Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516 : Sổ Sinh Tử

Chương 516 : Sổ sinh tử Chương 516 : Sổ sinh tửChương 516 : Sổ sinh tử

Đại yêu chí tà vốn đã sẵn bản lãnh thăng thiên độn địa trong người nên chuyện di chuyển từ cuối dòng hoàng tuyên cho tới Bát phương thành thật ra cũng mau như ý nghĩ mới lóe trong đầu.

Nhưng sự việc lại phát triển theo chiều hướng khiến Phó Triêu Sinh hơi ngạc nhiên.

Ý niệm vừa động thì người hắn thoắt cái đã thoát khỏi không gian hắc ám đen kịt ở cuối lưu vực hoàng tuyền. Mà trong lúc na di đó, mới được nửa đường, hắn lại không tài nào cảm ứng được sự tồn tại của Bát phương thành, làm như giữa bảy mươi hai thành trì rộng lớn trên đất Cực Vực này từ xưa tới nay chưa bao giờ có một tòa thành đặc biệt như vậy !

Cực chẳng đã, hắn đành phải hiện thân giữa hư không, vừa đáp xuống thì hóa ra chỗ này lại là thành Phong Đô, phòng tuyến thứ tư của Cực Vực.

Hắn còn chưa kịp làm gì thì cả tòa thành dường như đã biết tới sự có mặt của hắn !

Biến động xảy ra trong nháy mắt, hoàn toàn khác xa với vốn hiểu biết về Cực Vực của hắn từ trước cho tới giờ -

- Âm! Âm ! Âm!

Thành trì lớp lớp ngút tâm mắt bên dưới cái nào cái nấy đều rào rào thi nhau rung chuyển cùng một lượt, tựa hồ như sâu tận dưới đất có nguồn lực khổng lồ nào đó đang xúi giục thôi thúc, khiến tất cả đều rùng rùng biến mình, vươn mãi lên cao !

Thật chẳng khác gì núi non vực thẳm bạt đất đứng dậy !

Phía chân trời đang lúc hoàng hôn vàng vọt tức thời liền bị lớp lớp bóng đổ âm u của các tòa thành che kín hết hẳn. Cực Vực cứ vậy mà biến thành một khu rừng thành trì nguyên sinh tua tủa rậm rạp !

Còn nơi vốn là Bát phương thành thì bây giờ đang được đám "rừng" này bảo hộ ngay chính giữa.

Dị biến đột ngột như vậy dĩ nhiên đã chặn đường đi của Phó Triêu Sinh. Thành trì ở đâu hắn có thể nhìn thấy rành rành bằng chính mắt mình, thế nhưng lại không tài nào cảm biết nổi bằng yêu thức được, bởi vậy mà đầu mày liền cau lại.

Biến đổi lớn như vậy khiến quỷ tu ở tất cả các thành kinh hãi khôn xiết, nhưng bọn chúng vẫn trụ lại trong phạm vi phòng tuyến, tạm thời không thò mặt ra ngoài.

Phía tu sĩ Thập Cửu Châu, sau khi đã hạ phòng tuyến thành Mão, chỉnh đốn lại xong xuôi thì giờ đang chuẩn bị tập trung lực lượng tiến đánh thành Sùng Dương, phòng tuyến thứ ba trọng yếu nhất, mà hiện tại tình hình Cực Vực ở vòng trong chuyển biến ra sao thì lại hoàn toàn không hay biết chút gì.

Tạ Bất Thần thẳng người ngồi trước án, xung quanh phòng ốc đơn sơ chồng chất đầy ngọc giản với thư tịch, đang thời buổi chiến loạn gấp gáp nên quang cảnh có phần bề bộn cũng là chuyện thường tình.

Đầu ngón tay đen đen chút mực thong thả lật lật từng trang sách.

Y hơi nhíu mày, mục quang trầm ngâm nhìn hết trận pháp này đến trận pháp khác qua các trang mở rộng trước mắt, vừa đọc vừa suy tính mọi biến chuyển bên trong. Mỗi khi gặp điều gì tâm đắc, y liền lưu ghi chép trên tấm ngọc giản trống để ở bên cạnh.

Mấy ngày nay hạ được thành Mão, thậm chí còn xuất kỳ bất ý hủy được đại trận vọng đài của nó, tất cả đều nhờ vào các trận pháp trong căn phòng này và sự nghiên cứu tận tâm tận lực của y. Nhưng trận pháp của mỗi thành Cực Vực đều có biến hóa riêng, tuyệt không thể từ một suy ba được. Vì vậy dù chúng tu sĩ Thập Cửu Châu lại bắt đầu rục rịch lên đường nhưng Tạ Bất Thần vẫn ở lại, miệt mài vùi đầu đọc đống thư tịch cổ trong căn trạch viện của thành Uổng Tử.

Lúc Khúc Chính Phong từ ngoài đi vào thì đống ngọc giản cạnh tay y đã được mười bảy tấm rồi.

Ngọc giản của tu giới không phải là sách vở bình thường.

Sách có to có dây đến đâu đi nữa thì nội dung chuyển tải bên trong cũng có hạn. Còn ngọc giản tuy nhỏ nhưng khối lượng nội dung chứa đựng được lại hơn xa sách, nhiều đến nỗi người thường khó mà tưởng tượng nổi.

Mười bảy tấm ngọc giản của Tạ Bất Thần kia thật đúng là kinh người.

Cửa sổ không đóng, Khúc Chính Phong lúc tới cũng chẳng giấu diếm động tĩnh, vì vậy nên khi hắn vừa bước chân vào phòng, đầu ngón tay thuôn thuôn của Tạ Bất Thân đang đè trên trang giấy liền chợt khựng lại.

Y ngước đầu khỏi quyển sách nhìn Khúc Chính Phong, sau đó đứng dậy, nhặt lấy chiếc khăn gấm trắng muốt sạch sẽ để cạnh bên lau lau dấu mực dính trên tay, trong cái cười nhạt pha chút thắc mắc, y hỏi : "Hình như Khúc kiếm hoàng có việc gì thì phải ?"

- Sắp lên đường nên đi ngang qua, vả lại mấy ngày gần đây Tạ đạo hữu Côn Ngô danh "đạo tử tử vi" nức tiếng xa gần thế này lại phát hiện trong căn trạch viện thành Uổng Tử đây có rất nhiều thư tịch xưa về trận đạo vô cùng quý giá, mà trận pháp vọng đài thành Mão cũng đã phá rồi, thành thử trận pháp vọng đài thành Sùng Dương chắc cũng là chuyện nhỏ, bởi vậy nên ta mới đáo qua xem sao đó thôi. Khúc Chính Phong cũng có thể được xem như là người có khả năng hô gió gọi mưa.

Kể từ khi cùng kề vai sát cánh đánh trận với tu sĩ Thập Cửu Châu, với thực lực mạnh mẽ vượt bậc cộng đối sách tàn khốc của mình, vị kiếm hoàng này đã khiến cho ai nấy đều phải một phen mở mắt, kính sợ kiêng ky từ tận đáy lòng.

Đơn giản ở chỗ đó là tất cả mọi người đều nhận ra hắn rất khác với ngày xưa. Nhất là các đại năng và trưởng lão đã từng kinh qua trận chiến âm dương giới mười một giáp trước, ai cũng tinh ý thấy được Khúc Chính Phong hạ thủ dữ hơn, tuyệt không nương tay chút nào, nếu giết được là giết sạch.

Chẳng riêng gì Cực Vực sợ hắn, ngay cả Thập Cửu Châu người một nhà là thế vậy mà có lúc cũng điều tiếng chê bai.

Từ sau khi phản bỏ Nhai Sơn, rồi lên làm chúa tể Tinh Hải, hắn lúc nào cũng vậy, không bao giờ ra vẻ nọ kia gì với Côn Ngô, thậm chí xã giao lấy lệ, làm bề ngoài cho có cũng chẳng thèm làm, rõ ràng đến nỗi lâu dần thành quen.

Một nhân vật như vậy nếu nói vì hứng mà ghé qua xem chơi thì Tạ Bất Thần chẳng tin.

Nhưng người ta vẫn cứ nói thế, y cũng không tiện bóc mẽ được, bèn đáp : "Bảy mươi hai thành Cực Vực càng đánh sâu vào trong càng khó phá. Trận pháp thành Sùng Dương cũng có chỗ kỳ lạ, hình như không phải chỉ là trận pháp đơn giản như vậy mà thôi đâu. Cách phá giải triệt để ta thực không chắc lắm, bởi vậy sợ là phải để kiếm hoàng bệ hạ thất vọng rồi."

- Làm gì đến nỗi chứ ?

Chẳng khác gì đang đứng trong nhà mình, Khúc Chính Phong thong thả tiến về phía cửa sổ, cử chỉ vô cùng tự nhiên.

- Khúc mỗ thấy Hoành Hư chân nhân tôn sư hình như có lo lắng quái gì đến chiến sự đâu mà. Nghe nói mấy ngày trước, sự vụ trong Côn Ngô ông ta đã chính thức giao quá nửa cho Tạ đạo hữu rồi. Trong bụng có điều lấn cấn, bởi vậy Khúc mỗ mới tới đây tìm ngài đó.

- Không biết kiếm hoàng bệ hạ thắc mắc điều chỉ ?

Xưa nay Tạ Bất Thần vẫn luôn kiêng dè Khúc Chính Phong. Nguyên nhân là vì năm đó cùng đi chung với nhau thăm dò ẩn giới Thanh Phong Am, người này chỉ đập một chưởng thôi mà căn cơ tu vi của y đã thiếu điều muốn tan tành mây khói. May mà tu vi y trên thực tế hơn xa trúc cơ chứ không thì đã bỏ mạng ở trong đó luôn rồi.

Bây giờ Khúc Chính Phong phản bỏ Nhai Sơn nên cái vụ này rốt cục không sao làm cho ra lẽ được nữa.

Khúc Chính Phong lại tự nhiên như không, làm như chẳng lý lai gì đến thù oán giữa hai người bọn họ. Tay áo bào đen tuyền anh ánh sắc kim phất lên, quàng ra sau lưng, hắn nhìn về phía Tạ Bất Thần ra vẻ như chỉ có ý muốn hỏi mà thôi : "Trận này đã xóa sổ non nửa hệ thống phòng tuyến của Cực Vực, tiến gần tới tầng thứ ba rồi. Theo ý Côn Ngô thì cứ y theo như đà cũ mà tiếp tục đánh hạ như trước hay sao 2?”

Mi mục lạnh nhạt chẳng lộ sắc, Tạ Bất Thần hỏi lại : 'Nếu không thì kiếm hoàng bệ hạ có cao kiến gì chăng ?"

-XiI

Khúc Chính Phong nghe vậy liền há miệng cười lạnh : "Ý ta thế nào, ngài không hiểu thật ư ?"

Mấy ngày gần đây, giới chúng tu sĩ Thập Cửu Châu bất thường ra sao có ai mà chẳng cảm thấy được cơ chứ ?

Kể từ sau trận quỷ môn quan trở đi, trên đầu tường thành Mão cứ thường xuyên xuất hiện mấy bộ khôi lỗ quái dị kia. Chẳng cứ gì bậc đại năng hay các trưởng lão các phái đã từng kinh qua trận chiến âm dương giới năm xưa, ngay như tu sĩ thường thôi cũng đã nhìn ra được sự khác lạ trong đó rồi.

Mấy bộ hồn khôi kia sức mạnh chẳng có mấy thế nhưng vậy mà lại cứ xông ra nhan nhản.

Tu sĩ Nhai Sơn cũng chính là tu sĩ trung vực, lực lượng nòng cốt cực kỳ quan trọng của cả Thập Cửu Châu, song lại là bộ phận phải chịu tra tấn về tinh thần, còn các tu sĩ khác thì chẳng bị sao cả.

Người ngoài có lẽ không hiểu cho lắm việc này nghiêm trọng đến đâu nhưng chính Khúc Chính Phong đã từng trải qua mọi chuyện sao lại có thể không biết mấy bộ hồn khôi kia sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào cho được.

Mà Tạ Bất Thần là kẻ rành lòng người, nên tất nhiên hiểu rất rõ mấy chuyện này.

Y cũng coi như là một trong số rất ít đệ tử hiếm hoi của Côn Ngô, dù người ta không nói chân tướng nhưng lại có thể đoán được. Theo quan điểm bản thân, mục đích của Bát phương diêm điện và mối "lo ngay ngáy" mà tu sĩ Thập Cửu Châu đang đối mặt quả thực có mối quan hệ tương quan rất mật thiết với nhau.

Nói cho cùng đều nhằm đánh vào lòng người cả.

Phía Cực Vực, đối sách của họ chính là "Phân để rã". Cứ mỗi một bộ hồn khôi xuất hiện là nó sẽ gợi cho tu sĩ Nhai Sơn nhớ tới ngàn đồng môn nhà mình đã bỏ mạng năm xưa, nhớ rồi thì sẽ nghĩ đến căn nguyên ngọn nguồn dẫn đến cái chết của bọn họ. Con người ta ở đời tâm trạng tình cảm thay đổi tùy thời tùy cảnh.

Một lần, hai lần còn nhịn được, nhưng những ba bốn lần ai mà chịu cho nổi ?

Xét đến cùng thì ngàn linh hồn tu sĩ Nhai Sơn năm xưa thực ra chẳng phải là chết về tay quỷ tu Cực Vực. Nếu truy tận gốc tính tận ngọn, bọn họ phải tìm -

Côn Ngô, kẻ đầu sỏ mà đòi nợ máu mới đúng !

Vì vậy nếu trận chiến này kéo dài, hoặc mấy bộ hồn khôi quỷ quái kia cứ xông ra thêm mấy lần nữa thì hiềm khích giữa Côn Ngô với Nhai Sơn sẽ khó mà không biến tướng càng lúc càng lớn. Ban đầu vốn định phải "yên giặc ngoài" trước, nhưng nếu chẳng may quá sức chịu đựng của người ta, người ta rốt cục phải tức nước vỡ bờ vung kiếm, vậy sao yên nổi "giặc trong" đây ?

Mà điều...

Chuyện này nếu là do ai khác hoặc do chính Phù Đạo sơn nhân đề cập tới thì Tạ Bất Thần sẽ chẳng lấy làm lạ.

Đằng này bây giờ người đó thế mà lại là Khúc Chính Phong.

Nhẹ tay bỏ tấm khăn gấm kia xuống, Tạ Bất Thần cụp mắt, trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi. Đến khi y ngẩng đầu lên lại thì hai mắt liền nhìn thẳng vào Khúc Chính Phong. Mục quang chằm chằm không chút che giấu, y cười đáp : "Hắn kiếm hoàng bệ hạ muốn tốc chiến tốc thắng chăng ? Thế mà tại hạ cứ tưởng ngài đã từng kinh qua chiến trận âm dương giới, tuy đã phản bỏ Nhai Sơn nhưng thâm thù năm xưa khó tan; giờ thấy hai phái Nhai Sơn - Côn Ngô khơi lại ân oán, thậm chí chỉ cần cớ nhỏ là đánh nhau đến một sống một còn, ngài chắc phải vui lắm... Hóa ra là Tạ mỗ mắt mù tâm chột, suy xét thiếu sót, không hiểu được chân ý của kiếm hoàng bệ hạ đúng không ?" Khá khen cho tâm địa kín kẽ kinh người !

Lá gan ngông cuồng thực khiếp đảm thần hồn !

Trước nhất là vì người ngoài cuộc nhiều khi chưa chắc đã phát giác ra thái độ của hắn đối với hận thù giữa Nhai Sơn và Côn Ngô năm xưa. Thứ nữa là vì cho dù có đoán biết được thì cũng chẳng dám nhận định lung tung, huống hồ là chất vấn thẳng toẹt lập trường với mục đích của hắn trong cuộc đại chiến này !

Nhưng Tạ Bất Thần trước mắt hắn vậy mà lại làm được.

Cái gã "đạo tử tử vi" của Côn Ngô được ông trời ưu ái này...

Đôi con ngươi trong mắt Khúc Chính Phong hơi vụt co lại, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra khí vị uy hiếp bức người, trong sát na ngó nhìn Tạ Bất Thần, đáy mắt tựa như lóe lóe chớp chớp bóng đao ánh kiếm.

Nhưng rút cục hắn vẫn không động tay làm gì.

Bởi theo như hắn thấy quan hệ thầy trò Côn Ngô của Tạ Bất Thần dường như không mấy hòa hợp cho lắm. Tâm ai có quỷ có trời mới biết được !

Khúc Chính Phong điềm đạm bật cười : "Tuy đã phản bỏ Nhai Sơn và đích xác là ta vẫn còn ghi hận Côn Ngô trước kia bày mưu tính kế gia hại đồng đạo, nhưng hiện tại chiến sự giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực đang vào thời điểm mấu chốt, ta sao có thể động tay động chân gì trong đó đây ? Bây giờ ta chỉ muốn mau mau diệt trừ Bát phương diêm điện, lập lại luân hồi cho Thập Cửu Châu. Huống hồ ta nghe nói Côn Ngô hình như cũng gấp đến đợi không nổi rồi mà ?"

- Kiếm hoàng bệ hạ nói vậy tại hạ nghe lại càng thấy khó hiểu hơn. Ánh mắt Tạ Bất Thần sắc bén nhưng miệng nói ra thì lại kín kẽ, chẳng lộ chút gì.

Cạnh đó, ở ngay giữa phòng có bày một mô hình cực lớn. Toàn bộ đều do sương khói kết tụ mà thành hình, trong đó mô tả vị trí và kiến trúc của bảy mươi hai thành Cực Vực. Hai vòng ngoài của mô hình đã hóa trắng xám, tượng trưng cho hai vành đai phòng tuyến đã bị Thập Cửu Châu chiếm cứ. Còn Bát phương thành ở ngay trung tâm của hai vòng trong thì vẫn còn đỏ sậm.

Khúc Chính Phong đi quanh mô hình một vòng, tiếu ý nơi khóe miệng vẫn không giảm, chỉ nói : "Tạ đạo hữu sao lại nghe mà chẳng hiểu thế này ? Nếu Côn Ngô đã không cần độ đại kiếp trăm năm thì hà cớ gì Hoành Hư chân nhân phải lặn lội đi cô đảo nhân gian, thu ngài làm đệ tử chân truyên thứ mười ba..."

Mục quang hai người giao nhau, ai nấy đều gườm gườm âm trầm, bén nhọn vô hạn.

Tạ Bất Thần rốt cục cũng mơ hồ nhận ra khí vị không bình thường bên trong, tự tâm hốt nhiên dậy nên đủ mọi giả thiết, thế nhưng thủy chung vẫn chẳng nói ra miệng.

Tuy vậy, sau một hồi trâm ngâm, y cũng nhìn về phía khối mô hình kia.

Việc liên quan đến chiến tranh Âm dương giới, đầu óc y thực có rất nhiều ý tưởng, chuyện cần phải tính toán cũng lắm, vì vậy cho dù Hoành Hư có giao hết quyền cho y thì ở cái nơi không nên xuất đầu lộ diện như thế này y không thể lắm lời nói hở ra được.

Nhưng chuyện này có gì thú vị đâu, ý tưởng mới chính là sở trường của y.

Tạ Bất Thân bê ngoài thong dong trấn định thật đấy, nhưng sâu trong thâm tâm y lại luôn có một bóng đen không sao xua đi được. Cái bóng ấy chính là kế sách đối phó của Cực Vực.

Nếu một người mười phần mười đủ sức đánh với kẻ khác thì hà cớ gì lại tự rút lấy từng phần nhỏ một để đấu với địch thủ sức lực sung mãn chứ ?

Vậy sẽ không bao giờ thắng nổi được.

Mà người đó lại chính là Cực Vực trong cuộc chiến hiện tại.

Rút cục Bát phương diêm điện ra cái chiêu vớ vẩn này là vì tự nhiên xảo hợp hay là vì còn đang mưu đồ ngấm ngầm gì đó ở phía sau, thành thử mới dây dưa kéo dài lằng nhằng như vậy ?

Tạ Bất Thần rời mắt khỏi thành Sùng Dương ở phía sau thành Mão trên vành phòng tuyến thứ ba của mô hình rồi từ đó lần theo nhìn quanh một vòng, sau một hồi thì mục quang chợt dừng lại trên một thành nho nhỏ nằm me mé ở góc đông nam. Ngón tay thuôn dài như ngọc vừa nhấc lên một cái thì đạn chỉ cũng "phốc" một tiếng !

Tức thời một đốm sáng bé như hạt gạo liền phóng vụt ra khỏi đầu ngón y, trong chớp mắt đã bắn xuyên qua bóng thành nho nhỏ trên mô hình, biến nó từ đen thành trắng toát, thế đi vậy mà nửa điểm chẳng dừng !

Chẳng khác gì một thanh phi kiếm nhỏ !

Từ một hướng bất ngờ, rất khác so với thói quen hành binh và lộ tuyến hay dùng của Thập Cửu Châu, nó phá liền hai vành phòng tuyến, bắn thẳng tới Bát phương thành !

Trong tích tắc đạo ngân quang nhỏ như hạt gạo kia biến trắng cả khối mô hình, Tạ Bất Thân điềm nhiên ngoái đầu lại nhìn Khúc Chính Phong hỏi : "Như thế này, vậy có được không ?"

Từ khi chiến tranh âm dương giới lại bùng nổ cho đến giờ, tu sĩ Thập Cửu Châu lúc nào cũng thẳng một đường mà đánh. Làm như chỉ có thế mới tỏ rõ được khí khái hiên ngang lẫãm liệt, quang minh chính đại của mình vậy; bắt đầu từ quỷ môn quan, rồi tới thành Mão, thành Sùng Dương, thảy đều không đổi.

Không ai ngờ được rằng bọn họ sẽ đi đường vòng tấn công.

Bởi vì đây là cuộc chiến của tu sĩ, thắng bại phần lớn đều nhờ vào sức mạnh áp đảo, cho dù có vận dụng mưu kế thủ đoạn thế nào, tác dụng cũng không nhiều lắm.

Nhưng bây giờ Tạ Bất Thần có ý này...

Hàng mày kiếm hơi cau lại, đoán ra được kẻ trước mắt đang tính toán điều gì trong bụng, Khúc Chính Phong định đáp lại, nhưng không ngờ ngay khi vừa mở miệng định nói thì mặt đất dưới chân chợt rung chuyển.

Ban đầu chỉ hơi rung rung, sau đó mạnh hơn, tuy vậy thoắt sau thì đã dữ dội đến nỗi đứng chẳng vững nữa !

Hai người liền cau mày. Ngay khi vừa nhận ra tình hình bất bình thường thì bọn họ cũng đồng thời phi thân bay ra, trong tích tắc đã đứng trên đầu tường thành thành Mão giờ đã gần như một đống gạch vụn, dõi mắt nhìn ra xa tít ngoài Cực Vực !

Nhất thời kinh hồn !

Chẳng biết tự bao giờ bóng thành trì khổng lồ đang rùng rùng lớn dậy kia đã đâm nát đường chân trời tù mù phía xa. Dáng vẻ ngạo nghễ đầy thách thức, nó cứ thế mà phô trương mọi góc cạnh nanh ác trước mắt mọi người I

Bờ sông hoàng tuyên thì lại tựa như một vùng không gian biệt lập khác.

Nơi đây bóng tối dây đặc bao trùm tứ phía, mọi tiếng động từ thế giới bên ngoài đều không tài vọng tới nổi. Trận đánh giữa Kiến Sầu với Ngỗ Quan vương và Thái Sơn vương đang đến hồi mấu chốt.

Tuy nhìn thấu được tính toán của Kiến Sầu, nhưng Ngỗ Quan vương cũng biết rất rõ rằng mưu kế như vậy vốn không phải dễ dầu gì mà phá giải được. Hơn nữa giao chiến thế này y cũng chẳng tài nào chiếm nổi nửa điểm thượng phong.

Ngỗ Quan vương thực không sao bỏ Thái Sơn vương cho đành.

Mà Kiến Sầu dù có bị lật tẩy đi nữa thì vẫn cứ luôn chăm chăm đuổi đánh Thái Sơn vương lầm lầm lì lì không bỏ. Kẻ thì phòng ngự cực mạnh, chẳng thèm đếm xỉa gì tới công kích ào ào bắn tới sau lưng; kẻ thì hồi phục cực nhanh, nhìn ngoài không biết lý do tại sao, nhưng thương tích càng lúc càng nặng, càng lúc càng lớn y vẫn cắn răng chịu đựng, tuyệt không hề lộ ra vẻ gì là đau đớn.

Đánh nhau như vậy thực quả hiếm thấy, và cũng thực đáng sợ vô cùng !

Ngỗ Quan vương cứ tưởng đâu ỷ sức đánh thật mạnh là có thể lấy mạng Kiến Sầu cái vèo, kết thúc gọn lẹ để Thái Sơn vương không phải chịu đựng các đòn tấn công liên miên như tra tấn của nàng nữa, nhưng thực lực của y hiện tại không đủ để áp đảo Kiến Sầu như lúc trước đã áp đảo Phó Triêu Sinh, bởi vậy ác chiến gân hai khắc rồi mà cũng không tài nào gây ra được một chút uy hiếp trí mạng nào với nàng.

Trái lại, Ngõ Quan vương càng đánh thì càng nóng lòng, sơ hở cũng càng lúc càng nhiều.

Cho dù y vẫn luôn tự nhủ mình phải bình tĩnh lý trí, nhưng đầu óc lại bị tình cảm chỉ phối, xúc động không sao dằn xuống được, nên chẳng chóng thì chày thế nào Kiến Sầu cũng sẽ có dịp quật lại mà thôi. Một lần, hai lần, ba lần...

Cứ tiếp tục như vậy, trước có ưu thế thì giờ cũng phải mất dần.

Mới đầu trông phe Ngỗ Quan vương còn có vẻ áp đảo, nhưng đánh qua đánh lại một hồi bọn họ lại lâm vào thế kẹt.

Vì bị địch thủ ỷ đông vây công, Kiến Sầu ra tay vô cùng ác liệt, lại nhờ vận dụng được cả hồn lực lẫn linh lực nên càng đấu càng mạnh, càng đánh càng hăng, cực kỳ ra dáng của "Một kẻ trấn ải, vạn người khó lọt" !

Khiến ai cũng phải kinh hồn táng đởm !

Cho dù bọn họ có ỷ vào các chữ cổ "Luân hồi pháp điển" được diêm vương Tần Nghiễm tế luyện trên thân nhưng tỉnh thần chiến ý một khi đã dao động, thực lực hao tổn thì không tài nào né tránh nổi được.

Thậm chí chiêu trò mưu chước tâng tầng lớp lớp cũng dân dần cạn đáy, địch thủ biết tỏng hết cả.

Đến nỗi đánh nhau cho tới giờ này, Ngỗ Quan vương vừa mới giơ trường kích lên là Kiến Sầu đã biết ngay sau đó y sẽ giở chiêu gì.

Áp chế hoàn toàn I

Nếu tự thân không từng kinh qua, Ngỗ Quan vương thực chẳng dám tin trên đời này lại có địch thủ mạnh mẽ khó nhăn thế này !

Cứ tiếp tục như vậy rút cục chỉ còn nước thua mà thôi !

Đối mặt trước nguy cơ bị thương, y vận hết sức khởi động một luồng hồn lực rồi ngửa cổ thét lên một tràng, tiếng nghe như chẳng phải tiếng người nữa mà tựa như tiếng bạch hồ tru thảm !

Thoáng chốc, gió lạnh rét buốt xuyên thấu y sam.

Con ngươi trong mắt Ngỗ Quan vương xoay chuyển chín lần, ảo ảnh núi hoang thôn vắng chồng chồng lớp lớp hiện ra, sau lại nhập lại biến thành một tòa diêm điện nguy nga rờn rợn, hào quang lập lòe âm u xanh thẫm. Tòa điện thoắt cái chợt như vật thực, thình lình nhào về phía trước, ụp thẳng xuống đầu Kiến Sầu I

Trong chớp mắt, đất trời như hoán chuyển !

Kiến Sầu vốn cảm thấy sắp đến thời điểm cất vó, cứ tưởng đâu bồi thêm cú nữa là lấy mạng kẻ địch được rồi, đang lăm lăm chờ dịp động thủ thì hốt nhiên trước mắt tối sầm, nhìn quanh nhìn quất, dòng hoàng tuyền đỏ quạch với khu nghĩa địa xương trắng chất chồng đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhưng thân thì thời này khắc này đang đứng trong một tòa diêm điện khổng lồ.

Ngỗ Quan vương, địch thủ của nàng, ấy vậy mà lại đang ngồi cao cao trên bảo tọa diêm quân ở cuối sảnh điện, trên người vận y phục diêm quân oai nghiêm, đầu đội vương miện rũ mười hai dây châu, tay thì cầm một cuộn thẻ tre vàng sẫãm, hai mắt y sừng sộ trợn lên nhìn nàng, dáng vẻ trông cực kỳ bức bách hiếp người.

Kiến Sầu cau mày.

Khuôn mặt Ngỗ Quan vương khuất sau hàng rèm châu từ trên vương miện rũ xuống, cặp mắt mèo vốn xanh sẫm thế mà lại biến thành mắt cáo yêu dị, nhìn vô cùng hút hồn.

Ngỗ Quan vương đẩy tay, từ từ trải cuộn thẻ tre ra.

Trên rìa cuộn tre, ba chữ "Sổ sinh tử" viết theo kiểu chữ triện liền hiện ra, u ám đến cực điểm.

Ngỗ Quan vương phóng mắt nhìn xuống Kiến Sầu bên dưới, khóe miệng nhếch lên vẽ thành một nụ cười tai quái : "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết đứa con yểu mạng của mình giờ đang ở đâu sao ?"
Bình Luận (0)
Comment