Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 512 - Chương 512 : Bọ Ngựa Bắt Ve

Chương 512 : Bọ ngựa bắt ve Chương 512 : Bọ ngựa bắt veChương 512 : Bọ ngựa bắt ve

Phó Triêu Sinh là đại yêu, hơn nữa còn từng nói "Đạo trời chẳng qua chỉ là thứ chết". Mà sở tu của nàng lại chính là "Nhân đạo", do bởi đời người không sao có thể vượt quá khỏi quan niệm của chính mình về thế giới. Thành thử "đạo trời" đây chẳng qua cũng chỉ là "đạo trời" do con người lập ra mà thôi.

Nếu đạo trời đã vô tình thì hẳn phải không có thiện ác mới đúng.

Nếu đạo trời chẳng có thiện ác thì "kẻ thiện" như thường gọi kia cũng không thể thành "đạo tử" được, trừ phi...

Ánh mắt Kiến Sầu dần dần trầm lặng, nàng nhất thời dõi nhìn mông lung xa xa trước mặt rồi nhẹ giọng lẩm bẩm : "Trừ phi đạo trời cũng bắt nguồn từ "nhân tâm, vì vậy mới có thể "đạp đổ" được..."

Phó Triêu Sinh nghe mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Qua dăm ba câu nghe được từ Kiến Sầu, hắn có thể mơ hồ hiểu hiểu được phần nào, thế nhưng lại không thể lấy cách tư duy của mình để đoán xem ý nghĩ của nàng bây giờ đã tiến xa đến đâu. Bởi vậy hắn mới cảm thấy mấy cái chuyện như thế này từ đầu chí cuối luôn chính là khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Nó là cách biệt giữa người với yêu.

Có điều trước kia quan hệ giữa hắn với Kiến Sầu vẫn còn ở mức sơ đạm. Họ chẳng cần phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều hay thậm chí là có dịp bàn luận mấy cái chuyện trời chuyện đất như thế này. Vì vậy dù có khoảng cách thật nhưng cũng không thấy có gì bất bình thường. Mà hôm nay bỗng đâu lại nhìn ra được cái rào chắn tự nhiên ấy, chợt như có cái gì đó ngăn trở, khiến Phó Triêu Sinh hắn tuy ngồi ngay cạnh Kiến Sầu thật nhưng lại không tài nào thân thêm được nửa bước.

Cái cảm giác ấy bắt đầu trở nên là lạ quái quái.

Kiến Sầu lặng lẽ ngồi yên bên bờ hoàng tuyên, trí óc bận bịu đủ điều. Vào thời khắc này nàng đang nghĩ tới cái câu "Trong trời đất vốn không có thần minh" của thánh tử Tịch Gia lúc trước, kế lại dân dân nhớ đến chúng sinh lệnh, cứ từng chút từng chút một như vậy mà trầm mình trong suy tưởng lúc nào không hay, mắt thì xa xăm nhìn lên thiên không đen kịt trên cao.

Phó Triêu Sinh cũng không quấy rầy, chỉ im lặng ngồi cùng với nàng.

Mãi cho đến khi trên mặt sông phía trước chợt có một chiếc khoái thuyền thình lình hiện ra, trông chẳng khác gì một hình bóng huyễn hoặc đen ngòm trôi nổi. Thuyên thừa gió lướt tới, cập lại ven sông !

Gã quỷ binh truyền tin đứng trên thuyền sắc diện kinh hoàng, xuống bờ mà thiếu điều muốn lăn muốn bò. Gã ta nhào thẳng về phía hai người bọn họ, vừa chạy vừa thất thanh la lớn : "Trưởng lão, trưởng lão, tiền tuyến chiến báo ! Tiền tuyến chiến báo ! Thành Mão, thành Mão sập rồi !!I"

- Cái gì 2

Mấy lão trưởng lão quỷ tộc đứng ngoài nghĩa địa tức thời sắc mặt đại biến, nhất tê bật người đứng dậy !

- Hai bữa trước thấy còn thủ vững lắm mà ? Sao tự nhiên lại bị hạ mất rồi ?I

Đang tế luyện hồn khôi trong nghĩa địa, toàn bộ quỷ tu vừa nghe lọt tai câu kia, tay chân liên khựng hết cả lại. Kẻ nào kẻ nấy sững sờ nhìn nhau, thất kinh chấn động dậy lên trong mắt.

Ai chả biết hai bên mạnh yếu ra sao ? Phòng tuyến Cực Vực xưa nay cái sau luôn mạnh hơn cái trước, mà Thập Cửu Châu tính tới tính lui thì cũng chỉ gần vạn tu sĩ đó thôi, muốn bổ sung thêm cũng có hạn. Cho dù thành Mão vô dụng lắm, mà tu sĩ Thập Cửu Châu lại tăng cường tấn công thì nó cũng phải chịu đựng được mấy bữa chứ sao nói hạ là hạ ngay cái rụp thế kia ?

Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên đã làm Kiến Sầu giật mình, định thân lại.

Suy tư thu liễm, đầu mày cau cau, mắt cũng dõi nhìn về phía cổng nghĩa địa.

Quỷ binh truyền tin kia tu vi cũng không thấp lắm nhưng thần sắc thì trông như kinh hồn khiếp vía sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Trước lời quát hỏi của mấy trưởng lão, gã ta lập cà lập cập đáp : "Hồi, hồi bẩm trưởng lão, vọng đài, là vọng đài bị trục trặc. Vọng đài thành Mão không biết tại sao lại tự nhiên đơ ra, không cách gì hút nổi địa lực âm hoa dưới dất để phủ khắp bên trên. Tu sĩ Thập Cửu Châu liền thừa cơ dẫn nhập linh khí thiên địa vào. Chuyện xảy ra đột ngột, bên ta không chút phòng bị, mấy vạn quỷ tu trong một chốc đã bị giết hại quá nửa ! Các quỷ tướng đã cố hết sức chống chọi song cũng bị mấy tu sĩ đại năng Thập Cửu Châu hợp lực chém sạch. Mà bên trận địch lại có người còn lợi hại hơn chiến dịch quỷ môn quan lúc trước, mệnh danh là "kiếm hoàng”, chỉ một kiếm đã chẻ đôi cửa thành thành Mão. Bên ta, bên ta thực không sao cản nổi. Chỉ trong vòng hai khắc thành Mão đã bị phá, bảy thành phía tây nam đã lọt hết vào tay Thập Cửu Châu..."

Nói đến câu cuối, giọng của quỷ binh truyền tin kia cũng trở nên khàn khàn run rẩy, đầu óc tựa hồ như vẫn còn kẹt lại trong chiến trận, khiếp đảm khôn cùng bùng lên trong mắt.

Trước nghĩa địa, bầu không khí chợt tịch mịch như chất. Chỉ có sóng nước hoàng tuyền đỏ quạch là vẫn rào rào xuôi chảy, vẫn kinh tâm động phách băng mình trôi đi.

Lão già gây quắt trú thủ nghĩa địa không có thái độ gì đặc biệt mà lão trưởng lão Lệ Nham tộc quỷ vương thì mặt mày lại xanh lét như tàu lá, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chả biết vì sợ hãi hay vì tức giận mà ánh mắt khi sáng khi tối bất định.

Lão ta đanh giọng quát lên : "Vậy Bát phương thành có lệnh gì không ?”

- Tiểu nhân chính là vì chuyện này mà tới.

Không dám thất lễ, gã quỷ binh truyền tin kia liền vội vàng đáp : "Tình hình gấp lắm rồi. Các diêm quân nghi rằng vọng đài thành Mão không thể đột nhiên mất khả năng vận hành đúng lúc như vậy, đây hẳn là do cao thủ về trận pháp bên Thập Cửu Châu cố ý phá hỏng. Nếu đúng là như vậy thì Cực Vực nguy mất. Thành thử Tần Nghiễm vương điện hạ mới đặc hạ mật lệnh xin chư vị trưởng lão ra sức đốc thúc, mau mau hoàn thành tế luyện hồn khôi, cấp tốc dẫn tới Bát phương thành !"

Nghe xong, mấy lão trưởng lão thần sắc nặng nề, còn Kiến Sầu với Phó Triêu Sinh thì lại đưa mắt nhìn nhau.

Chuyện về hồn khôi vốn đã vô cùng cấp bách, bây giờ lại hạ thêm nghiêm lệnh đốc thúc thì dĩ nhiên là càng gấp rút gấp bội. Hơn nữa, ít ra theo kế hoạch của diêm vương Tân Nghiêm mà nói, lực lượng và hiệu quả phát huy của đống hồn khôi này thực tuyệt không thể xem thường !

Nếu đó là nghiêm lệnh do chính Bát phương thành phát xuống thì người trong nghĩa địa dĩ nhiên chẳng dám lơ là.

Dù có nghe thấy tin tức thành Mão bị phá như thế nào, bụng dạ có ra sao đi nữa thì thời này khắc này quỷ tu không ai dám lộ ra vẻ. Chịu sự giám sát ngặt nghèo của mấy lão trưởng lão, tất cả đều toàn lực liều mạng tăng tốc tế luyện hồn khôi.

Kiến Sầu dĩ nhiên cũng chẳng nhàn rỗi. Nàng hiện giờ đang là "Liên Chiếu" có chút dính líu với "Lệ Hàn". Đây rõ ràng là một vỏ bọc ngụy trang cực tốt, vào thời điểm then chốt động tay động chân làm chút gì đó thì vô cùng tiện lợi.

Thế nhưng rút cục lại chẳng thành công nổi.

Kể từ khi tin tức thành Mão bị hạ truyền tới, bâu trong khí bên trong nghĩa địa trở nên căng thẳng hơn nhiều so với lúc trước. Ngay cả mấy lão trưởng lão lúc trước chỉ đứng ngoài cổng nhìn thôi thì bây giờ đã canh giữ luôn ở trong, song song đó vừa giám sát vừa đốc thúc. Dù tu vi cực cao nhưng Kiến Sầu cũng không dám mạo hiểm mánh lới vào lúc này.

Nàng cũng đã từng tính đến chuyện xem qua tình hình quanh quanh bên ngoài.

Trong nghĩa địa, hồn khôi có tất cả là trăm bộ. Mà theo như hiểu biết của Phó Triêu Sinh cộng với những gì các trưởng lão tộc quỷ vương đã tiết lộ lúc trước thì bao nhiêu đây chỉ là con số lẻ. Quan tài thứ phẩm còn có rất nhiều. Hết thảy đều được xếp gọn gàng chỉnh chu ở phía sau và bên ngoài nghĩa địa, hàng hàng lớp lớp đầy hết một vùng.

Nhưng hai ba lần nàng giả như tình cờ đi ra xem thì lúc nào cũng thấy cái lão trưởng lão gây nhẳng chẳng khác gì bộ xương khô kia. Lão ta nặng nề hi hí cặp mí sùm sụp nhăn nheo lên, rồi cứ trơ hai con mắt trắng dã không tròng nọ mà chằm chằm nhìn nàng.

- Thực là nửa bước khó gần.

Sau hai lần đều đụng phải cái lão già kia, sợ người ta sinh nghi nên Kiến Sầu không dám làm gì khác nữa, chỉ đành bàn với Phó Triêu Sinh chờ hồn khôi tế luyện xong sẽ lại tính tiếp.

Theo kế hoạch thì phải mất sáu bảy ngày tế luyện mới hoàn thành, nhưng tin tức từ thành Mão truyền đến quá nghiêm trọng, chúng quỷ ai nấy đều thấp thỏm lo lắng không yên, bởi vậy mới hết sức tập trung tinh thân làm việc, tiến độ dĩ nhiên nhờ vậy mà tăng nhanh, chỉ mất có ba ngày tất cả đã xong !

Đến khâu cuối cùng, từ trong hồn khôi vá chằng vá đụp miếng miếng tóe lên quang mang tím sẫm. Tia này tia kia nối liền với nhau trông như một bản sao linh hoạt dưới dạng ánh sáng. Bản sao này phóng lên rồi đâm sâu xuống đỉnh đầu hồn khôi.

"Vù" một phát, hồn khôi mở choàng mắt ra.

Đôi mắt trông như sống nhưng thực ra lại vô hồn !

Địa lực âm hoa xung quanh tự động ùn ùn tụ lại hóa thành quần áo trông không khác gì của tu sĩ Thập Cửu Châu. Từ trong quan tài, người người cứng nhắc bật thẳng dậy, phiêu phù lơ lửng bay giữa không trung !

Vào thời khắc này, tất cả quỷ tu đều không khỏi chấn kinh !

Trong bãi tha ma cổ xưa âm u, bên trong của trên trăm chiếc quan tài làm bằng nước sông hoàng tuyền đỏ quạch giờ đây đã trống hươ trống hoác, còn thẳng tắp giữa lưng chừng không là trên trăm bộ hồn khôi đã được tế luyện xong nhìn chẳng khác gì người thật. Tất cả trùng trùng điệp điệp đập thẳng vào tâm mắt của những kẻ đang hiện diện nơi đây.

Thần sắc mặt mày hồn khôi cái nào cái nấy đều cứng nhắc vô cảm.

Rõ ràng đây chẳng qua là trên trăm bộ khôi lỗi được chính tay bọn họ tế luyện thành thế nhưng khí tức bạo liệt từ trên người toát ra lại dường như hơn xa cả kẻ tế luyện là quỷ tu bọn chúng !

Thần thái càng cứng chết thì nhìn càng lạnh người I

Kiến Sầu đứng trong một góc nghĩa địa nhìn ra, đáy mắt ánh lên hàn quang âm u. Nàng chẳng nói một lời mà rời mắt khỏi các hồn khôi nhìn về phía Phó Triêu Sinh với mấy lão trưởng lão quỷ tộc ở đăng trước.

Lệ Nham kiểm tra một vòng, thấy tế luyện đã hoàn thành không có sai sót gì thì mới thở phào, quay người vê phía Phó Triêu Sinh nói : 'Lệ Hàn đại nhân, chuyện Tần Nghiễm vương điện hạ giao phó đã làm xong, tế luyện hồn khôi đã hoàn tất, không biết sau đó còn có chỉ thị gì khác nữa không ?"

- Tốt I

Phó Triêu Sinh nhìn quanh, không chút sơ hở gật gật đầu đáp : "Các việc khác các ông không cần phải lo, tự ta sẽ dẫn trăm bộ hồn khôi này đi Bát phương diêm điện, trình diện Tân Nghiễm vương điện hạ phục lệnh. Các ông đã hoàn thành nhiệm vụ thì trở về thành Phong Đô ngay đi. Thập Cửu Châu đã đánh hạ vòng phòng tuyến thứ hai xong chắc sẽ chỉnh đốn chút đỉnh, rồi chẳng mấy chốc sẽ lại đánh tới nữa. Vì vậy còn cần các ông dốc sức hỗ trợ cho."

- Vâng !

Nhắc tới chiến sự tiên tuyến, mấy lão trưởng lão mí mắt không khỏi giật giật, chúng quỷ tu mục quang cũng lóe lóe, tâm tư đều kích động thấy rõ.

Nhưng chẳng ai dám mở miệng phản bác, tất cả đều nhất tề ứng tiếng vâng dạ.

Vì vậy sau đó bọn họ liền chia làm hai ngả. Quỷ tu tinh nhuệ vốn từ thành Phong Đô tới sẽ do ba lão trưởng lão đích thân dẫn trở về lại Phong Đô. Còn Phó Triêu Sinh thì phất tay áo, dắt trên một trăm hồn khôi đi Bát phương thành phục lệnh theo kế hoạch đã định.

Duy có Kiến Sầu là đặc biệt hơn cả. Nàng cũng là quỷ tu tuyển từ thành Phong Đô tới, nhưng ai cũng nghĩ nàng với "Lệ Hàn” lẹo tẹo với nhau, bởi vậy nên ngay từ đầu mới không tham gia tế luyện hồn khôi, đến lúc đi thì dĩ nhiên cũng chẳng theo cùng một bọn với chúng quỷ mà là đi luôn cùng với "Lệ Hàn.

Cả đám quỷ tu thấy vậy không khỏi oán thầm, tự hỏi không biết cái ả Liên Chiếu này học được ngón nghề yêu tà ở đâu mà lại có bản lãnh mê hoặc Lệ Hàn đến nỗi thất điên bát đảo như thế này.

Nhưng đến lúc phải đi thì chẳng ai dám nói ra nói vào tiếng nào. Tất cả đều bước xuống thuyền lớn độ hồn, thẳng đường quay lại Phong Đô.

Về phần Phó Triêu Sinh, hắn với Kiến Sầu cùng từ biệt lão già quỷ dị trông coi nghĩa địa rồi đáp một chiếc thuyền độ hồn trắng toát mà đi, đồng thời cũng dẫn theo luôn trên trăm bộ hồn khôi kia.

Hồn khôi cái nào cái nấy sau khi phiêu phù lên thuyền thì đứng im bất động, chẳng khác gì khúc gỗ.

Kiến Sầu đứng cạnh Phó Triêu Sinh ở đầu thuyền nhìn xem. Sau khi bọn họ rời khỏi khu nghĩa địa được một quãng, sắc mặt nàng lại dân dân trâm xuống : "Hồn khôi hơn ngàn, một trăm bộ này chẳng qua chỉ là một phần mười trong số đó. Lúc còn ở trong bãi, lão già canh giữ kia nghiêm cấm tất cả mọi người đi ra ngoài, tuyệt nhiên không để cho kẻ lạ có dịp sờ mó quan tài ở đó. Nếu tính tổng cộng mà nói, quan tài bên ngoài hẳn hết chín phần, bên trong chỉ có một phần mà thôi. Nghĩ kỹ lại thì huyết quan nằm ngoài nghĩa địa mới chiếm đa số."

- Bạn cũ muốn quay lại dò xem ư ? Phó Triêu Sinh dễ dàng đoán ra ngay ý tưởng của nàng.

Kiến Sầu cũng không vòng vo, lằn đỏ nơi mi tâm chợt sáng, Nhất Tuyến Thiên với khí tức sát phạt hung lệ ẩn trong tổ khiếu lặng lẽ hiện lên : "Hồn khôi là chuyện nhỏ, chỉ sợ sau này đánh trận rồi quân tâm của Thập Cửu Châu, của Nhai Sơn ta sẽ bị loạn. Cái lão già trông coi nghĩa địa kia tu vi thua ta đến nguyên cả một cảnh giới lớn, chém diệt lão chắc không khó, kế lại hủy hồn khôi, chỉ cần làm một lần là dứt điểm."

Thực lực của nàng Phó Triêu Sinh cũng rõ. Đúng như nàng nói, giết lão già kia hẳn không tốn bao nhiêu công, dễ như trở bàn tay. Vả lại thực lực của nàng còn chưa cao đến mức có thể vô thanh vô tức giả dạng trà trộn vào Bát phương thành mà không bị phát hiện, vì vậy dĩ nhiên không nên mạo hiểm đi cùng với hắn tới đó.

Nhưng...

Phó Triêu Sinh khẽ cau mày : "Vậy hơn trăm bộ hồn khôi ở đây giải quyết làm sao ?"

- Bạn muốn bí mật thâm nhập Bát phương thành mà không có trăm bộ hồn khôi này tới phục mệnh thì sẽ dễ bị nghi.

Tuy lúc này Kiến Sầu rất muốn giơ chưởng đập một phát cho nát bấy hết đống hồn khôn trên thuyền, nhưng lý trí đã ngăn nàng, bảo nàng nhất định phải lưu chúng lại : "Trong Bát phương thành, Tần Nghiễm vương với các diêm quân khác động tĩnh thế nào, với lại Thiếu Cức tính toán ra sao, mấy chuyện này quan trọng hơn nhiều. Vậy xin Triêu Sinh đạo hữu dẫn trăm bộ hồn khôi này mạo hiểm thăm dò một chuyến. Những việc còn lại cứ thuận theo tự nhiên là được."

Thế tức có nghĩa là nàng tha cho trăm bộ hồn khôi này. Đại cục trước mắt, dĩ nhiên phải biết cái gì nên bỏ cái gì nên lấy.

Phó Triêu Sinh nghe xong chẳng còn biết nói gì. Hắn đăm đăm nhìn nàng sắc diện điềm tĩnh đến cực điểm, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng không khuyên can lấy một câu, chỉ gật gật đầu ra ý bảo nàng yên tâm.

Kiến Sầu chẳng liếc mắt nhìn lại. Nàng nhẹ nhàng phóng khỏi đầu mũi thuyền độ hồn rồi lướt bay trên mặt sông hoàng tuyền đỏ au như máu, đến bờ sông thì đáp xuống, đoạn giấu đi khí tức với thân hình, nhắm thẳng nghĩa trang ở phía trước mà đi.

Quỷ tu cả bầy cả bọn đã đi hết, ngoài bãi trở nên vắng lặng.

Tựa như bị thấm máu, bùn đất bên bờ sông đỏ bâầm âm lãnh, hơn nữa quanh bãi tha ma lại có huyết quan la liệt nằm đó nên quang cảnh trông càng lạnh lẽo rợn người hơn.

Chẳng mấy chốc, tòa nghĩa địa đã lại hiện ra trước mắt Kiến Sầu.

Thế nhưng tình hình lại có chút gì đó là lạ.

Linh thức khổng lồ hùng hậu vô thanh vô tức tỏa ra, bao phủ toàn bộ nghĩa địa, trong đó còn có cả hơn chín trăm huyết quan linh thức không thể nào xuyên thấu được, nhưng lại vẫn không thấy tung tích của bất cứ một quỷ tu nào !

- Lão già quỷ dị trông coi nghĩa địa lúc trước vậy mà cũng chẳng có ở đây !

Kiến Sầu lấy làm lạ, mi tâm tức thời cau lại.

Trong thập đại quỷ tộc với Bát phương diêm điện, thân phận lão quỷ kia chắc chắn là không tâm thường, thậm chí có khi còn cao hơn cả "Lệ Hàn" mà Phó Triêu Sinh đang giả dạng ! Nên nhớ, Tân Nghiễm vương ngoài coi trọng chỗ này cũng còn coi trọng cả đống hồn khôi kia. Sau khi tiễn "Lệ Hàn" với chúng quỷ tu quỷ tộc đi, từ đó đến giờ còn chưa tới hai khắc, lão ta làm sao lại có thể rời bỏ nghĩa địa mà bản thân vốn có nhiệm vụ phải trông coi thế này 2?

Tình hình thế này có vẻ như có vấn đề rồi.

Một linh cảm chẳng lành lặng lẽ lóe lên trong trí.

Tâm tư Kiến Sầu xoay vần. Linh thức vốn bao phủ toàn bộ nghĩa địa lúc này chợt bùng lên, phóng lớn hơn nữa, phạm vi thăm dò khuếch trương gấp đôi !

Vậy mà vẫn công cốc !

Sắc mặt chợt đông cứng hết cả lại, tâm trạng cũng dần dần trở nên nặng nề đầy áp lực, Kiến Sầu dõi nhìn trân trân vùng chướng khí đang chắn hết tâm mắt bao phủ toàn bộ khu nghĩa địa bên trong. Nàng đứng yên giữa hư không hồi lâu mãi rồi mới đáp xuống.

Tay vô thanh vô tức xiết chặt lấy Nhất Tuyến Thiên.

Kiến Sầu đạp lên lớp bùn sình lầy nhão nhoẹt châm chậm tiến vào vùng phủ đầy chướng khí. Nàng đứng lại trước rìa ngoài phía phải nơi có đặt một chiếc huyết quan đóng chặt nắp, sau đó thì giơ kiếm lên, lách đầu mũi kiếm đỏ vào khe hở giữa nắp với thân quan tài rồi nạy lên !

"Cạch" một tiếng, chỉ trong chốc lát, nắp quan tài đỏ quạch đã trượt rớt xuống đất bể vụn, mảnh mảnh bắn tung như máu hồng phun vọt, những gì bên trong quan tài cũng lồ lộ hiện ra trước mắt người xem.

Trong quan tài không có xác chết, không có lão già nào, và cũng chẳng có lấy một cỗ hồn khôi !

Tuyệt chẳng có cái gì cả... Trống hươ trống hoác ! Gió lạnh đột nhiên rít lên thê lệ, chướng khí như yêu ma cuộn trào sôi sục, Kiến Sầu cũng dần dần thấy lạnh toát cả sống lưng...
Bình Luận (0)
Comment