Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529 : Lấy Lại Quỷ Phủ

Chương 529 : Lấy lại quỷ phủ Chương 529 : Lấy lại quỷ phủChương 529 : Lấy lại quỷ phủ

# #

Không thể nào !

Trong sát na đó, đôi con ngươi trong mắt Tần Nghiễm vương vụt co lại, gần như tin không nổi vào những gì đang thấy - Cây quỷ phủ này chẳng còn là cây búa của Kiến Sầu ngày trước nữa mà. Hơn tám mươi năm tế luyện trong ao chuyển sinh, bồi đắp cựu lực Bàn Cổ, hơn nữa còn rót khí âm khí dương thiên địa vào trong, ngưng tụ thành viên châu lưỡng nghi nên y mới phục hồi lại được nguyên trạng khả năng liên thông âm dương của nó. Kiến Sầu chẳng qua chỉ là người phàm mắt thịt, ban nãy cũng cùng thò tay ra giật búa với y nhưng cũng chẳng rung rinh nhúc nhích nó nổi nửa phân đấy thôi. Vậy mà thời khắc này cô ta chỉ giơ tay với với thế kia lại chấn động được nó là sao 2

Một chút xíu đó trông vô cùng tâm thường nhưng khi lọt vào mắt Tần Nghiễm vương lại chợt thành sấm sét vang dội !

Một tia linh cảm chẳng lành hốt nhiên le lói vụt lên.

Tần Nghiễm vương tâm trí như điện, thoắt cái trong đầu đã điểm qua hết mọi sự từ đầu đến cuối một lượt, cuối cùng linh quang báo nguy cũng chợt lóe...ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Hóa ra là vì nhỏ máu nhận chủ !

Nó vốn là một mảnh khuyết trên thân cây búa mở trời của Bàn Cổ rớt xuống giới này, sau đó thì tình cờ lọt vào tay của một tông sư luyện khí xuất thân từ hai tông Âm - Dương. Ông ta kế lại thu thập thêm khí âm khí dương đúc thành một viên châu lưỡng nghi rồi khảm nó lên thân búa, sau mấy năm luyện chế mới tạo nên cây "quỷ phủ" này.

Mà hiện giờ tuy Tân Nghiễm vương đã đem quỷ phủ tế luyện lại nhưng cái cốt phôi thì vẫn y nguyên không đổi !

Dù y đã đổ không biết bao nhiêu tâm huyết vào đó, bồi dưỡng quỷ phủ bằng cựu lực của Bàn Cổ trong ao chuyển sinh, thậm chí còn xóa mờ đi dấu ấn thần hồn hẳn sâu trên thân nó, nhưng cái không triệt hẳn được lại chính là cảm ứng đã từng nhận chủ, hơn nữa còn ẩn sâu trong cốt phôi của búa !

Điêu này cũng giống như nặn bùn thành vật rồi đem nung trong lửa lớn, tốn bao công sức tạo nên nước men, chế thành đồ sứ. Trông thì như thoát thai hoán cốt, khác hẳn ban đầu, thế nhưng có ai dám nói -

Cốt lõi nguyên sơ của nó vốn chẳng phải bùn ?I

Tần Nghiễm vương không biết cơ duyên trước kia của Kiến Sầu như thế nào mà lại lọt được vào mắt xanh của quỷ phủ như thế này. Song hiện tại cái dấu ấn thần hồn kia đã mờ rồi mà giữa quỷ phủ với cô ta lại vẫn còn cảm ứng tương thông mới hay, dù mức độ chỉ xíu xiu như vậy nhưng y thực không sao không hãi cho được !

Dẫu sao chủ cũ của quỷ phủ cũng chính là Bàn Cổ !

Nếu vào lúc thường, một tia cảm ứng nhỏ nhoi như vậy hầu như sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Bởi pháp tắc luân hồi vốn do Bàn Cổ tạo lập nên, mà chính bản thân Tần Nghiễm vương đã là pháp tắc rồi. Y tiếp quản cây búa này vốn là chuyện theo lẽ tự nhiên. Nhưng bây giờ đang lúc chiến trường đổ máu, thế cục thay đổi xoành xoạch, y sao dám chủ quan coi thường ?

Vừa vụt nghĩ xong, đáy mắt Tần Nghiễm vương càng thêm âm trâm khắc nghiệt, chẳng khác gì tuyết đóng ngày đông. Sổ sinh tử vừa rung, vạn đạo kim quang nhắng nhít như kiến liền ào ào tuôn ra, cuốn thành một nùi, rồi tựa như một đàn dịch châu chấu, hết thảy ùn ùn nhắm thẳng về phía Kiến Sầu đang thân tàn ma dại mà đánh tới I

Sức mạnh vận mạng thực hãi hùng khiếp vía.

Thế tức không chừa đường thoát, định ỷ quyên hành, cậy sức của quy tắc luân hồi thẳng tay đập nát sinh cơ vốn đã rệu rã thái quá của nàng !

- Rắc ! Rắc ! Rắc...

Cũng chẳng cần tới đám chữ lúc nhúc như kiến trên sổ sinh tử bay tới xử lý, toàn bộ xương cốt còn lại trên cơ thể tàn tạ của Kiến Sầu đã vỡ vụn hết cả I

Yết hầu vô thanh, tiếng đau khó thét.

Ở tận sâu bên trong, duy có thần hồn đau đớn đang sắp sửa bị mệnh lực nghiền nát là vẫn giữ phong thái bất khuất khôn cùng, ai nhìn mọi cảm giác cũng đều bị đánh bay !

Kim quang lớp lớp, cái nào cái nấy đều nhào vào cắn nuốt xương cốt của nàng. Mất da thịt thân xác bảo hộ bên ngoài, nguyên anh trong suốt như ngọc tím đang bao bọc thần hồn cũng không còn chỗ nào để ẩn nấp.

Sổ sinh tử xa xa chụp xuống làm nàng chẳng cục cựa nổi được nữa I

Thần hồn thiếu chút nữa là tiêu tán trong khoảnh khắc, nhanh đến nỗi nàng còn chẳng kịp kiểm tra lại xem cảm ứng tương thông giữa nàng với quỷ phủ trong sát na kia có thật tồn tại hay không.

Vào một thoắt ấy, Kiến Sầu ngửi thấy được rất rõ khí vị của cái chết...

Nhưng thời khắc hủy diệt vẫn chưa hề giáng xuống.

Ngay từ khi Kiến Sầu thình lình ra mặt trên chiến trường Bát phương thành thì Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân đã để ý đến nàng, song bởi mắc đánh với thần chích Thiếu Cức thực lực mạnh mẽ nên cứ luôn muốn cứu mà cứu chẳng được.

Nhưng đang lúc sinh tử nguy cấp, không lẽ chỉ trơ mắt nhìn ?

Kiếm gỗ tên Vô quét một vòng quanh người, bóng cổ thụ một trời rợp lá rung rinh, thần quang ngời sáng. Thế tức ép chuyển từ công sang thủ, lấy kiếm phù tang huyền diệu chống chọi với Thiếu Cức đang đánh tới trước mặt !

Chẳng cần phải nói, chẳng cần ám chỉ.

Lực đánh khổng lồ cuồn cuộn của thần chích đập lên thân người như khô quắt của Phù Đạo sơn nhân. Nhưng lão chỉ nghiến răng, đánh mắt nhìn sang Hoành Hư chân nhân.

Côn Ngô Nhai Sơn đều là tông môn hàng đầu của Thập Cửu Châu. Mà giới tu chân thì mạnh được yếu thua, nếu chẳng có chút bản lãnh thực sự, chỉ mượn mấy cái trò xảo trá màu mè mà đã leo lên được cái ghế chấp chưởng môn phái thì không phục nổi người ta được.

Hoành Hư chân nhân dĩ nhiên càng không phải là hạng người như vậy !

Ngay khi Phù Đạo sơn nhân vừa lia mắt tới, hai ngươi bọn họ hốt nhiên bỗng trở nên ăn ý lạ lùng -

Hoành Hư chân nhân không phi thân tới trước giúp Phù Đạo hay quay sang tấn công Tần Nghiễm vương mà cả người thuận gió bay lên, xa xa giơ tay phất một cái về phía Kiến Sầu đang sắp sửa hình thần câu diệt !

-Đil

Tiếng vừa dứt, cuồng phong ào ào dấy lên, linh lực cuồn cuộn tuôn trào !

Tay áo to rộng của Hoành Hư chân nhân như chứa đựng càn khôn bay phần phật trong gió, song từ bên trong lại chợt có tiếng hót lanh lảnh bén nhọn vang lên, rôi một bóng trắng liền bay vụt ra !

- Lê-eeee-eezz -

Cánh chim trắng muốt tựa tuyết, huyền ảo mông lung lạ lùng.

Lúc bay ra, nó chỉ là một đường trăng trắng không lớn lắm, nhưng đến khi vù đến khoảng không trên ao chuyển sinh thì bóng dáng đã che kín cả nửa tòa Bát phương thành lúc trước !

Chín đầu mười cổ, cánh vỗ cuốn mây !

- Cửu Đầu I!II

Ngay khi vừa thấy nó xuất hiện, vốn đang mắm môi mắm lợi dồn Kiến Sầu vào chỗ chết cho bằng được, Tần Nghiễm vương chợt hãi hùng biến sắc !

Linh cảm nguy hiểm ngập đầu thoắt cái bật dậy trong y.

Không chút chần chừ, y liên bỏ ngang Kiến Sầu, xoay sổ sinh tử trong tay chụp ngay xuống tàn hồn chim chín đầu tự nhiên khi khổng khi không sáp tới I

Tự bản thân đã chính là quy tắc Bàn Cổ lập ra nên y chẳng lạ gì khả năng của con chim này.

Dù sao thì nó cũng từng là vật cưỡi của Bàn Cổ, theo ngài đi suốt tới giới này sáng lập luân hồi và mọi thứ liên quan đến ty chưởng dẫn độ sinh hồn. Mà điều năm xưa vì cướp quyền luân hồi nên Tần Nghiễm vương truy giết nó cũng phải tốn không biết bao nhiêu là công sức. Thế nhưng y rốt cục lại vuột tay, khiến một luồng tàn hồn của nó trốn mất, từ đó về sau tìm mãi khắp Cực Vực mà chẳng thấy tung tích đâu !

Ai ngờ con chim này lại từ trong tay áo tu sĩ Thập Cửu Châu bay ra thế này !

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, dù Tân Nghiễm vương phản xạ có nhanh nhạy đến đâu đi nữa cũng chẳng tài nào đuổi kịp chim chín đầu có chuẩn bị mà đến ! Ngay từ đỉnh tranh năm đó, nó đã phát hiện thấy mối liên quan tiêm tàng giữa Kiến Sầu với quỷ phủ, hơn nữa lại còn nhìn thấu được thân phận tu sĩ Nhai Sơn của nàng, bởi vậy nên mới ra tay độ nàng ép vượt kiếp ngọc niết, màu tím đế vương ban đầu chỉ có một tia thôi nhưng sau thì thực sự hóa luôn thành vận mạng diêm quân !

Chờ mãi cho tới ngày hôm nay !

Cuốn sổ sinh tử của Tần Nghiễm vương vừa chụp xuống trên sống lưng thanh tịnh trắng muốt như băng tuyết của chim chín đầu thì đồng thời nó cũng đã tới được trước mặt Kiến Sầu đang trên đà hủy diệt. Trên cái đầu ở ngay chính giữa có ba chiếc lông vũ lay lay phất phơ theo gió. Cái đầu đó hốt nhiên cúi xuống, giương mỏ về phía nguyên anh của Kiến Sầu rồi mổ cái chóc vào sâu trong mi tâm nàng !

- Âm!

Trên thân chim, hào quang sáng ngời như tuyết đột nhiên bắn tung như thác nước lao mình, rồi dường như bị một vòng xoáy nào đó hút lấy, thảy đều trút hết vào mi tâm Kiến Sầu !

Một dòng hướng tây chảy đi !

Trăm sông đổ về biển !

Nguồn lực ấy thuần khiết mà uy hiếp khiếp người biết bao nhiêu mà nói I

Nó hơn xa vạn dặm cái gọi là linh lực với hồn lực. Vừa huyền bí vừa xa xăm, mông lung bàng bạc mà hùng hậu, nó tựa hồ như bắt nguồn từ một nơi nào đó chẳng ai biết tới, nhưng chỉ trong chớp mắt đó thôi mà toàn bộ đã tụ tiến vào thần hồn tan nát của Kiến Sầu !

Dưới không biết bao nhiêu là công kích tối mặt tối mũi của Tần Nghiễm vương lúc trước, Kiến Sầu chỉ còn biết dựa vào một luồng chấp niệm đó để chống chọi, cứ hy vọng rằng mình sẽ lại khống chế được quỷ phủ, dùng nó phản công đánh lại y. Nhưng giao thủ mấy lần xong thì đã dầu hết đèn tắt, thân hồn đang nằm giữa hai bờ sinh tử, nguy ngập đến nơi !

Nàng thậm chí còn có thể cảm thấy rất rõ hồn phách mình đang tan rã tản mác như sao sa.

Nhưng ngay khi cái mỏ nhọn hoắt của chim chín đầu mổ vào mi tâm nàng thì tình trạng tan rã đó liền tức khắc dừng lại, tựa hồ như thời gian trong một sát na đó ngừng trôi, kế đó lại liền có cảm giác sự vật đảo chiều quay ngược.

Ánh sáng thần kỳ tuyết bạch từ mi tâm nàng trút xuống toàn thân nguyên anh kia vậy mà lại có thể khiến vô vàn mảnh thần hồn đang bay tứ tán bên ngoài quay ngược lại, tụ vê chỗ cũ !

Hết mảnh này đến mảnh kia, liên tục không dứt...

Nói thì rất chậm nhưng trên thực tế lại nhanh chẳng khác gì chớp điện.

Cảnh tượng thực chẳng khác gì một quá trình đảo chiều, lần ngược quá khứ tới trước khi tiêu tán. Thần hồn và nguyên anh của Kiến Sầu trong chớp mắt đã lại trở vê nguyên hình nguyên dạng. Thậm chí phảng phất đâu đó còn thấy được cả sự bá đạo của nguồn lực trút xuống người, cơ thể tựa hồ căng trướng, mất khống chế, thiếu điều muốn nổ tung !

Tinh thần nàng giống như chìm đắm trong nguồn sức mạnh vừa thần bí vừa cổ xưa kia, bên tai tưởng như nghe được văng vẳng đâu đây tiếng ai kêu gọi từ thời viễn cổ, thậm chí còn cả từ thời hoang cổ vọng về. Âm thanh ấy rơi rớt xuống biển cả mênh mang vô tận, hòa quyện cùng thời gian dòng dòng vạn vạn cuồn cuộn chảy xiết, lênh đênh vô định, mặc cho ra sao thì ra...

Nàng giơ tay lên nhìn, da thịt xương cốt đã hồi phục nguyên trạng như ban đầu, nhưng khi cử động thì tưởng như chẳng phải là mình.

Trong khoảnh khắc đó, hướng về quỷ phủ chẳng phải là chính bản thân Kiến Sầu nữa mà là một luông ý chí chí cường chí tôn đã rót vào người nàng qua cú mổ của chim chín đầu !

Quỷ phủ vốn đang sừng sững bất động hốt nhiên bỗng rung lên kịch liệt.

Tựa hồ như nó cảm ứng thấy được một nguồn khí tức quen thuộc nào đó, thứ khiến nó vẫn luôn mong chờ, không thể không tuân. Thế nên hào quang chói lọi một vùng liền vụt thu về như cá voi hút nước, thoắt sau thì búa đã rớt ngay xuống tay Kiến Sầu, quang mang tức thời lại bừng lên còn rực rỡ hơn trước l

- Âm!

Đứng cách quỷ phủ quá gần, Tần Nghiễm vương bất ngờ trở tay chẳng kịp, tình cảnh giống hệt như Phó Triêu Sinh bị thần chích Thiếu gài bẫy lúc trước, hào quang hừng hực vạn trượng vừa khéo giáng ngay xuống người y.

Ban nãy y bình yên vô sự là vì quỷ phủ không chủ, mà y thì vốn thuộc về luân hồi.

Song giờ Kiến Sầu đã được chim chín đầu tẩy rửa phục hồi thân thể bằng thân lực của Bàn Cổ, lấy lại búa này, vậy đối địch với cô ta tức cũng chính là đối địch với nó !

Dù Tần Nghiễm vương có mạnh trở lại thì há trốn nổi sao ?

Bóng dáng chợt diệt, sổ sinh tử tan tành, bút phán quan tiêu tán, duy chỉ còn lại muôn vàn con chữ vàng vàng cổ xưa tụ tròn một cục là nổ tung giữa lưng chừng không ! Đúng là bị đánh về nguyên hình pháp tắc !

Đồng thời, phía dưới ao chuyển sinh cũng âm ầm chấn động I!

Nếu có ai đứng ở giữa trời nhìn xuống phía dưới thì sẽ thấy mặt đất một trượng viên xung quanh ao đang sụp xuống hết vòng này đến vòng khác. Quá trình theo một quy luật huyền ảo lạ lùng. Sụp lún một hồi thì trên mặt đất Cực Vực rộng lớn bỗng lộ ra một phiến đồ đằng độc đáo khổng lồ !

Nước ao kim sắc ì oạp vỗ sóng rồi cạn rất nhanh.

Cổ cấm trong ao không còn bị quỷ phủ trấn áp nên yếu đi. Ngay trong sát na giọt nước ao cuối cùng biến mất, Phó Triêu Sinh bị vây trong ao liền chớp thời cơ thoát ra !

Cát đen như mây mù bắn tung đầy trời I

Mà đúng vào lúc hắn lao ra thì một luồng sáng tim tím mông lung huyền ảo cũng liền nổ phốc một cái. Rồi vừa tựa như một mầm lan nhỏ vươn mình thoát ra khỏi khe núi thâm sâu vừa tựa như một chiếc chìa khóa thuôn dài, có thứ gì đó từ dưới đáy ao bỗng hốt nhiên trồi lên. Vô thanh vô tức hiện diện giữa một trời chiến trận lấp lánh tinh quang, từ xa xa nó gấp rút chạy về phía Kiến Sầu !

Nhưng Kiến Sầu lại không để ý thấy, Tân Nghiễm vương cũng không.

Bị quỷ phủ thình lình đánh cho một vố tan tác, y chỉ còn biết gượng hết sức thu hết kim quang đầy trời kia để tụ lại hóa hình thành người đấu tiếp với Kiến Sầu, hòng cướp đi quỷ phủ trong tay nàng. Nhưng dưới ánh sáng hừng hực chiếu rọi thế này, dù có hết sức đến đâu thì tụ xong cũng bị đánh tan, tan rồi lại tụ I

Xưa kia cao cao tại thượng, bây giờ nửa mặt nanh ác mới lộ ra thành hình ! Hơn tám mươi năm cay đắng tế luyện lại quỷ phủ, xảy đâu một ngày chiến trận âm dương, y hợp sức với Bát phương thành rồi dốc không biết bao nhiêu tâm huyết vào đó, thảy rốt cục lại không khác gì dã tràng se cát biển đông !

Thực đúng là may áo cưới cho người !

Chẳng cam I

Chẳng nguyện !

Chết tâm sao đành !

Khuôn mặt giập vỡ của Tân Nghiễm vương ẩn ẩn hiện hiện giữa ánh vàng kim sắc thăng trâm trôi nổi. Hơn ngàn năm trù tính đã gân xôi hỏng bỏng không đến nơi thì còn chỗ đâu mà suy với nghĩ ?

Gần như phát điên !

Mặc kệ tất cả, với thân thể không sao hội tụ hóa hình nổi, y cứ thế bổ nhào về phía Kiến Sầu !

Mà Kiến Sầu vào lúc này thì mới chỉ hơi định thân được một chút.

Ngay khi búa vừa rớt xuống tay nàng, luồng ý chí khổng lồ vốn vẫn còn tồn tại trong đầu óc trước đó liền như mây khói mà tiêu tán mất, tựa hồ như đã hoàn thành sứ mạng giao phó rồi thì phải thế vậy.

Thay vào đó, thứ một lần nữa lại truyền vào tâm thần nàng lại chính là khí tức vừa quen vừa lạ của quỷ phủ.

Mà Tần Nghiễm vương ập tới thì nhanh như chớp giật.

Nàng thực sự chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều đến sự huyền diệu trong luồng ý chí kia huống hồ là có thời gian tự tìm hiểu nghĩ xem các biến hóa vừa rồi đã xảy ra như thế nào, người chỉ gần như dựa vào bản năng mà giơ quỷ phủ lên ! Âm ! Âm ! Âm !

Cùng ngay thời khắc đó, hư không xung quanh cũng đồng thời đùng đùng nổ ran, tựa hồ như bị ngàn vạn đường sấm sét rạch phá, tựa như bị một nguồn lực kinh khủng của búa kích động nên nó trở thành chấn động, bất ổn!

Đạo ấn "hồng nhật trảm' trước kia thoáng vụt qua trong trí, cự phủ vừa vung lên là đã nhắm vào Tần Nghiễm vương mà bổ xuống !

Thế nhưng khi ngước mắt nhìn thì lại va phải một cặp mắt âm trâm điên dại đang trừng trừng đối lại !

Sâu dưới đáy mắt ấy nổi lên một màu vàng tía bí hiểm, ánh nhìn u u thấu thẳng nhân tâm I

Đủ để chọc thủng thân xác, lén nhìn thần hồn con người ta !

Từ miệng diêm quân điện thứ nhất của Cực Vực bỗng vang lên tiếng gầm rống căn vặn âm u nhất : "Ta sinh ra là để diệt luân hồi ! Ngươi thế mà lại kết bè kết đảng, hùa với đám tâm thường phàm phu tục tử cản trở nghiệp lớn của ta !"

- Mà ngươi -

- Có hiểu đúng cái lý trong đó không ?

Ba câu kia nặng nề như búa bổ, tâng tầng âm âm vang dội !

Kiến Sầu mặt đối mặt với y, nhìn sát ý đằng đằng và sắc thái bất cam khôn cùng trong mục quang y mà sững người, đến phiên mình đáy mắt hốt nhiên bỗng chợt bàng hoàng ngơ ngẩn.

Bàng hoàng vì tin tức lộ ra trong câu nói của Tần Nghiễm vương -

Y vậy mà lại muốn hủy luân hồi ! Nhưng y vốn chính là hóa thân của luân hồi, hủy luân hồi thì có khác gì tự y giết y đâu ?I

Nàng, cũng như mọi phàm phu tục tử trên đời, đều thừa nhận lục đạo trong giới. Luân hồi có nên tồn tại chăng ?

Giọng nói y hùng hồn bén nhọn, giáng mạnh lên nhận thức của nàng. Nó âm âm bên tai nàng, vang vọng mãi tận sâu trong tâm khảm !

Thực chẳng khác gì một thanh kiếm sắc, chọc thẳng vào nơi bí mật nhất ở đáy lòng nàng !

Dưới ánh mắt chằm chằm của Tần Nghiễm vương, dường như trên đời này chẳng thể tồn tại nổi bất cứ bí mật gì. Hết thảy y đều thấy rõ rành rành ra đó I

Trên đời có nên có luân hồi hay không ?

Cực Vực đoạt luân hồi của tu sĩ Thập Cửu Châu nên mới xảy ra chiến tranh âm dương giới. Tu sĩ Thập Cửu Châu vì muốn khôi phục luân hồi nên chiến tranh âm dương giới mới lại bùng nổ lần nữa !

Tu sĩ Nhai Sơn ngàn người bỏ mạng, chiến trận tiêu tán vạn hồn !

Vì sao 2

Ấy vì luân hồi đời kế tiếp...

Nhưng nếu chẳng còn trí nhớ kiếp này, chẳng còn những gì đời này đã trải qua thì dù luân hồi hàng vạn lần, ngươi có vẫn còn là ngươi không ?

Không ai biết được câu hỏi nghe như đơn giản kia lại có sức chấn động đến thế nào đối với Kiến Sầu. Chỉ mình nàng biết rất rõ đáy lòng mình trước giờ nhìn nhận về nhân đạo thế nào, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ dám có ý nghĩ gì về nó... Đánh nhau ky nhất phân tâm, hốt hoảng.

Đối với Kiến Sầu mà nói, đây là sai lầm mà thường trước đây nàng sẽ không bao giờ phạm phải. Song cái câu căn vặn của địch thủ lúc này lại liên quan mật thiết đến "đạo" của chính nàng, ý nghĩa lớn lao trong đó không phải lấy lẽ thường mà sánh nổi ! Quỷ phủ vốn đang vung lên nhưng vì một khắc nàng bàng hoàng chấn động ấy mà thình lình khựng lại, như vậy thực cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Mà cái đoạn sáng vàng tía huyễn hoặc vừa tựa như mầm lan vừa tựa như chìa khóa từ dưới đáy ao chuyển sinh nhô lên kia thì lại đang bồng bênh bay gần như tới sát người nàng !

- Tránh đi -

Tiếng cảnh tỉnh thét đến khản giọng đứt hơi của Phó Triêu Sinh tựa như loáng thoáng đâu đó cuối chân trời.

Đồng thời có ba nguồn lực khổng lồ cùng đánh tới Kiến Sầu !

Nhưng đòn đến trước tiên lại chẳng phải do Tần Nghiễm vương vốn đang đánh với nàng ở khoảng cách gần nhất mà là do thần chích Thiếu Cức vốn đang giao thủ với Phù Đạo và Hoành Hư ở xa hơn nhiều !

Chiến bào lam bạc, mặt mũi tà dị mà tuấn lãng !

Trong khoảnh khắc đó, quang hoa vô tận chợt từ trong đôi con ngươi nó bắn tung rực rỡ, khiến cả khuôn mặt nó cũng bừng sáng lên theo.

Hàng mày nhướng cao, sắc diện hớn hở khôn cùng;

Khóe miệng toét ra cười, ra chiều mưu kế đã thành !

Trong một thoắt điện quang thạch hỏa đó, nó vừa phất tay trái một cái thì nguyên cả cánh tay đã hóa thành một thanh trường thương dài màu lam bạc, kế đó liền vận sức đâm tới, xuyên thấu lồng ngực của Kiến Sầu !

- Phập !

Máu đỏ tung trời !

Đồng thời nó cũng dang rộng tay chộp trọn vào lòng bàn tay khúc hào quang tím tím huyền ảo đang chạy đến gần Kiến Sầu kia !

- Ha ha ha ha !

Giọng cười điên cuông quấy đảo cuồng phong. Thiếu Cức rốt cục cũng được toại ý : 'Đa tạ Kiến Sầu đạo hữu tác thành cho !"

Tiếng vừa dứt, tay trái nó liền co vụt lại !

Đầu lưỡi thương lam bạc có ngạnh từ lồng ngực máu thịt nhây nhụa của Kiến Sầu kéo thốc ra, huyết hoa cũng tung bắn theo như mưa.

Kế đó lại nhẹ nhàng tống thêm cho nàng một chưởng nữa !

Kiến Sầu đầu óc còn đang lùng bùng rối rắm với đủ chuyện mắc mứu tới luân hồi lục đạo thì gặp phải biến cố kinh hồn thế này. Vả lại, kẻ đánh úp nàng chính là thần chích Thiếu Cức sức có thể lấy một địch hai, hơn nữa nó lại còn đang đánh với cả ba người Phù Đạo, Hoành Hư và Phó Triêu Sinh ! Dù nàng có là đại la kim tiên thì cũng không tài nào tránh nổi !

- Âm!

Không chút nương tay, nguồn lực khổng lồ của thần chích đấm tới liền phá hủy thân xác vừa mới tụ thành máu thịt của Kiến Sầu, mạnh đến nỗi bắn thẳng nàng đến địa tâm đang bốc lửa hừng hực nơi cuối trời !

- Xoet Ï

Tiếng lụa xé vang lên ! Một bàn tay xanh mét từ trong đám hắc sa đầy trời thò ra, nhưng lại chỉ giật được một mảnh ống tay áo tơi tả của nàng !

Đấn lúc Phó Triêu Sinh tự tụ lại được thành người thì hai mắt đã trợn nứt !

Hắn đứng đó giữa lưng chừng không, bóng lưng cao ngất tựa dáng núi sừng sững giữa trời.

Ngũ quan dung mạo hắn vẫn như trước, lệ khí nhàn nhạt ẩn hiện trên mi mày, tuy nhiên có họa tiết xanh lục trên bộ y phục trắng cổ xưa là lại thấm đẫm một màu bạc sẫm ! Dưới lớp áo, trên cần cổ vậy mà lại ngoằn ngoèo đồ văn hung tà giống hệt như Thiếu Cức !

Hắn sững người trân trân nhìn Kiến Sầu với quỷ phủ cùng rớt thẳng vào vùng dung nham đỏ rực...

Địa tâm bừng bừng bốc cháy là tâm điểm nóng nhất của hành tỉnh !

Tựa như một con thuyền rơi xuống nhược thủy*, thân xác nàng vừa rớt vào trong liền bị muôn vàn ngọn lửa hung hãn nuốt chửng, dung nham bỏng rẫy thiêu trụi !

* Nguyên văn "chu nhập nhược thủy", cách nói lấy ý từ thành ngữ. Nhược thủy tức nước yếu, không có lực nâng, ngay cả lông vũ cũng chẳng nổi lên được.

Trong nháy mắt, thảy chẳng còn gì...

Chỉ còn lại nửa mảnh ống tay áo tơi tả trên đầu ngón tay hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, hắc khí quanh thân Phó Triêu Sinh vẫn còn tản mác tán loạn chứ chưa kịp thu liễm hết, uy thế so với Thiếu Cức thì lại càng có phần đáng sợ, kinh tâm động phách hơn nhiều. Thế nhưng y cứ đứng đó, lồng ngực sôi trào lạ lùng, ánh mắt xa xôi đến gần như bàng hoàng, trừng trừng nhìn mãi vâng 'mặt trời" đã nuốt chửng người bạn cũ của hắn trên cao kia. So với những gì hắn cảm thấy được lúc Kiến Sầu áp sát vào hắn song sau lại lơ đãng lẩn tránh tay hắn ở trong Cấu Trung lâu thì thứ cảm giác hiện tại này càng mãnh liệt, càng mất khống chế hơn gấp bội !

Cô đơn, quạnh quẽ.

Đau Ï

Đau quá ! Đau quá...
Bình Luận (0)
Comment