Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 510 - Chương 510 : Lại Luận Thiện Ác

Chương 510 : Lại luận thiện ác Chương 510 : Lại luận thiện ácChương 510 : Lại luận thiện ác

Nhiều khi, nhất là vào những lúc như thế này, Phó Triêu Sinh thực rất muốn biết cái "đau khổ" của con người mà hắn không thể tự mình trải nghiệm được so với cái "đau" mà hắn có thể cảm nhận được, hai thứ đó giống y như nhau hay có chỗ khác nhau ? Hơn nữa, giữa "đau" và "đau khổỉ, cái nào mạnh hơn, khó chịu hơn 2

Trước kia hắn có từng nghĩ tới, song lại không để ý.

Mà vào thời này khắc này, lần đầu tiên trong đời không biết sao hắn lại đâm ra tò mò muốn biết cái "đau khổ" ấy là cảm giác như thế nào. Nó có giống như hắn, thân là phù du mà lại cầu trường sinh, nghịch luân hồi không ?

Bạn cũ của hắn hiện đang đứng ngay cạnh hắn đây.

Người thì thấy rõ rành rành ra đấy, có thể cảm thông được, thậm chí bàn tay vẫn còn âm ấm dư nhiệt từ các đầu ngón tay nàng truyền sang, thế nhưng hắn cảm thấy giữa hai người lại tựa như có khoảng cách. Cái khoảng cách này không phải là do sự khác biệt về lập trường gây ra, cũng chẳng phải do không quen thân mà là do không sao hiểu được.

Không cách nào hiểu được đau khổ của nàng.

Nhất là vừa rồi lộ ra nguy hiểm và sát ý thế kia, mạnh đến độ như vậy, thế nhưng trong nháy mắt tất cả đều đã hoàn toàn dằn sâu xuống, điềm tĩnh đến không thấy một chút tăm tích nào.

Biểu hiện thế này lại càng khiến người ta nặng nề bất an hơn.

Tựa như đang đùng đùng bùng nổ nhưng trong tích tắc liền khựng lại cái một. Sau chuyện xảy ra trong sảnh nghị sự hôm qua, hắn rất hiếu kỳ trước tình trạng lạ lùng của mình, đồng thời thấy Kiến Sầu đột nhiên có cử chỉ thăm dò như thế kia thì cũng vạn phần thắc mắc.

Nhưng hắn không có đáp án.

Côn nói với hắn/tò mò", nhất là tò mò về cảm xúc, đối với kẻ yêu tà như hắn mà nói thì đây là một trạng thái tình cảm cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng cái loại trạng thái tình cảm này sao lại có thể nguy hiểm được chứ ?

Phó Triêu Sinh thường không hiểu lắm mấy lời lý sự lảm nhảm dông dài của Côn. Dù hắn có tập trung hết thảy ký ức của toàn tộc phù du thì trong đó cũng chỉ đầy đạo lý với tri thức về thiên địa vạn vật, mà những điều liên quan đến con người lại vô cùng khuyết thiếu.

Hắn đăm đăm nhìn nàng rồi châm chậm rút tay về.

Lão trưởng lão tộc quỷ vương như cái xác khô ở đằng trước kia hoàn toàn không hề nhận ra chuyện vụn vặt xảy ra ở phía sau, hơn nữa cũng càng chẳng hề biết mình vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan xong. Lúc này lão vẫn thao thao bất tuyệt nói về các thứ nguồn gốc này nọ có liên quan đến nghĩa địa, rồi sau đó liền đề cập đến chuyện mình muốn bọn họ làm.

Phương pháp luyện chế hồn khôi mà Tống Đế vương nghĩ ra là ý tưởng độc đáo có một không hai từ trước đến nay, hơn nữa lại còn tàn độc dã man chưa từng có, vả lại vì ngàn tu sĩ này lúc còn sống tu vi cực cao, sức mạnh hôn phách cũng không yếu, thế nên thủ đoạn luyện chế cần thiết cũng vô cùng rắc rối.

Sau khi chắp vá hồn khôi xong thì phải khiến cho "chúng" phục tùng mệnh lệnh. Mà muốn vậy thì phải khiến chúng chịu thuần hóa và khống chế ở cường độ cao.

Lần này tuyển quỷ tu tinh nhuệ ở thành Phong Đô chính là để hoàn thành bước "thuần hóa" và "khống chế” cuối cùng, vì vậy trước đó phải dùng chén giám hồn để kiểm tra tư chất hồn phách, sau đó lệnh cho bọn họ tu luyện thuật khống hồn, xong xuôi rồi mới dẫn tới đây.

Chỉ cần bảy ngày là có thể luyện hóa hoàn toàn hồn khôi.

Đến lúc đó, mọi việc công thành viên mãn, các trưởng lão tộc quỷ vương với "Lệ Hàn" phụ trách đợt luyện hóa này sẽ có thể trở về diêm điện phục lệnh.

Sau khi giảng giải các điểm luyện hóa quan trọng xong, lão trưởng lão kia liên vung tay mở một chiếc huyết quan ra. Nằm bên trong đúng là một cỗ hồn khôi hình người.

Thoạt nhìn trông như nam tu. Song trừ khuôn mặt có bề ngoài tương đối nguyên vẹn ra, còn thì từ cổ trở xuống, thảy đều lụn vụn đến chẳng còn gì để nói ! Thực giống y như tình trạng Chung Lan Lăng mà Kiến Sầu gặp được lúc đi đỉnh tranh Cực Vực năm xưa I

Miếng miếng nối nhau...

Bộ hồn khôi này tuy diện mạo trông chẳng khác gì tu sĩ nhưng thân thể thì hoàn toàn được chắp vá từ những mảnh hồn phách của rất nhiều người mà thành !

Khe hổng giữa các mảnh nối ngoằn ngoèo xiên xiên xẹo xẹo, nhìn chẳng khác gì các vết sẹo sần sùi xấu xí I

Kiến Sầu đứng ở xa nhìn bằng tâm nhãn mà đau lòng cùng cực, chán ghét khôn xiết, trong lòng có cảm giác như nuốt phải rác rưởi uế vật, thực chỉ muốn mửa I Căm giận là vậy song bình tĩnh vẫn là bình tĩnh.

Nàng cũng ngạc nhiên không hiểu sao mình lại có thể trưng ra cái vẻ thản nhiên như chẳng có việc gì thế này, thân đứng đó như một kẻ ngoài cuộc mà nhìn cái lão quỷ trưởng lão nọ thi triển cách thuần hóa hồn khôi ra sao ngay trước mắt, nhìn không biết bao nhiêu là hôn khôi được chắp vá từ muôn vàn mảnh tàn hồn của môn hạ Nhai Sơn kia động tay động chân như người sống thực thụ dưới ảnh hưởng của thuật khống hồn...

Làm mẫu xong xuôi, lão quỷ liền vứt xoẹt con hồn khôi vào trong quan tài, kế lại giơ tay chỉ một vòng quanh bãi tha ma nói : "Một trăm bộ hồn khôi này các ngươi phải thuần hóa chỉ trong phạm vi đây thôi. Nội trong ba ngày, người luyện hồn khôi nếu không có đặc lệnh thì không được bước ra khỏi nghĩa địa nửa bước, hơn nữa còn tuyệt không được đụng tới một chiếc quan tài nào ở bên ngoài kia. Ai trái lệnh hồn phi phách tán ! Tất cả rõ chưa ?"

- Cẩn tuân trưởng lão !

Nghe giọng điệu đe nẹt, chúng quỷ ớn lạnh cả người, hết thảy liền đua nhau vâng dạ.

Nói đoạn lão trưởng lão kia mới nhếch cặp mí mắt nhăn nheo da xếp ly cả tấc kia nhìn vê phía Phó Triêu Sinh đang đứng ở phía sau, sau đó chắp tay chào một cái rồi bước ra khỏi nghĩa địa đi mất.

Mấy lão trưởng lão bọn Lệ Nham sắp xếp cho chúng quỷ lựa hồn khôi luyện chế. Tuy vậy khi đến lượt Kiến Sầu, Phó Triêu Sinh lại phất phất tay nói : "Cô ta tu vi chưa tới, khỏi phải làm."

Ba lão trưởng lão liên hiểu ngay. Bọn chúng biết hôm đó Liên Chiếu không bị khảo nghiệm qua chén giám hồn, mà cũng bởi tại Lệ Hàn muốn cho ả đi nên ả mới tới đây được, nếu phải làm mấy cái chuyện luyện hồn này thì dĩ nhiên là không phù hợp. Tuy biết đấy nhưng cả bọn cũng không khỏi lầu bà lầu bầu : Chính sự thì kệ mẹ nó, lại còn dẫn Liên Chiếu tới, đây là để liếc mắt đưa tình ấy mà, chỗ chán ngắt như thế này thì giải sâu cái gì ?

Dĩ nhiên mấy câu kia chỉ là nói thầm trong bụng thôi.

Ai nấy đều già đời lọc lõi, làm gì dám nói ra miệng.

Vì vậy chúng quỷ đứa nào đứa nấy đều lục tục bắt tay vào luyện hồn, duy chỉ có Kiến Sầu là đứng ngoài nhìn xem.

Nàng nhìn quan tài hết chiếc này đến chiếc khác mở ra, để lộ hồn khôi đủ hình đủ dạng tướng mạo khác biệt bên trong, rồi lại nhìn bọn họ chịu sự điều khiển của chúng quỷ mà cử cử động động đủ trò quái dị, người thì không chút tri giác, chẳng khác gì rối gỗ tò he...

Bọn họ chết rồi.

Vào lúc Tống Đế vương hạ lệnh đập bể hồn phách, lấy nghiệp hỏa mài mòn ý chí của bọn họ thì chủ nhân của những mảnh tàn hồn đó đã chết hẳn rồi. Mặc dù sau này luân hồi có khôi phục, trên đời này cũng sẽ không bao giờ còn thấy lại bóng dáng bọn họ nữa.

Ý thức đến điểm dã man nhất này, Kiến Sầu không biết sao liền bật cười. Chẳng muốn đứng nhìn thêm nữa chi cho khổ thân, nàng cuối cùng cũng bỏ ra khỏi nghĩa địa.

Ngoài chướng khí thì chẳng có lấy một bóng người.

Hoàng tuyền đỏ quạch xuôi chảy đôi bờ, sóng nước rì ầm rào rạt.

Nàng dừng bước, thong thả ngồi xuống ven sông nơi đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu là tranh đấu với chết chóc, xương cốt hồn phách cũng được sóng nước liên miên gột rửa vỗ về.

Phó Triêu Sinh vô thanh vô tức đi theo, dừng chân cạnh nàng. Nhất thời lặng lẽ, không nói một câu.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới nói ra lời muốn nói : "Chờ xong việc ở đây là có thể danh chính ngôn thuận đi thăm dò Bát phương diêm điện được rồi, đi xem xem Tần Nghiễm vương rốt cục đang mưu tính chuyện gì, với lại Thiếu Cức tung tích ra sao. Tới lúc đó bạn cũ cũng có thể báo được thù xưa cho Nhai Sơn, không cần phải khổ sở nặng nề như lúc này nữa."

Nghe như an ủi.

Dĩ nhiên Kiến Sầu biết bọn họ trà trộn vào Cực Vực vì nhiều mục đích khác nữa : nào là quỷ phủ cho đến hiện giờ vẫn chưa cảm ứng ra, nào là thần chích Thiếu Cức sau khi biến mất một cách bí ẩn ở Tuyết Vực thì chẳng biết tung tích đâu nữa, với lại không biết trong Bát phương thành còn có những bí ẩn nào khác không...

Vì vậy ban nãy nàng mới có thể khắc chế được vọng động chỉ muốn giết chóc trong người.

Ánh mắt Kiến Sầu bập bềnh theo sóng nước trên sông, nàng mở to mắt nhìn, thần sắc trông như không có gì là mất ổn định : "Ta biết nặng nhẹ. Thế nhưng lấy thực tế giao đấu giữa bạn với Thiếu Cức trước đó mà nói thì tu vi của nó cũng kinh khủng chả kém. Lúc bạn ở Tuyết Vực thì có thể cảm ứng, biết nó đi Cực Vực rồi. Bây giờ bạn ở Cực Vực, không biết nó có thể cảm biết được không, hoặc có thể nhận ra bạn là "Lệ Hàn" chăng ?"

- Nếu bản lãnh nó mạnh hơn ta thì tự nhiên sẽ cảm biết được.

Phó Triêu Sinh lại lắc lắc đầu nói : "Mà xưa nay thường là kẻ mạnh cảm biết kẻ yếu. Ta có thể cảm biết được nó thì tức là ta mạnh hơn nó. Vả lại, loài người bên bạn còn có câu : Ma cao một thước, đạo cao một trượng. Ta nghịch quy luật thiên địa mà sinh nên tự nhiên đã thành ngoại lệ, không thuộc khả năng kiểm soát của thiên địa nữa. Phàm yêu huyết mà dính tới, theo câu trên thì nó có khả năng tiêu diệt cả thiên đạo mà thiên đạo lại không làm gì nổi. Huống chỉ giới này có cực hạn của nó, sức mạnh của nó và ta vượt xa sức mạnh của tu sĩ giới này, nhưng người có khả năng sử dụng sức mạnh này thật ra chỉ có ba bốn mà thôi."

- Chỉ có ba bốn thôi ư ?

Kiến Sầu xưa nay không bao giờ hỏi Phó Triêu Sinh thực lực ra sao, chỉ thấy hắn tuy chế ngự được quy luật sáng sinh chiều chết của cả tộc phù du nhưng khả năng lại mạnh yếu khác nhau tùy theo thời điểm trong ngày. Mà dù vậy hắn thế mà vẫn siêu mạnh, hơn xa phần đông tu sĩ, thậm chí đứng có trước mặt Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô cũng chả sợ.

Lúc này lần đầu tiên nghe thấy hắn nói về bản lãnh của mình, nàng tự nhiên đâm ra hiếu kỳ : "Bạn nói giới này có cực hạn, thế là thế nào ?"

- Bạn cũ chắc biết Thập Cửu Châu, Cực Vực, cô đảo nhân gian, hai biển đông tây đều nằm trên một hành tinh, tức chính "giới" này, mang tên "Nguyên Thủy". Hành tinh này là thế giới của tu sĩ với người phàm, gọi "tục giới” cũng là nó. Hễ sức mạnh và đạo của tu sĩ đạt đến trình độ vượt quá giới hạn mà thế giới này có thể chấp nhận nổi thì tu sĩ đó sẽ được quy tắc thiên địa tiếp dẫn, phi thăng thượng giới, hay còn gọi là "Thượng khư tiên giới”.

- Nếu đã ở giới này thì kẻ đó sức không thể vượt quá cực hạn.

- Vì vậy sau khi từ hạ giới phi thăng lên thượng giới, tu sĩ thường không thể nào trở về được. Mà hành tinh Nguyên Thủy này lại càng đặc biệt hơn...

Nói tới đây Phó Triêu Sinh chợt khựng lại giây lát vì dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, sau lại tiếp : "Côn nói giới này có thiên phạt Nguyên Thủy, còn gọi là "kiếp phạt Nguyên Thủy". Phạt này do chính Bàn Cổ đại tôn loài người các bạn đặc biệt lập ra. Trên hành tinh cứ hễ xuất hiện sức mạnh vượt quá cực hạn chấp nhận của nó thì "kiếp phạt Nguyên Thủy" sẽ giáng xuống, kiêm giữ và hủy diệt thân xác kẻ có sức mạnh siêu việt đó.

Kiếp phạt Nguyên Thủy...

Hành tinh này có hạn mức chấp nhận lực lượng nhất định, từ đó mà lý giải thì hết sức dễ dàng, đoán đoán thêm chút nữa cũng thể suy ra. Nhưng cái gọi là "Kiếp phạt Nguyên Thủy" này thực hơi khó hiểu.

Hắn không thuộc vào vòng kiềm chế của giới này, nhưng giới này lại có kiêm chế. Vậy nó phải có chỗ đặc biệt gì mới có thể chấp nhận ngoại lệ như vậy ?

Kiến Sầu đưa mắt nhìn miếng ngọc bội con cá giắt bên hông Phó Triêu Sinh mà mày liễu cau cau, trong lòng thấy thực khó hiểu.

Miếng ngọc bội con cá vẫn không động đậy một mảy. Côn rõ là chẳng muốn mở miệng.

Phó Triêu Sinh bèn nói : "Nghe nói thì nghe nói vậy thôi chứ hình như xưa nay chưa xảy ra bao giờ. Lúc ta đánh nhau với Thiếu Cức lại trúng ngay lúc nó còn yếu, vì vậy sức không vượt quá cực hạn chấp nhận của giới, thành thử ra cũng không biết lời ấy đúng sai thế nào."

Nói nào ngay, đây chỉ là một huyền thoại cổ xưa mà thôi.

Đối với người bình thường mà nói thì thực ra chẳng cần phải cố ky gì. Song với Phó Triêu Sinh lại khác, tu vi hắn quá cao, vì vậy mới phải kiêng dè.

Nhìn bề ngoài mà đánh giá thì đây tuyệt không phải chuyện tốt. Nhưng ở Cực Vực hiện giờ biết đâu trận chiến này lại còn tiềm tàng đối thủ cực mạnh. Phó Triêu Sinh phải kiêng ky điều gì thì dĩ nhiên kẻ kia cũng phải kiêng ky điều đó, như vậy vê cơ bản đánh nhau sức sẽ có hạn chế.

Đối với tu sĩ mà nói, điều này lại cực kỳ có lợi. Nghĩ thông mấu chốt trong đó, Kiến Sầu liền đáp "Vậy cũng coi như là chuyện tốt", xong lại trầm ngâm làm thinh.

Đến đây thì không còn tâm tình gì để nói nữa.

Nhưng Phó Triêu Sinh lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Rõ ràng ngày xưa hắn đi tìm Kiến Sầu mượn mắt trụ, dạo thuyên trên sông, hai bên không nói tiếng nào cũng không thấy có gì lạ. Nhưng bây giờ đứng cạnh bên nàng, hắn lại thấy phải nên nói cái gì đó mới hợp.

Cũng không biết có phải đọc được cảm giác của hắn hay không mà sau một hồi im lặng thật lâu, Kiến Sầu cuối cùng cũng thở ra một hơi dài, thong thả nói : "Ta thì không có gì đáng lo, chỉ nhiều khi thấy người đúng là không bằng yêu."

Phó Triêu Sinh nhìn nàng.

Thần sắc tuy vậy vẫn điềm tĩnh, nàng lại tiếp : "Nếu vô tình vô cảm vô tri thì chẳng phiền chẳng giận chẳng đau. Ta biết những gì nhìn thấy hiện tại chẳng phải môn hạ Nhai Sơn chúng ta. Thế nhưng Bát phương diêm điện tâm địa hiểm ác, chắp vá con rối huyễn hoặc mắt người, tâm vốn phải không kinh không sợ, nhưng con người có da có thịt, sao có thể thoát được tình cảm thường tình. Bởi tự tâm kinh sợ, vì tình mà phẫn nộ, thậm chí còn dậy lên trong người đủ thứ thù hận chỉ muốn giết chóc. Bởi vậy, thực phải nhọc Triêu Sinh đạo hữu lo lắng cho ta."

Lo lắng ư ?

Phó Triêu Sinh thầm lặp lại hai tiếng này trong đầu mà chẳng hiểu ra sao, lại nhớ tới bao tò mò khốn hoặc của mình lúc trước bèn hỏi luôn : "Cảm giác của bạn cũ lúc nãy có phải là đau khổ không ?"

Đau khổ. Câu hỏi như vậy thực đúng là chỉ có Phó Triêu Sinh mới hỏi ra miệng được.

Mục quang mênh mang theo sóng nước chợt thu về, Kiến Sầu nhắm mắt lại đáp : "Có thể nói là thế. Người phàm ở đời thảy đều có thất tình lục dục. Ham muốn càng nhiều, ngàn đau vạn khổ càng lắm. Tâm có tình thì tránh sao chẳng đau. Bởi vậy mỗi thời mỗi khắc nghĩ tới vật vã khốn khổ khôn cùng, con đường mà Tạ Bất Thần theo đuổi không phải là không có lý của nó. Vô tình thì sẽ chẳng thấy đau."

- Về tình, lúc trước ta có hỏi bạn cũ, ta nuốt trái tim kia rồi, cái đó có phải là tình hay không, bạn cũ nói không phải. Ta không có tình, vậy đó chính là "ham muốn”. Phó Triêu Sinh nghi hoặc : "Hai khái niệm này khác nhau thế nào ? Bạn cũ nói đó là "dục - ham muốn”, thế nghĩa thế nào ?

Nàng lại mở choàng mắt, thiên không ngập đầy hắc ám.

Kiến Sầu trân trân nhìn lên, qua một hồi sau mới đáp : "Tình và dục xưa nay rất khó phân biệt. Nếu muốn tách ra cho rạch ròi thì tình là bận lòng vương vấn tận tim, còn dục là thứ hấp dẫn nhục thể. Cái thì đâm rễ sâu tận ý niệm, cái thì thuộc thể xác bê ngoài. Phàm có cảm là có tình, có cầu là có dục. Bạn muốn nghịch chuyển luân hồi, thay đổi số mệnh sáng sinh chiều chết của loài phù du : đó là dục. Hôm kia, bạn rung động với ta, cơ thể biến hóa khó lòng khống chế : đó cũng là dục - ham muốn.

Nói như vậy, hắn đúng là không có tình, chỉ có ham muốn.

Bạn cũ thì dĩ nhiên là có tình rồi.

Chỉ là...

Phó Triêu Sinh cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, thời khắc này thật giống hệt như cảnh tượng lúc mới gặp nhau trên đảo Đăng Thiên năm xưa, nhưng bao thắc mắc khó hiểu kia lại chuyển thành câu hỏi thế này : "Bạn cũ cũng có "muốn" chăng ?"

Kiến Sầu chuyển mắt đăm đăm nhìn hắn thật lâu, mãi sau mới lạ lùng cười, điềm nhiên đáp : "Dĩ nhiên là có."

Phó Triêu Sinh bèn cau mày hỏi : "Vậy tại sao bạn cũ lại không vui 2?"

Tuy là yêu nhưng hắn cũng có thể nhận ra chút chút. Kể từ ngày bị Kiến Sầu thử một phen là cứ thấy ánh mắt nàng nhìn mình rất kỳ lạ, hắn cứ mơ hồ cảm thấy rằng chữ "muốn" kia dường như chẳng tốt lành gì cho cam.

Nhưng cái đó, chính Kiến Sầu cũng có kia mà.

Tuy hắn chỉ hỏi một câu đó thôi, hơn nữa còn hỏi ngay tại sao nàng không vui, nhưng Kiến Sầu có thể dễ dàng nghe ra tâng tâng thắc mắc khó hiểu hàm chứa bên trong, bởi vậy mới lắc lắc đầu đáp : "Tình với dục thường hay đi đôi với nhau. Mặc dù bây giờ chỉ có dục nhưng bạn thông minh vốn sẵn tính trời, sau này không khó suy biết, bởi dục rồi sẽ sinh ra tình. Mà từ xưa đến nay, tu sĩ đều hạ thấp tình với dục. Chúng làm con người ta đau, làm con người ta khổ, thành điên thành cuồng. Thế nên con người mới có ba hồn bảy phách, có hồn thiện phách ác. Hai chữ "Tình" với "Dục" kia, thảy đều nằm trong bảy phách cả, cũng có thể coi như "Ác tình" - "Ác dục", mà thiên đạo hướng thiện, vì vậy...'

Nói đến đây giọng nàng hốt nhiên khựng lại.

Trong một sát na đó, đầu óc chợt lóe linh quang !

Phó Triêu Sinh nghe được mới có nửa chừng liền lấy làm lạ hỏi : "Vì vậy làm sao 2"

Nhưng Kiến Sầu lại như chẳng nghe thấy gì, ý nghĩ vừa mới bùng nổ ban nãy đã lấn chiếm toàn bộ tâm trí. Thậm chí nàng vẫn còn đang mải nhớ tới cốt ngọc Đế Giang bị mình thu phục năm xưa, sau khi chém chết phách ác của nó còn được Phù Đạo sơn nhân kể cho nghe chuyện cũ...

Chuyện cũ về hồn thiện phách ác ấy !

Bàn tay ngón ngón đặt trên đầu gối run lên bần bật, Kiến Sầu lẩm bẩm thì thâm tựa như mộng du : "Hồn thiện phách ác, thiên đạo hướng thiện. Đạo tử, phách, bảy phần phách..."
Bình Luận (0)
Comment