Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 521 - Chương 521 : Hội Chiến Bát Phương Thành

Chương 521 : Hội chiến Bát phương thành Chương 521 : Hội chiến Bát phương thànhChương 521 : Hội chiến Bát phương thành

- Âm! Âm! Âm...

Nguyên cả một vùng lục địa dưới chân chấn động kịch liệt !

Một khi sương mù u ám trên trời đã tan biến hết, vâng "thái dương" khổng lồ đột nhiên lộ ra kia trông thực chói lọi đến độ nhìn mà chẳng mở nổi mắt I

Trước thành Sùng Dương, phòng tuyến thứ ba của Cực Vực, chúng tu sĩ Thập Cửu Châu cũng ngẩng đầu dõi mắt trông lên, tuyệt chẳng sợ hãi. Ai nấy đều ngạc nhiên quan sát mọi biến chuyển trong khoảnh khắc đó.

Hơn nữa, bọn họ cũng có thể cảm biết được Kiến Sầu hiện đang ở dưới vùng hạ nguồn hoàng tuyền xa xôi kia.

Gần nửa canh giờ trước, bảy mươi hai thành trì trong Cực Vực đã bắt đầu có dị biến rồi. Tất cả các thành còn chưa bị Thập Cửu đánh hạ đều hốt nhiên cao vụt, thành thử trước mặt bọn họ toàn là một vùng lởm chởm những thành là thành, lớp lớp rậm rạp như rừng.

Sau khi mặt trời hiện ra trên không, các thành liền nhất tê biến hóa thêm một đợt nữa.

Hết thảy chẳng khác gì vật sống !

Thành nào thành nấy đều tựa như một phần cơ thể của một đấng chí tôn Cực Vực nào đó. Thường ngày chúng giàn trải phơi mình trên cả một vùng đại địa rộng lớn, chỗ nào cũng có mặt, chuyện gì cũng rõ như lòng bàn tay.

Cứ hễ là việc liên quan đến Cực Vực thì cái vị chí tôn ấy không gì là không hay, không gì là không biết.

Chỉ trong chớp mắt, mười tòa thành đã tụ lại thành một cụm rồi bắt đầu tự vặn vặn vẹo vẹo ! Quỷ tu Cực Vực vốn sống trong thành nào có ai ngờ khi khổng khi không sẽ xảy ra chuyện khiếp đảm như thế này đâu ?

Trong lúc quýnh quáng hốt hoảng, muốn trốn cũng trốn chả nổi !

Đường phố tự nhiên thình lình ép dẹp, lầu các vừa sập xuống một cái đã chụp xuống người, đè nghiến hàng ngàn hàng vạn quỷ tu hồn phi phách tán ! Mà ai vừa chết, hồn lực vừa thoát ra thì liền bị thành trì hút lấy, chẳng chừa lại chút cặn !

Cực Vực xưa nay chưa bao giờ sáng rỡ như bây giờ, mà cảnh tượng kinh hồn táng đởm thế kia cũng được người người chứng kiến rõ ràng tận mắt I

Nhưng chỉ chốc lát sau, một mảng bóng đen khổng lồ đã xuất hiện.

Vầng "mặt trời" vốn vẫn đang lơ lửng trên cao cả buổi kia thoắt cái đã bị nó che đi quá nửa, chỉ để lại một nửa Cực Vực ngập tràn ánh sáng, còn nửa kia thì chìm trong hắc ám đen ngòm !

Trước cảnh tượng thành trì méo mó biến hóa chúng tu sĩ còn đang sững sờ, chưa định thần lại kịp thì không gian xung quanh đã đột nhiên sụp tối. Bọn họ thất kinh ngẩng đầu nhìn nhưng lại thấy chẳng mấy rõ cái bóng đen đang phiêu phù trên trời kia to lớn như thế nào !

Hơn nữa nó vẫn còn đang bay bay tiến tới I

Nhắm thẳng về phía Bát phương thành đầy bạo loạn !

- Âm! Âm!

Bất thình lình, từ vị trí vốn là nơi tọa lạc của Bát phương thành bỗng bùng phát một cơn chấn động trời rung đất lở. Dư chấn lan đến tận các thành ở vành ngoài, ngay cả chúng tu sĩ tu vi cao cường cũng thiếu chút nữa là bị hất tung lên khỏi mặt đất ! Hình như đã có người bắt đầu động thủ trong Bát phương thành rồi !

- Thủ đoạn thực đúng là bá đạo !

Đứng ngay phía trước chúng tu sĩ Thập Cửu Châu, Hoành Hư chân nhân thẳng người lơ lửng trong hư không, dõi mắt nhìn ra Bát phương thành ở tít mù xa. Ánh mắt lão tựa hồ như xuyên thấu khoảng không gian đang bị phủ đen, nhìn được rõ ràng mọi chuyện đang xảy ra ở tuốt phía đó.

Song hai cái tiếng "bá đạo" kia thì thực chẳng biết là nhằm vào ai.

Kẻ ngoài cuộc có lẽ u mê nhưng các tu sĩ Thập Cửu Châu thì làm gì mà chả nhìn ra nổi chứ ?

Các thành Cực Vực biến thành một mảng "sống" như thế này ắt hẳn phải có liên quan rất lớn tới Tần Nghiễm vương, diêm quân tối cao thực sự của Bát phương thành. Còn cái bóng che quá nửa bầu trời trên đầu kia thì chính là con Côn năm xưa, bạn của phù du đại yêu Phó Triêu Sinh, chứ còn ai vào đây nữa bây giờ ?

Mà điều trong chiến dịch quỷ môn quan, không thấy nó kinh khủng như vậy.

Có lẽ vào trận đánh ngày hôm đó, nó vẫn còn có chút thu mình, đến thời này khắc này mới chịu tung ra cơ thể khổng lồ khó ai nhìn nổi toàn diện này, đây mới chính là phong thái thực sự của nó !

Mấy hôm trước Phó Triêu Sinh với Kiến Sầu đã đi với nhau ngâm thâm nhập nội bộ quỷ tộc. Hôm nay chúng tu sĩ bọn họ đang chuẩn bị mọi việc theo kế hoạch, tiếp tục công đánh vành phòng tuyến thứ ba, nhưng ai mà ngờ thình lình lại gặp phải biến cố bất ngờ như trước mắt như thế này ?

Vừa nghĩ đã biết chỗ Kiến Sầu hẳn đã phải xảy ra chuyện.

Song đối với chúng tu sĩ Thập Cửu Châu mà nói thì đây dĩ nhiên là tin cực tốt I

Gậy trúc chín đốt trong tay, Phù Đạo sơn nhân cũng dõi mắt nhìn về Bát phương thành xa xa, thần sắc nghiêm túc hiếm có, còn ánh mắt thì sáng ngời tỉnh anh.

Lúc này lão đang cười ha hả.

Chẳng quẳng đùi gà trụi xương ra thế nhưng chí khí thì ngùn ngụt vạn trượng I!

- Cái đám nhỏ này làm bọn ta vui quá đi mất ! Thế này là đánh rồi ! Thực không biết trên dưới gì hết ! Lão mắc dịch kia, đi chung không hả ?”

Chúng tu sĩ tức thời liếc mắt ngó sang.

Nhưng Hoành Hư chân nhân đứng bên cạnh họ lại chẳng thèm để ý gì tới, đáy mắt điềm tĩnh thậm chí còn chẳng gợn nổi chút cảm xúc nào. Lão chỉ thở hắt ra một hơi đáp : "Cũng lâu lắm rồi chả có đánh đấm gì."

Mà cùng đi đánh một trận với Phù Đạo sơn nhân thì càng là chuyện xa xưa hơn nhiều.

Lời đáp vừa dứt, cây phất trần vốn vẫn đang cầm trong tay lão liền biến mất, thay vào đó là một cây kiếm sắt đỏ bầm !

Thân kiếm thoạt nhìn sần sùi gồ ghề, dấu tích thời gian mưa gió ăn mòn chỗ nào cũng có, lúc được lấy ra trông cũng thường thường, chẳng có vẻ gì bất phàm. Thế nhưng các tu sĩ đại năng cùng với tất cả trưởng lão các môn phái vừa nhìn thấy thì trong lòng không khỏi lấy làm chấn động khôn xiết !

Kiếm rỉ !

Đây chính là thanh kiếm nổi tiếng nhất của Hoành Hư chân nhân năm xưa. Kiếm của người khác đều thường từ thiên thạch, từ ngọc trong đất mà thành. Chỉ duy có kiếm của lão là được đúc bằng sắt rỉ bỏ đi !

Toàn bộ rỉ sét đo đỏ bâầm bầm !

Chả ai biết cây kiếm này được đúc thế nào, chỉ biết sau khi thành kiếm, trong những năm tháng còn chưa lên làm thủ tọa, chấp chưởng Côn Ngô, cùng với Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân đã cầm nó trảm yêu trừ ma tung hoành một giới, chẳng ai địch lại I

Mà đã lâu, lâu lắm rồi chưa thấy lại cảnh ấy nữa !

Từ khi lão trở thành thủ tọa, chưởng quản Côn Ngô thì tác phong hành sự càng lúc càng trở nên kín đáo thâm trầm. Tu sĩ mới bước chân vào con đường tu đạo khắp chốn xa gần đều biết lão đức cao vọng trọng chứ cái tiếng tăm tu sĩ oai hùng lẫy lừng hơn nhiều kia thì họ lại bất giác quên bằng đi mất !

Tu sĩ chánh đạo, cảnh giới đã viên mãn đấy !

Bia bát trọng thiên, đầu bảng hữu giới !

Râu tóc bạc phơ, đạo bào phần phật bay bay theo gió.

Trong thời khắc ấy, kiếm vừa xuất ra, lão với Phù Đạo sơn nhân chẳng nói chẳng rằng đã nhất tề phi thân bay lên. Người thì cầm kiếm rỉ, người thì tay không, cả hai phóng vút lên như hai đạo cầu vồng sáng ngời vạch lên hai đường song song trong thiên không, nhắm thẳng Bát phương thành mà tiến !

Thoang thoáng đâu đó hiện về phong thái ngang tàng năm xưa !

Chúng tu sĩ Thập Cửu Châu không ngờ hai cây đa cây đề ấy nói đi là đi cái một, hoàn toàn chẳng để cho ai có thời gian định thần lại kịp, thế nhưng nghĩ kỹ một chút thì liền hiểu ra ngay. Bát phương thành sinh biến, bây giờ chính là lúc phải quyết chiến !

Thời gian đâu mà đứng đó tân ngần do dự nữa ?

Không ai biết Kiến Sầu với Phó Triêu Sinh đang gặp chuyện gì nguy hiểm, sự cố gì đã dẫn tới tình hình như hiện tại, mà sâu trong Cực Vực lúc này cục diện ra sao họ lại càng chẳng biết gì hơn.

Chỉ sơ sẩy một chút là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất !

Vậy là hai vị cự phách ấy đã đi trước mở đường, đánh thẳng vào trung tâm Cực Vực rồi I

Dĩ nhiên Tạ Bất Thần nhìn được tình thế rõ hơn những người khác, song y cũng biết diễn tiến sự việc sau đó sẽ không đơn giản như vậy, vì vậy chỉ khẽ cảm thán : "Đúng là thời cơ cực tốt..."

Khúc Chính Phong chỉ huy mấy trăm tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải đứng ở cạnh. Hắn nghe được y nói vậy thì không khỏi chắp tay sau lưng cười. Đáy mắt in bóng côn bằng khổng lồ rợp một trời rộng trên không, đầu óc tựa như thoáng lóe một chút tính toán gì đó thâm sâu, hắn đáp lại Tạ Bất Thần : "Dịp may trời cho, không nên bỏ lỡ !"

- Âm! Âm! Âm...

Mặt đất lại rùng rùng chao đảo một trận kinh hồn.

Ngay trong khoảnh khắc biến động ấy, gần vạn tu sĩ Thập Cửu Châu rốt cục cũng vùn vụt phóng lên khỏi thành Sùng Dương cao cao. Trực chỉ Bát phương thành, bọn họ phi thân bay theo hai người Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân lúc này đã mất tăm mất tích không biết tự đời nảo đời nào l

Nội vi bảy mươi hai thành Cực Vực đã bị ép thành một khối. Nguồn lực của cơ man nào là quỷ tu tạo ra sau khi hồn phi phách tán được cô đặc lại, dùng để cung cấp năng lượng liên tục cho thành trì biến hóa.

Các thành cao ngất, rậm rạp như rừng đều biến thành lớp lớp cánh sen đen kịt I

Tất cả gấp rút dịch chuyển vây quanh Bát phương thành, cánh cánh uốn cong, bao bọc toàn bộ tòa thành vào chính giữa, chỗ nào chỗ nấy đều sát khít, không chừa một khe hở nào !

Từ trên cao nhìn xuống trông thực như một đóa sen đen khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng của con người ta !

Rõ là một kiểu phòng hộ cho một thứ gì đó nằm ở phía dưới.

Cho dù Phó Triêu Sinh không biết nó là thứ gì nhưng chỉ cần xâu chuỗi đủ thứ chướng ngại cộng với trùng trùng lớp lớp mưu kế mà địch thủ đã tốn công dựng nên để kiềm chân hắn, thế cũng đủ biết là thứ nằm phía dưới phải là vật quan trọng đến bực nào !

Đứng trên chân thân của côn như đứng trên một hòn đảo nổi giữa thiên không, Phó Triêu Sinh chú mục nhìn bóng người lơ lửng phía trên thành trì hoa sen đen cánh cánh tua tủa mà sắc diện chưa bao giờ lạnh cứng như thế.

Suốt dọc đường từ nghĩa địa tới đây, gian nan trở ngại nhiều không biết bao nhiêu mà kể.

Dường như địch thủ lúc nào cũng nhìn ra rõ môn một đường đi nước bước của hắn, vì vậy nên cũng biết được hắn sẽ đối phó như thế nào.

Phó Triêu Sinh vốn chẳng hiểu tại sao nhưng ngay khi tận mắt chứng kiến thành trì biến hóa thì mới vỡ lẽ mọi điều.

Đó mà là thành quách gì đâu 2 Chúng rõ là hóa thân của Tần Nghiễm vương, mỗi một thành là mỗi một bộ phân trên cơ thể y đó chứ !

Trăm ngàn năm qua, không biết cơ man nào là quỷ tu đều sinh sống ở trong này !

Nhưng chẳng có lấy một ai phát hiện ra rằng...

Xung quanh Bát phương thành giờ chỉ còn lại có sáu tòa diêm điện.

Tòa diêm điện thứ tư sụp đổ động tĩnh rất lớn thế nhưng lại chẳng có ai để ý tới.

Tân Nghiêm vương đứng lơ lửng tít trên không. Ban nãy y bị Phó Triêu Sinh giáng cho một đòn kinh hồn đến nỗi nguyên cả Cực Vực cũng phải âm âm chao đảo, thế nhưng trên người y lại tuyệt không hề thấy có một chút thương tích nào !

Làm như bao nhiêu đó thực chẳng thấm tháp gì I

Ngay lúc ấy, Tần Nghiễm vương ngửa cổ ha hả cười dài một tràng : "Ta sinh ra từ pháp điển luân hồi. Cực Vực là bổn điện, mà luân hồi cũng là bổn điện. Chính ngay bản thân ta đã là quy tắc rồi ! Một con yêu phù du nhãi nhép như ngươi nghịch cải luân hồi được đã may mắn quá mạng, vậy mà còn dám cuồng vọng mưu toan thương tổn ta ư ?I"

Cuồng vọng mưu toan 2?

Phó Triêu Sinh sinh ra vốn đã nghịch thiên, nhờ toàn bộ nguyện lực của cả tộc phù du đều hội tụ trong người nên mới có thể thoát được cái số "sáng sinh chiều chết" I

Vì để hoàn thành ước nguyện đó mà hắn đã đi khắp giới này để cuối cùng đạt thành cục diện như ngày hôm nay ! Mọi lời đồn có liên quan đến Tần Nghiễm vương hắn dĩ nhiên đều đã nghe qua, tự thân cũng càng hiểu rõ hơn ai hết hóa thân của quy tắc là một dạng tồn tại đặc biệt đến mức nào, biết nó khó phá khó diệt biết bao nhiêu mà nói.

Song cái chuyện nghịch thiên cầu trường sinh khó vậy mà hắn cũng thành công thì trên đời này còn có thể có chuyện gì không làm được nữa chứ ?

Hóa thân quy tắc thì sao ?I

- Ngươi nếu đã là hóa thân của quy tắc thì ta đây cũng có nhiều thắc mắc khó giải, chỉ bằng xé vụn ngươi đi, thừa dịp coi cho kỹ rồi lại chép lại I
Bình Luận (0)
Comment