Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 513 - Chương 513 : Chim Sẻ Rình Sau

Chương 513 : Chim sẻ rình sau Chương 513 : Chim sẻ rình sauChương 513 : Chim sẻ rình sau

Thuyền độ hồn ngược dòng tiến tới, đi một mạch về lại bến cũ.

Bát phương thành tọa lạc ngay chính nơi trung tâm của Cực Vực. Dù nó có bị Thập Cửu Châu đánh sập mất hai vành đai phòng hộ thì khu vực ngoại vi vẫn còn hai vành đai khác kiên cố hơn nhiều. Ngoài ra còn chưa kể đến một tuyến bảo vệ nữa là thành Phong Đô nằm sát sườn cạnh bên, nơi trú đóng của mười quỷ tộc lớn, bởi vậy nên cũng có thể nói là vững như thành đồng.

Hoảng loạn tận đẩu tận đâu thôi chứ ở đây thì chẳng thấy chút tăm tích nào.

Lúc dẫn một trăm bộ hồn khôi kia đến nơi, ngước mắt nhìn lên khoảng không vòi vọi mênh mang phía trên thành trì, Phó Triêu Sinh liền thấy sừng sững bảy tòa cung điện đen kịt lơ lửng phiêu phù ở bảy hướng khác nhau của Bát phương thành, còn điện thứ tám thì vì Sở Giang vương đã chết nên đã sụp đổ, chẳng còn bóng dáng đâu nữa.

So với trước kia, Bát phương thành lúc này trông có vẻ quái quái. Có lẽ vì tòa thành mà hắn từng thấy trước khi "bế quan" này từng có tám tòa diêm điện chăng 2

Điện diêm vương Tần Nghiễm cao nhất, rõ ràng là hình dạng cấu tạo không khác điện khác nhưng trông lại oai nghiêm hơn hẳn.

Sau khi chịu kiểm tra thân phận ở ngoài thành xong, Phó Triêu Sinh liền tiến vào thành, đoạn phóng vút một cái là đến trước điện Tần Nghiễm ngay, sau đó thì khom lưng vái chào phía trong : "Phán quan Lệ Hàn phụng lệnh dẫn hồn khôi tới bái kiến." - Vào đi I

Có tiếng diêm vương Tần Nghiễm từ trong điện vọng ra.

Ánh sáng bên trong lúc nào cũng lờ mờ u ám.

Diêm vương Tần Nghiễm nghễu nghện ngồi trên bảo tọa cao cao, tường điện sau lưng âm u các nét vẽ yêu ma quỷ quái, người khoác cổn phục đen kịt, mười hai chuỗi ngọc đính trên vương miện đội trên đầu rung rung rũ xuống, che mất ánh mắt của y, chỉ còn để lộ cho người ta thấy khóe miệng đang hơi nhếch lên cười.

Nhìn sắc mặt thực tuyệt không thể biết được là Cực Vực đã bị mất vành đai phòng thủ thứ hai.

Trông y cực kỳ điềm nhiên.

Phó Triêu Sinh từ ngoài đi vào, ngước mắt lên nhìn thì thấy trong đại điện không chỉ có mỗi mình Tần Nghiễm mà còn có cả bốn vị diêm vương khác nữa.

Bên dưới mỗi bên trái phải mỗi hai người. Các diêm vương ngôi theo thứ tự gồm có : Tống Đế, Diêm La, Đô Thị và Chuyển Luân.

Tống Đế nhìn như một lão già hết hơi thế nhưng mục quang ẩn dưới cặp mắt híp híp nọ thì lại loe lóe sắc lẻm, trông rõ ra là một người không dễ giao hảo gì. Diêm vương Diêm La uy nghiêm đường đường chính chính, thần sắc có vẻ thân thiện, đích thực là ông "ba phải" chuyên dĩ hòa vi quý của Bát phương diêm điện. Diêm vương Đô Thị Giang Trành mặc cổn phục, bên ngoài khoác thêm lụa mỏng đính kim tuyến, mi mục nhu hòa dịu dàng song lại đượm hơi hướm thờ ơ lãnh đạm, thần sắc phiền muộn lẩn vẩn tựa sương, hai mắt liếc sang quan sát đánh giá Phó Triêu Sinh. Diêm vương Chuyển Luân thì trai tráng tuấn tú nhưng trông lại chẳng ngay thẳng, dáng vẻ oai oai vệ vệ, hai con mắt vừa nghiêm vừa ác, chính rõ tâm phúc mà Tần Nghiễm vương thực sự tín nhiệm.

Tất cả diêm vương ở đây, người nào ra sao, Phó Triêu Sinh đều thầm điểm qua hết một lượt. Thế nhưng ngay sau đó, hắn cũng nhận ra một điều không mấy bình thường : Diêm quân ai cũng có mặt, song xem ra buổi bàn bạc đại sự lúc này khéo thay lại thiếu đúng có mỗi hai người -

Trên đại điện bây giờ, Thái Sơn vương lẫn Ngỗ Quan vương đều vắng mặt !

- Lệ Hàn bái kiến chư vị diêm quân, bái kiến Tần Nghiễm vương điện hạ !

Phó Triêu Sinh bắt đầu thấy nghi nghi trong bụng nhưng thần sắc không lộ, chỉ hành lễ như thường : "Bế quan mấy chục năm mới ra, không thể cống hiến được gì cho điện hạ, Lệ Hàn áy náy trong lòng. Nhờ ngài coi trọng cất nhắc nên mới giao cho nhiệm vụ liên quan đến hồn khôi nghĩa trang. May không phụ lệnh, một trăm bộ hồn khôi nay đã mang về đúng hạn."

Bốn vị diêm vương kia không ai nói tiếng nào. Duy có diêm vương Tần Nghiễm là ngước mắt quan sát 'Lệ Hàn" trước mặt qua hàng hàng dải châu rũ trên vương miện, khóe miệng vẫn cười cười không chút thay đổi, tựa hồ như xưa nay y vẫn luôn đặt trọn tin tưởng vào thanh "bảo kiếm đắc lực" này mà chẳng mảy may nghỉ ngờ, vô cùng hài lòng mãn ý.

- Ngươi xuất quan vào lúc này thực có thể cứu nguy cho Cực Vực rồi. Chắc ngươi cũng có từng nghe qua, Trương Thang, người trước kia có thể gọi là ngang hàng phải lứa với ngươi đó giờ không biết mất tích ở đâu, cho dù có đầu nhập Thập Cửu Châu thì e rằng cũng chẳng khác mấy. Đại tài có năng lực thực sự dưới trướng bổn điện hiện tại chỉ còn lại có mỗi ngươi. Việc hồn khôi giám sát không chút sai sót, xử lý cực kỳ tốt đẹp. Với lại bổn điện cũng muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có hiểu biết gì về đám hồn khôi kia không ?

Phó Triêu Sinh đi chuyến này mục đích là để thám thính nội tình Cực Vực, xem xem bọn họ còn có con át chủ bài nào nữa. Trừ thân chích Thiếu Cức xuất quỷ nhập thần thì chiêu hướng hành động của Bát phương diêm điện cũng là một trong những vấn đề rất quan trọng. Vì vậy, tuy hắn có hơi bất ngờ trước câu hỏi của Tần Nghiễm nhưng sắc diện lại chẳng lộ, chỉ đáp : "Cũng biết sơ sơ một chút."

- Có thể biết được một chút vậy cũng đủ rồi.

Dường như vô cùng hài lòng, vô cùng thỏa mãn, diêm vương Tần Nghiễm cười thành tiếng :

- Giới chiến lần thứ hai này bên Thập Cửu Châu khí thế hùng hùng hổ hổ. Bọn chúng đã đánh tới thành Sùng Dương, vành phòng tuyến thứ ba của Cực Vực ta. Lúc trước bổn điện với chư vị diêm quân đây đã bàn qua. Chúng ta phái hai vị Thái Sơn vương, Ngỗ Quan vương đi trước chủ trì phòng ngự. Ngươi tới bây giờ thực đúng lúc, một trăm bộ hồn khôi kia cho giữ lại trong Bát phương thành, còn ngươi thì quay lại nghĩa địa hoàng tuyền, suất lãnh chín trăm bộ còn lại đi chi viện cho thành Sùng Dương.

Diêm vương Thái Sơn với Ngỗ Quan đã đi thành Sùng Dương rồi sao ?

Hắn phải dẫn chín trăm hồn khôi đi trước chi viện ư ?

Những gì diêm vương Tần Nghiễm nói thực ra nghe cũng chẳng có gì bất bình thường, nhưng vào lúc đó, trong tiềm thức, Phó Triêu Sinh lại chợt cảm thấy nghi nghi : Có nhất thiết phải vậy không ?

Nếu nói chiến dịch quỷ môn quan chỉ là thăm dò thực lực nhau, hai bên đều không đánh hết sức, vậy thì Cực Vực thua cũng là chuyện thường tình. Mà sau chiến dịch thành Mão mấy ngày trước đây, Bát phương thành mới biết tu sĩ Thập Cửu Châu một khi đã công hãm Cực Vực, quyết tâm và thực lực của bọn họ thực tuyệt không thể coi thường, đó là còn chưa kể bên ngoài đã thiết lập tâng tâng lớp phòng tuyến ngăn trở họ rất kỹ.

Cực Vực muốn đánh theo kiểu tiêu hao thực chẳng khác gì người sỉ nói mộng.

Nếu tách thực lực của quỷ tu Cực Vực ra, rải lên mấy vành phòng tuyến, nhìn thì giống như liên tục làm tiêu hao quân lực Thập Cửu Châu nhưng thực ra thì cái sự phân tán đó lại thua xa thực lực hợp thành tổng thể đơn nhất, bởi vậy khó mà hình thành nên chất lượng để dẫn đến thành công. Cực Vực tách ra từng nhóm chiến đấu, đó chẳng khác gì thả mấy con kiến hòng mong cắn chết voi, chả làm đau làm ngứa gì nổi, chẳng những không thể giết được nó mà trái lại còn bị nó lấy mạnh thắng yếu, quất một phát là tiêu đời !

Đánh mãi thì cuối cùng chính Cực Vực là bên rơi vào thế kẹt.

Phân vành phòng tuyến tác chiến thế này, nhìn như ổn thỏa đấy, như thực ra lại thập phần bất lợi đối với Cực Vực, đó là chưa kể đến quyết định phái hai vị diêm quân đi thủ vệ vành phòng tuyến thứ ba, mà hai người này lại đã từng thua trận trong chiến dịch quỷ môn quan.

Nhưng những nghi hoặc trên chỉ vụt qua tích tắc trong đầu hắn mà thôi. Dù sao hắn cũng là Phó Triêu Sinh, mà nhắc nhở Bát phương diêm diệm có sách lược và quyết định chính xác lại là việc của Lệ Hàn.

Vì vậy, vừa thoáng nghĩ qua, Phó Triêu Sinh liền tuyệt không phản bác lấy một câu, đôi con ngươi xanh đen như mực linh động đảo trọn một cái, đoạn khom lưng cúi người đáp : "Lệ Hàn tuân lệnh !"

Trong lúc hắn đang nói đó thì sâu dưới đáy mắt chợt nổi lên một vệt sáng mờ. Từ trung tâm tòa diêm diện đang lơ lửng giữa lưng chừng không này, một nguồn yêu thức khổng lô mạnh mẽ vô thanh vô tức tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, kể cả tầng tâng đất sâu bên dưới cũng không chừa.

Trong lúc đó cảm ứng yêu thức và hai mắt vũ-trụ cũng đồng thời được khai thông.

Mà mấy diêm vương đang ngồi trong điện lại không hề hay biết.

Ngay cả Tần Nghiễm đang đường hoàng yên vị trên bảo tọa cũng chẳng hê phát giác ra điều gì kỳ lạ, đã vậy y còn giơ tay chỉ vào một cái ghế trống không người ngồi ở phía dưới bên trái, cười nói : "Bổn điện trước giờ vẫn xem trọng ngươi, lúc đầu cứ cất nhắc Trương Thang nhưng không ngờ gã ta lại chẳng biết phải trái thế này. Sở Giang vương đã không còn hữu dụng, bỏ mạng dưới tay đám tu sĩ chết tiệt Thập Cửu Châu thực đúng là bôi nhọ thanh danh của Bát phương diêm điện ta. Ngươi vốn là người có thiên phú mạnh nhất trong tộc quỷ vương, bổn tọa hy vọng không nhìn lầm người. Ngươi chắc hiểu ý bổn tọa nói chứ ?"

Đây rõ là hứa hẹn cái chức diêm vương đấy mà !

Mấy diêm vương kia nghe xong, thoáng chấn kinh đều lóe lên trong mắt.

Tống Đế ngôi ở ghế thứ nhất bên tay phải ở phía dưới. Bằng trực giác, lão cáo già lõi đời này đánh hơi thấy ngay có chút gì đó vi diệu không tâm thường, nhưng lão làm thinh và cũng chẳng lên tiếng cảnh tỉnh "Lệ Hàn".

Trong thái độ, Phó Triêu Sinh hoàn toàn không tỏ vẻ gì đặc biệt.

Tất nhiên hắn nghe thì có nghe đấy, nhưng lại chả hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tần Nghiễm. Thứ nhất đó là do hắn thực không ưa nổi mấy cái chuyện như thế này trong giới tu sĩ và quỷ tu. Thứ nữa cũng là vì Lệ Hàn mà hắn giả dạng tính tình ác nghiệt hà khắc, con người kiêu ngạo lạnh lùng, cho dù là nghe hiểu được chuyện này cũng sẽ không phấn khích hồ hởi ra mặt.

Vì vậy hắn cứ bình thản mà đáp : "Lệ Hàn đương nhiên tận lực, không phụ kỳ vọng của ngài !"

- Tốt I

Diêm vương Tần Nghiễm vỗ tay, dường như cực kỳ hài lòng trước một câu trả lời như vậy.

- Vậy bổn điện chờ tin tốt của ngươi. Đi đi I

- Tuân lệnh ! Lệ Hàn xin cáo lui I

Phó Triêu Sinh lại khom người cúi chào rồi rời khỏi điện.

Có điều khi hắn từ trên không đáp xuống mặt đất trong Bát phương thành thì đầu mày lại liền cau chặt, trong bụng tự nhiên dội lên một nỗi bất an khó chịu lạ lùng mà vẫn phải cố dằn xuống, chẳng ngoái đầu lại nhìn về phía điện diêm vương Tần Nghiễm phía sau.

Đúng, đúng là có chỗ nào đó bất bình thường...

Hai mắt Vũ - Trụ vốn không có gì là không nhìn được.

Nhưng ấy vậy mà ban nãy, hắn lại chẳng thấy gì mấy dưới lòng đất Bát phương thành.

Sâu thật sâu dưới đó là ao chuyển sinh, sự tồn tại chẳng khác gì trụ cột chống đỡ cho toàn Cực Vực. Nó giống như một cái hồ khổng lồ nằm dưới lòng đất, bên trên là khoảng không thoáng đãng bao la.

Trừ sương mù ra thì chẳng có bất cứ thứ gì khác.

Không thể nào nhìn ra được hơi sương đó từ đâu mà ra huống hồ là nhìn nổi bên trong nó đang ẩn chứa thứ gì ! Cảm giác nguy hiểm ấy hoàn toàn là do trực giác mà thôi !

Phó Triêu Sinh liền muốn thám thính bên dưới thêm, vì vậy bèn cất bước đi ra khỏi thành, định tránh tai mắt của Bát phương thành trước rồi sẽ lại lẳng lặng nhìn xuống thêm một lần nữa. Thế nhưng vừa mới bước được một bước về phía cửa thành thì dị trạng cực rõ từ một chỗ khác liền ập tới yêu thức hắn !

- Nghĩa địa hoàng tuyền !

Mắt Vũ có thể nhìn tứ phía trên trời dưới đất song lúc này hắn lại chẳng cảm ứng nổi nghĩa địa hoàng tuyền, làm như chỗ đó không hề có vậy, đó là còn chưa kể đến Kiến Sầu, người lúc này vốn đang phải dọ xét lục lọi ở bên trong !

Tất cả đều biến mất tăm mất tích đâu hết I

Tâm hồn hốt nhiên run rẩy, trong sát na điện quang thạch hỏa ấy, Phó Triêu Sinh chợt mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Lập tức nào là thân chích Thiếu Cức, nào là ao chuyển sinh, bao lo lắng vẫn đang thường trực trong lòng kia liền bị hắn quảng ra hết sau đầu, đi thẳng một mạch ra ngay khỏi Bát phương thành.

Mà ngay khi Phó Triêu Sinh vừa khuất dạng ở ngoài thành thì một bóng người khác liền phiêu phù hạ xuống đúng ngay chỗ hắn vừa đứng lúc nãy, chẳng sai một ly I

Người đó chính là diêm vương Tần Nghiễm lúc nãy vẫn còn ở trong điện chứ chẳng phải ai khác I

Cổn phục rũ rộng tay áo thênh thênh, thần thái khí độ quanh thân oai nghiêm phi phàm, y đưa mắt nhìn về phía cửa thành rồi bật cười, thế nhưng sâu dưới đáy mắt lại nhìn chẳng thấy chút hơi hướm nào giống người. Một lần bị rắn cắn hẳn mười năm phải sợ dây thừng. Người Cực Vực, ả Kiến Sầu Nhai Sơn kia, với cả Trương Thang, bọn họ đã làm hư không biết bao nhiêu là chuyện rồi ? Bát phương diêm điện lý nào lại chẳng cảnh giác.

Đó là vẫn còn chưa kể tới chuyện đâu phải chỉ có mỗi phù du là tồn tại siêu nhiên duy nhất trong thế giới này đâu !

Khóe miệng nhếch lên cười, tiếu ý dần trở lạnh, diêm vương Tần Nghiễm vừa xoay người một cái là biến mất ngay, trong chớp mắt đã lại thấy hiện thân dưới lòng đất của Bát phương thành.

Trên ao chuyển sinh, sương mù lãng đãng.

Làn nước tím tím ở dưới đáy thấp thoáng có một cái bóng đen đậm bập bà bập bềnh, tựa hồ như đang ngâm chìm bên trong. Từ bờ ao, một đường sạn đạo chạy dài, đâm thẳng vào giữa vùng khói sóng mênh mang. Mà ở cuối đầu đường bên kia thì xoáy nước cuồn cuộn, cao cao phía trên phiêu phù lơ lửng cây quỷ phủ đã mất cảm ứng với Kiến Sầu.

Nhưng dáng vẻ của nó bây giờ lại rất khác lúc đầu.

Cán búa xưa kia đen nhánh, trên thân đầy họa tiết ma quỷ đỏ tươi là thế vậy mà hiện tại vô vàn đường nét đó đã biến thành trắng ởn như màu của xương cốt vậy.

Trên không giáng xuống hắc khí, dưới đất bạch khí phun lên.

Hai luông khí này như âm dương biến hóa, tự thân đã mang khí chất thiên địa âm dương của thế giới này. Chúng tụ lại, xoáy tròn quanh chỗ lõm trên sống búa, liên tục hòa quyện dồn nén, rồi dần dần đạt tới trạng thái trong trắng có đen, trong đen có trắng, khó bề phân tách.

Thoạt nhìn trông thực giống y như hồ lưỡng nghi nằm ở ranh giới giữa hai tông Âm - Dương Bắc Vực I Giữa vụ sương mờ mờ dầy đặc có một con mắt khổng lồ đen kịt. Nó ẩn mình bên trong, trợn trừng chằm chằm nhìn ra không chớp. Còn nước trong ao chuyển sinh ở bên dưới thì bị hắt bóng đen đen. Cái bóng ấy trông chẳng khác gì một con rồng chôm chồm uốn a uốn éo. Nhưng so với con rồng trong truyền thuyết mà nói thì nó rắn rỏi ương nghạnh hơn và cũng hung hãn tàn bạo hơn, toàn thân toát ra tà khí như muốn nuốt chửng vạn vật, đồng thời lại có vẻ cực kỳ cổ xưa.

Đứng ở cuối sạn đạo, khí tức của nó sẽ làm đầu óc người ta tê liệt hoàn toàn I

Nó sẽ khiến con người ta bất giác run rẩy, huyết mạch thình thịch sôi trào, mà đó là do kinh hãi chứ tuyệt không phải do cảm ứng mà ra ! Thứ cảm giác ấy là cái sợ ẩn sâu trong tâm khảm, bởi biết nó nguy hiểm, bởi biết nó vì sát phạt mà sinh !

Diêm vương Tần Nghiễm là hóa thân của quy luật Cực Vực nên có thể có các nhận biết rõ ràng như trên chứ nếu ai đó là người thường mà đứng tại chỗ này thì cảm giác hay chuyện gì sẽ xảy ra, thảy không cần nói cũng biết.

Y đứng ở cuối đường sạn đạo nhìn về phía sống búa quỷ phủ.

- Lưỡng nghi châu sắp thành...

Có ai ngờ được không 2

E rằng ngay cả người có kiến văn quảng bác nhất trên thượng khư tiên giới cũng chẳng hề biết được rằng một mảnh tàn trong cây búa mở trời của Bàn Cổ lại nằm ở thế giới này. Hơn nữa, nó lại còn được tu sĩ tinh thông thuật luyện khí của hai tông Âm - Dương Bắc Vực nhặt được. Bằng cách rèn độc đáo phi thường, tu sĩ kia đã ép nhận lưỡng nghi châu vào búa, khiến cho khả năng câu thông hai giới âm dương của nó càng phát huy đến mức tối đa. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi sao có thể coi như là đủ được chứ 2?

Cái mà y muốn không phải chỉ là câu thông âm dương đơn giản như vậy !

Nếu nó đã là một mảnh búa mở trời tàn khuyết sót lại của Bàn Cổ thì bên trong cũng phải còn lưu lại một luồng ý chí của ngài. Nếu nắm được luồng ý chí đó, y chắc chắn sẽ có thể hoàn thành được sứ mạng tối cao nhất và đồng thời cũng nguyên sơ nhất khi được sinh ra trong thế giới này -

Nó không phải là chấp chưởng luân hồi...

Mà là hủy diệt luân hồi !

Có được cây búa quỷ này ở trong tay thì có thể đảo lộn pháp tắc luân hồi, bãi trừ luật luân hồi" do Bàn Cổ lập ra, phân tán lục đạo chúng sinh, khiến cho vạn vật trên thế giới này trở về trạng thái nguyên thủy của chúng !

Người tế luyện búa quỷ thời trước chỉ có thể lấy lưỡng nghi châu, chí bảo của hai tông Âm-Dương, để khảm vào. Trong khi đó, năng lực của cây búa này lại hơn xa năng lực của người luyện chế nó thì đâu cần tới lưỡng nghi châu làm gì. Chỉ phải rút khí âm dương từ đất trời ra là có thể tế luyện lại búa quỷ được I

Từ lúc mới bắt đầu cho đến nay đã làm được chín chín tám mươi mốt lần rồi I

Việc phải thành là thành thôi !

Nhiệt huyết điên cuồng nóng bỏng dần dần dậy lên trong mắt, diêm vương Tần Nghiễm chú mục nhìn dấu âm dương dần dần thành hình trên sống búa, kế lại hỏi : "Kẻ thù của ngươi đã bị điều đi chỗ khác rồi. Còn bao lâu nữa thì xong cây búa này 2"

Con mắt to trong lớp lớp sương mù không chớp lấy một mảy, chỉ có bóng dáng phản chiếu một cách huyễn hoặc trên mặt nước ao chuyển sinh là đang vô thanh vô tức uốn éo lay động, thấp thoáng ẩn ẩn hiện hiện hai hàng chân rết đen kịt sắc bén như hai hàng đao kích.

Có tiếng nói khàn đục từ vụ sương vang lên : "Một canh giờ nữa là đủ !"

Nếu Phó Triêu Sinh hiện diện ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay thứ đang ẩn trong vụ sương trên ao chuyển sinh mà lúc nãy hắn không dò ra được nổi đó kia chính là Thiếu Cức, thần chích hoang cổ, kẻ bị hắn với Kiến Sầu tìm kiếm bấy lâu !

Nhưng rút cục cũng chỉ hụt một chuyến thôi !

Phó Triêu Sinh vào thời khắc này há còn đầu óc mà quan tâm đến nó ?

Từ lúc vận dụng yêu thức và cả mắt vũ mà không phát hiện ra tung tích Kiến Sầu, hắn liền linh cảm thấy ngay có chuyện chẳng lành. Cả người liền phóng vút lên không, băng băng bay khỏi Bát phương thành, vận tốc đâu chỉ nhanh hơn gấp mười lần so với lúc đến mà thôi đâu !

Vừa phi thân một quãng thì chớp mắt đã thuấn di !

Chưa tới nửa khắc đã thấy bóng dáng hắn lại hiển hiện lần nữa trên không, bên bờ cuối dòng hoàng tuyền !

Đứng giữa lưng chừng không nhìn xuống mới hay nghĩa địa bên dưới nào còn đâu cái dáng vẻ âm u đổ nát như lúc trước nữa chứ ?

Chướng khí bao phủ bên ngoài đỏ chét như bị nhuộm máu !

Tường nghĩa địa xây bằng xương cốt vậy mà lại rùng rùng động đậy, quang mang phát ra lạnh lẽo rợn người, trong ánh sáng ấy lại còn anh ánh, phản chiếu thêm sắc đỏ như máu của chướng khí từ trên cao rọi xuống!

Trong và ngoài nghĩa địa, toàn bộ một ngàn chiếc quan tài đỏ đều đã bật nắp ! Thế nhưng cách chúng bố trí lại không giống trước kia.

Hắc bào đen kịt từ đầu đến chân, Kiến Sầu trong lốt Liên Chiếu đang đứng đó, giữa không biết bao nhiêu là quan tài đang vây quanh lớp lớp vòng trong vòng ngoài. Không biết nàng đã đánh được mấy trận rồi mà hiện giờ đang ngồi nhắm mắt xếp bằng ở ngay cửa chính nghĩa địa, trông mà tưởng như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cái cửa kia nuốt chửng mất !

Phó Triêu Sinh thấy vậy thì lệ khí yêu tà vốn đang phảng phất như có như không trong mắt thoáng cái bỗng cuồn cuộn đùn lên. Chẳng cần suy nghĩ đã hấp tấp muốn đáp xuống ngay, định ỷ sức mình mạnh mẽ mà kéo tuột Kiến Sầu ra khỏi đại trận quan tài hoàng tuyền kia.

Nhưng hắn vừa hơi động thì Kiến Sầu bên dưới chợt mở choàng mắt ra. Mục quang trong trẻo bình thản của nàng phóng vút lên không, xuyên thấu tầng chướng khí đỏ huyết bên trên rồi hạ xuống người hắn, nàng điềm đạm bảo : "Đừng xuống đây."

Cả người Phó Triêu Sinh liền đờ ra. Hắn đứng sững lại ngoài vùng chướng khí, sắc mặt không khỏi kinh ngạc thấy rõ, ánh mắt nhìn nàng một cách khó hiểu.

Nhưng bây giờ Kiến Sầu tuyệt không có ý muốn giải thích. Đứng dậy giữa một vùng đại trận cả ngàn chiếc quan tài, nàng ngước nhìn vê một chỗ ở ngay ranh giới chướng khí phía trước, đoạn âm u bật cười hỏi : "Kế điệu hổ ly sơn thành công rồi, chư vị hiện thân đi chứ !"

Kẻ giấu mình trong chướng khí nghe vậy liền nhướng mày.

Y đi ra khỏi chướng khí. Nhìn thì té ra là lão già hãi hùng có mắt không tròng, kẻ canh giữ nghĩa địa lúc trước. Mà điều tu vi lão bây giờ đã khác trước, hoàn toàn có thể đánh ngang tay với Kiến Sầu, không những vậy thậm chí còn có phần trội hơn nhiều ! Ngay khi y lộ diện, cơ thịt khô quắt trên người liền rùng rùng phồng lên đầy đặn, nếp nhăn giãn ra thẳng thớm, da dẻ cũng trở nên căng bóng, tràn trề sức sống. Nhưng vóc người chẳng mấy chốc lại lùn đi rất nhanh.

Đấn lúc khi y lộ ra diện mục thật sự thì ngay cả Phó Triêu Sinh cũng phải lấy làm kinh hãi !

Đây mà là lão già phòng thủ nghĩa địa ư ?

Rành rành -

Ngỗ Quan vương, diêm vương điện thứ tư của Bát phương thành chứ còn ai vào đây nữa !

Trên vai người thiếu niên này không còn con mèo nhỏ lúc trước vẫn hay ngoan ngoãn nằm úp sấp ở đó. Mặt mũi y vừa lạnh lùng vô cảm vừa trông có vẻ trẻ con non nớt nhưng dù vậy thế mà lại vẫn có sức uy hiếp bức người.

Cái khả năng uy hiếp đó bắt nguồn từ tu vi và địa vị chứ không phải từ tuổi tác I

Sau lưng y, đứng trước chướng khí là hơn trăm quỷ tu tỉnh nhuệ lúc trước vốn phải đi khỏi nghĩa địa để đi theo mấy lão trưởng lão quỷ tộc !

Thực là "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau" !

Nàng biết tính kế người ta thì người ta cũng biết giăng bẫy nàng ở đây !

Lúc thấy đối thủ để lộ mặt thật, Kiến Sầu liền than trong bụng : Quả nhiên là y, quả nhiên là kế !

Phó Triêu Sinh đúng là đại yêu thiên địa chí tà, nhưng thần chích Thiếu Cức kia cũng là kẻ có lai lịch chẳng vừa. Ở đời xưa nay ít có chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Hắn có thể cảm biết được tung tích địch thủ là nhờ vào huyết mạch, nên mới không để người khác tra ra tung tích của mình, mà địch thủ thì nhiều khi cũng có biện pháp đặc biệt để đối phó lại.

Huống hồ...

Huống hồ là Phó Triêu Sinh bây giờ đã khác Phó Triêu Sinh lúc trước. Nửa trái tim kia đã thêm thành nửa phân biến số mất rồi !

Kiếm Sầu cầm kiếm, cảnh giác cao độ.

Phó Triêu Sinh chẳng hiểu tại sao nàng không muốn mình vào, nhưng đến khi nghe bốn tiếng "điệu hổ ly sơn" như lời nàng nói thì cảm thấy không hay, trong tích tắc liền nghĩ ngay tới đám sương mù dưới lòng đất Bát phương thành mà hắn không thể nào nhìn thấu được ban nãy, lệ khí nơi đáy mắt vì vậy lại càng dày nặng thêm.

Người thong dong trấn định như thường chỉ có mỗi mình diêm vương Ngõ Quan.

Còn một trăm quỷ tu tinh nhuệ đứng sau lưng y thì rõ ràng là đang ù ù cạc cạc trước tình hình đang diễn ra trước mắt, chỉ thấy "Liên Chiếu" không biết tại sao đã đi rôi mà bây giờ lại quay lại, hãm thân trong đại trận quan tài mà ác đấu một phen, sau đó lại đến phiên "Lệ Hàn" cũng đi rồi lộn lại, bây giờ thì đang đứng ngoài vùng chướng khí, nhìn có vẻ như đang đối nghịch với bọn họ.

Thực chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Nhưng thân là kẻ thực thi kế hoạch của diêm vương Tần Nghiễm, những gì xảy ra trước mặt, Ngỗ Quan vương đều rõ như lòng bàn tay. Y ngước mắt nhìn lên, vừa điềm đạm mở miệng một cái là đã vạch trân ngay lai lịch của nàng : "Kiến Sầu tiên tử vậy mà vẫn luôn như xưa. Nếu tiên tử đã thích giả làm quỷ tu đến thế thì chi bằng từ nay về sau ở lại Cực Vực luôn đi, không bao giờ về nữa nhé ?" Kiến, Kiến Sầu tiên tử ?

Vừa nghe thấy hai cái tiếng kia, một trăm quỷ tu tinh nhuệ đứng sau lưng Ngỗ Quan vương liền tròn mắt há hốc miệng !

Mọi ánh mắt đều lập tức đổ dồn lên người Kiến Sầu !

Biết đã lộ, nàng cũng chẳng thèm giấu diếm nữa. Khói sương trên mặt hư ảo, thoắt cái "Liên Chiếu" xinh đẹp lẳng lơ liền biến mất, trước mắt chúng quỷ liền hiện ra một khuôn mặt lãnh diễm mộc mạc. Nàng cười đáp : "Chờ diệt xong Cực Vực thì muốn ở tới chừng nào mà chả được, không phải phiên đến Ngỗ Quan vương điện hạ nhọc lòng lo cho đâu."

Vừa nói xong thì Nhất Tuyến Thiên cũng đã vung lên.

Lúc này nàng lại lên tiếng lần nữa, nhưng là để nói với Phó Triêu Sinh đang đứng ngoài vùng chướng khí : "Một mình ta ở đây đối phó cũng đủ. Xin Triêu Sinh đạo hữu đi trước, cấp tốc đánh úp Bát phương thành !"
Bình Luận (0)
Comment