Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 523 - Chương 523 : Tới Giúp

Chương 523 : Tới giúp Chương 523 : Tới giúpChương 523 : Tới giúp

Phó Triêu Sinh cũng không phải là yêu tà tâm thường gì, trời sinh vốn đã có sức mạnh hơn xa giới hạn thế giới này cho phép, và mặc dù cũng phải chịu sự khắc chế của nó nhưng vào lúc này hắn lại khó mà dằn xuống hết khả năng thực lực đang đồi dào của mình. Khi hai tay đang đà vận sức banh rộng mi tâm của Tần Nghiễm vương thì cơ thể hắn chợt bắt đầu nứt rạn, rãnh khe đen đen manh mảnh nhỏ hẹp thi nhau chạy lan toàn thân !

Đây rõ ràng là đứt gãy không gian !

Điêu này cũng có nghĩa là sức lực mà Phó Triêu Sinh hiện đang vận dụng đã đạt tới cực hạn chấp nhận của thế giới này, chỉ cần tăng sức thêm một chút nữa là sẽ thành đại họa ngay !

Đến mức độ này thì mọi chiêu trò đào tẩu đều trở thành vô dụng !

Tần Nghiễm vương hơi ngạc nhiên nhưng đáy mắt thì đã trở nên vô thần, chẳng còn chút ánh sáng nào nữa, vừa nghe "rẹt" một cái thì cả người y đã rách từ mi tâm rách xuống thành hai nửa !

Trông không giống như người sống máu me tung tóe mà trái lại lại giống hệt như một bao cát bị rạch tét ra !

Trong chớp mắt, thân xác Tần Nghiễm vương hóa thành hư vô. Hằng hà sa số các con chữ cổ xưa sẫm vàng khó hiểu liền từ chỗ rách ào ào tuôn ra như cát chảy !

Phó Triêu Sinh hốt nhiên cau mày.

Lúc nãy khi vừa thọc tay vào mi tâm Tần Nghiễm vương, hắn đã dễ dàng phát hiện ra rằng thân xác của y chẳng qua chỉ là một cái vỏ được huyễn hóa mà thành, bên trong chẳng có gân cốt máu thịt hay gan ruột phèo phổi gì mà là chính ngay bản thể quy tắc của y !

Vốn trong dự liệu, nên hắn cũng không ngạc nhiên lắm.

Nhưng quy tắc vừa lộ bản thể thì lại toát ra một thứ hơi hướm khiến hắn vô cùng kiêng ky, nó tựa hồ như xuất phát từ hào quang của vô vàn con chữ quy tắc cổ xưa này I

Bắt nguồn từ vũ trụ mênh mông.

Từ hoang cổ huyền bí.

Từ khởi điểm thời gian !

Nó hết sức quen thuộc đối với hắn nhưng lại chẳng phải là gần gũi gì mà trái lại còn khiến hắn có phần sinh tâm cảnh giác, cực kỳ đề phòng. Thái độ ấy dường như là bản năng và trực giác khắc sâu trong hồn phách của cả tộc phù du !

- Rốt cục nó là cái gì ?

Câu hỏi ấy tức thời lóe lên trong trí Phó Triêu Sinh, chẳng khác gì ngày trước hắn thình lình tra biết được tung tích Thiếu Cức ở Minh Nhật Tinh Hải.

Thực lúng túng khó hiểu, cảm giác ấy cũng giống như tự hỏi mình "Ta từ phương nào lại, tương lai sẽ về đâu" vậy.

Tựa hồ như sâu trong u minh mịt mờ, có một cái gì đó điều khiển hắn, ép buộc hắn, dẫn dắt hắn, khiến hắn tiếp cận hết chuyện này đến chuyện khác, rồi sau đó lại cứ tìm tòi tra xét không ngừng để tìm cho ra đáp án mà hắn tuyệt chẳng có ý niệm gì.

Bộ y bào gần như trắng toát hắn mặc trên người phần phật bay theo chiều gió từ cuối chân trời. Hơn nữa trên xanh thẳm tầng cao, dưới ánh lửa chói chang của tâm địa cầu đang chiếu rọi, cái sắc trắng ấy tựa như tuyết nổi ráng đỏ lóng lánh trên đầu mỏm núi, trông thê lương mà lộng lẫy, đồng thời cũng toát lên một vẻ bừng bừng mãnh liệt không duyên cớ, xưa nay chưa từng thấy bao giờ.

Tần Nghiễm vương biến hóa nhanh mà hắn đối phó thì cũng chả chậm chút nào.

Lúc các con chữ vàng cổ xưa đàn đàn lũ lũ xúm vây quanh thân như triều dâng, Phó Triêu Sinh liền giơ tay kết ấn, rồi vừa đưa lên đỡ trước người vừa đồng thời thụt lùi vê sau !

- Đùng ! Đùng ! Âm !

Hư không mười trượng xung quanh thủ ấn của Phó Triêu Sinh tựa như hoàn toàn khựng lại. Tuyệt chẳng còn nghe thấy bất cứ thứ tiếng gì, thậm chí không khí lưu chuyển cũng chẳng cảm biết được nổi I

Vào lúc này, trong ngoài mười trượng xung quanh thế là đã phân thành hai thế giới khác biệt I

Không gian hóa đông !

Đúng là chỉ có các tu sĩ đã bước qua "hữu giới" mới có thể vận dụng được phép này, biết lĩnh ngộ pháp tắc, thao túng không gian !

Đồng thời trăm ngàn đốm sáng xanh sâm cũng từ trong tay áo Phó Triêu Sinh phóng ra, vọt thẳng về phía Tân Ngẫm vương mà tấn công I

- Bụp ! Bụp ! Bộp ! Bộp !

Hào quang đạo đạo trong nháy mắt đã xuyên thấu quầng sáng vàng kia.

Nhưng chúng lại chẳng gây tổn hại gì thực sự !

Công kích vật chất há có thể làm hư hại pháp tắc vô hình được sao ?

Trong quầng kim quang cuồn cuộn như sóng triều chợt vang lên một tiếng cười miệt thị thoáng ẩn chút bực bội. Lúc tràn tới ngay trước vùng không gian đông cứng mười trượng kia, nó thậm chí còn chẳng khựng lại lấy một mảy mà cứ vậy lao mình đâm thẳng vào !

"Ì oạp, róc rách", hào quang kim sắc sẫm màu tựa nước xô tới, dập dà dập dềnh vặn vẹo một chốc thì dân dần biến thành một hình người mờ mờ mơ hồ.

Song người này không giống như người lúc trước.

Trước đó Tần Nghiễm vương trông chẳng khác gì người thường nhưng bộ dạng bây giờ thì lại là một bức tượng, toàn thân từ đầu đến chân đều là chữ cổ sẫm vàng đúc kết lại, thậm chí ngay cả mắt mũi chỗ nào cũng do chữ tự móc nối, sắp xếp mà thành.

Trong tình hình thế này rất khó nhìn rõ được sắc mặt y ra sao, hay nói cho đúng thì chẳng có chút thần tình hay biểu cảm gì cả.

Thế nhưng khi ánh mắt hai người bọn họ giao nhau, Phó Triêu Sinh ấy vậy lại cảm thấy được.

Đó là cái nhìn bễ nghễ của tự nhiên đối với chúng sinh thấp cổ bé họng bên dưới. Mọi thứ trên thế gian này nó coi không bằng nửa con mắt, bởi hết thảy đều nằm dưới sự cai quản của nó, hết thảy đối với nó mà nói đều không khác gì con sâu cái kiến.

Đây chẳng phải là thái độ ngạo mạn có được sau khi thành hình gì cả mà là tự thân quy tắc vốn đã thờ ơ vô tình vô cảm như vậy rồi !

- Ta chính là quy tắc hóa thân. Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng pháp tắc thời không của giới này có thể vây hãm được ta ?

Hình người không có nên tiếng người cũng chẳng có nốt. Lúc Tân Nghiễm vương mở miệng, giọng nói nghe quái dị khôn xiết. Nó vừa như tiếng vàng sắt va nhau lại vừa như tiếng gió gầm thét ào qua bình nguyên nửa ảo nửa thực, mâu thuẫn cực kỳ.

Nhưng nghe ý tứ lời nói thì không gì rõ ràng hơn.

- Từ xưa tới nay, tứ phương trên dưới, luân hồi lục đạo chẳng ai trốn nổi ! Dù có là ngươi thì cũng vậy thôi !

- Booooong !

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, Tân Nghiễm vương đã từ xa giơ tay ra điểm về phía Phó Triêu Sinh !

Cả Cực Vực dường như rung lên một cái.

Chẳng mấy chốc, trong phạm vi nội đô toàn Cực Vực chợt hiện ra một trời hào quang đan xen nhau, nhìn chẳng khác gì thiên la địa võng, mỗi tia mỗi đường đều có kết nối với vạn vật trong trời đất, với chúng sinh trong giới này !

Người đứng ở dưới nhìn ra xung quanh tưởng như mình đang lạc vào một dải ngân hà giăng giăng sao sáng.

Mà ngay vào lúc này Phó Triêu Sinh lại linh cảm thấy nguy hiểm rành rành.

Trên từng tia sáng vàng đó, cái khí tức khiến hắn rất kiêng dè ấy hốt nhiên lại phơ phất lướt chạm vào người hắn, chỉ nhẹ nhàng thế thôi thế nhưng lại có thể cắt nát thân hồn con người ta.

Với nhãn lực của mình, hắn làm gì mà chẳng nhận ra ?

Vạn vạn tia sáng vàng đan xen nối từ trên trời xuống đất kia chính là mối liên kết vô vàn vận mạng bị luân hồi điều khiển của con người giới này.

Chúng móc vào nhau, đan qua chéo lại chằng chịt, rắc rối phức tạp vô cùng. Phóng mắt mà trông, nơi nơi bập bênh chìm nổi, sinh sinh tử tử !

Bọn chúng vừa xuất hiện đã có ngay cái dáng vẻ thiên nhiên vô tình vô cảm giống hệt như Tần Nghiễm vương. Đang luồn lách móc nối trong không trung thì thoắt cái tựa như đánh hơi thấy có thứ gì đó, hết thảy liền nhất tê đâm về phía Phó Triêu Sinh hòng xỏ xuyên qua người hắn !

Mối liên quan chính là vận mạng sáng sinh chiều chết I

Bởi sự tôn tại của hắn như thế này trong luân hồi vốn đã là chuyện không tưởng. Thế nhưng hắn lại thoát được, ngày ngày qua đi, sáng sáng chiêu chiều cứ bình an mà sống, thành thử mới trở thành mục tiêu tấn công của hằng hà sa số sợi dây vận mạng trong đất trời I

Vào khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Tần Nghiễm vương lại chẳng ở trên người Phó Triêu Sinh mà trái lại lại lướt trên vô vàn sợi sáng vàng đang trôi nổi len lỏi trong không trung. Sâu dưới đáy con người kim sắc sẫm màu tựa như đang ánh lên một chút gì đó đắc thắng kỳ quái.

Phó Triêu Sinh ấy vậy mà lạnh người.

Hắn lạnh người vì cảm giác mà muôn vàn tia sáng kia mang lại chứ không phải vì dáng vẻ siêu nhiên cách biệt của Tân Nghiễm vương vào lúc này.

Đó là...

Ác ý.

Chúng sinh trong trời đất làm gì mà chẳng có một số sống đời tầm thường tẻ nhạt ? Mà muôn loài vạn loại nhường ấy rốt cục lại phải chịu cho mấy cái thứ vận mạng mỏng như dây đàn thế này hý lộng sinh sinh diệt diệt theo ý !

Trời đất vô tình coi vạn vật như nhau, đối xử chẳng chút phân biệt. Nếu đã như vậy, nó lấy quyền gì mà không cho phù du sớm sinh chiều chết được bất tử trường sinh ?

Mà đã trường sinh rồi, vậy thì tại sao trong chúng sinh muôn loài lại chẳng có lấy một cũng được bất tử như phù du ?

Nhân tính, yêu tính, thảy đều là tà tính.

Bọn chúng hoàn toàn không nằm dưới quyền điều khiển của Tần Nghiễm vương thế nhưng lại nhắm đánh Phó Triêu Sinh, tựa hồ như một kẻ siêu việt, hơn xa bình thường như hắn là thứ cần phải diệt trừ.

Ấy vì ghen tức, đố ky...

Trong khoảnh khắc, tất cả các tình cảm bình thường, bất bình thường đó đều điên cuồng ào tới, dính lấy trên từng tia vận mạng, nhắm thẳng Phó Triêu Sinh mà đánh tới !

Nửa trái tim nằm trong lồng ngực hắn đột nhiên thình thịch đập càng lúc càng mau. Trong khoảnh khắc kích động run rẩy đó, nó làm hắn trì trệ đi một chút, cả người dù rất mau đã hóa thành hư vô để tránh các tia sáng kim sắc trong không trung đâm xuyên tim nhưng cần cổ ít nhiều gì vẫn bị sây sát.

Giống như người thường bị xước da vậy.

Nhưng hắn lại không chảy máu đỏ cũng chẳng chảy máu yêu mà thứ tuôn ra đàn đàn lũ lũ thành tia như thực chất lại là hắc khí !

Nếu có ai đã từng giao thủ với Thiếu Cức mà đứng ở đây thì hẳn sẽ nhận ra ngay : Khói hắc khí này lại giống y như của thần chích hoang cổ là nó !

Mà điều hiện giờ bảy mươi hai thành Cực Vực đã bị hạ hết quá nửa, tu sĩ Thập Cửu Châu thì vẫn còn đang lo công thành. Đang lúc bận bịu đánh nhau, bọn họ chẳng ai có đầu óc đâu mà để ý đến mấy cái chỉ tiết vặt vãnh như vậy, huống hồ Phó Triêu Sinh bẩm sinh đã là yêu, tốc độ phục hồi cực mau. Thế nên mấy cái đường sây sát nhỏ xíu kia trong chớp mắt đã lành hẳn.

Thậm chí ngay cả Tần Nghiễm vương cũng chả phát hiện ra.

Y chỉ chú mục nhìn Phó Triêu Sinh, thấy sắc mặt hắn tái nhợt hẳn đi ngay khi vừa tránh thoát khỏi muôn vàn dây vận mạng xuyên người.

Đó là do vừa rồi bị tia ánh sáng kim sắc lướt sượt qua, làm sây sát cần cổ.

Thực ra bao nhiêu đó cũng không phải là thương tích gì thực sự. Hắn thậm chí còn chả thấy đau. Thế nhưng cái cảm giác trong sát na ấy đem lại thật đúng là rợn người sởn tóc gáy !

Đó là một thứ tình cảm vừa sống động mà lại vừa thô bỉ, đáng ghét cùng cực, thừa nơi thương tích mà chui được vào cơ thể hắn !

Trong chớp mắt đã tiến tới ngay tim !

Bên tai hắn vang lên tiếng gào rít the thé, giọng điệu vừa căm phẫn vừa tức tối vặn vẹo vô hạn : "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, lục đạo luân hồi, dựa vào cái gì mà chỉ mình ngươi trường sinh bất tử ! Chết, chết đi -"

- Ha ! Ha ! Ha...

Tựa hồ như nhìn thấy được những gì Phó Triêu Sinh đang phải chịu đựng vào lúc này, Tân Nghiễm vương chợt há miệng cười ha hả, bởi y biết đấu với Phó Triêu Sinh là đấu theo "tâm", theo "đạo", giao thủ thực ra chẳng cần gì phải kinh thiên động địa. Y vỗ tay ý vị thâm trường hỏi :

- Tính người, mùi vị sao hả ?

Phó Triêu Sinh chỉ thấy các ý niệm băng lãnh xâm nhập vào người mình qua tia sáng kim sắc thực đáng ghét. Với thực lực sẵn có, hắn chỉ cần động niệm một cái là có thể tiêu diệt chúng ngay trong yêu thức mạnh mẽ của mình. Thế nhưng thứ này lại dính dính nhớp nhớp như giòi bọ, cảm giác vô tình lạnh lẽo y như mụn nhọt trong xương, diệt mãi chẳng hết !

Đầu mày hắn thoắt cái càng cau chặt hơn, đôi con ngươi xanh sẫm màu lá hốt nhiên nhạt đi.

Trong lúc cả người xoay tít, kiệt lực tránh né hằng hà sa số các đường vận mạng gần như dầy đặc trong không gian để chúng khỏi đâm trúng thì đồng thời lệ khí yêu tà tận sâu trong thần hồn hắn cũng bùng nổ trước khốn cảnh bị bức ép đến tận cùng !

Chẳng cần Phó Triêu Sinh phải nói tiếng nào thì côn đang lơ lửng nơi lưng chừng trời cũng hiểu ý hắn. Thế nên từ trên cao nó liên bổ nhào xuống dưới, ỷ mạnh quẫy phá vạn vạn đường vận mạng đang giăng mắc chằng chịt như thiên la địa võng kia.

Thực chẳng khác gì trời sập I

Cái bóng khổng lồ của nó chớp mắt đã tới sát. Bởi Tân Nghiễm vương vẫn luôn dồn hết tinh thần lên người Phó Triêu Sinh nên nó chẳng tốn bao công sức đã tiếp cận được tới đóa "hắc liên" vốn do hơn mười tòa thành uốn ép mà nên !

- Âm!

Cá lớn quẫy đuôi !

Bản thể của côn bằng to lớn biết chừng nào mà nói ? Trong mắt người khác, thành sống đáng sợ khôn xiết thế nhưng trước mặt côn, chúng chẳng qua chỉ là hạng tép riu mà thôi.

Vẩy cá đen nhánh nhoáng lóe lên dưới ánh mặt trời, vừa lúc cái đuôi cá to kinh hồn kia cũng đập ngay xuống !

- Rắc ! Rắc ! Rắc - Nghiền ép, phá hủy ! Hoàn toàn chẳng theo một nguyên tắc hay khả năng nào !

Tần Nghiễm vương có mạnh trở lại chẳng qua là vì có thể lấy quy tắc luân hồi để chế ngự địch thủ nên mới mạnh. Thế nhưng luật lệ hạn chế mối quan hệ giữa sức mạnh và quy tắc của chính bản thân y thì lại chẳng có gì cả.

Bởi vậy dù thành trì ở phía dưới cũng chính là hóa thân của Tần Nghiễm vương, nhưng chỉ trong chớp mắt tất cả đều sụp đổ tan tành !

Phải nói là nhuyễn như bột mịn !

- Âm! Âm! Âm...

Ngay lập tức, nơi vốn là chỗ tọa lạc của Bát phương thành chẳng còn lấy một viên gạch nguyên vẹn. Đóa "hắc liên" khổng lồ kia đã lún sâu tít dưới lòng đất. Các "cánh sen" ngoài cùng hình thành từ thành trì ép dẹp, toàn bộ đều rạn nứt rồi sụp đổ tan tành !

Trên mặt đất, nơi cái đuôi khổng lồ của côn đập xuống, xung quanh lõm thành một cái hố thật to I

Cái hố lớn đến nỗi bao lọt thỏm cả Bát phương thành vào trong, thậm chí nơi xung quanh vách vẫn còn đang tiếp tục sụp xuống từng lớp từng lớp một...

Mà bí mật vốn vẫn luôn ẩn bên dưới rốt cục rồi cũng lộ ra.

Ở nơi sâu nhất dưới lòng đất Bát phương thành vậy mà lại có một cái hồ tối tăm u ám. Các con đường nhỏ dẫn tới hồ đều bị chấn động vừa rồi phá hủy, song ở cuối đầu đường, cái cây búa lớn lơ lơ lửng lửng ở ngay trên xoáy nước của hồ thì vẫn còn nguyên vẹn, chẳng sứt mẻ miếng nào.

Mà nó lúc này lại được hai khí âm dương bao phủ, trông không rõ hình dạng là mấy. Duy chỉ có viên châu hai màu đen trắng trên sống búa là đã bắt đầu ra dáng ra vẻ, đường nét rõ ràng, dường như sắp hóa thành vật thực đến nơi I

Kim quang chẳng chịt lớp lớp các tia lúc trước từng xuất hiện trên người Tần Nghiễm vương thì bây giờ cũng hiện diện trên thân búa, hơn nữa lại còn bị muôn vàn đường vận mạng chẳng chịt quấn quanh !

Trước sức đập đuôi của Côn, thân búa dầy nặng là thế mà cũng phải rung rinh.

Chỉ hơi lắc một chút vậy thôi nhưng mọi tia sáng kim sắc trong không trung thoắt cái liền sáng rực, chớp nháy loạn xạ, chẳng mấy chốc thì đứt ra từng khúc rồi tan biến vô tung vô ảnh !

Tần Nghiễm vương nhất thời kinh hãi tức giận tới cực điểm !

Hãi là vì y với Phó Triêu Sinh đã đánh nhau được mấy hiệp rồi, song từ đầu đến cuối địch thủ lại dường như chẳng thèm để ý chút gì tới động tĩnh dưới lòng đất Bát phương thành. Bởi vậy y mới cho rằng mình đã cầm chân được hắn, thế nhưng không ngờ hắn lại thình lình ra tay thế này;

Tức là vì quỷ phủ đang ở thời điểm tế luyện mấu chốt nhất, thậm chí chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là hoàn thành. Nếu vào lúc này mà xảy ra sơ xuất gì thì thất bại trong gang tấc, hậu quả khôn lường !

Tức thời Tần Nghiễm vương chẳng còn hơi sức đâu mà lo cho vạn vạn đường vận mạng đang nhắm tới Phó Triêu Sinh. Không chút nghĩ ngợi, y liền muốn trở lui phòng bị ngay, hòng ngăn chặn Côn Bằng ở phía dưới đánh phá khiến mọi việc càng lúc càng tệ hại hơn.

Nhưng đời nào Phó Triêu Sinh lại để y được như ý ?

Từ đầu đến cuối hắn lúc nào cũng tỉnh táo !

Trận này đánh với Tân Nghiễm vương là chuyện dĩ nhiên không thể tránh khỏi. Nhưng Kiến Sầu thân cô thế cô vẫn cố ở lại nghĩa địa để đối địch, nhờ hắn tới đây trước, mục đích của tất cả những điều đó thực ra là để cản trở mưu đồ bí mật bên phía Tân Nghiễm vương.

Điểm mấu chốt nhất nằm ngay trong ao chuyển sinh ở bên dưới !

Tần Nghiễm vương muốn lui thân, Phó Triêu Sinh cũng tuyệt không cản trở. Nhưng ngay khi y vừa sắp tới nơi thì hắn liền cách không điểm một chỉ về phía ao chuyển sinh ở bên dưới I

Trong nháy mắt, cái hố khổng lồ liền biến mất vô tung vô ảnh !

Thay vào đó, trước mặt Tân Nghiễm vương lại là một trời thành trì bề bộn đổ nát !

Mà cái ao chuyển sinh với cái hố khổng lồ kia thì lại vô thanh vô tức hiện ra ở phía đông nam đại địa !

Thao túng không gian, di hình hoán ảnh !

Chỉ cần điểm một chỉ vậy thôi là đã hãng tay trên của Tần Nghiễm vương rồi I

Vừa phát giác thấy không gian đang rục rịch chấn động, Tân Nghiễm vương đã biết không xong. Tức thời trước mặt liền phập phù hiện ra các chữ cổ xưa kim sắc. Tay cũng bấm quyết hòng tiêu trừ nguồn lực dịch chuyển không gian, định đấu phép với Phó Triêu Sinh một trận ra trò để mang ao chuyển sinh về lại vị trí cũ.

Nào ngờ bấm quyết chưa xong thì một cây trúc xanh biếc đã từ trên trời giáng xuống cái rầm !

- Sạt ! Sạt ! Sạt...

Giữa đất trời nghe như có tiếng gió xào xạc thổi qua rừng trúc mênh mông.

Chốc lát, huyễn ảnh rừng trúc xanh ngắt bao la như như biển đã cùng với gậy trúc chín đốt từ trên trời cao giáng xuống, khi không bỗng đột nhiên vây hãm Tần Nghiễm vương vào trong !

Đồng thời một đạo kiếm khí rỉ sét đỏ hồng từ cách đó hơn mấy chục dặm cũng ào ào chém xuống, mặc kiếm mặc ai xung quanh, kiếm ý hùng hậu bá đạo đã vây hãm tứ phương !

Trời sinh ta hẳn có chỗ hữu dụng, ngàn vàng tiêu tán lại có thôi* I

* Ý thơ lấy từ bài Thương tiến tửu của Lý Bạch thời Đường (701 - 762)

Dù là gỗ mục, dù là sắt rỉ, chỉ cần có tâm, là thành kiếm được !

Người yểm trợ -

Là hai bậc cây đa cây đề I

Phù Đạo Nhai Sơn, Hoành Hư Côn Ngô !
Bình Luận (0)
Comment