Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 526 - Chương 526 : Dạ Vũ Nhai Sơn

Chương 526 : Dạ vũ Nhai Sơn Chương 526 : Dạ vũ Nhai SơnChương 526 : Dạ vũ Nhai Sơn

Khương Hạ sư đệ...

Kiến Sầu hơi bất ngờ, có phần không tưởng được. Một là vì tu vi nàng như vậy thế mà lại chẳng phát hiện ra sự có mặt của hắn ở cạnh mình. Hai là vì nàng không biết lời nói của hắn lúc này thâm ý ra sao, với lại rốt cục ý vị như thế nào. Thế nhưng trong mơ hồ tự nhiên lại dậy lên linh tính lạ lùng, khiến nàng chỉ muốn tuân theo. Tựa hồ như câu nói vừa rồi của hắn đúng đến không chê vào đâu được.

Trong số đông các đệ tử làm môn hạ Nhai Sơn thì bát sư đệ Khương Hạ là người thế nào chứ ? Từ ngày nàng tới Nhai Sơn, dáng vẻ hắn đã thiếu niên nho nhỏ như vậy rồi. Thoạt trông hơi mập một chút, với lại cũng chẳng lớn mấy, thậm chí ngay cả tu vi từ trước đến nay vẫn luôn đóng ở kim đan, coi như tiểu hội Tả Tam Thiên cũng chưa bao giờ tham dự qua.

Chúng sư đệ ở đâu, lúc nào hắn cũng có mặt.

Bọn họ có cười có đùa, hắn lúc nào cũng hi hi ha ha cười theo.

Thỉnh thoảng bất chợt tếu táo láu lỉnh, nhưng thường thì trầm lặng yên tính, trên người toát ra khí vị man mác hòa chung một nhịp với thiên nhiên Nhai Sơn, tựa hồ như đã cùng với núi non Nhai Sơn trải qua không biết bao nhiêu là phong sương tuế nguyệt đằng đẳng rồi vậy.

Nhưng...

Hắn thì tuổi tác non trẻ rành rành ra đó.

Thời khắc quá ư ngắn ngủi, chẳng kịp suy xét đến cùng ý tứ trong lời nói của Khương Hạ, Kiến Sầu không làm sao yên tâm nổi. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì Khương Hạ đã thình lình giơ chưởng lên ! Chưởng phong vừa phát thì cuông phong đã dậy sóng đất bằng !

Cũng giống như nàng hồi nãy đã xuất chưởng đẩy vọt Tả Lưu ra khỏi thế nguy, một chưởng này của Khương Hạ cũng đánh bay cả người Kiến Sầu, tống nàng ra khỏi chiến trận !

Ngàn thước gió cuộn quanh thân không dứt.

Thuận gió vút mình, mây ngàn thăm thẳm trời xanh.

Dù có thực lực phản hư đại năng như hiện tại nhưng Kiến Sầu vậy mà lại không tài nào thoát khỏi chưởng phong đang vây quanh thân. Nàng nhất thời hốt hoảng mở to mắt nhìn, dõi mắt nhìn xuống Khương Hạ giữa vạn quân trong trận, cả người đột nhiên ớn lạnh, linh cảm thấy có chuyện chẳng lành !

- Khương sư đệ -

- Khương sư đệ...

Theo đó là tiếng xưng hô gọi hắn đã gần bốn trăm năm nay.

Khương Hạ từ xa đưa mắt ngó nàng, miệng thì thà thì thào, giọng điệu đượm phần cảm khái khó nói thành lời, rồi nở nụ cười.

Tiếng đàn vang vọng không gian, cường địch ở ngay sát bên.

Hắn đứng đó giữa trùng trùng điệp điệp muôn vàn quỷ tu vây quanh, một thân một mình, song sắc mặt lại vô cùng hiên ngang, tuyệt chẳng chút sợ hãi.

Ánh mắt lại đảo, dõi nhìn về phía hồn khôi lớp lớp như rừng phía trước mà sâu dưới đáy con ngươi thì mọi thứ tắt ngấm, tối tăm tịch mịch.

Còn đâu cái tếu táo nói chêm chọc cười với đồng môn xưa kia, còn đâu nét trẻ con non nớt toát ra trên thân một cậu thiếu niên mập mạp nho nhỏ vô cùng bình thường ấy. Cho dù dáng người chưa mấy trưởng thành như vậy nhưng từ thần sắc mi mày cho đến bộ điệu từng cử chỉ một, trong khoảnh khắc đó, tất cả đều như nhuộm đặc một màu dâu bể phong sương, tưởng như ai kia là lão giả đã gần đất xa trời, thực hoàn toàn không hợp chút nào với dáng vẻ bên ngoài.

Hắn đã già lắm rồi ư ?

Khương Hạ chẳng còn nhớ được năm tháng bao nhiêu. Gần bốn trăm năm hòa nhập với đám tiểu bối trẻ tuổi Nhai Sơn đến nay, hắn bây giờ đã quên sạch hết rồi.

Hắn ra đời có lẽ còn sớm hơn Lục Diệp lão tổ trên cả ngàn năm.

Lúc đó còn là thời thượng cổ, cường giả tung hoành, luân hồi chưa mất.

Nhưng nếu Khương Hạ muốn hồi tưởng lại thì lại chẳng nhớ gì. Hình như cách đây mười một giáp trước, hắn đã từng bỏ mạng trong chiến tranh Âm dương giới. Vì hồn phách rệu rã, thương tích quá nặng nên hắn mới quên mất bao khoảng thời gian đời mình trước kia chăng ?

Hình ảnh xa xưa nhất, rõ ràng nhất còn tồn tại trong ký ức hắn lại chỉ là bờ sông hoàng tuyền, sóng dữ đỏ máu cuộn trào, bọt tung trắng xóa vùi dập thân xác ngàn tu sĩ Nhai Sơn, khiến người sống hóa xương trắng, khiến linh hồn nát vụn hóa khói xanh, khiến kiếm cùn mũi lụt phải phóng vút vạn lý thiên không, phải băng qua cả một bầu trời âm u mây mù, phải xuyên thấu cửa quỷ ở cực đông ẩn dưới rặng hoa đào đóa đóa mênh mông để quay về gõ cửa kho vũ khí Nhai Sơn, rồi loảng xoảng lao mình xuống miền băng nguyên lạnh lo vĩnh cửu nơi đó !

Chỉ có kiếm mới về được mà thôi.

Một khi thân xác ngã xuống, mọi hồn phách tử vì đạo ở bên trong đều chẳng thể nào phá được ngăn cách giữa hai giới, thảy đều bị luân hồi như lạch trời mênh mông cản trở !

Duy chỉ có chấp niệm cực mạnh, mãi mãi không phai, dưới một hoàn cảnh tình cờ nào đó mà tụ lại, bừng lên như một đốm lửa. Nó tụ hợp hồn phách tan rã của Khương Hạ, ngoan cố tìm về đại địa Thập Cửu Châu !

Quay về -

Quay về Nhai Sơn đi !

Với sinh tôn bằng hồn phách ấy, Khương Hạ đã chọc thủng rào cản phong bế giữa hai giới, chịu đựng thiên kiếp giáng xuống, sự trừng phạt theo luật trời, khiến hắn tiêu mất chín thành tu vi. Sau khi từ cửa quỷ trên đảo ở biển đông thoát ra, hắn còn phải lặn lội vạn dặm mới có thể buông mình ngã xuống trên chiếc cầu treo lắc lẻo của Nhai Sơn.

Sông Cửu Đầu ầm ầm vỗ sóng, âm thanh ấy thực tuyệt vời nhất thế gian;

Đỉnh Hoàn Sáo thấp thoáng giữa sương mờ khói phủ, cảnh đẹp ấy thực mỹ diệu nhất trên đời.

Hắn thầm thét to trong lòng : Nhai Sơn ơi, ta về rồi !

Sau đó, núi non sông nước cũng vang rền, vọng lại trùng điệp cái câu : Nhai Sơn ơi, ta về rồi !

Tiếng đó không phải là tiếng của Khương Hạ mà là tiếng của ngàn tu sĩ đã ngã xuống ở Cực Vực !

Muốn về mà không được, tất cả những chấp niệm trong họ ấy đã đúc nên hồn hắn, trở thành một phần trong hồn phách hắn, giúp hắn chống lại số tuổi thọ đã như đốm lửa leo lét sắp lụi trong gió, cho hắn thân phận để được làm lại môn hạ Nhai Sơn một lần nữa, được đi đi lại lại trên sơn đạo hiểm trở của Nhai Sơn ! Bốn trăm năm thấm thoát trôi qua như nháy mắt.

Quên sao được bao khuôn mặt bi thương bất cam khôn xiết trong cuộc chiến hoàng tuyên Cực Vực ngày ấy ?

Tưởng như mình lúc nào cũng vẫn nghe được những khúc bi ca, những tiếng kêu vang vọng trong lòng cái thân thể mới này !

Khương Hạ nhắm mắt lắng nghe. Trong khoảnh khắc ấy, chung quanh trăm muôn ngàn đạo công kích thi nhau nhắm vào người hắn chẳng khác gì tịch diệt, tan biến thành hư vô, tựa như chưa hề có vậy.

Trên chiến trường, tiếng gào thét chém giết, tiếng đàn sàn sạt vang vang, tiếng đông môn khản giọng lo lắng gọi hắn...

Tất cả những thứ tiếng đó lọt vào tai hắn nhưng lại chẳng hề để lại một chút dấu vết nào trong tim.

Hắn vẫn đứng đó lắng nghe, vẫn mải lục tìm cho được...

Tất cả những thứ tiếng trên đời này, dù lạnh băng dù nồng nhiệt, thảy đều câm hết qua tai hắn. Duy chỉ còn những tiếng tầng tầng tạo nên sự sống, cái hồn trong con người hắn là hắn nghe được mà thôi !

- Nhai Sơn...

- Nhai Sơn, ta muối...

- Ta muốn...

- Ta muốn về !

- Ta muốn về I

- Nhai Sơn, ta muốn về I

- Nhai Sơn, ta muốn về I Những thứ tiếng ấy ban đầu rất nhỏ, khó mà nghe được nổi. Thế nhưng khi tiếng thứ nhất vang lên thì lại tựa như một dòng chảy lao mình xuống khe sâu, rồi sau đó tiếng động thi nhau dội vang giữa một trời núi non, tâng tâng chồng lên nhau, lớp lớp va vào nhau, thế nên càng lúc càng rền, càng lúc càng lớn !

Chúng xé nát hồn phách hắn, đả kích tâm thần hắn !

Trong sát na những tiếng kêu ấy trở nên ầm ầm đỉnh tai nhức óc thì Khương Hạ chợt mở mắt, lệ đổ hai hàng !

Cho dù ngàn khuôn mặt tu sĩ ở trước mắt đều xa lạ, thậm chí còn trở thành những tồn tại hoàn toàn khác hẳn năm xưa, thành những con khôi lỗi bị kẻ khác tùy ý điều khiển -

Nhưng hắn vẫn muốn làm tròn lời hứa năm xưa I

Dẫn bọn họ trở về I

Dẫn bọn họ rời khỏi Cực Vực âm u tối tăm trở về Thập Cửu Châu, trở về Trung Vực, trở về Nhai Sơn nơi hồn bọn họ mơ về mà không về nổi !

- Âm!

Tựa như một ngôi sao băng bùng nổ, vào khoảnh khắc ấy, Khương Hạ chợt ưỡn ngực, giang rộng hai tay, mặc cho một quâng hào quang nóng bỏng từ lồng ngực bùng phát !

Gió âm của ngàn hồn khôi đùng đùng nổi dậy, hợp thành đại trận !

Vô vàn huyết tuyến lệ khí hung tà dây đặc rạch không phóng về phía hắn, đường nào đường nấy đều cong vút chói lọi lạ thường !

Nhưng Khương Hạ chẳng tránh chẳng né, cứ ưỡn người đón lấy tất cả, mặc cho hằng hà sa số đường huyết tuyến đâm vào lồng ngực, vào trái tim đang thình thình liên hồi của hắn !

Trong sát na đó, đất trời đều ngưng trệ I

Ngay cả tiếng đàn cũng bặt âm.

Trong tiếng gió rên rĩ, Chung Lan Lăng bàng hoàng dõi mắt nhìn. Hắn có cảm giác như mỗi một bộ phận trong cơ thể đều chẳng còn nghe hắn điều khiển nữa, trong chúng có một thứ tình cảm dâng tràn, khiến hắn đau đớn khôn xiết, tựa hồ như có rất nhiều thanh âm phát ra từ cơ thể hắn, nhưng những thứ tiếng ấy lại chẳng nằm ở cổ hay chót lưỡi mà bắt nguồn từ chân tay, ngũ tạng, lục phủ...

Các đường huyết tuyến đâm tới dày đặc trước mắt, lơ lửng trong không, chẳng thể rút về. Tựa như huyết mạch, chúng gắn kết hắn với những gì đang toát ra kia, làm như giữa chúng có mối quan hệ cộng sinh cùng tồn tại vậy.

Giống như ngày đó bọn họ chết trận...

Chúng mang trong mình chấp niệm không đời nào tan, mang khát vọng khó lòng thực hiện nổi, tất cả đều gửi gắm lên các mẩu hồn phách tản mác, mong sao hắn trở về Nhai Sơn, mong sao mình được hắn mang về nơi đó...

- Khương Hạ sư đệ !

- Sư đệ l

- Khương sư thúc -

Có rất nhiều người thét gọi, thảy Khương Hạ đều nghe thấy hết, song đầu óc hắn lại nhớ tới đủ thứ tin tức có liên quan đến Cực Vực mà Kiến Sầu đã mang về năm xưa, nhớ tới bộ dạng giấu diếm, lấp la lấp lửng của hai tên tiểu bối Phù Đạo với Trịnh Yêu kia.

Chẳng qua là bọn chúng không muốn hắn biết mọi chuyện đã xảy ra ở Cực Vực đấy thôi.

Nhưng dễ gì mà giấu được chứ ?

Dù gì hắn cũng là lão hồ ly sống cả trăm ngàn năm nay thì há chẳng nhìn ra nổi chút lắt léo ở trong đó hay sao ?

Thành thử cho dù tu vi cứ giậm chân một chỗ ở kim đan nhưng hắn cũng vẫn đi Cực Vực, sau đó đến khi chiến dịch quỷ môn quan diễn ra thì nhìn ra chân tướng, và đồng thời cũng thấy trước được số mạng của mình.

Hắn tồn tại chẳng qua vì bọn họ đấy thôi. Đằng đãng chờ bốn trăm năm thế này cũng chỉ vì để gặp lại bọn họ ngày hôm nay, để làm tròn lời hứa năm xưa, dẫn bọn họ về...

Mà cũng chỉ có mình hắn mới có thể làm được.

Bởi con người hắn chính là do vô vàn niệm tưởng khắc cốt ghi tâm nhất của không biết bao nhiêu là hồn phách đã chết kia hợp thành, thế nên giữa hắn với bọn họ mới có mối tương thông lẫn nhau.

- Ta được sinh, huynh đệ chết. Ta mà chết, mọi người về !

Lúc hắn mở miệng, giọng hắn già nua mà hào hùng, ấy cũng là tiếng lòng dồn nén sâu tận tâm khảm gần bốn trăm năm nay !

Cố nhân Nhai Sơn, y thề mà tới I

Âm thanh dội sóng ầm ầm, chẳng khác gì sấm chớp từ trên trời cao giáng xuống. Trên chiến trường và trên cả một miền thành trì điêu tàn đổ nát, giọng Khương Hạ vang rền quanh quẩn mãi không tan, tựa hồ như đất trời cũng cùng đồng vọng đáp lời theo !

Một lần, hai lần, rồi lại lần nữa I!

Dây đàn của Chung Lan Lăng đứt phựt. Chuyển Luân vương bay tới định chặn giết Khương Hạ nhưng được nửa đường thì chẳng tiến tới nổi nữa. Ngàn tu sĩ hồn khôi đang tụ lại kia thực chẳng khác nào ngọc lưu ly bị sóng âm trong tiếng nói của Khương Hạ chấn vỡ. Trong chớp mắt, hồn thể của bọn họ cứ rắc rắc nứt nẻ không ngừng !

Tu vi kim đan của Khương Hạ thoắt cái đã chẳng còn thấy đâu nữa. Cả người hắn bây giờ cứ như đang đùng đùng bốc cháy, tu vi tăng liên hồi, qua được nguyên anh thì chuyển tới xuất khiếu, kế lên nhập thế, rồi vượt phản hư đạt tận hữu giới !

Khí tức mạnh mẽ bá đạo chỉ thấy ở bậc đại năng, thiên địa có một không hai !

- Cố nhân đã quay lại đây...

Hắn giơ tay trỏ một ngón ra. Đất trời trong mắt hắn liên thoát khỏi hình dạng vốn có, tuy chỉ trở thành một vùng bị quy tắc chỉ phối thật nhưng không gian bên trong lại hoàn toàn có thể điều khiển được theo ý muốn.

Sau đó, đầu ngón tay Khương Hạ điểm một cái về phía trước !

Trong phạm vi một vùng ở phía trước, nơi có ngàn tu sĩ hồn khôi đang đứng, liền chẳng khác gì một tấm kính vỡ vụn ! Mặt đất ở đó thoắt cái hóa thành bột mịn, không gian thi nhau nứt rạn hết đường này đến đường khác. Còn quỷ tu đã lỡ lọt vào trong thì liền như hình ảnh phản chiếu trong gương, cũng cùng tan tành theo ngay lập tức !

Ngàn tu sĩ ấy vốn là khôi lỗi, vô tình vô cảm. Vì vậy lúc cơ thể bị bể nát, chẳng ai gào thét thảm thiết tiếng nào, sắc mặt thậm chí còn có vẻ mờ mịt chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

Đàn đã đứt dây, người chẳng thấy bóng.

Chung Lan Lăng giơ hai tay lên, vừa cúi đầu nhìn thì thấy trong vùng không gian xung quanh đang nứt vỡ không ngừng. Quá trình này lan lên cả người hắn, chấn nát cây đàn, xé rách quần áo, bẻ vụn tứ chi...

Tuy vậy, những gì hắn cảm thấy trong khoảnh khắc ấy lại kỳ diệu đến cực điểm.

Thân thể tan nát rành rành ra đó, song tuyệt chẳng đau đớn chút nào.

Bởi mỗi một mảnh hợp thành thân thể hắn đều không phát phản xạ cho hắn biết là mình đau đớn. Làm như vào thời này khắc này, những gì đang xảy ra đây mới làm chúng vui vẻ. Vì vậy, tinh thần hoàn toàn chẳng phải chịu đựng chút nào mà trái lại thân xác lại tựa như đang chìm trong thanh thản hoan lạc khôn cùng.

Nói thế nào nhỉ ?

Nó giống như ngọn núi lửa đang ngủ yên bất thình lình phun trào, sức phá hoại cực kỳ mạnh mẽ, khói bụi bắn tung vạn mẩu; giống như tượng ngọc nghiêng thân đập xuống mặt đất, mảnh mảnh vỡ vụn trông chẳng khác gì tuyết phủ; giống như một ngôi sao bùng nổ giữa thiên hà, thắp lên vô vàn những hành tinh khác ở chung quanh !

Mảnh vụn hằng hà sa số, không sao đếm xiết I

Mảnh to, mảnh nhỏ, mảnh nguyên, mảnh khuyết, mảnh sáng ngời, mảnh mờ xỉn, mảnh nảy nảy, mảnh bay bay...

Giữa đất trời này chẳng còn lấy một mống hồn khôi.

Ngay cả Chung Lan Lăng cũng tiêu tán mất tăm mất tích trong vùng không gian bể nát, không gì không diệt nổi đó.

Trước mắt chúng nhân chỉ còn lại hằng hà sa số mảnh vụn, hơi hướm quen thuộc toát ra khiến ai nấy đều như muốn khóc... Khương Hạ vung hai tay giơ lên cao để muôn vàn đường huyết tuyến đã đâm vào lồng ngực hắn cùng tập trung vào một chỗ. Đến khi tay hắn bấm xong một thứ ấn quyết phức tạp thì các đường huyết tuyến kia liền chợt móc vào nhau, đan qua đan lại thành một mặt kính đỏ như máu !

Hắn vận sức thổi một cái. Tấm huyết kính kia liền bay vút lên không.

Càng lúc càng cao, lớn mãi không ngừng !

Trong chớp mắt, một vầng trăng đỏ hiện ra lơ lửng giữa thiên không tối tăm, vẻ ngoài tuyệt không có gì yêu dị nhưng trông lại thê lương diễm lệ khôn cùng.

- Mở -

Giọng nói khàn đặc ấy thốt lên từ cổ họng tê cứng của Khương Hạ.

Một luồng linh lực thuần khiết đến không tưởng từ đầu ngón tay hắn phóng ra, uyển chuyển mềm mại tựa như một dải suối nguồn tươi mát, liên tục rót vào tấm huyết kính đang lơ lửng nơi chân trời kia.

Cũng cùng lúc đó, hào quang chói lọi trên người hắn cũng mau chóng mất đi.

Linh lực rót xuống làm mặt huyết kính tung bọt, tỏa sóng bồng bềnh. Lực tác động khiến nó châm chậm xoay tròn. Quay được ba vòng thì một cột sáng vàng thô to từ địa ngục mười tám tâng nằm sâu dưới mặt đất âm hiểm Cực Vực liền phóng vút lên. Ánh sáng ấy soi thấu tầng tầng lớp lớp đất nặng nề dưới chân, chiếu thẳng đến đường chân trời, rạch nát tối tăm đang bủa vây dầy dặc xung quanh để rọi đến mặt huyết kính !

Lập tức tứ bề ẩn ẩn chấn động.

Trong chớp mắt, huyết kính bỗng trở nên đỏ au màu đồng. Trên kính vậy mà lại phản chiếu hiển hiện cảnh núi non, có ngọn cô phong sừng sững ba ngàn nhẫn nổi bật giữa đêm đen thăm thẳm, đó đây sao sao giăng giăng đầy trời, trăng tròn nghiêng nghiêng tỏa rạng...

Đây chính Nhai Sơn !

Vào lúc này, một bầu khí tức quen thuộc liên lan tràn quá nửa chiến trường, đồng thời cũng bao phủ cả vô vàn hồn phách vỡ vụn đang lơ lửng trôi nổi giữa không trung !

Nhờ có khí tức kia thu hút, tất cả bỗng chợt phóng vút lên cao.

Hồn vụn lấp la lấp lánh bay vào cột ánh sáng từ sâu dưới lòng đất chiếu lên. Mảnh mảnh chẳng khác gì cá lội ngược dòng bơi lên thượng nguồn, chỉ chi chít chít hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn. Hết thảy tụ vào một chỗ, trông hệt như một dải ngân hà rực sáng sao sa...

Chúng bơi về phía huyết kính, theo dòng tuôn về phía Nhai Sơn nơi kia.

Trong đêm đen, nhìn mà tưởng như nghe được một tràng điếu ca bi tráng vang vọng giữa trời...

Vào Nhai Sơn ta, tuốt kiếm Nhai Sơn ta, vì người Nhai Sơn ta !

Một lời can trường, rạng ngời thế gian !

Chẳng mong vĩnh cửu như nhật nguyệt, chỉ nguyện lòng này sáng tỏ tợ trăng...

Nếu được người hiền tài, Nhai Sơn ta sẽ yêu thương người ấy, bảo vệ người ấy, dạy dỗ người ấy, chỉ cho người ấy thấy cái tình trên đời và đường đạo thế gian, dù trải hết hông trân nhưng lòng thì vẫn luôn là một trái tim son, để người ấy nếu có đối mặt với thiên nan vạn hiểm thì cũng sẽ có thể bình tính mà ứng phó...

Không cần nhớ nhiều, chỉ cần nhớ kỹ - Bạt kiếm ! Bạt kiếm ! Bạt kiếm không ngừng !

Cực Vực ác thổ mênh mông, dòng hồn vụn ngược dòng trôi tới. Nhai Sơn lòng đất sâu thẳm, kính Di Thiên đảo mặt hướng về.

Khi mảnh vụn hồn phách đầu tiên đâm vào huyết kính, biến mất ở Cực Vực thì cơ thể mờ tối của Khương Hạ cũng bắt đầu tiêu tán.

Chấp niệm còn đấy thì hắn chẳng đành đi.

Nhưng lúc bọn họ thực không còn nữa thì đó cũng chính là lúc hắn phải mất mạng.

Song tuyệt không nuối tiếc.

Giữa một trời hồn vụn lấp lánh bay mù, Khương Hạ chỉ dõi mắt về nơi có Nhai Sơn trên chiến trường. Rồi tựa hồ như đã hoàn thành mọi tâm nguyện, hắn chợt quay người lao về phía tấm huyết kính đỏ au màu đồng kia !

Thập Cửu Châu bây giờ đang giữa đêm.

Kim quang từ dưới lòng đất Nhai Sơn xuyên thấu đỉnh Linh Chiếu, soi tỏ người người đang im lặng đứng cạnh bờ giếng Quy Hạc, đồng thời cũng hắt sáng chiếu rọi lão tổ gầy đến chẳng khác gì bộ xương khô ở phía trước bọn họ.

Đoàn người nghiêm trang ngẩng đầu dõi mắt nhìn lên thiên không.

Núi lạnh mờ sương, trăng đà khuất bóng, mênh mông một trời lấp lánh Sao Sa.

Mười một giáp sau, anh hồn vê lại !

Gió lạnh thê lương, mưa bụi lất phất đêm trường.

Giọt giọt rơi rơi trên sông nước mênh mông, trên chiếc cầu dây sắt, trên đỉnh đài Bạt Kiếm, trên ngàn nấm mộ địa. Mưa hoa tung tóe gieo mình, hàng hàng tuôn đổ tựa như ai đang lệ nóng lưng tròng...
Bình Luận (0)
Comment