Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 525 - Chương 525 : Hồn Khôi Ra Trận

Chương 525 : Hồn khôi ra trận Chương 525 : Hồn khôi ra trậnChương 525 : Hồn khôi ra trận

Thiệt đúng là "Nhắc Kiến Sầu, Kiến Sầu tới". Tựa hồ như trong cõi hư vô huyền bí nào đó, nàng ta cảm biết được, lập tức tới nhanh như vậy !

Tả Lưu tánh mạng vốn đang ngàn cân treo sợi tóc, chả biết sao lại tự nhiên gặp dữ hóa lành thế này ?

Hai mắt trợn tròn, Tả Lưu cảm thán mình may sao là may, khi không lượm được mạng về, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kiến Sầu đang cao cao đứng trong hư không, bèn bụng bảo dạ quả đúng là đại sư tỷ có khác ! Gia nhập Nhai Sơn thực quá sướng, dù tánh mạng như chỉ mành treo chuông, hay có làm mưa làm gió cỡ nào thì cũng sẽ có người chống lưng cho rồi !

Nhưng cảm giác của Tư Mã Lam Quan lại chẳng được lâng lâng sung sướng như vậy.

Trước khi nghe thấy giọng nói kia, người ta tới gân mà y chả hay chả biết chút gì. Nghe tiếng rồi thì từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích nổi mảy may, toàn thân đều chịu khống chế của người ta. Đó là còn chưa kể đến chuyện đầu mình bây giờ đã thực sự nằm trong lòng bàn tay ả rồi I

Xưa kia bọn họ đã từng giao thủ với nhau. Tư Mã Lam Quan sao lại chẳng nhận ra chủ nhân của cái giọng kia là ai 2

Dạo xưa đánh thua đã đành, mà tới bây giờ tài lại chênh nhau như mặt trăng mặt trời thế này, so với lúc đó còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần mà kể.

Tư Mã Lam Quan chẳng dám vùng mình giãy giụa.

Y không sao ngoái đầu lại nổi để nhìn Kiến Sầu một cái, đôi mắt đẹp của nàng đang chăm chăm nhìn y gần trong gang tấc, mà Tả Lưu thì vẫn còn đang kinh hồn bạt vía chưa định thần lại được. Rút cục y đành phải từ từ thu tay lại.

- Từ dạo đỉnh tranh, lâu quá chả gặp. Không ngờ Kiến Sầu tiên tử tu vi lại tăng thêm một tầng. Bội phục ! Bội phục !

- Quá khen !

Thật ra nội tâm Kiến Sầu lại không được bình tĩnh như thể hiện bề ngoài. Từ nghĩa địa bên bờ sông hoàng tuyền, nàng bay thẳng một mạch tới đây, vội vàng thực đến chẳng kịp thở, dọc đường thấy toàn Cực Vực trời rung đất chuyển, tỷ như bảy mươi thành thay đổi thế này mà mình cứ kẹt trong nghĩa địa lâu quá thì e sẽ lỡ dịp mất.

Nay giữa đường dừng chân chẳng qua là để cứu giúp Tả Lưu vậy thôi.

Nàng còn chưa có phản ứng gì thì nhiều tu sĩ Thập Cửu Châu ở kế bên vừa thấy nàng đã lên tiếng kinh hô. Đó là còn chưa kể quỷ tu Cực Vực láo nháo một đám thốt lên hô "Ôn thần", bộ dạng vừa sợ vừa ghét, muốn đánh mà chẳng dám đánh.

Tư Mã Lam Quan đã từng thấy qua nàng hành xử như sấm rền gió cuốn thế nào. Y cứ tưởng mình đây sắp sửa tiêu đời dưới tay người ta, thế nhưng hai ba nhịp thở đã qua mà lại chẳng thấy nàng động thủ, trí não xoay chuyển như chớp, tức thời liền hiểu ra ngay : "Ngươi có chuyện rất gấp nên chả muốn mất thời giờ giết ta."

Kiến Sâu nheo nheo mắt đáp : "Không sai."

Tư Mã Lam Quan liền thú vị nhíu mày hỏi : "Tại hạ nghe nói cái vị Trương Thang mặt cương thi kia đã ngâm đầu quân cho ngươi rồi đúng không ?"

Nàng thản nhiên nói : "Cũng có thể coi như là vậy."

Đáy mắt dị sắc vụt lóe, Tư Mã Lam Quan lại truy thêm : "Tại hạ cũng nghe nói, ngay cả Lệ Hàn cũng trở thành nội ứng cho ngươi rồi phải không ?"

Kiến Sầu cười : "Ngươi tin tức cũng nhạy quá !"

Trên chiến trường, nơi nơi binh hoang mã loạn. Khả năng của Cực Vực vốn không kém nhưng trong chiến dịch quỷ môn quan và chiến dịch thành Mão, bọn họ lại sử dụng cách thức chia nhỏ binh lực để kéo dài thời gian, thành thử đâm ra là tự mình làm suy yếu lực lượng của mình. Vả lại Thập Cửu Châu hiện giờ cũng chẳng bị bể mưu, nội bộ bên trong dù có thế nào thì tất cả đều cùng đồng lòng đối địch, từ lâu thực lực đã hơn xa Cực Vực rồi.

Chiến trận ở đời xưa nay thường thắng vì đánh bất ngờ, chứ lấy ít thắng nhiều rất hiếm. Kết cục của các trận đánh ra sao, ngay từ trước khi khai chiến cũng nhìn ra được.

Tỷ như trận trước mắt này.

Tư Mã Lam Quan là người rất biết thời thế. Ngay sau đó, y liền thả lỏng người, giọng nói nghe ra có phần thản nhiên ung dung : "Vậy Kiến Sầu tiên tử xem xem, tại hạ quy hàng, cô có thể thu lưu được chăng ?"

Cái gì ??2

Chính ngay Tả Lưu đã khác người, làm việc chẳng theo lẽ thường. Giờ nghe hai người bọn họ nói qua nói lại dăm ba câu không đầu không đuôi, hắn cũng chả biết người kia là địch hay bạn, thực chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Nghe còn chưa thủng chuyện thì hai tiếng "quy hàng" từ miệng của tên quỷ tu ban nấy còn muốn lấy mạng mình vọt ra khiến hắn hết hồn, miệng há hốc muốn rớt luôn cả cằm.

Quỷ tu Cực Vực các ngươi chả có chút tiết tháo gì hay sao ?I

Nhưng Kiến Sầu nghe xong lại không hề kinh ngạc, trái lại còn có vẻ như coi đó là chuyện "hiển nhiên thế thời phải thế”, năm ngón tay đang cong cứng lại liền thả lỏng, rồi rút luôn về, kế liền đáp : "Làm vậy cũng tốt."

Cuối cùng cũng cử động được, Tư Mã Lam Quan bèn quay người mặt đối mặt với nàng.

Đúng là quỷ Kiến Sầu chánh hiệu con nai vàng.

Có điều so với năm xưa tình cờ lạc xuống Cực Vực, tu vi mất hết, bất đắc dĩ phải dấn thân vào đỉnh tranh, mạo hiểm căng thẳng dò dẫm từng bước mà tiến, cô ta bây giờ đã lấy lại thân phận đại sư tỷ Nhai Sơn của mình. Dù hiện thân nơi chiến trường tình hình còn đang bất ổn chưa biết ra sao, nhưng vị đại sư tỷ này vậy mà đã vội đi Bát phương thành, phong thái uy nghiêm ung dung thế kia rõ ra đã thành cốt cách rồi.

Khí độ như vầy thì làm gì mà chẳng đảm đương nổi cái chức diêm quân ?

Suy tư một thoáng, Tư Mã Lam Quan liền than, tiếc mình vô tài, chẳng có dịp lột da Kiến Sầu làm lông đèn nữa. Y chỉ còn biết thở dài hỏi : "Gặp lại lần này lại bại, nhưng quy hàng nhiều khi cũng chưa hẳn là chuyện dở. Xem ra, ta là người thứ ba rồi thì phải 2?"

Người thứ ba ư ?

Đuôi mày Kiến Sầu khẽ động. Nàng còn chưa kịp đáp thì đã nghe có tiếng kinh hô vang lên trong trận : "Coi chừng ! Viện binh Cực Vực tới rồi !"

Quân trên chiến trường hai bên rùng rùng chấn động.

Vào lúc này, cả Cực Vực lẫn Thập Cửu Châu đều đã dồn hết sức, át chủ bài gì cũng ngửa hết ra, vậy mà từ phía Kiến Sầu đột nhập hốt nhiên lại có một đoàn quỷ tu đang vù vù phóng tới !

Tên nào tên nấy tu vi đều đã tới kim thân, là hạng tinh nhuệ trong tinh nhuệ cả I Phóng mắt mà trông, cũng phải trên trăm có lẻ !

Một đội kỳ binh như vậy xuất hiện vào thời điểm như thế này, nếu biết điều phối giỏi thì chiến cục phát triển ra sao sẽ khó mà biết trước được!

Quân bên Thập Cửu Châu nhìn thấy tức thời lo lo. Mà quân bên Cực Vực thì hăng tiết, hưng phấn vạn phần, đánh đấm cũng hùng hổ hăng say hơn trước, miệng lớn tiếng gào thét : "Viện binh tới rồi ! Viện binh tới rồi !"

- Giết -

Uy thế của trên trăm quỷ tu tỉnh nhuệ giữa lưng chừng không kinh hồn biết mấy mà kể ! Lại nghe thét "Giết" một tiếng khí thế khôn bì kia ai nấy đều sợ mất mật !

Nhưng có một điều chẳng ai ngờ là hướng tấn công của bọn chúng lại vô cùng kỳ quặc !

Hơn trăm đạo linh quang khiếp người đó không hề nhắm về phía Thập Cửu Châu đã dàn trận sẵn sàng đâu ra đấy mà cứ thẳng tẹt một đường không cua không quẹo đánh xuống biên giới trận địa có quỷ tu Cực Vực !

- Âm! Âm! Âm...

Linh quang nhập trận tức thời hất tung hằng hà sa số quỷ tu, nổ lớn đến nỗi nguyên cả một vùng đổ nát cát bụi mịt mù tứ phía, chẳng khác gì như bị một thanh đao cùn phạt ngang mặt đất, mở thông một con đường máu nơi biên giới trận địa quỷ binh Cực Vực !

Quân Thập Cửu Châu nhìn mà choáng váng cả người. Quỷ tu Cực Vực từ trên xuống dưới kinh hồn ngây ngốc !

Thực đúng là đại lụt cuốn trôi miếu long vương. Đánh nhau chẳng nhận người nhà thế này thì còn trông chờ cái mẹ gì nữa. Trong lúc luýnh quýnh như vậy, tinh thân dao dộng quá lớn thì hơi sức đâu mà đề phòng cho kịp ? Toàn bộ bị đánh đến tối tăm mặt mày !

Cùng thời điểm đó, lại nghe thấy nguyên đám quỷ tu thành Phong Đô vốn được thập đại quỷ tộc dốc sức bồi dưỡng cả mấy trăm năm nay thình lình nhất tê cất tiếng hét to -

- Tuân theo Kiến Sầu đại tôn ta - không giết I

- Tuân theo Kiến Sầu đại tôn ta - không giết !

- Tuân theo Kiến Sầu đại tôn ta - không giết I

Khí thế hừng hực, tiếng dội mây xanh, thực đúng là kinh hồn khiếp đảm !...

Lộn xộn cả buổi, rốt cục hóa ra là phản rồi !

Quân bên Cực Vực nghe thấy cũng phải hiểu ra, thực tức muốn điên người. Phần lớn quỷ tu đều không chút chần chừ hùng hổ vùng lên đánh nhầu !

Song cũng có một số sau khi thấy Kiến Sầu tới thì tâm lý lại bắt đầu dao động.

Người bên Thập Cửu Châu ánh mắt ai nấy tuy đều đổ dồn lên người Kiến Sầu nhưng mãi đến lúc này mới vỡ lẽ ra. Hơn một trăm quỷ tu tỉnh nhuệ kia chẳng phải là viện binh Cực Vực mà là trợ lực cho Thập Cửu Châu, nghe lệnh Kiến Sầu phân phó !

Cô ta làm sao mà hay vậy ?

Thoáng cái câu hỏi ấy liền dậy lên, lởn vởn trong đầu chúng nhân.

Mà chính ngay Kiến Sầu thì mặt chẳng đổi sắc, thậm chí còn chẳng có ý giải thích cho ai, duy đối với bốn tiếng quái dị là "Kiến Sầu đại tôn" kia thì trong bụng lại lầm bầm thắc mắc không biết cái đám quỷ lau nhau này lấy đâu ra cái ý tưởng như vậy, tuy nhiên chẳng qua là chỉ đơn thuần thoáng nghĩ thế thôi.

Thấy mấy tên quỷ tu này trung thực, ánh mắt của nàng liền thu lại. Tư Mã Lam Quan trông sang thấy thần thái bên trong đã hoàn toàn khác đi.

Kiến Sầu bèn trở lại nói tiếp chuyện dang dở khi nãy, trả lời câu hỏi trước đó của Tư Mã Lam Quan, chỉ vắn tắt đáp : "Ngươi không phải là người đầu tiên, nhưng cũng sẽ chẳng phải là người cuối cùng."

Vừa dứt lời thì liền vận chưởng, đẩy Tả Lưu trở lại trong trận địa Nhai Sơn.

Lúc đó, bóng dáng Tạ Bất Thần ở phía xa cũng lọt vào tâm mắt nàng.

Một phiến trận bàn ốp đầy linh thạch với huyền ngọc từ trong tay y phóng vụt ra rồi đâm nhào xuống khu tàn tích bên dưới. Tức thời thành trì đổ nát lổn nhổn gò đống liên bùng lên quang hoa chói lòa.

Mà đã ầm ầm nổ lớn như vậy thì tứ bề tan hoang, địa lực âm hoa quấy đảo mù mịịt I

Vòi rồng địa lực âm hoa đã từng xuất hiện trước quỷ môn quan. Lần này, nó lại xảy ra nữa trên chiến trường thì điều đó có nghĩa là lại có thêm một tòa vọng đài khác sẽ bị phá hủy trong chốc lát !

Bằng sự sắc sảo của mình, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua là Kiến Sầu đã phát hiện ra ngay mọi biến hóa của pháp khí Tạ Bất Thần đang cầm chặt trong tay. Ánh mắt nàng vượt hư không, thoáng lưu lại chốc lát trên thân cây thước đen như mực kia. Hình dáng ấy khiến nàng mơ hồ có cảm giác nó giống như cây thước đã từng thấy lúc xuất khiếu thần hồn năm xưa, hồi đi đỉnh tranh rồi lạc bước tới trước miệng hang động bí mật nơi chim chín đầu cư ngụ.

Nhưng thoáng qua vậy thôi chứ cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều.

Nguy cơ Tả Lưu gặp phải Kiến Sầu đã giải quyết xong, hơn nữa lại còn dẫn trăm tên quỷ tu đã quy thuận mình gia nhập chiến trường, thế nên nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nấn ná lại đây. Vừa phóng người bay lên thì tay cũng đồng thời búng thẳng một phát về phía Tạ Bất Thần đang đứng I

- Phốc I

Một vật từ đầu ngón tay nàng phóng đi như điện xẹt, chớp mắt đã tới ngay trước mặt Tạ Bất Thần. Y khẽ nghiêng đầu, giơ tay lên bắt lấy, kẹp cứng vật ngay giữa hai ngón tay thuôn dài. Nhìn lại thì hóa ra đó là một tấm quỷ đầu lệnh đỏ chót như máu.

Tạ Bất Thần còn chưa kịp tìm hiểu lai lịch của nó thì hơn trăm quỷ tu tinh nhuệ lúc trước đã xông vào chiến trường Cực Vực đánh rát đến nỗi không ai trở tay kịp kia, tất cả đều nhất tê quay về phía y, đồng loạt khuyu gối quỳ xuống hô vang : "Chúng tôi phụng lệnh Kiến Sầu đại tôn, xin nghe sai sử !"

Tạ Bất Thần giật mình, bèn lập tức nhìn về phía quỷ đầu lệnh đã phóng tới kia.

Mà Kiến Sầu thì đã mất dạng tự lúc nào.

Quỷ đầu lệnh vừa rời khỏi tay, nàng liền tuốt ngay trường kiếm xông vào trận địch, mười bước giết một như đi vào chỗ không người, chỉ lấy sức một mình mình mà phá tan lớp lớp vòng vây, tiến sâu về phía tối tăm hắc ám dây đặc, nơi đó là Bát phương thành song chiến cục lại còn chưa biết ở đâu.

Linh thức của nàng tuy thâm hậu nhưng lại chẳng tài nào dò tới tận tồn tại ở tít trong bóng tối, huống hồ là biết được Phó Triêu Sinh bây giờ ra sao. Duy chỉ có -

Quỷ phủ !

Vật vẫn còn có một luồng liên hệ rất yếu với tâm linh nàng là nàng có thể xác định được I Không biết Tân Nghiễm vương rốt cục đã tế luyện thế nào mà hơn tám mươi năm nay, mối cảm tri tương thông giữa nàng với quỷ phủ cứ yếu đi dần dần. Ấn ký nhỏ máu nhận chủ ngày đó càng lúc càng nhạt, rồi hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung. Thế nhưng suốt dọc đường bay tới Bát phương thành, linh thức tâm thần nàng vẫn cảm ứng thấy có một tia yêu yếu nên cuối cùng lại tìm ra được I

Mặc dù nó lay lắt mong manh như vậy nhưng nàng vẫn muốn ra sức thử một lân xem sao l

Nhất Tuyến Thiên loang loáng vung lên vụt xuống. Người người lớp lớp khuôn mặt thoáng qua, Kiến Sầu thực không tài nào nhớ hết nổi ai với ai, phân biệt nổi quỷ nào với quỷ nào, tộc này là tộc gì, chỉ cắm đầu đánh thẳng một đường để tiến, chém chém giết giết như bổ dưa xắt rau, tả xung hữu đột, không người địch lại !

Mấy diêm quân kia dù có muốn cản thì trước mặt vẫn còn địch thủ, dễ mà thoát thân nổi sao ?

Chẳng mấy chốc, trận địa Cực Vực cả một miền mênh mông rộng lớn đã bị Kiến Sầu làm một đường xẻ toác thành hai nửa, thẳng tuốt tới cuối.

Song trong bóng tối, từ mé bên cạnh, chợt có một bóng người hiện ra, đập vào tâm mắt của Kiến Sầu, khiến nàng da đầu tê dại, buộc lòng ép mình phải dừng tay ngay !

Chung Lan Lăng !

Dây buộc tóc trên đầu phơ phất bay bay, áo choàng thân, chân không giầy, hắn ôm đàn đứng đó tựa như một kẻ lãng tử lạc bước giang hồ. Giữa đám đông, ánh mắt hắn vừa thân thiết mà lại vừa xa lạ ngó sững tới nàng, mặt mày thất thần ngơ ngẩn. Chung quanh hắn mọi thứ đều ầm ầm sôi sục, song dù dưới chân là thành trì đổ nát lốn nhổn, dù kế bên là quỷ binh đang vung vẩy đao kiếm sát phạt, hay dù thuật pháp với hồn lực đang quần nhau mù mịt chiến trường thì...

Duy có mỗi mình hắn là đứng yên bất động.

Tựa hồ như giao tranh loạn thế xung quanh chẳng thể nào đả động đến hắn nổi. Hắn đứng đó chẳng khác gì một bức tượng có sinh mạng, rồi cứ mang cái mê man đờ dại đến cực điểm ấy mà cười với nàng !

Cười xong thì tiếng đàn chợt vang !

Nghe như suối từ non cao tràn đổ. Dòng chảy thế nhưng lại chẳng tuôn xuống đất bằng mà phiêu sái tung trắng thiên không, theo gió lướt qua hóa thành sương mờ lãng đãng...

Tiếng như tiếng trời, thanh âm kỳ tuyệt.

Tay đàn thoăn thoắt, ngón ngón thuôn dài, lưu lưu loát loát như nước chảy mây trôi.

Kiến Sầu nghe thấy tim thắt lại, đáy lòng hốt nhiên đau đớn. Nàng thu thế gắng gỏi lia mắt nhìn quanh thì thấy dưới tiếng đàn liên miên bất tuyệt như thác đổ kia, lớp lớp bóng người hư hư thực thực trùng điệp xuất hiện trên chiến trường.

Một hai ba bốn, thực rõ rành rành trước mắt I

Bọn họ y bào bồng bềnh bay bay, cốt cách tiêu sái, thần thái hào hùng ! Tu sĩ ngàn người hiên ngang đứng đó ! Cảnh tượng đẹp như một tràng huyễn mộng trong đêm trường thăm thẳm, đi mãi mới có thể gặp được...

Nàng muốn xông vào nghĩa địa để cản đường nhưng rốt cục lại chẳng gặp được ngàn tu sĩ hồn khôi ! Thanh Nhất Tuyến Thiên nàng cầm trong tay hốt nhiên nặng nề đến khó lòng nhấc nổi.

Dãn thân trên chiến trường này, đắm mình trong tiếng đàn, một chút bi thương nơi đáy lòng nàng kia tựa như giọt mực đậm đặc loang rộng, thoắt cái đã liền biến thành lửa giận ngập trời !

Cho dù nàng đã từng nói chuyện với Chung Lan Lăng, với lại cũng còn chưa thấy y có ý gì xấu nhưng trong hoàn cảnh như thế này, lý trí làm sao nguội lạnh bình tĩnh được nổi đây ?

Huống hồ nàng cũng thực không muốn để cho chúng tu Nhai Sơn ở phía sau mình phải lại chứng kiến lại một tràng đứt gan đứt ruột lúc trước nữa.

Chẳng thà một người đau còn hơn ngàn người đau !

Đã là đại sư tỷ Nhai Sơn, vậy phải đảm trách lấy.

Sắc diện nặng nề sương giá, gạt hết mọi chần chừ bất nhãn trong lòng sang bên, nàng lật tay vung kiếm, định chém giết diệt trừ mối họa nhan nhản trước mắt I

Thế nhưng mũi kiếm vừa giơ lên thì một bàn tay không lớn lắm đã từ bên cạnh với ra, áp lên vỗ về mu bàn tay nàng.

Nàng thảng thốt đưa mắt nhìn lại.

Hóa ra đó là Khương Hạ, đệ tử thứ tám của Phù Đạo sơn nhân, đã vô thanh vô tức xuất hiện ngay bên cạnh nàng. Chẳng ai thấy được hắn đến bằng cách nào, nhưng lại thấy rất rõ trên khuôn mặt tựa như non nớt của hắn toát lên một khí vị cô liêu thương tang, đau buồn vô hạn !

- Kiến Sầu sư tỷ, không cần động thủ đâu.

Khương Hạ cười với nàng rồi thu tay về. Đứng trước bao ánh mắt kinh hoảng đang chăm chăm nhắm về phía mình, hắn cũng chẳng buồn giải thích mình làm sao xuất hiện tại đây, chỉ đưa mắt quét một vòng nhìn hằng hà sa số quỷ binh đang lúc nhúc xông tới mà thở dài bảo : "Triêu Sinh đạo hữu không chừng gặp bất trắc rồi. Sư tỷ yên tâm đi, chỗ này đã có đệ."
Bình Luận (0)
Comment