Chương 517 : Luân hồi xoay chuyển
Chương 517 : Luân hồi xoay chuyểnChương 517 : Luân hồi xoay chuyển
Sao sao lấp lánh ngân hà, bóng nguyệt quạnh quế một nền trời xanh.
Ánh trăng trong trẻo dìu dịu từ cửa điện tràn vào mơn man quanh thân, quyến luyến chân nàng. Gió đêm lành lạnh hây hẩy, tà áo lất phất đùa theo. Đất trời đâu đâu cũng thoang thoảng một chút khí vị hông trần thanh lãnh, khiến hồn người trong một thoáng cứ ngỡ như về lại cô đảo nhân gian khi ấy.
Đời người có vui có buồn, con tim có khi khóc khi cười.
Kiến Sầu quả thực thoáng có chút bàng hoàng, nhưng đó không phải là vì câu nói của Ngỗ Quan vương mà chỉ vì nó khơi dậy trong nàng những hồi ức thời cũ.
Mãi một hồi sau nàng mới thu lại mục quang, ngẩng nhìn lên Ngỗ Quan vương. Trong đại điện âm u, ánh sáng nơi đáy mắt nàng trông không rõ lắm, thế nhưng giọng nói thì lại vô cùng rõ ràng : "Năm xưa lúc ta lạc tới Cực Vực, trong thâm tâm thực đúng là có chút chấp niệm về sổ sinh tử và đứa bé kia. Vốn định nhờ Trương Thang tra cứu giúp song rốt cục lại chẳng được. Ngờ đâu có tâm trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu, liễu xanh um..."
Ngõ Quan vương nghe vậy, vẻ quỷ quyệt nơi đáy mắt lại càng đậm hơn thêm, đồng thời cũng nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình đúng là đã khiến Kiến Sầu động tâm. Nàng ta quả thật muốn nhìn qua sổ sinh tử để cởi bỏ chấp niệm năm xưa.
Mà điều giọng điệu lại có chỗ là lạ.
Ai quen với Kiến Sâu nếu nghe được sẽ có thể dễ dàng nhận ra nàng miệng nói thì nói vậy nhưng âm điệu thì lại phiêu hốt nhẹ nhàng như mây khói, trong đó tuyệt không có chút háo hức nào mà trái lại còn mang hơi hướm vân đạm phong khinh đã biết hết cả rồi.
Nhưng vào lúc như thế này, chút tiểu tiết vụn vặt đó Ngỗ Quan vương sao còn có thể để ý đến nổi ?
Y nhấch miệng cười còn tươi hơn trước, đoạn nói : "Trần thế xưa nay có câu : "Sống chết có số, giàu sang do trời". Sinh tử của người phàm đa phần đều có ghi trong cuốn sổ này. Mà nó lại là đồ Tần Nghiễm vương nắm giữ. Đại phán quan dưới quyền chỉ biết một phần rời rạc để tính toán tra nghiệm mà thôi. Năm xưa cho dù ngươi có nhờ Trương Thang xem giúp thì y cũng chẳng có tài cán thông thiên gì mà làm. Mà bổn điện lại là một trong diêm quân tám điện, nhìn lén bí mật luân hồi không khó. Chẳng những có thể tra sổ sinh tử mà ngay cả việc lôi hồn phách con ngươi ra khỏi lục đạo luân hồi, sửa mệnh cho nó ta cũng làm được luôn."
Thiên không cao cao, vầng trăng cô liêu lặng ngả về đông. Ánh vàng tung tóe đổ nghiêng, tựa như cũng cùng hòa với nước sông thấm đẫm đôi bờ hoàng tuyên. Sắc trăng bàng bạc tuôn rơi trên người Kiến Sầu, bao trọn nàng trong quầng sáng thanh lãnh của mình, thế nhưng trên mặt đất lại tuyệt chẳng thấy bóng nàng đổ xuống.
Kiến Sầu dường như không hề để ý tới điểm khác thường này.
Mục quang nàng từ khi đã hạ xuống người Ngỗ Quan vương rồi thì chẳng rời đi lấy nửa ly, cả người yên lặng đứng đó nghe y nói một tràng, mi mắt chầm chậm khẽ buông.
Trường kiếm vốn giương cao thì giờ đây đầu mũi cũng theo thời chúc xuống.
Sau một hồi thật lâu vừa như ngẫm nghĩ vừa như phải đấu tranh tư tưởng, Kiến Sầu mãi rồi mới lại ngước mắt lên : "Ở đời xưa nay làm gì có chuyện tự nhiên rớt bánh trúng người ngon lành như vậy chứ. Ngài đã tuân lệnh diêm vương Tần Nghiễm mà tới thì tất nhiên sẽ chẳng có việc đi phân ưu gỡ khó với địch thủ. Nếu Ngỗ Quan vương điện hạ ngài muốn lôi hồn phách đứa bé ra khỏi luân hồi lục đạo cho ta, hơn nữa lại còn đổi tên, việc này chắc hẳn không dễ dàng gì đúng không ?"
- Giữa ta với ngươi không có cái thù một mất một còn.
Ngỗ Quan vương đè tay lên sổ sinh tử vận lực đứng dậy, sau đó ấy vậy mà lại tiến bước về phía Kiến Sầu, mười hai chuỗi châu rũ trước vương miện rung rung, va vào nhau lách ca lách cách :
- Ta phụng lệnh mà tới, vốn dĩ định lợi dụng ngươi để bày kế chặn đường người bạn yêu tà của ngươi. Thế cục này bị ngươi nhìn ra ngay từ đầu nên rốt cục lại không thành. Những việc mà ta có thể làm sau đó chẳng qua chỉ là lấy công chuộc tội, dù gì cũng phải giết cho được ngươi để còn bàn giao, báo lên trên. Thế nhưng trước nhất ta đã quá coi thường ngươi, thứ nữa Thái Sơn vương là bạn chí cốt với ta, thành thử mới dẫn đến cục diện không lối thoát như thế này. Thật ra Cực Vực có luân hồi hay không, ai lên làm chúa, mấy chuyện này chẳng có liên quan gì mấy đối với ta. Đã vậy thì sao không tranh thủ dịp này bắt tay giảng hòa 2? Việc tra hồn cải mạng sổ sinh tử này coi như là chứng tỏ lòng thành của ta cho Kiến Sầu đạo hữu thấy, tuyệt không có ý khác.
Chứng tỏ lòng thành ư ?
Y nói thế này đúng là đã tự hạ mình hết mức.
Mặt mũi Ngỗ Quan vương vào lúc này hoàn toàn không có vẻ gì là thiếu niêu ngây ngô như trước kia mà trái lại lại toát ra hơi hướm phóng khoáng yêu dị, từng câu từng lời chỗ nào cũng hợp tình hợp lý, bói không đâu ra bất bình thường.
Kiến Sầu làm như nghe xuôi tai, đoạn hỏi : "Ngỗ Quan vương nói vậy có thật không ?”
- Dĩ nhiên là thật.
Đến lúc này, Ngỗ Quan vương đã bước tới, đứng lại ngay trước mặt Kiến Sầu, đôi con ngươi yêu dị chợt ánh lên một chút gì đó thương hại, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn trước nhiều. Nói xong y vậy mà lại còn thẳng thắn giơ sổ sinh tử đang cầm trong tay ra đưa cho nàng : "Đây là danh sách các trẻ phải đầu thai trên cô đảo nhân gian năm đó. Đối với ngươi ta đã không còn sức đánh trả, ngươi nếu chẳng tin thì có thể mở sổ ra xem, tự mình tra xét đi."
Sổ sinh tử đấy I
Sống chết của người phàm dường như đã định trước hết rồi, chỉ có một số cực ít là có thể thoát ra được, vì muốn tự mình định đoạt vận mạng của mình nên mới nhập thành Uổng Tử hoặc không thì đi làm tu sĩ.
Sau khi trở thành tu sĩ rồi thì tự nhiên sẽ thoát khỏi cái kiếp bị vận mạng trói buộc.
Ít ra nhìn bề ngoài thì như thế.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn cuốn sổ sinh tử đưa tới trước mặt, kế lại nghĩ đến bao chuyện sống chết sinh tử nửa đời chìm nổi đã từng gặp qua mà trong lòng không khỏi bùi ngùi, ngổn ngang trăm mối.
Nàng giơ tay chầm chậm tiếp lấy, ngón tay vừa khẽ hích một cái thì nguyên cả cuộn thẻ tre vàng sẫm liền trải rộng ra.
Bây giờ, trăng tròn trên trời đang chiếu thẳng ngay trước cửa điện. Ánh nguyệt bàng bạc xuyên thấu hư không, tuôn theo làn tóc xanh mà đổ xuống đôi vai mảnh khảnh gây gây của nàng, thuận đường soi tỏ từng con chữ triện khắc trên thẻ tre. Đây đúng là sổ sinh tử cô đảo nhân gian.
Đầu sổ có ghi năm. Kế là khúc khúc thông tin từng người, trong chép ngày sinh, tuổi thọ, quê quán và tên họ cha mẹ.
Bởi vì đây là sổ sinh tử của tám mươi năm trước nên có thể thấy rất nhiều trẻ sinh ra vào thời gian đó đều đã lớn hết cả. Đứa nào đoản mệnh thì tất nhiên đã vào lại luân hồi, dựa theo thiện ác thành tựu nghiệp quả mà được phân vào lục đạo thích hợp. Đứa nào số thọ thì vẫn còn sống trên dương thế, nhưng tất nhiên cũng đã thuộc vào loại già cả gần đất xa trời.
Kiến Sầu cứ từ trên xuống dưới xem từng tên một, mãi đến gần chót thì thấy có một chỗ để trống. Bởi còn chưa được đặt tên nên mới không tên không họ : Ngày sinh là hai mươi bốn tháng tám, giờ tuất, canh ba; thọ sáu mươi chín tuổi, quê quán Giang Ninh, cha Tạ Vô Danh, mẹ Tạ Thị Kiến Sầu.
Lệ nóng nơi khóe mắt bỗng đâu nhỏ "tách" một tiếng. Khi rớt xuống chỗ để trống trên sổ sinh tử, giọt nước mắt ấy liền loang ra thành một khoảng loang loáng sắc vàng lẫn cùng với chút bụi trần.
Thế nhưng khóe môi Kiến Sầu lại nhếch lên cười, trong lòng tuyệt không cảm thấy có chút gì đau xót, thậm chí là thù hận đến mất lý trí cũng chẳng có, chỉ thấy hơi tiêng tiếc mà thôi.
Chuyện cũ như mây khói thoảng qua, rốt cục cũng không nắm giữ được.
Dù rằng sự tồn tại của đứa bé ấy đã lưu lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng nàng, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là dấu ấn mà thôi. Người luôn muốn tiến về phía trước, mỗi khi ngoảnh đầu ôn lại chuyện cũ lại thấy nó chẳng qua chỉ là một dấu ấn xấu xí hay đẹp đẽ, xong thì thở dài một tiếng cho qua.
Ngỗ Quan vương đứng cách Kiến Sầu rất gần, nhưng bởi nàng cúi đầu nên y không nhìn được sắc mặt nàng mà chỉ thấy có mỗi giọt nước mắt chân chân thực thực kia.
Từ Thập Cửu Châu cho đến Cực Vực, tu sĩ đại năng há được mấy người ?
Nếu đã chẳng được là mấy thì nước mắt của tu sĩ đại năng lại còn hiếm hoi không biết bao nhiêu mà kể.
Tham ngộ trời đất, đắc đạo thăng thiên.
Có bao nhiêu người vào lúc nhập thế có thể nếm trải hết mọi bi hoan ly hợp, cay đắng ngọt bùi của cả một đời người ? Một sớm phản hư, tâm tư thông thấu, có thể nhìn lén được thiên đạo là dần dần thoát được trói buộc. Đối với ly tan sum họp tâm thường nơi trân thế, lòng ai nấy đã đều tĩnh lặng như nước từ lâu.
Nhưng người nữ tu đứng trước mặt y đây hình như không giống như những người khác cho lắm.
Ngỗ Quan vương kiên nhân chờ chứ không hối thúc, nếu không sợ là Kiến Sầu sẽ lại tỉnh táo tinh thần, thoát khỏi tình trạng bồi hồi xúc động như hiện tại; hơn nữa đang trong thời điểm nhạy cảm, có thể sẽ bị lộ tẩy cũng không chừng.
Cái y cần chính là thời cơ thích hợp nhất.
Chỉ cần nắm bắt được cũng đủ để chuyển bại thành thắng !
Kiến Sầu dường như đã thoát ra khỏi tâm trạng vừa rồi. Nàng giơ đầu ngón tay ra định lau đi vệt nước mắt rơi trên phần để trống tên kia.
Thế nhưng khi vừa chạm vào thì từ đầu ngón tay liền tỏa ra một quầng sáng tím trong suốt I
Trong khoảnh khắc đó, đôi con ngươi trong mắt Ngỗ Quan vương hốt nhiên vụt co lại, đầu óc ong ong đùng lên một tiếng ! Năm xưa, lúc Kiến Sầu ẩn dấu thân phận tham gia đỉnh tranh, đột phá cảnh giới hồn châu lên ngọc niết, mọi chuyện xảy ra ra sao, hết thảy đều hiện lại trong trí y...
Màu tím đế vương !
Quầng sáng tím trong suốt kia mới đầu rất nhỏ, thuần khiết u tịch, thế nhưng chỉ chớp mắt sau đã trướng lên, tuôn trào như thác đổ, làm sáng rỡ nguyên cả tòa diêm điện !
Kiến Sầu với sổ sinh tử đều được quầng sáng bao trọn bên trong.
Một chốc sau, ở chỗ để trống trên cuộn thẻ tre có một hàng chữ bay lên khỏi quầng sáng tím óng ánh như ngọc rồi hóa thành một vụ sương mực đen mù !
- Ông... I
Trong hư không có tiếng chấn động vang lên I
Ánh sáng tím vô tận tập trung co lại, lấy Kiến Sầu đang cầm sổ sinh tử làm tâm điểm mà quấn tới quấn lui, hình dạng như các mảnh trăng khuyết, hợp lại như sáu cánh hoa màu tím xoáy tít xung quanh !
Trong vòng quay đó, sổ sinh tử vàng đậm trông vô cùng trang trọng và đầy áp bách.
Lúc quầng sáng như đóa hoa tím bắt đầu chuyển động thì vụ khí sương đen như mực dạng kiểu chữ triện đã bay lên khỏi sổ sinh tử kia, nó dường như bị một nguồn lực kỳ lạ nào đó hút lại nên phải bay trở về, hình dạng tựa như ngấn nước từ trên trời buông mình rơi xuống trên một cánh hoa đang khi cả bông đang xoáy tròn vun vút.
Thành thử vòng xoay bất chợt khựng lại ! Vụ khí đen như mực kia ngưng tụ thành giọt nước rồi phập phà phập phồng ngọ nguậy biến lớn, trông chẳng khác gì một đứa bé đang nằm trong bụng mẹ, thoắt sau thì đã mọc ra hai chân hai tay, đầu cũng lấp ló nhô lên.
Kế đó, thân mình vươn dài, mặt mũi dần dần rõ nét.
Cuối cùng thì thành hình một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Người trông như họa, dáng vẻ chẳng khác gì núi non thủy mặc nhàn nhạt chập trùng xa xa, đường nét mặt mày rất giống Tạ Bất Thần, thế nhưng nó lại không có cái khí vị xa cách bẩm sinh như y mà vô cùng thân thiện gân gũi, đồng thời cũng dịu dàng trong sáng hơn nhiều, chẳng khác chỉ tuyết từ trời cao rơi xuống, rồi tan trên ngọc ấm.
Trong tích tắc nó ngước mắt nhìn về phía Kiến Sầu -
Quang hoa đang xoay tròn liền tan vỡ, lục đạo sụp đổ !
Ánh sáng tím đế vương trong đại điện vô thanh vô tức tắt phụt, kim quang vàng vàng trên sổ sinh tử cũng lặng lẽ tối đi.
Chỉ có thiếu niên dáng người hiên ngang, trông vẫn còn đôi chút thơ ngây kia là vẫn đang đứng dưới ánh trăng bạc.
Ngay khi nó vừa nhìn thấy mặt nàng thì khóe miệng liền sáng lên một nụ cười vừa trong veo vừa lóa mắt, thần thái thực chẳng khác gì nắng ấm sau độ tuyết rơi.
Trong đó còn quyện thêm chút vui mừng thân thiết.
- Sao mẹ lại ở đây ?