạn đạo ven bờ, chỉ còn lại có mỗi Kiến Sầu là vẫn đứng ở đuôi thuyền.
Phó Triêu Sinh tiến về phía nàng, định nhắc nàng đi xuống, nhưng thấy thân sắc bạn cũ như vậy thì chả biết mở miệng nói thế nào.
Nhưng Kiến Sầu nhận thức được. Châm chậm dứt mắt khỏi vùng hắc ám hun hút, nàng nhìn hắn bảo : "Ta biết rồi."
Nói đoạn liền xuống thuyền.
Phó Triêu Sinh bởi vậy mới nghĩ tới cái câu "Nhìn không hiểu" của Côn kia. Hắn bén gót theo sau rồi sóng vai cùng nàng, tuy biết là không phải lúc nhưng vẫn hỏi : 'Ăn trái tim đó thì trong lòng sinh tình đúng không ?"
Bước chân Kiến Sầu sững lại, đôi con ngươi chầm chậm liếc nhìn sang hắn.
Những gì chứng kiến trên suốt chuyến đi khiến đầu mày nàng nằng nặng trầm uất, trong đó lại quyện thêm một chút gì thất thần bất an, vì vậy giọng điệu nghe cũng có phần xa xăm phiêu hốt. Thế nhưng đáp án lại là không.
- Không phải tình.
Phó Triêu Sinh nhìn nàng.
Kiến Sầu cũng đã bình thản rũ mị, tiếp tục tiến bước : "Mà là dục vọng."
Không phải tình mà là dục vọng.
Song hai khái niệm này đôi lúc thường rất khó phân biệt.
Ai mà biết được, sau "Dục vọng” tiếp theo sẽ sinh ra cái gì.
Một cơn gió tanh tanh mùi máu hây hấy thổi vờn trên bộ y bào xanh đen của Phó Triêu Sinh.
Qua khỏi khúc sông thì chẳng còn thấy một bộ xương khô nào nữa.
Bên bờ sông ấy vậy mà lại sừng sững một bãi tha ma xây bằng xương trắng, bên ngoài chướng khí đen kịt hãi hùng bao phủ toàn bộ, khiến lớp lớp quan tài đỏ quạch đặt ở trong cũng bị che khuất mất. Quan tài cái nào cái nấy đều lạnh lẽo quỷ dị, số lượng nhiều không biết bao nhiêu mà kể !