Chương 528 : Đồng bệnh tương liên
Chương 528 : Đồng bệnh tương liênChương 528 : Đồng bệnh tương liên
Y bào vẫn màu nguyệt bạch, giống như ngày đó cô ta lật tay đập ra một chưởng kia, giống như lúc từ địa ngục mười tám tám tầng thoát ra khỏi Thích thiên tạo hóa trận, hơn nữa trên người còn phảng phất một hơi hướm tiêu sái phóng khoáng rất riêng của đệ tử Nhai Sơn.
Mi mục thần thái cũng không khác xưa bao nhiêu. Duy chỉ có tu vi như hiện tại thực đúng là kinh hồn !
Tần Nghiễm vương ngạc nhiên vô cùng. Tuy không phải tu sĩ nhưng y cũng biết tu hành rất khó. Và mặc dù lúc chiến tranh mới khơi mào, y đã từng nghe nói tu vi của Kiến Sầu tăng tiến cực kỳ ngoạn mục, nhưng chỉ nghe nói thôi thì há bằng tận mục sở thị chứng kiến ?
Tám mươi năm, từ nguyên anh thoắt cái đã lên phản hư rồi !
Quả nhiên là bản lãnh cao cường, lá gan chẳng nhỏ !
Năm xưa chỉ mới vừa đột phá nguyên anh mà cô ta đã dám xuất chưởng Phiên Thiên để đấu với y. Bây giờ lên tới phản hư, thì cái kiểu can trường đơn thương đơn độc mã kia dĩ nhiên lại càng thêm sung, chẳng sợ cái gì !
Nhưng mà điều -
Như vậy lại hơi tự cao tự đại thái quá !
Năm xưa để cho một tiểu tu nguyên anh tép riu như Kiến Sầu vuột thoát khỏi tay chẳng qua là vì Tân Nghiễm vương y coi cô ta bằng nửa con mắt. Hơn nữa y cũng lại chả biết mục đích cô ta thế nào, bởi vậy nên mới bị cô ta xuất kỳ bất ý lợi dụng sơ hở mà toàn thân rút khỏi Cực Vực.
Nói cho ngay, bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, bận tâm làm gì cho mệt 2 Nhưng bây giờ...
Dù đã đứng vào hàng ngũ đại năng phản hư trong giới tu sĩ, nhưng trước mặt y, cô ta tưởng mình là cái thá gì chứ ?!
Sát cơ dưới đáy mắt Tần Nghiễm vương hốt nhiên lóe lên kèm theo ánh nhìn nhọn hoắt. Trong sát na đó, y liền chế trụ Kiến Sầu, còn bàn tay đang nắm chặt cán búa thì chấn mạnh một cái. Hồn lực vạn thiên tập trung trong tay nhắm vào Kiến Sầu đùng đùng đánh tới, đi cùng là một tiếng cười âm trầm lạnh người vang rền : "Tám mươi năm trước khinh địch thôi. Tha mạng cho ngươi, giờ còn dám vác mặt lại nữa I“
- Làm gì không dám !
Kiến Sầu đi một mạch từ nghĩa địa tới đây, dọc đường đã nghĩ tới nghĩ lui, nhìn mánh lới của Tân Nghiễm vương lần này mà thấu rõ thiệt hơn trong đó : Y muốn lợi dụng nàng kiềm chân Phó Triêu Sinh, nàng liền kêu hắn đi trước, đánh cho địch thủ một vố trở tay chẳng kịp; y lệnh hai người Ngô Quan - Thái Sơn giết nàng ở nghĩa địa, nàng lại đùng đùng cầm kiếm lao tới, quậy cho một trận long trời lở đất I
Tám mươi năm trước nàng đã dám, thì tám mươi năm sau dĩ nhiên lại càng có gan hơn nhiều !
Bởi vậy nên bây giờ mới thành "kẻ thù gặp mặt, hai mắt tóe lửa" thế này.
Tần Nghiễm vương chấp chưởng Cực Vực đã mấy trăm năm mà có lần nào bị mất mặt khủng khiếp như kỳ đỉnh tranh này đâu ! Y thấy mạng số "tím đế vương” nên kiêng ky nàng, hơn nữa cũng lại ghét nàng xuất thân Nhai Sơn, phá bĩnh chuyện lớn của y, đã vậy bây giờ lại còn giở trò muốn giật miếng ăn trong miệng cọp, giành quỷ phủ với y, thế nhưng y lại chả xuống tay giết phắt một nhát cho xong được ! Còn Kiến Sầu thì năm xưa đi đỉnh tranh đã kết thù với Tân Nghiễm vương. Nếu không phải trong lúc sinh tử như chỉ mành treo chuông lãnh ngộ được Phiên thiên ấn thì có lẽ nàng đã bỏ mạng dưới đường chưởng của y rồi ! Đó là còn chưa kể đến chuyện từ đầu đến cuối tính kế mưu toan đủ điều, với lại Nhai Sơn huyết hải thâm thù, Phó Triêu Sinh lúc này còn đang lâm nguy !
Quỷ phủ biến đổi có ý nghĩa như thế nào nàng chẳng biết nhưng lại biết mình sẽ tuyệt không chần chừ đối phó Tần Nghiễm vương !
Ngươi càng không muốn, ta càng phải làm !
Ngươi mà muốn có, ta tất phải cướp !
Huống hồ nàng vốn là chủ cũ của quỷ phủ, hơn tám mươi năm trời người ta tế luyện nó thì kệ người ta chứ mắc mớ gì tới nàng !
Nó đã nhận nàng làm chủ thì là búa của nàng. Nàng không chịu, ai có gan dám lấy ?I
- Năm đó, ta thề cây búa này chỉ tạm để lại Cực Vực thôi, hôm nay tới đây thì dĩ nhiên là phải lấy lại rồi !"
Vừa cất lời, tiếng đã âm âm vang rền như chuông khánh !
Từng câu từng chữ, tiếng nào tiếng nấy, đều tựa như từ chín tầng trời cao vang xuống, lãng đãng diệu kỳ mà hùng hồn, trong oai nghiêm lẫm liệt còn đượm thêm một chút gì đó vô cùng siêu trân thoát tục.
Chẳng phải tiếng phàm mà là tiếng phạn mới đúng !
Chiến trường mênh mông gập ghềnh mấp mô trên tàn tích thành trì đổ nát, tiếng đao tiếng kiếm rú rít chan chát với tiếng gió tru quỷ khóc vang vang, một trời tung tóe máu tươi, giọt giọt lấp loáng ánh màu khói lửa.
Thân búa chói ngời chiếu sáng nơi nơi mà người người thì bụng dạ tăm tối, chỉ chăm chăm gào thét chém chém giết giết.
Cho mãi đến khi tiếng nàng cất lên, trong cơn áp lực đè nén từng chút một đó, một đường rạn nhỏ tự nhiên nứt ra...
Ánh sáng ấy phát tán như ngọc mà lại tuyệt không chói mắt.
Ẩn ẩn tinh tế mà tỏ rạng, một pháp thân thiên long bát bộ xoáy tròn đột nhiên hiển hiện từ hư không. Đây thiên chúng, long chúng, a tu la, dạ xoa, khẩn na la, kiền đạt bà, già lâu la và ma hầu la già !
Trông thì có vẻ rất chậm nhưng thực ra lại nhanh vô cùng !
Song ngay khi Tần Nghiễm vương chấn lực, tác động đến nơi thì bóng đức phật Đại phạm thiên bốn mặt đã đình lại trên đỉnh đầu Kiến Sầu !
Một đường chưởng quyết đoán, không chút yếu thế liền tống ra !
Dưới ảnh hưởng của phiên thiên ấn, tứ bề đụn mây vần vũ, bóng đức Đại phạm thiên trong nháy mắt đó cũng chồng lên bóng chưởng. Cả hai nhất tề phát xuất, thế như núi lở biển gâm, đón đỡ nguồn hồn lực bá đạo của Tần Nghiễm vương !
- Âm!
Hai nguồn linh lực và hồn lực sức mạnh khác biệt hoàn toàn cuồn cuộn va vào nhau, chẳng bên nào nhường bên nào. Trong nháy mắt, vụ nổ bùng lên ở ngay nơi hai người đang nắm giữ cán búa, tứ bề bạo tạc !
Không giống như "so đạo" lúc giao thủ với Phó Triêu Sinh, Tân Nghiễm vương đánh với Kiến Sầu lần này chỉ toàn là "so lực".
Đạo có thể khống chế được nhưng lực thì lại chẳng cản nổi.
Một bên là đòn của chúa tể tối cao Cực Vực, một bên là cú chưởng mạnh nhất của đại năng phản hư, hai nguồn lực này mà đâm vào nhau thì sức chấn sinh ra bạo liệt biết chừng nào mà nói ?
Thậm chí ngay Tần Nghiễm vương cũng không ngờ, Kiến Sầu vừa tới vậy mà đã giở ngay sát chiêu kinh hồn đến thế này !
Hoàn toàn chả có chút gì là màu mè ra vẻ nên y mới trở tay không kịp !
Tần Nghiễm vương đầu mày cau lại, nhưng ngay khi vừa định làm gì đó thì sức chấn khủng khiếp đã giáng xuống trên thân hai người bọn họ, đồng thời cũng đập xuống luôn ngay nơi chính giữa trên thanh quỷ phủ !
Chấn động vang lên "Ông" rền một tiếng. Rồi tựa như mặt kính khúc xạ ánh sáng, thân búa trơn bóng đang sáng lên chói lòa là vậy thế mà đột nhiên liên tối sầm, tựa hồ như bị mây đen ào tới phủ trọn, ám quang tỏa ra bập bùng đợt đợt như võ sóng !
Tần Nghiễm vương và Kiến Sầu phải chịu lực phản chấn do đòn đánh của bọn họ đập vào nhau. Hơn nữa cả hai lại còn bị sóng xung chấn do ám quang trên thân búa tỏa ra bồi thêm cú nữa. Sốc đầu còn có thể chịu đựng nổi, nhưng đến cơn thứ hai thì thua. Tuyệt chẳng để chừa một chút xíu cơ hội phản kháng nào, xung chấn đã giật nổ hai người bọn họ !
Thực tựa như đất trời nổi cơn sấm sét cuồng nộ, bọn họ hay thiên hạ vạn vật nó coi chẳng bằng nửa con mắt. Hết thảy đều không được mạo phạm tới nó I
Ngay lập tức, bàn tay của Tần Nghiễm vương liền bị hất văng ra. Còn Kiến Sầu thì thực lực hơi kém hơn một chút, vả lại còn là bằng xương bằng thịt chứ chẳng như Tần Nghiễm vương hồn thể vô thực, bởi vậy nên lực giáng xuống người nàng cũng lớn hơn nhiều. Mà lúc cơ thể bị đánh bay đi thì cả cánh tay lúc nấy còn chụp lấy quỷ phủ cũng bị nổ toác thành máu thịt bầy nhầy ! Năm ngón tay đã mất hết da thịt, cho đến khi ám quang gờn gợn như sóng biến mất thì chỉ còn lại ngón ngón xương xẩu trắng ởn đã từng được gió đen mài dũa qua !
Da thịt bê bết máu trên cánh tay cũng tét ra khúc khúc !
Thương thế ăn ngược đến bả vai, khiến nguyên cả ống tay áo bên trái nàng đều đỏ lòm những máu là máu !
- Kiến Sầu III
Phù Đạo sơn nhân vung gương Hoàng Thiên chiếu một cái mới thoát ra khỏi khốn cục mà Tần Nghiễm vương vừa bày bố ban nãy. Liền sau đó, tức thời chứng kiến thấy cảnh tượng trước mắt thì hai mắt trợn tròn, vừa hãi vừa tức, lão gào thét vang trời, định nắm gương đề kiếm lao tới !
Nhưng cường địch đang nóng máu trên chiến trường nào chỉ có bấy nhiêu !
Phó Triêu Sinh đã trúng kế, hiện vẫn còn bị cấm chế của đức Bàn Cổ trong ao chuyển sinh vây khốn. Mà Thiếu Cức tuy cũng là thần chích thật song vừa rồi lại cách quỷ phủ và ao chuyển sinh quá gần nên khó lòng tránh khỏi sang chấn tác động. Mặc dù vậy, so với Phó Triêu Sinh đã chọc tới cấm chế, thân hồn khó vẹn thì tình trạng của Thiếu Cức thực vẫn còn tốt hơn nhiều !
Ít ra hành động cũng thoải mái !
Nó sợ cấm chế nên mới né xa, nhưng lộn lại để đối phó với Phù Đạo và Hoành Hư thì vẫn dư sức qua cầu !
Chiến cục lúc trước vốn là hai người bọn họ đánh Tần Nghiễm, Phó Triêu Sinh và Thiếu Cức đấu nhau, song bây giờ thoắt cái đã trở thành bộ ba Phù Đạo - Hoành Hư - Thiếu Cức, còn Kiến Sầu thì đối đầu với Tân Nghiễm. Bộ ba hai người đánh một, dù có hơi lập cập lính quýnh nhưng nó cũng tạm đối phó được. Thế nhưng lấy một chọi một, hơn nữa lại còn địch mạnh ta yếu thì hung hiểm liên miên, khó lòng tránh khỏi.
Quỷ phủ biến hóa một trận thế này quả là chẳng ai ngờ nổi.
Tuy là chủ cũ của cây búa nhưng nếu hình dạng hung tợn của nó chẳng đổi thì Kiến Sầu cũng khó mà nhận ra. Hơn nữa đó là còn chưa kể đến nguồn lực kinh hồn bên trong búa, ngay cả nàng nó cũng bài xích !
Quỷ phủ tựa như đã thoát thai hoán cốt hoàn toàn !
Thậm chí đến một tồn tại dũng mãnh như Phó Triêu Sinh mà lúc nãy bị ánh sáng chói lọi của nó chiếu xuống cũng phải chịu bị đánh rớt xuống ao chuyển sinh, chịu cho cấm chế huyền bí kia vây khốn, dày vò. Trong khi đó, nàng thì chẳng qua chỉ là tu sĩ phản hư bằng xương bằng thịt, sức chịu đựng còn chẳng bằng một phần mười Phó Triêu Sinh thì làm sao chống chọi lại nổi ?
Quá trình nứt vỡ trên cánh tay trái của Kiến Sầu vừa mau vừa bạo liệt. Nàng thấy máu trước rồi sau đó mới cảm thấy đau đớn vạn phần ập tới. Cứ với uy thế và tốc độ như vậy thì cũng đủ biết là nó mạnh thế nào !
Thanh quỷ phủ đã trở nên xa lạ này tựa hồ như đang ra oai, như dằn mặt người ta một vố để cảnh cáo cho bất kỳ kẻ nào đang muốn nhúng tay vào hòng đè đầu cưỡi cổ nó. Búa này tuyệt không phải là thứ tầm thường phàm tục có thể rớ vào !
Nếu là ai khác thì hẳn đã phải chịu thua trong sát na đó rồi. Nhưng ngay lúc đó, nàng không những chẳng muốn buông tay mà trong người trái lại lại dậy nên một niềm hy vọng còn mãnh liệt hơn trước !
- Tân Nghiễm vương vẫn chưa thành chủ của cây búa này ! Nàng cứ tưởng y tế luyện nó hơn tám mươi năm có lẻ thì dù gì đi nữa cũng biết khống chế nó phần nào. Nhưng vừa rồi tận mắt chứng kiến mới hay hóa ra y chẳng những chẳng có khả năng điều khiển mà còn chịu chung tình trạng như nàng, đều bị sức mạnh của nó trấn áp, bài xích !
Như vậy há chẳng phải dịp may trời cho hay sao ?
Ban nãy giao thủ lực chấn bắn tung cơ thể ra sau nhưng giữa đường có đôi cánh kim sắc thuận gió giang rộng, thế nên cả người Kiến Sầu liền thắng ngay lại, chỉ cân khẽ hất cánh một cái là nàng đã quay ngoắt thân lại giữa lưng chừng không !
Pháp thân thiên long bát bộ lại xoay vòng !
Đức phật Đại phạm thiên bốn mặt dịch nghiêng sang một bên. Thoắt cái cao cao trên đỉnh đầu nàng bây giờ đã là già lâu la trong chân thân đại bàng lông vàng !
Từ dạo tham gia chiến trận đánh úp Tuyết Vực, lĩnh ngộ sự kỳ kiệu khi kết hợp pháp thân và đạo ấn với nhau, Kiến Sầu đã dần dần biết hòa quyện nhuần nhuyễn pháp thân thiên long bát bộ vốn của nhà phật với các đạo ấn cũ đã tập quen trước đó, trình độ ấy linh hoạt đến độ có thể xem như một trường phái pháp môn kỳ diệu riêng.
Lúc này, bóng đại bàng lông vàng đã hiện, cánh phong lôi đế giang giang rộng, trong chớp mắt đã nhập thành một đường !
Chớp điện tím rịm gai góc nhì nhằng lóe sáng tứ bề trong gió đen âm u cuồng dã, thoắt cái khí thế toát ra oai nghiêm khủng khiếp như trời, một đường nhắm thẳng đến Tần Nghiễm vương ở ngay trước mặt cũng đang xoay người nhào về phía quỷ phủ !
Nào có ai là đèn đã cạn dầu đâu. Hồi đỉnh tranh năm đó Tần Nghiễm vương đã từng chứng kiến thấy qua bộ dạng bất cần đời của Kiến Sầu. Hơn nữa trong các chiến dịch âm dương giới lúc trước đủ thứ tin tức về sự ứng đối lanh lẹn quỷ trí của nàng cũng đã đến tai y. Vì vậy dù bây giờ nàng chỉ mới gần gần tới trung kỳ phản hư thôi nhưng y lại tuyệt không dám dễ dãi coi thường nàng.
Thành thử khi lao vê phía quỷ phủ, cử chỉ hành động của Tần Nghiễm vương cũng đặc biệt chả kém Kiến Sầu !
Chả cần nghĩ ngợi, y liền hóa ra ngay sổ sinh tử với bút phán quan lúc trước đã từng dùng để đối phó với Phó Triêu Sinh !
Giết Kiến Sầu trước I
Lấy quỷ phủ sau !
Sổ sinh tử vừa chao một vòng, chữ vàng liền nhung nhúc đầy trời. Bút phán quan vừa chấm xuống một cái, hơi mực đen tuyền liền mờ mịt như sương !
Quy luật thiên nhiên của giới lại một lần nữa giáng xuống !
Tựa như ánh sao giăng giăng đan mắc trong bầu trời đêm, bao sắc thái sống động đều tiêu biến khỏi mi mày Tần Nghiễm vương. Dưới mười hai dải tua rung rung buông xuống vương miện, y rũ mắt nhìn xuống chúng sinh, thờ ơ ngó luân hồi vô tình. Trong nháy mắt, mực đen đã tung tóe vài giọt dưới ngòi bút phán quan !
Mỗi một giọt thực chẳng khác gì một con cờ hạ xuống bàn cờ I
Ngày hôm đó Phó Triêu Sinh nghe đạo tự thoát thai là đã thoát khỏi ngũ hành, thân không còn thuộc về lục đạo nữa, dù có đấu với Tần Nghiễm vương cũng còn có cơ địch nổi. Trong khi đó, Kiến Sầu lại là người phàm tu đạo, tên có trong sổ sinh tử thì làm sao thoát khỏi luật lệ quy tắc đã áp sẵn từ trước ?
Như con cái tuân lời cha mẹ, tính mạng chẳng khác một quân cờ I
Mực đen giọt giọt tóe tới trước mặt, tự nhiên tựa một tấm lưới lớn vô hình không lối thoát chụp về phía nàng !
Nàng vẫy cánh phong lôi đánh bay giọt đầu tiên; Nhất Tuyến Thiên giáng xuống, giọt thứ hai tan tành; pháp thân thiên long bát bộ linh hoạt thoắt xoay, giọt thứ ba, thứ tư, thứ năm bùng nổ !
Thánh nữ Càn thát bà tấu nhạc tiên, bảo vệ nàng thần trí tỉnh táo;
Ma hầu la già đầu người uốn éo thân rắn, giúp nàng nhanh nhẹn né tránh;
A tu la người lớn hơn cả núi tu di, trợ nàng lớn mạnh sừng sững;
Khẩn na la như ngọc lưu ly gảy phím tính tang, hộ nàng thần hồn vững chãi;...
Thoắt thoắt như chớp, biến hóa vô tận !
Nhưng pháp thân mỏi mệt thì rốt cục cũng đến lúc cùng kiệt, chỉ giúp chống được một chứ làm sao ngăn nổi ngàn vạn đây ?
- Tách !
Tựa như mưa lạnh tu giọt buông mình !
Kiến Sầu chợt cảm thấy mát mát mé vai. Một giọt mực từ đầu bút phán quan vẩy ra đã rớt trúng xuống người nàng !
Thực chẳng khác gì đá tảng dộng xuống mặt kính yếu ớt I
Tan tành quá cỡ thợ mộc I!
Giọt mực cực nhỏ, như lồng giam chụp xuống, bỏng rẫy như dầu sôi I
Thậm chí thần trí còn chưa kịp có phản xạ thì đã như bị ngàn đao vạn kiếm tua tủa hãm quanh ! Cơ thể nàng mạnh mẽ là vậy mà cũng không tài nào chịu đựng nổi sức dộng của nó. Cả người chẳng khác gì bị quăng vào chảo dầu sôi. Trong nháy mắt quy ngã, máu huyết tung tóe vọt bắn đầy trời !
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều đau đớn như xé như cắt !
Trước mắt nàng chỉ còn thấy rặt một trời máu đỏ.
Mọi thứ đều vuột khỏi tâm khống chế.
"Đùng" một cái, cánh phong lôi huyền ảo tiêu thất, pháp thân thiên long bát bộ tan tành, thậm chí ngay cả Nhất Tuyến Thiên cũng tuột bay khỏi tay !
Sổ sinh tử Tần Nghiễm vương lại mở ra. Thẻ tre kim sắc thanh thanh nối nhau cao lớn như tường, bên trong các con chữ vàng sẫm vù vù xoáy tít, ly tâm thoát ra, song khi lượn vòng vòng trên sổ sinh tử thì hóa thành ánh tím sáu cánh, trông vừa thuần khiết vừa hãi người !
Đây chính pháp tắc luân hồi huyền ảo thâm sâu nhất thế gian !
Vào thời khắc này, ngay tại nơi này, từ Cực Vực cho chí Thập Cửu Châu, cứ hễ đã là người thì tận sâu trong linh hồn ai ai cũng hãi hùng khiếp vía !
Cường giả trên đời nếu chẳng ngự trên chín tầng trời thì cũng lấp sông dời biển, đạp bằng hư không ! Sức có thể giết đến gió thảm mưa sầu, có thể chém địch nhân mạo phạm hay trừ diệt niệm ý yêu tà !
Song giết chẳng nổi, chém chẳng xong, trừ chẳng được thì -
Chỉ duy có vận mạng mà thôi !
Trong tâm mắt rặt những máu là máu mịt mờ, Kiến Sầu thấy Tần Nghiễm vương lại xuất chỉ nhắm về phía nàng, cứ thế cách không điểm tới một cái !
- Rắc ! Rắc ! Rắc...
Chỉ có tiếng đổ vỡ hãi hùng chứ không có cảnh tượng lạ lẫm to tát gì ! Tiếng động đó phát ra từ chính trong người nàng, từ tận trong hồn phách nàng I
Cả người nàng tựa như phải chống chọi trước một sức phá hủy khổng lồ ! Nó lấy gốc từ đường chỉ của Tần Nghiễm vương và từ ánh sáng sáu cánh trên sổ sinh tử luân hồi kia mà phát ra lực hút kinh khủng và sức ép khôn cùng !
Trong nháy mắt, máu thịt bong khỏi gân cốt, hóa thành tro bụi;
Gân cốt vẫn còn hình còn dạng. Mà trong sát na giọt mực khuếch trương bao kín người rồi nghiền ép thì dù đã được tôi luyện trong gió đen nhưng phần xương cũng phải bắt đầu chịu nứt rạn đủ đường !
Về phần thân hồn nấp trong linh đài, nó lại như bị cuốn vào vòng xoáy, thiếu điều bay tuột vào sổ sinh tử mới thôi I
Nào còn ra hồn người nỗi gì ?!
Chỉ với sức của một đường chỉ kia thôi mà đã ép người sống đến thành một bộ xương khô khủng khiếp thế này !
Lực hút cắn nuốt từ sổ sinh tử phát ra liên miên không ngừng, tựa hồ như muốn đem cái con người lớn nhường này mà lại dám chống đối nó đây hóa thành một con chữ cực kỳ tâm thường trong loạt pháp tắc luân hồi lê thê dài dòng của nó !
- Rắc ! Rắc ! Rắc I
Xương tay nát vụn ! Bả vai tan tành ! Thậm chí ngay cả trên xương mày cũng bắt đầu rạn rạn nút nứt chẳng chịt !
Đau đớn vừa đột ngột vừa khủng khiếp, mạnh đến nỗi có thể hủy diệt hoàn toàn thần trí kiên cường nhất của con người ta. Thậm chí đến Kiến Sầu mà cả ý thức lúc này cũng rơi vào trạng thái hỗn loạn mơ hồ không rõ đục trong, chẳng còn biết trời trăng là gì nữa.
Từ đâu tới thì vê lại đó.
Ngỡ như đâu đây là tâng lầu cao cao ở Minh Nhật Tinh Hải, có tiếng Khúc Chính Phong lè nhè lúc nâng chén uống cạn : Nếu vũ trụ thiên địa cứ khư khư cái lý của nó, vậy thì phá đi...
Nhưng nếu nàng không muốn phá thì sao ?
Trong khoảnh khắc cả thân và tâm cùng rung chuyển, vô vàn ý niệm từ tận sâu trong thần hồn hốt nhiên trào dâng nhưng ngay sau đó liền bị nguồn lực vận mạng của sổ sinh tử đập nát. Tuy vậy, niệm tự tâm sinh, dù gió thảm mưa sầu, ngàn lần vùi dập, nó vẫn tuyệt không lụi tắt !
Ý niệm ấy vụt tới rồi thoắt cái mất hút thực mau.
Kiến Sầu không sao nắm bắt được diện mục của nó, nhưng ý thức đang chìm trong trạng thái mơ hồ hỗn độn hốt nhiên lại chợt trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Thực lực giữa nàng với Tân Nghiễm vương bây giờ chênh nhau như ngày với đêm, đã chẳng thể nào dễ dàng xóa bỏ được nổi thì còn mơ gì tới đấu với y cho ra thắng bại ?
Chỉ duy có thanh quỷ phủ trước mặt mà ngay cả thần cũng chẳng dám khinh phạm này mới là cơ hội thắng của nàng !
Thân đã hủy nhưng hồn vẫn còn !
Nàng lê cơ thể đã tàn tạ quá nửa tiến tới, bên tai nghe được tiếng gió hú gào thổi qua, mắt cũng thấy được xương cốt cứng chắc khúc khúc vỡ vụn, và dù vẫn bị lực vận mạng bao vây, trong một khắc đâm đầu vào sổ sinh tử đó, nàng vẫn nghiến răng, một lần nữa giơ tay về phía quỷ phủ... Xa thật xa I
Ta gọi mày đấy, mày có nghe không ?
Xưa kia, tàn hồn là ta, tàn phủ cũng mày.
Thế nhân vứt bỏ, mày chỉ chọn ta.
Hôm nay, tàn hồn còn đó, tàn phủ đâu rồi ?
Rành rành chỉ lại một sát na cực ngắn, tâm trí minh mẫn thế thôi, so với lúc hai người bọn họ giao đấu trước đó vẫn tuyệt chẳng có gì khác biệt. Tuy nhiên trong khoảnh khắc nàng giơ tay ra đó, thậm chí người còn cách một khoảng xa thật xa như vậy, thế mà thanh quỷ phủ chói lọi đang lơ lửng phía trên ao chuyển sinh rốt cục lại hơi rung lên, chấn động vô cùng khó thấy...