Chương 518 : Nhiệt huyết nguội lạnh
Chương 518 : Nhiệt huyết nguội lạnhChương 518 : Nhiệt huyết nguội lạnh
Nếu tất cả những gì trước đó đều giả dối thì vào thời khắc này Kiến Sầu đúng là có hơi bàng hoàng : tỉnh dậy trong quan tài, kế thì bái Phù Đạo sơn nhân làm thầy, từ đó về sau dấn thân vào con đường tu đạo trên Thập Cửu Châu, tất cả những điều đó thực chẳng khác gì một giấc mơ mà trong đó tự thân đã trải qua cả đời.
Tỉnh lại rồi, cuộc sống của nàng cũng vẫn như trước.
So với bao nữ tử chất phác đơn thuần khác trên cô đảo nhân gian, nàng tuyệt chẳng chút khác biệt.
Thậm chí thiếu niên trước mặt cũng là người thực cả.
Ngày hôm đó, vị Tạ tam công tử xưa kia đi xuống huyện học rồi trở về, đường mòn bùn sình chật hẹp cũng gắng che dù mà đi, trên đường chẳng hề gặp phải con người kỳ quái nào, cứ thế đi thẳng về nhà.
Nàng tiếp lấy cây dù trong tay hắn, sưởi ấm tay hắn. Rồi chờ cho hắn liên miên một tràng những chuyện vụn vặt ở trường huyện xong xuôi, nàng lúc đó sẽ thẹn thùng cười bảo hắn rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được làm cha.
Không biết nghe xong, mặt mũi hắn sẽ như thế nào nhỉ ?
Có lẽ là sẽ ngẩn người một hồi thật lâu, không nói tiếng nào, cứ vậy mà trân trân nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch nhếch cười, làm như vô cùng trấn định. Nhưng chẳng được mấy chốc đã làm bộ chẳng nổi nữa, hắn liền toét miệng ra cười, cái mặt vốn luôn thanh lãnh điềm đạm thoắt cái cũng hồng hồng ấm áp.
Sau đó hắn sẽ vắt óc tìm đặt tên cho con : Một tên thật hay đúng theo quy củ chuẩn mực, một tên khác là nhũ danh để tiện cho cha mẹ gọi bảo, và một tên tự có ý nghĩa sâu sắc để sau này lớn lên cập quan rồi sẽ dùng...
Tiếc thay, đầu óc nàng vẫn luôn tỉnh táo.
Hay nói cho đúng, bây giờ Ngỗ Quan vương mới giở mánh này thì đã quá trễ rồi.
Cho nên nàng chỉ giương mắt ngó người thiếu niên trông rất tự nhiên thân thiết kia thôi chứ không hề tỏ ra vô vập mừng rỡ thái quá, tay chân luống cuống lập cập lại càng tuyệt chẳng có, cứ vậy mà sững ra nhìn.
Nhưng người thiếu niên đứng trước mặt nàng lại dường như không hề để ý đến tất cả những điều trên. Thấy nàng không trả lời mình, nó bèn nghiêng nghiêng đầu tiến vê phía nàng, sắc mặc ra chiều thắc mắc khó hiểu : "Mẹ, sao mẹ không đoái hoài gì đến con ?"
Mỗi bước một gần.
Trông không nhanh không chậm, nhưng mặt mũi thì lại vô cùng ân cần tha thiết.
Song đến lúc nó chỉ còn cách Kiến Sầu sáu thước, mà trong khi đó nàng vẫn còn đang chấn kinh, chưa định thần lại được trước thực trạng tự bản thân mình chẳng những có thể khiến sổ sinh tử biến hóa, đã vậy lại còn có thể sưu hồn từ lục đạo luân hồi, Ngỗ Quan vương đứng gần đấy rút cục cũng nắm bắt được cơ hội ngàn năm một thưở !
Con mắt cáo yêu dị của y liên tầng tâng gợn sóng, tỏa ra hào quang âm u xanh thâm.
Còn người thiếu niên kia cũng chợt khựng lại, mục quang đã chẳng còn thân sắc. Thoắt sau, đôi con ngươi của nó chợt trở nên âm u, nhuốm xanh y như mắt cáo của Ngỗ Quan vương. Khi ngẩng lên nhìn, ánh mắt ấy liền rọi sâu xuống đáy mắt Kiến Sầu ! Pháp thân thiên hồ cửu vĩ, thuật mê hoặc thuộc hàng thượng thừa !
Trong tình trạng không chút phòng bị gì như thế này, hay nói cho đúng là bảo hộ cực kém, Ngỗ Quan vương chắc mẩm rằng ngay cả tu sĩ đại năng cũng không tài nào thoát nổi sức huyễn hoặc của nó.
Kiến Sầu cũng chẳng ngoại lệ I
Sau một thời gian dài phải dằn mình chịu đựng đủ thứ áp lực như vừa rồi, khí tức giết chóc đã ém xuống trước kia rốt cục cũng bành trướng, bạo phát gấp mấy lần !
Ngõ Quan vương tung người nhảy lên, pháp thân thiên hồ liần lập tức lóe sáng !
Dưới ánh trăng bạc, bóng y xanh xanh âm u trông vô cùng quái quỷ hung tàn I
Lúc Ngỗ Quan vương ngửa cổ tru lên, ngân hà chi chít sao đêm trên không liền sa xuống, ánh trăng dưới mặt đất loang loáng tụ lại như nước, còn mặt trăng ngoài điện lớn đến dị thường thì phóng vào trong điện, sau khi bay lướt qua đỉnh đầu Kiến Sầu liền rớt xuống tay Ngỗ Quan vương.
Y chỉ nhẹ nhàng giơ tay bắt lấy, bóng nguyệt liền hóa thành thanh kích.
Tinh tú là ánh sáng của nó, còn ánh trăng là bóng của nó.
Ngỗ Quan vương liền cầm thanh trường kích do tinh tú hóa thành ấy đâm về phía Kiến Sầu !
Khoảng cách chưa tới một trượng I
Không ai có thể tránh nổi.
Thậm chí Ngỗ Quan vương còn chắc mẩm rằng ở thời điểm này, địch thủ của mình sẽ tuyệt chẳng có dịp đánh trả : Bởi vì giữa y và Kiến Sầu, người thiếu niên kia vẫn còn đứng đó, dù thế nào đi nữa, nàng ta sẽ không thoát được tay mình !
Ăn rồi I
Thái Sơn vương chắc sẽ không sao đâu.
Trong tích tắc thanh trường kích đâm tới Kiến Sầu thì đồng thời các ý niệm trên cũng vang vang trong tâm khảm y !
Nhưng vào thời khắc đó, khi ngước mắt lên nhìn Kiến Sầu qua bóng dáng thiếu niên đứng giữa kia, y lại chợt thấy khuôn mặt vẫn còn vương lệ ấy thế mà lại nhếch lên một nụ cười giễu cợt !
Trong đó còn lẫn theo vẻ thương hại với khinh miệt I
Ngõ Quan vương còn chưa kịp hiểu được nụ cười đó hàm chứa điều gì thì trong đại điện chợt có tiếng sáo ngân vang !
- Âm! Âm!
Xung quanh tức thời lục đục âm ï!
Dưới chấn động của tiếng sáo, cả tòa đại điện liền rung lắc chao đảo dữ dội, tường vách thi nhau nứt toác vạn đường sâu hoắm !
Ngỗ Quan vương hốt nhiên chợt thấy trước mắt có thứ gì đó sáng chói đủ màu, trông cực kỳ trang nghiêm. Hóa ra đó là do lụa rũ đủ sắc mà ra.
Ngẩng đầu lên thì đã thấy Kiến Sầu lù lù sau lưng.
Pháp thân thiên long bát bộ ánh vàng rực rỡ lại thình lình hiện ra, tựa hồ như từ trước tới nay chưa từng biến mất bao giờ. Song đức Đại phạm thiên vốn ở trên đỉnh đầu nàng thì lúc này lại không còn ở vị trí cũ nữa mà đã xoay chuyển xuống phía dưới, nơi vốn là chỗ của Kiên thát bà. Còn Kiền thát bà thì dời lên trên đỉnh đầu nàng, cả người y phục rực rỡ sắc màu, đường nét mềm mại duyên dáng, đôi môi ngân nga thổi sáo.
Trang phục không kín đáo lắm nhưng lại mang vẻ đẹp thuần khiết, không sao khinh nhờn được.
Chẳng khác gì các bức bích họa nhà phật hay thấy trong các hang động.
Thần thái trang nghiêm, thành kính.
Ngỗ Quan vương hơi nheo mắt nhìn, đồng tử lóe hiện hoa sen, mà đáy mắt Kiến Sầu thì lại trong sáng ngời ngời, sau đó trong khoảnh khắc ấy liền thình lình phát chưởng đánh ra !
Pháp thân thiên long bát bộ thoắt cái nghịch chuyển. Đức Đại phạm thiên bốn mặt lại xuất hiện I
Chưởng phật âm ầm phát ra, chông chồng lớp lớp !
Bàn tay đánh chưởng của Kiến Sầu trong suốt như ngọc, ánh vàng nhàn nhạt trang nghiêm, cứ thế đùng đùng đấm thẳng tới Ngỗ Quan vương !
Dĩ nhiên nó cũng nhắm vào cả cậu thiếu niên đang đứng giữa hai người bọn họ !
Mà cậu ta mặt mũi trông như u mê ngây ngẩn, như hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, cứ vậy mà trực diện nghênh đón đường chưởng, để nó xuyên thấu người mình.
Ánh mắt của Kiến Sầu vẫn luôn điềm tĩnh, tuyệt không biến đổi.
Nàng tiến về phía trước, sức chưởng mênh mang xuyên thấu huyễn cảnh dễ như trở bàn tay thành thử uy lực hoàn toàn không bị hao tổn, cứ vậy mà đánh tới bằng một nguồn lực xưa nay chưa từng thấy và cũng chẳng ai có thể đương đầu nổi !
Bàn tay đánh chưởng thật xinh ! Khi mới phát nó là ngọc chưởng quan âm, nhưng đến lúc đấm xuyên qua ảo ảnh hồn phách của cậu thiếu niên đứng trước mặt rồi đập tới người Ngỗ Quan vương thì lại biến thành móng vuốt tà ma hung tợn !
Ngỗ Quan vương thực chẳng tin nổi vào những gì đang thấy trước mắt mà chỉ còn biết ngước mắt nhìn Kiến Sầu, thần sắc kinh hãi tột độ.
Thiên không đã chẳng còn sao trời lấp lánh, bóng nguyệt tiêu thất, mặt đất cũng mất đi màu trăng bàng bạc chiếu rọi ban nãy, đại điện đổ nát chìm trong bóng tối mịt mùng.
Nhất Tuyến Thiên trong tay, vì vậy vạch đỏ trên mi tâm Kiến Sầu không còn thấy đâu nữa.
Thế nhưng trong không gian tối tăm dầy đặc này, trong mắt trái của nàng lại chợt có một tia hắc tuyến mảnh như sợi tóc đâm ra. Nó xuyên qua mi tâm rồi vô thanh vô tức nhập vào con ngươi trong mắt phải, nhuộm thành một màu đen tuyền, sau đó thì ẩn đi, chẳng còn thấy tăm tích đâu nữa.
Thân thể Kiến Sầu cũng dễ dàng đi xuyên luôn qua ảo ảnh người thiếu niên, đường chưởng hung mãnh bang một phát nát bấy thanh trường kích màu bạc mà Ngỗ Quan vương đã phải mất rất nhiều thời gian mới tích tụ thành, sau đó thì đập thẳng vào trán y !
- Âm!
Lòng bàn tay đánh chưởng trông nho nhỏ yếu mềm là thế vậy mà lại chẳng khác gì sóng cuộn biển gầm, lực phát hùng dũng mênh mông, nóng bỏng mà bá đạo, trong nháy mắt đã phá nát một hồn hai phách của Ngỗ Quan vương !
- Aaaa -
Hồn phách bị hủy diệt, đau đớn trong đó người thường khó mà chịu đựng nổi. Dù Ngỗ Quan có là đại năng đi nữa thì cũng không khỏi phải rúm ró mặt mày I
Trên người y có kim ấn "Pháp điển luân hồi", hồn phách vốn bất diệt, nhưng trong tình trạng hy hữu bất ngờ bị người ta phá hủy thế này thì các tổn thương kia không thể hồi phục được !
Vừa đau vừa tức đến cùng cực, Ngỗ Quan vương chỉ còn muốn bỏ của chạy lấy người.
Nhưng chạy đâu bây giờ ?
Thủ chưởng của Kiến Sầu sau khi phát hết lực thì năm ngón liền quặp lại thành trảo, tuyệt không để cho Ngỗ Quan vương có lấy một khoảng hở để đào tẩu. Bàn tay nàng vừa hươ lên một cái đã chụp xuống trúng ngay cổ y !
- Phập !
Chấn lực khủng khiếp đã dộng Ngỗ Quan vương vào cây cột ở phía sau lưng y, tức thời liền nghe cái "râm', cả tòa đại điện liền răng rắc sụp đổ tan tành !
Mà thứ Ngỗ Quan vương va vào đâu phải là cột trụ gì đâu ?
Thực ra nó chỉ là tường nghĩa địa xây bằng xương trắng mà thôi !
Hai bên đánh nhau cộng với biến cố kinh hồn trong chớp mắt kia, tất cả đều xảy ra cực nhanh; mưu tính và phản công gậy ông đập lưng ông chỉ là chuyện thoáng chốc. Người thiếu niên mi thanh mục tú nọ vẫn còn sững sờ ngơ ngẩn, đến khi cúi đầu nhìn xuống "thân thể" mình thì mới hay nó đã bị thủng một lỗ thật to, trống hươ trống hoác.
Vào lúc này, Kiến Sầu đang ở sau lưng cậu ta.
Vì vậy cậu ta bèn ngoái đầu lại, giơ tay về phía nàng giống như muốn mở miệng hỏi han : "Mẹ..."
Thế nhưng ngay sau đó, vì sức lực của Ngỗ Quan vương dần dần mất đi nên mọi ảo ảnh trong điện cũng tiêu biến mất tăm mất tích.
Một nguồn năng lượng nóng bỏng bắt đầu từ lỗ thủng đó lan ra toàn thân, thiêu rụi cậu thiếu niên : thoạt tiên là thân thể, sau đến tứ chi, rồi cuối cùng là bàn tay đang giơ ra kia...
Tất cả đều hóa thành một làn khói xanh.
Kiến Sầu nghe thấy tiếng ngoảnh đầu lại nhìn. Hoàng tuyền đỏ huyết vẫn cuồn cuộn chảy; bên bờ sông, hơn trăm quỷ tu tỉnh nhuệ đang há hốc miệng trợn tròn mắt nhìn nàng, Thái Sơn vương thì đang hùng hổ giơ nấm đấm giáng từ trên trời giáng xuống.
Mà nàng thì hiện đang đứng trước nghĩa địa xây bằng xương trắng.
Làm như mới rồi chưa từng có điện diêm vương tra xét hồn phách bao giờ, và cũng tuyệt chẳng có người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi không tên không họ nào, chỉ có cuốn sổ sinh tử nắm giữ luân hồi là nằm lăn lóc trên đất, quang mang xám xịt.
- Âm!
Nàng bất thình lình chém tới một kiếm, ngăn đỡ nắm đấm hung hãn kia của Thái Sơn vương, khiến y bay vèo cái một ra ngoài.
Bàn tay đang túm lấy Ngỗ Quan vương lạnh ngắt.
Trên cổ của y có kim ấn "Pháp điển luân hồi" độ trì, hồn khí thoát ra ngoài liên tục hòng mong chữa lành hồn thể bị phá hủy nặng nề của Ngỗ Quan vương, thế nhưng vì bị tay của Kiến Sầu không ngừng phát lực cản trở nên hiệu quả rất kém. Sau khi bị nát mất một hồn hai phách, Ngỗ Quan vương gần như chẳng tài nào thấy nổi tình hình xung quanh, chỉ có thể nhìn được Kiến Sầu là người đang ở gần mình nhất mà thôi.
Hai con mắt đờ dại rốt cục cũng ánh lên một chút gì đó chua chát.
Y thực không ngờ mình lại thua, cũng thực chẳng thể tưởng tượng được rằng Kiến Sầu ban nãy thế mà lại đấm xuyên thủng người cậu thiếu niên kia như vậy. Đến lúc y mở miệng lần nữa thì giọng điệu đã trở nên thán phục đầy châm biếm : "Tím đế vương, mạng diêm quân có khác. Thậm chí cả cốt nhục chí thân cũng ra tay hạ thủ được, máu lạnh đến độ đó thì thôi..."
- Quá khứ như khói thoảng, chuyện cũ thành hư không. Chiêu trò của ngài đem ra xài hơi bị trễ. Tỷ như hôm nay đấu với nhau trận này mà ta vẫn còn chưa tới vấn tâm thì bây giờ mạng ta đã trong tay ngài chứ không phải là mạng ngài trong tay ta. Nói cho cùng thì cũng là ảo ảnh do pháp thân thiên hồ biến ra mà thôi. Mánh lới quỷ vực há có thể loạn tâm ta nổi sao ?"
Kiến Sầu nhìn y, đáy mắt sâu thẳm chẳng gợn chút tình : "Giết là máu lạnh, không giết thì lại phụ cả ngàn anh linh Nhai Sơn ta ! Chính vì tự sâu trong tâm ta vẫn còn nhiệt huyết dâng trào nên mới có cái mà ngài gọi là máu lạnh thẳng tay hạ thủ đó thôi."
Nhai Sơn...
Đúng thực là tu sĩ Nhai Sơn chẳng ngoa.
Nửa trái tim còn lại thình thịch gõ nhịp trong lông ngực Ngõ Quan vương. Trong một thoáng đầu óc bàng hoàng ngơ ngẩn, y chợt nhớ tới năm đó mình giận Thái Sơn vương nhưng lại mừng rỡ như điên khi hay sao tìm được trái tim này...