Chương 5009 : Thiên tu anh hồn
Chương 5009 : Thiên tu anh hồnChương 5009 : Thiên tu anh hồn
Nàng đến Nhai Sơn đã bao năm ?
Từ sau khi tỉnh lại dưới nấm mồ trơ trọi nơi hoang dã trên cô đảo nhân gian, Kiến Sầu liền bắt đầu liên quan gắn kết vạn mối với Nhai Sơn,
Từ một người phàm mà sau đó đã lên thành đại sư tỷ Nhai Sơn.
Kiến Sầu nhớ tới cảm giác lần đầu tiên nghe được hai tiếng "Nhai Sơn" từ miệng Phù Đạo sơn nhân, nhớ tới bao ánh mắt sửng sốt của người người xung quanh khi lần đầu tiên nghe thấy nàng tự xưng là môn hạ Nhai Sơn, nhớ lần đầu tiên đạp kiếm ngự không cùng với Phù Đạo sơn nhân bay ngang nửa miền Thập Cửu Châu, cả người bồi hồi choáng ngợp phóng mắt dõi nhìn Nhai Sơn chập trùng xa xa...
Và dĩ nhiên, nàng cũng chẳng quên được mộ địa tu sĩ ngàn nấm nơi kia.
Lúc đó, nàng không biết gì mấy đến lớp lớp mộ phần nằm lút mình trong cỏ dại trên bờ sông ngoài núi, chỉ biết là mình rất có ấn tượng mà thôi.
Dù sao thì cũng phải thế nào mới có một tông môn kỳ lạ như vậy trong thiên hạ chứ 2
Cầu treo Nhai Sơn nằm vắt mình trên một nhánh sông Cửu Đầu. Cả một vùng trước núi Nhai Sơn là nơi tọa lạc của tòa điện Lãm Nguyệt lừng lừng lẫy lẫy kia, chính nó cũng nằm ngay trước bãi tha ma đó.
Một danh môn đại phái nhường ấy thế mà cửa sơn môn lại dựng ngay trước mộ phần nhấp nhô ngàn nấm như vậy !
Đã không biết bao nhiêu lần đi trên cầu treo Nhai Sơn hay đứng trên đỉnh Hoàn Sáo ngó xuống nàng lúc nào cũng đều nhìn thấy những mồ là mồ im lìm lặng lẽ nằm đó, dẫu vậy lại chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, ở giới quỷ Cực Vực rất xa Nhai Sơn này, tự mình phải tận mắt chứng kiến anh linh ngàn tu sĩ nằm đây trong khi đáng ra là phải được yên nghỉ trong những nấm mộ kia !
Người mất, kiếm về !
Nhưng hơn ngàn vong hồn ấy vậy mà lại bị giam cầm vĩnh viễn ở nơi tha hương xa lạ như thế này, chết cũng chẳng được yên !
Từng bước từng bước đi theo đám quỷ tu phía trước, Kiến Sâu dần dần tiến gân tới bãi tha ma khổng lồ ngập trong chướng khí ven sông.
Bùn lầy đỏ quạch bồi đắp đất đai nơi này, bước chân qua rồi tuyệt chẳng thấy có chút dấu tích gì lưu lại.
Hoàng tuyền cuồn cuộn băng băng, tiếng sóng nước nghe chẳng khác gì tiếng sông Cửu Đầu chảy ngang núi Nhai Sơn.
Càng tới gần thì trông càng rõ.
Bãi tha ma kia là do xương trắng chất chồng mà thành, cảnh sắc thê lương giống hệt như hay thấy trên các bức bích họa vẽ về địa ngục mười tám tầng, lại thêm chướng khí bao phủ nên trông càng âm u rợn người hơn.
Trong hơn một ngàn chiếc quan tài máu me đỏ quạch thì chín phân nằm sau bãi, một phần nằm trong bãi.
Huyết quan cái nào cái nấy đều đậy nắp, nhưng trông sơ thì dường như không phải là được làm từ thứ gì có chất liệu thực, bởi vậy nên nhìn mới gờn gợn hư hư ảo ảo.
Mà màu thì cực giống với sắc đỏ sậm của nước hoàng tuyền !
Áo quan đây rõ ràng là làm đông nước sông mà thành, lấy chướng khí nghĩa địa để giam cầm. Trước bãi tha ma đã có mười mấy người đứng chờ từ trước, cứ nhìn đầu lâu xương cốt thêu trên quần áo thì biết ngay là quỷ tu tộc quỷ vương chứ chẳng ai đâu xa lạ.
Cầm đầu là một nhân vật trưởng lão. Kẻ này đứng ngay giữa cửa chính, toàn thân đen kịt gây nhẳng, ốm đến nỗi nhìn tưởng như bộ xương biết đi bên ngoài phủ được mỗi một lớp da khô quắt. Mí mắt thì sụp xuống thiếu điều muốn lấp luôn cả hai con ngươi. Thấy chúng nhân đã tới, lão ta mới bắt đầu chịu bỏ công nhướng nhướng lên nhìn.
Mà vừa nhìn một cái thì ai nấy đều phải hít sâu một hơi khí lạnh !
Bởi cái lão già bộ dạng khô queo hãi hùng này hai mắt lại trắng nhách. Bên trong chỉ có trắng là trắng chứ không thấy con ngươi !
Khi ngước lên nhìn người, tử khí trâm trâm, ảm đạm vô quang !
Tu vi không thấp, hẳn cũng phải là "Hợp đạo" ở Cực Vực, tương đương như "Nhập thế" trên Thập Cửu Châu. Vừa nhìn một cái, Kiến Sâu đã thấy lão này tử khí dây đặc, quỷ khí nặng nề, trông bức bối khó chịu cả người.
Cách tu luyện chắc chắn là quái quỷ.
Nàng hốt nhiên thầm lo.
Nhưng với tu vi của một bậc trưởng lão tộc quỷ vương như vậy mà lão lại vẫn chưa phát giác ra Kiến Sầu giả dạng, chỉ thấy hai con mắt lão quỷ trợn to, nhìn chả biết có thấy hay không, thế nhưng đầu thì ngước về phía Phó Triêu Sinh mở miệng nói : "Lệ Hàn đại nhân, cẩn chờ bấy lâu !"
Phó Triêu Sinh thực ra cũng mới tới lần đầu. Song dù sao thân là phán quan dưới quyền diêm vương Tần Nghiễm nên có gì xảy ra cũng coi như không thấy lạ, vì vậy sắc diện điềm nhiên, bình tĩnh đáp lại : "Phụng lệnh Tần Nghiễm vương điện hạ, đây hơn một trăm quỷ tu tinh nhuệ trong quỷ tộc đã tuyển kỹ, đúng theo như yêu cầu của trưởng lão, tùy ngài sai sử. Chiến sự đang căng, sự tình khẩn cấp, bên Tần Nghiễm vương điện hạ đang chờ ta xong việc trở về phục lệnh. Vậy nên mọi chuyện còn lại đều do trưởng lão toàn quyền định đoạt. Mong ngài mau chóng hoàn thành."
- Đương nhiên rồi !
Không như trưởng lão Lệ Nham ở thành Phong Đô khi trước, lão trưởng lão tộc quỷ vương này đối với Lệ Hàn không mấy quá cung cung kính kính, chỉ điềm nhiên bình thản đáp lại một câu rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn sang một trăm lẻ tám quỷ tu mới tới.
- Vào trong hết đi I
Chúng quỷ tất cả đều thấp tha thấp thỏm.
Tuy sống ở thành Phong Đô và đã từng thấy qua hoàng tuyền, thậm chí tu vi của mỗi người cũng chẳng thấp, coi như cũng là có chút tên tuổi trong giới, thế nhưng không ai biết cuối dòng hoàng tuyền vậy mà lại có một nơi như thế này, lại tôn tại một bãi tha ma quan tài ngàn chiếc như trước mặt !
Lúc bị lão trưởng lão kêu, bọn chúng hơi chần chờ nhưng cũng từ cửa chính đi tới.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng sau khi bước vào bên trong cái tòa nghĩa địa lớn như vậy thì chẳng còn miếng gió nào nữa, không khí dường như cũng chẳng lưu thông nổi, thấy có vẻ hơi ngột ngạt nặng nề.
Dưới ánh sáng nhờ nhờ, hơn trăm chiếc quan tài phô bày trước mắt.
Lão giả mắt trắng kia vừa đi đi dọc theo khoảng hẹp giữa hàng hàng quan tài đỏ vừa nói với chúng quỷ : "Chuyện này là tuyệt mật của Cực Vực ta. Hôm nay các ngươi tới đây may mắn biết được, lại hiến công góp sức nữa nên coi như cơ duyên, có tu tám kiếp cũng chưa chắc được. Chỗ này có hơn trăm chiếc huyết quan, bên trong mỗi cái là một con hồn khôi."
"Hồn khôi" như lão nói vô cùng hiếm thấy ở Thập Cửu Châu, nhưng nếu nói "khôi lỗi" thì ai cũng biết. Có điều ở Thập Cửu Châu nếu lấy thân xác người làm rối thì gọi là "nhân khôi", còn Cực Vực dùng hồn phách nên dĩ nhiên mới có tên "hồn khôi”.
Chúng quỷ nghe qua đều hiểu.
Nhưng huyết quan một đống trước mặt, nhiêu đây mà tới hơn một ngàn chiếc lận ư ? Thế này thì đúng là nhiều phát khiếp.
Nghe xong Kiến Sầu chấn động cả người. Bao linh cảm chẳng lành trước khi đặt chân tới đây bây giờ đã thành hiện thực. Nội chỉ nghe thấy hai tiếng "hồn khôi" thôi nàng đã thấy nặng nề huống hồ là còn phải nghe lão kia huênh hoang ra chiêu đắc ý.
Tay nắm xiết lại thật chặt, nàng dằn mình không phát tác.
Lão trưởng lão kia vẫn vô tư, chả biết trong đám quỷ đã có người lạ trà trộn vào, đã vậy còn nham nham nhở nhở cười nói : "Các ngươi phải biết chỗ hồn khôi này không phải là hồn khôi thường đâu. Cái nào cái nấy đều mạnh cực. Hồn thể bên trong hết thảy đều là của tu sĩ Nhai Sơn bỏ mạng từ trận Âm dương giới mười một giáp trước đến giờ I"
Quỷ tu vừa nghe liền hít hà thất kinh !
Cái tay da dẻ nhăn nhúm đến nỗi xếp lằn nhún thành lớp lớp rúm ró mơn trớn miết miết lên một chiếc huyết quan bên cạnh làm như đồ trân bảo quý giá, lão trưởng lão kia còn nói : "Nhớ lại mới nói, năm đó Tống Đế vương điện hạ nghĩ ra sáng kiến này phải nói là kế mưu cao siêu, dù "thành rác cũng tận dụng được" ! Các ngươi không biết thôi chứ xương cốt tu sĩ Nhai Sơn xưa nay cứng chắc cực kỳ, chết rồi mà cả ngàn hồn phách này cũng không chịu nghe lời. Tống Đế vương điện hạ mới nảy ra ý tưởng chế tạo là sai người cậy sức đập nát chúng đi, kế lấy nghiệp hỏa mà thiêu, diệt hết ý chí còn sót lại bên trong hồn phách, xong mới luyện bằng thuật luyện khôi, ráp nối thành hồn mới. Làm vậy thì vẫn giữ được sức mạnh của nó, hồn cũ mà mới, cứ thế ngoan ngoãn chịu cho Cực Vực ta lao dịch !
Đập bể hồn phách, thiêu bằng nghiệp hỏa, diệt ý chí bên trong, ráp thành hồn mới !
Ở cuối hàng, Kiến Sầu đi dọc theo từng chiếc quan tài kín nắp mà trong lòng tưởng chừng nổi bão. Đau thương phẫn nộ ngập tràn dậy lên như sóng cuộn gió rền nồng nặc mùi máu và nước mắt. Nó thiếu điều muốn phá người nàng tung ra để hóa thành bóng kiếm rợp trời, băm nát cái lão quỷ chết toi mặt mày dương dương đắc ý này đi.
Trong mi tâm, đường huyết tuyến nửa tấc lơ lơ lửng lửng, lặng lẽ sáng lên !
Duy có bàn tay thõng bên hông là vô thanh vô tức xòe ra, ngón ngón căng thẳng bấm lại, sẵn sàng lên thế kiếm quyết.
Phó Triêu Sinh đưa mắt nhìn sang.
Tuy không thể tự mình có những cảm giác thống thiết như Kiến Sầu là đệ tử Nhai Sơn nhưng vào thời khắc này tâm trạng đúng ra phải như thế nào Phó Triêu Sinh chỉ cần đoán đoán chút chút là có thể hiểu cái "đau" mà con người hay nói. Ngay khi lòng bàn tay đặt lên, ủ trọn các ngón tay nàng, hắn liền dễ dàng thấy ngay một nguồn lực khổng lồ đang phun trào trong cơ thể nàng, hơn nữa còn mang theo cả sát ý đến gân như quyết tuyệt !
Nhưng bây giờ không phải lúc !
Chuyến này mất công mất sức cực nhiều đâu phải là để tới cái bãi tha này trừ khử tầm uy hiếp của các hồn khôi một cách đơn giản như vậy đâu. Chính Kiến Sầu đã vạch kế hoạch thì nàng hẳn phải biết rõ hơn hắn mới phải.
Vì vậy nguồn lực khổng lồ đang bành trướng trong người rốt cục rồi cũng dần dần rút xuống giữa các đầu ngón tay, đường lằn đỏ nằm giữa mi tâm cũng từ từ sâm lại rồi lặn sâu xuống bên trong.
Thậm chí cả cơ thể và máu huyết trong người cũng ổn định lại.
Kiến Sầu sắc diện điềm tĩnh đến phát hãi. Nàng thả lỏng tay, thản nhiên bảo : "Ta không sao."