Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 522 - Chương 522 : Nghịch Thiên Đấu Pháp

Chương 522 : Nghịch thiên đấu pháp Chương 522 : Nghịch thiên đấu phápChương 522 : Nghịch thiên đấu pháp

Rồi lại chép lại ?

XI.

Thấy hắn nghé con chả sợ cọp, Tần Nghiễm vương thực mắc cười quá thể.

Trong ngũ hành thiên địa, lục đạo luân hồi, tuổi thọ của cái tộc tí ti này là ngắn nhất, linh trí cũng cực thấp, chỉ chút ngũ hành, lục đạo thôi cũng kham làm sao nổi I

Cái mặt hắn mà cũng mơ xé vụn y, cải tổ luân hồi ư ?

Vậy Bàn Cổ đại tôn năm xưa huyết chiến một trận thời thượng cổ kia hắn có để vào mắt không ?

Chỉ một con phù du nhỏ nhoi trước mặt này thì đã là cái thá gì, cho dù đám tiên vương tiên đế trên thượng khư tiên giới có tới y cũng chả sợ !

Nên nhớ, xuống giới này rồi rồng hổ gì cũng thành giun dế hết I

Dù hắn có là một tồn tại nghịch thiên, một người có bản lãnh kinh hồn như thế nào đi nữa thì cũng chả làm sao thắng nổi y, kẻ chính là quy tắc hóa hình !

Tần Nghiễm vương vốn không ngờ trận chiến âm dương giới này lại có lọt một biến số nghịch thiên ở bên trong. Vì vậy, y mới hao tâm tổn sức xếp đặt thế cục ở nghĩa địa, mượn sự tồn tại của Kiến Sầu để kiềm chân biến số này ở xa xa, không cho hắn làm hư đại sự của mình.

Chẳng ngờ hắn có phải là biến số đâu.

Mà nữ tu Nhai Sơn kia, cái ả sai Phó Triêu Sinh tới chỗ này mới chính là biến số thực sự I

Vừa nghĩ tới đây, y chợt cảm giác thấy có cái gì đó, cặp mắt khuất sau rèm ngọc mười hai chuỗi trên vương miện liền khẽ nheo lại. Y giang hai tay hướng lên không, ống tay áo rộng phất lên hai khoảng đen kịt, lòng bàn tay xòe ra, đất trời thiên địa liền âm ầm chấn động !

Sức mạnh ấy thực đúng là kinh hồn táng đởm !

Trong hư không tua tủa ngàn ngàn vạn vạn tia sáng sẫm vàng, trông chẳng khác gì một dòng chảy kim sắc từ ác thổ Cực Vực, từ thành trì xung quanh, thậm chí còn từ tít ở cuối vòm trời nơi tâm hành tinh đang hừng hực thiêu đốt trôi đến !

Thoáng chốc đã hội tụ thành một chỗ !

Tần Nghiễm vương lúc này rốt cục trông hệt như những bức tượng đang đứng trong rất nhiều thành ở Cực Vực !

Ngoài cổn phục vương miện, trên người y lại còn có thêm hai vật khác : Một thứ là cuốn sách trong trạng thái mở đọc, dùng làm sổ sinh tử quản lý lục đạo sống chết luân hồi, còn thứ kia là một cây bút thuôn dài, dùng làm bút phán quan chuyên khoanh vòng hồn mạng, định tội nghiệt !

Ánh vàng sẫm tối vùn vụt phóng tới, khiến y uy nghiêm vạn phần như thần.

Y chỉ động ngón tay là đã có thể nhẹ nhàng hạ bút viết rồi !

Bút phán quan đang hạ xuống sổ sinh tử thì trong nháy mắt hào quang vàng sậm liền trở nên đỏ bầm, trông mà tưởng như máu huyết từ ao ào ào trút xuống, tuôn đẫm dưới ngòi bút.

Tức khắc đất trời rên rĩ ong ong, ngàn quỷ kêu gào, vạn hồn rú thảm ! Ấy là hằng hà sa số linh hồn đang tìm cách trốn chạy khỏi luân hồi lục đạo qua khe hở không gian khi bút phán quan chấm xuống quyển sổ !

Nhưng cây bút của Tần Nghiễm vương thế mà lại chẳng điểm về phía bọn chúng.

Y chỉ dõi mắt nhìn Phó Triêu Sinh đang bay về phía mình trên lưng Côn Bằng mà cười khẩy, thốt lên : "Loài phù du, sáng sinh chiều chết" !

Chỉ vẻn vẹn có bốn tiếng như vậy mà thôi.

Dù là ký ức của chính ngay bản thân Phó Triêu Sinh hay của tộc phù du, một tràng "Sáng sinh chiều chết" kia luôn là bốn chữ quen thuộc đến chẳng thể nào quen thuộc hơn. Xưa nay chúng vẫn luôn là nỗi bất cam của mọi người lớn nhỏ trong tộc, nhưng lại chưa bao giờ thể hiện ra chút uy lực gì.

Song hôm nay câu chữ thế mà lại phát ra ngay từ miệng Tần Nghiễm vương !

Y chính là quy tắc, là pháp điển !

Trong chớp mắt, đây mới đúng là mở miệng thành phép thực sự !

- Âm!

Đâu bút vừa hạ xuống liền như giải phóng một thứ câu chú xa xưa nào đó. Trên trang sổ sinh tử, một chuỗi văn tự có từ thời viễn cổ liền bừng sáng hào quang rồi âm ầm bắn lên !

Mới đầu nhỏ xíu, sau thì vùn vụt biến lớn !

Các con chữ thoắt cái xoay tít, rồi tự thân giống như có linh trí, tất cả liền phóng thẳng về phía Phó Triêu Sinh !

Kiểu cách trông sao mà tâm thường vô hại khôn tả I

Thế nhưng bên trong lại mang theo một hơi hướm hãi hùng đến gân như hủy diệt I

Bởi đây là câu chữ do chính miệng Tần Nghiễm vương vừa nói ra chứ không phải là thứ gì khác !

Sáng sinh chiêu chết I

Mạng số phù du !

Phó Triêu Sinh vốn hóa sinh từ tộc phù du, dù có nghịch thiên như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thay đổi được bản chất phù du trong bản thể của mình.

Đã là phù du vậy hẳn sẽ không thể thoát khỏi số phận này I

Kẻ nào nghịch trời kẻ đó đều không thể tồn tại nổi trong thế giới này - Đây chính là luật !

Chẳng cần Tần Nghiễm vương dài dòng văn tự Phó Triêu Sinh cũng biết cái thứ luật này mà giáng xuống người mình thì sẽ nguy hiểm như thế nào.

Thế nhưng hắn lại không thể tránh được I

Tránh được lúc này chứ chẳng tránh được cả đời, hắn không thể không đánh !

Bởi Tần Nghiễm vương trước mặt chính là địch thủ của hắn, vả lại sau lưng y chắc chắn còn ẩn giấu nhiều mưu đồ kế hoạch thâm sâu hơn nữa, nếu đã bị y kiềm hãm câu giờ, vậy hắn bỏ Kiến Sầu không rốt ráo đánh úp tới đây thì những việc đã làm vừa rồi sẽ chẳng còn chút giá trị hay ý nghĩa gì nữa !

Mà hắn tuyệt sẽ không để chuyện như vậy xảy ra !

Khuôn mặt trắng xanh gần như chẳng có lấy một chút tình cảm gì giống người của Phó Triêu Sinh càng trở nên thờ ơ băng lãnh hơn, thế nhưng sâu trong đôi con ngươi xanh sẫm màu lục thì lại dường như thoáng lóe lên một đốm lửa nóng rực !

Lửa ấy là lửa giận, mà đồng thời cũng là lửa chiến !

Trường bào xanh xanh màu lá ngải bay bay trong gió. Nét rêu phong đan xen ngoằn ngoèo chẳng chịt đầy trên mặt vải trông chẳng khác gì những ký hiệu cổ xưa. Mà lúc này tất cả lại đang đong đưa như rong rêu bồng bềnh trong nước, như cá lội hàng đàn bơi ngược dòng nước bơi lên. Chúng bứt ra khỏi người Phó Triêu Sinh, chấn động ầm vang !

Sâu dưới đáy mắt Tần Nghiễm vương ánh nhìn lóe lên kinh hãi.

Bởi vì sau khi phóng ra tứ phía xung quanh, những họa tiết màu lục giống như rong rêu kia liền hóa thành hằng hà sa số bóng phù du bay tán loạn trong không trung.

Do quá nhỏ nên thực không thể nào nhìn kỹ được nổi.

Một bây đông đúc vần vũ bay giữa lưng chừng không trông như một cái bóng xanh xanh biếc, màu lục loang lổ đậm đậm nhạt nhạt.

Ngời ngời đẹp đế mà mỏng manh vô cùng.

Thế nhưng khi tất cả gào thét phóng vù vù về phía đám các con chữ vàng đại diện cho quy tắc thì cái vẻ mỏng manh yếu ớt kia lại trở thành một cảnh tượng bi tráng, biết mà vẫn không thể không đâm đầu vào !

Thiêu thân lao vào lửa chính là chịu chết mà đồng thời cũng là dấn thân về phía ánh sáng !

Nếu nói đám chữ cổ này là một phần quy tắc, là một phần thân thể của Tần Nghiễm vương thì mảng bóng xanh biếc kia cũng chính là một phần nguyện lực của tộc phù du, một phần thân thể của Phó Triêu Sinh !

Phó Triêu Sinh nghịch thiên, Tân Nghiễm vương cũng chẳng khác I Một người là phù du trường tôn mãi mãi, đi ngược với quy tắc của pháp điển luân hồi. Còn người kia thì là quy tắc hóa hình, trong pháp điển định luật không gì là không thể.

Vào thời khắc này, đây hoàn toàn không phải là một trận đánh thuật pháp đã tới mức dầu cạn đèn tắt gì mà là đạo pháp với nhau, giữa nghịch thiên đấu với nghịch thiên !

Nào có "đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển" ở đây !

Không tranh sinh tử cao thấp ai dám tự xưng "đại đạo' ?I

Đáy mắt Phó Triêu Sinh như biển hồ sôi sục sóng ngầm, tưởng như cả một trời cảnh tượng mặt trời mọc đỏ rực trên đảo Đăng Thiên năm xưa lại thoáng hiện về, ánh lên trong mục quang, khiến hắn trông càng yêu tà lạnh lùng hơn.

Thực ngang tàng bất cần, tuyệt không chùn bước !

- Âm!

Tiếng cũng chẳng phải kinh thiên động địa gì, mà vạn vật chung quanh cũng chẳng phải bị hủy diệt. Trong khoảnh khắc, ngàn dặm thiên lý như gần trong gang tấc, tiếng động ấy chẳng qua là do quầng phù du xanh và các con chữ vàng va vào nhau !

Biến hóa xảy ra sau đó thực huyền ảo kỳ diệu.

Nhìn bằng mắt thường thì không cách gì thấy rõ được, nhưng nó lại có thể khiến con người ta chao đảo thần hồn, tựa hồ như trong hư không ấy tự nhiên sản sinh ra một thứ gì đó cao siêu hơn, một dòng chảy hung mãnh không hình không dạng.

Nhìn bề ngoài thì những con chữ cổ kia chẳng qua chỉ là phình to, bành trướng thành một dòng ngân hà kim sắc. Thoắt cái nó lại hóa thành một vụ sương mù mịt. Khi vừa đập xuống bóng phù du xanh biếc màu lá kia thì trong chớp mắt tất cả liền như một dòng thủy ngân cuồn cuộn tuôn xuống, rồi tiêu tán mất tăm mất tích.

Mà quầng phù du xanh thẫm kia trong sát na cũng tan tành mây khói.

Tựa như vận mạng tan xác như vậy chúng phải chịu, không sao cưỡng lại nổi, thế nhưng sâu trong thâm tâm vẫn luôn lưu giữ, luôn le lói một chút gì đó để bật thành phản kháng khi bị dồn đến mức bất cam bất nguyện, phẫn nộ tột độ.

Quy tắc luật lệ đã ghi phàm những gì liên quan tới vận mệnh đều do trời định. Định rồi chớ cãi I

Song dù trên pháp điển có ghi ngàn câu vạn câu "Sáng sinh chiêu chết" thì dưới gầm trời này, trên hành tinh Nguyên Thủy này lại vẫn cứ tồn tại một kẻ họ Phó tên Triêu Sinh bất tử bất diệt đó thôi I

Ai nói quy tắc luật lệ không hủy được ?!

Quy tắc định là định vậy chứ ý nghĩa tồn tại thực sự của nó chẳng qua chỉ là "phá cũ xây mới” mà thôi !

Phó Triêu Sinh cũng chẳng lấy thuật pháp để đối phó pháp tắc của Tần Nghiễm vương mà gồng mình giơ đầu chịu báng chứ không tránh không né !

Chỉ trong một sát na ấy, Phó Triêu Sinh chợt rùng mình !

Bóng hắn bay vút tới nhìn mỏng manh chẳng khác gì đường nét vẽ trên giấy, ánh sáng chiếu qua, cơ thể trông lại càng mơ hồ hư ảo hơn !

Một đòn va chạm như vậy với Tần Nghiễm vương đã làm hắn trọng thương thấy rõ, bản thân mất hẳn một phần yêu lực và mệnh lực có được do nguyện lực của tộc phù du cô đọng mà thành. Song Phó Triêu Sinh lại chẳng hề tiêu tán.

Chả có chuyện tan rã giữa đất trời, hóa thành cát bụi trong tích tắc cũng không huống hồ là mất mạng !

Trái lại, chịu xong một cú này, Phó Triêu Sinh thân người tuy hơi mờ đi một chút, nhưng ý chí trong đôi mắt thì lại càng hừng hực, cháy bỏng hơn bao giờ hết I

Tựa như có một ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt sâu tận trong tâm khảm hắn !

Cái luật "sáng sinh chiêu chết" kia nào phải chậu băng có thể dập tắt được ngọn lửa bỏng rẫy ấy, mà trái lại lại chẳng khác gì một thùng dầu làm lửa càng lúc càng bùng cao, càng lúc càng mạnh thêm, quyết tuyệt thêm !

- Mặt trời mọc, ta sinh. Mặt trời lặn, ta chết...

- Nghe luật thì chết, có lý đâu thế ?

- Nếu luật buộc ta không sống quá một ngày, ta nhất định sẽ bắt mặt trời ban mai không lặn bao giờ, mặt trời lặn rôi cũng sẽ không bao giờ mọc lại ! Cả thế giới này không ngày không đêm, không sáng không tối ! Lệnh cho thời gian vĩnh viễn ngừng trôi, vạn cổ dài như một ngày !

Đây chính là lời thê năm xưa của hắn khi sinh ra trên đời I

Hắn lý nào lại sợ quy tắc của thế giới này sao ?

Sinh ra đã phải tuân theo bốn chữ "sáng sinh chiêu chết" ! Chính vì quy tắc vô tình áp bức, chính vì luân hồi lục đạo bất công dẫm đạp nên tộc phù du mới thoát thai ra hắn, một tồn tại quái vật vĩnh sinh bất tử, phản nghịch luân hồi như thế này !

Pháp tắc của Tần Nghiễm vương khiến hắn đau đớn nhưng cũng khiến hắn mạnh mẽ hơn;

Có khổ có sở đấy nhưng lại chẳng chết nổi I

- Sinh ra vốn đã nghịch luật trời thì lý nào hắn há có thể thuận theo ý trời mà chết cho được ?I

Phù du cánh mỏng xinh sao,

Thở vắn than dài sầu đau cuộc đời.

Thân nhỏ lộng lẫy sớm mai,

Ưu phiên một cõi trân ai đi về,

Phù du phá động vút bay,

Ma y như tuyết tang thương sắc màu.

Ngẫm đời lòng dằng dặc buồn,

Sáng sinh chiều chết biết là về đâu. *

* Đây là ba bài thơ vê phù du gộp lại trong Kinh thi.

Vào sát na hứng chịu đòn đánh của quy tắc, phiến phù du xanh biếc màu lá trôi trong không trung kia liền nhợt nhạt hẳn đi. Khi Phó Triêu Sinh dấn mình bay xuyên qua thì cả vùng liền tựa như sương sớm lãng đãng, vấn vít quyện hết lên người hắn.

Nhưng chẳng còn đâu dáng vẻ tràn trề sức sống rạng ngời như xưa.

Bộ trường bào cổ xưa xanh màu lá ngải hắn vốn khoác trên người tựa như bị nước tẩy phai, rửa trôi mất sắc rêu nhàn nhạt nguyên thủy, chỉ còn lại tuyền một màu trắng xóa tựa tuyết, như đốm sáng dưới ánh dương chói lòa !

Phó Triêu Sinh trong thời khắc này nhẹ bãng nhỏ nhoi chẳng khác bụi trần ! Một hạt bụi mà ngay cả Tần Nghiễm vương cũng không thể nào đề phòng nổi I

Tần Nghiễm vương không biết tại sao Thiếu Cức lại kiêng dè con yêu này, mà y thực ra thì cũng chả coi nó vào đâu, chỉ thấy ai chịu quy tắc của mình chưa đầy chớp mắt đã phải mất mạng, thế nhưng dù "sáng sinh chiều chết", luật sắt ép xuống là vậy mà hắn cũng có thể bất tử cho được.

Tần Nghiễm vương muốn lại ra tay nữa nhưng đã quá trễ.

Ngay khi y vừa cau mày thì gân như cùng lúc Phó Triêu Sinh cũng đã tới ngay trước mặt, tay giơ ra chọc thẳng về phía mi tâm y I

Đối với Tần Nghiễm vương, cảm giác ấy thực quỷ dị quái lạ khôn xiết !

Trước mặt rành rành chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ bé đánh tới, thế nhưng lại chẳng khác gì như phải đương đầu với vạn vạn vì sao. Rõ ràng trước mặt chẳng qua chỉ là một con phù du nho nhỏ nhường ấy, song khi nhìn thì như lại có muôn vàn sinh linh lao tới.

Nhìn hạt cát, thấy thế giới,

Trông chiếc lá ngộ niết bàn.

Giọt nước trong ẩn vũ trụ !

Ai nói trong nhỏ chẳng có lớn ?

Cực nhỏ mà phá được thì cực lớn cũng phá được. Ngắn có thể xử thì dài cũng thế thôi. Bởi vậy vẫn vĩnh sinh bất tử như thường dù sáng sinh chiêu chết !

Hai tay Phó Triêu Sinh đâm lút vào trong mi tâm Tân Nghiễm vương chẳng chút lưu tình. Vừa thọc đến nơi hắn liền cảm thấy ngay có một nguồn lực tự sâu trong cơ thể y đang táp thẳng tới mình ! Trong nháy mắt, các con chữ cổ sẫm vàng liền bò ra tay rồi lan khắp người hắn I!

Thoạt nhìn, cả người Phó Triêu Sinh như đang bị Tần Nghiễm vương trói buộc vậy !

Nhưng lúc này hắn lại không hề chùn chân, thối lui nửa bước mà nhếch môi bật cười thành tiếng : "Quy tắc là thứ chết, ngài mới là thứ sống..."

Quy tắc bất biến, khó phá, khó diệt, song Tân Nghiễm là thứ sống cũng không nên !

Đã vốn không sinh, vậy chết cho rồi !

Phó Triêu Sinh vừa dứt lời thì hai tròng mắt của Tần Nghiễm vương đột nhiên phóng lớn, sâu hun hút dưới đáy mắt toát ra một thứ khí vị nặng nề tối tăm mù mịt. Đang lúc bị hằng hà sa số các con chữ cổ sẫm vàng trói buộc, hạn chế cử động, song yêu lực trùng trùng xuyên suốt thân thể, hắn vậy mà vẫn ra sức xé toạc mi tâm Tần Nghiễm vương ra hai bên !
Bình Luận (0)
Comment