Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 530 - Chương 530 : Vấn Phá Đạo Tâm

Chương 530 : Vấn phá đạo tâm Chương 530 : Vấn phá đạo tâmChương 530 : Vấn phá đạo tâm

Cảm giác sao lại lạ lùng thế này ?

Hắn quen nàng thực đã quá lâu, quá lâu lắm rồi, từ khi biết được trời đất thế giới nơi này thì cũng biết luôn nàng, tựa hồ như có một người bạn cũ như vậy là chuyện vô cùng hiển nhiên trên đời. Thế nên việc hai người đối với nhau tự nhiên, không biết đến khoảng cách là gì hắn cũng quen đi.

Lại tuyệt chẳng bao giờ nghĩ rằng...

Vậy mà sẽ có một ngày như thế này : Hắn vĩnh sinh bất tử thật đấy, nhưng nàng lại chỉ là người phàm nơi đây, có khi sẽ phải bỏ hắn mà đi.

Tử.

Biệt.

Ly.

Không biết cơ man nào là cảm giác mà ngày xưa hắn chưa từng ý thức thấy, hoặc có khi có đó nhưng lại chưa từng thực sự trải nghiệm qua, hết thảy huyễn biến thành một nỗi sợ hãi mà ngay chính hắn cũng không tài nào lý giải nổi. Đang khi đau đáu dõi mắt nhìn ra sâu tận bên dưới lớp dung nham đang sôi trào lửa đỏ, tất cả những cảm giác ấy khiến thân xác căng cứng của hắn cứ run rẩy mãi không ngừng.

Nửa mảnh ống tay áo tơi tả càng lúc càng bị xiết chặt giữa năm ngón tay Phó Triêu Sinh...

Trong khoảnh khắc, hắc khí tán loạn khắp nơi I

Nào biết chỉ một chớp mắt thôi hay đã qua một kỷ rồi ?

Phó Triêu Sinh không biết mình đứng sững giữa hư không như vậy bao lâu nhưng sau một hồi lặng người với bao cảm xúc trào dâng tận đáy lòng, định thần lại thì hắn chẳng còn phân vân gì nữa, cứ vậy liền nhắm thẳng về phía địa tâm đang thiêu đang đốt nơi cuối trời mà phóng đi I

Hắn không biết mình có điên hay không, chỉ biết Kiến Sầu không thể chết, không được chết, hắn thực chẳng muốn nàng chết I

Bóng hắn lao vút đi chẳng khác gì âm vân bị cuồng phong thổi thốc tới chân trời, mang theo lòng quyết tuyệt đau thương quyện cùng một nỗi điên dại liều lĩnh, được ăn cả ngã về không !

Người người đều thất kinh trước quyết định của hắn trong chớp mắt đó.

Ngay cả Thiếu Cức đã thừa dịp cướp lấy chiếc chìa thóa thân của hoang vực rồi đang chuẩn bị xoay người rút đi kia cũng phải mắt tròn mắt dẹt mà nhìn, chẳng tin nổi vào những gì đang thấy trước mặt -

Sâu tận tâm hành tinh, năng lượng bên trong đó dư sức hủy diệt vạn vật giới này I

Dù chính bản thân nó đã là thần chích, nhưng vì ở giới này còn có cấm chế của Bàn Cổ lưu lại nên nó không tài nào phát huy toàn bộ khả năng của mình nổi.

Một khi đâm đầu vào dung nham, nếu không chết vì mất tự chủ thì có tự chủ được cũng vong !

- Âm ! Âm!

Tiếng nổ rung trời !

Trước quyết định vừa đột ngột vừa điên cuồng của Phó Triêu Sinh, chúng tu sĩ còn chưa kịp định thần hiểu ra chút chân ý trong đó thì một tiếng va đập gấp rút ầm ï bỗng chợt từ thiên không xa thẳm dội xuống ! Lớp dung nham đỏ rực đang cuồn cuộn sục sôi trên bề mặt địa tâm ấy vậy mà bỗng nhiên lại hiện ra một quầng kim quang dầy đặc xoay tròn xung quanh, trông thực chẳng khác gì một lớp ngọc lưu ly bao bọc địa tâm vào chính giữa !

Lúc Phó Triêu Sinh lao tới, quầng kim quang đó liền chợt sáng bừng lên !

Giống như tình trạng Phó Triêu Sinh gặp phải trong ao chuyển sinh lúc trước, nó không những cản hắn lại mà còn liên tiếp giáng thần lực, giã cho hắn một trận ra trò I

Quầng kim đầy trời kia rõ là pháp tắc !

Ở tận cùng Cực Vực Vực, sâu hút dưới lòng đại địa, trên lớp vỏ địa tâm này, mọi hành động của hắn dường như đều bị hạn chế. Tựa hồ như đối với một tồn tại như hắn, kẻ đã sáng lập nên hành tinh và để lại giới luật cho nó kia luôn kiêng ky và đề phòng hắn theo bản năng.

Mà so với lúc bị hãm trong ao chuyển sinh, Phó Triêu Sinh bây giờ mạnh hơn trước rất nhiều. Thậm chí pháp tắc có giáng xuống người hắn dữ dội hơn cũng không thể nào lại phá hủy hình dáng tướng mạo, khiến hắn hóa thành hắc khí hoàn toàn được nữa, có chăng thì chỉ là đập vỡ một bộ phận trên người, làm lộ ra vẻ yêu dị khác người trước mặt thế nhân mà thôi...

Vào không được !

Vậy mà lại vào chẳng được !

Mắt vũ mắt trụ không sao nhìn được an nguy của Kiến Sầu lúc này, thần niệm yêu thức cũng chẳng tra ra được tung tích của nàng.

Đã vậy cái cấm chế này còn cản không cho hắn vào !

Lý trí đầu óc Phó Triêu Sinh đến bây giờ đã bị lửa giận điên cuồng thiêu hủy. Cấm chế nặng nề đập xuống người hắn rồi bật ra, vạn bàn thống khổ gia thân, thế nhưng như vậy lại chỉ khiến lệ khí hãi hùng trên khuôn mặt hắn càng dây thêm một lớp. Trong lúc phất tay ngưng tụ lại thân thể, hắn liền cứ tiếp tục lao vê phía cấm chế đánh nữa !

- Âm!

- Âm!

- Đùng...

Hết lần này đến lần khác !

Giống như chẳng biết mệt, chẳng biết đau là gì, liên tục không nghỉ I

Ngoài Bát phương thành, quân bên Thập Cửu Châu đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, không ngừng bức ép, đẩy quỷ tu Cực Vực vào trong. Mất quỷ phủ, Tần Nghiễm vương lao đao xính vính. Thấy tình thế bất lợi, rốt cục y đành thét to, thu hết quỷ tu vốn đang giằng co chống cự với quân Thập Cửu Châu lại, lát sau phất tay một cái thì đã lệnh cho người mình kết thành sát trận I

Thiên vạn công kích như mưa bão trút xuống, phủ kín một vùng thành trì đổ nát !

Vòng chiến vì vậy cũng co cụm lại, hốt nhiên thu nhỏ. Thế tức cũng có nghĩa là tàn sát giết chóc cũng tàn khốc hơn nhiều...

Máu người sẫm đỏ, máu quỷ trắng đục tung tóe đầy trời trên một miền ác thổ âm u. Tất cả tưới đẫm phế khư, nơi nơi hoang tàn thê thương.

Trắng đè đen, đỏ chồng trắng. Người trên chiến trường lớp lớp ngã xuống rồi không bao giờ đứng dậy lại nữa.

Lúc nhóm Trịnh Yêu, Nhất Mệnh tiên sinh, Tạ Bất Thần, Huyền Nguyệt tiên cơ tới được sát Bát phương thành thì đã chẳng còn thấy bóng dáng Kiến Sầu đâu. Bên ngoài cấm chế địa tâm kia, duy chỉ còn có mỗi Phó Triêu Sinh là cứ hùng hổ đánh vào hết lần này đến tới lần khác !

Hung tà, lệ khí sinh sôi dây đặc.

Mà trên chiến trường lúc này, kiểu cách như vậy thực nguy hiểm khôn cùng I

Hoành Hư chân nhân mắc đánh ngăn Tần Nghiễm vương nên tạm thời không có thời gian đâu mà tra xét "yêu hình" bất bình thường thái quá của Phó Triêu Sinh;

Côn Bằng thì vẫy cánh che trời, cản lại hằng hà sa số đòn đánh từ bên ngoài giáng xuống;

Duy có Phù Đạo sơn nhân là hai mắt đỏ ké, thấp thỏm dõi mắt ngóng mãi bóng dáng cứ không ngừng lao người đánh xuống mặt cấm chế kia. Kiếm lão cầm trong tay bần bật run lên từng hồi, lát sau ánh mắt mới từ từ đảo đi, nhìn lên thanh trường kiếm nghiêng nghiêng cắm xéo trên tường thành đổ nát !

Nhất Tuyến Thiên !

Kiếm đã xuất kho. Người chết, kiếm tất về.

Mà giờ vẫn còn đó thì tức người vẫn còn !

Đất trời gió cuộn mây vần khôn lường. Trong một vùng thành nho nhỏ này giờ đây đã tràn ngập chiến loạn, mỗi thời mỗi khắc đánh nhau đều dẫn tới vô số biến cố. Chẳng ai có thể đoán nổi một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì với mình.

Nhưng có một chỗ ngoài Bát phương thành thì lại rất yên bình.

Trong một gian nhà tồi tàn cũ kỹ ở thành Uổng Tử, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trương Thang, lão giả gây gò đang chơi cờ nọ nhẹ nhàng lật ngửa quân cờ được đẽo từ đá cứng trên đầu ngón tay, hỏi : "Ngươi có biết kẻ thù mạnh nhất đời người là ai không ?"

Đầu ngón tay đập xuống cái chóc. Cờ hạ.

2

Thực chẳng khác gì đụng vào một cái bóng khí khổng lồ, bập bà bập bênh.

Ánh sáng chói lọi, rực rỡ khôn cùng.

Đập vào mắt chẳng phải là lửa đỏ hay lửa trắng đơn thuần mà là năm sắc năm màu đậm đậm sáng sáng uốn uốn lượn lượn đan xen, chỗ chỗ mềm mại, chỗ chỗ cứng chắc...

Nhưng lại lộng lẫy vô cùng.

Nếu quên đi đau đớn thần hồn chúng giáng trên thân, chẳng khác gì bị tống vào địa ngục thì lạc vào nơi này giống hệt như lạc vào một cảnh mộng đầy sắc màu huyền ảo kỳ diệu.

Dung nham bao bọc thân xác nàng, máu thịt nứt vỡ vừa mới chạm vào liền hệt như củi khô ném vào lửa, chớp mắt đã bùng cháy, tiêu thành tro bụi.

Xương cốt bây giờ cũng yếu ớt chẳng khác gì giấy mỏng.

Nhiệt độ kinh khủng, nóng hơn xa bất kỳ liệt diễm dị hỏa nào trên đời. Ngay nguyên anh của nàng cũng chỉ có thể chống chọi được trong khoảnh khắc, chớp mắt sau thì đã thương tích đầy mình !

Hồn phách trong dung nham bỏng rẫy thế này thực hệt như một con sên lăn lộn oằn mình trên bàn ủi rực đỏ !

Kiến Sầu chính là con sên ấy.

Nàng kiệt lực giãy giụa hòng mong thoát khỏi nhưng rốt cục cũng chẳng còn sức nữa. Bốn phương tám hướng đều là giày vò đày đọa không lúc nào ngừng !

Vào sát na bị thần chích Thiếu Cức đánh lén, nàng vẫn còn đang mải nghĩ về ý nghĩa mục đích chiến tranh giữa hai bên trong câu hỏi mà Tần Nghiễm vương đã đề ra. Nàng cũng nghĩ về quỷ phủ, chẳng biết bên trong nó có còn ẩn giấu bí mật gì không.

Đến khi bị đánh văng vào dung nham, trong một thoáng điện quang thạch hỏa cực mau, đầu óc nàng liền chợt xoay sang mục đích của Thiếu Cức khi chen chân vào giới này, hơn nữa còn tự hỏi không biết thứ ánh sáng tím kia rốt cục lai lịch ra sao.

Thậm chí nàng còn nghĩ cả đến sỏi đá của Vụ Trung Tiên, đến khối đá mơ trở thành sao trời kia...

Thế nhưng thân xác bị dung nham nghiến ngấu, một khi đã hoàn toàn lọt thỏm vào tận sâu trong hành tinh này thì mọi suy nghĩ hay tâm tư gì cũng đều tiêu tán cả.

Đau đớn khôn cùng, vượt xa cái đau thể xác mà bản thân nhận thức được nổi.

Cái nóng hừng hực thiêu đốt ấy hủy diệt hôn phách nàng. Trong chớp mắt, chỉ còn lại một đường thần niệm tàn tạ !

Quỷ phủ ở cạnh nàng, chìm nổi trong dung nham. Dung nham sôi trào lại một lần nữa nuốt lấy thần niệm của nàng, cuốn nàng tiến vào càng lúc càng sâu, sâu mãi trong hành tinh sao này !

Cảnh tượng rực rỡ như ảo mộng huyền bí dân dần tan biến. Dung nham trong địa tâm vẫn nóng bỏng như trước, nhưng lại chẳng còn ánh sáng đâu nữa. Tận nơi sâu nhất của ngôi sao rực rỡ này lại là một vùng tăm tối khó hiểu, tưởng như chỗ nào từ thời hoang cổ, thời của đêm đen trường cửu vô tận còn sót lại I

Trong một trời tối tăm đó, ỷ vào nguồn lực kinh hồn và sức công phá khủng khiếp, quỷ phủ thực chẳng khác gì một đạo ánh sáng vạch hắc ám xet đi. Nó tiến sâu vào trong, làm tóe lên một đốm lửa leo lét bập bùng xa xa !

Là Bàn Cổ mở trời, ánh sáng bắt đầu hiện hữu.

Đốm lửa yếu ớt đó cháy lên giữa một bầu tĩnh mịch. Ánh sáng hừng hực rực rỡ phá tan tăm tối dây đặc nặng nề, xuyên thấu mặt đất tầng tầng lớp lớp bên trên, xông thẳng lên điểm điểm bụi trần lơ lửng trên không, rồi lao vào vũ †rụ mênh mông vô tận I

Một trận nổ phá vỡ mọi thứ !

Thảy đều bắt nguồn từ hành tinh này. Một trời tối tăm tĩnh mịch hốt nhiên bỗng ầm ầm sáng lên. Ánh sáng ban đầu chỉ một điểm nhưng thoắt cái đã lan xa, tản mãi trong vũ trụ hun hút...

Nhưng thực khó phân rõ những gì đang xảy ra đó là chuyện thực hay chỉ là ảo giác mơ hồ thấy được trong lúc thân niệm rệu rã của nàng đang chông chênh giữa hai bờ sinh tử.

Cái mà Kiến Sầu cảm giác được chỉ là sợ hãi. Sự sợ hãi ấy chân thực khôn cùng, không cách gì trốn thoát nổi.

Bởi giờ chết đã điểm, diệt vong tới nơi.

Trước ở cô đảo nhân gian, đường kiếm của Tạ Bất Thần đã làm nàng hồn phi phách tán, nhưng thời ấy khắc ấy tình yêu còn đó, chuyện quá đột ngột, lòng nàng khó hiểu, bi thương, tức giận không biết bao nhiêu mà nói. Mà giờ thì tình yêu đã tuyệt, nàng lại dốc sức khổ tu, đạo tâm trong sáng, mọi ý niệm giả dối phù phiếm đều đã bị lửa đỏ hừng hực tận sâu trong hành tinh sao đốt trụi. Hiện tại thứ duy nhất còn lại mới chính là thứ mạnh mẽ nhất !

Khát vọng sinh tồn, sợ hãi cái chết.

Rành rành trần trụi trước mắt, buộc phải đối mặt, không sao che đậy nổi !

Không trải sinh tử, bản tâm chẳng phá.

Trong lúc mơ hồ lẫn lộn đó, Kiến Sầu tưởng như nghe thấy có giọng cười quen quen từ đâu vọng về : "Đạo tâm chả cứng ! Có quỷ phủ rồi mà còn thua dưới tay Tần Nghiễm..."

Nàng nghĩ nghĩ. Hình như đây là tiếng của mình thì phải. Bởi vậy bèn đáp : "Không phải thua dưới tay y."

Tiếng người kia liên trở nên khinh miệt : "Vậy ngươi thua ai hả ?"

Vậy ngươi -

Thua ai 2

Dĩ nhiên là "thua chính mình mà thôi."

Ngay sát na đó, bao tiếng động và ảo ảnh xuất phát từ sâu trong hành tinh liền tịch diệt. Chẳng còn huyễn tượng Bàn Cổ khai thiên, các tiếng tự hỏi tự đáp cũng biến mất.

Duy chỉ còn lại luông thần niệm tàn tạ đang sắp buông bỏ là từ chỗ chết cầu sinh mà thôi !

Với lại thêm một chén đèn hoa sen hiển hiện trong vô thanh vô tức.

Nhiên Đăng.

Ngọn lửa trong chén trắng như băng tuyết bập bùng tỏa sáng du dịu, khẽ khàng ôm trọn luồng thần niệm đã gần muốn tan rã của nàng. Nó là giọt lửa nước mắt rơi xuống khi thánh tử Tịch Gia lìa trần.

Vừa như buồn thương vừa như thấu hiểu.

Vì vậy mà chuyện cũ xưa kia cũng ùn ùn kéo đến.

Là chết rồi sống lại nàng mới bước chân vào con đường tu đạo, nhập đạo bằng tàn hồn. Lúc ấy, thiên đạo nhân đạo gì gì đó, thảy đều chẳng biết mô tê;

Đột phá nguyên anh là nhờ cơ duyên, tâm nàng cảm được chấp niệm của đá, thề cùng với trời mình sẽ cao hơn nó, quyết trở thành một ngôi sao rực rỡ chói lọi nhất trong vạn vạn sao trời kia;

Độ kiếp vấn tâm, nàng chém quá khứ, giữ hiện tại, cuối cùng qua trui rèn trần thế mà thấy sơ sơ được một chút "Ngã đạo". Cái tôi trong thời khắc đó chính là cái tôi cực đỉnh của nàng;

Luận đạo Tinh Hải, nàng bàn xét đất trời tiến hóa, suy diễn luân hồi xoay vần ra sao, nhìn rõ được sự khác biệt giữa thiên đạo và đạo của nàng, tự soi xét rọi sáng bản tâm, ngẩng đầu ba thước vô thần, trên đời này vốn không có chân lý tuyệt đối I

Vậy, bây giờ thì sao 2

Ngoại trừ bản năng sinh tử;Ngã - cái tôi trong nàng”, rốt cục vẫn còn sợ cái gì...
Bình Luận (0)
Comment