Chương 519 : Tấm lòng son
Chương 519 : Tấm lòng sonChương 519 : Tấm lòng son
Hồi đó, sau chiến tranh Âm dương giới của mười một giáp trước, bởi đã từng lập công nên y được đề bạt lên làm diêm quân điện thứ tư, mang danh "Ngõ Quan”.
Lúc còn sống, y là yêu tộc hồ, chết rồi thì làm diêm vương của quỷ.
Địa vị từ trước tới nay đều vô cùng tôn quý và đáng tự hào, nhưng vì y tàn nhãn hiếu sát, tánh tình lại gàn dở hung bạo nên từ sau khi lên làm diêm quân rồi thì càng trở nên tệ hại hơn, đến ngay cả Thái Sơn vương cũng phải nhăn mặt nhíu mày.
Quan hệ giữa y với Thái Sơn vương rất lạ lùng, nói thân thì cũng chả phải thân thiết gì cho lắm. Nhưng nếu bắt buộc phải chọn từ ngữ thông dụng nhất để miêu tả mối quan hệ giữa hai người bọn họ thì Ngỗ Quan vương thấy mình có lẽ phải dùng đến hai chữ "chí giao" mới đúng.
Lúc y mới tới Cực Vực, tu vi đã chẳng thấp, bản thể là hồ lại kiêm tu thêm pháp thân thiên hồ cửu vĩ nên nhờ vậy mà vô cùng tinh thông huyễn thuật, thế nên mới hay dùng phép chọc ghẹo người ta cho vui.
Một hôm đi chơi thành Uổng Tử, tình cờ thấy có người vừa ngủ vừa bán giầy cỏ, bởi vậy y mới nghĩ bụng rằng Cực Vực tuy không màu mỡ phì nhiêu như Thập Cửu Châu nhưng dù sao đi nữa mấy thứ giày này đâu thiếu quái gì, mà cái gã bán hàng cao to lực lưỡng kia lại đi bán chúng ở đây thì quả là lạ.
Tâm niệm vừa động thì liên nổi hứng muốn chọc người ta.
Thế nên y bèn hóa thành phán quan tu vi khá cao rồi ngang nhiên khệnh khạng đi tới nói với kẻ kia : "Thành Uổng Tử là nơi quan trọng bực nào. Hàng hóa mua bán đã có chợ Sơn Hải thì há lại có thể để cho ngươi tự tung tự tác ở đây ? Mau dọn hết đống giày này của ngươi đi rồi xéo ngay cho ta."
Xưa kia Ngỗ Quan vương chòng ghẹo người ta rất nhiều nhưng chưa bao giờ bị lộ tẩy. Vào thời đó ở Cực Vực, Tần Nghiễm vương vẫn còn chưa hoàn toàn trở mặt với Thập Cửu Châu. Trong thành Uổng Tử dù có bao nhiêu lớp người kinh tài tuyệt diễm đi nữa nhưng vì thời gian quá ngắn, ai có tu vi cao thì đã sớm đi từ đời nảo đời nào, chỉ còn lại toàn là những người có tu vi thấp mà thôi.
Thế nên lẽ ra sẽ chẳng có ai nhìn thấu được.
Nào ngờ Ngỗ Quan vương nửa đời già dặn gió sương vậy mà rốt cục lại lật thuyền trong mương.
Gã bán rơm cao to đang nằm dài ra kia chỉ hơi nhếch mí mắt ngó một cái rồi không thèm lý lai gì tới, cứ vậy nhắm mắt lại mà khò khò ngủ tiếp.
Vô cùng thản nhiên, chẳng coi y ra gì I
Ngỗ Quan vương tất nhiên rất giận. Y bèn làm bộ ra oai quở mắng một tràng, làm quỷ tu đi đường quanh đó bu lại hóng chuyện rất đông.
Nửa canh giờ sau, dường như phiền nhiễu đến chịu hết nổi, gã cao to kia cuối cùng mới lại mở mắt, điềm tĩnh nhìn y trong ba nhịp thở.
Bấy giờ, Ngỗ Quan vương mới thấy lo trong bụng.
Sau đó, gã cao to kia liền thình lình bật dậy rồi giơ tay túm lấy y.
Ngỗ Quan vương muốn tránh nhưng chẳng làm sao tránh nổi, chỉ biết đờ người đứng chôn chân một chỗ, gã kia chỉ chụp một cái là dính chóc.
Bốp bốp bụp bụp rào rào một trận ra trò, cái nào cái nấy đều mạnh đều đau, quay y tới tới lui lui như chong chóng.
Đúng là trời đất quay cuồng đến đầu váng mắt hoa, hồ ly đờ dại cả người. Thoắt cái không để ý, huyễn thuật liền tiêu tan, y buộc phải hiện nguyên hình trước mặt người ta, xấu hổ không biết để đâu cho hất.
Gã cao to kia lại túm y quăng ra xa, coi quỷ yêu hồ ly như y chẳng ra cái thá gì, lại thấy chung quanh bừa bãi lộn xộn một đống bèn lượm giầy rơm ở dưới đất lên bó lại thành bó, xong kẹp dưới nách rồi nhấc chân đi mất.
Chẳng mấy chốc đã mất dạng ngay.
Từ đó trở đi Ngỗ Quan vương rất ghét người này. Nhờ có bạn bè xa gần nghe ngóng giùm y mới biết ở thành Uổng Tử đúng là có kẻ quái dị hay bán giày cỏ như vậy, thành thử mới sinh ác tâm.
Y năm lần bảy lượt đi chọc ghẹo gã kia nhưng lân nào cũng bị bể mánh, đến nỗi rốt cục đành phải hô hào bạn bè chặn đường người ta, hòng rửa mối nhục trước kia. Kết quả là tới hôm đó mới hay mình đá nhằm phải cục sắt cứng...
Cứ dựa theo đẳng cấp Cực Vực mà tính thì cái người cao lớn ấy lúc đó đã có tu vi kim thân, hoàn toàn có thể coi như là kẻ có số má được rồi.
Tại y có mắt như mù mà thôi.
Tự mình non tu vi, bởi vậy nên mới không nhìn ra nổi người ta sâu cạn ra sao, bị tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, phải lạy lục xin tha mới lượm về được cái mạng nhỏ.
Từ đó về sau Ngỗ Quan vương không còn dám giỡn mặt người kia nữa. Song ngày nào cũng thấy gã ta bán giày cỏ, y lại chẳng dám càn quấy, nên nhìn mãi rồi cũng dần dân đâm quen, về sau còn có thể chuyện trò được dăm ba câu nữa.
Y hỏi : "Ông tu vi cao thế thì bán giày làm gì ?"
Người đó đáp : "Đây là tu luyện." Bán giầy cỏ thì tu luyện thế quái nào được ?
Ngỗ Quan vương chưa từng nghe qua có cái kiểu tu luyện thế này bao giờ, bởi vậy lén khịt mũi coi thường sau lưng, nhưng rồi thấy người nọ bản lãnh thực sự cao siêu nên mới động tâm lươn lẹo, tìm đủ trăm phương ngàn kế để bái làm thầy.
Nào ngờ người đó lại nói : "Tâm thuật bất chánh, không bái được ta."
Ngõ Quan vương hơi bực liền vặn lại : "Vậy lúc còn sống ông là người trong danh môn chánh phái hả ?"
Người bán giày cỏ cười đáp : 'Không phải ! Chẳng những chẳng phải là danh môn chánh phái mà còn là tà ma ngoại đạo."
Nghe vậy Ngỗ Quan vương lại càng tức giận hơn : "Ông đã là tà ma ngoại đạo vậy mà lại coi khinh một con yêu như ta ư 2”
Người bán giày cỏ cũng chẳng giận, đáp : "Tà ma ngoại đạo có nguyên tắc của tà ma ngoại đạo. Ta cũng chẳng coi khinh ngươi, thực ra không chấp nhận đó là vì ngươi là một tiểu yêu tốt mà thôi."
Hả ?
Tốt cái con khỉ !
Ngỗ Quan vương điên người đến nỗi muốn thiếu điều ba hồn xuất khiếu. Y quay lưng bỏ đi, quên béng luôn cả hỏi lý do tại sao, chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ nằm lòng bốn chữ "Bái sư học nghề" kia.
Dù sao thì y cũng là yêu, làm chuyện gì lúc nào cũng chỉ nghĩ cái lợi về phần mình. Trưởng lão trong tộc trước giờ đều dạy như vậy.
Huống chi sau đó, thấy y năm lần bảy lượt nài nỉ phiên nhiễu đến chịu không thấu, người bán giày cỏ cao to kia rốt cục cũng mềm lòng, tuy không thu y làm học trò nhưng lại dạy y rất nhiều thứ thuật pháp.
Vì vậy nguyên nhân tại sao lý do lý trấu này nọ y vứt tiệt đâu đó một xó, chả thèm bận tâm gì đến.
Có thể nói, cho đến khi chiến tranh âm dương giới kết thúc, tu vi của y cứ mãi theo không kịp người kia. Mà lúc được phong làm diêm quân, có thể ngồi vào được cái điện thứ tư đấy chẳng qua là do y giết người quá nhiều. Trong khi đó kẻ kia thì làm chủ điện thứ sáu chỉ bởi hắn không giết chóc nhiều như vậy, vả lại thủ đoạn cũng bình bình.
Chiến tranh kết thúc, y thành Ngỗ Quan vương, người kia thành Thái Sơn vương.
Y vốn gàn dở ương bướng, tánh yêu trong người cũng càng lúc càng lớn, vì vậy cho đến hôm y vung bút quăng hết quỷ mới xuống địa ngục mười tám tầng, lệnh cho cấp dưới xà xẻo chặt khúc hồn phách bọn họ thì người kia liền đùng đùng nổi giận.
Quen nhau đã mấy trăm ngàn năm, người cao to đó mắng nhiếc y rất dữ, chẳng chừa chút mặt mũi nào cho y. Hắn nói hắn dạy y thuật pháp, trong lòng không hy vọng y có thể tu ra được một tấm lòng son mà chỉ mong sao y có thể sửa được cái tánh gàn bướng tai quái đi. Nào ngờ sau khi tham gia chiến tranh âm dương giới, đầu quân cho Tần Nghiễm vương, y lại càng ngày càng ác, thậm chí còn quá quắt hơn trước. Trong khi đó đám yêu hồ trong tộc thì cứ lấy y làm "thần tượng”, coi y như khuôn vàng thước ngọc mà bắt chước theo. Nếu y vẫn còn mê muội không chịu tỉnh thì đó chính là tự hủy căn cơ, tự mình đào hố chôn mình.
Nghe vậy y giận điên người.
Lúc đó bọn họ đang ở diêm điện của y, thiếu chút nữa là xông vào đánh nhau rồi, thế nhưng y vẫn mắng lại : "Ông mới là người tự đào hố chôn mình thì có ! Là ai suốt ngày lải nhải nói Thập Cửu Châu ba ngàn tông môn duy Nhai Sơn là đáng trọng bởi đệ tử người nào cũng có tấm lòng son sắt ? Kết cục thì sao hả ? Mới bày sơ sơ chút kế đã chết chẳng còn một mống rồi ! Son sắt cái rắm á !"
Người cao to kia ánh mắt dần dần lạnh ngắt, chẳng nói lấy một tiếng, phất tay bỏ đi.
Hắn đi rồi, Ngỗ Quan vương càng nghĩ càng tức.
Bởi nghĩ nhiều nên cứ nhớ tới ba tiếng "tấm lòng son" kia là y tức đến nghiến răng trèo trẹo, lại chợt nhớ hôm nọ Tống Đế vương có đề xuất kế hoạch dùng vụn hồn phách tu sĩ để làm hồn khôi thế nên liền chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng tới nghĩa địa, định lôi đống đồng nát hồn phách tu sĩ Nhai Sơn kia ra quất roi một trận cho hả giận.
Nhưng đến khi tới nơi y mới thấy bọn Tống Đế vương, Sở Giang vương cũng đang có mặt ở đó. Chẳng làm sao xả giận nổi, y bèn hậm hực rời nghĩa địa, lang thang đi dọc theo bờ hoàng tuyền.
Tới khúc ngoặt sông thì thấy xương trắng lớp lớp chồng chất.
Nước hoàng tuyền là nước cạo xương tẩy thịt, chẳng con gì có thể sống nổi trong đó. Dù tu sĩ tu vi như y mà bị quăng vào thì lôi ra cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng mà thôi.
Chỗ này xương nhiều thành đống, chắc chắn đó phải là di cốt của tu sĩ bỏ mạng trong chiến trận.
Ngỗ Quan vương vốn không để ý nhưng đi mãi một hồi thì chợt thấy có một thứ khác thường, vô cùng đặc biệt.
Nước hoàng tuyên đỏ thẫm như máu. So với mặt sông rộng lớn, vật đó thực chẳng có gì to. Y chú ý tới nó chẳng qua là vì xung quanh toàn rặt xương trắng.
Bên bờ khuỷu sông, thủy triều lên lên xuống xuống. Khi nước dâng, nơi nơi hồng hồng. Nhưng khi nước rút, cái vật đỏ tươi nằm giữa đống xương trắng ấy liền trở nên cực kỳ chói mắt.
Ngỗ Quan vương cúi mình lật xem. Hóa ra vật đó lại là một trái tim có máu có thịt.
Thực lạ lùng kỳ diệu quá đỗi !
Tim gì mà ở trong nước hoàng tuyền lại có thể đỏ tươi như mới vừa mổ ra, tuyệt chẳng suy suyển chút gì thế này ?
Cho rằng vật này không phải thứ thường, y bèn thò tay lượm lên ngay. Cầm lên rồi mới thấy có một miếng lệnh bài găm cứng ngắc bên trong. Mà miếng lệnh bài này thì bị nóng chảy đến nỗi không còn nhìn ra nổi hình dạng ban đầu nữa. Chẳng làm sao rút nó ra được, y đành cất hết vào trong hộp.
Bởi giao tình giữa Ngỗ Quan vương với bọn Tống Đế vương vô cùng sơ sài, vả lại cũng tuyệt không nên để cho ai khác biết chuyện nên y chỉ còn biết mang cái hộp kia vê Bát phương thành, mặt dạn mày dầy gọi Thái Sơn vương tới xem giúp mình.
Ai biểu hắn ta kiến văn quảng bác chứ !
Thái Sơn vương vẫn còn chưa nguôi giận, mặt mũi cứ hầm hầm lúc tới gặp y.
Nhưng đến khi hắn mở hộp ra, vừa thấy trái tim kia thì thân sắc liền hơi đổi, kế lại lật lên xem qua lệnh bài, sau đó trầm ngâm hồi lâu, chẳng nói tiếng nào. Mãi đến lúc y giục giã, hắn mới cau mày hỏi vật đó từ đâu ra.
Ngỗ Quan vương bèn kể rõ ngọn nghành, đoạn hỏi : "Thế ngài có nhìn ra được gì không 2?" Bấy giờ Thái Sơn vương mới chỉ vào miếng lệnh bài bị chảy thành một cục, bảo y nhìn cho kỹ : "Miếng lệnh tuy bị hư hại rất nặng nhưng cũng còn nhìn ra được. Đây là Nhai Sơn lệnh, đồ của môn hạ Nhai Sơn. Trái tim này chắc là của chủ nhân miếng lệnh. Đích thị tim son mà ngươi tối ngày cứ chửi sa sả là "thua cả rắm chó" đấy. Mà điều hoàng tuyền tiêu thịt mòn cốt, trái tim này lại có thể tồn tại được trong môi trường nước đỏ khắc nghiệt như vậy thì tức có nghĩa là chủ của nó vẫn còn sống."
Tu sĩ nếu tu luyện đến một cảnh giới nhất định nào đó thì sẽ không bị thể xác ràng buộc nữa. Chuyện này ai cũng biết. Dù không còn cơ thể nhưng có nguyên anh là có thể bất tử. Nếu mất tim thì dĩ nhiên cũng không đáng ngại gì cho lắm.
Song Cực Vực xưa nay làm gì có người sống ?
Vì vậy trái tim này chắc chắn phải là của một đệ tử Nhai Sơn nào đó làm thất lạc trong chiến tranh Âm dương giới lúc trước. Hơn nữa, tu vi người này phải khá cao chứ nếu không tim y sẽ không thể nào chịu nổi nước hoàng tuyền.
Ngỗ Quan vương vô cùng ngạc nhiên : "Nếu nó có khả năng kháng được nước hoàng tuyền thì chủ nó hẳn phải là một kẻ nào đó có vai vế rất lớn ở Nhai Sơn. Như vậy y chắc phải từng giao thủ trực tiếp hay gián tiếp với chúng ta rồi. Đánh nhau tới cảnh giới này, ngay cả tim cũng móc luôn ra, y nếu chẳng chết thì dù có trốn nhanh cỡ nào cũng chẳng thoát khỏi Cực Vực nổi. Chúng ta hạ thủ quyết liệt, tuyệt không có chuyện để y sống sót đâu."
Thái Sơn vương cũng trầm ngâm hồi lâu, rõ là xưa nay chưa từng gặp qua việc nào rắc rối như thế này.
Hắn nghĩ hoài cũng không biết đầu đuôi gốc ngọn thế nào, mãi sau mới cân nhắc đáp : "Dù sao thì chắc không phải y tự moi tim đâu, vứt đi thế này..." Phải là người như thế nào, tâm cảnh như thế nào mới có thể tự rạch ngực, móc trái tim nóng bỏng đỏ hỏn như vậy mà ném vào hoàng tuyền chứ ?
Tự mình hành hạ mình.
Thực là chuyện không tưởng.
Dù gì thì tinh thần và thể xác đều cùng một thể, chặt rời hai thứ chẳng dễ chút nào.
Tim ngâm trong hoàng tuyên thì thân xác phải chịu đau đớn. Ai bị nặng sẽ quằn quại mà chết, còn nhẹ thì tu vi hao tổn nặng nề, cho dù có sống sót được e rằng cũng không sao tiến bộ nổi.
Ngỗ Quan vương hai con mắt láo liên đảo tới đảo lui. Dường như nhớ tới chuyện gì, y hốt nhiên chợt thốt : "Này ông to con, ông nói vậy tôi biết rồi. Vừa hay cái tôi đang thiếu lại chính là mảnh tim son này. Hơn nữa, thân là quỷ tu yêu tộc, tôi còn tu pháp thân cửu vĩ thiên hồ. Song thân xác, lời nói cử chỉ đều như người mà phần tâm giống họ thì lại thiếu. Nếu có thể tu ra "tấm lòng son" thì vẹn toàn biết bao. Vậy ông xem, ta lấy trái tim này làm của riêng, thế chẳng phải là giải quyết dứt điểm vấn đề, làm chơi ăn thiệt ư 2"
Y ăn nói như thế thì tất nhiên là bị Thái Sơn vương xạc cho một trận.
Đại ý mắng y đầu cơ trục lợi, tâm thuật bất chánh.
Cuối cùng còn khuyên y chớ động tâm quàng xiên : "Ở đời thiếu gì hạng phàm phu tục tử, nhưng kẻ có tấm lòng son sắt như vậy trong vạn vạn người chưa chắc đã có một. Hơn nữa, chủ trái tim này mà hành xử thì ắt là luôn quang minh lỗi lạc. Nếu y vứt tim, cắt đứt quan hệ với nó thì có thể là đã chết rồi hoặc cũng có khi là đổi tánh nhập ma. Chứ với cái thân quỷ tâm địa yêu tà như ngươi, có trưng nó ở đây, cho ngươi luyện hóa ngươi cũng luyện không nổi chứ ở đó mà ngồi nói chuyện chiếm làm của riêng." Dĩ nhiên Ngỗ Quan vương không tin tà ma quỷ quái. Dịp may muôn thưở đã trước mắt thì đời nào lại chịu bỏ qua dễ dàng như vậy ?
Chẳng buồn lý sự với Thái Sơn vương nữa, y ôm cái hộp bỏ đi.
Về tới diêm điện của mình, Ngõ Quan vương liền bế quan luyện hóa trái †im.
Kết quả lại là : "Cãi lời người to con chỉ có ăn thiệt". Y không những không luyện hóa nó được mà thiếu chút nữa còn bị tẩu hỏa nhập ma. Từ đó trở đi mới dần dần khôn ra. Mặc dù rất thèm muốn ích lợi của trái tim này mang lại, nhưng vì cũng sợ cố luyện sẽ bị cắn trả nên chỉ để trong điện, y không dám tùy tiện đụng vào.
Cũng chỉ đến thế thôi ấy vậy mà lại có chút tác dụng.
Tâm tánh y dần dần dịu lại, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn trước, cái tính hiếu sát tàn ác trong người không biết sao cũng đằm xuống nhiều.
Người to con nói chỉ để cạnh thân thôi là đã có kết quả kỳ diệu thế này rồi, vậy chủ của nó phải là người lợi hại biết đến chừng nào mà nói.
Nhưng Ngỗ Quan vương chẳng hề bận tâm.
Bằng đi một thời gian thật lâu, sau gần một trăm hai mươi năm, tu vi của y đã vượt xa Thái Sơn vương, thế nhưng hai người bọn họ lại dần dần trở nên thân thiết như hình với bóng, chuyện trái tim son năm xưa cũng trôi vào quên lãng.
Mãi cho đến một ngày cách đây hơn tám mươi năm về trước, y đang ngồi tĩnh tọa trong điện thì đột nhiên chợt nghe thấy có tiếng va chạm lục cục. Mở hộp ra xem mới hay trái tim vốn đỏ tươi như mới là vậy thế mà bây giờ lại đang xỉn đi rất mau.
Sau một hồi hết hồn khó hiểu, y liền linh cảm thấy có chuyện chẳng lành. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Y nhớ tới lời Thái Sơn vương đã nói trước đây mà mừng rỡ khôn xiết : Vậy người đó rốt cục cũng chết rôi sao ? Hắn ta đổi tánh nhập ma à ?
Lo rằng sẽ lại có chuyện xảy ra, hơn nữa sợ người chủ cũ chết rồi tim sẽ biến thành đồ phàm, Ngỗ Quan vương nhớ lời xưa nên chẳng chút do dự bắt tay vào luyện hóa trái tim ngay.
Lần này đúng là không gặp vấn đề gì.
Y luyện hóa thành công xong, sau đó lại ép Thái Sơn vương phải giúp mình, đặt thẳng trái tim và cả khối lệnh bài gỡ không ra kia vào ngực, coi như của riêng, lấy nó làm tim mình luôn.
Trái tim mang tấm lòng son này thuần khiết như tờ giấy trắng. Nó có thể cảm được trời đất biến đổi chung quanh, bên trong có cái kỳ diệu của hoa điểu trùng ngư, của gió mây sấm chớp. Nó có thể biết được cái khổ của bi hoan ly hợp, cái đau của sinh tử chia lìa; có thể hiểu thấu được lẽ đời thịnh suy thăng trâm, nhật nguyệt lúc cao lúc thấp; tình tự tâm sinh, lòng mang tình khởi nguôn ham muốn; con người không màu không mè, ôn hòa chính trực.
Trong hơn tám mươi năm, dần dần y không còn ác như xưa như nữa, tu vi cũng tăng lên vùn vụt.
Nhưng lạ một điều là Thái Sơn vương lại càng ngày càng ít nói chuyện. Nhiều lúc hắn tu luyện một thân một mình, cho dù thấy mặt y thì cũng chỉ lặng lẽ lấy mắt ngó chứ chẳng nói tiếng nào.
Ánh mắt thế này là thế nào đây ?
Ngỗ Quan vương mở to mắt, nhưng lại chẳng nhớ thêm được gì nữa.
Y bị Kiến Sầu bóp chặt lấy cần cổ, lực trong tay nàng ta cứ lúc xiết lúc lơi liên tục thực như tra tấn nên đầu óc y cũng mụ mị hẳn đi, chỉ muốn liếc mắt nhìn một cái xem thần sắc Thái Sơn vương bây giờ thế nào.
Nhưng nhìn tới thì lại là một khuôn mặt vô tình vô cảm, chẳng khác gì rối gỗ.
Vì vậy mà trong lòng chua xót dâng trào.
Hai con mắt Ngỗ Quan vương dần dần đỏ hết cả lên.
Y ngoái đầu nhìn Kiến Sầu, nhìn sắc diện điềm tĩnh không chút dao động của nàng, còn vẻ yêu dị ngay chính trên khuôn mặt y thì lại dần dần tan biến. Y cười lúng búng nói : "Ta cho ngươi nửa trái tim còn lại, chỉ cầu ngươi một chuyện -'
Cầu !
Y dùng tới cái tiếng này thực hơi nặng.
Kiến Sầu vốn đang định thẳng tay rạch ngực y móc lấy tim ra nhưng không ngờ lại nghe y nói như vậy. Hai con mắt Ngỗ Quan vương loang loáng buồn, bi ai trào dâng mênh mông như biển, trông tuyệt không có vẻ như đang giả bộ, vì vậy bàn tay Kiến Sầu đang xiết cứng lấy cổ y rốt cục cũng hơi nới ra một chút.
- Chuyện gì 2
Yêu hồ thiếu niên liền sa nước mắt, khản giọng đáp : "Ngươi cứu, cứu hắn giùm..."
Kiến Sầu sững người.
Nàng còn chưa kịp đáp lời thì hai mắt Ngỗ Quan vương đã ánh lên quyết tuyệt. Thình lình y chọc tay vào ngực, giật lôi từ sâu trong chỗ được hồn phách bao bọc ra nửa trái tim còn lại. Thần hồn tê liệt I
Đau thấu tâm can !
Năm đó, lúc trái tim này bị móc ra, chủ của nó tâm trạng ra sao, đau đớn như thế nào y chẳng biết, chỉ biết được mỗi cái đau và tâm trạng mình vào thời khắc hiện tại.
Có từng trải qua mới hiểu.
Nửa trái tim đỏ ấy máu nhiễu ròng ròng. Dính cứng bên mặt bầy nhầy bị xé làm đôi là miếng lệnh bài hư hại nặng nề.
Yêu hồ thiếu niên đưa trái tim cho Kiến Sầu.
Trong thâm tâm, Kiến Sầu vốn ghét y đã không từ thủ đoạn để cốt thắng cho được, hơn nữa cái trò cốt nhục chí thân xưa cũ ban nãy cũng đã chạm tới vẩy ngược của nàng. Thế nhưng trong chớp mắt ấy, nàng thế mà lại không kiêm được cảm xúc đang sôi trào trong lòng.
Hốt nhiên bàn tay thoắt cái chìa ra, nhận lấy nửa trái tim kia.
Thực ấm áp quá I
Nửa trái tim vừa rời tay thì Ngỗ Quan vương liền mất khống chế đến nỗi mặt mũi thoắt cái liền thay đổi, thân sắc trở nên hung ác cùng cực, tròng mắt xanh lè xanh lét yêu dị !
- Giết !
Nghe tựa như rít lên từ kẽ răng !
Tiếng vừa dứt thì người cũng nhảy xổ ra, định bất thình lình tấn công Kiến Sầu I
Nàng vừa lúc cũng giơ kiếm lên theo trực giác. Trong sát na chưởng chỉ của Ngõỗ Quan vương đánh tới ngay trước người nàng thì kiếm kia đã xuyên thấu mi tâm y !
Nhất Tuyến Thiên là vũ khí giết người sắc bén biết chừng nào mà nói 2?
Chỉ trong tích tắc ấy nó đã phá hủy toàn bộ hồn thể vốn đã rất suy kiệt của Ngõ Quan vương, khiến y té ngửa đầu ra đất.
- Ha ha ha ! Đáng thương, đáng tiếc thay ! Thực thế a !
Bùn đất tanh tanh trôi nổi đỡ lấy hồn phách vô trọng lượng của Ngỗ Quan vương nhưng y lại vẫn ráng gượng một hơi cuối cùng để cười sằng sặc với Kiến Sầu, giọng điệu tầng tầng thù hận đầy ác ý, vẻ quỷ quyệt tràn mờ hai mắt, tựa hồ như đây mới chính là bản tánh thực sự của y vậy.
Song rốt cục người cũng dần tan.
Y phầu phào nói : "Tím đế vương, số diêm quân. Ngươi giết Tân Nghiễm, có biết đâu chẳng nên hạ Tần Nghiễm..."
Khóe mắt y ứa lệ.
Tính quỷ mất, tính người cũng mất.
Ngỗ Quan vương nằm sóng soài trên sình lây nhớp nháp, hai mắt trợn trừng tựa hồ như đang nhớ về những ngày đi tác yêu tác quái người bán giày rơm trong thành Uổng Tử, khóe miệng cong cong nét cười, nhưng hai mắt thì dần dần đã chẳng còn thần sắc nữa.
Bản hồn của hồ yêu vừa hiện, thoắt cái liền bị gió thổi tan.
Sau khi Ngỗ Quan vương hồn phi phách tán, những gì còn lại chỉ là các con chữ cổ vàng vàng vốn được đóng sâu vào trong hồn phách y lúc trước. Tất cả nằm dồn trong một chỗ đất lõm, trông chẳng khác gì một vũng nước vàng ệch. Còn sổ sinh tử màu sắc mờ xỉn thì rớt kế bên.
Ngoài ra còn có... Nửa trái tim son máu me đầm đìa đang nằm trong tay Kiến Sầu.