Chương 520 : Mặt trời mọc trên Cực Vực
Chương 520 : Mặt trời mọc trên Cực VựcChương 520 : Mặt trời mọc trên Cực Vực
Ngỗ Quan vương tánh yêu vốn ác, mà cho đến lúc cuối Kiến Sầu cũng không muốn hại mạng y. Song một khi chẳng còn trái tim son kia áp chế nữa, tánh yêu trong người y thoắt cái liền bùng phát, vì vậy mới khiến nàng động thủ theo bản năng.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy y tan biến giữa đất trời, không biết sao nàng lại thấy man mác buồn.
Thực là lạ.
Đang làm diêm quân, làm yêu ma yên lành ra đấy, hà cớ gì phải có cho bằng được trái tim son này ?
Rõ ràng là thiện có cách sống của thiện, ác có cách sống của ác mà.
Kiến Sầu mở to mắt nhìn nửa trái tim nằm trong lòng bàn tay mình.
Hôm Phó Triêu Sinh với Ngỗ Quan vương đánh nhau, nàng đứng cách họ rất xa. Hơn nữa trong trận chiến, cảnh tượng Phó Triêu Sinh nuốt sống nửa trái tim như thế nào nàng cũng không thấy rõ lắm, vì vậy cho mãi đến bây giờ mới xem như là thực sự nhìn được hình dạng ra sao.
Trông nó chẳng khác gì như được mổ ra từ lồng ngực phập phồng nóng hổi của một người còn sống. Máu thịt và mạch máu vô cùng chân thực, tiết diện mặt bị chia nửa bây nhầy trầy trụa, dọc theo còn có một thứ đen đen lạ lùng gì đó cắm lút vào trong.
Kiến Sầu vạch ra xem thì nhận ra đây là một tấm lệnh Nhai Sơn đã bị hư tổn nặng nề.
Trong khoảnh khắc, cả người liền lặng đi. Tim tuy là tim người nhưng lại bị kẻ khác luyện hóa nên nó đã trở thành một thứ đặc thù cùng loại với pháp khí. Do chỉ là một phần cơ thể người mà thôi nên nó vừa là vật sống mà cũng vừa là vật chết. Bên trong không còn tồn lại bất cứ ký ức hay tình cảm gì của chủ cũ, tình cảm của nó đối với chủ cũ cũng không, hơn nữa các ân oán hận thù đã qua trước đây càng lại chẳng có nốt. Những gì còn lưu lại chỉ là khả năng có thể giúp cho con người ta bình tâm tĩnh khí, có thể cảm ngộ trời đất, có thể tiếp cận được đặc tính căn bản của sự vật. Càng cảm biết được thế giới rõ ràng, càng hiểu được nhân tình thế thái, tu vi trên tâm cảnh sẽ tiến bộ rất nhanh.
Đối với tu sĩ cảnh giới cao mà nói, vật này thực khó có.
Ngay như chỉ cầm trong tay thôi mà Kiến Sầu cũng có thể cảm thấy được nó bất phàm : Khí tức ôn hòa đều đặn, máu thịt ấm áp truyền hơi đi theo các đường kinh mạch trên tay nàng rồi dân dần thấm vào, lan tỏa khắp người.
Thế nhưng...
Cái câu "Vậy mới đúng !" của Ngỗ Quan vương lúc nãy muốn nói cái gì ?
Không biết sao Kiến Sầu bỗng chợt cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ dâng lên trong lòng. Nàng dõi mắt nhìn lên mặt đất đã trống trơn phía trước, lại thấy còn có cuốn sổ sinh tử hào quang mờ mờ đang nằm kế cạnh, nàng bèn cất nửa trái tim đi rồi cúi người định lượm cuốn sổ lên.
Nhưng không ngờ, đầu ngón tay vừa chạm vào thì thoắt cái cuộn trúc đang trải rộng đã tan biến.
Trong nháy mắt khói sương lượn lờ hư ảo.
Chỉ có ba chữ "Sổ sinh tử" ở đầu trang là rớt xuống, rồi cũng giống như các con chữ cổ vàng khác từng đóng sâu vào người Ngỗ Quan vương lúc trước, tất cả đều hóa nước nhiễu xuống, chảy vào cùng một chỗ trũng trên mặt đất.
Kiến Sầu chợt giật mình sững sờ đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng chỉ một thoáng sau, cái cảm giác ấy lại dần dân khiến nàng trở nên cảm thấy thoải mái dễ chịu mà chính ngay tự bản thân nàng cũng không biết sao mà lý giải cho rõ.
Cuốn sổ sinh tử này mà cũng giả nữa ư ?
Ngẫm lại thì bởi đã không còn trái tim son trong người, tâm ác bùng phát, nên lúc hấp hối, Ngỗ Quan vương đã thều thào thế kia cốt là để lung lay ý chí của nàng. Chỉ với một câu đơn giản như vậy, y muốn gieo tâm ma vào đầu óc nàng, khiến nàng khó bề yên lòng mà thôi.
Còn mấy cái tiếng gì gì đó như "Tím đế vương, số diêm quân” thì lại càng mơ hồ kỳ lạ hơn nữa. Nó chẳng đầu chẳng đuôi, nàng nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Mày liễu khẽ cau, Kiến Sầu liền đảo mắt nhìn sang bên cạnh.
Sau một trận đánh kịch liệt, nghĩa địa quanh nàng chỗ nào cũng tan hoang đổ nát, thậm chí cả xương trắng dùng để xây tường cũng văng tứ tán khắp nơi.
Hơn một trăm quỷ tu tinh nhuệ được điều từ thành Phong Đô tới đều đứng im, không dám động đậy một mảy.
Thế nhưng Kiến Sầu vừa đảo mắt nhìn tới nơi, cả bọn đứa nào đứa nấy đều lạnh người sởn tóc gáy, sợ đến nỗi cả bọn liên nhất tê soàn soạt quỳ bịch ngay xuống, cao giọng hô to : "Diêm quân tha mạng !"
- Diêm quân cái gì 2
Kiến Sầu ngoái đầu sang vốn định hỏi bọn chúng một số chuyện, nào ngờ tự nhiên lại thình lình xảy ra cái màn này, bởi vậy cả người sững lại, chẳng định thần kịp.
- Ta đâu phải diêm quân, các ngươi quỳ lạy vớ vẩn làm gì ?
Hứ !
Làm sao mà không phải được hả ?
Bọn họ chẳng phải thứ ngu, tuy mấy câu của Ngỗ Quan vương đa phần không nghe được hết, nhưng một tràng "Tím đế vương, số diêm quân' thì rành rọt bên tai ra đó rõ ràng, với lại còn cả cái câu "hạ tên Tân Nghiễm kia" nữa, mấy cái này làm sao bạ đâu nói đó được chứ ?
Tôn nghiêm là chuyện nhỏ, tánh mạng quan trọng hơn.
Giả thiệt gì cũng kệ nó, quỳ trước rồi tính, có mất mát miếng thịt nào đâu !
Sau đó thì da mặt cũng dày hơn, lá gan cũng lớn hơn, bởi vậy chúng mới mở miệng nịnh nọt nói : "Lệnh nương thiệt khéo đùa ! Năm ấy người đột phá ngọc niết giữa ngay đỉnh tranh, toàn Cực Vực đều biết cả rồi. Hồn châu rạn, ngọc niết tiến thăng, ánh sáng lại tím, ở đất Cực Vực này ai mà chẳng hay ? Màu tím đế vương, đó chính là số diêm quân đó ! Người lợi hại như vậy, cho dù hiện tại coi như không phải vậy thì tương lai nhất định sẽ phải thôi !"
Là có số diêm quân.
Câu trả lời trên thực quá sức tưởng tượng của Kiến Sầu, khiến nàng ngạc nhiên khôn xiết, song cũng không khỏi phì cười hỏi vặn lại : "Đây là trù cho ta chết sao ?"
Chúng quỷ liền sợ đến nỗi không ho he nổi tiếng nào. Cái gã vừa vuốt mông ngựa thất bại nọ mặt mũi cũng xanh lét như tàu lá.
Nhưng Kiến Sầu lại chẳng truy đến cùng. Nàng chỉ liếc mắt nhìn sơ qua chúng, thần sắc ra chiều đăm chiêu, sau đó thì liền lôi ngay Thái Sơn vương bộ dạng như con rối kia ra. Vừa khéo lại có đại trận huyết quan vốn được dàn quanh nghĩa địa để vây hãm nàng lúc trước nên nàng mượn luôn lấy nó, cải tạo thêm chút chút, rồi nhốt Thái Sơn vương vào.
Tuy nàng đã nhận lời với Ngỗ Quan vương rằng sẽ cứu mạng Thái Sơn vương, nhưng từ tình hình thực tế lúc giao đấu mà suy thì hiện tại mấy con chữ con vàng vàng này nàng không thể nào có khả năng giải quyết được nổi.
Mà trước mắt lại còn có chuyện khác gấp hơn nhiều.
Tần Nghiễm vương sắp xếp thế cục này hòng kiềm chân bọn họ ở đây nhưng Phó Triêu Sinh thì lại đi thẳng tới Bát phương thành và vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Đầu mày Kiến Sầu mãi vẫn không giãn ra, nàng đang định nói đôi điều với đám quỷ tu ở bên cạnh, song dư quang nơi khóe mắt bất thình lình chợt thấy chớp chớp sáng sáng, nhìn lại thì hóa ra là vũng nước dưới đất lấp lánh vàng vàng, điểm điểm nhúc nha nhúc nhích như giòi bọ, tựa hồ như đang tuân theo sự điều khiển của một nguồn lực nguyên sơ nào đó. Rồi thoắt một cái, tất cả hốt nhiên chợt bay vụt lên khỏi mặt đất !
Đồng thời, các con chữ kim sắc đang trói buộc Thái Sơn vương cũng sáng lóe lên rồi bay thoát ra ngoài !
Thân hình cao to vạm vỡ của Thái Sơn vương liền đổ cái rầm xuống đất, cả người bất tỉnh, mất hẳn ý thức.
Nhưng đất trời lại chỉ đang mới bắt đầu biến chuyển.
Nơi hạ nguồn hoàng tuyền vốn chẳng phân ngày đêm. Bóng tối dày đặc phủ trùm cả một miền, chẳng có thứ ánh sáng nào rọi thấu được. Thế nhưng ngay khi các con chữ cổ kim sắc kia vừa bay lên thì bầu trời đen ngòm trên cao lại tựa như rùng rùng chấn động, chẳng khác gì bị một nguồn lực khổng lồ nào đó xé ra làm đôi !
Ánh sáng chói lọi từ bên ngoài khe hở chiếu xuống.
Trong nháy mắt, đất trời xung quanh liên sáng rỡ.
Hoàng tuyền đỏ ngầu cuồn cuộn chảy xiết, xương trắng đắp thành nghĩa địa rợn người ánh lên sáng quắc, khung cảnh đen ngòm xung quanh cũng hiện rõ chân diện mục, phô mình mênh mông trải dài tít tắp tới tận chân trời. Trong khoảnh khắc, toàn bộ bóng tối nơi đây dường đã bị xua tan hết cả I
Chúng nhân chú mục nhìn xem. Vòm trời vốn âm u nặng nề vậy mà lại trở nên khoáng đãng, cuối chân trời sừng sững một vâng thái dương chói lọi chẳng khác gì một quả cầu lửa !
To kinh hồn !
Hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ về "mặt trời".
Vầng mặt trời khổng lồ, hừng hực lửa đỏ ấy đang lơ lửng treo cuối chân trời, chiếm cứ một vùng thiên không rộng lớn ! Trên thân nó, chỗ nào cũng đầy dung nham nóng chảy ngoằn ngoèo, tựa hồ như bất cứ lúc nào những dòng chảy ấy cũng có thể tuôn xuống dưới đất thành dòng như thác !
Ngay khi vừa nhìn thấy tận mắt, người người đều sởn tóc gáy !
Ai mà chả biết Cực Vực vốn chẳng có mặt trăng mặt trời !
Giới này nằm ở dưới đại địa Thập Cửu Châu, chia âm chia dương với phần phía trên nó. Cả ngày nó luôn bị bóng tối vô biên bao phủ, chân trời mờ mờ âm u trước sau như một, chưa từng biến đổi, cho nên chỉ lấy canh giờ phân định ngày đêm mà thôi ! Nhưng lúc này lại có một thứ gì đó đang lơ lửng trên trời thế này !
Ngay khi nhìn thấy dị tượng như vậy, thậm chí cả chính Kiến Sầu cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi vạn phần.
Không ! Không phải !
Cái thứ này hoàn toàn chả phải là mặt trời Cực Vực gì hết mà là địa tâm đang bốc cháy, chung quanh toàn là nham thạch nóng chảy !
Đại địa Thập Cửu Châu với ác thổ Cực Vực xưa nay đều đối xứng nhau như soi gương !
Phía dưới Thập Cửu Châu là Cực Vực bầu trời tối tăm không ánh sáng, còn bâu trời Thập Cửu Châu thì lại là vũ trụ bao la vô tận. Phía dưới Cực Vực có đại địa Thập Cửu Châu non xanh nước biếc mênh mông, nhưng phía trên nó thì lại là một cái khe sâu hoắm lơ lửng có mỗi ngôi sao này thôi !
Trăm ngàn năm qua, nào có mấy ai thấy được vẻ ngoài huy hoàng của nó Ï
Vầng mặt trời này tuyệt chẳng phải tự nhiên thình lình xuất hiện mà thực ra xưa nay vẫn luôn ở đó, song bởi bầu trời Cực Vực thường ngày luôn âm u nên chả ai phát hiện ra.
Bây giờ sương mù tối tăm đều tiêu tán, nhìn nó lộ diện mới thấy khiếp.
Người người lố nhố phía dưới thực chẳng khác gì con sâu cái kiến I
Lúc còn ở trong bóng tối, những con chữ cổ sẫm vàng kia lóng lánh tỏa hào quang, đốm đốm dùu dịu; thế nhưng dưới ánh mặt trời chói lọi rực rỡ như thế này thì cái thứ ánh sáng ấy lại giống hệt như những dải tia mờ mờ chướng mắt.
Một nùi bay lên giữa lưng chừng không, nhắm thẳng phía tây nam mà tiến I
Nơi đó là trung tâm Cực Vực, và đồng thời cũng chính là Bát phương thành - điểm giao tranh cuối cùng của Thập Cửu Châu trong cuộc chiến tranh này.