Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 514 - Chương 514 : Điều Nàng Muốn

Chương 514 : Điều nàng muốn Chương 514 : Điều nàng muốnChương 514 : Điều nàng muốn

Câu kia vừa thốt ra, không chỉ diêm vương Ngỗ Quan mà chính ngay Phó Triêu Sinh cũng ngẩn người sững sờ : Tình thế nguy cấp, đại trận huyết quan đang bao vây nghĩa địa, kiềm hãm Kiến Sầu ở trong. Rõ là không có gì tốt. Với cục diện hiện giờ thì trợ thủ mạnh gấp rút tới tiếp viện thực vô cùng cần thiết, vậy mà Kiến Sâu lại bảo hắn đi đi là thế nào ?

Đầu mày Phó Triêu Sinh thoáng chốc hơi cau. Hắn khó hiểu hỏi nàng : "Bạn cũ nói vậy là sao ?”

Kiến Sầu vẫn nhìn chằm chằm không rời diêm vương Ngỗ Quan đang đứng trước mặt. Cũng chẳng ngoái đầu nhìn lại, sắc mặt điềm nhiên như không, nàng dứt khoát đáp : “Cứ làm theo lời ta đi."

Vì lúc trước Kiến Sầu có từng nói qua nên Phó Triêu Sinh dù đã chạy tới hỗ trợ rất nhanh nhưng vẫn chưa bước chân vào đại trận huyết quan như nàng. Hơn nữa hắn lại còn ở ngoài vùng chướng khí quái dị kia, nên đúng lý mà nói thì đi rất dễ.

Chính bản thân Phó Triêu Sinh cũng biết rất rõ điều này. Nhưng cũng chính vì vậy hắn lại càng không hiểu ý của Kiến Sầu ra sao.

Nên nhớ khả năng của hắn hoàn toàn hơn xa Ngỗ Quan vương trước mặt, cho dù địch thủ đông người cũng không hẳn là không thể cứu Kiến Sầu an toàn trở ra, vậy tại sao vào lúc như thế này lại phải đi ?

Phó Triêu Sinh muốn hỏi lại cho rõ.

Song Ngõ Quan đã sắc mắt nhận ra tình hình hiện tại đang phát triển theo chiêu hướng khác với dự đoán của y và kế hoạch của Tân Nghiễm, vì vậy bèn vội vàng hành động ngay. Y phất tay, ra hiệu cho quỷ tu ở sau lưng động thủ !

Đang trên đường trở về thành Phong Đô, toàn bộ quỷ tu ở đây đều bị dẫn trở lại hết. Bọn chúng chỉ biết phải quay lại nghĩa địa để giết một người nhưng giết ai thì lại chả rõ. Vừa mới thấy Liên Chiếu, cả đám còn đang hết hồn không hiểu ra sao, nhưng đến khi Kiến Sầu lộ rõ mặt thật, đứa nào đứa nấy mới vỡ lẽ ra rằng lần này mới đúng là đại sự kinh khủng !

Nhưng mà đây là đại năng Nhai Sơn đó !

Cho dù cấp bậc thực lực chênh nhau xa lắc xa lơ nhưng được cái là bọn họ người đông thế mạnh !

Ngõ Quan vương vừa phất tay mà chúng quỷ cũng lại đã chuẩn bị từ trước nên thấy hiệu lệnh thì bao đòn tấn công vốn còn đang ghìm ghìm liền lập tức tung ra !

- Âm ! Âm ! Đùng I

Chớp sáng khí xẹt trắng lóa đạo đạo vun vút phóng tới, rơi xuống xối xả như mưa !

Kiến Sầu bị vây trong trận, xung quanh xoay trở cực kỳ chật hẹp, mà các đòn tấn công kia đều là của cả nguyên một đám quỷ tu tinh nhuệ bậc nhất trong thập đại quỷ tộc, thế nên bốn phương tám hướng đều kín mít, chặn hết đường lui, gần như là đồn nàng vào góc chết không tài nào tránh né được nổi I

- Phập !

Bả vai nàng tức thời liền bị đâm thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng !

Không gian nhỏ hẹp, Kiến Sầu phóng thẳng lên, giữ mình trên không, tuy có thể cố gắng tránh thoát được bảy phần công kích nhưng ba phần còn lại thì vẫn phải chịu bị đánh trúng ! Thực đúng là kinh tâm động phách, sống chết trong đường tơ kẽ tóc !

Thấy Kiến Sầu cứ một hai bảo mình phải rời khỏi chỗ này trước, Phó Triêu Sinh nghe thì có nghe đấy nhưng trong bụng vẫn lo lo, sợ nàng không thể nào đối phó nổi khốn cục trước mắt. Mặc dù vậy đầu óc hắn cũng bắt đầu hơi có chút dao động, đoán rằng phải có chuyện gì rất quan trọng trong đó nên nàng mới muốn mình cấp tốc trở về Bát phương thành như vậy.

Mà phía trước đang tấn công rát mặt, hắn có muốn đi cũng không bước được nửa bước.

Lồng ngực hắn tự nhiên bỗng như nổi lửa, đùng đùng thiêu đốt, không sao kiềm được. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tự thân mình tức giận phẫn nộ thực sự. Thân người khẽ động, thiếu chút nữa là lăn xả vào trận.

Kiến Sầu đang lơ lửng giữa lưng chừng không đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt đã vốn điềm tĩnh lạnh lùng bỗng đâu nhuốm thêm sương giá, tức giận thấy rõ. Nàng ngoái đầu hét to : "Đi !"

Giọng điệu cương quyết, tuyệt không muốn cho hắn nhúng tay vào chuyện trước mắt.

Phó Triêu Sinh đầu mày liền nhíu chặt.

Hắn lặng ngó nàng. Dưới đáy mắt trong trẻo thâm trâm kia, hắn chợt nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt của mình phản chiếu trong đó. Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui một lúc, hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm phải tin tưởng nàng.

Cả người vốn đang ở thế lao về trước đột nhiên giật lại, đáng lẽ phải lao vào trận nhưng ngay tức khắc liền đổi chiều, định nhắm về phía Bát phương thành ở thượng nguồn sông mà đi.

Nào ngờ Ngỗ Quan vương ở sau lưng đã cười lạnh lên tiếng : "Đi đâu ? Sao có chuyện đi dễ vậy hả ?"

Tiếng y vừa dứt thì hoàng tuyền vốn đang trôi trong khoảng không tối tăm như mực liền ứng tiếng vùng lên. Nước sông đỏ quạch cuồn cuộn tụ về, rồi uốn éo hợp thành một con rồng đỏ khổng lồ hung ác, phóng mắt mà trông dài đến chẳng biết đâu mà lường !

"Guuừ

Tiếng rông gầm rung chuyển trời đất !

Cái thân như một cuộn dây thừng dài tức tốc quất về phía Phó Triêu Sinh.

Cùng lúc đó, bên bờ sông khoáng đãng cũng chợt hiện ra một bóng người vạm vỡ như một hòn núi nhỏ. Da dẻ rắn chắc đen kịt chẳng khác gì nham thạch, trong đêm tối đặc quánh, bàn tay khổng lồ to bè của y giơ lên mỗi lúc một cao... , cao nữa cao mãi rồi cuối cùng cũng nhắm về phía Phó Triêu Sinh chộp tới !

Kiến Sầu ở trong trận vừa liếc mắt nhìn qua liền nhận ra ngay đó là diêm vương Thái Sơn điện thứ sáu, kẻ đã từng đánh với mình trong trận quỷ môn quan lúc trước !

Nhưng...

Y dù không chết thì cũng bị thương rất nặng mới phải chứ 2?

Nàng bất giác định thần nhìn kỹ Thái Sơn vương thì thấy lúc cử động hình như có chữ cổ kim sắc phập phù ẩn hiện quanh cơ thể khôi ngô vạm vỡ của y. Chúng tập trung xoay quanh từng khớp xương một, thậm chí ở cổ cũng có !

Hành động tuy cực kỳ hung hãn nhưng lại có vẻ cứng nhắc khó tả.

Chẳng khác gì một con rối, song trông lại rất linh hoạt sống động !

Đến khi bàn tay của y hiện lên chữ cổ vàng kim, nhờ có lực cấm chế mạnh mẽ dị thường mà tóm được Phó Triêu Sinh, thì Kiến Sầu rốt cục mới nhìn rõ được hai mắt của y !

Cả hai đầu đen kịt, đờ đẫn vô thần I!

Cảnh giác cao độ vừa dầy thêm một tấc, thì sau tai hốt nhiên chợt thấy mát mát. Hóa ra là thừa lúc nàng không chú ý, một đạo khí kình lạnh ngắt đã phóng sượt qua !

Ngõ Quan vương đời nào lại chịu bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ ?

Y đã nhìn ra cái gã Lệ Hàn giả dạng mà Tần Nghiễm vương muốn ngăn đón này tài năng cực cao. Mà gã ta lại vô cùng để tâm đến nữ tu kia, vì vậy chỉ cần vây hãm được cô ta là có thể bắt dính được luôn cả Lệ Hàn giả !

Một khi đã hiểu mấu chốt thì ra tay cũng hiểm ác hơn nhiều.

Cái mặt mang hơi hướm trẻ con của Ngỗ Quan vương sầm xuống. Y vừa từ rìa trận huyết quan đánh lén tới Kiến Sầu, đồng thời cũng vừa lệnh cho chúng quỷ xiết nàng vào vòng vây.

Kiến Sầu lại chẳng hoảng loạn chút nào. Dù gì cũng đã từng kinh qua chiến trận người đông thế mạnh rồi thì há có thể mất bình tĩnh dễ dàng như vậy sao ?

- Đùng !

- Đùng I

- Âm ! Âm!

Thân mình thoăn thoắt di động, lúc tránh né, lúc đón đánh, lấy sức một người đối phó với trăm người trăm đòn tấn công, hơn nữa trong số đó lại có một kẻ tu vi cũng sàn sàn như nàng thực quả không phải là chuyện dễ.

Kiến Sầu nghiến răng chống đỡ, dáng vẻ trông vô cùng chật vật khổ sở nhưng ấy thế mà lại ứng đối trôi chảy được hất.

Phó Triêu Sinh đang bị cản ở đằng kia thì dĩ nhiên không coi chướng ngại trước mắt mình ra gì, song khí tức từ trên người con rồng đỏ khổng lồ do nước hoàng tuyền hóa thành này làm hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm, dường nó có cái gì đó khắc với mình, con rồng đã vậy huống hồ là các chữ cổ vàng kim đang phiêu phù quanh thân Thái Sơn vương.

Các nét các đường cực giống như chữ trên "Pháp điển luân hồi" mà hắn đã từng thấy trước kia.

Quả nhiên là bẫy !

Có lẽ những thứ này đã che mắt hắn thậm chí còn khiến hắn chẳng cảm ra được nguy hiểm bên trong, vì vậy ban nãy mới không dò ra được tình hình dù đã vận dụng hai mắt Vũ - Trụ và cả yêu thức.

Đến nước này, Phó Triêu Sinh rốt cục mới mơ hồ hiểu ra dụng ý của Kiến Sầu khi bảo mình đi Bát phương thành trước. Hắn hơi khựng lại trong giây lát, hơn nữa thấy Kiến Sầu ở trong trận cũng có vẻ thong dong, đối phó thuần thục thấy rõ, mà Nhất Tuyến Thiên chẳng động, Thiên long bát bộ chẳng xài, ngay cả phiên thiên ấn cũng chẳng triển khai ra, thực lực vẫn còn sung mãn, như vậy thì trong một thời gian ngắn hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Vì vậy hắn không tân ngần do dự nữa.

Hai tay hai bên hông thoắt cái giang rộng, hắn ưỡn ngực ngửa đầu lên thiên không thét lên một tiếng dài. Trong chớp mắt, mây gió vần vũ cuồn cuộn nổi lên. Một nguồn lực kinh khủng kéo theo một trời sóng âm mênh mang điên cuồng đập về phía trước !

- Âm! Âm! Âm!

Đất trời tựa như bị xé tan bành, sấm sét âm ầm vạn nẻo I Con rồng đỏ khổng lồ vốn đang quấn lấy hắn đánh liên tu bất tận kia vừa sáp lại gần một lần nữa thì liên bị nguồn lực hung hãn trên thổi tung đi. Nó gào lên một tiếng đau đớn rồi tan rã, trông chẳng khác gì một bức tượng mục nát sụp đổ trước cuồng phong, cát bụi bay tứ tán !

Thủ chưởng to lớn của Thái Sơn vương chưa kịp chộp được hắn thì đã bị chấn nát thành đá bột I

Thậm chí cái thân người vạm vỡ khổng lồ của y cũng không tài nào chịu nổi sức ép trong tiếng thét kia mà đành phải thối lui, lùi hẳn năm bước về phía sau !

Đến chừng ổn định được bước chân, ngẩng đầu nhìn lên thì làm gì còn thấy bóng dáng Phó Triêu Sinh đâu nữa bây giờ ?

Chân trời mênh mông trống hươ trống hoác, chỉ còn lại một thoáng sóng không gian lăn tăn.

Phó Triêu Sinh mà chúng muốn chặn đường kia đã đi mất tự phương nào rồi I

Ngỗ Quan vương thấy vậy thì mặt mũi liền sa sầm đen kịt, bàn tay vừa mới miết pháp quyết định đánh tới Kiến Sầu không khỏi co xiết lại, trong người điên máu, vọt miệng "Mẹ kiếp" chửi thề một câu.

Thái Sơn vương thì lại vẫn cứ đứng sững một chỗ.

Lúc nãy Phó Triêu Sinh rống lên đã chấn nát bàn tay với cánh tay của y. Bây giờ nhờ có các con chữ cổ vàng kim phiêu phù xoắn xuýt xung quanh nên nguyên phần cánh tay đã mất này lại từ từ mọc dài ra lại, giống hệt như khi trước.

Kiến Sầu quan sát nhìn thấy. Thân mình hốt nhiên bật tung lên cao, một kiếm quét ra đẩy lùi mọi đường công kích đang vù vù đánh tới, đoạn thoắt cái lật người, dáng tựa bóng nguyệt sáng lòa vút đáp xuống một nơi cao trong nghĩa địa !

Gió lạnh lồng lộng, tay áo phất phới bay.

Dưới chân Kiến Sầu là xương cốt chồng chất dựng thành tường nghĩa địa. Trên nơi cao này, nàng có thể phóng mắt ngó xuống toàn cảnh bên dưới, từ huyết quan la liệt đã bị bật nắp trống hươ trống hoác cho đến cả Ngỗ Quan vương đang giương mắt gườm gườm nhìn mình.

Ngỗ Quan vương không ra lệnh đuổi theo Phó Triêu Sinh bởi biết có đuổi cũng chẳng nổi. Y căng cứng hết cả người, sắc diện hung ác hoàn toàn chẳng hợp với cái mặt còn chưa hết vẻ trẻ con : "Ngươi thực thông minh."

Y ngừng động thủ, những người khác cũng dừng tay theo.

Song phương kình nhau.

Kiến Sầu nghe vậy cau mày : "Quá khen !"

Ngỗ Quan vương chẳng lấy làm tức, chỉ điềm nhiêm bồi thêm nửa câu sau : "Mà tiếc là vẫn còn sai sót."

- Vậy sao ?

Kiến Sầu cười hỏi : "Sai sót chỗ nào 2?"

Thực vô cùng trấn định...

Đến nỗi người ta phải nghĩ là tất cả những gì đã xảy ra vào thời khắc này và tất cả những gì sắp tới sẽ phải đương đầu nàng hoàn toàn chẳng hề hay biết, hoặc cũng có thể là biết mười phân rõ mười đấy nhưng lại ngàn lần tự tin.

Ngỗ Quan vương tức thời nhíu tít mày.

Cánh tay giơ ra, một thanh trường kích bạc liền hiển hiện nằm gọn trong lòng bàn tay, y nhìn nàng chằm chằm nói : "Ngươi nhìn ra được kế điệu hổ ly sơn của Tần Nghiễm vương, bởi vậy mới nhất quyết kêu bạn ngươi đi ngay. Nhưng được cái này thì mất cái kia. Tất nhiên là hắn sẽ tới Bát phương thành trước nhưng ở đó còn có tới năm diêm quân tọa trấn, e rằng chưa chắc đã làm được trò trống gì đâu. Mà ngươi thì thân cô thế cô, một thân một mình gặp hiểm cảnh thế này sợ rằng lành ít dữ nhiều, chắc tính hôm nay lấy máu tế cây kích của bổn điện rồi."

Cây kích kia đúng là thứ tốt.

Dài, sắc, hiểm.

Thậm chí liếc mắt mà trông còn chẳng thấy toát ra khí tức hung tàn đặc biệt chỉ có ở quỷ tu tà ma ngoại đạo mà trái lại lại rất chính trực đường hoàng.

Thực cũng khá lạ.

Trên người Kiến Sầu vừa rồi cũng bị thương tích một chút, nhưng cơ thể đã trui rèn qua "nhân khí" nên khả năng phục hồi hơn xa người thường. Chỉ trong chốc lát mấy chỗ bị thương đã biến mất tăm mất tích, chẳng còn lại dấu vất.

Nàng lắng nghe Ngỗ Quan vương nói mà ra chiều nghĩ ngợi, song một hồi sau lại cười đáp :

- Chứ không phải chính các ngươi muốn thấy thế sao ?

Phó Triêu Sinh với nàng hai người hợp lại có thể giết được một diêm vương. Lúc Phó Triêu Sinh tuyên bố xuất quan dưới thân phận Lệ Hàn, cục diện đã được tính trước ít nhất là như vậy rồi.

Diêm vương Tần Nghiễm đã cố ý để lại mấy bộ hồn khôi ở quỷ môn quan thì làm gì chẳng biết tâm bệnh của Nhai Sơn ? Đây cũng là đòn tâm lý.

Địch thủ dĩ nhiên phải có thủ đoạn phi thường mới tra biết được tung tích bọn họ, vì vậy mới cố ý lệnh cho Phó Triêu Sinh tuyển quỷ tu tinh nhuệ dẫn tới nghĩa địa, lấy hồn khôi Nhai Sơn ở trong làm mồi nhử, dụ nàng mắc câu. Đồng thời, diêm vương Tần Nghiễm bên Bát phương diêm điện chắc chắn cũng có chuyện quan trọng phải làm. Chúng không muốn để Phó Triêu Sinh phát giác hay thọc gậy bánh xe vào nên mới hai mặt liên thông, bày kế một lần ném đá trúng hai con chim, định vừa gài nàng trong nghĩa địa đồng thời còn có thể kiềm chế được Phó Triêu Sinh thực lực cực cao.

Nếu từ đây dò ngược lại mà suy thì sẽ thấy được nhiều chuyện lạnh người sởn tóc gáy.

Tỷ như sau chiến dịch quỷ môn quan, hai bên đã so kè thử sức nhau một trận rồi thì tại sao Cực Vực lại đi phân tán binh lực, tách biệt phòng tuyến 2?

Phía Thập Cửu Châu, đại năng ai nấy đều nhất tê xung trận còn diêm quân Cực Vực thì lại an tọa ngồi trong Bát phương diêm điện.

Cục diện như vậy phải nói là thực không bình thường chút nào.

Song từ nàng cho đến tất cả những tu sĩ Thập Cửu Châu khác, người nào người nấy đều như mải ở trên mây, không nhìn thấy nổi khía cạnh khác, chẳng đặt nghi vấn tại sao phía Cực Vực cứ ngốc nghếch xuất binh khiêu khích mãi mà chỉ biết binh lực càng phân tán thì càng dễ cho bọn họ tiêu diệt từng nhóm một, thế nên mới bất tri bất giác không tính đến một khả năng khác -

Đó chính là, từ đầu chí cuối, diêm vương Tần Nghiễm hoàn toàn không hề có ý muốn thắng trận chiến này !

Có phân tán binh lực đấy nhưng chẳng qua là để kéo dài thời gian mà thôi I

Từ trước đến giờ y chưa từng hiện thân là vì sau lưng còn có mưu đồ lớn hơn nhiều !

Mà với chuyện lấy hồn khôi Nhai Sơn dụ nàng vào tròng, bên cạnh đó lại phái Ngỗ Quan vương với Thái Sơn vương cùng hành động, bọn họ hai bên có đánh nhau đến tối trời tối đất, định được thắng bại cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Nhưng dù khoảng thời gian này rất ngắn, diêm vương Tần Nghiễm cũng hy vọng qua đó Phó Triêu Sinh sẽ biết nàng mạo hiểm quay trở lại nghĩa địa, rồi thuận đà cản trở cầm chân hắn luôn...

Điều này chứng tỏ rằng kế hoạch của y đã đến thời điểm mấu chốt !

Hay cũng có thể nói là đang ở bước ngoặt cực kỳ quan trọng !

Sâu trong thâm tâm Kiến Sầu bỗng thấy nhộn nhạo, dậy lên bất an.

Sau khi bị vây hãm trong trận quan tài, nàng đã có thử kiểm tra sơ qua, cái gọi là chín trăm bộ hồn khôi khác kia thực ra không hề có mặt ở đây. Có lẽ chúng đã nằm trong tâm khống khế của Tần Nghiễm vương từ đời tám hoánh nào rồi.

Chỉ còn nước hy vọng Phó Triêu Sinh có thể đuổi kịp...

Kiến Sầu nhìn Ngỗ Quan vương với Thái Sơn vương đang từ mé bên đi tới, đồng thời cũng nhận ra sát cục và tử cục nan giải trước mặt.

Có thể toàn thân thoát khỏi chỗ này chỉ có mỗi một cách mà thôi.

Thái Sơn Vương cứ nhơn nhơn thản nhiên tựa hồ như không hề ý thức ra rằng mình đã tới đứng cạnh Ngỗ Quan vương.

Ngõ Quan vương nghiêng đầu liếc nhìn người bạn thân hình vạm vỡ cao hớn hơn mình nhiều, cùng lúc trong lòng vừa chợt thấy xót xa vô hạn vừa tức giận đến vỡ bờ.

Y làm sao mà có thể quên được ngày hôm đó Tần Nghiễm vương thình lình xuất hiện trong điện tình cảnh ra sao ?

Trận chiến này chẳng ai có thể tự mình quyết định được.

Vẻ chua xót trong mắt dân dần tan đi, Ngỗ Quan vương cụp mắt thu lại tầm nhìn, đoạn hỏi Kiến Sầu một câu cuối trước khi đánh : "Ngươi đã hiểu rõ mọi nguyên do mục đích bên trong vậy mà còn cam tâm tình nguyện tự hãm vào thế chết thế này. Trong khi đó đồng bạn ngươi thì lại sống chết mặc bây, vô tình vô nghĩa bỏ đi, ngươi không hề thấy đau lòng hay sao ?"

- Có gì phải đau lòng chứ ?

Trong lồng ngực nàng rành rành luôn chảy một bầu nhiệt huyết sôi trào. Ngày nào nó còn chảy thì ngày đó vẫn sẽ luôn hừng hực, trái tim kia sẽ không bao giờ nguội lạnh.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn Ngỗ Quan vương, thản nhiên nói : "Huống chi cũng không cần phải để cho hắn biết làm gì. Bởi vì..."

Câu trả lời của nàng vượt quá sức tưởng tượng của Ngỗ Quan vương, khiến y giật mình hỏi lại : "Vì cái gì ?"

Kiến Sầu liên cười.

Trong khoảnh khắc nàng mở miệng cười thì hai chân đã đạp không bay tới, thoắt cái đã bước cái một ra hẳn khỏi đại trận quan tài đang vây hãm nàng chằng chẳng ở bên trong !

Ngỗ Quan vương tức thời thất kinh !

Trong khoảnh khắc, trước mắt hốt nhiên liền thấy Nhất Tuyến Thiên vung lên một đường đỏ chóe như nửa vầng trăng máu mà cả người Kiến Sầu thì đã phiêu diêu bay sát tới gần : "Bởi vì ta muốn nửa trái tim còn lại của diêm quân đó I!“
Bình Luận (0)
Comment