Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 531 - Chương 531 : Cảnh Tại Hữu Giới, Ý Năng Thông Thiên

Chương 531 : Cảnh tại hữu giới, ý năng thông thiên Chương 531 : Cảnh tại hữu giới, ý năng thông thiênChương 531 : Cảnh tại hữu giới, ý năng thông thiên

- Ta sinh ra là để diệt luân hồi ! Ngươi vậy mà lại kết bè kết đảng, hùa với đám tâm thường phàm phu tục tử cản trở nghiệp lớn của ta !"

- Mà ngươi -

- Có hiểu đúng cái lý trong đó không ?

Ngươi có thực cũng giống như đám phàm phu tục tử tâm thường thừa nhận thiên địa lục đạo kia, cũng cho rằng nên có luân hồi hay không ?

Trải bao mưa gió dãi dầu, kiếp ba long đong chìm nổi, nửa đời lăn lộn đầu đao mũi kiếm, sương tuyết vùi dập bấy lâu ! Lấy tàn hồn nhập đạo, trui rèn nhân khí cường kiện tấm thân, thảy đều nhọc nhằn gian nan chồng chất.

Nhưng nàng chưa bao giờ ngơi nghỉ, lúc nào cũng một mực tiến thẳng về phía trước. Nào nhập môn Nhai Sơn, nào Sát Hồng tiểu giới, nào luyện thể trong hắc phong rồi đi hội Nhất Nhân đài, ẩn giới ân ân oán oán, kế lại đỉnh tranh Cực Vực, Tinh Hải ra mặt, ác chiến Tuyết Vực, ngộ đạo hồ tro...

Có bao giờ ngươi tự hỏi mình : Con đường đó bấy lâu nay hết thảy là vì cái gì ?

Nếu ngẩng đầu ba thước vô thần và thế gian này vốn chẳng có chân lý tuyệt đối thì tấm lòng, suy nghĩ, hành động của ta ra sao dĩ nhiên tuyệt không có cấm ky ! Hễ tâm ta nghĩ tới, ý niệm ấy tức chính thần niệm; hễ tâm ta đã muốn, vậy cái muốn ấy chính là trời muốn; hễ ta mà làm thì mọi sự thảy đều là đại đạo cả I

Thụ, tưởng, hành, thức*, chẳng hãi chẳng sợ.

* Câu kệ trong Bát nhã tâm kinh : Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị. Bạn nào hay đi chùa tụng kinh sẽ thấy câu này quen. Phật pháp thâm sâu các bạn tra xem giảng nghĩa trên mạng nha.

Nhưng ngươi rút cục vẫn còn sợ cái gì ?

Tâm lệ chiếu rọi, muôn vàn tạp niệm tiêu tan.

Kiến Sầu tựa như đang trầm mình trong một vùng nước ấm áp, nhưng đầu óc vẫn chỉ có câu hỏi kia là âm âm vang vọng mãi !

Bao lâu mải miết tu hành là để đắc đạo sao ?

Nửa đời gian nan là vì thành tiên ư ?

Không...

Thảy đều không phải !

Chẳng qua từ đầu đến cuối nàng chỉ muốn hỏi thế nhân, hỏi trời đất, hỏi vũ trụ - Tại sao - mà thôi I

Vào lúc này, chẳng có thân xác mạnh mẽ hay thần hồn kiên cường nào. Cái duy nhất còn lại chỉ là một luồng thần niệm bị địa tâm rừng rực lửa đỏ vây hãm giữa lớp lớp dung nham nóng chảy dập dềnh.

Đại năng phản hư gì nữa, còn đó chỉ mỗi phàm nhân Kiến Sầu !

Ở nơi hoang sơn xóm làng hẻo lánh trên cô đảo nhân gian kia, sau cơn mưa, trong cỗ quan tài đẽo từ thân cây chôn trên long huyệt hợp theo phong thủy nọ, tuy cả người máu me bê bết khô đen nhưng bằng một mục quang hữu thần vừa tỉnh táo vừa đau thương hơn bao giờ hết nàng vẫn ngước mắt dõi nhìn lên núi non mênh mông tịch mịch xung quanh và trời xanh vô tận trên cao...

- Ta chẳng muốn vấn đạo cầu tiên, cũng chẳng mong trường sinh bất tử, chỉ độc muốn hỏi - Tại sao, tại sao... Tại sao Tạ Bất Thần giết vợ chứng đạo mà trời già chẳng phạt I

Thiên địa không mắt không tròng, tại sao đã nói bình đẳng nhưng chúng sinh khổ nạn lại đầy trước mắt ?

Ông nói trời sinh vạn vật, lục đạo bình đẳng.

Y giết ta mà chẳng bị phạt, vậy ta giết y cũng chẳng tội nào !

Sinh sinh sát sát, mạnh được yếu thua !

- Đây, mới chính là bình đẳng !

Vì vậy hôm đó ngộ đạo nguyên anh, nàng mới có thể nghe được tiếng lòng từ tận sâu trong tâm khảm của viên đá cứng tầm thường đến chẳng còn gì tâm thường hơn.

Thật ra cũng là một câu đó : tại sao, tại sao !

Tại sao ta chỉ là một viên đá mà thôi ?

Tại sao ta không thể trở thành một ngôi sao giữa vạn vạn sao trời kia được ?

Bởi vậy mới phá thói xưa, hủy dạng cũ, bằng lòng bất cam bất phục, viên đá kia đã nhắm vào vũ trụ thiên địa mà chất vấn, biến ao ước sở nguyện thành sức mạnh khôn cùng mà hóa sao !

Bây giờ, thân ở sâu trong lòng hành tinh sao, tai nghe thấy được dung nham cuồn cuộn sôi trào, mắt nhìn thấy được sức mạnh lửa đỏ bừng bừng tung tóe xung quanh.

Như vậy cũng đủ biết là để trở thành sao, đá cứng đã phải chịu muôn vàn trắc trở như thế nào.

Chỉ một viên đá nho nhỏ thôi mà đã vậy... Tận nơi sâu nhất trong tâm khảm hừng hực đỏ lửa, nàng dấn thân lao mình vào liệt hỏa điên cuồng vạn trượng, dù thịt nát xương tan cũng phải thay đổi thiên không cao kia, thế vào đó một trời sao lấp lánh rực rỡ !

Nửa đời gian nan khổ sở đã từng, đạp bằng chông gai, trải bao sóng gió, thảy chẳng phải chỉ vì một lòng bất bình, bất cam muốn hỏi kia sao ?

Thấm thoát mà cũng gần trăm năm trôi qua, cái tâm ban sơ ấy từ đó đến nay chưa bao giờ đổi.

Tự thân chẳng muốn, chớ gây cho người.

Lấy mình suy người, thiện ác vậy sẽ phân minh.

Tự thân chẳng muốn mà ép uổng người khác, thế tức là ác. Tự thân mong muốn, muốn người làm điều đó cho mình, thế tức là thiện.

Tân Nghiễm trời sinh đấy. Tự ý đoạt vận mạng, tự ý sửa số phận người, ác ấy tất nhiên khó dung.

Ta cũng sinh ra dưới gầm trời này vậy, nhưng lại chịu thuộc lục đạo, mạng không tự quyết, đấu chưởng tay đôi, sinh tử khó liệu chỉ trong chớp mắt !

Thế mà công bằng ư !

Nhưng giết Tần Nghiễm, phục luân hồi, đó há chẳng phải là chuyện hướng về công bằng đạo nghĩa ru ?

Người từ thiên địa vũ trụ mà tới, vậy cũng nên đem những gì thuộc vê nó mà đi đi.

Có tri có giác, có tình có cảm, đó mới chính là "Ta'”;

Vô tri vô giác, vô tình vô cảm, đó sao gọi là "Ta" được ?

Nếu thiên địa lục đạo có luân hồi thì tại sao đời này của ta lại không được biết đời trước 2? Nếu ao chuyển sinh không xóa bỏ ký ức một đời con người ta, chỉ tẩy hồn phách y như thành giấy trắng. Đến khi lại vào lục đạo, người đó truy nguồn vấn cội, đi tìm ký ức hồn phách đời trước thì có khác gì đi tìm ký ức của một người xa lạ đâu ?

Nếu thực tin vào luân hồi, vậy ta với ngươi tuyệt không khác biệt.

Ta chẳng phải ta, người chẳng phải người !

Thế gian không luân hồi, việc này có thực quan trọng đến vậy không ?

Cái gọi là luân hồi, đối với phàm nhân tu sĩ mà nói, chẳng qua chỉ là một cơn mộng đẹp đẽ hão huyền. Người nếu sa lầy trong mộng thì cùng lắm chỉ phí hoài một đời.

Căn nguyên nguồn cội luân hồi chẳng qua cũng bởi sợ hãi mà có. Cầu trường sinh, thế tức sợ chết. Không sợ chết, hà tất trường sinh ?

Ai cũng nói thiên địa vô tình, vậy mới đi tu thiên đạo, tìm kiếm trường sinh, thế nhưng lại chẳng biết - trường sinh mà cầu được, thế gian này há có chân tiên 2

Không có luân hồi mới quan trọng chứ mấu chốt chẳng phải ở luân hồi !

Giống như đủ chuyện về Tịch Gia ngày đó.

Không có thần minh mới quan trọng chứ mấu chốt chẳng phải ở thần minh !

Nhưng nhận thức được hết những điều đó thì làm sao dám nói ra miệng, dám chịu thực thi đây 2

Luồng thần niệm rệu rã còn lại kia thực chẳng khác gì ánh nến leo lét trong gió, lúc nào cũng như sắp lụi tới nơi. Thế nhưng vào một sát na ấy, trong thần niệm tím rịm chợt bỗng có một làn hắc khí mỏng manh uốn éo tiến vào, vô thanh vô tức mở rộng mọi cảm giác cho nàng.

Dung nham vạn trượng tựa như hóa không !

Đạo thần niệm đó lại như ánh sáng lan tỏa, dễ dàng rọi thấu cái một tới lớp ngoài địa tâm mà tuyệt không gặp bất kỳ trở ngại gì !

Nhờ vậy nàng nhìn thấy được, cảm giác thấy được mọi chuyện đang xảy ra trên chiến trường vào lúc này...

Máu đỏ tung tóe đầy trời !

Bánh xe chuyển luân của Chuyển Luân vương điện thứ tám vừa bay vút một vòng trên trận địa quân Thập Cửu Châu thì nguyên một vùng đầu người cũng lốp bốp rơi rụng, nguyên anh đùng đùng nổ tung;

Lục Hương Lãnh với Hạ Hầu Xá cùng kề vai sát cánh bên nhau đánh trái gạt phải, thế nhưng lại chẳng tránh nổi một mũi tên bắn lén từ mé bên, mặt mày hoạt bát tươi tắn là vậy thoắt cái quắt queo;

Tạ Bất Thần máu lạnh chém chém giết giết, lệnh quân Côn Ngô dàn trận đón đánh, ép quỷ tu Cực Vực đến bước đường cùng. Giữa tiếng gào rú thảm thiết vang trời, y phất tay, tru diệt chẳng còn một mống;

Trịnh Yêu thì kiếm quang loang loáng, thế nhưng lại chẳng cứu nổi tánh mạng đệ tử chỗ xa, chỉ đành trơ mắt nhìn quỷ khí vạn đạo đâm chọc xé nát thân xác bao người trẻ tuổi...

Đại địa hoang tàn, gió giật tanh mùi máu !

Cỏ thiên thời lởm chởm giữa các khe đổ nát ở bất kỳ đâu cũng chẳng còn nhìn ra được màu sắc vốn có ban đầu.

Sống hay chết, thảy đều quăng hết vào cuộc chiến này !

Bao máu và nước mắt tuyệt vọng loang loáng ẩn hiện mặt người ? Bao thân bao xác gục ngã giữa muôn vàn lưỡi lửa bừng bừng chiến hỏa ?

Nửa đời tu hành, một sớm tiêu tan I

Tại sao 2?

Thảy đều vì cái gì ?

Trong khoảnh khắc đó, nàng chợt cảm thấy bỏng rát khôn cùng trong thân niệm. Cái nóng này thậm chí còn mạnh hơn cả lửa đỏ dung nham vô tận đang vây hãm xung quanh !

Cái đau bỏng rát đó bắt nguồn từ ngay trong tâm nàng !

Bởi nó không thể nào chấp nhận được nổi !

Con người ta có thể lừa dối vạn vật thế gian, thậm chí còn có thể tự dối mình để làm mọi chuyện trái với bản tâm, nhưng cái không thể lừa dối được thì chỉ có mỗi một phiến bản tâm này !

Không nên !

Cuộc chiến này vốn không nên xảy ra chút nào, khơi dậy lần nữa lại càng sai thêm !

Chẳng đáng !

Vì cái gọi là luân hồi, vì giấc mộng hư ảo đó...

Từ đầu đến cuối, thảy đều là một tràng ngộ nhận !

Điêu mà nàng sợ thực ra không phải là cái không biết mà lại là cái biết rất rÕ -

Biết rõ tâm mình không giống tâm người !

Người đời mãi rồi đều quen với sự tồn tại của luân hồi, nhưng nàng đối với nó lại rất thờ ơ. Người đời thường hay gửi gắm hy vọng vào kiếp sau, nàng đối với điều ấy lại chẳng buồn ngó ngàng gì tới I

Tần Nghiễm vương căn vặn nàng câu đó thực chẳng phải đạo thuật mê hoặc gì mà chẳng qua chỉ là đánh trúng vào bản tâm cái bí mật còn chưa thành nhân đạo của nàng !

Đồng thời cũng kích phát nỗi sợ trong nàng.

Nỗi sợ ấy chẳng qua là biết rất rõ ràng, rất tỉnh táo rằng mình sống trên đời này thế mà lại khác với người ta.

Nhưng trên suốt con đường tiến về phía trước, ai đã cùng nàng dãi dầu gió sương, ai từng trượng nghĩa dịu dàng dẫn dắt, ai cùng kề vai sát cánh chiến đấu bên nàng 2?

Ấy chính phàm nhân thế gian này vậy.

Có ghét có yêu, có thù có bạn.

Bọn họ phơi gan rạch mật, lòng trung tỏ rõ, lấy mạng dấn thân, những gì đã làm chẳng qua là để khôi phục luân hồi...

Nàng nếu phủ nhận luân hồi, vậy tức là phủ nhận mong muốn của đồng đạo thiên hạ, đồng thời cũng đập tan luôn cả đường lối bọn họ trước giờ vẫn luôn lấy làm kim chỉ nam, khiến tất cả những gì có giá trị, có ý nghĩa với họ đều trở thành hư ảo !

Cái bí nhất chẳng phải là bây giờ bị hãm không ra;

Cái đau nhất chẳng phải là bây giờ liệt hỏa thiêu thân;

Cái khó nhất cũng chẳng phải là thế nguy sinh tử trước mắt;

Bí nhất, đau nhất, khó nhất, thực ra là tình với lý đôi bên khó vẹn ! Chẳng qua nó làm dậy nên một câu lặng người, đánh động tâm hồn thế này -

Vậy đó, thế nhưng ngươi có gan đứng lên đối địch chăng ? - Tách !

Ngay sát na câu hỏi ấy vang vọng lên trong trí thì chợt có tiếng nước khẽ rơi. Trong chén Nhiên Đăng, đốm tâm hỏa kia bỗng đâu bật lên một tiếng thở dài xa xăm. Nó vậy mà lại tự động rơi xuống nhập vào thần niệm đã gần như tiêu tán đến nơi của Kiến Sầu !

Rành rành là lửa, nhưng khi rớt xuống lại tựa suối nguồn.

Luồng thần niệm của nàng hốt nhiên lớn mạnh, bành trướng xung quanh, đồng thời cùng xoay tròn với tâm của hành tinh ở tận sâu trong lòng dung nham cuồn cuộn này !

Đất trời bỗng chợt ngập tràn khí vị bi thương...

Ai nói ngươi cô độc một thân một mình ?

Tâm ta cũng như tâm ngươi;

Tâm ta cũng như tâm ngươi...

Đó là câu của Tịch Gia, thế gian này không nên có thần minh, không nên có †a;

Đó là câu của viên đá ương ngạnh thét gào, sao ở trên trời, chỗ ta cũng đó I

Trong nháy mắt, mê chướng bởi vậy mà tiêu tan !

Tận ngay tâm của hành tinh Nguyên Thủy, ngay lúc Bàn Cổ bắt đầu dẫn dắt loài người di dời, ở nơi mà tia sáng đầu tiên xuất hiện giữa vùng trời này và tại thời điểm không gian với thời gian bắt đầu hình thành này, nàng rốt cục cũng nghe thấy được tiếng nói từ tận sâu bản tâm, không thể cãi lại được ấy...

Tâm ta bắt nguồn từ vũ trụ, cùng tồn tại với nó. Dù tâm này có khác, âu cũng bởi tâm người.

Tâm của đá ta hiểu; tâm của thần minh ta cũng có thể thông; vậy tâm của ta lẽ nào không dung nổi ?

Hết thảy chẳng qua là vì tâm ý chưa biểu hiện ra mà thôi I

Chưa làm sao biết thiên hạ không chấp nhận ?

Tâm này phải có trước mới cảm được đất trời, cảm được thiên hạ đồng lòng cùng với tâm này !

Nếu thế gian vốn không có tâm này, vậy ta sẽ là người đầu tiên khởi xướng I!

Khiến người đồng tâm với ta, cùng chấp nhận cái lý của nó.

Mở lòng quên mình, tâm này liên thành tâm của đất trời thiên địa !

Ngay lúc đó, ý thức của Kiến Sầu hốt nhiên bỗng vượt xa mọi ý thức có trên đời. Nó xuyên thấu tâng tâng dung nham dày đặc. Nó tỏa khắp chiến trường mênh mông. Nó phủ trùm Thập Cửu Châu bạt ngàn vạn dặm, vươn cao thẳng trời rồi chạm đến vũ trụ bao la...

- Âm ! Âm! Âm !

Hư không vạn vạn dặm rung chuyển !

Không có kiếp lôi hàng lâm, cũng chẳng có công kích gì giáng xuống. Chỉ duy có luồng ý thức từ sâu trong tâm hành tỉnh là lan tràn tỏa ra khắp chốn. Nó bóp méo lực lượng không gian dễ như bỡn, khiến khoảng không ở ngay trung tâm địa tâm chợt nhộn nhạo như gợn sóng, chấn động muốn nứt !

Bị sức chấn động này tác động, cấm chế ở lớp ngoài địa tâm liên tan tành trong nháy mắt !

Tu sĩ đại năng, người người đang đánh thấy vậy, thảy đều kinh hãi biến sắc I

Không ai là không hiểu chấn động không gian thế kia có ý nghĩa như thế nào I

Đây tức là pháp tắc không gian đã được lãnh ngộ triệt để...

Đến tầm hữu giới !

Luồng ý thức siêu việt này khác với tất cả những luồng ý thức khác mà trước kia bọn họ đã từng tiếp xúc qua. Nó chẳng phục trời nhưng hình như lại được trời chấp nhận.

Ngoài điều đó ra thì chẳng có dị tượng gì khác. Duy có cảnh là hữu giới mà ý lại thông thiên !

Phó Triêu Sinh ở gần đó bị bất ngờ tránh chẳng kịp.

Ngay khi Kiến Sầu bị rớt vào sâu bên trong, hắn bỗng chợt quên bằng mất mình vì muốn thay đổi luân hồi, muốn sửa mạng số của tộc phù du mà đến, bản thân cứ thế đâm đầu công phá cấm chế liên tục không ngừng, đồng thời cũng đánh tan luôn cả ngăn cách tồn tại giữa người với yêu, đạp bằng tường thành cất giấu cái tình và lòng yêu của hắn đối với nàng...

Bề ngoài dáng yêu, nhưng lại chẳng khác gì người.

Lúc chấn động vừa bạo phát, một quầng sóng không gian vừa khéo va ngay vào hắn, khiến hắn không tài nào tiếp cận nổi địa tâm nửa phần, cả người bị hất tung ra, ngả ngữa xuống giữa chúng tu sĩ xa xa !

Mà cũng cùng lúc đó, Tần Nghiễm vương thì hớn hở mừng rỡ. Cấm chế bể rồi thì tức là người khác cũng có thể vào được. Vậy y lại có thể có dịp đoạt lại quỷ phủ, nắm lại luân hồi rồi phá bỏ nó rồi !

Trong lúc chúng tu sĩ đại năng vẫn còn đang ngẩn người chấn kinh thì Tần Nghiễm vương đã phi thân bay đi, nhắm thẳng vào vầng mặt trời chói lọi ở cuối chân trời mà ào ào đánh tới !

Song cũng ngay lúc này, đất trời lại ngân vang tiếng kiếm !

Là mọi kiếm trong tay tu sĩ đang rung rung ngân vọng !

Tựa hồ như cảm ứng được có tiếng hiệu triệu chân thành khôn cùng nên chỉ muốn đáp lời ứng tiếng nó I!

Giữa người người đông đảo lớp lớp như sóng triều, Hạ Hầu Xá trường bào đỏ thẫm đứng vực thân xác rũ rượi của Lục Hương Lãnh mà ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng đau thương tê tái vô hạn !

Chỉ thấy thanh kiếm sáu thước đang cắm nghiêng nghiêng giữa miền phế tích đổ nát chợt ngân lên một tiếng rồi phóng vụt lên trời !

Trong chớp mắt, vạn kiếm rời vỏ, thoát tay người bay lên !

Kiếm ngân như khóc !

Nó là chúa của vạn binh chứ không phải là chúa của vạn kiếm.

Mỗi thanh kiếm đều chịu lệnh của chủ I!

Nhất Tuyến Thiên : một đường tiên cơ - một đường thiên cơ I

Thân kiếm sáu xích anh hồn Nhai Sơn tháng tháng năm năm hun đúc. Một đường đỏ thẫm, ấy chính nhiệt huyết đỏ thắm bấy lâu tụ thành !

Sinh như thế, kiếm khí tuyệt cao !

Sinh như vậy, kiếm khí tuyệt đỉnh !

Lấy tâm ta cảm hóa vạn tâm;

Lấy kiếm ta hiệu lệnh vạn kiếm !

Ngước mắt trông lên, kiếm khí vạn kiếm tụ thành một đường, lấy Nhất Tuyến Thiên làm tâm, hợp thành một thanh kiếm lớn cao ngang với trời. Vừa dõi trông theo thì Bát phương thành thoắt cái đã bị phủ kín, mặt đất mênh mông vậy mà băng tuyết trắng xóa nơi nơi. Nào đâu còn cảnh Cực Vực âm u nặng nề ? Dưới chân chập trùng dậy lên một miền băng nguyên tuyệt bích !

Vũ khố Nhai Sơn sừng sững một vùng !

Chưa từng thấy chủ, duy chỉ kiếm này !

Giữa đường ào ào lao tới, Tân Nghiễm vương nào ngờ thanh kiếm mất chủ này đột nhiên lại như núi non vươn mình vùng dậy như vậy đâu 2 Ngàn kiếm vạn kiếm đều chĩa về y rin rít ngân dài I

Đại kiếm dựng thẳng giữa trời, kiếm khí kinh hồn !

Nhưng cái khiến con người ta hãi hùng hơn lại nằm ở đường vạch đỏ tươi ướt ướt trên thân kiếm. Như có linh hồn, như có sinh mạng, vào lúc đại kiếm hiệu lệnh vạn kiếm, biến cả một vùng đất trời này thành phân mộ của kiếm, nó nhắm vào Tần Nghiễm vương mà chém thẳng xuống !

Trong cơn kinh biến, ý thức của y tựa hồ như chạm tới ý thức đang tỏa tán từ tận sâu trong vũ trụ, mơ mơ hồ hồ tưởng đâu như mình lại thấy lại khuôn mặt của nữ tu kia, trên đó còn dường như toát lên một nụ cười...

Thế vậy ngươi có gan đứng lên đối địch không ?

Giữ vững lòng mình, ra sao thì ra !

Phải đập tan giấc mộng hão huyền bên trong người người chìm đắm, phải lay tỉnh chúng sinh đầu óc u mê, để bọn họ mở mắt trắng ra mà nhìn, mà thấy rõ sự thực tàn khốc xung quanh !

Cho dù ngày đó có lẽ ngàn người chỉ trích, vạn người thóa mạ cũng chịu lấy chăng ? Thần niệm Kiến Sầu bành trướng trong không gian vô tận, đồng thời ở tận nơi sâu nhất ý thức cũng tụ lại, vì vậy chỉ đưa tay khẽ vẫy về phía tâng tâng dung nham dầy đặc kia là đủ.

Quỷ phủ liền bay tới nàng.

Nhiệt huyết tràn đầy, một mình một bóng, một lời can trường !

Đạo ta tồn tại chỉ tính hiện tại !

Cần gì cầu kiếp sau ?

Cần gì cầu luân hồi ?

Muốn luân hồi tồn tại, ấy chính kẻ tâm thường. Trông mong vào kiếp sau, ấy chính kẻ hèn nhát !
Bình Luận (0)
Comment