Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 524 - Chương 524 : Thân Chích Hiện Thân, Chiến Trường Một Trận Ba Đào

Chương 524 : Thân chích hiện thân, chiến trường một trận ba đào Chương 524 : Thân chích hiện thân, chiến trường một trận ba đàoChương 524 : Thân chích hiện thân, chiến trường một trận ba đào

Đều là "người quen cũ" ngày xưa đã từng đánh nhau mấy lần trên chiến trường, nhưng Phù Đạo sơn nhân của thời đó vẫn chưa là chấp pháp trưởng lão Nhai Sơn và Hoành Hư chân nhân cũng chẳng phải là chấp chưởng Côn Ngô, lên làm thái sơn bắc đẩu của giới chính đạo như bây giờ.

Sau mười một giáp thấy lại nhau là thấy lại kẻ thù, người nào người nấy đỏ ké mắt hết cả lên !

Gậy trúc chín đốt xanh biếc như ngọc vừa đập xuống thì cả người Phù Đạo sơn nhân đã vọt tới nhanh như điện. Thanh kiếm gỗ rộng bản đường vân rõ nét bừng bừng hào quang xanh lam trong suốt, trông chẳng khác gì một cây phù tang* thần kỳ hốt nhiên sinh trưởng nơi chân trời I

* Theo truyền thuyết cổ phương đông, cây dâu rỗng lòng được gọi là phù tang hay khổng tang.

Tán cây tiếp nối thiên không bao la, lam lam xanh biếc, to lớn cực kỳ. Phần thân gân guốc thô to, trông chẳng khác gì một cây cột chống thẳng đến thiên không. Nó sừng sững đứng đó, hiên ngang cùng trời đất I

Trên cây phù tang, chim tiên ríu rít;

Dưới gốc phù tang, hoa lạ đua sắc !

Thế nhân ai mà chả biết người đã từng tung hoành Thập Cửu Châu với cây kiếm gỗ này chính là Phù Đạo sơn nhân, một kiếm tu danh tiếng lẫy lừng vào cuối thời thượng cổ. Tuy nhiên lại có rất ít người biết được lai lịch của nó.

Cây kiếm này đúng là làm từ lõi cây thần phù tang. Lấy tên là "Vô', ý từ câu "Thiên bản không, đạo bản vô" mà thành, đây đồng thời cũng chính là kiếm đạo của Phù đạo sơn nhân.

Ngàn năm trước, vào cuối thời thượng cổ, thế gian đã chẳng còn mấy yêu thân, Hoành Hư với Phù Đạo cùng dạo biển tây, rồi tình cờ gặp được kỳ cảnh hải thị thận lâu. Vốn cứ tưởng đó là ảo ảnh mà thôi, nào ngờ vừa tiến tới gần thì lại bị khí của nó hút lấy nên lọt được vào bên trong.

Lúc đó hai người bọn họ mới biết thì ra đây là một di tích hoang cổ.

Núi non sụp đổ, phù tang khô quắt.

Đất đá ngổn ngang, vạn kiếm thành tro, nơi nơi hoang tàn !

Hai người bọn họ không biết đất này tại sao nên nỗi. Tuy nhiên khi đi ngang qua cây phù tang khổng lồ kia, Phù Đạo tình cờ thấy được trong đống mục ruỗng nọ vậy mà lại còn lại một lõi gỗ hóa ngọc ngàn vạn năm không mục. Bởi thích ý nên đẽo lấy làm kiếm.

Từ đó về sau, cây kiếm ấy lúc nào cũng kè kè theo người không rời.

Mà Hoành Hư chân nhân lúc ấy thì nhìn quanh nhìn quất mãi xác kiếm vạn thanh đã hóa tro trong khu di tích. Lão ngồi một mình ở đó hơn ba mươi ngày, chả biết có ngộ ra được điều gì hay không thế nhưng từ bao tro tàn ấy lão lại lấy đúc được thành kiếm. Kiếm này tên cũng chỉ có một tiếng -

Tú kiếm !

Tú đây không phải là là chữ trong cẩm tú hay thanh tú mà là tú trong rỉ sét I

Trong chiến tranh âm dương giới mười một giáp trước, hai thanh kiếm trên đã giúp hai người bọn họ chém giết không biết bao nhiêu là ác quỷ Cực Vực mà kể. Nếu năm đó chẳng vướng phải chuyện Phật môn với Mật Tông cấu kết nhau, mưu đồ tính toán, với lại Côn Ngô cũng chẳng bởi "không thấy tin tức" mà chậm chạp chi viện Nhai Sơn thì quyền luân hồi chúng sinh thiên địa lục đạo này đã vào tay Thập Cửu Châu từ lâu chứ đâu chờ cho tới hôm nay ?

Giờ đây tái ngộ, kiếm vùn vụt đâm tới, chung quy cũng là để đòi lại nợ máu năm xưa I

Nhất thời kiếm quang bừng bừng. Chẳng nói chẳng rằng, người người quần thảo, đánh nhầu thành một đoàn.

Song chỉ có ai rành mới nhìn ra hai người bọn họ đã không còn ăn ý khắng khít như xưa, trông như quen thuộc đấy nhưng thực ra lại có phần giữ kẽ, xa cách.

Cũng người đó, kiếm đó, nhưng tâm lại chẳng còn như cũ.

Kiếm sắt rỉ sét loang lổ, Hoành Hư chân nhân mặt nghiêm mày nghị nhưng kiếm khí thì lại không có được cái lăng lệ tương xứng như vẻ ngoài của nó.

Vô kiếm ở trên, tú kiếm ở dưới.

Trong thời khắc điện quang thạch hỏa ấy, nhờ đồng thời xuất thủ thành uy, cơ hội lại tuyệt hảo nên bọn họ đã chặn đứng ngay được Tần Nghiễm !

Áp lực mà Phó Triêu Sinh đang phải đương đầu liền đột nhiên nhẹ hãng đi. Thêm vào đó, trong không gian đã chẳng còn các đường vận mạng âm tà khiến hắn phải dè chừng nữa. Sau một thoáng liếc mắt qua Tần Nghiễm vương đang bị hãm trong kiếm trận không thoát thân nổi, mặc cho trận chiến ra sao thì ra, chẳng chút chần chờ, hắn liền phóng ngay về phía ao chuyển sinh đang nằm lút sâu dưới lòng đất ở phía đông nam !

Khí âm khí dương tự nhiên vẫn quanh quẩn tụ lại ở đó.

Viên châu lưỡng nghi nằm trên sống búa quỷ phủ cũng càng lúc càng trở nên rõ nét hơn. Lơ lửng, xoay xoay trong lỗ khảm, cứ được một vòng là nó lại tích thành một luồng khí hỗn độn, âm dương trong đục khó phân.

Đây rõ ràng là cây quỷ phủ của Kiến Sầu !

Dù đã ở Cực Vực một thời gian dài, và dù cũng biết là cây búa này rơi vào tay Tần Nghiễm vương, đêm ngày tế luyện, thế nhưng Phó Triêu Sinh lại chẳng biết y làm vậy có mục đích gì.

Cho mãi đến hôm nay, hắn mới biết Tần Nghiễm vương mưu đồ chẳng cạn !

Vận mạng đường đường sợi sợi hằng hà sa số như thiên la địa võng ban nãy giờ đang rành rành quấn tới quấn lui trên thân cây búa này !

Trời đất có luân hồi, có luân hồi mới có vận mạng. Mà muôn vàn các đường vận mạng kia chính là vô số thế hệ phàm tục phải chịu để cho người ta khống chế, số mệnh trời định từ lâu !

Mà dây số mạng đã quấn lấy búa, vậy ắt sẽ làm nó có khả năng điều khiển luân hồi !

Áo trắng như tuyết, trong chớp mắt, Phó Triêu Sinh đã tới gần ao chuyển sinh. Đang lơ lửng cao cao trong không trung, từ xa hắn giơ tay ra thò vào ao lấy búa !

Lực không gian tức thời cuộn trào, Phó Triêu Sinh định cách không thu vật I

Nhưng ngay khi tay hắn vừa chực chộp xuống thì hốt nhiên từ sâu dưới đáy ao chuyển sinh bỗng vang lên một tràng cười âm lãnh ma quái : "Thiên thu vạn năm, thời thời như chớp mắt, vậy mà lại đi làm trâu làm ngựa cho loài người, thực đúng là "đánh chết cái nết không chừa'..."

Dưới đáy ao chuyển sinh có cái bóng đen thui ngoằn ngoèo uốn qua uốn lại.

Tiếng nói vừa vang lên thì cái bóng đó liền chẳng khác gì một con rồng đen từ dưới đáy ao nhảy vọt ra ! Hắc khí dây đặc đen kịt quanh người của nó có thể cắn nuốt mọi nguồn ánh sáng trên thế gian, bộ dạng trông hệt như một con rết đứng thẳng, các mấu cong cong cong gập gập, cẳng chân tua tủa xếp thành hai hàng đao kích bén nhọn !

Đầu thì rõ là đầu côn trùng, nhưng ở chỗ vốn phải có mắt thì lại trống hươ trống hoác !

Ngay khi cả thân hình khổng lồ của nó vừa lộ ra hoàn toàn thì tự xa tít vạn vạn dặm ác thổ Cực Vực nghe như có tiếng gầm hung hãn của thời hoang cổ vọng tới I

Hư không vặn và vặn vẹo, đất bằng vạn trượng khi không cũng nứt toác !

Dù trên thiên không bao la trên cao đã có mặt trời địa tâm chói lọi soi sáng lòng đất Thập Cửu Châu này nhưng bâu trời thoắt cái cũng sâm xuống, ánh sáng quá nửa đã bị hắc khí đặc quánh quanh thân nó thôn phệ, thực chẳng khác gì bị lớp lớp mây đen dầy nặng ụp xuống !

Trong mắt chúng nhân, trời này đất này đã biến thành một vùng tối tăm, sinh cơ tuyệt diệt I

Nhìn mà tưởng như thấy mình trở vê đêm đen vô tận vạn thuở của thời mông muội xưa kia !

- Âm! Âm! Âm...

Duy có chớp điện thô to là nhì nhằng đe dọa rạch ngang chân trời. Tựa hồ như cảm ứng được có một sinh vật siêu việt vượt quá mức chấp nhận của hành tinh đang hiện diện, chúng lúc nào cũng lăm le chực giáng xuống tru diệt ! Hai mắt không có nên ánh mắt cũng không.

Nhưng Phó Triêu Sinh vào lúc ấy lại có thể cảm thấy rất rõ ra rằng nó đang "chú mục" nhìn mình. Mà mấy cái tiếng trâu trâu ngựa ngựa cho loài người kia hình như cũng là nói hắn.

Thần chích Thiếu Cức...

Ở Minh Nhật Tinh Hải hắn đã từng giao thủ chốc lát với nó, tưởng đâu moi ra lai lịch về mình trên người nó nhưng rốt cục lại chỉ được một đáp án chung chung mơ hồ. Về sau nó biến đâu mất tăm mất tích, kế lại trốn xuống Cực Vực, rồi lẻn vào Mật Tông. Mà hết chuyện này tới chuyện kia, chuyện nào cũng dính tới luân hồi !

Mãi tới giờ này lại còn bò từ trong ao chuyển sinh ra !

Nhìn uy thế với lệ khí thì thấy nó rõ ràng là đã phục hồi lại hoàn toàn giống như lúc sung sức, hơn nữa còn ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ hắn tới !

Cảm giác đó thực đúng là rợn tóc gáy. Phó Triêu Sinh cả người run rẩy, không sao dằn xuống nổi. Mấy cái tiếng trâu trâu ngựa ngựa cho loài người kia tựa hồ như đã mở toang một cái hố đầy ác mộng, mà ẩn trong đó là dĩ vãng vừa khủng khiếp vừa đẫm máu hẳn sâu trong ký ức của tộc phù du. Năm tháng đằng đẫng chẳng làm tất cả những thứ ấy tiêu tan, nó chỉ vùi ở đó, cứ lặng lẽ chờ dịp là tung ra.

Mất tự chủ.

Cho dù trong cử chỉ bề ngoài trông tuyệt không có gì khác thường, nhưng thực ra Phó Triêu Sinh cảm thấy được rất rõ rằng có một thứ gì đó trong mình không thể nào kiềm chế nổi.

Mà sự mất kiềm chế ấy lại kích động, làm dậy lên sức kháng cự.

Phó Triêu Sinh vốn chẳng phải là người hiền lành gì cho cam."Mạnh được yếu thua" cũng chính là nguyên tắc hành xử của hắn. Một khi tính kế người ta mà bản thân lại chẳng có cách nào giải quyết cục diện rắc rối trước mắt thì tánh yêu ẩn sâu trong người liền bùng phát.

Vào thời khắc này, tận sâu dưới đáy mắt hắn cũng ánh lên hung ác yêu tà chẳng khác gì thần chích Thiếu Cức !

Đến lần động thủ tiếp đó thì hình dạng con người tuy vẫn như cũ song dáng vẻ yêu tà lại lộ ra rõ rệt I

Một tràng giao tranh hung hãn ác liệt liền xảy ra. Tuyệt chẳng đánh bằng thuật pháp mà bằng sức mạnh bản thể, vừa nguyên thủy vừa dã man, cả hai cứ thế vật lộn trong không gian tối tăm dị thường đó.

Chỉ có động tĩnh kinh thiên vọng ra nhưng lại chẳng có ai nhìn ra được bóng dáng của bọn họ.

Bóng tối thình lình sập xuống khiến chúng tu sĩ Thập Cửu Châu chạy tới nơi khởi nguồn trận đánh phải một phen hết hồn, trống ngực thình thình.

Nhưng cũng chỉ như vậy chốc lát mà thôi.

Nơi khai chiến ở ngay trung tâm bảy mươi hai thành Cực Vực dĩ nhiên là hung hiểm vạn phần, muốn chạy gấp đến đó để chỉ viện cũng tuyệt phải là chuyện dễ dàng gì.

Mà đi được nửa đường thì hằng hà sa số yêu ma quỷ ảnh từ các khe đất nứt ào ào tuôn ra như triều dâng, cản đường bọn họ.

Nếu Tạ Bất Thần không nhanh nhạy đối phó thì e rằng cả đám đã bị đánh đến vuốt mặt chẳng kịp I

Bọn họ hớt hơ hớt hải mới dàn trận hình xong, tạm thời đành bỏ qua mục tiêu chi viện mà giải quyết rắc rối trước mắt cho xong ! Sở Giang vương, Ngỗ Quan vương đã mất mạng. Thái Sơn vương thì mất tăm mất tích. Tuy Tần Nghiễm vương bị hai người Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân hè nhau vây đánh nhưng bốn diêm quân Tống Đế, Diêm La, Đô Thị, Chuyển Luân vẫn còn đó. Vì vậy nên các đội quỷ binh đóng giữ ở các khu đều đùng đùng kéo về phía trận địa Thập Cửu Châu !

Thế công hung hãn ác liệt, không chút nhân nhượng.

Nhưng bên Thập Cửu Châu lại có Phật môn Thiện Tông, hai tông Âm - Dương, Côn Ngô, Nhai Sơn, Minh Nhật Tinh Hải cùng các thế gia hai vực phía nam và chúng tu theo tà ma ngoại đạo, bọn họ cũng chẳng sợ chết, hùng dũng chẳng kém, dốc sức đối địch I

Nhất Trần hòa thượng với Vô Cấu phương trượng dẫn đầu chúng tu sĩ Thiện Tông hợp nhau giữ vững đại trận kim cương, gia trì phòng hộ.

Tăng bào trắng toát phần phật trong gió, Tuyết Lãng thiền sư là người có khả năng cao nhất thì đương đầu với Đô Thị vương Giang Trành, nữ quân duy nhất trong số tám diêm quân tám điện.

Huyền Nguyệt tiên cơ phái Âm Tông tài cũng chẳng kém, chân vừa giãm xuống hư không đã na di một khoảng dài, tay cầm lưỡi liềm đen kịt cong như mảnh tranh non tấn công diêm quân điện thứ năm với lão Diêm La vương trước mặt.

Khúc Chính Phong thì thống lĩnh chúng tu Minh Nhật Tinh Hải đánh thẳng tới Tống Đế vương, người trông như khọm khom hết hơi kia, Nhai Sơn vung kiếm, kiếm khí trùng trùng nổi sóng, cản địch thủ đến không còn đường thoát I

Trong khi đó, phía Tả Tam Thiên trung vực là cánh quân được xem như mũi đao lưỡi kiếm đột phá. Với sức chiến đấu xưa nay nổi tiếng hùng dũng, quét ngang cả một miền đại địa Thập Cửu Châu rộng lớn, bọn họ đang dốc sức tấn công, đối chọi trước không biết bao nhiêu là đợt công kích hung hãn của địch thủ, vừa chém chém giết giết trong màn mưa máu gió tanh vừa dấn thân mở một đường máu tiến về phía trước !

Tạ Bất Thần đang phá trận.

Dù thành trì trung tâm Cực Vực có biến mất thì vọng đài được xây nằm bên dưới đa số vẫn còn đó, vẫn là nguồn cung cấp không bao giờ cạn của địch thủ để đấu với bọn họ.

Trong thời khắc này, ít ai để ý thấy rằng vũ khí trong tay y đã chẳng còn là kiếm Nhân Hoàng nữa mà thay vào đó là một cây thước đen như mực, chất liệu không phải đá cũng chẳng phải sắt.

Trừ bốn vị diêm quân kia ra thì còn có cả thống lãnh của mười thập đại quỷ tộc tham gia chiến trận.

Đứng đầu là tộc quỷ vương, sau tới nhật du, dạ du, vô thường, đầu trâu, mặt ngựa, đuôi báo, mỏ chim, mang cá và chín tộc ong vàng.

Người nào người nấy đều là cường giả số một trong tộc cả !

Rõ ràng, trận chiến hiện giờ là trận quyết định thắng thua. Từ Cực Vực cho tới Thập Cửu Châu, có bao nhiêu mưu ma chước quỷ thì không cần phải kiêng dè hay để dành để dụm gì nữa, bên nào bên nấy đều tung hết con át chủ bài của mình ra, thi triển toàn bộ thực lực mà tấn công !

Đánh giết xáp lá cà I

Nếu đã có mặt trên chiến trường này rồi thì dù là tu sĩ hay quỷ tu, tâm trí ai nấy đều kiên định. Tình hình có thế nào đi nữa bọn họ cũng sẽ không hoài nghi dao động và càng sẽ tuyệt không chùn bước vào lúc này !

Vì vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, giữa chập chồng thành trì đổ nát máu me tung tóe đầy trời, tàn hồn hằng hà sa số nát bấy tan rã trong không trung !

Tu sĩ tinh nhuệ của Nhai Sơn - Côn Ngô cùng tụ lại, kết thành kiếm trận.

Triệu Trác Côn Ngô, kiếm trác nhiên vung lên là kiếm ý trác tuyệt tung trời, khí phách không ai địch nổi. Nhạc Hà thì có kiếm ý Giang Lưu mênh mông tựa biển, tung hoành ngang dọc một cõi, tuyệt không có lấy một chút gì là gò bó trói buộc. Ngô Đoan thì cầm kiếm Bạch Cốt Long, tiếng như rông ngâm vút mây, phong thái hung hãn vạn phần...

Người bên Nhai Sơn cũng chẳng kém cỏi nửa phần.

Tiếng kêu "Tuốt kiếm" vừa đồng thanh vang lên thì trăm ngàn mũi kiếm đã tuốt trần khỏi vỏ. Tâm hồn ăn ý hợp nên nhuệ khí bừng bừng ngút ngàn trong nháy mắt !

Kiếm khí hợp thành kiếm sơn, kiếm sơn rào rào bổ nhào xuống dưới !

- Âm ! Âm ! Âm!

Mặt đất rùng rùng chấn động. Trong trận của Chuyển Luân vương ở phía trước, hằng hà sa số quỷ tu tránh chẳng kịp, lớp bị đụng chết, lớp thì va đập lăn lóc, cả một vùng nơi nơi liểng xà liểng xiểng !

Trong cuộc chiến trận mưa máu gió tanh đầy trời ấy, dĩ nhiên cũng có một số dị loài khiến ai nấy nhìn mà muốn rớt tròng mắt.

Tỷ như kia là con chồn nhỏ tự nhiên ở đâu thình lình nhảy ra, gào rú xông vào chiến trường. Cái miệng đỏ lòm toác ngoác, vạn ấn quanh thân, nó bổ nhào về phía một thanh niên tà khí đây người đang nắm giữ một cái bánh xe quay.

Mà người đó lại chính là Chuyển Luân vương điện thứ tám, kẻ quan trọng bậc nhất trong số tám diêm quân tám điện chứ có phải chơi đâu ! Bị nó hùng hổ đập cho một phát, nhất thời còn chưa trả miếng kịp thì mặt đất bên dưới đã toang hoang thành hố to tướng chẳng khác gì như bị một tảng đá to dộng phải !

Lại tỷ như bốn người Như Hoa công tử, Tiểu Kim, Hạ Hầu Xá, Lục Hương Lãnh đã tụ lại một chỗ nọ. Kẻ mặt mày âm nhu điệu đà, kẻ mặc áo da thú lóc cha lóc chóc, kẻ mặt mày lạnh lùng đơ đơ như chết rồi, còn kẻ còn lại thì trông bình thường đấy nhưng cũng chẳng đánh được.

Bốn người trái khoáy như vậy nhưng khi hợp đánh thì lại thập phần trôi chảy, ăn ý.

Bọn họ tự tụ thành chiến đoàn : lúc thì thình lình đột kích bằng hương hoa, lúc thì quyên cước loạn xạ đánh chết cả lão sư phụ, lúc thì trăm thứ binh khí cùng lúc phóng ra, lúc thì bóng xà vụt bay trên không, độc dược vung vẩy tứ phía...

Đó là còn chưa kể tới Tả Lưu, người từ khi ù ù cạc cạc bước chân vào con đường tu đạo tự trui rèn theo cách chẳng giống ai. Người ta hợp bầy hợp nhóm mà đấu, còn hắn thì lại đơn thân độc mã đi đánh tay đôi một mình.

Người đứng trước trận, sổ sách dầy cộp trong tay, hai con mắt có thần sáng rỡ, miệng hắn lẩm bà lẩm bẩm :

- Nhanh, trong đông tay nam bắc I!

- Vù I

Kế đó trong trận địa liền "Âm ầm" mấy tiếng, hơn mười chiếc chiến xa hình dáng quỷ dị từ trong tay áo hắn phóng vụt ra !

Mấy vị trưởng lão Nhai Sơn ở xa xa nhìn thấy thì trợn mắt, tức đến vếnh ngược cả râu I

Mấy chiếc chiến xa này đâu phải là đồ gì tâm thường đâu ! Nhìn kỹ thì té ra là lò đan mà hồi trước trong đan đường Nhai Sơn thằng oắt này không biết sao đã cho tự động nổ hết cái này đến cái khác đó chứ !

Lò đan tuy hư nhưng khí của nó vẫn còn.

Cũng chả biết Tả Lưu lôi đâu ra mấy cái cách kỳ lạ cổ quái thế này. Nó ấy vậy mà lại biến ba chân của lò đan thành ba bánh xe vành chóe. Thấy hắn vừa miệng mồm lẩm bẩm niệm chú điều khiển thì chiến xa đã xành xạch khởi động. Nó tự thổi gió nổi lửa, rồi phóng vù về nơi tập trung quỷ binh đông nhất trong trận ở phía trước !

- Đùng ! Đùng ! Đùng !

Toàn bộ nổ banh xác I

Phe quỷ tu tên nào tên nấy đều choáng váng há hốc cả mồm đã đành mà ngay cả người bên Thập Cửu Châu cũng không khỏi phải mắt tròn mắt dẹt.

Cái bản lãnh luyện nổ lò đan hóa ra cũng đem tới sân nhà người ta trình diễn được luôn à ?

Duy có Tả Lưu là hồn nhiên không thấy bản lãnh này của mình có gì kỳ cục khó ăn khó nói. Thấy sự đã thành, hắn vui vẻ ra mặt, kế lại cúi thấp đầu hơn nữa thổi một cái lên cuốn ngọc cầm trong tay !

Loạt xoạt ! Loạt xoạt !

Trên cuốn sổ ngọc ấy vậy mà lại bắn ra mấy giọt máu đào. Trước bao con mắt đang chú mục nhìn, các giọt máu này thoắt cái liền biến thành huyết phù đỏ như đồng thau, đoạn nhằm thẳng về phía đám quỷ tướng, phán quan Cực Vực bên kia mà đánh tới I

Người trong trận trước đó đã thấy qua thủ đoạn quái dị của hắn. Sợ bị lọt tròng, tất cả liền giơ vũ khí lên, định chống chọi lại huyết phù. Thế nhưng bọn họ vừa mới hơi nhúc nhích thì sát khí dính trên huyết phù vậy mà lại đẩy nhanh quá trình biến hóa !

"Bốp" một tiếng, huyết phù nổ tung. Trên chiến trường liên lăng không hiện ra mười bóng người !

Phe quỷ tu chưa chắc nhận biết, nhưng người bên Thập Cửu Châu vừa liếc mắt nhìn là đã rõ mười mươi !

Đây rành rành mười người lợi hại nhất trong lớp hậu bối trẻ tuổi của trung vực !

Triệu Trác, Nhạc Hà, Ngô Đoan, Vương Khước của Côn Ngô; Như Hoa công tử của Ngũ Di Tông; Lục Hương Lãnh, Hạ Hầu Xá của Bạch Nguyệt cốc; Khương Vấn Triều Thông Linh các; Trần Duy Sơn, Bạch Dần, Thẩm Cữu, Khấu Khiêm Chi của Nhai Sơn; thậm chí còn có cả hai vị con trời ưu ái luôn kề vai sát cánh với nhau kia -

Tạ Bất Thần, Kiến Sầu !

Vừa hiện ra, từng bóng người một liên hành động ngay lập tức. Đây kết ấn, kia giơ đao kiếm, tất cả đều thi triển hết thuật pháp thành danh của mình ra, nhắm về phía quỷ tu nơi huyết phù đã bể mà đánh !

Nhiều phán quan quỷ tướng lập cập, trở tay chẳng kịp I

Duy chỉ có một quỷ tu đứng trước bóng Kiến Sầu là đã sớm nhìn ra chút đầu dây mối nhợ của thuật này, vì vậy nên cũng đã có chuẩn bị trước. Song khi y thấy rõ ràng mặt mũi của cái bóng ấy thì sắc diện liền trở nên kinh hãi !

Đèn lồng da người trong tay, áo cánh xanh thâm màu trời bay bay trong gió, nửa mặt đẹp đẽ, nửa mặt xấu xí, vừa thân vừa ma cùng tồn tại song song trong người !

Tư Mã Lam Quan ! Chính y là kẻ bài danh hàng đầu, tiếng tăm lẫy lừng của tộc quỷ vương, là kình địch đã từng ác chiến với Kiến Sầu trong đỉnh tranh năm xưa !

Mà điều kết quả chung cuộc hồi đó lại chẳng được như ý. Lại bởi chính bản thân đã từng kinh hồn thất sắc trước cú chưởng của Kiến Sầu lúc ấy nên tự tâm cũng ngộ ra nhiều điều. Y vì vậy mới từ chối sự bổ nhiệm của Bát phương diêm điện, không lên làm phán quan mà trở về tộc quỷ vương dốc lòng tu luyện, đến nay cũng đạt được chút thành tựu.

Nghe tin chiến tranh bùng nổ, Kiến Sầu lại tái hiện, y bèn hóa thân làm quỷ tướng xông pha chiến trường.

Y thấy huyết phù cổ quái trước mắt hốt nhiên biến hình thành người, Kiến Sầu kia chỉ được có cái mẽ ngoài nhưng vừa giơ tay lên thì lại đấm chưởng ngay l

Phiên thiên ấn !

Thoạt trông thì oai phong lẫm liệt, bá đạo vô cùng, uy lực đủ để đánh bị thương quỷ tu đã tới kim thân. Mới đầu Tư Mã Lam Quan có hơi thất kinh nhưng chỉ một nhoáng sau đã nhìn ra ngay uy lực thuật này e chưa bằng một hai phần mười sức chưởng của quỷ Kiến Sầu ngày đó !

Thành thử liên nhếch miệng cười nhạo : "Giả bóng giả hình ! Muốn chết hả ?"

Mặt mũi y không thấy có biến hóa gì, mi mục tàn hại thần thái lạnh tanh, duy chỉ có chiếc đèn lồng da người y đang cầm trong tay là chợt sáng lên. Đèn vọt bay lên cao, đón đầu đối phó với bóng chưởng đang đánh tới của Kiến Sầu !

- Âm!

Bóng chưởng tiêu tan, ánh sáng trong lông đèn da người chỉ hơi lay động một chút.

Tư Mã Lam Quan cũng tuyệt chẳng hề dừng tay. Thấy huyết phù tung ra, Tả Lưu có mặt là chiến trận lộn xộn bất ổn, y bèn định nhắm vào hắn mà diệt.

Tả Lưu bây giờ đã thành lão quái tu luyện tới cảnh giới nguyên anh. Mà thứ hắn rèn giũa đều là thứ "bàng môn tả đạo" khiến chúng tu sĩ ai nấy đều đau đầu cả. Như vậy, về mặt chiến lực, lại càng có thêm nhiều bất ngờ phụ trợ nữa. Thêm vào đó, hai thuật liên tiếp ban nãy đều thành công, Cực Vực tổn thất nặng nề khiến hắn không khỏi có phần đắc ý.

Đời nào hắn lại chịu để người khác phản pháo chế ngự lại mình ?

Lúc ấy chợt có người đẹp chẳng ra đẹp xấu chẳng ra xấu từ trận địa địch thủ bay vù vù về phía hắn, thủ chưởng như móng quỷ trắng hếu dộng tới càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn trước mắt, tưởng đâu chộp trúng hắn luôn rồi I

Mà trong một sát na đó, vào lúc thủ chưởng của Tư Mã Lam Quan chỉ còn cách mi tâm Tả Lưu có hơn một tấc...

Tất cả tựa hồ như khựng lại !

Tư Mã Lam Quan bây giờ chẳng khác gì tượng đá, người đơ ra giữa lưng chừng không, chẳng thể động đậy hay nhúc nhích lấy một mảy I

Ngay lúc đó, một bóng áo trắng màu nguyệt bạch liền từ trên cao bay xuống, tay áo phất phới bay bay, bàn tay ngón ngón thon dài trắng nõn cong lại thành trảo thò ra, từ phía sau chụp lấy đầu Tư Mã Lam Quan !

Trời nổi gió, thổi vang tiếng cười ẩn đầy lệ khí : "Giả bóng giả hình hả ? Vậy Tư Mã huynh nhìn xem ta - có đủ thực hay không ?!"
Bình Luận (0)
Comment