Chương 511 : Đại kiếp bắt đầu từ biến số
Chương 511 : Đại kiếp bắt đầu từ biến sốChương 511 : Đại kiếp bắt đầu từ biến số
Thành Mão đã bị hạ.
Trước sức tấn công cực kỳ dữ dội của tu sĩ Thập Cửu Châu, mấy vạn quỷ tu Cực Vực có muốn trốn cũng trốn không kịp, bị linh lực bỏng rát phần hồn chụp xuống, thảy đều tan tành, hồn phi phách tán !
Thành trì sau bao lần chịu công hạ mạnh mẽ đã thành một vùng tan tác hoang tàn.
Thành lâu ngổn ngang, cao lâu đổ nát.
Chẳng còn lấy một con đường hoàn chỉnh huống hồ là nửa cánh cửa nguyên vẹn.
Từ trên cao nhìn xuống trùng trùng tan hoang.
Tu sĩ dưới mặt đất đang áp giải hàng binh hay quỷ tu bị bắt sống thì đang đi đi lại lại trong nửa phế thành.
Tạ Bất Thần từ cuối chân trời bay vút qua. Sau khi xử lý các việc lặt vặt và các sự cố gặp phải ở tiền tuyến xong, hắn liền tiến thẳng tới khu trú đóng tạm thời của Côn Ngô ở thành Mão, để lại cho chúng tu sĩ ở bên dưới một bóng người mờ mờ hư ảo như khói trong thiên không.
Tòa lầu tuy đổ nát phân nửa nhưng tu sĩ thì vẫn luôn có cách phục hồi. Vì vậy trông sơ thì vẫn có dáng vẻ của một chỗ đóng quân.
Lúc Tạ Bất Thần đáp người xuống thì vừa khéo gặp phải Vương Khước đang cau mày đi từ đại sảnh trong lâu đi ra. Hai người bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau.
Vương Khước xếp hàng thứ tư trong số các đệ tử của Hoành Hư chân nhân. Trước kia, lúc Tạ Bất Thần chưa tới thì hắn là người xếp sòng về thiên phú. Một năm kia sau khi thua dưới tay Kiến Sầu, mất bài danh đệ nhất trên bia tứ trọng thiên, hắn liên bỏ không chấn chỉnh kiếm ý ẩn giả vốn có, đó không phải do đạo tâm không bên, hành sự vô dụng.
Tạ Bất Thần cũng không phải là người mắt cao hơn đầu. Dù thiên phú trác tuyệt song hắn lại chẳng bao giờ kiêu căng tự phụ.
Y với Vương Khước không quen thân gì mấy. Nhưng xưa kia dù chỉ học được một chút cao diệu trong "kiếm ý ẩn giả" y cũng có thể trộm nhìn ra được kẻ kia bản lãnh và tài năng thực chẳng phải thường, số người trí tuệ sáng suốt như vậy xem như chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng lúc này...
Có chuyện gì mà lại có thể khiến cái vị "*ương Khước sư huynh" đi từ chỗ Hoành Hư chân nhân đi ra kia mặt mày cau có như vậy 2
Tạ Bất Thần liên dừng bước chào : "Vương Khước sư huynh !"
- Tạ sư đệ.
Vương Khước dáng áo lam xanh nhưng nhìn mi mục thì chẳng thấy ánh lên cái thần sắc phóng khoáng tiêu sái say người như xưa mà trái lại lại có chút nặng nề.
Hai người bọn họ không thân nhau, thường ngày chào hỏi như vậy xong thì lẽ ra cũng chẳng còn gì để nói, thế nhưng lúc này Tạ Bất Thần lại tự nhiên thấy lạ lạ, bởi vậy mới đứng lại hỏi thăm một câu : "Vương Khước sư huynh thân sắc khác thường, chắc là gặp chuyện gì phải không ?”
Vương Khước liền ngước mắt nhìn Tạ Bất Thần.
Vị sư đệ này nhập môn còn chưa tới trăm năm, tuy là đệ tử chân truyền cuối cùng xếp thứ mười ba của sư tôn nhưng chắc chắn đây là một kẻ thiên tài trăm năm có một không hai của Côn Ngô. Dù có phóng mắt tìm khắp Thập Cửu Châu cũng chỉ có Kiến Sầu Nhai Sơn là có thể vượt mặt y nổi.
Dáng vẻ tuấn lãng, phong thái ngời ngời.
Quý khí đầy người, đã vậy lại thanh lãnh xuất trần, phong tư siêu phàm thoát tục chẳng khác gì cây quỳnh cành giao. Từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng xứng với cái danh "đạo tử thiên quyến", người cứu kiếp nạn trăm năm cho Côn Ngô.
Trong chớp mắt đó, bấy nhiêu điều trên đã thoáng qua một lượt trong trí. Đầu mày Vương Khước vẫn nhíu chặt như trước, song nghĩ tới các điểm bất đồng mình vừa phát giác được nơi Hoành Hư chân ban nãy, hắn liền hơi khựng lại, mãi rồi cũng đáp lời Tạ Bất Thần : 'Mấy ngày gần đây chiến sự thực có thắng lợi, hiện giờ lại thêm tăng cường tấn công hơn nữa vào vành đai phòng tuyến thứ hai của Cực Vực, như vậy chẳng chóng thì chầy sẽ đánh luôn tới Bát phương thành thôi, thế nhưng chỗ sư tôn... Tạ sư đệ nhập môn tuy muộn nhưng lại tiến bộ đến nỗi đã trở thành đệ tử đắc ý số một của sư tôn. Dù sao thì lời của đệ nói ra sư tôn cũng coi trọng hơn một chút. Ta thấy sư tôn thâm tâm hình như không còn gắn với cuộc chiến hiện tại nữa..."
Tạ Bất Thần khẽ cụp mắt nhìn xuống, thần sắc bất động.
Quan hệ giữa y với Vương Khước thực rất sơ sài. Kể từ khi y nhập môn cho đến nay, Vương Khước nói được bấy nhiêu cũng coi như là nhiều nhất rồi, mà có nói thì chẳng qua cũng chỉ chút chút vậy thôi.
Như gặp rắc rối, bọn họ có lo cũng vô ích.
Bởi vậy ngay từ đầu Vương Khước đã chẳng định đứng nghe Tạ Bất Thần đáp lời, bây giờ lại thấy y làm thinh thì cũng cho là bình thường. Tuy vậy, trong thâm tâm hắn đoán rằng vị Tạ sư đệ này thiên phú mạnh hơn mình nhiều, vả lại y còn có năng lực khống chế toàn cục siêu việt, bởi vậy nhiều khi chưa chắc đã không phát hiện ra manh mối, biết được ruột gan người ta thế nào.
Vương Khước không nói gì nữa mà bước qua Tạ Bất Thần đi thẳng luôn.
Tạ Bất Thần vẫn đứng yên tại chỗ, đến khi Vương Khước đi khỏi mới cẩn thận ngước mắt lên, dưới đáy con ngươi chợt ánh lên chút suy tư thâm trâm, sau rồi cũng nhấc chân đi vào trong lâu.
Mà bước chân lại rất chậm.
Y đi từ trước lâu cho tới cánh cửa chính sảnh tôi tối kia phải mất một hồi lâu thật lâu, mãi mới đứng lại.
Trong sảnh, Hoành Hư chân nhân người mặc đạo bào nhưng cây phất trần thì lại để trên bàn. Lão đứng chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặt ngước lên nhìn một cái bóng trắng muốt đứng thẳng trên tường.
Hình ảnh đó nhìn như đồ đăng.
Mười cái cổ chín cái đầu, lông cánh rậm rạp, lạnh lẽo trắng toát như tuyết. Ngay khi Tạ Bất Thần vừa đặt chân vào sảnh thì mười tám con mắt kia hốt nhiên mở choàng ra, mục quang tất cả liền bắn về phía y I
Tàn hồn chim Cửu Đầu !
Trong sát na đó, Tạ Bất Thần liền có cảm giác như bí mật lớn nhất trên người mình đã bị nó nhìn thấu. May mà tính y thâm trâm lạnh lùng, lại không chỉ từng bị qua một lần nếu không thì cả người hẳn phải run cầm cập thấy rõ.
Từ ngoài sảnh bước vào, y tiến tới khom lưng hành lễ : "Đệ tử bái kiến sư tôn.
Hoành Hư chân nhân đứng yên bất động, cả người chìm hẳn trong một vùng tôi tối âm u của sảnh đường, hai mắt chăm chú nhìn lên hình bóng đồ đằng tàn hồn của chim Cửu Đầu được nghênh đón về sau khi bọn họ hạ được quỷ môn quan, xuống dưới địa ngục mười tám tầng thì tìm thấy được. Mãi một lúc lâu sau lão mới đáp lại Tạ Bất Thần : "Đại kiếp trăm năm, kỳ hạn gần kề. Kiếp có ẩn số nhưng lại chả biết nó bắt đầu từ đâu..."
Khóe mắt Tạ Bất Thần hơi nảy lên.
Mười tám con mắt trên bóng hình hư ảo của tàn hồn chim Cửu Đâu chợt ánh lên những tia nhìn đo đỏ sâm sậm. Chúng chầm chậm dời mục quang khỏi người Tạ Bất Thần rồi lại đảo nhìn về phía Hoành Hư chân nhân.
Chín cái mỏ nhọn khép lên khép xuống, giọng nói bể dâu thương tang như tự ngàn xưa vọng về : "Chí yêu chí tà, chính nó ẩn số..."
- Bạn cũ nghĩ tới chuyện gì vậy ?
Dù là đại yêu chí tà nhưng vào lúc này Phó Triêu Sinh vẫn không tài nào nhìn trộm được tâm tư của Kiến Sâu. Nghe nàng nhắc tới mấy tiếng "bảy phần phách:, trong lòng là lạ, hắn bèn không khỏi lên tiếng hỏi.
Kiến Sầu thong thả xòe ngang bàn tay, thế nhưng nhịp thở lại có chút khó ổn định, làm như tâm trạng đang sôi sục kích động, không sao bình thản được.
- Tự nhiên lại chợt nảy ra ý nghĩ thôi...
Ý tưởng đó xưa nay chưa từng có, không sao tưởng tượng nổi.
Phó Triêu Sinh đăm đăm nhìn Kiến Sầu, chờ nàng giải thích.
Kiến Sầu liền hỏi : "Bạn từng tới cô đảo nhân gian rồi. Vậy không biết bạn đã từng nghe qua chuyện về hồn thiện phách ác chưa ?"
Phó Triêu Sinh lắc đầu đáp : "Chưa hề nghe qua. Với lại cũng thực không hiểu hồn phách làm sao mà phân ra thiện ác được."
- Chính bởi vì như vậy mà trăm ngàn năm qua, người phàm trên cô đảo nhân gian ai nấy đều xem như truyền thuyết mà thôi.
Ánh mắt sáng ngời, Kiến Sầu kể chuyện xưa cho hắn nghe.
- Chuyện đảo điên quỷ quái, thánh nhân không kể. Nhưng trên đời nếu đã có chuyện này thế tất phải có người ghi chép vào sách các chuyện kỳ dị ấy.
- Trong thư tịch đúng là có một quyển thuật lại.
- Xưa có một anh thư sinh học tập cùng với bạn trong chùa. Bạn về nhà chết bất đắc kỳ tử, anh không biết, vẫn đọc sách học tập như thường. Một đêm tối muộn, anh chợt thấy bạn đẩy cửa mà vào, nói mình bạo bệnh chết rồi, bây giờ đã thành quỷ, lại thăm anh để dặn dò nhắn nhủ bận tâm trong lòng. Anh mới đầu còn ngại, nhưng sau khi nói chuyện thấy bạn tuy là quỷ mà mặt mũi diện mạo chẳng khác gì trước kia, bởi vậy bèn lên tiếng mời bạn ở lại hàn huyên. Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng đến lúc phải đi, bạn cáo từ, nói : "Ta đi đây." Nhưng đứng dậy rồi thì lại cứ sững ra đó không đi, hai mắt trừng trừng, dung mạo dần dần xấu đi, biến thành hung ác.
- Anh thư sinh sợ hãi, đuổi mà y không đi.
- Trong cơn kinh hoàng, anh đành tông cửa chạy trốn, bôn ba trong đêm, mà người bạn quỷ thì rượt sát theo sau. Cuối cùng bởi xác chết không biết vượt tường nên sau khi anh thư sinh kia nhảy qua xong thì tránh được một kiếp.
Nhìn từ bề ngoài, dù là dưới góc độ nào, đây chẳng qua chỉ một câu chuyện hoang đường quỷ quái hay nghe trên cô đảo nhân gian mà thôi. Nhưng năm xưa sau khi chém chết phách ác của Đế Giang, nàng mới thấy trong đó thực ra cũng có cái lý của nó. Kiến Sầu ngoái đầu lại, đưa mắt nhìn bãi tha ma ven sông, thấy chẳng ai ra vào nơi đó bèn thong thả nói tiếp : "Viết xong cố sự, kẻ viết sách đã mượn lời học giả mà bình rằng : "Con người hồn thiện mà phách thì ác, linh đấy nhưng phách lại ngu. Lúc người bạn kia tới thì anh linh chưa mờ, phách phải chịu phục tùng theo hồn. Khi anh ta đi, tâm nguyện đã trọn, hồn người liền tán, nhưng phách ác thì vẫn còn đó, bởi vậy mới phát tác quát tháo, muốn cắn người. Hồn còn người còn. Hồn mất người vong vậy."
Phó Triêu Sinh cũng chẳng phải trì độn, nghe xong nghĩ kỹ một hồi, kế lại nhớ tới ban nãy Kiến Sầu nói "đạo trời hướng thiện", mà Tạ Bất Thần xưa nay vẫn có tiếng là "đạo tử thiên quyến", sau đó liền liên hệ tới cái câu "Giết Tạ Bất Thần, chém bảy phần phách" vốn rất khó hiểu kia, tất cả tổng hợp lại thì liên mơ hồ đoán ra phần nào ý nghĩ của nàng.
- Vậy bạn cũ cảm thấy -
- Ta nhất định đạp đổ đạo trời !
Kiến Sầu không để cho Phó Triêu Sinh nói ra lời, chỉ yếu ớt thốt lên, tựa hồ như muốn thở hắt ra khỏi lồng ngực cái câu hùng hồn chấn động kia, thần sắc tuy điềm tĩnh nhưng giọng nói thì run run, tâm trạng phức tạp chấn kinh thấy rõ, chẳng khác gì lúc trước.
- Nếu đúng là y, coi như cũng là một kẻ tuyệt đại kiêu hùng...
Nhưng đạo trời có thực là có thiện ác hay không 2
Nếu xét cho kỹ, đạo trời mà có thiện ác thật, sự việc lại đúng như nàng nghỉ ngờ, vậy thì thiện ác theo như quan niệm của người đời có phải cũng là thiện ác của đạo trời chăng ?
Đối với nó mà nói...
Cái gì là thiện, cái gì là ác 2