Chương 527 : Cổ cấm ao chuyển sinh
Chương 527 : Cổ cấm ao chuyển sinhChương 527 : Cổ cấm ao chuyển sinh
Trong sát na đó, cả một chiến trường rộng lớn đột nhiên bỗng tĩnh lặng như tờ.
Lặng vì tấm kính tròn trong thiên không, vì cảnh núi non hiển hiện trên ấy, vì mưa gió dập vùi thấm đẫm miền đất kia...
Người tựa đèn, chết là hết.
Hồn khôi ngàn người ai ai cũng kiêng ky đã vắng tuyệt thế gian. Chung Lan Lăng mà Kiến Sầu đã gặp ngày xưa cũng chẳng còn thấy đâu bóng dáng huống hồ là Khương Hạ sư đệ nhập môn đã gần bốn trăm năm nay. Hồn vụn quang hoa tựa một dải sao trời lấp lánh cuối cùng rồi cũng tan biến cùng với mặt kính tròn dưới bầu không âm u, chỉ để lại một trời lả tả tro bay !
Mấy trăm tu sĩ Nhai Sơn nào có ai chẳng có máu quật cường ngạo đời. Thế nhưng thời này khắc này, không người nào là không khỏi âm thầm gạt lệ trong lòng !
Giữa hư không âm u mênh mang nghe như thoáng ngân lên tiếng ai thở dài thương xót. Ngay sau đó kim quang uy nghiêm trang trọng liên chợt sáng bừng bầu trời kèm theo là tiếng ngâm tụng kinh văn nghe như tiếng Phạn. Cả một vùng đất trời bên ngoài Bát phương thành cũng sáng hết cả lên.
Đó là nhờ chúng tăng nhân Thiền Tông.
Phật gia từ bi, thương xót vạn vật, nhưng tụng niệm phải chăng là vì siêu độ ngàn tu sĩ Nhai Sơn đã vĩnh viễn ra đi hay vì áy náy tội nghiệt mà năm xưa bọn họ đã không thể ngăn cản không cho chuyện đáng tiếc ấy xảy ra ?
Kiến Sầu chẳng phân biệt được nổi.
Khương Hạ chết rồi, chưởng phong không còn được thân hồn hắn tiếp lực nữa nên dĩ nhiên cũng dần dần yếu đi.
Trong tâm mắt vạn vật mơ hồ, nàng chăm chú dõi nhìn chiến trường từ đầu này cho đến đầu bên kia.
Xa xa, thân sắc chúng tu Nhai Sơn hay thái độ đệ tử Côn Ngô ở phía mé ra sao, nàng không thấy rõ lắm, chỉ thấy đôi bên binh trận trùng trùng điệp điệp. Trước những gì vừa xảy ra, hết thảy đang sững lại trong phút chốc gần như liền có động thái cùng một lúc. Chỉ thoắt sau, hai bên đã xông vào nhau, quang hoa chói lòa chẳng khác gì sao trời bùng nổ. Ánh sáng một lần nữa lại làm rạng ngời thiên không âm u hắc ám, soi rọi khuôn mặt tái nhợt của nàng...
Đáy mắt ửng đỏ, sát ý bừng bừng !
Trong trời lộng gió, nàng cầm kiếm quay người nhìn về phía trước -
Bát phương thành chính ở ngay trước mặt I
Sâu trong bóng tối, tiếng nổ tiếng va đập kinh người dội vang, xuyên thấu hư không đang chấn động, ầm ÿ đến thiếu điều muốn chấn vỡ màng nhĩ người ta.
- Âm!
- Đùng ! Đùng ! Đoàng !...
Bát phương thành đã tiêu biến tự đời nào, thay vào đó là một vùng gạch đá lổn nhổn đầy hung hiểm.
Đóa hắc liên do hơn mười tòa thành ép dẹp nên hình giờ đây không khác gì một khối ngọc lưu ly khổng lồ tan tành vương vãi trên đất. Ngay trong bầu không phía trên nó là một đoàn ba người Phù Đạo, Hoành Hư với Tần Nghiễm vương đang quần thảo kịch liệt song lại khó lòng nhìn ra nổi là ai với al. Vô kiếm tiêu sái phiêu dật tựa gió mát trăng thanh, kiếm rỉ trâm hùng quyết tuyệt tựa non cùng núi thẳm. Hai kiếm loang loáng đan xen, kiếm khí tung hoành, kiếm ý vùn vụt, thực chẳng khác gì nhật nguyệt cùng ló dạng trên non sông, chém chém giết giết uy phong lẫãm liệt, cách thức bá đạo hung hiểm vạn phần !
Dù Tần Nghiễm vương có là pháp tắc hóa hình thì bây giờ cũng không tài nào thoát thân nổi.
Đó là chưa kể đến Hoành Hư chân nhân. Đột phá hữu giới mấy trăm năm nay, khả năng vận dụng sức không gian của lão đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh tự đời nào. Mà Phù Đạo sơn nhân trong tay thì có gương Hoàng Thiên năm đó Lục Diệp lão tổ truyền lại. Ông chỉ cần giơ tay chỉ một chỉ là gương vàng kim sắc đã vọt lên cao, dẫn dắt sức mạnh từ thiên không bao la, nặng nề trùng trùng giáng xuống !
Hai người hợp lực vậy mà cũng dồn được Tần Nghiễm vương tới chỗ chết !
Ở mé đông nam, Phó Triêu Sinh cũng ỷ mạnh, cậy sức na di tới ao chuyển sinh.
Mặt nước mênh mông, mịt mờ như hồ ao bình lặng, song trong tăm tối vây quanh thì trông lại chẳng khác gì một ao thủy ngân dập dềnh sóng gợn. Khí âm khí dương trên dưới tụ hợp, rồi tập trung đổ vào chỗ trên sống búa cây quỷ phủ to tới quá cỡ thợ mộc ở ngay chính giữa vùng nước kia I
Viên châu lưỡng nghi dần dần xoay tít.
Vì mang nó trên thân nên cả búa cũng hơi rung rung lên theo. Chấn động này ban đầu rất nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc lại càng lúc càng mạnh. Đó là còn chưa kể đến một nguồn lực kỳ dị khác cứ nhờ chấn động mà toát ra từ viên châu đã gần như hoàn chỉnh. Nguồn lực này như sóng gợn dập dềnh lại bồi đắp trở lại lên thân châu !
Trên thân búa đen kịt, trong nháy mắt, mọi rỉ sét cũ kỹ đều tan biến !
Thậm chí ngay cả vô số họa tiết ác quỷ nanh ác có bên trên cũng dường như đang hứng chịu một nguồn lực khủng khiếp nào đó nên dáng vẻ cũng liền trở nên sinh động hung dữ hơn. Song chúng còn chưa kịp rít thảm thì đã bị nguồn lực đó tẩy rửa gột sạch !
Cây búa vốn rất hãi người lúc này vì vậy chợt lộ ra trạng thái đến gân như hoàn hảo của nó !
Bề mặt trơn nhẫn, khí tức huyền ảo thâm sâu...
Thậm chí sống búa lúc trước vốn lõm khuyết một chỗ là thế, nhưng vì giờ đã có viên châu lưỡng nghi mới nên trở nên trầm nặng uy nghiêm hẳn lên !
Đất trời chợt đâu gió nổi mây vần !
Sau khi thần chích Thiếu Cức hiện thân thì bầu trời đen kịt trên cao cũng bắt đầu nhì nhằng chớp giật. Lôi điện đùng đùng ầm vang. Thế nhưng trong sát na bao rỉ sét trên thân búa biến mất, tất cả liên đùng đùng từ chín tầng trời thi nhau giáng xuống !
- Âm ! Đoàng ! Đoàng I
Sấm chớp đường nào đường nấy đều giật lòe sóng điện, ánh sáng tím rịm đến gần như đen sâm, ai nhìn cũng khiếp. Dù Phó Triêu Sinh và Thiếu Cức mạnh mãẽ là vậy nhưng trong thời khắc này cũng chẳng dám làm như không có gì mà trực diện đối đầu.
Hai người bọn họ đánh nhau hiểm ác, hơn nữa vị trí cũng khá gân ao chuyển sinh.
Sấm chớp đang giáng xuống vào lúc này lại cực kỳ giống như đạo kiếp mà chúng tu sĩ phải vượt qua, nhưng so với đạo kiếp thường thấy thì chúng mạnh mẽ kinh khủng hơn nhiều !
Phó Triêu Sinh đầu mày chợt cau. Song hắn cau mày không phải vì sấm chớp đang đùng đùng trên cao mà là vì thần chích Thiếu Cức, hình dạng giống hệt như con rết trước mặt !
Bọn họ chỉ đơn thuần lấy sức chọi sức nhưng vậy mà cũng bên tám lạng người nửa cân.
Trong sát na sấm chớp đánh xuống, cả hai phản xạ cũng cực nhanh. Gần như đồng thời, bọn họ đâm sầm vào nhau một cú kịch liệt để rồi cùng mượn lực vọt lên, tránh thoát lôi đình đang đập xuống thân búa !
Mà vào thời khắc đó, hình dáng của Thiếu Cức cũng bắt đầu biến đổi.
Cơ thể vốn hung tà tàn bạo của nó đột nhiên nổ tung. Bộ dạng rắn rết thoắt cái tan tành, thay vào đó là một quầng li ti nhuyễn mịn tựa cát đen đang tụ lại thành khối. Cát lấm tấm nhúc nha nhúc nhích ngoan cố đúc hình, thoắt sau vậy mà lại hóa người I
Thực chẳng khác gì thần từ trời cao giáng thế !
Mi tâm chạy dài một đường hắc ấn song hai mắt thì ảm đạm vô thần.
Cơ thể vạm vỡ cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn săn chắc, mặt mày trẻ trung mà tà dị buông thả. Trên người vằn vện đầy những đường nét cổ xưa xanh bạc trông như bùa chú, từ cần cổ hướng lên cằm với dọc theo hai bên má cũng có. Thân mặc chiến bào chẳng nổi bật bắt mắt gì nhưng trong sắc xanh đen thẫm lại anh ánh chảy chảy một màu bạc giống như màu họa tiết trên người hắn, thực chẳng khác gì máu huyết lưu chuyển trong cơ thể con người ta vậy.
Bộ dạng uy nghiêm, đáng sợ ! Cái uy nghiêm ấy thậm chí còn có thể áp đảo vạn vật trên giới này, khí tức phả ra hòa cùng một nhịp với đất trời, vũ trụ nơi đây...
Nó không có vũ khí nhưng cả người lại chính là vũ khí I
Ngay khi vừa hóa hình xong, nó liền nhếch miệng cười - nụ cười đó đây vẻ yêu tà chế nhạo, sặc mùi chết chóc !
Cánh tay chợt vung, thoắt cái liền biến thành một cây trường kích đen kịt !
Hung hiểm, quỷ biến vạn phần !
Phó Triêu Sinh có thể cảm thấy rất rõ địch thủ của mình sau khi hóa người, từ khí thế cho tới thực lực, thảy vậy mà lại tăng vọt không tưởng !
Nhưng tình hình như vậy lại cực kỳ bất thường !
Thiên địa vạn vật đều có thân gốc của nó. Theo lẽ thường mà nói, yêu ma tỉnh quái vào lúc mạnh nhất đều hiện nguyên hình bản thể. Nhưng thần chích Thiếu Cức này, sau khi từ bản thể hóa người thì không biết tại sao lại mạnh mẽ quá độ thế này ?
- Vù !
Trên lưỡi kích tuyệt không thấy ánh lên chút sáng nào nhưng nó vẫn hươ một vòng trong hắc ám đánh tới, tựa hồ như chính hắc ám đang vụt vào người hắn vậy.
Chả có thuật pháp hay lãnh ngộ gì !
Chỉ dựa rặt vào nguồn lực nguyên sơ, thuần túy, bản chất nhất của trời đất trên hành tinh Nguyên Thủy này !
Nó dường như có thể phá hủy mọi tồn tại khác, đánh đổ cả thế giới từ không gian cho tới thời gian trừ nguồn lực này, trừ pháp tắc của nó !
Tưởng như thứ đang chém xuống Phó Triêu Sinh chỉ là một thoáng những gì đã từng trải qua với nó, là trường giang vọt tới mang theo quá khứ bên mình, đồng thời lại tựa như một đoạn hồi tưởng thuộc về tương lai chưa từng xảy ra...
Thời gian, không gian, mọi hạn chế đều bị hủy diệt trong khoảnh khắc này !
Vạn sự vạn vật trở về hỗn độn I
Ngay sát na ấy, trong hoàn cảnh áp lực dồn ép kinh hồn, Phó Triêu Sinh hốt nhiên chợt cảm thấy đầu mình như đang ầm ầm vỡ ra một thứ gì đó đã giấu mình ngủ vùi từ lâu !
Công kích như thế này hắn thực chưa bao giờ thấy qua huống hồ là từng trải nghiệm sự hỗn độn như hiện tại...
Nhưng tất cả vậy mà lại quen thuộc vô cùng !
Tựa hồ như đường kích đang phóng tới càng lúc càng lớn trước mắt hắn đó, trước kia rất lâu, rất lâu đã từng xuất hiện qua, thậm chí cùng một cách thức và sức mạnh như vậy cũng thâm nhập vào ngay bản thân con người hắn !
Trong bóng tối đặc quánh nặng nề, đáy mắt Phó Triêu Sinh hốt nhiên chợt bừng lên một màu xanh thẫm như ngọc, cuồn cuộn tựa sóng triều, khí tức toát ra thậm chí còn yêu tà hơn cả Thiếu Cức !
Thứ bật ra hoàn toàn là bản năng mà ngay chính bản thân hắn cũng không nhận ra !
Phó Triêu Sinh giơ tay đánh chưởng !
Nơi các đầu ngón tay hắn chỉ tới tuyệt không chút sáng, không có gì là thuộc về vũ trụ này, duy tồn tại mỗi chỉ chưởng của chính bản thân hắn mà thôi ! Thế nhưng thậm chí khi chỉ chưởng này vừa biến mất vô ảnh vô tung trong nháy mắt thì đột nhiên thay vào đó lại là một luông hắc khí giống y hệt như của Thiếu Cức !
Một thoáng kinh hãi chợt vút qua mặt, Thiếu Cức tức thời biến sắc, tựa hồ như vô cùng bất ngờ khi thấy địch thủ biến đổi như vậy. Nhưng ngay lập tức nó liền ha hả cười to !
Đồng thời trong đôi mắt không chút sáng kia cũng toát ra vẻ mưu ma thâm độc !
Nói cho cùng, đã từng là kẻ mạnh nhất trong tộc thần chích thì dù luân hồi hai kỷ, dù chịu hết mọi khổ sở trong luân hồi, nhưng bản năng tiềm ẩn riêng của tộc thần chích thì quả nhiên lúc nào vẫn còn !
- Thực thú vị ! Ha ha ha...
- Âm!
Tiếng vừa dứt thì chưởng kích đã va vào nhau !
Lực hỗn độn bên này đập vào lực hỗn độn bên kia, từ trung tâm va chạm trong nháy mắt liền khuếch tán, bao hai người bọn họ vào giữa !
Cục diện giữa bọn họ vốn kẻ tám lạng người nửa cân. Thậm chí Phó Triêu Sinh còn có thể chuẩn bị hậu chiêu đâu ra đó để đối phó với hậu chiêu của Thiếu Cức. Tuy nhiên ngay khi vừa tiếp được đường kích của địch thủ, hắn liên thấy rất bất thường !
Thực nhẹ ! Nhẹ quá !
Lúc trước giao thủ, bọn họ đánh nhau đòn nào đòn nấy đều nặng nề hung hãn. Nhưng đường kích của Thiếu Cức mới rồi trông thì hùng hổ như vậy nhưng trong sát na chọi nhau cực kỳ then chốt đó, sức kích lại tự nhiên thu mất lực, trông bề ngoài ngon lành đáng sợ mà trong thì rỗng không, yếu đến nỗi trong nháy mắt đã tan tành dưới tay Phó Triêu Sinh ! - Bụp -
Lưỡi trường kích hốt nhiên liền tiêu tán như mây khói I
Lực trong tay Phó Triêu Sinh vừa lạ lãm vừa hung mãnh, đánh ra rồi nhưng vì mất đà nên tăng vọt, quán tính phản lực quá lớn nên cả người hắn cũng vọt mạnh tới luôn về phía trước !
Nhất định là bấy.
Đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, ý nghĩ đó thoắt cái đã mau chóng vụt lên trong trí hắn, song để đối phó với những gì đang xảy ra quá dồn dập kia thì không kịp nữa.
Trong sát na vừa ngắn ngủi vừa đột ngột này, Phó Triêu Sinh chỉ còn biết tương kế tựu kế, tranh thủ thời khắc Thiếu Cức tạm lui mà coi như thế mạnh cho mình, dốc sức công phá phòng hộ của nó, rồi túm chụp lấy nó !
Vì vậy trong chớp mắt, cả người hắn chẳng những chẳng chậm lại mà còn lao tới nhanh hơn !
Vừa rồi trong vùng hỗn độn bề bộn hai người đối kích đối chưởng với nhau, hắn không tài nào lợi dụng được quy tắc không gian để thuấn di hay na di. Nhưng bây giờ vừa tiến vào thì cả người hốt nhiên tựa như cá với nước, nhanh hơn trước rất nhiều !
Vì vậy mà nhìn chẳng khác gì một đường tàn ảnh !
Thế nhưng ngay vào lúc này, Thiếu Cức lại cực kỳ quỷ quyệt cười với hắn, giọng điệu ý vị thâm trường ra chiều vô cùng tiếc nuối : "Ngươi rất khỏe. Mà tiếc thay đối với chính bản thân mình, đối với giới này, ngươi lại chả biết gì cả..."
Vừa dứt lời, thân người nó vốn đang hạ xuống ao chuyển sinh thì đột nhiên bỗng vọt lên ! Trông chẳng khác gì một dòng thác xanh lam bạc bạc từ mặt ao chuyển sinh bắn tung lên không, trong chớp mắt liền thoát đi xa !
- Ông... I
Phó Triêu Sinh hoàn toàn chẳng kịp có động thái gì trước câu nói vừa rồi thì nhoáng một cái đã xảy ra biến hóa kinh hồn !
Toàn mặt ao hốt nhiên bừng sáng, hào quang hừng hực vạn trượng !
Quỷ phủ sau một hồi hứng chịu hằng hà sa số lôi kiếp đánh xuống thì trên sống lưng chợt nghe "cách" một cái. Luồng khí âm dương cuối cùng vừa nhập vào thì viên châu lưỡng nghi cuối cùng cũng thành hình trọn vẹn, khảm chắc vào búa !
Tiếng động kia rõ là rất nhỏ thế nhưng lại dường như chấn động cả đất trời !
Trong khoảnh khắc viên châu nho nhỏ này khảm vào sống búa, cả Cực Vực cũng vì vậy mà rung rung khẽ động !
Dấu tích rỉ sét loang lổ ngày nào đã mất, họa tiết ma quỷ nanh ác cũng chẳng còn. Thân búa hai bên đều trơn bóng như gương. Bề mặt đen kịt vì phải chịu không biết bao nhiêu là lôi kiếp đánh xuống nên trái lại lại hiện ra đủ đường nứt rạn !
Chẳng khác gì mặt đất nứt nẻ I
Mà giữa những kẽ nứt đó lại bừng bừng ánh lên hào quang. Ánh sáng trong từng đường phá tung bề mặt đen kịt của búa rồi thoắt cái liền hòa vào nhau thành một quầng chói lòa !
Màu sắc khó biết là vàng hay đỏ. Nhưng ngay lúc này, ai nấy đang chú mục vào nhìn vào thì chỉ có thể nghĩ đến mỗi một chữ mà thôi - Sáng !
Nguồn sáng nguyên thủy nhất, cực hạn nhất trên thế giới này !
Quầng sáng ấy xua tan hắc ám như thực chất đang bủa vây xung quanh. Trông mà ngỡ như trong lòng đất Cực Vực sâu dưới Bát phương thành đang hừng hực một vầng mặt trời rực rỡ. Thậm chí cả khối địa tâm khổng lồ vốn vẫn đang lơ lơ lửng lửng trên thiên không cao kia vào thời khắc này cũng cộng hưởng theo, cũng đùng đùng cháy lên theo khiến nham thạch trên bề mặt sùng sục sôi trào, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt thẳng xuống đất vậy !
Mọi hung tà, thảy đều vô phương ẩn trốn !
Mọi ô uế, thảy đều không đường đào thoát !
Giữa đất trời hốt nhiên bỗng dội tiếng vang rền, nghe tựa hồ như tiếng gầm tức giận từ thời cuối hoang cổ vọng vê. Trong cơn hoảng hốt, chúng nhân ngẩng đầu nhìn thì ngỡ đậu như thấy được một bóng người khổng lồ cùng với bóng búa chói lọi hiện ra. Người ấy đứng trong giới này, tay cầm búa vung lên !
Hỗn độn trên hành tinh Nguyên Thủy nhờ vậy được gạn lọc thanh trong, đất trời phân tách riêng biệt, vũ trụ nên hình, lục đạo phân hóa, luân hồi phân sinh !
- Bàn Cổ, thủy tổ loài người !
Giữa tu sĩ với phàm nhân đã từng có không biết bao nhiêu là truyền thuyết cổ xưa về Người, muôn đời không đổi, vĩnh viễn trường tồn !
Dù là tiên hay phàm thì trong cơ thể của bất cứ ai cũng đều chảy dòng máu của Người cả !
Bởi có sự tương thông cộng hưởng từ sâu thẳm trong linh hồn và thể xác nên mới nghe được tiếng gầm vang dội giữa đất trời kia ! Ngay thời khắc đó, chúng tu sĩ ai nấy đều cảm thấy trong thân xác nhỏ bé của mình chợt dậy lên một nguồn hiệu triệu xa xưa, đáy lòng vì thế mà bừng bừng sôi trào nhiệt huyết I
Nhưng Phó Triêu Sinh vào lúc này thì lại rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục !
Phù văn pháp điển kim sắc quấn qua quấn lại trên thân búa. Chẳng ai có thể làm gì được qua hào quang đang phát ra chói lọi quanh nó nhưng chỉ tiết thì lại có thể thấy rất rõ.
Nước ao chuyển sinh ở bên dưới thế mà đã hóa thành kim loại rồi !
Phó Triêu Sinh vốn đuổi theo Thiếu Cức nên mới tới đây. Song rốt cục lại trâu chậm uống nước đục. Lúc sáp gần mặt ao, Thiếu Cức còn chưa trả đòn đánh lại thì đã rút mình bỏ chạy. Thời điểm vừa khéo trúng ngay vào lúc quỷ phủ tế luyện xong hoàn toàn. Hắn dù có mạnh đến đâu, sức ứng đối có nhạy bén đến đâu đi nữa thì cũng không tài nào trốn chạy nổi trong sát na xảy ra biến cố kinh người thế này !
Cả người hắn chỉ vừa mới vọt lên được ba phần thì hào quang hừng hực vạn trượng trong chớp mắt đã giáng xuống đầu. Ánh vàng ao chuyển sinh liền hóa thành muôn vàn xiềng xích, rồi tựa hồ như soi ra được hắn là tồn tại yêu tà như thế nào nên quất tới vun vút, thế đánh chẳng khác gì sấm sét !
- Đùng I
Bộ áo trắng bạch tựa tuyết, nhàn nhạt nét hoa văn xanh xanh, đôi con ngươi lục sẫm, cùng với khuôn mặt đầy lệ khí và thân hình cao lớn của hắn đều tựa như một thứ tai họa nhỏ bé đến chẳng đáng là gì. Quỷ phủ chói lọi hào quang vừa đập xuống một phát, tất cả những thứ ấy đều ầm ầm tan tành, tiêu thành bột mịn ! Một trời hắc khí như cát chảy thoắt chốc cuồn cuộn tuôn ra khắp nơi !
Cảnh tượng chẳng khác gì như nghiên mực bị lật đổ, như một bao cát bị rạch tung, phơi bày mọi bí mật trong thể xác Phó Triêu Sinh mà tự chính bản thân hắn còn chưa chắc biết rõ !
Thời này khắc này, nào còn đâu Phó Triêu Sinh hiện diện trên đời ? Duy phía trên ao chuyển sinh giờ đột nhiên lại nổ ra một quầng hắc khí, rất khác so với thần chích Thiếu Cức lúc trước, thậm chí còn mạnh và quỷ quyệt hơn nhiều !
- Xoạt ! Xoạt ! Vù I
Nước vàng trong ao đã hóa thành khóa vàng, phô thiên cái địa tự quăng về phía Phó Triêu Sinh !
Cái nào cái nấy đều dường như mang theo trong mình một nguồn sức mạnh khổng lồ lấy từ hành tinh Nguyên Thủy. Chúng cứ thế áp xuống hắc khí chẳng khác gì cát chảy kia, hệt như ịn bàn ủi nóng xuống da thịt con người ta!
Ấn thẳng xuống thần hồn !
Đau đớn hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng cực hạn của con người I
-Áaaaa-
Trong khoảnh khắc, Phó Triêu Sinh liền cảm thấy cả người mình như bị ngàn đao vạn kiếm đâm xuyên. Hắn bị hủy diệt, bị phân rã có đến hơn chục lần. Nhưng nhờ bản năng sinh tôn cực kỳ mạnh mẽ nên lúc nào cũng tụ lại, tự mình vực dậy được, hết lần này đến lần khác liên tục đập tan khóa vàng của nước ao I
Ngay khi thân thể Phó Triêu Sinh vừa tan tành thì trong chớp mắt hắc khí dây đặc hệt như mây đen đã phủ khắp ao chuyển sinh ! Khóa vàng tung hoành, vô phương tránh thoát !
Đau đớn khiến cả người hắn run rẩy đã đành, nhưng hơn thế nữa là sợ hãi khôn cùng trỗi dậy tự tận sâu tâm khảm...
Dưới ánh sáng ngời ngời, bởi Phó Triêu Sinh đột nhiên hóa thành quái vật chẳng khác gì thần chích Thiếu Cức, và bởi quỷ phủ thì lột xác, bề ngoài biến đổi quá lớn, cộng với việc ao chuyển sinh có gài cấm chế nhận định hắn như một vật hung tà, nên dưới tác động của phong ấn cổ xưa kia hắn rốt cục phải lộ ra nguyên hình !
Đại quân Thập Cửu Châu một đoàn rầm rộ tiến tới thấy cảnh tượng trước mắt hãi hùng không biết bao nhiêu là người !
Thậm chí ngay cả Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân đang mải đánh nhau với Tần Nghiễm vương cũng phải giật mình trước động tĩnh kinh hồn này. Linh thức vừa chuyển thì bọn họ đã cảm tri thấy được tình hình trước mắt, cử chỉ hành động vì vậy cũng bất giác hơi khựng lại một chút -
Đây thực đúng là thời cơ tuyệt hảo !
Chúng tu sĩ Thập Cửu Châu chẳng ai biết ở ao chuyển sinh sâu trong lòng đất dưới chân Bát phương thành đang xảy ra chuyện gì. Mà quỷ phủ hốt nhiên biến thành dáng vẻ như thế này có thể làm được điều gì to tát hay làm sao có thể hủy diệt được sức mạnh của Phó Triêu Sinh trong hình thái yêu tà như hiện tại, hết thảy bọn họ cũng lại càng mù tịt hơn nữa. Bọn họ không biết song Tần Nghiễm vương thì lại biết rất rõ !
Là búa mở trời nên gọi "Thiên Minh”;
Di chuyển mà tới nên gọi "Nguyên Thủy".
Thứ được lưu giữ tại nơi này giới này chính là cấm chế do đại tôn Bàn Cổ hạ xuống năm đó, lúc sáng lập luân hồi. Dù đại yêu có tác quái đến đâu, dù thân chích có nghịch thiên cỡ nào thì cũng đều phải bi thống hét thảm, hình thần câu diệt dưới tác động của nó !
Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân vừa hơi lơi là, dôn sức chú ý sang chuyện khác thì Tần Nghiễm vương đã chụp ngay lấy dịp may ngàn năm một thưở này. Y vung tay áo, mây mù vạn dặm liên cuồn cuộn kéo tới, ập xuống đánh phủ đầu bao kiếm khí với hai người Hoành Hư và Phù Đạo vào trong, tạm thời hạn chế bọn họ tự tung tự tác, còn chính mình thì ha hả cười rút thân lui ra, kế liền vọt thẳng về phía quỷ phủ đang hào quang rực trời, lơ lửng phiêu phù phía trên mặt hồ ao chuyển sinh kia !
- Ha ha ha ! Trời cũng giúp ta !
- Quỷ phủ đã thành, luân hồi phải diệt !
Thoắt cái người đã tới nơi, cổn phục oai nghiêm bay bay như yêu như ma sáng ngời lấp lánh dưới ánh hào quang hừng hực ở ngay trước mặt. Lần đầu tiên trên mặt mũi Tân Nghiễm vương hốt nhiên bỗng bùng lên một vẻ cuồng nhiệt đến gần như điên dại !
Y thò tay ra, chụp xuống quỷ phủ !
Nhưng cũng vừa ngay lúc đó, một bóng áo màu nguyệt bạch đã vô thanh vô tức đánh ập tới từ mé bên cạnh, vụt theo bên người là một luồng kiếm khí đỏ như máu !
- Âm!
Trong nháy mắt nó đã xuyên thấu thân thể Tần Nghiễm vương !
Kiếm khí đỏ máu mang theo kiếm ý vô tận, như rải hằng hà sa số kiến nhỏ bò lổm ngổm trên bộ cổn phục rộng lớn uy nghiêm mặc trên người Tần Nghiễm vương. Tuy chúng không ngăn cản được cử chỉ hành động của y nhưng trong tích tắc như vậy lại khiến y hơi chậm hơn trước một chút ! Trong khoảnh khắc đó -
Một tiếng nhỏ vang lên cái bốp !
Khuôn mặt hãi người của Kiến Sầu đã lù lù hiện ra gần ngay trước mặt Tần Nghiễm vương, mi mục sắc sảo lạnh lùng tựa băng tuyết trắng xóa đầu núi. Cùng lúc với y, năm ngón tay thon như búp hành cũng đồng thời chụp xuống quỷ phủ, nắm chặt không buông !