Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 515 - Chương 515 : Gậy Ông Đập Lưng Ông

Chương 515 : Gậy ông đập lưng ông Chương 515 : Gậy ông đập lưng ôngChương 515 : Gậy ông đập lưng ông

Vậy mà cũng dám mơ tưởng, khẩu khí thực lớn !

Từ sau khi trận quỷ môn quan kết thúc, Ngỗ Quan vương vẫn nhớ hôm đó vì để cứu Thái Sơn vương mà phải chẳng đặng đừng tế ra nửa trái tim son, thế nhưng nó lại bị Phó Triêu Sinh nuốt mất.

Dù sao thì ngày đó bởi tài chẳng bằng người nên mới ra nỗi.

Chỉ bằng Kiến Sầu một thân một mình trước mặt, ả ta dựa vào đâu mà dám càn quấy lớn lối như vậy ?

- Nằm mơ I

Ngỗ Quan vương há miệng cười lạnh, cái mặt non nớt cực kỳ thiếu niên của y liền đanh lại. Y tự lùi ra sau một bước, không chịu đối phó với đòn đánh của Kiến Sầu ngay mà mượn cái bước lùi đó để dẫn dắt Kiến Sầu tự lọt vào trong vòng vây của chúng quỷ.

Trận pháp vây không được thì người người hãm xung quanh, xem ả ta thoát đi đâu cho biết I

Dù có ba đầu sáu tay đi nữa thì hôm nay cũng phải giao xác cho y ở đây !

- Vù I

Trường kích bạc thoắt động, trong chớp mắt đã từ bên hông y nhoáng lên, lưỡi kích sắc lẻm tóe lên ánh đỏ chói mắt, cứ thế mà thẳng thừng nghênh đánh với kiếm trong tay Kiến Sầu !

Nhưng Nhất Tuyến Thiên thiên biến vạn hóa, dễ gì mà đỡ nổi !

Kiếm kích vừa va vào nhau thì liền nghe "bõm' một cái. Thanh trường kiếm vừa vung đến y hốt nhiên chợt xìu xuống hóa nước, trường kích của Ngỗ Quan vương chẳng tài nào đỡ được cái gì ! Mà sau khi hóa nước xuyên qua trường kích, Nhất Tuyến Thiên lại ngưng tụ lại, để cho Kiến Sâu nắm lấy quét về phía cổ y !

- Keng... I

Nhất thời nhất khắc ngắn ngủi, Ngỗ Quan vương tránh chả kịp I

Chẳng khác gì một ngọn núi hiểm trở sừng sững đâm thấu chân trời, kiếm Nhất Tuyến Thiên hẹp dài vun vút lao tới, trong khoảnh khắc nhìn mà kinh tâm động phách. Ánh đỏ hồng hồng trên đầu mũi kiếm vừa lóe lên một cái là đã đâm thẳng tới ngay cổ Ngỗ Quan vương rồi I

Nhưng tiếng thì lại không giống như tiếng đâm vào da thịt mà giống như va vào một thứ kim loại cũng cứng rắn y như vậy, nghe cực kỳ chói tai I

Kiến Sầu chợt cảm thấy ngay một nguồn lực phản chấn lạ lùng truyền từ đầu mũi Nhất Tuyến Thiên truyền lên, rồi dội tới lòng bàn tay, làm nguyên cánh tay và cả bả vai rung lắc dữ dội !

- Âm!

Mất tự chủ, cả người nàng liền phải lùi về sau một bước !

Thoáng kinh ngạc phiêu phù dậy lên từ sâu dưới đáy mắt nhưng trí thì lại chẳng quên quanh mình quỷ tu đang vây công trùng trùng điệp điệp, Kiến Sầu vừa lui ra sau thì đạo ấn vẩy rồng cũng lập tức nổi lên. Nàng nghiêng người xoay một cái, ra sức quét bay một loạt công kích đang nhắm vào mình của đám quỷ tu chung quanh.

Bấy giờ mới nhìn thấy rõ !

Ngỗ Quan vương đứng yên tại chỗ, dáng vẻ trông chẳng khác gì lúc trước, song vừa rồi vì đường kiếm của Kiến Sầu ban nãy sức chấn quá ư kinh khủng nên y phải lùi ra sau tới những ba bước, ở trên cổ lúc này vậy mà tự nhiên lại lập lòe lóe lên một con chữ cổ kim sắc, ánh vàng lấp lánh phả ra khí vị cổ xưa, trong đó còn quyện theo một vẻ nặng nề, dâu bể thương tang.

Lúc nãy, chính là con chữ cổ này đã lấy cứng chọi cứng, chống lại đòn đánh của Kiến Sầu !

Nhất Tuyến Thiên sắc bén hung sát nhường ấy vậy mà lại không làm sao gây được một chút vết tích nào trên thân chữ huống hồ là làm bị thương Ngỗ Quan vương đã được nó bảo vệ.

Kiến Sầu đầu mày liên nhíu chặt.

Nàng có thể thấy rất rõ rằng con chữ cổ kim sắc trên cổ Ngỗ Quan vương với chữ hiện trên thân Thái Sơn vương lúc nãy tuy không giống nhau hoàn toàn nhưng chắc chắn là có chung nguồn gốc.

Khí tức của chúng cũng khác với của thần chích mà nàng với Phó Triêu Sinh đã từng có dịp gặp qua.

Đây là một nguồn lực lượng hoàn toàn mới, chưa thấy bao giờ I

Sự việc thoắt cái liền trở nên cực kỳ khó giải quyết.

Vào lúc này, quỷ tu lúc nhúc một bầy xung quanh liền cho thấy ngay cái ưu của người đông thế mạnh. Cho dù trước giờ chưa từng tập luyện qua, hơn nữa cũng không tài nào lợi dụng được sức mạnh của trận pháp kết hợp với sức người để đạt hiệu quả cao nhất, nhưng bọn chúng hùa vào tấn công Kiến Sầu cùng một lúc nên có thể bù lại, áp đảo địch thủ được. Chỉ cần nhắm đánh tới tấp loạn xạ như thế này cũng đủ để cho Kiến Sầu vướng chân vướng tay, khó bê xoay trở.

Đại trận huyết quan bao vây nghĩa địa, Kiến Sầu ác chiến ở phía trước.

Thái Sơn vương đứng ở phía bên kia cuối cùng cũng lững thững bước vào chiến trận. Hai con mắt khổng lồ vô hồn đảo tới, lúc tâm mắt đánh xuống người Kiến Sầu thì đáy mắt liền nổi một vòng sáng đỏ tươi màu máu.

Trong đó chỉ tuyệt có sát ý !

Chết chóc, hung tàn !

Tựa hồ như thời này khắc này trên mình y chẳng còn thứ gì khác, ngay cả những gì thuộc về tình cảm cảm xúc vốn có của con người cũng phát theo ánh mắt đó mà tiêu tán.

Thái Sơn vương đúng là cực kỳ bất bình thường.

Nên nhớ trong trận chiến quỷ môn quan ngày hôm đó, nàng không chỉ đánh trọng thương Thái Sơn vương, khiến y mất hết sức chiến đấu mà sau đó lại chẳng thừa thắng truy giết đến cùng.

Nàng không làm vậy là bởi vì lúc đó biết rất rõ rằng -

Y không chỉ mất chiến lực mà còn mất cả chiến ý !

Một quỷ tu một khi đã không còn chiến ý, cho dù có cao cao tại thượng, tôn quý như diêm quân thì làm sao lại có thể hồi phục bình thường trong một thời gian ngắn như vậy, chiến lực chẳng những đạt được đến tối đa mà thêm vào đó còn mạnh mẽ hơn lúc trước khi trọng thương nhiều.

Mà điều...

Y đánh tới lúc này thực đúng như ý nàng !

Nhất Tuyến Thiên thoắt cái chợt thu lại, tiếng gió rít vun vút. Đạo ấn thuận gió dưới chân tức khắc phát động, ánh mắt Kiến Sầu lóe lên, trong sát na đó, mặc cho bao công kích hung hãn đánh rát tới sau lưng, nàng liền chuyển thủ thành công, bất ngờ lao vù về phía Thái Sơn vương nhanh như chớp điện !

Ngỗ Quan vương nhìn thất kinh ra mặt, không hiểu ra sao.

Nhưng trước những gì đang xảy ra xung quanh rõ ràng là Thái Sơn vương đã mất hết mọi cảm tính và khả năng phán đoán. Cho dù Kiến Sầu tự nhiên quyết định một cách lạ lùng như vậy cũng không thấy y có sắc mặt gì đặc biệt. Thái Sơn vương giơ hai tay lên cao rồi chắp lại, ngay lập tức cả người liền rùng rùng bành trướng, biến thành một người khổng lồ !

Chẳng khác gì một vị thân cổ xưa sừng sững trấn giữa đất trời I

Lúc Thái Sơn vương cúi đầu nhìn xuống Kiến Sầu thì hai con mắt hung hãn đã lập lòe đỏ lựng, vô tình vô cảm, từ cao tít trên không chỉ biết giáng xuống một chưởng cực mạnh.

Uy thế siêu đẳng vô cùng rõ rệt cộng với phản ứng bất thình lình như vậy có hơi quá sức tưởng tượng của Kiến Sầu, nhưng phản xạ đối phó của nàng cũng nhanh đến khiếp người.

Đạo ấn thuận gió vừa triển khai thì bao tấn công phía sau cũng mặc kệ.

Trước một chưởng áp đảo đánh xuống kia nàng mặt mũi sắc sợ chẳng lộ mà trái lại chiến ý còn hừng hực sôi trào thêm lên !

- Âm!

Gió cuốn mây vần, hư không ở ngay phía trên vùng hạ lưu hoàng tuyền chảy ngang nghĩa địa tựa như đang rùng rùng chao đảo !

Kiến Sầu dứt khoát đẩy chưởng ra !

Tít trong vùng đất của bảy mươi hai thành trì Cực Vực, ở nơi địa lực âm hoa dồi dào mờ đất như thế này thực khó mà cảm ứng thấy được một chút linh khí nào. Ấy vậy mà nàng lại vẫn ầm ầm vận động thiên phiên ấn !

Dù sao thì hôm nay đã khác xưa rồi I

Bởi trong phạm vi địa ngục mười tám tâng Cực Vực đâu đâu cũng đầy rẫy địa lực âm hoa, không tài nào điều dụng linh khí nổi mà năm đó tham gia đỉnh tranh đào thoát khỏi địa ngục, nhờ băng qua thích thiên tạo hóa trận, nàng mới có dịp thử qua được uy lực thực sự của phiên thiên ấn. Thế nhưng tu vi hiện giờ của nàng đâu phải chỉ đơn giản là tăng gấp bội mà thôi đâu !

Linh khí vốn có trong cơ thể đại năng phản hư có thể nói là cuồn cuộn như biển !

Cho dù hiện tại không cách gì bổ sung linh lực từ bên ngoài vào để có nguồn năng lượng lớn mạnh hơn nhưng uy lực của phiên thiên ấn cũng đã đủ ngang ngửa như xưa rồi !

Năm đó đòn chưởng này đã làm diêm vương Tần Nghiễm ăn thiệt một vố, mà Thái Sơn vương giờ này thần trí không có, bị đập một nhát như vậy sao có thể bình yên vô sự được đây ?

Linh lực cuồn cuộn căng phồng trong bóng chưởng, vừa sáng lóa vừa cực kỳ thuần khiết !

Nó có chỗ nào giống như phiên thiên ấn hung tàn xưa kia đâu ?

Thực như ngọc chưởng quan âm từ bi mới phải !

Mà khí tức phát ra thì vẫn luôn bạo liệt cuồng dã khiếp đảm thần hồn con người ta I

- Âm!

Trong chớp mắt, hai người chưởng đối chưởng va nhau cái rầm !

Kình nhau, trụ được chỉ trong tích tắc. Sau một thoắt yên tĩnh, còn chưa đầy một sát na kịp cho ý niệm lóe lên trong trí, thì đã có tiếng âm ầm nổ tung !

Kiến Sầu bị chấn bay ra ngoài !

Nhưng Thái Sơn vương hùng hùng hổ hổ là vậy thế mà một lần nữa lại bị trọng thương. Chưởng ấn khổng lồ chính trực mang theo khí thế cuồng ngạo nhìn như chẳng coi trời đất ra gì kia đã không chút thương tiếc xuyên thấu thủ chưởng Thái Sơn vương, hơn thế nữa lại còn đấm lút qua cơ thể khổng lồ như cổ thần của y !

Lại một lần nữa bị hủy diệt !

Mà mức độ tàn phá đợt này, so với tiếng rống tùy hứng của Phó Triêu Sinh lúc trước, còn kinh khủng hơn nhiều. Cả nửa thân người gần như tiêu tán hết, chỉ còn lại các con chữ cổ vàng kim vốn vẫn lượn lờ quấn quanh các khớp xương là còn trôi nổi phiêu phù tại chỗ cố định của chúng trong hư không.

Mãi cho đến bây giờ, Ngỗ Quan vương vừa sợ vừa tức mới định thần lại : "Đáng chết !"

Tiếng quát vang vang, sát ý tóe lửa I

Tức thời trong cơ thể thiếu niên của y liền bạo phát một nguồn lực hung hãn, trong chớp mắt đã ngùn ngụt bốc lên khỏi mặt đất, khắp người chớp điện nhì nhằng giật lóe !

Kẻ có thể được liệt vào Bát phương diêm điện thì làm gì lại chẳng có chút bản lãnh nào chứ 2

Lúc nãy đánh với Phó Triêu Sinh, bởi thực lực hoàn toàn bị áp đảo nên bao thủ đoạn chiêu trò đều không thi triển được bao nhiêu. Nhưng giờ địch thủ đang đánh lại chính là Kiến Sầu nên y tha hồ mà có dịp trổ tài I!

Trong khoảnh khắc, hai mắt hốt nhiên xanh lè. Cả người thì lắc qua lắc lại hai ba cái. Cứ mỗi lần lắc là bóng người tăng gấp ba, đến lần thứ ba thì nhân lên thành chín, rồi cứ vậy mà lao thẳng về phía Kiến Sầu đánh tới.

Pháp thân Ngỗ Quan vương chuyên tu thực ra là pháp thân cửu vĩ hồ vô cùng hiếm gặp ! Con ngươi trong mắt y vừa xoay một cái, chín cái đuôi tựa như đồ đằng trong đà lao nhanh liền vểnh cao, chín dấu pháp ấn xanh đậm cũng hiện ra ở chót đuôi. Tất cả đều tập trung chĩa vào trong, hợp thành một phiến pháp ấn cao tới đầu người, lơ lửng chắn ngay trước thân y.

Sau đó thanh trường kích sắc bén kia liền đâm thủng ấn này !

Mà toàn bộ thân người của Ngỗ Quan vương cũng phóng đi theo qua luôn, màu xanh lam trong mắt y cũng lại càng thêm sẫm.

Kiến Sầu chú mục nhìn thẳng vào đôi con ngươi kia thì có cảm giác như thấy xuân hoa thu nguyệt loáng thoáng vụt qua, biến hóa thiên hình vạn trạng !

Khuôn mặt thiếu niên thoắt cái cũng trở nên hư ảo.

Cho dù nàng tập trung tinh thần, vận dụng linh thức hết sức cũng chẳng tài nào xác định nổi phương vị của y. Người rành rành ở ngay trước mắt thế nhưng lại chẳng truy tung được gì !

- Âm!

Dưới bóng người hư hư ảo ảo như vậy, đầu mũi thanh trường kích bạc lại càng nhuốm thêm một màu lam u ám, tự nhiên liền thình lình lộ ra sau lưng Kiến Sầu.

Mà không như lúc trước, lần này nàng lại không tài nào trốn tránh nổi.

Bởi trong một nhoáng đó, cán thanh trường kích đã đâm phập tới ngay trước người nàng !

Từ đầu đến cuối nàng hoàn toàn chẳng hay biết gì, mãi đến khi cúi đầu nhìn xuống mới thấy bóng dáng Ngỗ Quan vương ở chỗ cũ đã tiêu tán tự đời nào, mà giờ thì y đã hoàn hình ngay trước mặt mình. Còn thanh trường kích bạc lúc trước y vẫn nắm trong tay lại dường như từ hư vô tụ lại, khi xuyên thấu người nàng mới biến thành vật thật.

Đầu mũi kích đâm ra sau lưng, cán lút trước người I

Ngõ Quan vương giơ tay kéo giật ra. Đầu mũi kích liền từ sau thụt lại qua lông ngực nàng, máu nóng đỏ bâm cũng từ đó chảy tràn trên lưỡi kích sắc.

Hồ ly sinh ra đã chín đuôi là thiên hồ !

Có thể di hình hoán ảnh, hí lộng thiên địa I

Phàm người nào tu pháp thân này thì hôn phách nguyên bản không phải là hôn người. Ngỗ Quan vương lúc còn sống là yêu hồ, sau khi chết vẫn tu luyện theo thuật pháp thân nên mới thành hồ chín đuôi !

Ngỗ Quan vương sinh ra vốn là hồ.

Khi mũi kích đã rút ra khỏi cơ thể, Kiến Sầu mới bắt đầu cảm thấy đau. Thần thái an nhiên điềm tĩnh đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh từ lâu, dù tim gan đã bị quấy nát hơn phân nửa nhưng trừ mày liễu hơi cau thì nàng cũng không có thái độ gì khác, trong trí chỉ thoáng vụt nghĩ đến những điều trên.

Phải trụ cho vững !

Nàng vốn phải rất hoảng hốt, hay nói đúng hơn, theo như hiểu biết của mình, Ngỗ Quan vương cho rằng sau khi bị đâm một kích nặng như vậy địch thủ phải chấn kinh ra trò.

Nhưng Kiến Sầu lại đáp lại y bằng một nụ cười ý vị thâm trường.

Nàng chỉ cười đơn giản vậy thôi thế nhưng Ngỗ Quan vương lại thấy lông tơ cả người dựng ngược I

Thoắt sau Kiến Sầu hốt nhiên xoay người. Địch thủ đáng ghờm mạnh mẽ như y mà nàng cũng bỏ lơ, chẳng thèm để ý tới, kế đó cứ chăm chăm khởi động cái thứ ấn phiên thiên kinh thiên động địa kia rồi nhắm ngay Thái Sơn vương mà ầm ầm đánh tới I

Đáy mắt lấp lánh rạng ngời tựa như bắt lửa.

Trông nàng tuyệt chẳng phải mất trí váng đầu mà là quyết phải làm bằng được, cực kỳ kiên định !

- Âm! Âm!

Lại bồi thêm một chưởng nữa !

Cho dù có chữ cổ vàng kỳ bí hỗ trợ thêm nhưng Thái Sơn vương cũng không vì thế mà phục hồi nhanh hơn. Khi Kiến Sầu đột ngột đập chưởng tới thì cơ thể tàn tạ của y chỉ mới lành lại được phân nửa.

Trong chớp mắt, bấy nhiêu đó liền tiêu tán mất tăm mất tích !

Hồn thể lại bắt đầu tụ lại, rồi hình thành nên thể xác, tiến trình này tốc độ nhanh hơn lúc tan rã ban nãy nhiều !

Mặt mũi Thái Sơn vương vẫn trơ trơ vô cảm, mà Ngỗ Quan vương đứng ở phía bên kia thấy vậy mắt liền trợn trừng thiếu điều nứt toác, máu nóng hiếu chiến bốc thẳng lên đầu !

Trông thì dường như y đau đớn hơn Thái Sơn vương nhiều. Sự quan tâm ấy hiện rõ ra mặt, không sao che giấu được. Trong tình thế cấp bách như thế này tình tự nhiên lộ, và cũng bởi vì lo nên đợt tấn công Kiến Sầu lần này lại càng mạnh hơn, điên cuồng hơn !

Sát cơ bạo trướng gấp bội !

Chúng quỷ tu không phải đại năng xung quanh hùa đánh theo nhịp giao thủ của đôi bên, nhưng sau một kích đắc thủ, tu sĩ lợi hại hơn không khỏi khựng lại giây lát. Mà một thoáng dừng tay đó lại chính là thời điểm hạ thủ rất tốt !

Vì vậy ngay lập tức, đạo đạo quang hoa vù vù phóng tới như mưa, tất cả đều nhắm về phía Kiến Sầu !

Thế nhưng ai nấy đều bất ngờ khi thấy Kiến Sầu vậy mà lại giống như không thấy không nghe, chẳng những chẳng thèm phòng thủ mà trái lại lại tiến sát tới gần Thái Sơn vương hơn nữa !

- Caaaach !

Tiếng động thình lình vang dội hư không, nghe tựa như tiếng bật mở của một cái hộp cũ kỹ đầy bụi bặm, khiến nguồn lực vừa trâm hùng vừa cổ xưa bên trong bùng phát.

Hào quang kim sắc từ sau lưng Kiến Sầu tỏa lên đến đỉnh đầu.

Đồ đằng xếp theo hình tròn, mang theo uy nghiêm vô thượng, bắt đầu xoay chuyển I

Pháp thân thiên long bát bộ !

Ai bảo hôm đánh nhau ở quỷ môn quan, chiến lực của nàng đến đó là cực hạn ?

Kiến Sầu hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lớp lớp công kích ở sau lưng. Trừ Thái Sơn vương ở trước mắt, còn lại nàng đều coi như cỏ rác !

- Âm ! Âm ! Đùng...

Hơn trăm đòn đánh vừa rồi vù vù nhắm về phía Kiến Sầu phóng tới, trong nháy mắt đã tua tủa kín cả người nàng !

Nhưng sau khi một màn chớp chớp lóe lóe loạn xạ kia tắt ngấm thì tất cả quỷ tu có mặt tại đương trường đều tròn mắt há hốc miệng : Lông tóc còn y ! Nữ tu này hứng chịu không biết bao nhiêu là đòn đánh cực mạnh của bọn chúng vậy mà lại chẳng mất cọng tóc nào !

Bóng hào quang vàng kim to lớn cao chừng ba trượng kia chưa ai từng thấy qua, nhưng thiên long bát bộ khắc họa trên đó thì lại là những thứ mà tất cả bọn chúng đều biết.

Trong bát bộ, chủ đạo thuộc về bộ thiên và bộ long. Trong thiên tất nhiên ý chỉ đức "Đại phạm thiên*", còn "long" theo như hình ảnh trên bóng hào quang thì là một con rùa to.

* Phạm Thiên là một vị thiên thân (deva) ở cõi trời sắc giới. Phạm Thiên là vua trời tối cao và là chúa tể thiên giới từ cõi sắc giới trở xuống trong Phật giáo.

Trong thời khắc đó, bóng hào quang pháp thân vừa khéo xoay nghiêng khiến hình bộ “long” nằm đúng ngay phía trên đỉnh đầu Kiến Sầu !

Bóng rùa to lớn đổ xuống, ánh sáng vàng rực tỏa ra, ôm trọn nàng vào trong.

Thực vô cùng kiên cố, vững như thành đồng !

Hơn trăm tu sĩ là hơn trăm đòn đánh tới lận đó, thế nhưng đến khi va vào quầng sáng kia thì y như mưa bụi lất phất bay lấm chuông đồng, một chút trầy xước cũng không lưu lại nổi ! Thậm chí còn chẳng lay động mảy may đến bóng Kiến Sầu đang vù vù phóng đánh về phía Thái Sơn vương !

Nàng tựa như thần phật uy nghiêm đường đường chính chính trên trời đồng thời cũng tựa như yêu ma hung tàn bạo ngược giáng trần, trông vừa lãnh tĩnh đến siêu nhiên bạt tục vừa hiếu chiến sát khí đằng đằng !

Cả người vun vút lao đi, xung quanh chớp lóe lửa điện nhì nhằng sáng lòa I

Tựa như một rặng mây vàng che khuất bâu trời, đôi cánh kim sắc khổng lồ đầy chớp điện tím rịm sau lưng nàng giang rộng, bao gọn Thái Sơn vương vào trong !

Điên quá I

Chắc chắn là nữ tu này mất trí rồi !

Ngỗ Quan vương bụng dạ nóng như lửa đốt. Trước lối đánh không giống ai này của Kiến Sầu y tức đến nói chẳng nên lời, trong khi đó cũng lại chẳng biết làm sao để Thái Sơn vương rút lui khỏi trận đánh, bởi vậy đôi con ngươi xanh lè thoắt cái liên trở nên đỏ ké, sặc mùi giết chóc !

Không thể để cho ả ta giết Thái Sơn vương được !

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, đầu óc đâu mà còn điềm tĩnh lý trí được như trước đây ?

Kiến Sầu ép tới, tấn công Thái Sơn vương như chớp giật sấm rền, dáng vẻ vô cùng liều mạng, nhất định phải đẩy Thái Sơn vương vào chỗ chết mới thôi.

Ngỗ Quan vương bèn cầm trường kích đánh thẳng tới Kiến Sầu !

Nhưng rồi cũng vẫn như bao đòn tấn công của chúng quỷ lúc nãy, nàng hoàn toàn chẳng để tâm gì tới đường kích của Ngỗ Quan vương. Cho dù có đánh ác liệt thế nào đi nữa nàng cũng có cách lách được, hoặc không thì lấy cứng chọi cứng, đồng thời vào những dịp mà người thường không tài nào lợi dụng nổi thì lại tiếp tục tìm cách tấn công Thái Sơn vương !

Chúng quỷ ai nấy đều cho là Kiến Sầu phát rồ, nhìn mà chẳng hiểu nổi mục đích của nàng.

Mãi đến khi phạm vi trận đánh giãn rộng ra đến giữa hoàng tuyên, Ngõ Quan vương đã thở hổn hà hổn hển nên mới phạm phải "sai lầm" đầu tiên...

Gọi là "sai lầm" cũng không hẳn bởi thực ra đối thủ đã tính trước hết rồi I Pháp thân cửu vĩ thiên hồ của Ngỗ Quan vương thoắt ẩn thoắt hiện, pháp ấn lại ngưng tụ lại lần nữa, rồi tranh thủ dịp này đánh thẳng đến đầu Kiến Sầu, hòng hủy linh đài có hồn phách ở trong.

Nhưng trong một chớp mắt sau đó thôi, Kiến Sầu vậy mà lại quay đầu lại !

Thực không thể nào ngờ nổi I

Bởi trước đó Kiến Sầu lúc nào cũng cứ làm như chẳng hề thấy ai, chỉ mải chăm chăm nhắm đánh Thái Sơn vương mà thôi. Bây giờ nàng tự nhiên quay đầu lại, Ngỗ Quan vương đang tức đến điên máu kia liền nhất thời phản ứng chẳng kịp.

Một tích tắc khựng lại đó đã cho Kiến Sầu một cơ hội cực lớn !

Mặt mũi lộ ra nét cười mà chính ban nãy nàng đã trưng ra cho y xem, giống y hệt như nụ cười khiến y rợn tóc gáy nổi da gà lúc trước !

Nhất Tuyến Thiên đã lại lăm lăm trong tay chẳng biết tự bao giờ I

Trong khoảnh khắc Ngỗ Quan vương phản ứng chẳng kịp kia, đường kiếm đã giáng xuống, tựa như thác đen lẫn theo một đường đỏ hồng ào ào đổ xuống. Nó vậy mà giành thế đánh trước, xuyên thẳng qua luôn pháp ấn xanh sâm mà Ngõ Quan vương đã ngưng tụ ra, rồi xỉa đến người y I

- Vuuuuùu -

Không chút trở ngại, đường kiếm khí ác liệt kinh hồn kia đã lao tới Ngỗ Quan vương, xả đôi người y ra làm hai không chút thương tiếc !

Hồn lực tán thành hắc khí, tung tóe như máu !

Trong khoảnh khắc điện quang thạch hỏa ngắn ngủi bị trọng thương đó, gió lạnh thổi thốc tới mặt, nhờ vậy Ngỗ Quang vương rút cục mới tỉnh tỉnh lại được một chút, sau đó thì đột nhiên hiểu ra mọi hành động của Kiến sầu ngay từ đầu đã vốn nhắm tới điều gì !

Đúng là lợi hại ! Mưu chước thâm sâu !

Một nửa thân người của Ngỗ Quan vương rớt xuống, mặc cho hoàng tuyền nuốt chửng. Còn nửa thân kia thì uốn éo vặn vẹo, hóa thành hắc khí giữa lưng chừng không. Nhờ có chữ cổ kim sắc điên cuồng hỗ trợ nên thân thể Ngỗ Quan vương chẳng mấy chốc đã tụ lại được như cũ. Song trông thì có vẻ nhạt màu hơn trước, mặt mũi cũng tái xanh tái xám đi nhiều.

Y đáp người xuống trước Thái Sơn vương. Thực lực tuy đã hao tổn rất lớn, nhưng lúc này y lại chỉ đưa mắt nhìn về phía Kiến Sâu đang cầm kiếm đứng ở khúc sông ngay chính phía trước, đoạn cay đắng than : "Quan tâm tất hỏng..."

Kiến Sầu quan sát hiệu quả của các con chữ cổ kim sắc đối với hồn thể của bọn họ và tất cả những biến đổi xảy ra sau đòn tấn công vừa liên tiếp vừa mạnh bạo như vừa rồi. Nghe Ngỗ Quan vương lẩm bà lẩm bẩm như vừa tỉnh cơn mê, nàng bật cười, thản nhiên khôn tả : "Gậy diêm quân đập lưng diêm quân, vậy chẳng hợp lẽ ư ?"

Đánh lại y bằng chính cách của y.

Ngõ Quan vương sao mà không nhớ cái trò vừa rồi của mình, vì muốn hãm Kiến Sầu trong trận quan tài nên y đã tấn công nàng, lấy đó uy hiếp Phó Triêu Sinh, hòng giữ chân hắn lại.

Mà giờ thì té ra người bị tính kế lại chính là y.

- Hèn gì ngươi cứ một hai muốn hắn rời khỏi đây. Trước là để hắn đi phá thế cục do Tần Nghiễm vương bày ra, sau là tránh cho hắn ở lại rồi rốt cục cũng sẽ như ta, rơi vào cái ngõ cụt "Quan tâm sẽ hỏng” này...

Sau khi tập trung đánh mạnh Thái Sơn vương, quan hệ giữa hai người bọn họ sâu cạn ra sao nàng dĩ nhiên là thấy rõ. Dù sao thì trong trận quỷ môn quan, y cũng đã từng liều chết, đem nửa trái tim son kia mà cứu Thái Sơn vương đó thôi.

Nghĩ thông mọi chuyện nhân quả trước sau, Ngỗ Quan vương lúc này mới nhận ra địch thủ mà mình phải đương đầu đáng sợ như thế nào. Ngoài thực lực mạnh mẽ, nàng ta còn trí mưu tinh tế, tỉ mỉ tuyệt luân !

Thời này khắc này y chẳng biết tự tâm còn có cảm giác gì, đầu óc suy nghĩ mông lung đủ điều, song cuối cùng vậy mà lại lên tiếng hỏi nàng : "Ngươi quan tâm đến hắn. Hay cũng có thể nói thế này: ngươi biết hắn lo cho ngươi, vì vậy nên ngươi lo cho hắn..."

Kiến Sầu giương kiếm, tinh quái cười : "Vậy thì sao 2?"
Bình Luận (0)
Comment